Chương 65. Ta không phải là cố ý khinh bạc.
Người ở trong bệnh viện thực sự quá nhiều, đám người xung quanh đều ở đây nhìn chăm chú vào bọn hắn, chủ yếu là dùng ánh mắt kinh diễm mà nhìn chằm chằm vào Lục Hoán.
Túc Khê một tay nắm chặt tờ báo cáo kết quả, một tay cầm tay áo Lục Hoán, mang hắn hướng về phía hành lang cấm hút thuốc không có người mà đi. Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên cảm thấy đột nhiên từ đâu nhô ra tên tiểu tử cổ cổ quái quáy này, không yên lòng, thế là cũng đuổi sát theo đi qua.
Bốn người sau khi đứng tại hành lang, Túc Khê thả tay áo Lục Hoán ra, quay người mặt đối mặt nhìn hắn, còn cảm giác đây hết thảy đều hết sức không chân thực.
Cô giống như là đang đi trên đám mây, đầu óc mơ mơ hồ hồ — Loại cảm giác thần kỳ này không khác gì khi nhìn thấy con mèo Poko* xuất hiện trước mặt mình vậy…..
*叮当猫 [Dīngdāng māo]: Pokonyan là một tác phẩm được chuyển thể từ truyện tranh ra mắt năm 1978 của tác giả Fujiko. F. Fujio. Tên tác phẩm tại một số gia ngoài Việt Nam như: Mi amigo el mapache, Поконян!. Ở Việt Nam phim được biết với tên gọi Chú mèo Rocky. Truyện được Nhà xuất bản Kim Đồng tái bản từ năm 2012 với tên gọi Chú mèo Poko.
Đồng thời còn có loại cảm giác vui sướng khi mất đi mà có được lại, cô thiếu chút nữa cho rằng, sẽ không còn được gặp lại đứa con yêu nữa.
Cô sờ lên trán mình, không có nóng sốt nha, cũng không có ăn nấm độc.
Lại đưa tay đi sờ lên cái trán của đứa con yêu — Đưa tay lên thế mà phát hiện chỉ có thể đụng tới cổ của hắn. So với mình tưởng tượng vóc dáng của hắn còn cao hơn, thế là Túc Khê lúng túng lại giơ lên cao thêm mấy phần nữa, lúc này mới mò tới trán của hắn.
Lạnh như băng, còn ra một tầng mồ hôi mỏng, là xúc giác da thịt chân thật.
Túc Khê khẽ nhếch miệng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, mẹ ơi, đứa con yêu vậy mà thật sự từ trong màn hình di động nhảy ra ngoài?
Mà con mắt đen nhánh của Lục Hoán cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Túc Khê đang đứng trước mặt, dường như là lại muốn ôm lấy cô, nhưng mà cố gắng hết sức khắc chế. Một lát sau, hắn trầm giọng hỏi: “Đúng rồi, ngươi tới gặp đại phu, là nơi nào không thoải mái sao?”.
Hoắc Kính Xuyên đứng bên cạnh “phốc phốc” không nhịn được mà ôm bụng cười ra tiếng: “Đại phu ha ha ha, đại phu, người anh em à, cậu như thế nào mà nền nã quá vậy, quay phim xong còn chưa có thoát vai? Lại nói, cậu từ cái đoàn làm phim nào đấy, quần áo trên người cậu trông thật kỳ quái.”
Hắn nhịn không được định giở trò đi sờ hoàng bào của Lục Hoán.
Lục Hoán nhìn hắn một cái, cả khuôn mặt đều đen thui, vặn chặt cổ tay hắn.
Lục Hoán không cần dùng nhiều sức, nhưng Hoắc Kính Xuyên trong nháy mắt cảm giác cổ tay mình trong phút chốc sắp gãy mất, sắc mặt lập tức biến dạng, vội vàng nói: “Thả ra thả ra, Túc Khê tay tớ nhanh gãy mất –!”
Túc Khê nhanh chóng trấn an nói: “Được rồi, đứa con yêu à khí lực nhẹ một chút, chúng ta người ở nơi này xương cốt khá giòn, không chịu được.”
Lục Hoán có chút ủy khuất, không nói gì, nhẹ nhàng buông Hoắc Kính Xuyên ra.
Hoắc Kính Xuyên trừng Lục Hoán một cái, nhưng bị Lục Hoán nhìn qua, trong lòng hắn lại xót xa, nhanh chóng xoa cổ tay trốn ở sau lưng Cố Thấm, phàn nàn nói: “Túc Khê à ở đâu mà cậu kết bạn được với người này vậy, có luyện võ qua nữa, đồ hóa trang trên người rất đắt sao, sờ chút cũng không cho sờ thử.”
Lục Hoán nhận ra Hoắc Kính Xuyên chính là ngày đó hắn từ màn sân khấu nhìn thấy, Túc Khê bị phụ mẫu mang theo, trên bàn cơm cùng Túc Khê ‘ra mắt’ tên tiểu tử kia. Sắc mặt hắn lập tức có chút không dễ nhìn lắm.
Nhưng khi Túc Khê nhìn qua, hắn lập tức thu hồi thần sắc, mấp máy môi, cụp mắt xuống: “Ta chỉ là không vui khi có người ngoài đụng vào.”
Túc Khê vốn dĩ mất đi mà tìm được lại, hận không thể gắt gao nắm chặt tay đứa con yêu, chỉ sợ hắn biến mất, hiện tại nhìn thấy bộ dáng hắn ủy ủy khuất khuất, trái tim của Túc Khê lập tức đều thắt lại, vộ vàng nói: “Được, không động vào không động vào.”
Hoắc Kính Xuyên & Cố Thấm:……
“Có điều, ngươi đến cùng là làm sao qua được?” Túc Khê đem Lục Hoán kéo qua một bên, thấp giọng hỏi.
Tâm tình cô vẫn là thật lâu không thể bình tĩnh trở lại, cảm thấy vừa sợ hãi lại thán phục vô cùng, vốn cho là thông qua một cái màn hình điện thoại di động có thể kết nối với hai thế giới cũng đã là chuyện thần kỳ đến mức không thể tưởng tượng nổi rồi, lại vạn vạn không nghĩ tới, thật sự vẫn xảy ra cái loại sự tình xuyên qua này, đứa con yêu thật sự vậy mà biến thành một người sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình.
Lục Hoán đơn giản là giải thích một chút về nhiệm vụ thứ mười lăm, cùng với xuất hiện ngay trước mắt mình một đạo ánh sáng kia, sau đó hắn đi tới, chính là hiện ra ở trong phòng Túc Khê, tiếp đó nhìn đến tờ ghi nhớ dán ở trên tủ lạnh vào ngày hôm nay phải tới bệnh viện, thế là liền vội vàng tìm tới.
Túc Khê nghe mà con mắt trợn to, hóa ra là cô thật sự không có đoán sai, sau khi đạt được 200 điểm thưởng bao lì xì thật sự là cái này! Nhưng mà vấn đề đặt ra là, đứa con yêu đến đây, nhưng mà cái điện thoại lại bị hư rồi a, vậy thì làm sao mà trở về được đây?
Chắc chắn không có khả năng không trở về rồi, hắn ở chỗ này lại không có thẻ căn cước!
…… Nhưng mà hiện tại nghĩ đến vấn đề này cũng là phí công, thôi thì trước tiên không thèm nghĩ nữa, đợi ngày mai cầm điện thoại mới chép dữ liệu rồi lại nói tiếp.
Ánh mắt Túc Khê xẹt qua mà nhìn chằm chằm vào Lục Hoán đang đứng trước mắt mình, trong lòng thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Lục Hoán thấy bờ môi của cô khô nứt lại trắng bệch, dường như là đang bị bệnh, thế là nhịn không được đưa tay sờ lên trán cô một chút.
Nhưng mà lập tức bị Túc Khê đánh gãy: “Đừng động.”
Cô trừng to mắt, nhịn không được nhón chân lấy tay sờ một cái lên tóc của người thiếu niên đang đứng trước mặt, tóc của Lục Hoán rất dày, dùng trâm vàng buộc lên, tựa như thác nước.
Mặc dù lúc trước ở trong màn hình nhìn đều quen thuộc, nhưng mà đột nhiên chân thật xuất hiện ở trước mặt cô, vẫn là khiến cho người ta không dám tin.
Túc Khê nhẹ nhàng túm lấy làn tóc đen nhánh của Lục Hoán, nội tâm trong nháy mắt hóa thành thét gào, trời ạ! Thật sự là tóc! Tóc của đứa con yêu thật dài!
Cô lại sờ một cái lên mặt của Lục Hoán, đụng đụng đến mặt mũi tinh xảo không thể tưởng tượng nổi của hắn, đầu ngón tay rơi xuống hàng lông mi, tiếp đó rơi vào trên mặt hắn — Túc Khê lập tức không khống chế nổi nét mặt hưng phấn của chính mình nữa rồi, u là trời, trên mặt cũng có nhiệt độ, thật sự luôn!
Cô đem Lục Hoán sờ từ đầu đến tay, còn ngồi xổm xuống sờ một cái tay áo hắn, cùng giày bó, thuận tiện lại đụng đụng vào đầu gối của hắn — Cuối cùng mới có thể triệt để xác nhận, là đứa con yêu hàng thật giá thật! Ahuhu cô khóc rồi!
Túc Khê nhất thời kích động, vành tai của Lục Hoán thì ửng đỏ, cúi nhìn xem cô, tùy ý để cho cô sờ sờ tựa như bóp một con rối mới lạ.
Đợi lúc cô nhón chân sờ đến bên tai hắn, toàn thân hắn liền run lên, tựa như bị điện giật, cuối cùng nhịn không được nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Khê, ngươi là đang ở trên người ta tìm cái gì sao?”
Hoắc Kính Xuyên cùng với Cô Thấm còn không thèm nhìn họ, u là trời, trước mặt mọi người mà sờ tới sờ lui còn ra thể thống gì, đơn giản là không muốn thừa nhận Túc Khê là bạn thân của bọn hắn nữa!
Có điều Hoắc Kính Xuyên cũng chú ý tới mái tóc của tên tiểu tử này tựa y như thật vậy, không quá giống dạng tóc giả, hắn nhịn không được giật dây Cố Thấm đi lên sờ một chút, nói: “Tiểu tử kia là đang quay phim hả, nhưng mà cảm giác như thế nào mà không có mang tóc giả? Hơn nữa cái cây trâm trên đầu của cậu ấy kia, như thế nào lại giống như thật?”
Cố Thấm sớm đã bị sự đẹp trai mà rơi vào cơn mê muội, cô nàng ngập ngừng nói: “80% là diễn viên nhỏ trong đoàn làm phim ở gần đây, nhưng mà cũng quá là không khoa học đi, gương mặt này – Đẹp trai đến thánh thần cũng phẫn nội như vậy mà còn không có hot sao?”.
“Nữ sinh các cậu cũng chỉ biết đến khuôn mặt, tính cách hắn có được bằng như tớ không.” Hoắc Kính Xuyên không phục lắm, nhỏ giọng nói: “Túc Khê tại sao lại quen người này?”
Cố Thấm phát điên nói: “Mị làm sao mà biết được?! Nhìn bộ dạng quen biết này cũng không chỉ là ngày một ngày hai…. Thế mà cứ che che giấu giấu không nói cho chúng ta!”.
…….
Chờ Túc Khê cùng với Lục Hoán triệt để từ trong vui sướng vì gặp mặt mà lấy lại tinh thần, nửa tiếng đều trôi qua, mà trong nửa tiếng này Hoắc Kính Xuyên cùng với Cố Thấm vẫn là nhìn Túc Khê sờ sờ, mà tên tiểu tử kia vành tai đã sớm nhuộm cho đỏ rực vậy mà còn cố giả vờ làm bộ thản nhiên không gợn sóng…..
Hoắc Kính Xuyên đều sắp bị ép điên, nhịn không được chắc nhở: “Túc Khê, có còn muốn đi lấy thuốc nữa hay không a, đừng mè nheo nữa bệnh viện sắp tan ca rồi!”
Túc Khê lúc này mới sực nhớ tới chính sự, thế là cười híp mắt nói với Lục Hoán: “Ta đi lấy thuốc, ngươi đợi ta một chút.”
Lục Hoán: “Để ta, rất nhiều chuyện ở thế giới các ngươi, ta đã học xong, ngươi nhìn một chút.”
Hắn lại lôi kéo Túc Khê trở lại trên hành lang, tìm một vị trí ghế trống trên hành lang để Túc Khê ngồi xuống, tiếp đó cầm đơn thuốc trong tay Túc Khê, ngẩng đầu nhìn một chút, liền biết rõ chính xác không sai lầm mà hướng về phía cửa chắn quầy thuốc tây.
Lục Hoán cả người mặc một thân trường bào tơ vàng sáng bóng mang hơi thở quý tộc, dẫn đến rất nhiều người đều cho rằng hắn chính là minh tinh trẻ đang quay phim ở gần đây.
Nhưng hắn một thân luyện võ đi lên chiến trường, trong lúc giơ tay nhấc chân khí độ hoàn toàn không phải so với bất kỳ một thần tượng thiếu niên tầm tuổi ở trong cái thế giới này có thể so được.
Thế là hắn đi tới chỗ nào, chỗ đó liền lập tức hấp dẫn một đống lớn ánh mắt kinh diễm, đến mức đám người cũng không ý thức được mà tự giác thoáng tản ra vì hắn, hơn nữa lại còn nghị luận ầm ĩ.
Mà Túc Khê thì trơ mắt nhìn hắn xếp hàng, tuân theo quy củ mà di chuyển về phía trước, thuận lợi từ cửa chắn lấy được thuốc, trong lòng không khỏi thật CMN, không nghĩ tới các thủ tục phức tạp cũng được đứa con yêu làm rõ ràng, từng xấp ghi chép thật dày kia quả nhiên không phải là không có ích gì!
Đương nhiên, sự sợ hãi thán phục ở trong mắt của Túc Khê, rơi vào trong mắt của Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm chính là thập phần mộng bức — Chỉ đi lấy thuốc mà thôi, có cái gì mà lợi hại?! Nhìn cái vẻ mặt tràn đầy kích động của Túc Khê kiểu ‘Đứa con yêu mới 3 tuổi liền có thể tự mình đi mua nước tương’ kìa! Bọn họ thấy Túc Khê quả nhiên là bị điên rồi!
Chuyện cứ một mực bị vây quanh quan sát như vậy cũng không phải là một vấn đề, mà vấn đề ở chỗ Túc Khê sợ sẽ chọc tới phiền toái không cần thiết, tỷ như nói Lục Hoán bị phát hiện không phải là người của thế giới này, còn không có thẻ căn cước, là một cái đứa trẻ da đen*, bị bắt đi thì sao.
*黑户口 [Hēi hùkǒu]: Là một thuật ngữ được áp dụng ở Trung Quốc. Thuật ngữ này biểu thị trẻ em sinh ra ngoài chính sách mỗi hộ chỉ có một con, hoặc nói chung là thuộc diện trẻ em không được đăng ký trong hệ thống đăng ký hộ gia đình quốc gia.
Cho nên hiện tại chỉ có thể nghĩ cách trước khi hắn trở về, vẫn phải tìm ra một chỗ để Lục Hoán ổn định lại đã.
Mà nhà mình nhất định là không thể, mặc dù còn một cái phòng trống, nhưng mà đột nhiên mang theo một chàng trai trẻ về nhà, trong nhà khẳng định là muốn nổ banh luôn!
Túc Khê chợt lóe ra, bỗng nhiên lấy cùi chỏ chọc chọc Hoắc Kính Xuyên: “Hoắc Kính Xuyên, cha mẹ cậu gần đây có phải thường xuất ngoại đi chơi hay không, trong nhà hiện chỉ còn một mình cậu?”
Hoắc Kính Xuyên nhìn dáng vẻ này của Túc Khê, mi mắt liền bỗng nhiên nhảy dựng một cái: “Cậu muốn làm gì?”
Túc Khê: “Để cho bằng hữu của tớ đi đến chỗ cậu nơi đó ở vài ngày……”
Lời còn chưa nói hết, Hoắc Kính Xuyên liền lập tức cự tuyệt: “Tớ không đồng ý!”
Túc Khê: “Lần trước ai nói muốn Gundam* tới tới….”
*高达[Gāodá]: Gundam là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ với tên gọi “Gundam”.
Là cái con này nha mấy bạn.
Hoắc Kính Xuyên nước bọt đều nhanh chảy ra: “Thành giao! Nhưng mà nói trước á, hắn không được đánh tớ!”. Không biết vì sao, mặt dù là lần đầu gặp mặt, nhưng luôn cảm thấy tên gia hỏa này có thù oán với hắn.
“Cậu ấy tại sao phải đánh cậu?”Túc Khê lập tức dùng ánh mắt không thể giải thích được nhìn Hoắc Kính Xuyên, mặt mũi trên đó đều viết tràn đầy chữ “Đứa con yêu nhà chúng ta ngoan ngoãn ôn như như vậy, thông minh như vậy, đơn giản là không có một chút khuyết điểm nào thì làm sao có thể đánh ngươi”!.
Hoắc kính xuyên:……
……
Lục Hoán lấy xong thuốc, đem mấy hộp thuốc bỏ vào trong túi nhựa mà nhân viên công tác thông qua cánh cửa chắn đưa cho hắn, hơi hơi cúi đầu xuống, hướng về phía nhân viên công tác nói: “Chào hai vị, có thể báo cho ta biết thuốc này phục dụng như thế nào hay không?”
Trước mắt nhân viên công tác lóe sáng một cái, một mặt kinh diễm, lắp bắp nói cho hắn.
Đợi hắn mang theo túi thuốc rời đi, hai vị nhân viên công tác nhịn không được nói: “Trời ơi, vì sao mà vị soái ca kia vừa mới mặc đồ cổ trang còn chưa tính, chế lại còn có cảm giác như cùng cổ nhân nói chuyện nhỉ? Bệnh viện là đang quay chụp bộ phim xuyên qua gì đó sao?
…….
Túc Khê sau khi cùng với Lục Hoán thương lượng một chút, liền quyết định mấy ngày này để cho Lục Hoán ở tại nhà của Hoắc Kính Xuyên.
Lục Hoán trong lòng biết mình tùy tiện từ thế giới kia mà tới, gây ra rất nhiều phiền phức cho Túc Khê cùng bằng hữu bên cạnh nàng.
Lại thêm hắn yên lặng quan sát một lúc lâu, phát hiện Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên cái tên tiểu tử này mặc dù thân cận với nhau, nhưng lại thập phần ngay thẳng, tựa hồ thật chỉ là một dạng quan hệ anh em thân thiết mà thôi.
Thế là hắn nhìn Hoắc Kính Xuyên ánh mắt cuối cùng cũng ôn hòa rất nhiều, nghĩ nghĩ, đem thỏi bạc từ trong túi thơm đeo ở bên hông mình đưa cho Hoắc Kính Xuyên, nói: “Đa tạ Hoắc huynh.”
Hoắc Kính Xuyên nhìn khối bạc kia, cả người có chút không tốt lắm, hắn như thế nào cảm giác đây chính là bạc thực sự? Thời đại này còn có người mang thỏi bạc theo bên người? Hơn nữa cân nhắc một chút, ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ đấy?!
“Cho, cho tớ?” Hoắc Kính Xuyên lắp bắp hỏi: “Lục huynh cậu đây cũng là quá khách khí a?!”
Hắn học theo Lục Hoán gọi hắn, thế là liền gọi Lục Hoán như vậy. Hơn nữa hắn phát hiện vị bằng hữu này của Túc Khê đầu óc có phải có chút vấn đề hay không, tựa hồ không phải là đang quay phim, mà là thật sự đem mình làm người từ cổ đại chuyển kiếp tới.
Lục Hoán theo hắn cùng với Túc Khê đến nhà bọn họ, chắp tay nhìn hắn mở cửa, vuốt cằm nói: “Không cần để ý, lễ mọn mà thôi, trên người của ta cũng không mang theo quá nhiều, nếu ngươi muốn, lần sau mang đến một rương cho ngươi.”
Hoắc Kính Xuyên suýt chút nữa nhảy dựng lên, mở cửa nhanh chóng đem Lục Hoán tiến vào, sau đó kéo Túc Khê sang một bên, kích động nói: “CMN, Khê Khê, cái bằng hữu mà cậu quen biết này là người ở chỗ nào mà giàu có như vậy? Chơi cosplay hoàng tử cổ đại nha, thật sự cho tớ bạc đấy?!”
Hắn cắn cắn thỏi bạc mà Lục Hoán đưa con hắn.
Túc Khê nhất thời im lặng, nhưng mà không có giải thích rõ ràng, bởi vậy mà tạm thời cứ để Hoắc Kính Xuyên cho rằng như thế nào thì liền như thế ấy đi.
Hoắc Kính Xuyên lần này đối đãi với Lục Hoán so với Túc Khê còn muốn nhiệt tình hơn, đem điều hòa không khí trong nhà mở ra, đồng thời kéo ra tủ quần áo của mình, đề nghị Lục Hoán trước tiên đổi một bộ quần áo, sau đó để hai người đợi một lát, hắn xuống mua đồ ăn vặt cùng với Coca.
Đương nhiên Hoắc Kính Xuyên đều thu bạc của Lục Hoán, còn hố lấy Gundam của Túc Khê, Túc Khê cũng liền không chút do dự lôi kéo Lục Hoán đi đến trước tủ quần áo của Hoắc Kính Xuyên.
“Chúng ta ở bên này đã là tháng tám oi bức, thời tiết quá nóng rồi, a Hoán ngươi đem quần áo trên người đổi một chút……. Ngươi 1m83, Hoắc Kính Xuyên 1m8, quần áo của hắn so với ngươi hơi nhỏ một chút đi, nhưng mà hẳn là cũng không sai biệt lắm.”
Túc Khê lấy ra một chiếc áo ngắn tay từ trong tủ quần áo đưa tới trước người Lục Hoán ướm vào, vừa nói: “Trước mặc một chút, ngày mai ta dẫn ngươi đi đến trung tâm thương mại mua.”
Lục Hoán tùy ý để cô khoa tay múa chân, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, phủi phủi tay áo, cười nói: “Không ngại.”
Túc Khê bị nụ cười chói sáng của hắn làm cho sững sờ, cảm giác thoải mái ở trong lòng mất đi mà có lại được liền yên tĩnh chảy xuôi, cô trong khoảng thời gian này con mắt đều khóc đến có chút sưng, còn tưởng rằng đã triệt để mất đi đứa con yêu bé nhỏ trong game của mình rồi, nhưng lại không nghĩ tới Ám hoa minh hựu nhất thôn*, hắn lại xuất hiện ở trong thế giới của cô.
*暗花明又一村 [Ànhuā míng yòu yī cūn]: Trích từ trong câu: “Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ / Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, thành ngữ: “Liễu ám hoa minh” thông thường có ngụ ý rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy… [1]
Trong lòng cô mấy ngày này đều có cảm giác trống rỗng chung quy hiện giờ là hơi khá hơn một chút.
Thời điểm tại bệnh viện nhìn thấy hắn, Túc Khê kinh ngạc vô cùng, đồng thời trong lòng còn có loại xúc động khó có thể diễn tả thành lời — Hắn cứ như vậy mà đến đây.
Đối mặt với một cái thế giới hoàn toàn không biết gì cả, nếu như là mình, không có chuẩn bị vẹn toàn, căn bản là không dám đi qua, cũng không cách nào bỏ qua người thân cùng bạn bè bên mình. Nhưng mà hắn lại không cố kỵ chút nào, cứ như vậy mà tới tìm mình.
Có lẽ là suýt chút nữa mất đi, mới khiến cho Túc Khê hiểu rõ được, có một số người và những thứ mà suýt chút nữa bị mình cho rằng là thói quen, ở trong lòng mình địa vị rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng.
Trong thâm tâm cô có chút chua xót, lại có chút rung động khó nói nên lời.
Túc Khê chọn tới chọn lui, lựa cho Lục Hoán chọn lấy một cái áo ngắn tay cùng quần dài mà Hoắc Kính Xuyên còn chưa có xé nhãn. Có thể là size hơi lớn, cho nên Hoắc Kính Xuyên còn chưa có mặc qua, nhưng mà Lục Hoán mặc vào thì hẳn là vừa vặn.
Nhưng mà vấn đề đặt ra là, tóc của Lục Hoán quá dài, tại Yến quốc tắm rửa cũng là dùng thùng tắm, tóc dài đen nhánh nếu không muốn bị làm ẩm ướt, thì chỉ có thể đặt ở phía sau thùng tắm, nhưng mà ở trong nhà Hoắc Kính Xuyên mà tắm gội, tóc dài của hắn xõa xuống vai, khẳng định sẽ bị làm ướt.
Túc Khê mặt ủ mày chau nhíu nhíu mày, để cho hắn tự mình ngồi xổm ở trước mặt mình làm cái thế trung bình tấn, tiếp đó kéo xuống một sợi dây thun, đem tóc hắn cột thành cái đuôi ngựa thật cao.
Lục Hoán:……
“Nhất định phải như thế sao?” Lục Hoán tiến vào phòng tắm nhìn qua tấm gương soi, khuôn mặt có chút đen.
Túc Khê quơ lấy điện thoại cho hắn chụp hai tấm hình, cười đến mức đau cả bụng, đẩy hắn đi vào, giải thích cho hắn hiểu máy nước nóng dùng như thế nào, nói: “Miễn cưỡng để cho tóc không bị ướt nhẹp đi.”
Lục Hoán muốn tháo ra, nhưng nhìn cô nở nụ cười, vẫn là bất đắc dĩ chấp nhận.
Trong phòng tắm rất nhanh dâng lên một tầng sương mù, Lục Hoán lúc trước thông qua màn sân khấu nhìn qua chỗ thần kỳ ở trong thế giới này, nhưng khi thật sự chạm đến vòi nước, phát hiện lúc vặn một cái liền có nước nóng hoặc nước lạnh mạnh mẽ mở ra, vẫn cảm thấy vô cùng kỳ diệu, thế là ở trong phòng tắm nghiên cứu một hồi, mới bắt đầu tắm rửa.
Túc Khê ngồi ở trên ghế sa lon đem TV mở ra, lật xem ảnh chụp vừa mới cột tóc cho Lục Hoán vừa rồi, sắc mặt của thiếu niên tóc dài đen nhánh khó coi, hình ảnh đuôi ngựa cột cao đơn giản, Túc Khê cười đến không thở nổi.
Cô đợi nửa ngày không thấy Lục Hoán đi ra, liền uống một chút thuốc cảm mạo.
Vốn dĩ Túc Khê ở bệnh viện liền có một chút buồn ngủ, lần này uống thuốc cảm mạo càng là chưa đầy một lúc liền mơ mơ màng màng.
……
Lục Hoán đem đầu tóc lau khô, mặc áo ngắn tay vừa người cùng quần dài sau khi đi ra, liền nhìn thấy thiếu nữ đang nằm ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Hắn đi tới, thả nhẹ hô hấp, sợ quấy rầy đến nàng.
Hắn ở trước người nàng mà ngồi xổm xuống, ánh mắt lẳng lặng rơi vào trên mặt nàng, nhìn ngắm vẻ ngoài của nàng.
Trước đó Lục Hoán ở trong mộng đều mong ngóng đến ngày này, mà khi nàng thật sự liền nằm gọn ở trong xúc tu của hắn, hắn có thể đụng vào, trái tim của hắn đập so với ai khác đều tựa như nổi trống, toàn thân lại hoàn toàn cứng ngắc, chỉ dám lẳng lặng lén nhìn nàng.
Giống như là nâng một cái kho báu, chỉ sợ bể nát. Trong lòng cuồng hỉ mà cảm thấy không chân thực.
Không ngờ lại là chân thật a.
Lục Hoán cẩn thận từng ly từng tí duỗi ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng đụng một cái lên chóp mũi của cô.
Túc Khê cảm thấy cái mũi hơi chút ngứa ngứa, liền nhíu nhíu mày.
Có nhiệt độ, là chân thật.
Lục Hoán yên lòng, giống tiểu hài tử trông coi mứt quả vậy, cứ như thế mà canh giữ ở một bên, mắt len lén nhìn nàng.
…….
Lục Hoán nghĩ nghĩ, nàng đi bệnh viện mua thuốc hẳn là có chút cảm mạo, không thể lại để cho cảm lạnh. Hơn nữa cái ghế sa lon của nhà Hoắc Kính Xuyên lại có chút thô cứng, lúc ngủ tuyệt đối không thoải mái.
Hắn đứng lên, cúi người, rón rén đem một cái tay từ cổ của cô từ phía sau mà vòng qua, một cái tay khác luồn qua đầu đối của cô, dễ dàng đem cô bế ngang lên.
Lục Hoán lúc này mới phát hiện Tiểu Khê rất nhẹ, ngay cả cái thùng nước mà hắn xách lên cũng nặng không bằng.
Hắn trước đó không có ôm qua cô nương khác, cho nên cũng không biết, đều nói nữ tử thế gian mềm mại như nước, hóa ra là thật sự. Hắn một bên bế lấy nàng, nàng liền tự động truợt xuống vào trong lồng ngực hắn, làm toàn thân hắn cứng đờ.
Hô hấp Lục Hoán có chút hỗn loạn, lấy lại bình tĩnh, cố gắng không để cô tỉnh lại, từng bước một hướng về phía phòng ngủ mà đi đến.
Nhưng vào lúc này, Túc Khê cũng cảm giác thân thể mình dường như đột nhiên nhẹ bẵng, cô vốn là không ngủ được gì mấy, lần này liền lập tức mở mắt.
Vừa mở ra mắt, cô sợ hết hồn.
Lục Hoán đã tắm xong, đổi lại một thân áo ngắn tay cùng quần dài hiện đại, hơi thở cổ xưa cùng quý tộc bên trong khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia cuối cùng cũng bị làm giảm đi một chút, nhưng bởi vì tóc dài mượt như suối, vẫn là có loại cảm giác tuấn mỹ đặc biệt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Hoán một gương mặt tuấn tú lập tức giống như rỉ máu, trong ngực còn đang ôm cô, thả xuống cũng không được, mà không thả cũng không xong, hắn nói: “Ta cũng không phải là cố ý khinh bạc, ta –”
Vốn dĩ ôm kiểu công chúa cũng không phải là chuyện gì tớ tác, nhưng đại khái Lục Hoán ngay từ nhỏ bị lễ nghi dạy bảo nam nữ thụ thụ bất thân, lại phi lễ chớ nhìn. Bởi vậy một khuôn mặt tuấn tú của hắn cứ như thế mà đỏ bừng, Túc Khê vốn là không bất ngờ gì lắm, nhưng cũng bị hắn làm cho có chút mặt đỏ tim đập.
Trong lúc bối rối, hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, hai tay ước lượng phía dưới, nói: “Tiểu Khê, ngươi ước chừng nặng bằng hai cái thùng nước.”
Túc – mặt đỏ tim đập ngay lập tức kết thúc – Khê:……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Hoán: Không đúng, nói sai rồi, nữ tử đều không thích bị người ta nói nặng, hẳn là nên nói nhẹ hơn cái thùng nước.
Túc Khê:…… Ta cám ơn ngươi.
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”.
“Liễu ám hoa minh” – câu thành ngữ này có liên quan đến bài thơ Đường: Du Sơn Tây thôn của tác giả Lục Du – một thi nhân nổi tiếng thời Nam Tống.
Thi nhân Lục Du (chữ Hán: 陸游, 1125-1210), sinh thời cũng là một nhân sĩ yêu nước. Ông từng giữ chức quan dưới triều Nam Tống, có chủ trương kiên quyết kháng Kim, nhưng lại không được triều đình chấp thuận. Trái lại, ông còn bị triều đình tước mất chức quan. Bất đắc chí, Lục Du trở về cố hương tại vùng Sơn Âm (nay thuộc huyện Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), chỉ ngồi đọc sách qua ngày và vui thú với việc du sơn ngoạn thủy.
Một ngày kia Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn ba canh giờ thì thấy nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn núi dốc phóng tầm mắt nhìn ra xa thì chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa vậy. Lúc này trời đã xế chiều, nhưng Lục Du vốn tính cương nghị, lại ham du ngoạn nên nhất quyết không muốn quay đầu.
Thi nhân bèn cứ men theo sườn núi mà đi về phía trước, được vài trăm bước, rẽ qua một góc núi khuất thì đột nhiên Lục Du phát hiện mở ra trước tầm mắt một thung lũng xinh tươi, trù phú vô ngần. Nằm chính giữa thung lũng có một thôn trang nhỏ, ở nơi ấy: hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc tươi đẹp thanh bình, hệt như cõi bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết vậy.
Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến đi tản bộ xa này, mới nhân cao hứng đó mà sáng tác một bài thơ theo thể Thất ngôn bát cú Đường luật: Du Sơn Tây thôn, trong đó có hai câu:
“Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”.
(Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng). Ý tứ văn cảnh này là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả.
Đây là hai câu thơ tả cảnh ngụ tình, ý tại ngôn ngoại, ẩn chứa nội hàm và triết lý vô cùng sâu sắc, được nhiều người yêu thích và truyền tụng hàng ngàn năm qua. Đồng thời hình ảnh thơ: “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” cũng đã đi vào kho tàng điển cố, thành ngữ của văn hóa Trung Hoa và được truyền tụng rộng rãi trong dân gian. Trước khi tìm hiểu riêng về ý nghĩa của câu thơ trên, chúng ta thử cùng nhau tìm hiểu khái quát nội dung của toàn thi phẩm:
Phiên âm:
Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,
Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,
Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.
Dịch thơ:
Chơi thôn Sơn Tây
Chớ chê rượu đục của nhà nông,
Mùa được, lợn gà đãi khách mừng.
Trùng điệp núi sông ngờ hết lối,
Âm u hoa liễu lại một thôn.
Trống tiêu giục giã xuân vui tới,
Trang phục đơn sơ tục cũ còn.
Nếu được vui nhàn như bóng nguyệt,
Đương đêm chống gậy tới đầu thôn.
Bài thơ không chỉ nói lên cái chí khí của bậc tao nhân mặc khách “lánh đục tìm trong” mà còn thể hiện tâm hồn nhân hậu thuần phác của một con người rất trí huệ, biết trọng cái đẹp, cái thiện, trọng người và trọng đời:
“Chớ chê rượu đục của nhà nông
Mùa được lợn gà đãi khách mừng”
“Chớ chê” thì có nghĩa là phải khen rồi! Thi nhân khen “rượu đục” của nhà nông bởi ông không những cảm nhận được vị ngon của cái thứ rượu đế dân dã “chạp xoàng” ấy, mà còn cảm được tấm lòng hiếu khách, nồng hậu chân chất của những người dân thôn trang quê mùa bình dị: “Mùa được, lợn gà đãi khách mừng”.
Vẫn là đón khách bằng những thứ cây nhà lá vườn đó thôi, không dùng, mà cũng không có cao lương mỹ vị, nhưng chính cái cung cách tiếp đãi giản đơn, thuần phác đó lại vô cùng phù hợp với một con người đã từng: “Lúc trẻ đeo gươm khắp bốn trời; Già về xóm học tưới vườn chơi!” như Lục Du.
Tầm cao trí huệ của vị thi sĩ danh nhân nức tiếng thời Nam Tống này còn được thể hiện ở cốt cách tìm về cội nguồn, tìm về những giá trị văn hóa truyền thống thuần chân thuần thiện, được bảo tồn và thăng hoa qua những nét đẹp, phong tục tập quán trong dân gian – mà ông biết đó mới thực sự là thuần phong mỹ tục:
“Trống tiêu dục giã xuân vui tới
Trang phục đơn sơ tục cũ còn”…
Còn lễ hội dân gian, còn tiếng trống, tiếng tiêu rộn rã của ngày xuân, còn những trang phục đơn sơ mà vẫn giữ được nét thuần hậu thánh khiết, không bị lối sống bon chen, chộp giật đội lốt phồn hoa làm cho ô tạp… thì “tục cũ còn”. “Cũ” mà không hề lạc hậu, “cũ” mà hơn người, hơn đời thì đó mới chính là biểu hiện của tinh hoa văn hóa truyền thống vậy.
Chẳng phải người xưa vẫn nói: “Ôn cố tri tân” đó sao, không có cái cũ làm nền thì làm sao mà có cái mới cho được. Nhưng con người ta xưa nay đã quen: “Có mới nới cũ” mất rồi! Bởi thế cho nên cái “mới” kia mới không có nền, mới chông chênh, kỳ dị lắm! Hay nói cách khác đó chính là cái “mới” thụt lùi, lạc hậu vậy. Phải chăng ngay trong bối cảnh lịch sử xã hội thuở xa xưa đó, Lục Du đã sớm nhìn nhận ra điều này. Và với một người có tầm nhìn siêu xuất, khoáng đạt như thi nhân thì cáo quan quy ẩn không phải là bởi vì bất đắc chí mà phải lánh người, lánh đời… mà chính là thoát xa chốn đua tranh, ồn ã, dung tục để trở về với lối sống thanh tao an nhàn, sống nơi cõi tục mà thoát tục:
“Nếu được vui nhàn như bóng nguyệt,
Đương đêm chống gậy đến đầu thôn”…
Đây cũng chính là cách “lui về” mà lại đang thăng hoa siêu xuất vậy. Bởi ông đã quá hiểu cái lẽ được – mất, dại – khôn ở đời rồi! Và đó phải chăng cũng là cách nghĩ, cách nhìn, cách sống ‘nhàn’ thanh thoát, hơn người của những bậc cao nhân hiền triết thông kim bác cổ xưa nay. Chẳng phải danh nhân kiệt xuất trời Nam – Nguyễn Bỉnh Khiêm sinh thời cũng đã từng viết: “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ; Người khôn người đến chốn lao xao” đó sao?
Quay trở lại với hai câu thơ: “Sơn cùng thủy phúc nghi vô lộ; Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” đã đi vào điển cố. Phải chăng Lục Du muốn nhắn gửi tới hậu nhân một thông điệp chân, thiện mà ẩn chứa nhiều nội hàm sâu xa: Khi bạn gặp những chuyện không vui, không như ý, không toại nguyện, thậm chí là rơi vào hoàn cảnh tưởng như bần cùng, vô vọng, không lối thoát thì cũng chớ bi quan, nản lòng lùi bước bởi lẽ thường ‘vật cực tất phản’, ‘qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai’… vậy thì hãy cứ xuất tâm, xuất niệm mà làm tiếp, bước tiếp, tiến tiếp về phía trước xem sao. Khi đó không chừng phía trước mắt bạn sẽ mở ra một con đường mới, một lối thoát mới, một tầm cao mới thênh thang hy vọng và ngập tràn ánh sáng hạnh phúc. Và khi đó bạn sẽ mỉm cười mà phát hiện ra rằng: “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”…
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |