Chương 64. “Đừng đụng vào chàng ấy!”
Lục Hoán trước đây chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, màn sân khấu vậy mà đột nhiên lại biến mất, dường như là cho tới bây giờ chưa có xuất hiện trường hợp nào giống như vậy. Hắn vượt qua chiếc bàn đã ngã gãy, nhìn khắp bốn phía, ánh sáng mặt trời từ khung cửa sổ được chạm trổ chiếu vào, chỉ nhìn thấy bụi mờ giữa không trung.
Trong lòng hắn bối rối tim đập cuồng loạn, vô thức thử thăm dò ở giữa không trung nói: “Tiểu Khê, Tiểu Khê……?”
Hắn gọi mấy tiếng, một tiếng so với một tiếng càng thêm gấp gáp, nhưng mà trong phòng chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả ngọn gió thường xuyên phất động tay áo hắn, bây giờ cũng không còn xuất hiện nữa.
Không có bất kỳ tiếng đáp lời nào.
……
Lục Hoán mặt trắng bệch như tờ giấy nhìn khắp bốn phía, hoài nghi mình có phải đang ở trong ác mộng hay không.
Đây là trành cảnh chỉ xuất hiện vào lúc mấy lần hắn gặp ác mộng mà thôi.
Chính là bởi vì không xác định được nàng lúc nào sẽ đột nhiên biến mất, cho nên ngay từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã liền vội vã mà nghĩ phải biết được thân phận của nàng, muốn gặp được nàng, muốn đi đến thế giới kia của nàng, chỉ có khi nàng ở bên cạnh hắn, trong lòng của hắn mới có thể an tâm được. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Trong lòng hắn phảng phất có một loại dự cảm nào đó, lần này so với lần kia ròng rã tám ngày nàng chưa từng xuất hiện, cũng không phải là cùng một loại tình huống. Cái này nếu như mình tìm không thấy nàng, như vậy sau này có thể sẽ không còn được gặp lại nàng nữa……
Thế nhưng mà, tại sao lại đột nhiên lại như vậy?
Bên cạnh nàng ấy đã gặp phải tình huống gì sao? Hay là do mấy ngày này chính mình thúc ép nàng quá mức, cho nên nàng…… Không cần mình nữa….. Chủ động đem phương thức liên lạc tắt đi?
Toàn thân Lục Hoán như rơi vào hầm băng.
Cái bàn vừa mới rồi “phanh” một tiếng ngã xuống đất, làm kinh động đến lính gác ở phía ngoài, có hai cái thị vệ cuống quýt xông tới, liền nhìn thấy mấy quyển trục rơi tứ tán, bị Cửu hoàng tử điện hạ giẫm ở dưới chân, vội hỏi: “Điện hạ, đã phát sinh chuyện gì sao?”
Lục Hoán lấy lại bình tĩnh, cố gắng hết sức tỉnh táo lại, nặng nề nói: “Không có chuyện gì.”
Hiện tại màn sân khấu đã hoàn toàn biến mất, phía nàng ấy cũng hoàn toàn không có tiếng đáp lời, không biết tình hình như vậy sẽ kéo dài bao lâu, nếu như mình chỉ có thể cứ mãi chờ đợi như thế này mà nói, có phần quá bị động.
Huống hồ, điều khiến hắn lo lắng nhất đó là không biết ở phía nàng ấy đã phát sinh chuyện gì — Hiện tại xem ra chuyện duy nhất có thể làm chính là dựa theo nhiệm vụ thứ mười lăm mà trước khi màn sân khấu biến mất, dùng hết tốc độ nhanh chóng đi hoàn thành.
Nghĩ tới đây, Lục Hoán cũng không đoái hoài tới mấy đống bút giấy nghiên mực đang nằm bừa bộn trên mặt đất nữa, rảo bước đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói với thị vệ đang đứng ở phía sau lưng: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Thừa Châu một chuyến.”
Mà đám thái giám từ trong cung đang từ phía hành lang chạm trổ vội vàng chạy tới, lại không bắt kịp, chỉ có thể nhìn thấy tay áo của Cửu hoàng tử biến mất ở Phủ Hoàng Tử. Đám thái giám hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Cửu điện hạ có chuyện gì mà lại vô cùng lo lắng như thế.
……
Túc Khê lúc này đang ngồi xổm ở trong nhà dùng máy sấy hong khô chiếc điện thoại di động đến nửa tiếng, nhưng điện thoại vẫn không mở lên được.
Thế là cô tìm ra một cái điện thoại di động cũ mà năm ngoái mình đã bỏ không dùng đến, mất hơn 20 phút miễn cưỡng sạc vào một chút pin, tiếp đến mở Appstore trong điện thoại di động cũ, thế nhưng là, ở bên trong chiếc điện thoại di động cũ lại không tìm thấy cái game này, cho dù lục tung hết các chữ cái nào đi chăng nữa, thậm chí là tiếng Anh, một chút cũng đều không xuất hiện cái app nào có liên quan. Baidu cũng tương tự, cái gì cũng đều tìm không ra.
Túc Khê bắt đầu có chút luống cuống, cô cũng không sợ điện thoại bị hư mất, cái cô sợ nhất là không liên lạc được với đứa con yêu ở thế giới bên kia.
“Hẳn là có thể sửa chữa được…..” Lòng Túc Khê hoang mang rối bời mà tự an ủi mình, lập tức lấy chìa khóa cùng với hai cái điện thoại mang theo, đổi giày đi ra ngoài, dự định nhanh chóng đi đến tiệm sửa chữa điện thoại.
Ở bên ngoài trời đang nắng to đến gay gắt, Túc Khê cũng không đoái hoài gì tới việc cầm ô che nắng gì nữa, đi đến cổng tiểu khu, vừa vặn gặp phải Hoắc Kính Xuyên đang chơi bóng rổ trở về, Hoắc Kính Xuyên thấy cô vội vã cưỡi xe đạp chạy ra ngoài, đem cô ngăn lại: “Túc Khê, bên ngoài nắng nóng như vậy, mà cậu còn đi đâu?
Túc Khê nhìn thấy Hoắc Kính Xuyên, vội vàng nói: “Cậu đem điện thoại di động của cậu cho tớ mượn dùng một chút.”
“Điện thoại bị hỏng rồi sao?” Hoắc Kính Xuyên lúc này mới chú ý tới cái điện thoại di động đang tối đen mà cô đang cầm trên tay, thế là từ trong túi quần móc ra, đưa điện thoại di động cho cô.
Túc Khê theo thường lệ trên điện thoại di động của hắn thao tác một phen, muốn tìm ra được cái app game này. Nhưng lại vẫn giống như cái lần kia ở bệnh viện, trên điện thoại của hắn căn bản cũng tìm không ra — Cái game này dường như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
……… Sẽ không phải chứ, chẳng lẽ cái game này chỉ có trên cái điện thoại bị hư của mình thôi ư?!
Dự cảm không tốt ở trong lòng Túc Khê càng ngày càng mãnh liệt, đưa điện thoại di động trả lại cho Hoắc Kính Xuyên, cũng không kịp giảng giải, lòng nóng như lửa đốt mà đạp xe đạp chạy vội ra cổng tiểu khu.
Hai bên đường ở bên ngoài thì đều có tiệm sửa điện thoại di động, nhưng bởi vì buổi trưa thời tiết quá oi bức, khi Túc Khê cưỡi xe đạp đi qua, phát hiện không có chỗ nào mở cửa, thế là cô không thể làm gì khác hơn là ở mấy tiệm bán điện thoại di động cũ tìm tòi một phen, phát hiện đạp thêm hai con phố nữa thì có một cửa tiệm.
Cô không chút nghĩ ngợi, lập tức nhanh chóng cưỡi xe đi tới.
May mắn trong tiệm không có người nào, không cần xếp hàng, Túc Khê đem xe đạp ném ở ngoài tiệm, đầu đầy mồ hôi hôi đi vào, vội vàng đưa điện thoại di động cho chủ tiệm: “Ông chủ, chú xem giúp cháu cái này có thể mau chóng sửa chữa tốt được không?”
“Để chú xem mức độ hư hại.” Chủ tiệm từ phía sau quầy ngẩng đầu, nhận lấy điện thoại di động.
Sau khi đưa cho chủ tiệm, Túc Khê nhanh chóng tại quầy hàng trước mặt đang bày ra mấy chiếc điện thoại dùng thử tìm tòi một chút, phát hiện cũng không tìm ra được cái trò chơi kia.
Nói cách khác, chỉ có một cách duy nhất đó là sửa chữa cái điện thoại cho tốt, bằng không–
Trái tim cô liền thắt chặt lại, ngừng thở nhìn về phía chủ tiệm: “Sao rồi ạ?”
Chủ tiệm dùng dụng cụ dò qua dò lại một phen, nhíu nhíu mày, nói với Túc Khê: “Cũng không chắc chắn được là bo mạch có hỏng hay không, nếu như mainboard hỏng, xác suất cao là không sửa được. Hơn nữa, cho dù có thể sửa chữa tốt, mấy cái dữ liệu trong điện thoại di động của cháu khi format sẽ không tìm về được nữa, chú sẽ tận lực a, thử xem sao.”
“Xác xuất cao là không sửa được ạ?” Túc Khê sửng sốt.
“Đúng vậy.” Chủ tiệm nói: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt. Có điều điện thoại bây giờ cũng tiện nghi nha, thêm mấy ngàn nữa, mua mẫu điện thoại mới nhất….”
Chủ tiệm sau đó còn nói chuyện gì nữa Túc Khê toàn bộ đều không nghe thấy, tay chân cô lạnh buốt mà từ trong tiệm điện thoại đi ra, đẩy xe đạp dọc theo đường cái đi trở về, đi tới đi tới, nước mắt liền không nhịn được “lã chã” rơi xuống.
Ánh mặt trời gay gắt đến nỗi đem mặt đất nóng như thiêu đốt, thời điểm Túc Khê đi qua cái cầu dài, trước mặt đều trở nên mơ hồ, cô nhịn không được dừng xe đạp lại, ở một bên vỉa hè mà ngồi xuống, dụi dụi đôi mắt.
Không phải là chuyện điện thoại di động.
Cho dù là có mấy vạn chiếc điện thoại nhưng mà không có liên hệ đến thế giới kia, đối với cô mà nói cũng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì.
Lỡ như, lỡ như cũng bởi vì tự mình cho di động rơi vào trong bồn nước, liền từ đây cắt đứt liên hệ cùng với cái thế giới bên kia, thì phải làm sao bây giờ?
Lỡ như sẽ không còn được gặp lại hắn, thì phải làm sao bây giờ?
Mà lần cuối cùng nhìn thấy hắn, chính mình còn biểu hiện tệ hại như vậy, còn nói lời khiến cho hắn không vui.
Rõ ràng không phải là không muốn nhìn thấy hắn, chỉ là mấy ngày này không biết nên đối mặt với hắn như thế nào mà thôi, cho nên mới trốn tránh, lại làm cho hắn nghĩ lầm mình không còn muốn đến gặp hắn nữa —
Hắn còn nói cho mình tối nay nếu không có chuyện gì cũng phải đi nhìn hắn, thế nhưng mà, chính mình cũng không có cách nào giữ lời.
Nội tâm Túc Khê nơm nớp lo sợ, lỡ như chiếc điện thoại di động này cũng không sửa được, như vậy, mình với thế giới vừa mới gặp, mới quen, mới làm bạn, dần dần hình thành ỷ lại, có phải đều phải ở mùa hè nơi này vạch ra một dấu chấm hết hay không.
Đây hết thảy đơn giản để cho cô cảm thấy giống như là đang có một giấc mơ thật dài.
Cô hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào mặt đất, sợ đến mức muốn khóc.
……
Ông chủ tiệm nói ít nhất ba ngày nữa mới có thể xác định có sửa chữa được hay không, thế là Túc Khê đành chỉ có thể trước quay về nhà, lâm vào trạng thái hoang mang chờ đợi.
Cha mẹ Túc sau khi về nhà nghe nói điện thoại di động của cô bị nước vào, thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của cô ở trên ghế sa lon, cho là cô không vui, thế là dự định lôi kéo cô đi mua một cái mới, nhưng mà Túc Khê nửa điểm không có tâm tư muốn ra cửa, chỉ nói: “Chờ một chút thử ạ, lỡ như có thể sửa chữa tốt thì sao, trong khoảng thời gian này trước con cứ dùng điện thoại cũ cũng được.”
Mẹ Túc bồn chồn: “Không phải chỉ là một cái điện thoại di động thôi sao, hỏng lại mua thôi.”
Túc Khê từng ngụm từng ngụm lùa cơm, cố nén nước mắt không để rớt xuống, cô chưa từng cảm thấy ba ngày trôi qua lại dài dăng dẳng như vậy.
Đến ngày thứ ba, cô không kịp chờ đợi mà gọi điện thoại cho ông chủ tiệm, lại nhận được thông báo, điện thoại hiện tại còn đang trong quá trình sửa chữa, mainboard nhất định có mức độ hư hao cao, đã vô dụng rồi, nhân viên kỹ thuật trong tiệm hiện tại đang thử, xem có thể đem dữ liệu lúc trước sao chép qua, như vậy, có thể đặt vào trong di động mới mà sử dụng được hay không.
“Đã vô dụng?” Túc Khê không thể tin vào tai của mình.
Cô cúp điện thoại, ngồi một mình ở trong phòng, đầu óc vang ong ong, khổ sở đến cực điểm.
Đều do cô không cẩn thận………
Mấy ngày nay, cô ở bên này cũng không có phản ứng chút nào, xem ra là sau khi điện thoại của cô ở bên này chết máy, màn sân khấu của Lục Hoán bên kia cũng biến mất. Chứ nếu không, hắn sẽ tìm đến cô.
Túc Khê ôm đầu gối, vùi khuôn mặt vào trong gối, đầu óc trống rỗng.
Trong đầu cô còn hiện ra rất nhiều hình ảnh…… Cô lần đầu tiên di chuyển chén trà ở trong phòng củi viện ở Ninh Vương Phủ, lúc đó Lục Hoán còn là một cái nhân vật nhỏ bút họa giản lược vô cùng cảnh giác, hoài nghi có phải là quỷ nháo hay không, nghĩ đến mấy cái kia, Túc Khê không nhịn được cười một tiếng.
Còn có thời điểm trên đỉnh đầu hắn lần đầu tiên nhảy ra một icon trái tim nhỏ, cô kinh ngạc vạn phần, về sau liền không nhịn được thường xuyên chọt chọt hắn, nhìn đỉnh đầu hắn sẽ nhảy ra cái gì nữa.
Thời điểm hắn ban đầu xem cô như là quỷ, còn nghĩ bung dù che tuyết cho quỷ….. Về sau bên cạnh hắn cũng có màn sân khấu, sau đó liền cưỡng chế ép buộc đem cô ở bên này có thể nhìn từ khuôn mặt bánh bao chuyển sang bản vẽ gốc.
Túc Khê mặc dù rất hoài niệm cái gương mặt bánh bao kia, nhưng không muốn để cho Lục Hoán không cao hứng, thế là cũng không có hoán đổi trở về, còn nghĩ còn nhiều thời gian, chờ ngày nào hắn không chú ý, liền lặng lẽ đổi trở lại……
Nhưng hiện tại…… Cũng không có nhiều thời gian nữa…….
Nước mắt Túc Khê đã thấm ướt đầu gối một mảng nhỏ.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, thoạt nhìn như là cô đang bồi cùng hắn, nhưng mà kỳ thật, mỗi đêm cô thức khuya làm đề thi, không phải là hắn đang bồi cùng cô trải qua sao.
Lúc có thì cô không hề để tâm, lúc mất đi, thì giật mình hóa ra lại có nhiều hồi ức đến như vậy, mà hồi ức vào ngày hôm nay liền im bặt mà ngừng lại, sau này, cho dù đứa con yêu vẫn là Lục Hoán đi chăng nữa, thì cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô nữa….. Cô khổ sở cực kỳ dường như là trái tim bị khoét đi một khối.
……
Túc Khê ở bên này ròng rã bảy ngày, cô mặc dù như thường lệ mà ăn cơm, nhưng nguyên cả ngày mặt mày đều ủ rũ.
Mẹ Túc không khỏi có chút lo lắng, hôm nay sau khi cơm nước xong xuôi, liền sờ lên trán cô, nói: “Không có nóng sốt mà, Khê Khê con như thế nào mà sắc mặt nhìn rất kém, ngày mai có cần phải đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Con không sao.” Túc Khê sửng sốt một chút, gắp một chút cơm, nói: “Có thể là do nghỉ hè ở nhà ngủ quá lâu.”
Mẹ Túc vẫn là không yên lòng, nói với Túc Khê: “Ngày mai mẹ với cha con đều có công chuyện, cũng không thể phân thân ra được, để Kính Xuyên cùng với Tiểu Thấm đưa con đến bệnh viện, khám một chút.”
Túc Khê muốn nói lại thôi, nhưng lại sợ cha mẹ Túc lo lắng, thế là gật đầu đáp ứng một cái.
Điện thoại đã bị hỏng, không sửa được, hôm qua cô đi mua điện thoại mới, đưa đến chỗ chủ tiệm nơi đó, để cho ông chủ giúp sao chép dữ liệu.
Túc Khê nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại hỏng kia, một tia hi vọng cuối cùng cũng hoàn toàn dập tắt.
Cô ở một bên cảm thấy trong lòng khó chịu, sẽ không còn được gặp đứa con yêu nữa, còn một bên lại nghĩ, ít nhất trước khi mình biến mất, hắn đã khôi phục thân phận hoàng tử, kế tiếp sẽ lấy vợ sinh con, thực hiện lý tưởng của hắn, còn có thể thật tốt mà trải qua một đời, mặc dù lúc này có thể cũng giống như mình mà thương tâm, nhưng qua một thời gian hẳn là liền đem đoạn thời gian hai năm mình xuất hiện trong thế giới kia quên đi, dạng này cũng không làm mất đi một cái kết cục tốt đẹp……
Nhưng cho dù có tự an ủi mình đến như thế nào đi chăng nữa, trong lòng vẫn là vô cùng trống rỗng lại không thể quên được, chuyện điện thoại bị vô nước thực sự là quá đột ngột — Đến mức chuyện cuối cùng đáp ứng đứa con yêu buổi tối nhìn hắn, cũng đều không thể làm được.
Trong lòng Túc Khê ảo não buồn rầu muốn đập vào tường, thế nhưng là không có cách gì, cô đã cố gắng hết sức, thế nhưng điện thoại hỏng thì chính là hỏng.
……
Ngày thứ hai, Túc Khê mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong xuôi bôi thêm kem chống nắng, lên tinh thần một chút, lúc này mới đi ra khỏi cửa đến bệnh viện.
Cô mấy ngày nay âu sầu uất ức, Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm cũng không biết cô là bị làm sao, vừa vặn hai người này cũng muốn thừa dịp nghỉ hè mà làm kiểm tra sức khỏe, thế là liền dứt khoát đem mấy cái lịch hẹn dời đi, bồi tiếp cô cùng nhau đi bệnh viện.
Túc Khê cảm thấy mình có hơi nóng sốt, đầu có chút mê man, thế là cô đến phòng khám ngoại trú, chờ đợi kiểm tra máu thông thường.
Hoắc Kính Xuyên ngồi ở bên trái cô thì chơi Vương Giả Vinh Diệu*, còn Cố Thấm ngồi ở bên phải cô đang đọc tiểu thuyết.
*王者荣耀 [Wángzhě róngyào]: Là game MOBA được Tencent phát hành ở Trung Quốc và nó cũng được coi như là bản gốc của Liên Quân Mobile.
Giữa mùa hè, trong bệnh viện khá đông người, la hét ầm ĩ, nóng đến không chịu được, cô có chút buồn ngủ, mơ màng từng chút từng chút một, chờ đợi kết quả.
Cô không hề hay biết gì, đúng lúc này, chiếc điện thoải hỏng đang ở trong tủ quầy, đột nhiên sáng lên một cái.
Chỉ trong nháy mắt, trước lúc chết máy còn chưa kịp đóng lại thì màn hình game liền nhảy ra tin tức mới:
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười lăm (Cao cấp): Xử lý Thừa Châu bị lũ lụt vỡ đê, nhận được điểm thưởng +18, đến lúc này, điểm thưởng cuối cùng hết thảy đã tích lũy được là 200, chính thức mở ra bao lì xì thứ hai –】
【Đếm ngược, 3 — 2 — 1–】
.…..
Sau khi điện thoại sáng lên mấy giây, màn hình liền đen thui.
Mà ngay lúc điện thoại phát sáng chỉ trong vài giây đồng hồ, ngay trước mặt Lục Hoán đang đứng tại quan nha Thừa Châu, không có dấu hiệu nào, khối màn sân khấu đã biến mất mười bốn ngày lại đột nhiên xuất hiện.
Mi mắt hắn giật giật một cái, con ngươi đột nhiên rụt lại, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp, không để ý tới ở đây hiện đang còn chờ mấy vị quan viên đến đây đáp lời, liền không chút do dự như ngày đó, hướng về màn sân khấu bổ nhào qua.
Lần trước, tại quan xá Bộ Binh, hắn vồ hụt.
Mà lần này, trước mắt Lục Hoán liền lóe sáng lên, chỉ cảm thấy trong chớp mắt, tràng cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi.
Hắn ngừng thở nhìn bốn phía, chỉ thấy cảnh vật xung quanh hết sức quen thuộc, chiếc giường con gấu*, cửa sổ thủy tinh, đúng là giao diện ban đầu mà mỗi lần hắn mở màn sân khấu ra — Trong nhà Túc Khê.
熊本熊: Nguyên bản là con Kumamon nha mọi người, do Lục Hoán không biết con này nên mình để là con gấu luôn.
Đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày ư?
Lục Hoán thử thăm dò ngồi xổm xuống, sờ lên sàn nhà, lập tức lại chạm đến đề thi mà Túc Khê còn chưa có hoàn thành xong vốn dĩ đặt ở trên mặt bàn.
Khi tay vừa chạm đến thực thể có cảm giác, hắn mới thực sự tin tưởng….. Vậy mà, không phải là đang nằm mơ, sau khi đạt 200 điểm, hắn vậy mà thật sự đi tới thế giới này của nàng!
Lục Hoán trong lòng đập loạn xạ, hai mắt theo thời gian dần đỏ lên, là vì vui mừng khôn xiết.
Mười bốn ngày này, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần, thúc ngựa chạy đến Thừa Châu, trước khi lũ lụt còn chưa có làm vỡ đê, liền trước tiên tìm ra mấy cái quan viên sâu mọt Thừa Châu ngày đó tu bổ đê đập, đồng thời sớm ra lệnh cho chủ sự Thừa Châu đề phòng, đem nước lũ gây thiệt hại hạ đến mức thấp nhất.
Lúc làm việc này, trong lòng của hắn thực chất một chút cũng không có hy vọng, bởi vì sau khi làm xong, màn sân khấu vẫn không có như lúc trước mà xuất hiện.
Lục Hoán lúc này cũng ý thức được Túc Khê bên này e rằng thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không nàng tuyệt đối ròng rã mười bốn ngày này cũng sẽ không liên lạc với mình như vậy.
Trong lòng của hắn liền càng thêm khẩn trương, càng khẩn trương mà đốc công giám sát.
.…..
Đám quan viên tại Thừa Châu bên kia phát hiện không thấy mình, tất nhiên sẽ hốt hoảng đi tìm, nhưng mà giờ khắc này Lục Hoán cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, trái tim của hắn đập thình thịch, chỉ muốn lập tức nhìn thấy nàng.
Lục Hoán đứng ở trong phòng Túc Khê một hồi, hắn mặc một thân áo bào hoàng tử vàng sáng, cùng với căn phòng này hoàn toàn không hề hợp nhau, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị xem như là trộm.
Nhưng lúc này ở trong nhà Túc Khê một chút âm thanh cũng không có, hẳn là không có người ở nhà đi, ban ngày phụ mẫu của nàng đều đi nhậm chức rồi đi.
Lục Hoán do dự một lát, lúc này mới tới cạnh cửa, đem cửa phòng mở ra.
Phòng khách — Hắn cũng đã rất quen thuộc,
Chờ tia cuồng hỉ đi qua, Lục Hoán rất nhanh liền lúng túng phát hiện, chính mình không biết nàng đi đâu.
Nếu như cứ một mực ở chỗ này chờ, đợi đến buổi tối nếu như cha mẹ của nàng về tới, chính mình hình như cũng không có cách nào giải thích rõ ràng tại sao mình lại tự dưng xuất hiện ở ngay trong nhà nàng.
Hắn sờ sờ đầu, đi đến chỗ tủ lạnh, hắn đối với người một nhà nàng đều rất quen thuộc, biết trong nhà nàng có chuyện gì cũng sẽ ở trên tủ lạnh dán một tờ giấy ghi nhớ.
Lục Hoán liếc nhìn thấy, Thứ hai, Khê Khê đi bệnh viện kiểm tra.
Vì cái gì mà phải đi gặp đại phu?
Lục Hoán trong lòng căn thẳng, lập tức cho là nàng cùng với màn sân khấu cùng một chỗ biến mất, là bởi vì bị bệnh gì đó. Mí mắt hắn lập tức trực nhảy dựng, cưỡng ép đè lại chính mình không nên suy nghĩ lung tung, liền trực tiếp mở cửa chính, xông ra ngoài.
Lục Hoán đi đến thang máy trước mặt, nhìn chằm chằm hộp sắt nhìn nửa ngày, mặc dù lúc trước từng có nghiên cứu qua, nhưng cái này vẫn là lần đầu tiên sử dụng, nên tuyệt đối không thông thạo.
Một lúc sau thì có hai bác hàng xóm đi đến thang máy, cũng muốn đi lầu một, dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn một cái, quan sát một chút trên y phục được mặc trên người hắn, hỏi: “Tiểu hỏa tử, quay phim ở đâu thế? Chúng ta ở đây không có khu vực truyền hình điện ảnh a, cháu đến từ cái đoàn làm phim nào?”
Lục Hoán cảnh giác nhìn hai người một cái, nhếch môi không đáp lời.
Nhưng mà theo sát sau lưng hai cái lão gia gia, thuận lợi mà đi tới lầu một, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiếp đó —
Lục Hoán sải bước hướng về phía cổng tiểu khu mà đi.
Hắn một đường đi, một đường đều hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nhóm cô dì hay lui tới tiểu khu.
Có hai bà dì thích xem phim truyền hình vô cùng kinh ngạc, nói với nhau: “Mau nhìn, cái kia có phải là diễn viên hay không a, trên người mặc đồ hóa trang? Diễn là vai hoàng tử sao?! Cái đồ hóa trang này cũng rất thật đấy! Diễn viên trẻ bây giờ thật sự soái nha, tui thấy hắn đẹp trai quá trời ơi, có phải sống ở nơi này không nhỉ?!
Trong lòng Lục Hoán vô cùng nôn nóng, bịt tai lại không nghe thấy, một đường chạy đến trạm xe buýt ngay cổng tiểu khu.
Hắn đã cẩn thận nghiên cứu qua làm sao để lên xe, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện một vấn đề cực kỳ nhức đầu, hắn cũng không có tiền của thế giới này, hắn sờ lên ngực, phát hiện chỉ có mấy tấm ngân phiếu.
Vì để nhẹ nhàng, trên người hắn một chút bạc cũng không. Hơn nữa vì chuyện đột nhiên xảy ra, hắn cũng không có chuẩn bị kịp.
Do dự một chút, lúc chờ xe buýt dừng lại, hắn theo người phía trước cùng nhau lên xe, đem ngân phiếu đưa cho tài xế, lễ phép hỏi: “Có thể dùng cái này chống đỡ được không?”
Mọi người trên xe đều dùng ánh mắt kinh diễm mà theo dõi hắn, sôi trào: “Diễn viên?”
Bác tài xế liếc mắt nhìn tấm ngân phiếu mà hắn đưa tới, có chút phiền muộn u sầu, hoài nghi gần đây có phải có camera hay không, quét mắt nhìn bốn phía, xem thì phát hiện không có camera quay lén phía sau, hướng về phía hắn phất phất tay: “Lúc quay phim không mang tiền theo à, muốn dùng đạo cụ chống đỡ? Cậu như thế nào lại nghĩ có chuyện tốt như vậy, đừng chậm trễ tôi lái xe.”
Dường như là có tiếng địa phương, Lục Hoán mơ mơ hồ hồ mà có chút nghe không hiểu, nhưng để đề phòng, vẫn là lui về phía sau mấy bước, xuống xe.
Xe buýt nghênh ngang rời đi, đám người trên xe buýt đều quay đầu lại hưng phấn mà hướng hắn nhìn theo, còn có người cầm điện thoại di động lên chụp hình hắn.
Lục Hoán trong lòng đã lường tính được con đường đến bệnh viện, thế là bắt đầu….. Chạy.
……
Túc Khê bên này còn đang xếp hàng chờ lấy kết quả, căn bản không biết lúc này đường phố ở bên ngoài bệnh viện một đầu kia đã sôi trào, đều lan truyền đến cổng bệnh viện, nói là có một diễn viên trẻ đẹp trai mặc long bào hoàng tử đẹp đến mức thánh thần cũng phải phẫn nộ, đang ở trên đường cái chạy marathon (chạy nhanh như sương mù……).
Thời điểm Túc Khê nghe thấy hành lang ở bên kia ồn ào, huyên náo ầm ĩ, vừa vặn từ trong cơn buồn ngủ mà tỉnh lại, nghe thấy có y tá kêu tên của mình, xoa xoa khuôn mặt, dự định đứng dậy đi lấy kết quả.
Y tá kêu tên một tiếng này, mặc dù cũng không lớn lắm, cả một đầu hành lang ầm ĩ tựa như nước sôi phun trào, nhưng Lục Hoán lại vẫn cứ nghe thấy được.
Hai chữ “Túc Khê” này.
Hô hấp của Lục Hoán chậm một giây, đột nhiên thả chậm cước bộ, trái tim của hắn đập loạn nhịp, ngừng thở, chậm rãi hướng về bên kia nhìn lại.
Hắn nhìn thấy Túc Khê giữa một đám người, ngáp một cái, từng bước một hướng về phía cửa sổ bên kia đi đến.
Là nàng.
Trong nháy mắt, trái tim Lục Hoán sắp vọt ra khỏi yết hầu, quanh mình hết thảy hắn đều không nghe thấy được, hết thảy yên lặng như tờ, huyết dịch xông lên đỉnh đầu, khóe mắt đến đuôi lông mày đỏ lên, tất cả đều là sự mừng rỡ như điên.
Tựa như là nằm mơ, nhưng Lục Hoán rõ ràng biết đây không phải là mộng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, gạt biển người đang đứng chen chúc ra, hướng về phía Túc Khê bên kia sải từng bước lớn đi đến.
Càng chạy càng nhanh.
……
Túc Khê từ cửa sổ nhận lấy báo cáo, đi tới một bên, không có tinh thần gì mà cúi đầu đi qua, phát hiện bạch cầu trong máu thật sự có chút cao, hẳn là cảm mạo, chẳng thể trách mặc dù không có nóng sốt, nhưng mà gần đây có chút uể oải không có sức lực gì.
Thế là quyết định đi đến phòng khám lấy chút thuốc, về nhà trùm chăn mền ngủ mấy ngày hẳn liền tốt.
Nghĩ như vậy, Túc Khê nghe thấy có một chị gái ở sau lưng đang kinh hô lên một tiếng gì đó, cũng không quá chú ý, cầm báo cáo đi trở về.
Nhưng lại đột nhiên cảm giác đám người phía trước dường như tản ra không ít, tiếp đó, cái trán cô đột nhiên đụng vào một cái lồng ngực.
Túc Khê đang muốn nói xin lỗi, thì nhìn thấy sợi vải của góc áo bên trong, thế nhưng là áo bào tơ vàng sáng, bên eo đeo trang sức chu anh bằng vàng, giày bó màu đen cũng rất là quen thuộc, trên áo bào thêu rồng rất sống động, tràn ngập hơi thở quý tộc…..
Hô hấp của Túc Khê từng chút từng chút mà trở nên dồn dập:…..
Thiếu niên một đường chạy tới, hô hấp thoáng có chút nặng nề, Túc Khê ngửi thấy trên người của hắn có hơi thở mùi sương trong veo nhàn nhạt dễ ngửi —
Đợi đã.
Trái tim Túc Khê sắp vọt ra khỏi cuống họng, không dám tin bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt liền va vào một khuôn mặt với đôi lông mày sắc lạnh, da trắng như ngọc.
Một cái người đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, đơn giản để cho cô hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không.
Một giây sau, Lục Hoán ngay tại trước mặt mọi người mà đem cô ôm vào lòng, mắt đỏ ngầu, thấp giọng nói: “Là ta, ta tới gặp ngươi.”
“Ngươi ngày hôm đó chẳng biết tại sao lại không đến, ta chờ mười bốn ngày, nhịn không được tới tìm ngươi….. Xin lỗi….. Ta không nên…..”
Lục Hoán muốn nói lúc đó chính mình không nên khiến cho Túc Khê cảm thấy khó xử, nhưng mà lúc mở miệng, lại cảm thấy thời điểm lúc này không nên nói cái này.
……
Đầu óc của Túc Khê đơn giản mà đứng máy, trống rỗng.
Mà đám người xung quanh thì hít sâu một hơi.
Hoắc Kính Xuyên cùng với Cố Thấm trơ mắt nhìn thiếu niên mặc đồ hóa trang đột nhiên từ đâu nhảy ra đem Túc Khê gắt gao ôm vào trong ngực, lập tức đứng lên, chạy tới tính toán đem hắn lôi ra: “CMN! Ngươi là ai?”.
Hốc mắt Lục Hoán đỏ hơn chút, giống như là thật vất vả tìm được bảo vật mình mến yêu, gắt gao không chịu buông tay.
Túc Khê quyết định thật nhanh nói với hai cái đứa bạn thân: “Đừng kéo!”
Vẻ mặt thất thần của cô chậm rãi phục hồi lại, lập tức trở nên kích động cùng với vui vẻ không thôi — Nằm mơ giữa ban ngày sao, không phải, giống như là không phải nằm mơ giữa ban ngày, trời ạ, đứa con yêu làm sao có thể xuất hiện ở trước mặt cô đây! Điện thoại không phải bị hư sao! Cho dù không có hư mất thì cũng không có khả năng…..
Đầu óc của Túc Khê vang ong ong, tốc độ động não không đủ nhanh, lại nhanh muốn đứng máy, cô quyết định trước tiên không thèm nghĩ chuyện này nữa.
Nhìn thấy hai cái đứa bạn thân còn đang tính đem đứa con yêu lôi ra, lôi kéo đến nỗi áo bào hoàng tử của Lục Hoán đều nhanh muốn bị hư, cô lập tức đau lòng, liền ôm ngược trở về, giống như gà mái mẹ bảo hộ đứa con yêu, hướng về phía Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên còn đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Đừng đụng vào chàng* ấy!”
*他 [Tā]: Ở bên Trung thường dùng từ này để chỉ cho đối tượng được nói đến là nam (thường gọi là hắn, anh ta), nhưng mình nghĩ để Túc Khê gọi “chàng ấy” là để nói cho Lục Hoán nghe với có chút thân thiết hơn. Còn Cố Thấm với Hoắc Kính Xuyên có thể nghe hiểu là anh ta hoặc hắn ta.
Cố Thấm & Hoắc Kính Xuyên:……?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Hoán: Ta hoài nghi là ta đang nằm mơ (Mặc kệ trước khi chết cứ dây dưa mà ôm đã)
Túc Khê: Ta cũng hoài nghi là ta đang nằm mơ (Mặc kệ trước cứ ôm một lát đã)
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |
Có ck bỏ bạn ròi ~~~