Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 63

Chương 63. Điện thoại bị vô nước.

Đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân chiến thắng trở về, hùng dũng oai nghiêm mà tiến vào thành, bách tính kinh thành khua chiêng gõ trống, khắp chốn mừng vui. Niềm vui sướng lan tỏa tựa như nấm mọc lên, truyền khắp Yến quốc. Chờ sau khi luận công ban thưởng, trong Hoàng cung mở yến tiệc ăn mừng đến hai ngày hai đêm.

Các quan viên trong Hoàng cung ăn uống linh đình, nhưng đồng thời đều mang tâm tư, trong khi đó thì trên phố cũng đang lan truyền khắp nơi những công tích vĩ đại có liên quan đến Cửu hoàng tử.

Bách tính không hề hay biết gì về đứa con thứ của Ninh Vương Phủ cùng với Cửu hoàng tử có quan hệ gì, Hoàng thượng hạ lệnh cấm các văn võ bá quan nhắc lại chuyện Ninh Vương Phủ từng có một cái con thứ, đem chân tướng sự tình cưỡng ép tẩy não thành, Cửu hoàng tử từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, nhận được sự yêu thích từ Hoàng đế, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Trường Xuân Quan, đọc thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh, thông hiểu đạo trị quốc, thẳng đến một năm trước mới xuống núi, quay về chính vụ. Sau khi xuống núi, liền lập tức lập nhiều đại công, tại miếu Vĩnh An cứu tế dân bệnh, ở Phong Châu mở kho lương cứu trợ, từ trong tay các phú thương Yến quốc mà gom góp mấy vạn thạch lương thảo, đồng thời theo đại quân xuất chinh, lập được công lao to lớn.

Bách tính mới chợt hiểu ra, thì ra là thế, bọn hắn liền nói, vị Thiếu Niên Thần y ở miếu Vĩnh An cứu người kia vì sao lại không chịu lộ ra danh tính, hóa ra là quý tộc Hoàng gia! Mở kho lương cứu trợ, rồi chuyện thu góp lương thảo nữa, cũng không phải là người bình thường có thể làm được, hóa ra là Cửu hoàng tử điện hạ thiên tài vô song làm.

Lúc này trong dân gian thì nhao nhao vui vẻ nói cười, người từng ở miếu Vĩnh An gặp qua chuyện đã xảy ra sau đó đều nịnh hót mà nhớ lại nói, lúc đó liền cảm giác vị thiếu niên kia khí chất quý tộc, không phải là người tầm thường!

……

Cử động lần này của Hoàng đế, là mượn những chuyện kia của Lục Hoán, lôi kéo dân tâm.

Lục Hoán mặc dù bị lợi dụng, nhưng mà đối với chuyện này ngược lại là không có ý kiến gì, dù sao thì cử động lần này có lợi cho việc ổn định dân tâm. Trước đây tần suất xảy ra bạo loạn ở khắp các nơi trên Yến quốc cực kỳ nhiều, sau khi tin tức này được tung ra ngoài, đã trấn an được một ít dân tâm, bạo loạn cũng đều giảm bớt rất nhiều. Lại thêm chuyện Bắc biên cương đánh thắng trận, trong lúc nhất thời, lòng dân Yến quốc đều quy về một mối.

……

Mấy ngày nay, trong khắp quán trà dư tửu lậu trong kinh thành thì toàn bộ chủ đề đều là nói về vị Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện này, bởi vì thần bí, lại trẻ tuổi, Lục Hoán lập tức có được danh tiếng vô lượng, trực tiếp vượt qua mấy vị hoàng tử khác, nhảy lên trở thành một vị điện hạ có danh tiếng tốt nhất trong dân chúng.

Đã như thế, tự nhiên sẽ khiến cho đám người chính đảng Ngũ Hoàng tử cùng Thái tử hay Nhị hoàng tử cảnh giác.

Nhất là Ngũ hoàng tử, cứ trong phủ đi tới đi lui, nắm tay thành quyền sắc mặt tái xanh.

Khi đó lúc ở núi Thu Yến hắn liền đã sớm cảm giác giữa hai lông mày của Lục Hoán cùng phụ hoàng giống nhau đến mấy phần, chẳng qua là lúc đó căn bản không có suy nghĩ gì nhiều — Ai mà có thể nghĩ tới Lục Hoán chính là hài tử do Khanh Quý Nhân để lại mà mười bảy năm trước làm cho cả Hoàng cung hễ nhắc đến liền câm như hến?! Nếu là sớm biết, lúc đó đừng có nói tới để hắn làm thư đồng cho mình, thì sớm nhân lúc cánh chim hắn còn chưa ra gió, trực tiếp làm cho hắn biết mất!

Mà hiện tại, phía sau hắn bất tri bất giác đã có được toàn bộ người của Trấn Viễn Tướng Quân, cùng với mấy cái đại quan nhất phẩm trong triều ủng hộ.

Thế lực đã không quật khởi thì thôi, cơ mà đột nhiên quật khởi, vậy mà một tiếng gáy thật khiến người ta kinh ngạc.

Chỉ sợ là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ.

Ngũ hoàng tử lúc trước ở bề nổi thì cùng Thái tử thập phần hữu hảo, nhưng mà phe Ngũ hoàng tử cùng với phe Thái tử thừa tướng bên kia kỳ thực thủy chung là minh tranh ám đấu*.

*明争暗斗 [Míngzhēng’àndòu]: Đấu tranh ngoài sáng, trong tối.

Nhưng mà từ lúc Lục Hoán khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử sau đó, hai phe phái này ngược lại tạm thời biến chiến tranh thành hữu nghị, không hẹn mà cùng bắt đầu đem trọng tâm vạch tội đặt ở trên thân đám người Trấn Viễn Tướng Quân, Binh Bộ Thượng Thư, Vân Thái Úy. Chỉ là đại quân vừa mới đánh thắng trận trở về, lúc này muốn vạch lá tìm sâu ra lỗi sai của Trấn Viễn Tướng Quân, thì cực kỳ không dễ dàng. Thế là phe phái của mấy vị hoàng tử này chỉ có thể âm thầm lo lắng ở trong lòng.

Mà về phần đám người Vân Tu Bàng, đứa ở Mậu, cùng với những người nhận biết Lục Hoán tại Thái học viện, lúc này cũng giật mình chấn kinh khó có thể mà hình dung được.

Nhưng những thứ này tạm thời không có đề cập tới. Tóm lại lúc này dân chúng khắp chốn tưng bừng vui ca, mà trên triều đình là gió giật sấm rền.

Sau khi Thái Sử Lệnh chính thức biên soạn Cửu hoàng tử vào sách sử, Túc Khê cùng với Lục Hoán bên này liền cùng lúc nhận được thông báo hai nhiệm vụ đã hoàn thành.

【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười ba (Cao cấp): Vui lòng để cho toàn bộ kinh thành biết được người đứng sau lưng ‘Thần y miếu Vĩnh An’, ‘Phú thương thần bí sai khiến Vạn Tam Tiền gom góp lương thảo’ là ai. Khen thưởng lượng vàng +1500, điểm thưởng +12!】

【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười bốn (Cao cấp): Thuận lợi khôi phục thân phận Cửu hoàng tử điện hạ. Khen thưởng lượng vàng +2500, điển thưởng +18!】

Hai cái nhiệm vụ chính tuyến này vừa hoàn thành, điểm thưởng trong nháy mắt từ 152 đã tăng tới 182 điểm.

Túc khê cùng với Lục Hoán đều có chút kích động, đương nhiên, phương hướng kích động thì khác nhau.

Lục Hoán yên lặng tính toán một chút còn cần bao nhiêu nữa mới có thể đạt đến 200 điểm, hơn nữa ở trên màn sân khấu lướt xuống, nhìn xem một cái nhiệm vụ nữa là cái gì, liền sớm nhìn thấy một cái nhiệm vụ thứ mười lăm còn chưa ban bố là “Tháng sáu Thừa Châu lũ lụt sắp vỡ đê, vui lòng trị thủy, để bách tính an cư lập nghiệp, điểm thưởng là 18.”

Đê đập Thừa Châu chính là một cái hạng mục lớn nhất mà Công Bộ năm ngoái gánh vác, làm sao lại vỡ đê? Nếu như theo nhiệm vụ là thật sự mà nói, đê vỡ, như vậy há chẳng phải là sẽ có mấy trăm vạn bách tính lại trôi dạt khắp nơi?! E rằng lại là ở một vòng nào đó trong Công Bộ ăn hối lộ làm trái luật lệ rồi.

Lục Hoán nhíu nhíu mày, trong lòng mắng một câu Công Bộ sâu mọt, lại tiếp tục tìm kiếm, ở trên màn sân khấu lại không chịu xuất hiện nhiệm vụ kế tiếp, vậy là nói cách khác trước phải hoàn thành xong nhiệm vụ thứ mười lăm mới có thể tiếp tục kéo xuống phía dưới.

Thế nhưng là, lúc này mới đầu tháng năm, cho dù sớm làm tốt phương sách phòng ngừa vỡ đê, nhiệm vụ này nhất định phải đợi đến tháng sáu mới có thể hoàn thành, như vậy chẳng phải là, ít nhất phải đợi thêm một tháng hơn nữa mới có thể được gặp nàng?

Túc Khê thì ngược lại là vội vàng mở ra thanh trạng thái trước mắt, liền thấy được thanh trạng thái trước mắt đã biến thành:

【Tài sản tư nhân】: Gia tài Cửu hoàng tử, trang trại 145 chỗ (tương đương với 1⁄3 trang trại của Vạn Tam Tiền, phú khả địch 1⁄3 Yến quốc).

【Chính đảng ủng hộ】: Trấn Viễn Tướng Quân, Binh Bộ Thượng Thư, Vân Thái Úy, cùng vô số quan viên Bộ Binh, một bộ phận quan viên trong triều.

【 Danh tiếng uy vọng】: Lan truyền trên phố, Cửu hoàng tử tuấn mỹ vô song, tấm lòng thiên hạ, chính là kỳ tài trị quốc.

Túc Khê nhìn thấy một cột danh tiếng uy vọng kia đánh giá đứa con yêu, lập tức vui vẻ, phải biết cô thế nhưng là bồi tiếp đứa con yêu từ một gian củi viện làm giàu, bỏ ra thời gian vẻn vẹn hai năm đi được đến bây giờ, thật đúng là không dễ dàng, trong nội tâm cô có loại xây dựng mà nhận được một chút cảm giác thành tựu, trên mặt cũng kìm lòng không được mà nở nụ cười.

Lục Hoán ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ là bị nụ cười của cô lây nhiễm, sự khẩn trương cùng sốt ruột trong lòng hắn cuối cùng cũng thoáng tản ra. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng phải hơn một tháng nữa, chỉ mong ở nơi này trong vòng hơn một tháng không nên xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn.

……

Họ lớn nhất trong Yến quốc là Diễn, Cửu hoàng tử dựa theo thứ bậc, tự là Thanh, Nhưng mà trong thiên hạ ngoại trừ người của hoàng gia thì bên ngoài, đương nhiên không người nào dám hô to tên họ Hoàng tử, thế là Diễn Thanh cái tên này cũng không có người nào dám kêu, quan viên đều một mực cung kính tôn xưng Lục Hoán là Cửu hoàng tử điện hạ.

Hôm sau, xe ngựa cùng một hàng Vũ Lâm Quân chờ ở bên ngoài, đưa Cửu hoàng tử đi tới Vĩnh An miếu.

Những người được Lục Hoán cứu chữa lúc này đây đang ở miếu Vĩnh An quỳ một hàng dài, thỉnh nguyện mong cầu được gặp Cửu hoàng tử một lần, để dập đầu tạ ơn, thế là Hoàng đế cũng quyết định mượn cơ hội này, để cho Lục Hoán lấy thân phận Cửu hoàng tử xuất hành, đi một chuyến đến miếu Vĩnh An lễ Phật, cũng tương đương với việc ngoại trừ Thái Sử Lệnh cùng với chỉ dụ mang ra ngoài, chính thức chiêu cáo thiên hạ.

Lục Hoán đối với thân phận đã thay đổi này tiếp nhận cực kỳ thản nhiên, nhưng Túc Khê lúc nhìn thấy Vũ Lâm Quân uy phong lẫm liệt đứng ở bên ngoài, ngược lại là có chút hoảng hốt, trước đó đứa con yêu cho dù như thế nào đi chăng nữa thì lúc đi ra ngoài cũng luôn là độc lai độc vãng, hiện giờ xem như đã là Cửu hoàng tử, cho dù có đi nơi nào thì cũng đều có kiệu vàng lọng che đi theo, dàn trận này, cũng quá quý khí đi.

Cô đối với Lục Hoán mỗi cái cấp bậc quan phục đều cảm thấy vô cùng hứng thú, mà hiện tại, Lục Hoán thay đổi trang phục hoàng tử so với bất luận cái nào trước kia cũng tinh xảo cao quý hơn, ngọc hành trâm vàng, cổn miện chín chương*, vai cùng ống tay áo đều lấy tơ vàng sáng mà thêu rồng trông rất sống động, bên thắt lưng đeo đồ trang sức bằng vàng, lông mày kiếm lạnh lùng cùng làn da trắng như ngọc, tuấn mỹ đến mức không thể tưởng tượng nổi*.

*衮冕九章 [Gǔn miǎn jiǔ zhāng]: Là cái mão như hình mình đính kèm bên dưới nhé.

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 63

Cho dù Túc Khê đã nhìn tướng mạo tinh xảo của hắn đến mức quen thuộc, nhưng mà mỗi lần hắn nhướng đôi lông mày hướng nhìn mình, cô vẫn sẽ không tự chủ được mà bị kinh diễm.

Đây chính là cái điểm trừ kể từ khi mở ra bản vẽ gốc. Mặt của hắn rất dễ dàng làm cho không một ai để tâm đến tình tiết game.

Nếu như ngay từ đầu mở ra là bản vẽ gốc, Túc Khê chỉ sợ căn bản sẽ không thể phân tâm vào việc chuyên tâm nghiên cứu làm cách nào để đi hoàn thành mấy cái nhiệm vụ kia.

Lục Hoán từ trong phủ ngồi lên niện kiệu, một đoạn đường đi tới miếu Vĩnh An này, Túc Khê cũng không khỏi tự chủ theo dõi mặt hắn mà ngẩn người, Lục Hoán phát giác được điểm này, mặc dù vành tai đã đỏ ửng, nhưng mà vẫn cố bày ra bộ dáng trấn định, phủi phủi áo bào, chỉnh tốt y quan để cho cô nhìn.

Trên đời này không có nam tử nào hy vọng dung mạo của mình quá xuất chúng, mà dẫn đến người khác xem nhẹ những cái khác của mình, chỉ chú trọng đến dung mạo, Nếu như người khác nhìn chằm chằm vào Lục Hoán, chỉ sợ trong lòng hắn sớm đã thập phần không vui, bày ra sắc mặt tối đen, nhưng duy chỉ có nàng — Hắn hy vọng nàng cứ tiếp tục nhìn, nhìn lâu hơn nữa. Dù là có một tí mảy may khả năng, bởi vì khuôn mặt của hắn mà càng thêm quan tâm hắn, đó cũng là một chuyện tốt.

Bách tính tại miếu Vĩnh An lúc này cực kỳ kích động, hô to Cửu hoàng tử thiên tuế thiên thiên tuế.

Những thứ này nhảy ra ngoài khung chat lít nha lít nhít tràn đầy màn hình, Túc Khê mới đột nhiên hoàn hồn trở lại, ui mẹ ơi, cô vừa rồi nhìn chằm chằm đứa con yêu phất áo bào bước lên kiệu, một đường cứ nhìn mải mê cho tới bây giờ. Cô lập tức có chút xấu hổ, di dời ánh mắt.

Lục Hoán bước vào trong miếu, chuyên tâm lễ Phật.

Lư hương chậm rãi bốc lên làn sương trắng mờ mịt, hắn mở mắt ra, điều chỉnh hô hấp, bỗng nhiên hướng về khối màn sân khấu bên này, trong mắt hàm chứa tia sáng, nhìn Túc Khê mà cong cong khóe miệng: “Tiểu Khê, ngươi có biết ta vừa mới cầu điều gì không?”

Túc Khê nhìn thấy vành tay hắn đã nhuộm đỏ thành cái bộ dạng này liền cảm thấy đại sự không ổn, mí mắt giật giật một cái, chỉ sợ hắn lại muốn nói điều gì để cho người ta đỏ mặt tim đập nữa, nên nhanh chóng đáp lời: “Không, không biết –”

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói hết, Lục Hoán liền nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói: “Ta cầu một đoạn nhân duyên.”

Đôi mắt hắn đen như mực lấp lánh ánh nước, sương mù bốc lên, sâu kín nhìn Túc Khê, phảng phất Túc Khê nếu như nhất thời nói nặng lời gì, đỉnh đầu hắn liền lập tức có thể nhảy ra một mảnh lá cây thê lượng.

Túc Khê giờ đây tâm như nổi trống, sắc mặt đỏ rực — Gần đây đứa con yêu thật sự có cái gì đó rất không đúng nha! Đáng sợ là, gần đây cô cũng có cái gì đó rất không đúng luôn, không có việc gì mà cũng đỏ mặt dữ dội a! Hắn nói cầu duyên, cũng không phải nói cầu hôn ngươi, trái tim của ngươi vì sao lại nhảy gia tốc a, nói không chừng là lỡ cầu hôn cái cô Liễu Như Yên lúc trước ở bờ sông gặp mặt riêng tư đây này?!

Lục Hoán bình tĩnh nhìn cô, bờ môi mỏng hơi há ra, tựa hồ còn phải tiếp tục nói cái gì nữa, Túc Khuê bị dọa đến toàn thân giật mình, nhanh chóng thoát game: “Cáo từ, ta đột nhiên nghĩ đến chén bát ta còn chưa có rửa!”

Lục Hoán: “……”

Túc Khê trốn vào trong phòng tắm, mặt ủ mày chau hướng tấm gương nhìn lại, lại trông thấy khuôn mặt của mình đã đỏ như đít khỉ, cô: “……”

Lục Hoán ở bên kia sau khi lễ Phật tại miếu Vĩnh An, mọi chuyện hết thảy hẳn là liền đã định, kế tiếp chính là mấy công việc quân vụ bên phía đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân đang chờ hắn đi xử lý, cùng với hơn 100 trang trại ở khắp nơi trên Yến quốc cũng phải cùng hắn và Trọng Cam Bình thông gió. Hắn vừa lập được đại công trở về, bách tính mang ơn, sự thiên vị của Hoàng thượng cũng rất rõ ràng, cho nên dù trên triều đình có mấy vị hoàng tử khác muốn tranh đoạt hoàng vị, tạm thời không có biện pháp đưa ra hành động thiếu suy nghĩ, nói cách khác, trước mắt bên cạnh hắn cũng không có việc lớn gì.

Việc lớn không tốt chính là Túc Khê bên này.

Cô không dám ở nhà nữa, chỉ cần ở nhà, liền sẽ nghĩ tới mấy ngày này, Lục Hoán ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô, rồi lúc Lục Hoán nói tới những lời kia, làm một chút động tác nhỏ….

….. Hòa mình trong làn sương trắng, đôi mắt đen như mực lấp lánh nước của hắn xóa đi cũng không được, để cho trong lòng cô lúc này loạn thành một mớ bòng bong, tĩnh tâm không nổi, bài tập gì cũng đều không viết xuống được.

Thế là, cô ôm bài tập hè, cầm điện thoại di động lên, đi đến nhà Cố Thấm làm bài tập.

Lục Hoán không biết nhà của Cố Thấm ở nơi nào, hẳn là còn chưa có mở khóa.

Mẹ của Cố Thấm đã chuẩn bị xong dưa hấu cùng điều hòa không khí, để cho hai người ở trong nhà làm bài tập, sau đó cùng với lão ba Cố Thấm tiếp tục đi làm. Thế là ở trong nhà Cố Thấm cũng chỉ còn lại có Cố Thấm cùng với Túc Khê, hai người một lúc thì làm bài tập một lúc thì ăn vặt. Túc Khê cố gắng hết sức đem cảm xúc không giải thích được trong khoảng thời gian này xông ra mà quên sạch sành sanh, cũng chính xác cùng Cố Thấm ở chung một chỗ mà vô cùng cao hứng xem phim truyền hình, nhưng hơn nửa ngày trôi qua, trong thâm tâm cô thế mà lại sinh ra loại cảm giác dường như đã lâu không gặp đến ai kia, cảm giác trống rỗng.

Cô không yên lòng mà ăn khoai tây chiên, tay vươn vào trong túi Cố Thấm.

 “Cậu làm sao thế? Không có tập trung như vậy.” Cố Thấm đem tay cô lấy ra: “Cậu tự ăn cái của cậu ý.”

Túc Khê bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nhìn Cố Thấm, nói: “Tớ hướng cậu lấy kinh nghiệm từng trải.”

Cố Thấm cười khúc khích, lườm cô một cái: “Nói, cậu yêu sớm?”

“Không phải.” Túc Khê đẩy cô nàng một cái: “Đứng đắn một chút thì, là thế này, tớ đang chơi một cái game, game cổ đại, gần đây rất là kỳ quái nha, đột nhiên không nỡ chơi đến cấp cuối cùng, mà phát hiện nhân vật trong game không còn ỷ lại tớ nữa, tớ cảm thấy rất khó chịu, không chỉ có như thế, nhìn thấy nhân vật game cùng với mấy nhân vật game khác đến gần một chút, trong lòng còn tuyệt đối là không thoải mái….. Rõ ràng vừa mới bắt đầu không phải như thế, vừa mới bắt đầu còn đặc biệt chờ mong tuyển phi cho hắn nữa…..”

Cố Thấm đem miếng khoai tây chiên nhai rột rột vang dội, nói: “Bình thường, rất nhiều người chơi game cũng là như vậy, chính minh cậu ưa thích cái nhân vật đồ họa đấy.”

“Ưa thích?! Làm sao có thể?!” Túc Khê sợ hãi cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên, mặt đỏ tới tận mang tai một hồi rồi khoanh chân ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Nếu cái, cái trò chơi kia là một cái thế giới chân thật, không phải là một cái nhân vật đồ họa thì sao.”

“Giữa bạn bè thì sẽ không có lòng ham chiếm hữu.” Cố Thấm sờ lên cái trán cô, nói: “Khê Khê, cậu chắc chắn là sốt rồi.”

Cô thương hại nhìn Túc Khê, nói: “Mới thi cuối kỳ xong có mấy ngày à, cậu chơi game gì mà chơi đến mức tẩu hỏa nhập ma vậy?”

Túc Khê: “……”

“Không thể nào.” Túc Khê còn đang chấp nhất với hai chữ “ưa thích” từ miệng Cố Thấm, tim cô đập rất nhanh, nhưng khi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái túi khoai tây chiên đã trống rỗng, lại nhịn không được nói: “Nhiều lắm thì cũng chính là xem như nuôi đứa con yêu, xem như bằng hữu a……”

Huống chi, người của hai thế giới, có thể cách một cái màn hình gặp nhau, cũng đã là chuyện rất thần kỳ rồi, những thứ khác, Túc Khê muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cho dù là cảm tưởng của cô, cũng không biết có thể làm gì được đây.

Thế giới kia từ lúc sương giá gây hại, bách tính trôi dạt khắp nơi, đến khi cả nước reo hò, dần dần xuất hiện một chút sinh cơ mới. Bách tính tại Bắc biên cương quỳ một chỗ, tại miếu Vĩnh An quỳ một chỗ, Túc Khê nhìn qua ánh mắt của bọn họ, bọn họ nhìn về phía Lục Hoán, đều mang theo sự sùng kính, tựa như là nhìn thấy Đấng cứu thế, hắn về sau muốn trở thành vua của một nước, thật vất vả mà có được hết thảy, hắn càng muốn làm hơn hẳn là cố gắng thực hiện hy vọng bách tính an cư lập nghiệp mới đúng.

Đi đến một cái thế giới khác, không có gì cả, nếu như là cô thì căn bản cô cũng không có dũng khí mà làm việc này, cho nên cô cũng không có dũng khí yêu cầu hắn làm như vậy.

Đương nhiên, mấy thứ này chỉ là những rối bời quẩn quanh ở trong đầu Túc Khê, Cố Thấm cũng không biết cô đang nói cái gì nữa, cô lúc này cũng không có cách nào cùng Cố Thấm tiếp tục thảo luận.

Cô thở dài, phiền muộn mà vuốt vuốt cái túi khoai tây chiên đã trống rỗng.

……

Lục Hoán ở bên này trời đang đổ mưa to, hắn đứng ở dưới mái hiên phủ đệ, trầm mặt ngắm nhìn hạt mưa không ngừng trút xuống, ban đêm ánh nến bị ngọn gió thổi lung lay như sắp đổ, chớp sáng chớp tắt.

Hắn nhìn thần sắc của nàng ở trong màn sân khấu cùng bằng hữu nói chuyện muốn nói nhưng mà lại thôi, nhìn hàng chữ bắn ra ngoài —“Nhiều lắm thì cũng chính là xem như nuôi đứa con yêu, xem như bằng hữu a……”

Hắn mấp máy môi, mặc dù cố gắng hết sức làm cho chính mình không muốn mất mác, nhưng trong lòng vẫn là giống như tảng đá rơi, nặng nề mà rơi xuống đất.

Lại đứng dưới mái hiên một hồi lâu, tay áo hơi hơi ẩm ướt, hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, hạ lông mày xuống, giả vờ không có khổ sở như vậy nữa, thu hồi màn sân khấu, trở lại bên trong nhà.

……

Túc Khê bởi vì trong lòng lúc này rất loạn, cho nên cách hai ngày, hôm nay sau khi cơm nước xong mới online.

Sau khi cô online liền phát hiện chiếc đèn lồng lúc mình đưa tặng đứa con yêu được hắn treo lên tẩm điện trong phủ đệ mới, mấy cái rương mà cô thả vào nào là son phấn, đồ chơi nhỏ các loại cũng cùng nhau được mang tới, đứa con yêu đây là đi tới chỗ nào cũng đều mang theo tới đó…. Cô lập tức có chút không hiểu sao lại chột dạ.

Lúc này Lục Hoán đã hạ triều, cởi bỏ triều phục, đang mặt áo bào thường ngày ngồi ở phía sau bàn trong thư phòng xử lý sự vụ.

Túc Khê không xác định được hắn có mở màn sân khấu ra không, có thể nhìn thấy mình hay không, thế là lén la lét lút chạm vào, nhìn hắn chằm chằm một lúc, không biết vì sao, cảm giác hai ngày không có online, hắn liền hao gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ sau khi làm hoàng tử, chính vụ còn nhiều đến như vậy sao? Túc Khê lập tức có chút vì đứa con yêu mà bênh vực kẻ yếu, vừa khôi phục lại thân phận hoàng tử, Hoàng thượng làm gì mà áp nhiều việc lên người hắn đến như vậy?

Cô nhìn một chặp, thời điểm dự định lén lút rời đi, trên màn hình Lục Hoán lại đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Ngươi đã đến.”

Túc Khê sợ hết hồn, vội chào hỏi: “Ách đúng vậy, ta tới rồi nè, thấy ngươi đang bận liền định không có quấy rầy ngươi.”

Cô chỉ sợ Lục Hoán lại muốn giống như mấy lần trước, nói ra mấy lời để cho cô sứt đầu mẻ trán, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay đứa con yêu cái gì cũng không nói, mặt mũi ôn hòa nhìn qua cô, nói: “Hai ngày này không đến, có phải hay không làm bài tập hè đi?”

Túc Khê vội vàng nói: “Đúng vậy! Bài tập siêu cấp nhiều!”

Lục Hoán cười cười, nói: “Ta giúp ngươi làm được không?”

Túc Khê bị hắn chọc cho vui lên, tâm tình khẩn trương lập tức đã vơi đi khá nhiều: “Đứa con yêu, ngươi trước xử lý quân vụ của chính ngươi nha.”

Nghe thấy cô lại thốt lên “Đứa con yêu”, xương ngón tay thon dài của Lục Hoán nắm chặt bút lông một trận, không nói gì nữa, rũ hàng mi, mặc dù làm ra vẻ không có gì, nhưng thần sắc vẫn là có mấy phần tịch mịch.

Trái tim Túc Khê thắt lại một cái, hận không thể tự vả miệng mình hai cái.

Trầm mặc một lúc, Túc Khê cố gắng hết sức để cho ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn nói với hắn: “Ta tiếp tục làm bài tập một lát, ngày mai lại tới tìm ngươi.”

Lục Hoán nhìn qua cô, muốn nói lại thôi.

Cổ họng Túc Khê căng lên, cho là hắn muốn nói gì nữa, nhưng hắn vẫn chỉ là mấp máy môi, hàng lông mày tiếp đó cong cong, cười nói: “Ta ở bên này đã năm ngày không thấy ngươi, có thể không cần chờ đến ngày mai, hôm nay nếu như không có chuyện gì thì cũng tới nhìn ta một chút được không?”

Túc Khê thở dài một hơi, nhanh chóng hứa hẹn: “Được, không thành vấn đề.”

Cô ở một bên cầm chén đũa lên hướng về phía phòng bếp đi đến, dự định rửa chén, vừa đem giao diện quét đến thư phòng của đứa con yêu, đang muốn offline, lại đột nhiên trông thấy ở phủ đệ có hai nhóm thái giám từ trong Hoàng cung tới đang tiến vào hoa viên, trong tay cầm thánh chỉ, thái giám đi đầu hướng về phía Vũ Lâm Quân của phủ Cửu điện hạ nói cái gì đó–

Nhìn điệu bộ này, là trong kinh thành lại phát sinh chuyện lớn gì rồi, Hoàng đế lại muốn giao cho đứa con yêu đi xử lý sao?

Túc Khê có chút lo nghĩ, tay trái đem vòi nước mở ra, tay phải đem giao diện quét tới.

Tiếp đó chỉ thấy thái giám đi đầu hướng Vũ Lâm Quân nói: “Hoàng hậu hôm qua có hướng tới Hoàng thượng đề nghị, Cửu hoàng tử đã mười bảy tuổi, lại ngay cả một vị thiếp thất thu xếp ở trong phủ thượng cũng không có, cả ngày do quản gia tới thu xếp, bên cạnh cũng không có một cái người thân thiết, thực sự là không tốt, bởi vậy hôm nay phái ta đưa tới một chút bức họa của quý nữ, muốn cho Cửu điện hạ chọn một chút.”

Hoàng hậu?

Túc Khê lập tức nghĩ đến, Hoàng hậu là người của Thái tử, mà hiện giờ Thái tử cùng với Ngũ hoàng tử đều nhằm vào đứa con yêu, chỉ là tạm thời không có cách nào hành động thiếu suy nghĩ mà thôi, mà việc đưa quý nữ tới bên cạnh đứa con yêu, chính là biện pháp trước mắt xem ra là dễ dàng thi hành nhất.

Nói cách khác — CMN! Cô trước đó lúc nào cũng lặp đi lặp lại chuyện tuyển phi, rốt cuộc đã đến…..?

Nhưng mà vì cái gì trong nháy mắt liền cảm giác ngón tay có chút lạnh buốt?

Túc Khê sững sờ nhìn thấy Vũ Lâm Quân sau khi nghe xong lời của thái giám, liền tránh ra, thế là tên thái giám tổng quản kia liền dẫn người đi vào trong điện tìm Lục Hoán.

“……”

Túc Khê trước đó luôn cảm thấy một màn này hẳn là khiến cho mình vô cùng kích động, nhiều oanh oanh yến yến như vậy, nhất định sẽ thay Lục Hoán mà chọn đến hoa mắt.

Nhưng mà thời điểm một màn này thật sự phát sinh, cô đứng trước bồn rửa chén, tứ chi lại cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, trong đầu vang ong ong, cũng không nghe đến tiếng nước chảy.

Mà đợi đến khi cô phản ứng lại, “lạch cạch” một chút, chiếc điện thoại di động của cô liền tiến vào trong bồn nước.

Túc Khê lập tức hồn phi phách tán, nhanh chóng luống cuống tay chân đem di động nhặt lên, cuống quýt dùng giấy hút nước đem nước trên điện thoại lau khô.

Nhưng mà màn hình di động đã đen thui, làm sao cũng đều không mở lên được.

……

Mà cùng lúc đó, Lục Hoán nhíu nhíu mày, phảng phất có dự cảm giống nhau, phát giác được tựa hồ có chút gì đó là lạ.

Hắn ngừng bút, ngẩng đầu lên, hướng về màn sân khấu vẫn chưa có đóng lại nhìn qua.

Lại đột nhiên phát hiện, màn sân khấu lóe lên một cái, tiếp đó, liền biến mất.

Cứ như vậy — Liền biến mất?

Sắc mặt của Lục Hoán trắng như tờ giấy, nhất thời đứng lên, từ trong hư không tính toán nắm chặt lấy màn sân khấu.

Mà màn sân khấu ở trong không trung đã không còn vết tích nào nữa.

Trong cơn hoảng loạn, hắn hướng về phía màn sân khấu nhanh chân vượt tới.

Lại mang theo cái bàn trước người hắn lay động một cái, ngã xuống đất, văng tứ tung.

Mà hắn thì lẻ loi bị bỏ lại trong điện, ở trong thế giới này của hắn.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!