Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 62

Chương 62. Lại Offline!

Khi màn đêm buông xuống, trong màn trướng ở ngoại thành, Binh Bộ Thượng Thư cùng Trấn Viễn Tướng Quân đang mật đàm.

Từ lúc ở trên đường hồi kinh, một số tin đồn ở trong kinh thành có liên quan đến Cửu hoàng tử đã sớm truyền đến trong lỗ tai của Trấn Viễn Tướng Quân. Hắn muốn vào thành hỏi Binh Bộ Thượng Thư rằng lời đồn đãi này đến từ đâu, lại không nghĩ đến Binh Bộ Thượng Thư đã vội vã chạy tới ngoại thành tìm được hắn, nói rõ cho hắn ngày đó tại Trường Xuân Quan đã chính mắt thấy được chuyện kia.

Nếu như lời của vị đạo cô kia khi đó là thực sự, như vậy lúc rải tin tức này ra, không phải Hoàng đế làm thì còn là ai.

Bằng không, nếu không phải do Hoàng thượng dung túng, loại đồn đãi này như thế nào có thể ngay ngưới chân Thiên tử mà càng truyền đi càng nhiều như vậy?!

Binh Bộ Thượng Thư ngày đó ngẫu nhiên tại Trường Xuân Quan biết được chân tướng thân thế của Lục Hoán, sau đó một bên thì bất động thanh sắc phái người đi điều tra chuyện này, còn một phương diện khác thì tạm thời án binh bất động, đem tin tức này bắt đầu phong tỏa, lại vụng trộm phái người đem đạo cô kia đi bảo vệ.

Nhưng lại vạn vạn không nghĩ tới, còn chưa kịp đợi hắn trù tính có chỗ thi triển, thời điểm xảy ra sự kiện ám sát tại Vân Châu, Hoàng thượng liền đã bắt đầu suy đoán.

Tâm tư Hoàng thượng mặc dù cao thâm khó dò, nhưng lúc này lại có dấu vết mà lần theo, ông ta đầu tiên là thả ra lời đồn, hôm nay lại nhân lúc đêm khuya mà triệu Lục Hoán tiến cung, chỉ sợ là đã quyết định xong chuyện ngày mai ở trên Điện Kim Loan chiêu cáo thiên hạ.

Tâm tình của Binh Bộ Thượng Thư có chút phức tạp, nói: “Ngày mai vào triều, hôm nay sợ rằng phải thay đổi.”

Hắn cùng với Trấn Viễn Tướng Quân đều biết rõ, trong Hoàng cung tự nhiên nhảy ra một vị hoàng tử – Hoặc có lẽ là, khôi phục lại thân phận của một vị hoàng tử, đối với toàn bộ cục diện triều đình ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu.

Hiện giờ trong triều phàm là lựa chọn phe để đứng, hoặc là đứng về phe Thái Tử bên kia, hay là đứng tại phe của Ngũ hoàng tử bên này, phe của Nhị hoàng tử trước kia cũng có một số người đứng vào, nhưng mà kể từ khi Nhị hoàng tử liên tiếp cáo ốm, tránh chuyện đi Bắc biên cương, biểu hiện ra không có một chút dã tâm nào, một bộ dáng chỉ bo bo giữ mình, sau đó cảm giác tồn tại của hắn liền càng mờ đi.

Mà tâm tư của Hoàng đế một mực luôn để cho người ta nhìn mà không thấu, ông ta thi hành chiêu thức cân bằng, cho dù vị hoàng tử kia thoáng nổi lên mà nói, thì liền sẽ đi trấn áp, còn nếu như vị hoàng tử kia rơi xuống đài, ông ta liền cật lực nâng đỡ. Để cho văn võ bá quan hoàn toàn nhìn không thấu trong lòng của ông ta về người kế thừa hoàng vị sau này sẽ là ai.

Nhưng mà hiện tại, đột nhiên lại xuất hiện một cái vị Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại là hài tử của Khanh Quý Nhân vị kia trước từng làm cho cả hoàng cung phải câm như hến, từ hành động liên tiếp của Hoàng thượng mà nhìn, Hoàng thượng đối với vị Cửu hoàng tử này cũng khá là thiên vị.

Hôm nay Hoàng thượng mặc dù là bí mật triệu kiến hắn tiến cung, nhưng trong kinh thành không có ngọn gió nào thổi mà không lọt tường, Binh Bộ Thượng Thư ở đây có thể thu được tin tức, nhất định cũng có mấy quan viên khác cũng nhận được tin.

Bởi vậy, ngày mai đến, e rằng lập tức sẽ có văn võ bá quan đi làm quen với Lục Hoán.

Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện, làm dao động đến vị trí của Thái tử, lại lấn át danh tiếng của Ngũ hoàng tử trong dân chúng, hai vị này trong lòng tất nhiên tuyệt đối sẽ không thoải mái, mà mấy vị hoàng tử khác cho dù chưa rơi vào thế cuộc ở giữa, nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Vì vậy mà thế cuộc trong kinh thành này chỉ sợ là một lần nữa phải xáo trộn.

Đến lúc đó không biết lại muốn dây dưa, dao động mà tiến vào thế lực nhà nào, đầu quân vào nhà nào nữa đây.

Trấn Viễn Tướng Quân là một cái quan võ quanh năm chinh chiến nơi sa trường, không quen thuộc với mấy thứ cong cong quẹo quẹo trong triều đình, mạch suy nghĩ so với Binh Bộ Thượng Thư đơn giản hơn nhiều lắm, hắn từ trong miệng của Binh Bộ Thượng Thư mà nghe nói, Kỵ Đô Úy Lục Hoán liền có thể chính là Cửu hoàng tử mà Khanh Quý Nhân trước kia lưu lại, trong lòng tất nhiên là vô cùng chấn kinh, nhưng lập tức lại nảy sinh mừng rỡ.

“Ngươi hà tất phải buồn lo vô cớ? Bách tính quanh năm khó khăn, chỉ cần là có năng lực ngồi ở trên cái vị trí kia, liền đáng giá để cho chúng ta đi phụ tá! Lão phu trước đây đang lo lắng mặc dù tìm được hắn làm người kế thừa ta, nhưng mà xem như là thần tử, cho dù hắn có tài cán, sau này cũng chạy không thoát cùng lão phu một dạng bị hoàng đế nghi kỵ đè ép, cuối cùng không phải chết trận nơi sa trường, thì cũng chính là chết ở trên tay Hoàng thượng. Nhưng vạn vạn lại không nghĩ tới hắn lại là Cửu hoàng tử, thế thì, hắn sau này có thể vì bách tính mà làm nên chuyện, ngược lại là so với ta một kẻ vũ phu này có thể làm được nhiều hơn nữa!”

Binh Bộ Thượng Thư bị ý chí một lòng vì dân của Trấn Viễn Tướng Quân mà thuyết phục. Chỉ là, hắn nhiều lần suy nghĩ, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Hắn nói với Trấn Viễn Tướng Quân: “Ta cũng rất thưởng thức Kỵ Đô Úy, Cửu hoàng tử nếu như là hắn thì không thể nào tốt hơn được nữa. Chỉ là, mấy tháng gần đây ta tra xét hành động của hắn một năm rưỡi này vào triều làm quan, phát hiện cho dù là ở miếu Vĩnh An cứu tế dân bệnh, mở rộng trang trại, hay là hành quân đánh trận, gom góp lương thảo, mãi đến sau này bị Thánh thượng phát hiện ra thân thế của hắn, có phần quá thuận lợi.”

“Giống như là –” Binh Bộ Thượng Thư nhíu mày dừng lại một chút, nói: “Giống như là sau lưng có một bàn tay sắp xếp hết thảy vậy.”

Đúng rồi, từng cọc từng cọc, từng kiện từng kiện, phảng phất ngay từ đầu chính là muốn để hắn trở lại với trị trí Cửu điện hạ này vậy.

Hơn nữa lại suy nghĩ thập phần chu đáo.

Đầu tiên là ở miếu Vĩnh An mượn danh nghĩa thân phận Thiếu niên Thần y, cứu chữa nạn dân, trước có được dân tâm. Lại thông qua hội săn bắn ở núi Thu Yến tiến vào Thái Học viện, thông qua Vân Thái Úy tiến vào Bộ Binh, lại thông qua việc quản lý Bộ Binh cùng với chuyện ở trên sân bắn tên mà triển lộ tài nghệ kỵ xạ, theo trình tự được mình cùng với Trấn Viễn Tướng Quân thưởng thức, đồng thời lúc trước sau khi hoàn thành việc gom góp lương thảo, rồi mấy chuyện như mở ra trang trại, cứu trợ ba Châu quận mà thu hoạch dân tâm. Có những thứ này làm nền về sau, sự kiện ám sát ở Vân Châu liền lộ ra không còn giống như là một chuyện ngoài ý muốn, mà tựa như là – Đã sớm biết, đồng thời mượn cơ hội này tiếp cận Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế phát hiện thân thế của hắn.

Một vòng bọc một vòng, được dân tâm, cũng có tài sản phú khả địch quốc, còn có mình cùng với Trấn Viễn Tướng Quân, rồi được Vạn Tam Tiền dạng người này ủng hộ.

Lại tiết lộ thân thế, liền giống như là cái gì cũng đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ mở màn mà thôi.

Lúc này ở trong mắt Hoàng thượng, hắn cũng không chỉ vỏn vẹn là hài tử mà Khanh Quý Nhân lưu lại, Cửu hoàng tử một cái thân phận đơn giản như vậy, mà càng là nhiều hơn nghiêng về phía “Thiếu niên Thần y ở miếu Vĩnh An cứu tế dân chúng trước kia”, “Thần thương không biết tên mở kho lương cứu trợ nhận được cảm tình cùng biết ơn của bách tính”, cùng với “Kỵ Đô Úy trẻ tuổi từ trên chiến trường trở về, lập được công trạng hiển hách”.

Thử hỏi, chiến tích tăng theo cấp số cộng nhiều như vậy, Hoàng thượng như thế nào lại không vội vàng không đi khôi phục thân phận của hắn cơ chứ, nhờ vào đó dựng lên danh tiếng Hoàng gia, lưu lại trong lòng dân chúng Yến quốc?

Còn nếu như hết thảy mấy chuyện này không xảy ra, thì sớm tại một năm rưỡi trước đó, thời điểm thân phận của hắn vẫn chỉ là đứa con thứ của Ninh Vương Phủ, có người để cho Hoàng đế biết được hắn chính là đứa nhỏ mà Khanh Quý Nhân trước kia sinh non, chỉ sợ Hoàng đế căn bản sẽ không tin tưởng, còn ngược lại là muốn trị hắn một cái tội lớn! Mà cho dù có tin tưởng, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng vì hắn mà khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử như vậy.

Ở trong đó cho dù có cái vòng sự kiện nào, trái lo phải nghĩ đều cảm thấy không có khả năng chỉ một mình Lục Hoán có thể làm được. Cho dù hắn trẻ tuổi thiên tài, thế nhưng mà dần dần ở trong Yến quốc nổi lên cái loại kỹ thuật kia, nhà ấm lớn, là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cũng là do hắn phát minh ra sao?

Cho nên, theo lý thuyết, thời điểm từ miếu Vĩnh An cùng với ở núi Thu Yến, Lục Hoán cùng với người phía sau hắn liền đã thiết kế xong từng lớp từng lớp vòng này?

Nhưng khi ở tại Trường Xuân Quan, Lục Hoán lúc biết được thân thế của mình, hắn rất là kinh ngạc, lại không giống như là giả vờ, Binh Bộ Thượng Thư là tận mắt nhìn thấy, cho nên Lục Hoán trước đó, là hoàn toàn không hề biết được thân thế của hắn.

Thế thì, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, rốt cuộc là ai đang trợ giúp……?

Binh Bộ Thượng Thư trăm mối vẫn không có cách nào lý giải, lại cũng không có cách nào tìm được bất kỳ cái dấu vết gì của người đứng sau lưng Lục Hoán để lại, thế là không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem nghi vấn đặt xuống ở trong lòng, tạm thời không đề cập tới nữa.

……

Mà thời khắc này ở trong ngự hoa viên, Túc Khê bị cặp mắt của Lục Hoán nhìn chằm chằm thì cực kỳ bối rối, trên mặt giống như chú vịt con bị nấu chín bỏng đến mức chịu không nổi. Cô dời ánh mắt đi, muốn nói sang chuyện khác, thế nhưng mà Lục Hoán vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, đến mức đại não cô cũng đứng máy, căn bản vốn không biết nên nói cái gì nữa.

Ngay thời khắc mấu chốt này, màn hình điện thoại di động của Túc Khê đột nhiên tối sầm, hết pin nên tự động tắt máy —

Túc Khê!

Màn hình tắt đi, lại không nhìn thấy đôi mắt cố chấp cùng thần sắc cố chấp của Lục Hoán để cô tâm hoảng ý loạn nữa, cô ngược lại là lặng lẽ thở dài một hơi.

Túc Khê nhanh chóng đứng lên gõ gõ điện thoại một chút, thập phần khoa trương mà kêu lên: “Hết pin? Trời ạ, hết pin, hỏng bét, thế mà lại hết pin!”

 “Đứa con yêu, ngươi còn thấy được ta không?!” Cô hướng trên không trung phất phất tay, vô cùng tiếc nuối nói: “Điện thoại di động của ta hết pin, xem ra chỉ có thể trước tiên offline, huhu người từ Hoàng cung trở về nhớ chú ý an toàn nha!”

Vẫn đang đứng tại ngự hoa viên, Lục Hoán: “……”

Cục sạc ngay ở bên tay phải của ngươi a.

Quan sát thế giới của nàng ấy lâu như vậy, hắn phát hiện nàng thường xuyên dùng một cái dây màu trắng đem cục gạch của nàng cùng với ổ điện nối liền, thời gian dần qua hắn liền cũng học được những cách gọi của mấy thứ này, rất nhiều đồ điện đều cần đến cục sạc, túi chườm nóng cũng vậy, mà điện thoại cũng tương tự.

Túc Khê đem di động ném sang một bên, xông vào phòng tắm, mở khóa vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vỗ gò má đang nóng lên.

Mà Lục Hoán đứng ở trong ngự hoa viên rất lâu, thẳng đến khi sương đêm lạnh lẽo thổi vào trong cổ, hắn mới thả lỏng nắm tay mà ngón tay lúc này cơ hồ cũng đã có chút trắng bệch, dọc theo con đường đá nhỏ uốn lượn, hướng về phía ngoài cung mà đi.

Hắn đã mong mỏi, kiềm chế, khắc chế quá lâu.

Hắn bỏ ra thời gian nửa năm, đối với thế giới hoàn toàn không hề biết gì kia của nàng đã có một chút chắc chắn, lại thêm 200 điểm gần trong gang tấc, hắn nhất định có thể nhìn thấy nàng, lúc này, hắn sẽ không cho phép xảy ra cái gì ngoài ý muốn….. Nhưng cũng có lẽ, là đoạn thời gian gần đây ở bên cạnh nàng xuất hiện nhiều người khác như vậy, “giáo thảo” chặn ở cửa, nhét thư vào ngăn kéo của nàng, cùng với trúc mã cùng nàng quen biết hiểu nhau, những thứ này mang đến cảm giác nguy cơ, khiến cho hắn thanh tỉnh biết rằng —

Hắn không có cách nào lại chậm rãi mưu tính nữa cả.

Hắn vừa mới rồi cũng thập phần khẩn trương. Nhìn thấy thần sắc của nàng sau khi đóng lại màn hình liền thở dài một hơi, trong lòng của hắn bất đắc dĩ mà thất lạc….. Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa, Lục Hoán là người không hiểu được lùi bước là thứ gì, cho dù là đợi đến thiên hoang địa lão*, hắn cũng muốn chờ.

*天荒地老 [Tiānhuāngdìlǎo]: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại. Câu này thường được sử dụng trong tuyên bố tình yêu của những người yêu nhau.

……

Túc Khê một đêm này cũng ngủ không ngon giấc, lật qua lật lại, không hiểu sao mặt vẫn còn đỏ rực tới tận mang tai, cô lại sợ dáng vẻ chính mình ngủ không được bị Lục Hoán nhìn thấy, thế là đem chăn kéo đến trên đầu mình, cố gắng hết sức khống chế thân thể không được lộn xộn, không được biểu lộ tâm trạng rối bời của mình.

Hậu quả là đến ngày thứ hai dưới cặp mắt của cô đều mang quầng thâm, Túc Khê lúc liếc mắt nhìn về tấm gương mà giật nảy mình.

Thi cuối kỳ đã xong, Túc Khê trở lại trường học đi lấy một chút bài thi cuối kỳ cùng với bài tập nghỉ hè, thế là nghỉ hè liền chính thức bắt đầu. Cô bình thường ngoại trừ đoạn thời gian thi, cũng là cách mấy tiếng liền phải online xem tình huống của đứa con yêu bên kia là như thế nào, nhưng mà từ lúc tối hôm qua tại ngự hoa viên tâm sự, sau đó gương mặt của Túc Khê nóng bừng lên, nên cũng không dám tùy tiện online nữa.

Thời điểm cô bước ra tới cổng trường, Hoắc Kính Xuyên cùng với Cố Thấm từ chỗ canteen bên kia hướng về phía cô đi tới, Hoắc Kính Xuyên cà lơ phất phơ, vô thức muốn gác tay lên cổ cô: “Cùng nhau về nhà a Khê Khê.”

Bình thường Túc Khê cũng liền hất bay cánh tay của hắn, lạnh lùng bảo hắn mau cút đi, nhưng mà thực sự cản không được, cũng liền tùy ý để cho hắn gác lên bả vai mình, ngược lại ba người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hoàn toàn không có phân biệt giới tính. Nhưng mà lúc này đây không biết vì sao, cô thấy Hoắc Kính Xuyên mà mí mắt giật giật một cái, hướng về phía không trung mà liếc mắt nhìn, không hiểu sao tự nhiên lại chột dạ, thế là cực nhanh nhảy ra một khoảng cách thật xa cỡ 1 mét, cảnh cáo nói: “Đừng táy máy tay chân với tớ.”

Hoắc Kính Xuyên: “…… Cậu không có nóng sốt nha.”

Dù sao thì ở cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, Lục Hoán mặc dù đã bắt đầu học tập văn hóa hiện đại, nhưng mà tư tưởng cùng quan niệm chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, nếu như để cho hắn nhìn thấy Hoắc Kính Xuyên bá vai mình, chắc chắn mặt sẽ đen cho mà xem….. Nói không chừng hốc mắt còn muốn đỏ lên, đỉnh đầu mây đen kéo đến……

“Không có nóng sốt.” Túc Khê cẩn thận tránh Hoắc Kính Xuyên, phòng ngừa cái móng tay heo của hắn nhích lại gần mình.

Cứ như vậy trong sự cạn lời của Hoắc Kính Xuyên, sự hoang mang của Cố Thấm cùng sự cảnh giác của cô, 3 người bọn họ mỗi người đều ôm bài tập hè trở về nhà.

Túc Khê tiến vào hành lang thay giày, nghe thấy lão mẹ đang cùng bạn thân nấu cháo điện thoại, nói gần đây thường xuyên có người tặng quà cho bà, trái cây tổ yến rồi đồ chăm sóc sức khỏe cái gì cũng đều đưa tặng, còn mỗi lần đều đặt ở chỗ bảo vệ, lưu lại tờ giấy để cho bà nhận, lão mẹ bồn chồn lại mừng rỡ: “Cái chữ kia trách không được sao mà đẹp mắt quá, vẫn là chữ bút lông, đường nét thật là không thể tưởng tượng nổi….”

Túc Khê không một chút để ý, ôm bài tập trở về phòng, đem bàn đọc sách sửa sang lại, dự định trước đem bài tập hè mấy ngày này toàn bộ đều tiêu diệt hết, tiếp đó dành ra một hai tháng liền có thể hoàn toàn thả lỏng.

Cô chậm chậm chạp chạp, cách vài phút lại liếc nhìn điện thoại một cái, tựa như là đang chờ tin tức của ai đó vậy, cuối cùng nhịn không được, vẫn là sạc pin online.

Hôm nay thời điểm vào triều, Hoàng thượng quả nhiên như lúc ông ta tại Dưỡng Tâm Điện nói với Lục Hoán, hướng về phía văn võ bá quan tuyên bố hắn quyết định đem Cửu hoàng tử được nuôi dưỡng tại Trường Xuân Quan, hiện giờ đã được mười bảy tuổi nhận về Hoàng cung, khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử.

Lời này vừa ra, đám người chấn kinh, trên Kim Loan Điện dường như sôi trào, mà đợi đến khi Lục Hoán thay đổi một thân trang phục hoàng tử, thời điểm bước vào trong điện, văn võ bá quan càng là vô cùng khiếp sợ.

Đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân trở lại ở bên ngoài kinh thành, người đầu tiên mà Hoàng thượng lặng yên triệu kiến vậy mà không phải là Trấn Viễn Tướng Quân, mà là một cái Kỵ Đô Úy trong đại quân, đêm đó liền gây ra rất nhiều suy đoán của mấy đại thần biết được tin tức này, có người thông minh đã đoán ra được điểm này, nhưng mà phần lớn lúc này lại là mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Lục Hoán trước đây dù chưa lên triều, nhưng mà đám văn võ bá quan bên trong cũng có rất nhiều người biết đến hắn, nhất là bọn người Ngũ hoàng tử, suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, vì cái gì mà lúc trước rõ ràng chỉ là con thứ của Ninh Vương Phủ, lần này lại bị Phụ hoàng nói là hài tử của Khanh Quý Nhân trước kia sở sinh. Mặc dù suy nghĩ sơ qua một chút liền có thể hiểu rõ — Nhất định là cái chết của Khanh Quý Nhân trước kia có điểm kỳ quái, nàng không chỉ có lặng lẽ đem hài tử sinh ra, mà còn để cho đứa nhỏ này lặng lẽ đưa ra khỏi cung — Thế nhưng là vì chuyện gì mà cách mười bảy năm sau, Phụ hoàng lại vẫn muốn đem lão Cửu này nhận trở về?!

Hơn nữa lúc trước trong kinh thành còn đưa ra nhiều lời đồn có liên quan đến Cửu hoàng tử vì dân vì nước? Chẳng lẽ, đều là vì lót đường cho buổi thượng triều Kim Loan Điện hôm nay sao?

Sắc mặt của mấy vị hoàng tử đều có chút khó tả, Ngũ hoàng tử cũng vậy, nhìn chằm chằm Lục Hoán, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Có một tên quan thuộc vây cánh của Quốc cữu Thừa tướng nhịn không được ở trên Kim Loan Điện đưa ra lời chất vấn: “Hoàng thượng, thân phận của Hoàng tử cũng không phải là việc nhỏ, có chứng cớ lại không cho xem, nếu như có người dám can đảm khi quân phạm thượng, thì đó chính là tội lớn a!”

Hoàng đế cười lạnh nói: “Chứng cứ? Trẫm chính là chứng cứ, ái khanh là đang chất vấn trẫm đó sao?”

Giọng nói vừa rơi xuống, tên quan viên này liền bị người kéo ra ngoài, trực tiếp đưa đến ngục giam. Hoàng đế chính là lấy phương thức quả quyết này khiến cho văn võ bá quan toàn triều đều ngậm miệng.

Hoàng thượng lại ra lệnh cho Thái Sử Lệnh* tới, trước tiên biên soạn vào trục cuốn, sau đó lại tùy ý chiếu cáo thiên hạ.

*太史令 [Tàishǐ lìng]: Chuyên phụ trách việc soạn thảo văn bản, chỉ thị cho các hoàng tử và tiến sĩ, ghi chép các sự kiện lịch sử, biên soạn sách lịch sử, và phụ trách kinh điển quốc gia, lịch thiên văn và các nghi thức tế lễ của triều đình.

Ván đã đóng thuyền, chuyện này mặc dù nhấc lên sóng to gió lớn, thế nhưng dưới sự kiên trì của Hoàng thượng, dứt khoát mà được giải quyết. Mà khiến cho văn võ bá quan kinh ngạc nhất là, chẳng biết từ lúc nào, đám người Trấn Viễn Tướng Quân, Binh Bộ Thượng Thư, Vân Thái Úy đã lặng yên đứng ở sau lưng Cửu hoàng tử, muốn nói rằng trong triều đình xương cốt khó nhai nhất không gì bằng Trấn Viễn Tướng Quân cùng với Binh Bộ Thượng Thư, hai vị này nắm giữ binh quyền trong tay, cũng không kết bè kết cánh, cũng không phải là vị hoàng tử nào cứ đưa qua mấy rương lễ vật mỹ nhân là có thể lôi kéo được — Nhưng vị Cửu hoàng tử này, mọi người đều lấy ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía hắn, rốt cuộc là làm sao mà đến được một bước này, vừa mới khôi phục thân phận, liền khiến cho mấy vị này hạ quyết tâm đứng ở sau lưng hắn.

Cứ như vậy, đám văn võ bá quan mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng liền lặng lẽ phát sinh biến hóa……

Trong triều đình xảy ra sóng to gió lớn, thành ra các thế lực trong kinh thành càng là đột nhiên phát sinh biến số cực lớn.

Mà thời điểm Túc Khê online, chuyện này đã phát sinh được hơn nửa ngày. Cô đang ở trên bản đồ tìm được đứa con yêu, phát hiện đứa con yêu đang ở tại một chỗ trong trạch viện được mua lại mà lúc ở Bắc biên cương có nói tới, lúc đó trong lòng vội vàng mua vào tay, nhưng mà còn chưa có chú tâm đặt mua.

Tựa hồ được Hoàng đế phong thành Phủ Hoàng Tử, quản gia cùng với Ngự lâm quân lúc này đang vì hắn mà khuân đồ.

Hôm nay muốn tổ chức yến tiệc, Hoàng thượng cũng sẽ đến đây.

Lúc này cánh cửa phủ đệ đã nhanh bị đạp phá, vô số quan viên trong kinh thành đến đây đưa lễ vật, chúc mừng Cửu hoàng tử trở về.

Trong kinh thành chính là một dạng như thế này, nịnh bợ quyền thế, nâng cao đạp thấp, những người xuất hiện ở đây lúc trước từng ở cùng đứa con yêu đều bị một phen chấn động, vạn vạn không nghĩ tới, những ngày gần đây náo động truyền đi chuyện của Cửu hoàng tử, hóa ra là thật sự, hơn nữa còn là bộ hạ trẻ tuổi của Trấn Viễn Tướng Quân lần này tại Bắc biên cương trong chiến loạn mà lập được công lao – Kỵ Đô Úy!

Đám quan viên thức thời nên cho rằng bất kể đứa con yêu lúc trước ở nơi nào làm cái gì, cũng không có quan hệ, chỉ biết là hiện tại hắn bây giờ chính là Cửu hoàng tử trong miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng mà thôi, như vậy chính là Cửu điện hạ, thế là cả đám nhao nhao vội vàng đi lên phụ họa.

Phủ của Cửu hoàng tử hôm nay cực kỳ náo nhiệt, quan viên rối rít nói chuyện rôm rả, mà Túc Khê tìm một vòng, lại phát hiện đứa con yêu đang đứng ở trắc môn bên kia, tựa hồ như đang giải quyết chuyện gì khó nhằn.

Cô liền đem giao diện quét qua xem xét, chỉ thấy —

Ở bên trắc môn có mấy cái ngự lâm quân đang chặn Lão phu nhân một thân chật vật, Lão phu nhân đang dùng gậy bạc gõ xuống đất, mặt lộ ra vẻ phẫn nộ: “ Lục Hoán, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, là chính ta tiễn đưa ngươi vào triều làm quan, ngươi rõ ràng là thứ tôn Ninh Vương Phủ của ta, làm sao lại trở thành Hoàng tử?”

Người của Ninh Vương Phủ hôm nay nghe được tin tức từ Kim Loan Điện truyền ra, tâm tình liền như sụp đổ, rõ ràng là đứa con thứ của Ninh Vương Phủ, vì cái gì mà Hoàng thượng nói đem hắn từ nhỏ nuôi dưỡng ở Trường Xuân Quan? Hắn vì sao lại đột nhiên liền biến thành Cửu hoàng tử?

Trữ Vương phi cùng với hai huynh đệ Lục Dụ An hiện giờ nghĩ lại lúc trước đối phó Lục Hoán, không chỉ có không thành công, ngược lại còn mấy lần thất bại, sau lưng hắn dường như là có người bảo hộ, không khỏi run lẩy bẩy, cảm giác giống như trời sập vậy.

Người mà bọn hắn đắc tội nếu như quả thật là Cửu hoàng tử mà nói, như vậy bọn hắn xong đời rồi! Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ, Thượng Quan gia rơi đài cũng cùng với Lục Hoán có quan hệ?!

Đám người Trữ vương phi vừa hận vừa vội, nhưng hiện giờ đã là Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo*, căn bản không có năng lực gì lại đi đối với Lục Hoán nay đã trở thành Cửu hoàng tử đi.

*泥菩萨过江自身难保 [Ní púsàguò jiāng zìshēn nánbǎo]: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình khó giữ được.

Mà trong số đó, càng thêm cảm thấy mắt tối sầm, một mảnh choáng váng chính là Lão phu nhân.

Bà ta từ lúc Lục Hoán bắt đầu vào triều làm quan, vẫn trông cậy vào cái đứa con thứ Ninh Vương Phủ này có thể trở nên nổi bật, vì Ninh Vương Phủ mà một lần nữa mang đến vinh quang. Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, đến cuối cùng Lục Hoán đích thật là thân phận đã tôn quý, nhưng mà xoay người liền đã biến thành Cửu hoàng tử điện hạ thân thể ngàn vàng, mà bà ta chỉ coi Lục Hoán như một quân cờ mang đến lợi ích cho Ninh Vương Phủ, lại trong khoảnh khắc này đã không còn nữa.

Bà ta tức giận đến hôn mê bất tỉnh, chờ đến lúc tỉnh lại, liền nghĩ cậy già lên mặt đến tìm Lục Hoán đòi một lời giải thích.

Nhưng Lục Hoán lúc này xưa đâu bằng nay, bên cạnh đã có Ngự lâm quân, bà ta ngay cả mặt hắn đều không nhìn thấy, thế là lại càng tức giận đến đầu óc mê muội, bắt đầu chửi ầm lên, lúc này Lục Hoán mới phải ra tới gặp mặt một lần.

Quản gia của phủ Cửu hoàng tử là thân tín mà Hoàng thượng phái tới, hắn nhìn chằm chằm Lão phu nhân đang la lối om sòm, cả giận nói: “Trữ vương Thái phi, ngươi có biết trước mặt mọi người mà nhục mạ Hoàng tử là tội mất đầu? Thứ tôn của ngươi đã chết trận, Hoàng thượng tự sẽ thiện đãi* Ninh Vương Phủ, nhưng nếu như ngươi lại khóc nháo, liền đem cả nhà xử chém.”

*善待 [Shàndài]: Đối xử tốt.

Lão phu nhân mang một ngụm huyết tụ còn kẹt trong cổ họng, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hoán, tâm tư muốn cùng Lục Hoán đồng quy vu tận đều có, bà ta liều mạng chen qua, suýt chút nữa bị Ngự lâm quân ném ra ngoài cửa.

Lục Hoán giơ tay lên một cái, để cho Ngự lâm quân dừng tay lại.

Lão phu nhân liền liều mạng chen lên phía trước, nắm chặt quần áo hắn, hung hăng bóp lấy hắn, khóe mắt như muốn nứt ra: “Là ta tiễn đưa ngươi vào triều làm quan, ngươi mới có được ngày hôm nay!”

Túc Khê thấy Lão phu nhân bóp chặt đứa con yêu, hắn rõ ràng nhíu nhíu mày, hiển nhiên là bị bóp đau.

Cô cũng có chút phẫn nộ, đứa con yêu ở trong Ninh Vương Phủ mười bốn mười lăm năm, Lão phu nhân này còn chưa từng dòm ngó đến, cho dù là đứa con yêu chết đi, Lão phu nhân này cũng sẽ không để ý. Đứa con yêu tự mình tại núi Thu Yến mà đứng nhất, bước vào chốn quan trường, đây hết thảy đều là đứa con yêu chính mình tranh thủ được, cùng bà ta nào có quan hệ gì?

Lão phu nhân từ đầu tới cuối chỉ duy nhất cho đứa con yêu một mảnh củi viện kia, nhưng đó cũng là do đứa con yêu liều mình mà đem Lão phu nhân từ trong nước suối lạnh như băng cứu ra mà đổi lấy!

Thế mà bà ta lại còn tới đây chỉ trích đứa con yêu là vong ân phụ nghĩa? Bà ta đến cùng đã cho đứa con yêu cái ân tình gì đây?!

Nếu không phải là do truyền thống kính già yêu trẻ tốt đẹp đã thâm căn cố đế, Túc Khê lúc này đều muốn đem Lão phu nhân từ trên thân đứa con yêu đẩy ra.

 “Ngươi cùng ta không có ân sinh cũng không có ân dưỡng, tại sao lại nói chuyện vong ân phụ nghĩa ở đây? Nếu không gây sự nữa, không còn tham tâm vọng tưởng,  Ninh Vương Phủ sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu như lại tiếp tục đến, thì đừng trách ta không khách khí.”

Lục Hoán hờ hững nhìn Lão phu nhân, chậm rãi đem quần áo của mình từ trong tay đang níu kéo của Lão phu nhân giật xuống, phân phó cho thuộc hạ ở bên cạnh nói: “Tiễn đưa bà ấy trở về an hưởng tuổi già thật tốt a.”

Lão phu nhân thấy toàn bộ hy vọng đều tan vỡ, tóc cũng bạc trắng, vì sao, hai cái đứa cháu trai khác của bà ta tất cả đều là phế vật vô dụng, mà thật vất vả cho là có thể dựa vào Lục Hoán, trọng chấn lại sự huy hoàng trước kia cho Ninh Vương Phủ, thế nhưng Lục Hoán căn bản lại không phải là huyết mạch của Ninh Vương Phủ!

Đều chính là do cái tiện nhân sinh hạ Lục Hoán kia!

Lão phu nhân đã hoàn toàn mất hết lý trí, còn muốn chửi ầm lên, lại bị Ngự lâm quân bịt miệng lại, trực tiếp từ trắc môn kéo ra ngoài. Đám hạ nhân của Ninh Vương Phủ khiêng cỗ kiệu đưa Lão phu nhân tới thấy thế, đều run lẩy bẩy, bỏ lại cỗ kiệu mà chạy mất.

……

Cổng trước của phủ Cửu hoàng tử là một mảnh náo nhiệt, mà bên trắc môn lại là một chỗ bừa bộn. Lục Hoán thuận theo mắt nhìn áo bào bị Lão phu nhân nắm chặt mà làm hư, nhíu nhíu mày, xoay người đi đổi lại. Quản gia liền vội vàng phân phó cho Ngự lâm quân đem toàn bộ phủ đệ bảo vệ thật tốt, không cho phép người nào đến khóc lóc om sòm nháo sự nữa.

Lục Hoán vào phòng, trước tiên vén tay áo lên nhìn, Túc Khê phát hiện cánh tay hắn đều bị Lão phu nhân bóp có chút tím bầm, hắn đối với chút vết thương nhỏ này tập mãi cũng thành quen, ngược lại là không có cảm giác gì, nhưng trong mắt Túc Khê lại có chút đau lòng.

Lão phu nhân không hề có liên hệ máu mủ trước đây đối tốt với hắn một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng hắn. Còn Hoàng đế có liên hệ máu mủ đối tốt với hắn một chút, thì cũng vẫn là gánh chịu lấy tính toán cùng lợi dụng.

Túc Khê thấy hắn dùng một tay không tiện để vuốt tay áo, liền nói: “Để ta.”

Lục Hoán đang nhíu chặt lông mày chợt như nhìn thấy ánh mặt trời, xoa dịu, liền thả lỏng, hắn cười cười mở màn sân khấu ra: “Ngươi đã đến.”

Túc Khê nhất thời thấy hắn nhìn sang, trong đầu liền thoáng qua ánh mắt sáng rực của hắn ở Ngự hoa viên đêm đó, liền lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói chuyện, chỉ là ngắm nhìn nàng.

“……”

Hai người lập tức lại lâm vào một loại bầu không khí quỷ dị.

Túc Khê thật vất vả để cho mình không còn đỏ mặt tim đập nhanh nữa, nhưng mà không hiểu sao lại khắc chế không được mà khuôn mặt lại càng nóng, cô ho khan một cái, nói: “Có đau hay không, ngươi vừa rồi sao lại không né tránh?”

“Đau.” Lục Hoán yếu ớt thở dài, hắn ngồi xuống giường, ngẩng đầu lên, hướng về phía Túc Khê nói: “Ở phía sau bả vai hình như còn có một chỗ, tím xanh, vô cùng đau đớn, nhưng ta tự xoa xoa không được.”

Mí mắt Túc Khê giật giật một cái, có ý gì? Là ý tứ muốn để cô giúp hắn xoa bóp sao?

Lục Hoán đứng dậy, trút bỏ ngoại bào, trên người mặc quần áo trắng như tuyết dáng đứng tựa như cây tuyết tùng, hắn xắn tay áo từ cánh tay phải cuộn lên vai, lộ ra một cánh tay thon dài cùng với những đường cong sạch sẽ bén nhọn, da thịt nơi bả vai tựa như được quét qua một lớp men sứ trắng.

Túc Khê:……!

Túc Khê suýt chút nữa cho là hắn muốn cởi quần áo, nhưng may thay hắn chỉ là cuốn lên ống tay phải.

Hắn nhìn về phía Túc Khê, đem cục máu ứ đọng ở sau bả vai cho Túc Khê nhìn, lại lặp một lần nữa: “Đau.”

Túc Khê nhìn qua cánh tay sạch sẽ hữu lực của hắn, mặt đỏ tim đập nhanh, lắp bắp nói: “Tự mình xoa bóp không được sao, ở trong phủ không phải có nha, nha hoàn gì đó sao? Ngươi cũng biết là ta cách một cái màn hình điện thoại nên lực đạo không nhẹ không nặng, lỡ giúp ngươi xoa bóp sẽ không tốt.”

Lục Hoán bình tĩnh ngắm nhìn nàng, yếu ớt thở dài, lại ngồi xuống, buông thõng cánh tay: “Ngươi trước kia không phải như vậy, lúc trước ta nhiễm phong hàn không dậy nổi, ngươi……”

Hắn tựa hồ tưởng nhớ lại chuyện cũ, có chút phiền muộn, lại một lần nữa thở dài thật sâu.

Túc Khê:……?

Không phải, trước đó ngươi là cái bánh bao nhỏ trắng phau phau, nhìn cũng không ra được cái gì….. Nào có như bây giờ, nhìn cánh tay thon dài có lực cũng đều khiến cho nhân tâm đều run rẩy nha.

“Ngươi đêm đó hỏi ta cùng Hoàng thượng, ta nói Hoàng thượng Thiên tử vô tình, đứng núi này trông núi nọ.” Lục Hoán nâng hàng lông mi đen nhánh lên, sâu kín nói: “Tiểu Khê hành vi của ngươi bây giờ, cùng với Thiên tử cũng không có cái gì khác biệt.”

Túc Khê bị hắn niệm chú khiến cho đầu óc vang ong ong, thấy hắn ngẩng đầu lên, còn u oán quyết tâm không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì cũng không ngừng mà nói, khiến cho da đầu của Túc Khê đều tê dại, vội vàng nói: “Dừng lại , dừng lại! Xoa bóp, ta xoa bóp cho ngươi là được chứ gì?”

Lục Hoán nâng cánh tay lên, vành tai ửng đỏ.

Túc Khê nhận mệnh mà chọt chọt lên cánh tay hắn, chọc chọc, tiếp đó lại từ trong cửa hàng mua một chút thuốc lưu thông máu tiêu bầm, thoa lên.

Không biết vì sao, trước kia thời điểm người này còn là một đứa con yêu bánh bao, làm mấy chuyện này cảm thấy vô cùng tự nhiên, nhưng mà hiện tại chỉ đơn giản là nhìn thấy bả vai trắng nõn của hắn lộ ra, Túc Khê lại có chút nóng rần lên.

“Ài……” Lục Hoán thấy cô chần chờ, lại muốn thở dài.

Túc Khê nghiến răng nghiến lợi nói: “Ài cái rắm, ta đang xoa nhẹ nhàng! Lại ài nữa ta offline!”

Ánh mắt Lục Hoán dời đi, mặc dù cố gắng hết sức mà nhịn xuống, nhưng trong con ngươi vẫn là lộ ra mấy phần vui vẻ.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. Tks chủ thớt. Hóng chap sau . Yêu lắm ❤❤❤❤

Leave a Reply

error: Content is protected !!