Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 61

Chương 61.“Ta cùng với tất cả mọi người cũng đều không giống nhau, ta chỉ cần một cái kia.”

“Nếu như cầu không được, thì là ai ta cũng đều không cần.”

Lúc này, ánh trăng tại Kinh thành treo cao trên cổng thành, Yến quốc lại qua một năm cuối xuân, hoa lê ở núi Thu Yến đã nở khắp núi đồi.

Trên phố xá giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt.

Bởi vì tin vui từ Bắc biên cương truyền đi, nghe nói đại quân đánh thắng trận, mà một năm này rất nhiều nơi bị sương giá gây hại, nhưng tình huống bá tánh đói khát thiếu thốn lương thực cũng được cải thiện rõ ràng, vì thế bá tánh so với năm trước, đi cảm tạ đất trời rất nhiều, từng nhà đều ra sông thả đèn, hy vọng có thể an cư lạc nghiệp mãi.

Túc khê nhìn kinh thành quen thuộc, trong đó thậm chí có rất nhiều gương mặt nhân vật chibi là cô nhớ rõ, còn có quầy bán son phấn kia, vẫn như cũ cùng năm trước giống nhau ở trên đường phố bày quán.

Trong lòng cô sinh ra rất nhiều cảm khái.

Năm trước toàn bộ Yến quốc từ trên xuống dưới đều không phải như thế này, bởi vì rơi vào tình cảnh loạn trong giặc ngoài. Bên ngoài thì nước láng giềng ngo ngoe xâm phạm, bên trong thì gặp phải thiên tai tàn phá, mặc dù kinh thành ở dưới chân thiên tử, người chết đói cũng không ít.

Tuy rằng ở trên phố bá tánh rất nhiều, nhưng đại đa số đều rơi vào một loại hoảng sợ mà bước đi lúc nào cũng vội vàng.

Nhưng hiện tại, các bá tánh này từ trong ra ngoài đều thả lỏng rất nhiều……

Để có được điều này, công lao của đứa con yêu thật sự là rất lớn.

Cho nên, ngoại trừ mục tiêu theo game là toàn tâm toàn ý làm thế nào cũng phải đưa đứa con yêu đến đế vị, thì đứa con yêu cũng thực thích hợp để bước lên cái vị trí kia, vì Yến quốc mang đến một đất nước bình an.

Túc Khê nghĩ như vậy, liền đi xem xét đứa ở Mậu cùng với đám hạ nhân chibi còn đang cần cù lao động, sau khi đi theo trang trại của đứa con yêu dần dần phát triển đến mấy châu quận, đứa ở Mậu cũng càng bận rộn thêm.

Đứa ở Mậu là trợ thủ thập phần đắc lực, nhưng mà lại không quản lý được, cũng may đứa con yêu trước khi rời khỏi kinh thành, cũng đã có dự tính trước, đem sự vụ quản lí toàn bộ giao cho Trọng Cam Bình.

Vì thế lúc này đây, trang trại đã dần dần mở rộng tới mấy chục nơi, kỹ thuật lều chống lạnh cùng nhà kính mới lạ cũng dần dần tại Yến quốc mà bắt đầu cắm rễ, bước đầu giải quyết tình trạng thiếu thốn lương thực bởi vì thiên tai trên khắp cả nước.

Đương nhiên, gieo trồng lương thực cải thiện đất đai, cái này phải đi từng bước một mới được.

Lúc này nghe nói đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân sắp hồi kinh, thế là đám người đứa ở Mậu ở trong trạch viện ngoại thành cũng thắp đèn bày bàn tiệc, vui vui vẻ vẻ mà chờ Lục công tử trở về.

Nhóm chủ sự từng là thuộc hạ dưới tay đứa con yêu khi còn nhậm chức ở Binh Bộ tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng cũng là không tự chủ được mà bắt đầu nghị luận chuyện Lục Hoán ở trong quân lập được công lớn, thảo luận hắn lần này trở về, chỉ sợ sẽ chân chân chính chính mà thăng quan tiến chức. Trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần*, có ghen ghét, nhưng cũng là chân chính khâm phục.

*五味杂陈 [Wǔwèi zá chén]: Cảm xúc lẫn lộn.

Vân Tu Bàng cũng thập phần kích động, đang ở trong phủ nhìn khắp nơi, không ngừng hỏi hạ nhân vì sao đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân còn chưa có vào thành.

Túc Khê lướt qua mấy người quen biết này, từ tận đáy lòng thay đứa con yêu mà tự hào cùng cao hứng, từ một đứa con thứ của Ninh Vương Phủ một đường đến được tới hiện giờ, thật sự không hề dễ dàng.

Bằng hữu của đứa con yêu cũng chính là bằng hữu của Túc Khê, chẳng qua là bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của cô mà thôi, lúc trước online cô đều trực tiếp đem giao diện di chuyển đến Bắc biên cương, hiện tại cũng coi như là bồi đứa con yêu hồi kinh, cho nên khó tránh khỏi nhịn không được mà xem từng cái nhân vật quen thuộc.

Thuận tay từ trên phố xá lén trộm một xâu kẹo hồ lô, Túc Khê hưng phấn mà thay đổi giao diện, đi tìm đứa con yêu.

Đại quân lúc này vừa mới đến kinh thành, đang đóng quân ở ngoại thành, cần đợi Hoàng thượng triệu kiến, sau đó mới có thể vào thành.

Túc Khê dạo quanh một vòng qua mấy cái lều trại đóng quân, nhưng lại không tìm được Lục Hoán, hắn hẳn là đi địa phương khác đi. Túc Khê liền mở ra bản đồ, tìm kiếm, kết quả phát hiện, Lục Hoán đang ở trong Hoàng cung, tại Dưỡng Tâm Điện của Hoàng đế.

Mình nguyên một buổi trưa không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Túc Khê kinh ngạc một chút, theo bản năng mà cho rằng Hoàng đế muốn cùng Lục Hoán làm gì đó, vì thế nhanh chóng đem giao diện dịch chuyển qua.

Mới vừa chuyển đến Dưỡng Tâm Điện, liền phát hiện đám thái giám ở Dưỡng Tâm Điện đều bị phái đi, trong điện lúc này chỉ có thân ảnh hai người, là Hoàng đế đang cùng với đứa con yêu nói chuyện.

Đứa con yêu hẳn là vừa mới theo đại quân đóng quân ở ngoài kinh thành, liền bị người của Hoàng đế đưa tới nơi này đi.

Túc Khê đi vào, thấy ánh nến đang tỏa sáng bên trong, đứa con yêu đứng đối diện với Hoàng đế, hoàn toàn không có việc gì, cô mới thoáng an tâm.

Tuổi tác của Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ mới bốn mươi mấy, còn chưa già đi, nhưng chính là ánh mắt khi nhìn vào đứa con yêu lại rất là tang thương.

Dưỡng Tâm Điện một nơi to lớn như vậy, lại phảng phất trống trải vô biên, thân hình đứa con yêu so với ông ta càng cao hơn, lại càng đĩnh đạt hơn.

Ông ta tuy rằng là ngôi Cửu ngũ chí tôn, chính là ngồi ở bên bảo tọa, nhưng lại cũng là một loại trói buộc, thế cho nên lúc này ngọn đèn dầu lay động, Túc Khê thế nhưng từ trên nét mặt thâm sâu khó lường của ông ta mà thấy được một ít cô độc.

Túc Khê rất ít khi thấy cảm xúc ở trên mặt của vị Hoàng đế này toát ra ngoài trừ bỏ sự uy nghiêm, tức giận, cao thâm khó đoán, tuy rằng cô lúc này đây không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cảm thấy ông ta dường như là muốn tiến lại gần đứa con yêu.

Chỉ là khoảng cách mà đứa con yêu đứng đối diện với ông ta, là một khoảng cách thập phần an toàn lại xa cách giữa quân thần, vì thế ông ta nắm chặt thành quyền, lại mạnh mẽ khắc chế.

Hoàng thượng yên lặng nhìn chằm chằm Lục Hoán trong chốc lát, mới rốt cuộc mở miệng: “Ngươi rất giống nàng.”

Lục Hoán trầm mặc.

Hắn đối với Khanh Quý Nhân hoàn toàn không có một chút ký ức nào, ở trong triều mọi người đối với chuyện của Khanh Quý Nhân đều một mực giữ kín như bưng, đương nhiên cũng hỏi thăm không ra được cái gì.

Bởi vì không có ký ức, cho nên cái chuyện thân thế bất thình lình xảy ra đối với hắn mà nói, tựa như là lục bình trong gió, cho dù trong lòng hắn xẹt qua tia gợn sóng, nhưng lại không có cách nào lưu lại cảm xúc nào quá sâu.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Lục Hoán, cảm xúc phức tạp ở trong mắt đan xen lẫn lộn, trầm mặc một lát, nói với hắn: “Ngày hôm sau thượng triều, ta sẽ khôi phục thân phận Hoàng tử của ngươi, tuy không có biện pháp bảo hộ mẫu phi ngươi vô ưu, nhưng nhất định bảo hộ ngươi vô ngu*.”

*无虞 [Wú yú]: Không lo lắng, bình yên vô sự.

Lời này của Hoàng đế được nói ra một cách trịnh trọng, cơ hồ là tích chữ ngàn vàn mà đưa ra lời hứa hẹn.

Nhưng trong lòng của Lục Hoán có chút trào phúng, nửa câu đầu có lẽ là thật sự, nhưng mà nửa câu sau lại không thể tin tưởng được.

Bảo hộ hắn? Hoàng thượng tuy rằng ngồi ở vị trí Cửu ngũ chí tôn, nhưng ngay cả nữ tử mà mình yêu nhất cũng đều bảo hộ không được, thì làm sao có thể bảo hộ được hắn đây?

Nếu như là toàn lực che chở, thì Khanh Quý Nhân năm đó cũng sẽ không như vậy mà chết thảm.

Huống chi, hiện tại khôi phục lại thân thế của hắn, trong lòng của Hoàng đế cũng có mưu tính khác, không phải sao?

Đối với hắn mà nói, trên con đường này, ngay vào lúc hắn còn bần hàn, đưa đến một ngọn đèn sáng trong mảnh tối tăm kia chỉ duy nhất có một người.

Thần sắc Lục Hoán không một gợn sóng, nói: “Tạ bệ hạ.”

Hoàng đế há miệng thở dốc, tựa hồ vẫn muốn nói gì nữa, nhưng mà thấy gương mặt đầy lãnh đạm của thiếu niên này, chớp mắt lại có chút bừng tỉnh, hắn trầm mặc, xoay lưng lại, phất phất tay, nói: “Thôi, ngươi lui ra đi.”

Lục Hoán cáo lui xoay người.

Sau khi hắn xoay người, Túc Khê nhìn thấy vị Hoàng đế này thở dài, một mình một người đứng ở giữa Dưỡng Tâm Điện một hồi lâu, thân ảnh có chút cô độc.

Chuyện cũ năm đó Túc Khê cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà trong nháy mắt này, cô cảm thấy, Hoàng đế này năm đó hẳn là thật sự thích mẫu phi của đứa con yêu đi,

Chính là cho dù có gút mắt cách một thế hệ như thế nào đi chăng nữa, đều đã qua đi, bị bỏ rơi tại Ninh Vương Phủ, từ nhỏ nhận hết sự khinh thường chính là đứa con yêu, trong lòng của Hoàng đế mặc dù khả năng là có vài phần áy náy, nhưng hắn không tận mắt nhìn thấy tình cảnh của đứa con yêu sống trong vũng bùn ở Ninh Vương Phủ, vĩnh viễn không thể đồng cảm như mình.

Xem ra, tuy rằng đã quyết định nhận đứa con yêu, nhưng chính là đứa con yêu ở trong Ninh Vương Phủ chịu biết bao khổ sở cũng không hề hay biết.

Hoặc có lẽ biết, nhưng ông ta lại nói ra bên ngoài chính là đem Cửu hoàng tử từ nhỏ nuôi dưỡng ở Trường Xuân Quan, vì không để cho bị vả mặt, cho nên không thể lấy cái danh nghĩa “Bạc đãi Hoàng tử” mà đi đối phó với Ninh Vương Phủ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Túc Khê liền chua xót, vẫn là cảm thấy đứa con yêu vô tội đáng thương nhất.

Đứa con yêu đã từ trong Dưỡng Tâm Điện mà đi ra, lúc xuyên qua Ngự Hoa Viên, Túc Khê theo sau, túm túm tay áo hắn.

Lục Hoán hình như nhận ra được, mở màn sân khấu ra, thông qua màn sân khấu mà nhìn nàng. Vừa mở màn sân khấu ra, liền thấy nàng đã mím môi, lo lắng mà nhìn hắn.

Lục Hoán thấy cô đi xem mặt, thấy cô cùng những người khác chau đầu ghé tai cùng nhau mà sinh ra ghen tỵ thế nhưng trong khoảnh khắc này lại hoàn toàn tiêu tán.

Mặc dù nhận phụ hoàng mẫu phi, cũng không nhận thấy được một chút tình thân nào.

Hắn chỉ có nàng.

Nhân sinh của hắn có hai mặt, một mặt âm u cùng gánh vác, tựa như gốc gác của hắn, nhưng một mặt khác là sự ngay thẳng cùng thiện ý, tựa như sợi rơm kéo hắn lên. Mà một mặt kia, tất cả đều là nàng.

Túc Khê không biết Lục Hoán đang suy nghĩ gì, nhưng mà muốn an ủi hắn một chút, vì thế nghĩ nghĩ, vắt nát óc, nói với hắn: “Hãy cứ nghĩ đến những điều tốt đẹp đi, trở thành Hoàng tử cũng không có gì là không tốt nha, ít nhất về sau chúng ta có thể quang minh chính đại, đường đường chính chính mà đi Thái Học Viện, còn có thể ở trước mặt hai tên gia hỏa Lục Văn Tú kia mà diễu võ dương oai, lại còn có thể mặc quần áo đẹp đẽ quý giá. Hoàng thượng nói ông ta sẽ bảo vệ ngươi, về sau lỡ như có cái gì tranh đấu, hẳn là sẽ nhiều ít thiên vị ngươi một chút nha.”

Lục Hoán cười cười, nhàn nhạt nói: “Lời nói của Thiên tử, có thể tin được mấy phần đây?”

Hắn ở trong màn đêm thản nhiên bước đi, ngước mắt ngắm nhìn Túc Khê, nói: “Vua của một nước, có được quá nhiều, nhưng cũng bị nhiều cám dỗ, liền dần dần đánh mất đi sơ tâm. Có lẽ lúc trước mới gặp Khanh Quý Nhân, trong nháy mắt có kinh diễm, rồi sau đó cũng có làm bạn cùng dành tình ý cho nhau, nhưng nếu như Khanh Quý Nhân còn tại thế, có lẽ cùng với những phi tử khác giống nhau, đã sớm thành cám bã chi phi*, đúng là bởi vì nàng đi, Hoàng thượng không đến được, không có thể bảo vệ nàng, phần áy náy này làm cho Khanh Quý Nhân vĩnh viễn trở thành bạch nguyệt quang* ở trong lòng Hoàng thượng.”

*糟糠之妃Zāokāng zhī fēi]: Ý chỉ vị phi tần đã từng đồng hành cùng với Hoàng thượng lúc khó khăn nay cũng bị thất sủng.

*白月光 [Bái yuèguāng]: Là Ánh trăng sáng, theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

Thấy hắn còn trẻ mà đã thông thấu đến như vậy, Túc Khê cảm thấy có chút buồn cười: “Nói rất có đạo lý, vậy còn ngươi?”

Vua của một nước, Thiên tử vô tình. Đứa con yêu lựa chọn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, bước lên con đường này, như vậy cái từ này, chẳng phải là kết quả của đứa con yêu sao.

Trong lòng Túc Khê có chút phức tạp.

Lời này của cô chỉ là thuận miệng hỏi ra, nhưng là không nghĩ tới, Lục Hoán lại dừng bước chân, ở trên con đường đá nhỏ, giữa một rừng hoa lê mà nhìn cô.

Tựa hồ đoán được suy nghĩ của cô, hắn nhịn không được vì chính mình mà biện giải.

“Ta cùng với ông ta không giống nhau.”

Lục Hoán thấp giọng nói: “Ta cùng với tất cả mọi người cũng đều không giống nhau, ta chỉ cần một cái kia.”

“Nếu như cầu không được, thì là ai ta cũng đều không cần.”

……

Hắn cố gắng truyền đạt ý tứ của những lời này đến trong tai Túc Khê.

Hắn nhìn chằm chằm Túc Khê, đôi mắt đen nhánh ở trong màn đêm phảng phất ẩn chứa ngàn vạn cảm xúc nói không nên lời, ánh mắt ngóng nhìn này, thông qua màn sân khấu, vượt qua ngàn năm, yên lặng dừng ở trên mặt Túc Khê.

Phảng phất như buộc Túc Khê phải đối mặt với vấn đề này, ánh mắt xinh đẹp của hắn không hề chớp mà nhìn cô, nửa phần cũng không hề rời đi, như là một vòng xoáy sâu, khiến cho Túc Khê mạc danh mặt đỏ tai hồng.

Cô chỉ cảm thấy, quan hệ của bọn họ như là một tấm giấy dán cửa sổ, dường như bị hắn một hồi chọc thủng.

Đợi đã–

Túc Khê bỗng nhiên nhớ tới, khi trước từ lúc ở trong doanh trại Binh Bộ trở về mấy ngày kia, Lục Hoán vẫn còn là hình tượng bánh bao nhỏ khi đó cảm xúc thập phần kỳ quặc, thay đổi thất thường.

Lúc ấy ở trong viện Binh Bộ, dưới hiên ánh nến lay động, hắn hướng về phía mình mà nói: “Nếu một ngày kia, ta gặp được một nữ tử tốt tri thư đạt lý, ta ái mộ người nọ, ngươi vẫn là hy vọng ta thành gia, cùng người khác bạch đầu giai lão sao?”

Lúc ấy Túc Khê nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn dần dần mờ mịt, cảm thấy vấn đề này của hắn hỏi đến không thể hiểu được.

…… Nhưng hiện tại, có lẽ là tâm tình cũng đã lặng yên phát sinh biến hóa, tối nay cô lại một lần nữa hồi tưởng đến, rốt cuộc cũng chú ý tới hai chữ “Người khác” trong lúc hắn nói câu nói kia.

Hô hấp của Túc Khê đều đột nhiên dồn dập lên, tâm như muốn nổi trống.

Mà Lục Hoán thì đang nhìn chằm chằm vào cô, không chịu dời đi tầm mắt, phảng phất bướng bỉnh mà một hai phải chờ được một cái đáp án, chẳng sợ phải chờ đến thiên trường địa cửu.

Tuy rằng cố gắng hết sức trấn định, làm ra vẻ thản nhiên, nhưng ngón tay thon dài trong tay áo lại khẩn trương mà nắm chặt.

……

Tác giả có lời muốn nói:

Túc Khê: Đợi đã vì cái gì mà chuyện một năm trước hôm nay mới có thể lý giải, cảm giác hàm nghĩa trong đó cũng thay đổi hoàn toàn nha.

Lục Hoán: Bởi vì ngươi một năm trước coi ta là người lùn! (Thê lương mà đâm đâm hình nhân).

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!