Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 60

Chương 60. – Canh 1-

Túc Khê gọi xe đi ăn cơm. Vừa vào phòng khách, cũng chỉ còn chỗ bên cạnh Hoắc Kính Xuyên trống không. Mẹ Hoắc thân thiết vẫy tay với cô: “Khê Khê, đến bên này ngồi, đứa nhỏ như mấy đứa thì nên ngồi cùng một chỗ.”

“Mặt trời mọc lên từ đằng Tây sao, cậu còn biết ăn diện?” Hoắc Kính Xuyên trên dưới đánh giá Túc Khê một lượt, làm bộ chấn kinh, lời còn chưa kịp nói hết liền đã bị mẹ hắn đánh lên lưng một cái, dạy dỗ: “Sao lại nói vậy? Không biết đứng lên kéo ghế cho con gái sao? Có một chút phong độ thân sĩ nào hay không?”

Hoắc Kính Xuyên bị mẹ hắn đánh cho ngu người*, không thể làm gì khác hơn là cười hì hì đứng lên kéo ghế ra cho Túc Khê: “Mời.”

*虎躯一震 [Hǔ qū yī zhèn]: Hổ khu chấn động, thân hổ bị chấn động – Từ này khá phổ biến trên Internet ban đầu có nghĩa là ngạc nhiên, nhưng chúng có nghĩa khác trong các bộ tiểu thuyết trực tuyến. “Thân hổ bị chấn động, toàn thân toát ra khí chất độc đoán”. Điều này thường có nghĩa là nhân vật nam chính sử dụng các kỹ năng độc nhất của nhân vật chính để nâng cao động lực, cưỡng bức tinh thần lên người khác, khiến người khác khuất phục hoặc khiến nữ chính bị sốc và đem lòng yêu nhân vật nam chính.

Túc Khê nhìn bầu không khí trong phòng khách là một mảnh vui vẻ hòa thuận, sọ não có chút đau, cất tiếng nói “cảm ơn dì”, rồi tới ngồi xuống.

Kế tiếp, cô cùng với Hoắc Kính Xuyên hai người tựa như quỷ chết đói đầu thai, điên cuồng gắp thức ăn cắm đầu ăn cơm, mà phụ mẫu hai nhà thì nắm tay nói chuyện vui vẻ, nào là từ lúc cô cùng với Hoắc Kính Xuyên hồi nhỏ chơi trò chơi gia đình thế nào, chuyện đái dầm lý thú ra sao, hàn thuyên đến lúc sắp đến Cao Tam, cùng với thi tuyển sinh độc lập rồi học Đại học ở thành phố nào vân vân mây mây.

Hai nhà ở cùng một cái tiểu khu, cha mẹ lại là bạn bè tốt nhất lẫn nhau, chiếu cố nhau mười mấy năm, đã sớm thân thiết giống như người một nhà vậy. Hồi nhỏ cha mẹ Túc không có kịp về nhà nấu cơm, thì cô đến nhà Hoắc Kính Xuyên ăn chực, đồng dạng, thời điểm Hoắc Kính Xuyên ở nhà trẻ thường xuyên bị cha hắn quên tới đón, thì có ba Túc tới mang theo hai đứa bé đón về.

Cho nên, dạng liên hoan cách mấy tháng một lần, mỗi lần liên hoan nội dung mà cha mẹ hai nhà tán gẫu cũng hoàn toàn không có đổi mới gì, nói chuyện trời nam biển bắc, cuối cùng đều kéo ngược trở về chuyện Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên hai người dứt khoát từ thanh mai trúc mã về sau phải kết hôn cho bằng được.

Những lời này Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên nghe mãi mà cái lỗ tai cũng muốn đóng thành kén luôn rồi, cho tới bây giờ cũng không hề để tâm.

Hai người điên cuồng lùa cơm, đồng thời bất đắc dĩ liếc nhau một cái.

Túc Khê dùng cái bát che khuôn mặt, hóp lưng lại như mèo, cúi đầu nhỏ giọng nói với Hoắc Kính Xuyên: “Trước đó đã nói qua, Đại học tớ sẽ dựa theo thành tích mà chọn, lỡ như bất hạnh lại cùng với cậu chung trường, tuyệt đối không phải là tớ muốn đi theo đâu. Tớ nhìn cậu so với nhìn Cố Thấm cũng không có gì khác nhau, đối với cậu không hề có hứng thú chút nào.”

Hoắc Kính Xuyên cũng dùng cái bình đựng nước chanh lớn che mặt lại, hạ giọng nói: “Cậu cho rằng ông đây không phải là bị cha mẹ cưỡng ép kéo tới hả? Ông đây còn không phải như vậy sao? Nhìn cậu cùng với nhìn tay phải mình không có gì khác biệt lắm.”

Túc Khê tức điên người nói: “Vậy cậu về sau tốt xấu cũng cùng cha mẹ cậu phản bác nha, đem lời này nói với cha mẹ cậu như vậy đi nha! Đừng cứ đem quả bóng đá cho tớ!”

Hoắc Kính Xuyên có chút nghi hoặc, nhìn Túc Khê nói: “Bọn họ cứ lải nhải mấy lời này đã bao nhiêu năm rồi, cứ coi như là nghe một chút gió thoảng bên tai đi, cậu trước đó cũng không có kích động như vậy đâu, như thế nào mà gần đây lại phá lệ để ý như vậy đi…… Tớ đi! Túc Khê, cậu có phải hay không yêu đương rồi?! Mấy ngày trước cái tên giáo thảo kia –”

Lời còn chưa có nói hết, bị Túc Khê mặt đỏ tới mang tai mà đánh gãy: “Không phải, im miệng.”

Cha mẹ hai nhà thấy hai bạn nhỏ chụm đầu nhau ở cùng một chỗ xì xào bàn tán, cười tươi đến tận mang tai, nhất là mẹ Hoắc, dùng loại ánh mắt “quả nhiên là thanh mai trúc mã, con dâu ta có chỗ dựa rồi” kia mà cao hứng nhìn xem hai người.

Hai người ngẩng đầu lên, lập tức cảm thấy áp lực lớn như một ngọn núi: “……”

Hai người liền di dời cái ghế, có thể ngồi xa được bao nhiêu thì liền xa bấy nhiêu, cố gắng phủi sạch quan hệ.

Túc Khê cố gắng hết sức giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, nhưng mà nguyên cả một ngày, trong đầu cô cũng nhịn không được nghĩ đến những lời của Hoắc Kính Xuyên.

Phải nha, cô cùng với Hoắc Kính Xuyên bị cha mẹ hai người cưỡng ép ghép cặp cũng không phải một năm hai năm, cô cũng đã sớm quen thuộc đến nỗi lỗ tai đã đóng thành kén dài, nhưng mà mọi khi vẫn căn bản làm như không nghe thấy gì, nhưng vì cái gì mà hôm nay lại để ý như vậy? Thậm chí còn không có đi ra ngoài, thời điểm nhận tin nhắn của lão mẹ, thì có loại cảm giác của kẻ phản bội……

Trong đầu Túc Khê không tự chủ được hiện ra vẻ mặt sâu kín của đứa con yêu — À không là hai cái đứa con yêu. Bên trái là khuôn mặt bánh bao đang buông thõng, bả vai suy sụp, lã chã chực khóc, mà bên phải thiếu niên mang vẻ mặt sâu kín, cực kỳ gắng sức kiềm chế, hướng về phía cô mà mỉm cười nói “Ta không có tức giận”.

……

Cô cảm giác cái gáy mình bị máy điều hòa không khí thổi đến có chút phát lạnh, lần này càng là rùng mình hơn.

Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn trên không trung, có chút bận tâm đứa con yêu đem mấy lời nói đùa của cha mẹ hai nhà đều nghe thấy đi —

Thế nhưng là, cô lập tức lại cảm thấy bản thân mình có cái gì đó rất không đúng đi — Không phải, là cô đến cùng tại sao lại phải chột dạ như thế? Cô lại không nợ nần ai cái gì nha!

……

Mà Túc Khê không có đoán sai, Lục Hoán hoàn toàn chính xác đem đoạn đối thoại trong phòng khách của người lớn hai nhà đều nghe được, Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên lúc nói chuyện chụm đầu cùng một chỗ nhỏ giọng, ánh mắt hắn càng là hận không thể đem đầu của Hoắc Kính Xuyên đâm lủng thành một cái động.

Nhìn chằm chằm hai cái đầu cứ càng ngày càng gần, thập phần chói mắt, Lục Hoán cơ hồ muốn động thủ đen hai người tách ra.

Thời điểm đã từng không biết nàng là người nào, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là mỗi ngày có thể cùng nàng giao lưu tờ giấy không gián đoạn. Cho đến khi thật vất vả biết được nàng là ai, được nàng làm bạn, hắn nhưng lại muốn gặp mặt nàng. Khi rốt cuộc đã nắm giữ màn sân khấu, biết được giọng nói cùng tướng mạo dáng điệu, cuối cùng lúc nói chuyện cũng có thể cùng nàng mặt đối mặt, hắn nhưng lại phát hiện, thế giới của nàng lại rộng lớn xiết bao. Cho dù hắn bỏ ra thời gian nửa năm, học được ngôn ngữ, văn hóa, cách sống ở thế giới nàng ấy, thế nhưng lại phát hiện, nhìn như gần trong gang tấc, nhưng từ đầu đến cuối lại như mò trăng đáy nước.

Hắn cũng muốn đi bên cạnh nàng, cùng nàng hít thở cùng một bầu không khí, cùng nàng mặt đối mặt, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng, mà không phải cả ngày chỉ có thể cách thời gian hơn ngàn năm, cách màn sân khấu lạnh lẽo như vậy.

Lục Hoán đè xuống khát vọng cùng dục niệm trong lòng mình, lấy lại bình tĩnh, càng tăng tốc xử lý chuyện ở phía bên mình.

Trong kinh thành lời đồn đại đã nổi lên khắp bốn phía, không biết Cửu hoàng tử lúc nào xuất hiện, mà lúc quan viên trên triều đình cũng cáo trạng chuyện này lên Hoàng đế, Hoàng đế lại dời đi chủ đề, cũng không hề phản bác.

Chuyện này tại Yến quốc lại là một chuyện vui trà dư tửu lậu của bách tính, mà đối với nhóm thế lực ở trong kinh thành, đây không phải là một chuyện để cho người ta khoái trá vui vẻ gì.

Nhất là phe của Ngũ hoàng tử cùng Thái tử.

Ngũ hoàng tử sau khi nghe nói đến tin tức này khuôn mặt liền đen thui, tại Kim Loan điện tự tiến cử xin đi đuổi bắt người rải lời đồn, mà Thừa tướng cùng Hoàng hậu phe Thái tử cũng là sắc mặt không dễ nhìn lắm, chỉ là không có xúc động như Ngũ hoàng tử, tạm thời trước tiên cứ án binh bất động.

Cửu hoàng tử này — Mấy cung quan có lẽ những năm gần đây mới vào cung nên không hề hay biết, nhưng các vị hoàng tử cùng với đám quan chức vào triều làm quan năm đó lại hoàn toàn nhất thanh nhị sở*. Trước kia không phải nghe nói vị Khanh Quý Nhân kia sau khi rơi vào hồ nước, được cứu lên, khắp ao toàn là máu, chẳng phải còn phát hiện hài nhi còn chưa thành hình đã chết, xem như là một xác hai mệnh sao? Sau đó, cung nhân trong Hoàng cung đối với chuyện “Khanh Quý Nhân” cùng với “Cửu hoàng tử” chưa ra đời toàn bộ đều câm như hến, không còn dám nhắc đến.

*一清二楚 [Yī qīng’èr chǔ]: Rõ ràng rành mạch.

Nhưng vì sao mười bảy năm qua đi rồi, lại có người dám nhắc lại chuyện xưa, còn nói, Cửu hoàng tử kia kỳ thực không chết, mà là được Hoàng thượng ân sủng mang đến Trường Xuân Quan nuôi lớn?

Đám người không biết tin tức này chính là do chính Hoàng thượng phân phó quan viên thiếp thân tung ra ngoài, chỉ cảm thấy nhất thời không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà ở trên Kim Loan Điện nhìn thấy thái độ của Hoàng thượng khi nghe nói mấy cái lời đồn đãi kia, đám văn võ bá quan bên trong có một số người ngược lại là đoán ra được, chẳng lẽ, Hoàng thượng vì cân bằng cục diện của mấy vị Hoàng tử trong triều, cho nên mới làm ra một cái Cửu hoàng tử? Hay là nói, chuyện năm đó thật sự có vấn đề, vị Cửu hoàng kia quả thật không chết?!

Tóm lại, chân tướng sự tình đến cùng như thế nào còn chưa biết, nhưng dư luận trong kinh thành vậy mà đã xôn xao.

Chỉ có Binh Bộ Thượng Thư biết một chút chân tướng, lúc này mới dự định viết thư báo tin cho Trấn Viễn Tướng Quân, để cho hắn hồi kinh sau đó tuyệt đối không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ mình tự đi đến phủ đệ của hắn nghị sự.

……

Thời điểm tối về Túc Khê online, lời đồn đại có liên quan đến Cửu hoàng tử liền đã nổi lên bốn phía khắp kinh thành, thậm chí là toàn bộ Yến quốc.

Chuyện Lục Hoán thả ra tin tức, đồng thời cũng không có cùng với Túc Khê thương lượng qua, Túc  Khê vẫn là từ giao diện bắt đầu ở Ninh Vương Phủ, nhìn thấy Lục Văn Tú rầm rầm rì rì nói với Trữ Vương phu nhân, lúc này cô mới biết.

Cô sửng sốt một chút.

Biết thân phận thật sự của Cửu hoàng tử trước mắt cũng chỉ có cô và đứa con yêu, vị đạo cô ở Trường Xuân Quan kia, Binh Bộ Thượng Thư, cùng với Hoàng thượng có thể suy đoán ra được.

Mà lời đồn đại hẳn là Hoàng thượng để cho người tung ra ngoài đi. Nhưng mà Túc Khê đoán, sau lưng khẳng định có sự trợ giúp của đứa con yêu.

Cô có chút không hiểu lắm, thời điểm ở Trường Xuân Quan, đứa con yêu nói với cô cũng không muốn cuốn vào cuộc tranh giành chốn kinh thành, đối với vị trí Hoàng tử cũng không có nhiều hứng thú, thế nhưng mà vì cái gì hiện giờ lại làm như vậy, giống như là quyết tâm muốn lấy vị trí Hoàng tử này?

Cô lúc đó còn vì vậy mà có chút xoắn xuýt, bởi vì, nếu như cứ tiếp tục dựa theo sự sắp xếp của game hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ làm trái đi ý nguyện của đứa con yêu.

Nhưng mà bây giờ đứa con yêu lại thay đổi suy nghĩ.

Là vì cái gì–?

Là bởi vì hắn bên kia cũng xuất hiện hai cái nhiệm vụ mới nhất kia sao? Hắn vì hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi suy nghĩ lúc ban đần của hắn? Hay là nói, kỳ thực hắn là vì điểm thưởng?

Sau khi đạt 100 điểm, giữa hai người mới xuất hiện phần liên lạc câu thông, sau khi đạt 200 điểm, hệ thống có nói tới bao lì xì lớn, hẳn sẽ là…… Tiến hơn một bước tới gặp mặt sao?

Nội tâm Túc Khê đột nhiên nhảy ra một cái phán đoán, chẳng lẽ sau khi đạt 200 điểm có thể xuyên không?! Nếu không phải vậy thì vì cái gì mà kể từ khi đạt 100 điểm đứa con yêu bên kia có thể nhìn thấy mình, mà hắn lại còn bắt đầu chủ động hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí điên cuồng chăm chỉ học tập đọc sách, mang binh đánh giặc, là vì…… Muốn nhìn thấy chính mình sao?

Nếu như là sau khi đạt được 200 điểm có thể nhìn thấy nhau mà nói — Trái tim Túc Khê lập tức liền đập thình thịch, có cảm giác kích động khó nói lên lời.

Cô lúc trước để đạt được 100 điểm cũng liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, phải làm mọi cách cũng là có thể mau chóng cùng đứa con yêu câu thông. Mà trước đó, cô nhìn thấy hướng đi của game dần dần tới chương cuối cùng nhất, trong lòng lại vô cùng thất vọng mất mát, cũng là bởi vì sợ một khi đến chương cuối nhất sẽ không còn nhìn thấy được đứa con yêu.

Quen nhau bao lâu như vậy, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau thức khuya học bài, cũng cùng nhau liên thủ giải quyết rất nhiều vấn đề khó xử lý, thế nhưng hai người, vẫn thủy chung là ở trong hai cái thời không sai lệch.

Có thể nói chuyện, có thể gặp mặt, nhưng lại không cảm thấy nhiệt độ của nhau.

Cho nên tâm tình của cô cùng với đứa con yêu là giống nhau, cô cũng muốn đến gặp hắn.

Nhưng mà đồng thời trong lòng cô lại mơ hồ có chút bất an, còn chưa có nói đến sau khi đạt đến 200 điểm hắn đến cùng có thể tới thời không của mình hay không.

Nếu như có thể tới, hắn tới, nhưng mà sau đó thì sao, hắn sẽ hối hận sao?

Chính mình bồi tiếp hắn một năm rưỡi này, tận mắt nhìn thấy hắn từ trong tình cảnh khó khăn trong Ninh Vương Phủ, tránh thoát ra ngoài được một chút, thu thập Trữ vương phi cùng hai huynh đệ Lục Dụ An, làm cho gia tộc Thượng Quan rơi đài, quản lý Bộ Binh, cai quản trang trại, lấy được sự thưởng thức của Trấn Viễn Tướng Quân cùng đám người Binh Bộ Thượng Thư, để cho bọn họ đứng ở phía sau hắn, mang binh đi đánh giặc, toàn thân mang vô số vết thương, cuối cùng từng bước từng bước một đi tới ngày hôm nay một bước này …… Vị trí Hoàng tử dễ như trở bàn tay, nhân tâm đã thu, bộ hạ đã trị.

Chỉ kém một chân bước vào cửa, liền có thể tự tay đi thực hiện được mong ước thiên hạ thái bình, thịnh thế an yên.

Hắn cố gắng lâu như vậy, vất vả cực nhọc mà thu được hết thảy, nếu như đi tới thế giới của mình, chẳng phải là muốn làm lại từ đầu toàn bộ sao?

……… Có đáng giá không?

Nội tâm kích động của Túc Khê dần dần bị sự bất an giội tắt.

Cô đoán được đứa con yêu vì muốn nhìn thấy mình mà mới làm trái tâm nguyện ban đầu, quyết định tiếp nhận nhiệm vụ khôi phục thân phận hoàng tử, cô thậm chí có chút đứng ngồi không yên.

……. Nhưng mà hiện tại cũng không xác định rõ đến chương cuối cùng nhất sau đó sẽ phát sinh cái gì, có lẽ là, sau khi đạt được 200 điểm, bao lì xì căn bản cũng không phải là gặp mặt đâu — Dù sao thì, vượt qua thời không tiến hành liên hệ thì cũng thôi đi, đằng này cái loại chuyện xuyên qua thế này thì cũng có phần quá mơ hồ, căn bản là không có khả năng làm được.

Nội tâm Túc Khê rất mâu thuẫn, một mặt thì khát vọng muốn cùng đứa con yêu gặp mặt, nhưng ở một mặt khác thì lại không muốn hắn bởi vì mình mà mất đi những thứ mà hắn thật vất vả mới có được.

Có điều, có lẽ sau khi đạt được 200 điểm thì phần bao lì xì lớn căn bản cũng không phải là xuyên qua đâu, mình hiện giờ cũng không biết được lúc đó sẽ phát sinh cái gì, thôi thì cũng không cần phải sớm buồn lo vô cớ nữa. Nghĩ như vậy, Túc Khê liền trước tiên không thèm nghĩ đến những chuyện này, thôi thì đứa con yêu đưa ra quyết định gì, cô cũng liền bồi hắn đi tiếp quãng đường còn lại cho thật tốt.

…..


*Lời của Team:

Yeah! Đã đi được 2/3 chặng đường rồi, tung bông tung bông ヾ (@ ⌒ ー ⌒ @) ノ(❀◜∇◝)(◜∇◝❀)

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. Cảm ơn team đã dịch truyện ạ

Leave a Reply

error: Content is protected !!