Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 58

Chương 58. Hòa nhau, dù sao ta cũng không chỉ một lần nhìn ngươi tắm rửa.

……

Qua nửa ngày, Lục Hoán nhìn cô một cái, cúi đầu mở miệng, giải thích nói: “Nàng ta muốn đi kinh thành, tự có chân, không liên quan gì đến ta.”

Túc Khê: “Ồ.”

Túc Khê cũng liếc hắn một cái cực nhanh, ngay lúc hắn ngẩng đầu, lập tức giả vờ nhìn về phía khác: “……Phim điện ảnh ta coi đến phát chán luôn rồi, cho nên không có đáp ứng, nhưng mà kịch múa rối bóng….. Ta còn chưa thấy qua nha.”

“A, phải không?” Lục Hoán kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

Hắn hoài nghi nếu như vừa mới rồi không ngăn cản, Tiểu Khê liền sẽ muốn tiếp nhận lời mời của người kia.

Túc Khê:…….??? Đứa con yêu à, ngươi gần đây có phải hay không có chút quá càn rỡ rồi?!

Thiếu niên ở trong màn hình kéo kéo khóe miệng, trên mặt tựa hồ vẫn có một chút ghen tỵ nhỏ xíu, chỉ là được hắn che giấu rất tốt, thế là đồng thời không có lộ ra cái gì. Con ngươi đen như mực yên tĩnh nhìn thẳng phía trước, phảng phất vượt qua ngàn năm mà ngắm nhìn mình.

Túc Khê cúi đầu nhìn màn hình, trong nháy mắt lại có cảm giác nhìn thẳng vào hắn —

Hô hấp của Túc Khê lập tức dừng lại.

…..

Cô cơ hồ có thể chắc chắn hắn ở bên kia đã có thể nhìn thấy mình! Chứ không tại sao trong khoảng thời gian này, thường xuyên phát sinh những chuyện kỳ quái ở xung quanh mình, 800m, chuyện canh cá không có cách nào lý giải được.

Huống chi, cô vừa rồi có điều chỉnh màn hình đi xem một cái bàn tay khác đặt ở dưới bàn, hắn giống như là có cảm giác tựa như, mi mắt đen như mực nếu không nhìn kỹ nhẹ nhàng chớp một cái.

Hắn hẳn là không chỉ có thể nhìn thấy mình, còn có thể nhìn thấy được màn hình điện thoại trong tay mình?

Túc Khê đã sớm dần dần ý thức được cái game này không còn giới hạn là trò chơi nữa, mà kỳ thực là thông qua một cái app game kết nối hai cái thế giới chân thật.

Cô hẳn là nghĩ đến, vì sao mà sau khi đạt 100 điểm, đứa con yêu liền từ một cái hình dạng bánh bao nhỏ không hiểu vì sao lại cưỡng chế biến thành hình tượng thiếu niên, có lẽ đây cũng không phải là bao lì xì lớn gì của game, mà là chính đứa con yêu tự bỏ ngân lượng để chuyển đổi thành như vậy đi.

— Theo lý thuyết, cái gọi là bao lì xì 100 điểm, có phải hay không kỳ thực là đứa con yêu ở bên kia cũng có cái màn hình có thể nhìn thấy điện thoại di động của mình?!

……

Lúc trước Túc Khê căn bản không nghĩ tới, đứa con yêu ở bên kia có thể cũng đã có thể nhìn thấy mình, cho nên ngẫu nhiên lúc màn hình vừa vặn quét ngay đến ngay trước mặt hắn, cùng mắt đối mắt, cũng không để bụng cho lắm.

Nhưng mà bây giờ, ý niệm “Có lẽ hắn đã sớm bắt đầu có thể nhìn thấy mình” như có một vạn con ngựa cứ một mực chạy qua trong đầu, Túc Khê lại cùng hắn mặt đối mặt, liền trong nháy mắt tựa như bị chạm dòng điện, dòng điện tí tách theo huyết dịch mà xông thẳng lên đầu, da gà đều nổi hết cả lên!

Cô đưa thân vào thời hiện đại nhộn nhịp đông đúc, mà hắn thì đưa thân vào Yến quốc loạn lạc bất an.

Ánh mắt của hắn thâm thúy mà chuyên chú, hắn đang cùng mình đối mặt — Cảm giác cách nhau một màn hình đột nhiên biến mất, hắn tựa như là một giây sau liền muốn xuyên qua màn hình này, phá tường mà ra, đi tới trước mặt cô.

Trái tim Túc Khê đột nhiên đập loạn xạ, phảng phất bị hắn truyền nhiễm mà vành tai ửng đỏ, dần dần, trên mặt Túc Khê cũng bắt đầu đỏ rực như thiêu như đốt, cô có chút túng quẫn mà đem tầm mắt dời đi.

Đáng chết mà, Túc Khê nghĩ nghĩ, đứa con yêu cũng đã biết giấu diếm rồi, khoảng thời gian sau khi đạt 100 điểm này, cái dáng vẻ mình lười biếng không gội đầu chắc chắn bị hắn cười nhạo trong lòng rất nhiều lần rồi đi!

Nghĩ tới đây, Túc khê lập tức không còn dũng khí đi chất vấn nữa.

Cố Thấm ở bên cạnh kéo cánh tay cô, cũng không chú ý cô đang làm gì ở trong điện thoại, bởi vì Cố Thấm cũng tự lôi ra một cuốn truyện tranh thật mỏng, một bên nhìn một bên cười ngây ngốc.

Túc Khê liếc nhìn cô nàng một cái, sau khi thấy rõ ràng cô ấy đến cùng là đang xem cái gì, lập tức sắc mặt “ba” một cái mà tái đi, nhất thời đem màn hình điện thoại di động của mình cũng “ba” mà đóng lại.

Lục Hoán: “……”

Tiếp đó, Túc Khê nhanh chóng đem trang truyện vẽ hai cái người đang cởi quần áo trong tay Cố Thấm đóng lại, nhanh chóng ném vào balo của cô nàng.

Cố Thấm ngẩn người: “Làm gì á, thi cuối cùng cũng đã thi xong còn không cho ta nhìn Tiểu Hoàng* một lát–?”

*小黄 [Xiǎo huáng]: Từ lóng ý chỉ sách truyện cấm, truyện khiêu dâm.

Lời còn chưa kịp nói hết, bị Túc Khê che miệng lại, tức điên nói: “Về sau ở bên cạnh tớ không cho phép nhìn.”

Cố Thấm không thể nào hiểu nổi, “Khê Khê, cậu lần trước không phải còn tìm tớ mượn sao, tớ không có cho cậu mượn, cậu vậy mà không cho tớ –”

Túc Khê tiếp tục bụm miệng cô ấy lại.

Túc Khê hai mắt thâm đen, nghĩ thầm, toang, mặt mũi mẹ già coi như không còn nữa. Cô thông qua màn hình nhìn thấy đứa con yêu cho dù thế nào cũng đều siêng năng đọc sách, chăm chỉ không ngừng, dung nhan tinh tế tỉ mỉ, đoan chính hữu lễ, có văn có võ.

Mà đứa con yêu ở bên kia thấy mình có khả năng là một cái người — Không ra khỏi cửa thì sẽ không cần gội đầu, ở nhà mặc đồ ngủ nằm ở trên ghế salon không có chút nào ra dáng ngồi tử tế, còn điên cuồng ăn khoai tây chiên không có chút nào tiết chế nữa chứ, lại còn cùng khuê mật ở chung nằm lỳ ở trên giường xem truyện manga đam mỹ, sẽ thấy một mặt trạch nữ có máu mặt của mình.

Cố Thấm vẫn yêu thích xem truyện tranh Tiểu Hoàng, nếu như một ngày nào đó đứa con yêu đột nhiên tâm huyết dâng trào mà tỉ mỉ xem Cố Thấm nhìn là cái gì, vậy thì coi như xong, đường đường là vị vua tương lai của một nước, vậy mà bị cô làm hư!

Túc Khê tâm như tro tàn, đều không có dũng khí lại mở điện thoại di động ra nhìn nữa.

Mà lời hẹn cùng nhau đi dạo phố ở Bắc biên cương xem kịch rối bóng cũng tạm thời không thể thực hiện được, bởi vì sau khi Túc Khê tắt màn hình điện thoại di động, Lục Hoán ở bên này nhận được một đạo thánh chỉ từ kinh thành ngày đêm ra roi thúc ngựa mang tới, để cho đại quân đánh thắng trận mau chóng khải hoàn hồi triều, trong cung sẽ vì hắn mà tổ chức tiệc ăn mừng.

Đạo thánh chỉ này đã sớm như dự liệu, bởi vì Tướng quân đánh thắng trận, Hoàng đế không thể nào bỏ mặc quân đội ở bên ngoài, đương nhiên là nóng vội muốn đem đại quân triệu hồi đi, trước thu hồi binh phù sau lại bàn về công thưởng.

Nhưng mà lúc này, lại từ trong kinh thành truyền đến một ít lời đồn đại.

Nói là, Hoàng thượng có vị Cửu hoàng tử, bởi vì từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, nên luôn nuôi dưỡng ở Trường Xuân Quan ngoài cung, lúc trước rất nhiều chuyện trị quốc chính là vị Cửu hoàng tử này làm, bao gồm chuyện cứu người ở miếu Vĩnh An, Phong Châu cùng ba nơi khác mở kho lương cứu trợ, cùng với lần này trước đại chiến gom góp lương thảo, hơn nữa vị Cửu hoàng tử này hiện giờ đang ở trong đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân, còn lập được công lao to lớn.

Tin tức này hiện giờ mới truyền đến Bắc biên cương, nhưng mà tại kinh thành sớm đã xôn xao.

Mà trên thực tế, tin tức này đương nhiên không phải là do Lục Hoán truyền đi, hắn chỉ có làm duy nhất một việc đó là viết một phong thư cho đứa ở Mậu mà thôi.

Chỉ là, hắn nghi ngờ cái sự kiện ám sát ở Vân Châu, sau đó Hoàng đế một mặt cho người đi tra rõ chân tướng thân thế của hắn, một mặt hẳn là cũng phái người đến quân đội nhìn mình chằm chằm. Cho nên phong thư này, trước khi đưa đến tay đứa ở Mậu, tất nhiên sẽ đến trên tay Hoàng thượng vòng vo một hồi.

Hoàng đế biết mình kỳ thực chính là chủ nhân đứng sau lưng mấy cái trang trại kia, sau đó nhất định sẽ dùng đại tác văn chương* này.

*大做文章 [Dà zuò wénzhāng]: Có nghĩa là lợi dụng một đề tài để mở rộng một tình trạng sự việc nhằm để đạt được mục đích nào đó.

Thứ nhất, hiện giờ chiến loạn nơi Bắc biên cương đã hoàn toàn thắng lợi, bách tính chỉ nhớ công lao của Trấn Viễn Tướng Quân, cùng với Hoàng thất không có quan hệ gì, vị Hoàng đế này khó tránh khỏi lo lắng Trấn Viễn Tướng Quân dựa vào đó mà lấy được dân tâm, bởi vậy giờ này khắc này, nhất thiết phải để cho người trong Hoàng thất ra làm cái gì mới khiến cho bách tính mang ơn, ghi nhớ công lao ở trong lòng.

Mấy sự kiện của Lục Hoán lúc trước như miếu Vĩnh An, cứu trợ Phong Châu, góp lương thảo vừa vặn thích hợp, lúc này vạch trần ra là do Cửu hoàng tử làm, nhiêu đó cũng đủ để bình định dân tâm, nói cho bách tính biết, Hoàng thất cũng không phải là không có làm gì cả.

Thứ hai, lúc trước Hoàng đế một mực đề phòng Trấn Viễn Tướng Quân tìm được người thừa kế, mang binh mưu phản.

Mà sau khi phát hiện người kế thừa Trấn Viễn Tướng Quân kỳ thực cũng là người trong Hoàng thất, hắn ngược lại là mừng rỡ không thôi, cho rằng lúc này đem Lục Hoán lưu lạc ở bên ngoài lấy lại thân phận Cửu hoàng tử, nhất định có thể khiến cho Trấn Viễn Tướng Quân trở tay không kịp.

Trấn Viễn Tướng Quân nếu như lại đi tìm kiếm một người thừa kế khác, liền sẽ không có nhiều thời gian như vậy nữa.

Thứ ba, trong triều đình hiện giờ Thái tử cùng với Ngũ hoàng tử, một bên thì dựa vào Hoàng hậu cùng Quốc cữu, một bên thì tự mình tung hành bôn tẩu, tạo thành cục diện bàn cờ.

Hoàng đế vẫn luôn muốn nâng đỡ Nhị hoàng tử thượng vị, tạo thành thế chân vạc ổn định cục diện, thuận tiện để mình thao túng, nhưng mà Nhị hoàng tử lại thủy chung nâng đỡ không được, thế là Hoàng đế kỳ thực cần có một vị Hoàng tử mới có năng lực mà lấp vào.

Vừa vặn, sự kiện ám sát Vân Châu khiến cho Cửu hoàng tử mười sáu mười bảy năm hết Tết đến cũng chưa từng gặp mặt lại chủ động đưa đến trước mặt hắn.

Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân này, Lục Hoán kỳ thực cũng không có làm gì nhiều. Hắn chỉ cần phỏng đoán tâm lý này của Thánh thượng, đem mong muốn nhất hiện giờ của Thánh thượng mà đưa đến trước mặt ông ta, còn muốn để cho Thánh thượng tưởng rằng là do ông ta thông minh phát hiện, để cho ông ta tự cho là ông ta mới chính là người chơi cờ, thế là hắn liền có thể không cần tốn nhiều sức, chờ đợi hết thảy sự tình đều kết thúc.

Mà hiện tại, tin tức đã thổi tới quân doanh, xem ra cũng là một loại thăm dò của Hoàng đế. Đúng vậy – Xem Lục Hoán phải chăng đã biết được thân thế của mình chưa, Lục Hoán đối với thân phận Cửu hoàng tử thậm chí là đối với cái vị trí Long ỷ có mấy phần ý nghĩ, xem dã tâm của Lục Hoán rốt cuộc là có bao nhiêu – Mà thăm dò.

Vì vậy, Lục Hoán lúc nghe thấy được những tin tức này, liền lộ ra phản ứng vốn có của mình.

Hắn quát bảo ngưng lại mấy cái bàn luận đàm tiếu khe khẽ của đám binh lính, đồng thời chắp tay nhíu mày mang tâm sự nặng nề trở về lại trong trướng.

Loại biểu hiện này của hắn, đối với Hoàng đế mà nói, là một loại biểu hiện “Giấu không được chuyện, lòng dạ không cao hứng” khá dễ để thao túng, Hoàng đế mới có thể đối với hắn càng thêm tin tưởng, mà hắn cũng mới có thể càng đến gần mục đích của mình hơn.

Lúc này Lục Hoán ở trong lòng tính toán, còn Túc Khê ở bên kia lại hoàn toàn không hay biết gì.

Thời điểm làm quan quản lý bộ hạ, Lục Hoán thích cùng tiến lùi với nàng, nhưng mà dính đến mấy chuyện âm mưu tính toán này, Lục Hoán lại không hy vọng nàng nhìn thấy quá nhiều.

Dù sao thì, nàng ở trong nhà của nàng, cùng phụ mẫu nàng nhìn hòa thuận như thế, phụ mẫu của nàng mặc dù ưa thích cãi nhau, nhưng khi nhìn lại ấm áp vô cùng, đối với nàng cũng vô cùng yêu thương.

Nàng nếu như nhìn thấy triều đại ở chỗ hắn, huynh đệ bất hòa, phụ tử nghi ngờ lẫn nhau, tựa như thấy được một mặt tối âm u, Lục Hoán càng không hy vọng nàng nhìn thấy được những cái kia.

Ngày đó sau khi tiếp nhận thánh chỉ, đại quân liền như vậy mà hồi kinh.

Bắc biên cương vẫn còn tuyết rơi xuống, vạn dặm một mảnh trắng xóa, bách tính sống sót còn lại trong chiến loạn xếp một hàng dài trên phố đưa tiễn, một đường quỳ đến Ngân Châu.

Thời điểm Túc Khê lại online, sau khi phát hiện một cột Hậu cung kia, Liễu Như Yên đã biến mất rồi, chẳng lẽ ngày đó cô ở bờ sông nhìn thấy đứa con yêu nói chuyện cùng với nàng, kỳ thực là nói chuyện từ chối các loại sao?

Sau khi Túc Khê đoán được đứa con yêu ở bên kia có thể nhìn thấy chính mình, từng tế bào đều căng thẳng.

Cô về tới nhà thay xong giày, thuận tay chân đi đến ghế sa lon, đem balo thả xuống, tiếp đó ở trên ghế sa lon mà ngồi thẳng tắp, mở TV, nghiêm trang nhìn lên — Chương trình Pháp luật. Đúng vậy, cô nhất thiết phải rửa sạch ấn tượng hỏng bét trong suy nghĩ của đứa con yêu về hình tượng thích xem sách cấm của mình.

Chưa đầy một lát cha mẹ Túc trở về, nhìn thấy Túc Khê tựa như mặt trời mọc ở đằng Tây thế mà ngồi thẳng lưng ở trên ghế sa lon, đơn giản là sợ hết hồn.

Túc Khê đi tới giúp lão mẹ của cô đem áo khoác lấy xuống, nụ cười tựa như robot: “Mẹ, con giúp mẹ cầm, cha, con đã rót trà cho cha rồi, nhanh chóng nghỉ một lát nha.”

Làm gương tốt, nhất định phải thay đổi hình tượng của mình.

Cha Túc nhìn thấy trên bàn trà quả nhiên có một ly trà nóng hôi hổi, nhất thời thụ sủng nhược kinh, mà mẹ Túc thì nghi ngờ nhìn chằm chằm Túc Khê, tiến lên một bước sờ trán cô, “Đứa nhỏ này không có sốt nha, như thế nào mà giống như phát điên vậy?”

Túc Khê: “……”

Khuôn mặt đang tươi cười của Túc Khê cứng đờ, cô xoay người, tiến vào phòng tắm đi gội đầu.

Vừa mới mở vòi nước ra, mẹ Túc mang vẻ mặt không thể tin nói: “Khê Khê, con hôm qua không phải đã gội đầu rồi sao? Như thế nào mà tối nay lại gội? Ngày mai là thứ bảy con cũng đâu cần ra khỏi cửa a, con bình thường không ra khỏi cửa không đi gặp người cho tới bây giờ không có thấy con tích cực gội đầu tích cực tắm rửa như vậy nha –”

Đang bế tắc, mẹ Túc bỗng nhiên ý thức được cái gì, bất ngờ buộc miệng hỏi: “Khê Khê, con có phải yêu sớm rồi không?”

Túc Khê bị câu nói này đập đến choáng váng, đầu óc lập tức bị đứng máy.

Mấy giây sau, cô lập tức như giẫm phải đuôi, khóa lại vòi nước rời khỏi phòng tắm xông vào phòng mình, có tật giật mình mà hét lên: “Yêu sớm? Làm sao có thể? Mẹ nghĩ nhiều rồi đó, con phục ngài lắm á, con chỉ là đã quên hôm qua đã tắm rồi thôi, con không có gội!”

Túc Khê tựa người sau cánh cửa, tim đập loạn, mặt đỏ tới tận mang tai, yêu sớm, cái quỷ gì vậy? Cô làm sao có thể?

Không có yêu sớm thì không thể gội đầu mỗi ngày sao? Cái logic gì thế này?

Cô chỉ là cảm giác bị người ta nhìn, làm bộ tự nhiên không biết gì, chắc chắn là không thể để trong tầm mắt của đứa con yêu bị gắn cho cái nhãn là “Không thích gội đầu”, “Nhìn sách cấm”, “Ngũ cốc chẳng phân biệt được tứ chi cũng không chăm chỉ ngay cả 800 mét đều chạy không hết” nha!

Nghe thấy cha mẹ Túc ở bên ngoài cười mình, Túc Khê hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Cô làm vẻ mặt nghiêm túc lấy điện thoại di động ra, trong lòng vô cùng nóng nảy mà cầu nguyện đứa con yêu không nhìn thấy một màn mất mặt mới vừa rồi kia của mình.

Thế nhưng là, vừa mở màn hình ra, di chuyển đến chỗ đứa con yêu nơi đó, liền nhìn thấy, thiếu niên đang ở trong lều cố gắng hết sức kéo căng khuôn mặt, nhưng vẫn là không thể nhịn được hai má có chút phồng lên, con mắt lóe sáng lấp lánh mà nhìn mình.

Túc Khê:……

Túc Khê giận điên người nói: “Lục Hoán, ta biết ngươi có thể thấy được, ngươi lại cười ta, ta liền sẽ không online nữa!”

Trong màn hình, Lục Hoán liền biến sắc, ý cười trên mặt sắp không kiềm chế được lập tức thu liễm không còn một mảnh, sau cùng giơ lên hai ngón tay, nghiêm túc thề: “Ta vừa mới rồi cái gì cũng không có nhìn thấy.”

Túc Khê thình lình đặt câu hỏi: “Ta tắm rửa ngươi cái gì cũng đều không có nhìn qua?”

Lục Hoán hoàn toàn chính xác là cái gì cũng đều không thấy, nhưng vẫn là không tự chủ được nghĩ tới ngày đó suýt chút nữa liền bắt gặp được một màn kia, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng mà bởi vì dưới sự trùng hợp suýt chút nữa nhìn qua, lúc nói chuyện liền có chút ngập ngừng: “Không có.”

Nhìn dáng vẻ thiếu niên một thân trang phục màu đỏ làm bộ mặt hận không thể lại đi sao chép 300 lần “phi lễ chớ nhìn”, Túc Khê tức giận đến mức, còn cho rằng hắn thật sự đã nhìn thấy gì rồi, cô nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn dáng người của mình cũng không có cái gì hết, trong lòng càng thêm phát điên. Chủ yếu là, thời điểm có thể trông thấy cô, vì sao lại không nói cho cô? Như vậy, cô tốt xấu gì cũng gội đầu thay quần áo khác a, cô mỗi ngày ở trong nhà mặc đồ ngủ ăn khoai tây chiên, cái bộ dáng này cũng không quá đẹp đẽ gì sẽ làm người ta chán ghét đi?!

Hình tượng mất sạch ráo.

Túc Khê khóc không ra nước mắt, sau khi bình tĩnh lại, tính trả đũa mà nói với đứa con yêu: “Hòa nhau, ngược lại ta cũng không chỉ một lần nhìn ngươi tắm rửa.”

Cô cho là đứa con yêu sẽ như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, dù sao thì sự trong sạch đã bị đoạt đi, ai nào ngờ —

Sắc mặt của thiếu niên ở trong màn hình “ba” một cái lập tức đột nhiên đỏ bừng, dường như là có chút không thở nổi, không dám nhìn cô nữa, yên lặng quay lưng lại.

“Hồ nháo.”

Tiếp đó, icon trái tim của hắn rất lâu không có xuất hiện qua từ đỉnh đầu chậm rãi nhảy ra.

Túc Khê:……

Không phải chứ, cái này có gì mà phải cao hứng nha?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Ta không chỉ có một lần nhìn ngươi tắm rửa.

Lục Hoán: Hồ nháo.

Túc Khê: Vậy ta về sau cũng không có tiếp tục nhìn nữa.

Lục Hoán: Hồ nháo.

Túc Khê:???

(Lục Hoán móc ra quyển sổ nhỏ âm thầm ghi nhớ, hóa ra ở triều đại nàng ấy, mỗi ngày gội đầu, chính là ý tứ có người trong lòng.)

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Sau ko gội đầu nx -.-

Leave a Reply

error: Content is protected !!