Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 57

Chương 57. Tiếp đến, không khí yên tĩnh mấy giây, sắc mặt chẳng hiểu sao đều có chút đỏ.

Hơn 100 con tin lão ấu phụ nữ trẻ em sau khi được giải cứu ra, quân đội Yến quốc sau đó liền thừa thắng xông lên, cuối cùng đem nước láng giềng bức đến không còn đường lui.

Trong triều đình tin thắng trận liên tiếp báo về, Hoàng đế vui mừng quá đỗi, tuyên bố chờ đại quân trở về, sau đó sẽ vì đại quân mà thăng quan tiến chức cho tất cả mọi người.

Trận chiến loạn ở Bắc biên cương lần này diễn ra đã gần một năm, cuối cùng cũng kết thúc thấy được ánh rạng đông.

Lúc này tại Bắc biên cương, toàn bộ đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, dân chúng lầm than trong chiến loạn cũng bắt đầu dần dần khôi phục, trên mặt bọn họ cũng rõ ràng không còn vàng vọt gầy gò thê thảm như trước nữa, thi thể người thân nên chôn thì mang đi chôn, người sống có thể sống thì vẫn tiếp tục sống thật tốt.

Hệ thống của Lục Hoán cùng với Túc Khê hai bên đồng thời nhảy ra: 【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười hai: Dập tắt bạo loạn, lập được quân công, bức lui quân địch! Nhận được lượng vàng khen thưởng +2000, điểm thưởng +18. 】

Cứ như vậy, cuối cùng điểm thưởng cũng có 145!

Mà thông báo bên này chưa kịp biến mất, ở trên giao diện hai bên liền đồng thời nhảy ra nhiệm vụ mới liên tiếp: 【Xin mời tiếp nhận nhiệm vụ thứ mười ba (Cao cấp): Hãy để cho toàn bộ kinh thành biết được người đứng sau lưng danh xưng ‘Thần y miếu Vĩnh An’, ‘Phú thương thần bí sai khiến Vạn Tam Tiền xoay sở lương thảo’ là ai. Khen thưởng lượng vàng là 1500, điểm thưởng là 12.】

【Xin mời tiếp nhận nhiệm vụ thứ mười bốn (Cao cấp): Vui lòng thuận lợi khôi phục thân phận Cửu hoàng tử điện hạ, đồng thời để cho Hoàng đế chấp nhận. Khen thưởng lượng vàng là 2500, điểm thưởng là 18. 】

Túc Khê đối với hai cái nhiệm vụ liên tiếp này lý giải là, chuyện trước kia ở miếu Vĩnh An trị bệnh cứu người, đã lan truyền thành một giai thoại, chuyện Vạn Tam Tiền xoay sở lương thảo mang đến tiền tuyến cũng vậy, nhưng dân chúng Yến quốc chỉ biết là trong quân của Trấn Viễn Tướng Quân có người hữu dũng hữu mưu, trung thành tuyệt đối bảo vệ toàn bộ Yến quốc, còn ở các vùng quanh Phong Châu thì mở kho lương cứu trợ, nhưng lại không hề hay biết vị thần y cùng thần thương mà bọn hắn truyền miệng rốt cuộc là ai.

Lúc này nếu như dùng chút thủ đoạn, để cho dân chúng biết người kia chính là đứa con yêu, dân chúng tất nhiên sẽ đối với đứa con yêu mà mang ơn.

Cứ như vậy, đứa con yêu khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử chính là thuận lý thành chương, còn có trợ giúp cho danh tiếng Hoàng thất.

Nhưng vất đề chính là ở chỗ, đây là mong muốn của đứa con yêu sao? Lúc trước cùng đứa con yêu tán gẫu qua, hắn tựa hồ cũng không phải rất muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử.

Hơn nữa, một khi khôi phục lại thân phận của Cửu hoàng tử, thì tựa hồ khoảng cách tiến đến nhiệm vụ cuối cùng của game này cũng không còn xa nữa…..

Dù sao, theo từng cọc từng cọc nhiệm vụ được hoàn thành, thì thời gian qua các phương diện dân tâm, quân đội, quan viên cũng được game sắp xếp xong lộ trình.

Mà về phần vị Hoàng đế ở bên kia, hắn nếu như đã biết đứa con yêu là nhi tử của Khanh Quý Nhân, hẳn sẽ không là trở ngại cho đứa con yêu.

Lại thêm, Yến quốc là không có quy định nhất thiết phải lập trưởng tử làm Đông cung. Nếu như Hoàng đế khăng khăng thay đổi lập lại Đông cung, lại thêm nguyện vọng của dân chúng, sau đó muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không tốn nhiều thời gian.

Đến lúc đó hẳn sẽ trải qua một hồi chính biến, sẽ bị phe của Thái tử cùng Ngũ hoàng tử bác bỏ mà thôi.

Theo lý thuyết, một khi đứa con yêu hồi kinh, hoàn thành hai cái nhiệm vụ này, như vậy thì, chương cuối cùng của game chắc cũng gần đến rồi.

Nội tâm Túc Khê khó mà kiềm chế sinh ra một chút cảm giác thẫn thờ. Tựa như là mỗi lần chơi game, lúc trước cô chỉ một lòng muốn một hơi nhanh chóng vượt cấp, nhưng mà thật sự đến cấp cuối cùng, ngược lại là quyến luyến không muốn đi tiếp nữa. Xem một bộ phim truyền hình, lúc trước đều kích động muốn nhanh chóng xem cho xong, nhưng khi thanh tiến độ kéo gần xong, thời điểm nhìn thấy chỉ còn có mấy tập, thế là trong lòng lại vô cùng thất vọng, mất mát.

Hơn nữa, gần đây đứa con yêu lại thành thật mà trưởng thành, mọi thứ cũng có thể xử lý thập toàn thập mỹ, không còn cần đến sự trợ giúp của cô.

Cô bỗng nhiên không còn muốn sớm nhìn thấy kết cục của cái game này nữa. Cô tình nguyện từ cái gian phòng củi viện nhỏ nơi Ninh Vương Phủ kia mà bắt đầu, tiếp tục bồi đứa con yêu đem một năm rưỡi trải qua hết thảy nhân sinh này từ đầu đi lại một lần nữa.

Túc Khê vô thức kéo kéo hắn, hy vọng mấy cái nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành chậm một chút, đứa con yêu tối nay thắng trận hồi kinh.

Mà Lục Hoán nhìn thấy điểm thưởng cuối cùng đã là một trăm bốn mươi lăm, nhưng trong lòng thì tràn đầy chờ mong. Phảng phất con đường chạy cự li dài đã được hơn phân nửa, cái ngày có thể nhìn thấy nàng gần ngay trong gang tấc, bởi vậy hắn cơ hồ là không hề nghỉ ngơi, không biết ngày đêm mà đi tìm hiểu hình dạng địa hình đất đai của toàn bộ Yến quốc, thuế má lao dịch những năm qua, đủ loại phương sách, từ bên trong phải hiểu thêm nhiều về đạo trị quốc.

Hắn càng là làm như vậy, càng là cách đến vị trí Minh quân có thể quản lí thiên hạ thêm một chút, mà màn sân khấu cũng cộng cho hắn càng nhiều điểm thưởng.

Thế là, cho dù nửa năm này đều ở Bắc biên cương mang binh đi đánh giặc, nhưng trên hệ thống các phương diện điểm thưởng về vũ lực trị quốc, vẫn như cũ mà chậm rãi lần nữa tăng lên đến 7 điểm.

Mà chờ đến khi Túc Khê online, phát hiện điểm thưởng 145 không biết vì cái gì lại một lần nhảy lên tới 152, lòng cô quả thật là tâm như tro tàn! Cái game phá của này không biết đã xảy ra chuyện gì, đến cuối cùng còn có thể gian lận, tự động tăng thêm điểm thưởng cho người chơi sao?!

Lục Hoán lúc trước xác thực cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn khôi phục thân phận, cho dù đến thế nào đi chăng nữa Cửu hoàng tử cũng tốt, hay là làm một cái đứa con thứ ở Ninh Vương Phủ cũng được, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là ánh mắt người ngoài, mà hắn chân chính để ý nhất là người kia, chứ không hề quan tâm đến thân phận của hắn.

Vì vậy mà ở Trường Xuân Quan lúc hắn nhận viên ngọc bội kia. Lúc ở Vân Châu ngăn cản trận ám sát kia, trong lòng của hắn mặc dù đối với sự giảng giải về thân thế hắn từ vị đạo cô kia cũng đã tin tưởng hơn phân nửa, nhưng vẫn không có đem ngọc bội đến trước mặt Hoàng đế.

Nhưng khi nhìn thấy nhiệm vụ thứ mười bốn cùng với nhiệm vụ thứ mười lăm, là yêu cầu hắn nhất thiết phải khôi phục thân phận. Hắn vì có thể mau chóng tích lũy đầy 200 cái điểm thưởng, vẫn là quyết định đi làm. Vị trí hoàng tử này, hắn có thể nhẹ nhàng cầm lấy, đến lúc đó cũng có thể nhẹ nhàng thả xuống.

Lúc đó thời điểm ám sát tại Vân Châu, Lục Hoán liền cảm giác được Hoàng đế đối với thân phận của mình cũng đã nổi lên nghi ngờ, nửa năm này, hẳn là cũng đã tra ra được thứ gì, nhưng sở dĩ còn đang án binh bất động, hẳn là đang chờ đợi lúc mình theo đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân khải hoàn hồi triều, lại tiến hành xác định thân phận lần cuối, có thể là nhỏ máu nhận thân, cũng có khả năng là muốn từ trên người mình mà tìm được ngọc bội, vật có thể xác định thân phận.

Lục Hoán nghĩ nghĩ, cũng tạm thời cái gì cũng đều không làm, chỉ đưa một phong thư, để cho binh lính ra roi thúc ngựa đưa trở về cho đứa ở Mậu.

Trong tín thư cái gì cũng không viết, thậm chí kí tên cũng không có, chỉ hỏi gần đây sự vụ trang trại tiến triển như thế nào rồi.

Làm xong chuyện này, Lục Hoán liền tạm thời không đi quản nữa, yên tĩnh chờ đợi tình thế phát triển.

……

Có thể là việc chịu đựng một chút vết thương nhẹ đối với Lục Hoán mà nói đã tựa như chuyện thường ngày, lại có thêm Kim Sang Dược mua từ trong cửa hàng có hiệu quả cao, vì vậy mà thương thế của hắn khép lại rất nhanh.

Túc Khê mỗi lần online, nhìn thấy đứa con yêu ở trong quân đội càng ngày càng được lòng người, cũng dần dần có những bằng hữu ngoại trừ Vân Tu Bàng có thể cùng trò chuyện quân tình, nên hết sức vui mừng. Nhưng ở một phương diện khác, vẫn sẽ sinh ra một chút cảm giác phiền muộn sau này đứa con yêu dần dần không còn cần mình nữa.

Có điều cô cảm thấy vấn đề hẳn là ở chỗ mình, có lẽ, cô nên thay đổi một chút suy nghĩ của mẹ già.

……

Kỳ thi cuối kỳ của Túc Khê ở bên này cũng đang tới gần, cô cũng không thể không tạm thời đem lực chú ý tập trung đến kỳ thi cuối cùng này.

Học kỳ này của cô cho đến hôm nay, ngoại trừ kỳ thi tháng đầu tiên không có nói sớm cho đứa con yêu, liền trực tiếp biến mất, làm hại đứa con yêu cho là mình từ lúc đấy sẽ không bao giờ lại xuất hiện nữa, sau này mỗi lần có kiểm tra thì đều sẽ sớm chào hỏi trước cùng đứa con yêu. Lần này cũng không là ngoại lệ.

Nhưng mà khiến cho cô kỳ quái đó là, khi trước cô mỗi lần nói cô cần phải rời đi mấy ngày để xử lí công việc, trên mặt của đứa con yêu đều sẽ lộ ra một chút biểu cảm mất mát cùng nôn nóng, hơn nữa còn sẽ không ngừng truy hỏi cô rốt cuộc muốn đi làm cái gì.

Thế mà lần này, lúc cô nói, trên mặt của đứa con yêu mặc dù có mấy ngày sẽ không thấy cô cũng có cảm giác mất mát, thế nhưng là không truy hỏi cô mấy ngày biến mất là muốn đi làm cái gì nữa.

Túc Khê:?

Lục Hoán nhìn thấy ở trong màn sân khấu nàng đang một bên thu thập túi sách, một bên vừa cầm màn sân khấu nhỏ của nàng cùng mình đối thoại, thì biết rõ nàng hẳn chính là giống như lần trước, muốn đi tham gia cuộc thi ở học đường trong thế giới của nàng, học đường ở thế giới kia của các nàng hận không thể tổ chức thường xuyên, phía bên mình cách mỗi 3 tháng, thì bên nàng ấy liền sẽ kiểm tra một lần.

Lúc trước Lục Hoán không biết nàng mỗi lần đột nhiên biến mất trong vòng 8 ngày, muốn đi làm cái gì, thế là lúc nào cũng nhịn không được hỏi rất nhiều, liên tục đặt câu hỏi tỷ như “Đi làm cái gì”, “Lúc nào thì trở về”, “Thời gian trở về có thể sớm hơn được không”….. Nhưng hiện giờ Lục Hoán đã biết nàng là đi làm cái gì, trong lòng yên tâm, biết nàng sẽ không đột nhiên biến mất, đương nhiên liền không nên hỏi nữa.

Nhưng mà Túc Khê lại cảm thấy không có bị đứa con yêu truy hỏi, nơi nào đó có chút không thoải mái.

Cô nhịn không được lại cường điệu một lần nữa: “Có thể ròng rã tám ngày ta không thể tới được đó nha.”

Đứa con yêu phê duyệt quân tình, ngòi bút dừng một chút, trên mặt có một chút mất mát, nhưng cuối cùng cũng không nói gì: “Umh, ta sẽ chờ ngươi trở về.”

Đợi đã…… Túc Khê cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hận không thể xông vào trong màn hình túm lấy bả vai của đứa con yêu mà lắc lắc: Đứa con yêu ngươi như thế nào mà không giống như trước đây như em bé ở nhà trẻ đợi không được phụ huynh tới đón cứ một mực nhiều lần truy hỏi ta rốt cuộc muốn đi nơi nào, tại sao lại muốn vì chuyện khác mà rời bỏ ngươi như vậy nữa nha…… ?!

Đứa con yêu không còn hỏi tới nữa, Túc Khê lúc này so với lúc trước còn chê cười đứa con yêu cứ nhìn chằm chặp mẹ già, có chỗ không thích ứng được.

Trong lòng cô lại một lần nữa cảm thấy buồn bã vô cớ. Đứa con yêu của cô, quả nhiên không còn là đứa con yêu nữa rồi.

Xem đi, đối với cô cũng sẽ không tiếp tục ỷ lại nữa.

Cô hậm hực đóng lại màn hình điện thoại di động, thu thập xong balo cùng hộp bút, dự định đi thi. Kỳ thi cuối kỳ này kéo dài bốn ngày, bởi vì không chỉ phải kiểm tra các môn văn hóa, còn muốn kiểm tra mỹ thuật âm nhạc cùng thể dục các loại, nhất là thể dục, phải chạy 800m. Túc Khê suy nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng thống khổ. Cô tự làm cho mình một cái cổ vũ, lúc này mới đeo balo lên đi đến trường học.

Mà lục Hoán vừa ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy nàng ở trong màn sân khấu đã ngồi vào trong cái xe ngựa to có bốn bánh xe tới học đường, đang tiến vào một gian phòng trong học đường, lật ra bài thi màu trắng để trước mặt.

Nàng ấy ở bên kia cầm ngòi bút xột xoạt xột xoạt mà làm đề thi.

Lục Hoán cũng theo đó lấy ra một tờ giấy trống không để ra, kiểm tra một chút trong nửa năm hành quân này, mình học được mấy cái chữ cực nhỏ ở bên nàng ấy.

Phần nghe,  bởi vì Túc Khê mang theo tai nghe, cho nên Lục Hoán ở bên này không có nghe được, thế là hắn trực tiếp bỏ qua, đợi đến thời điểm Túc Khê điền chỗ trống xong lật đến phần đọc hiểu, hắn theo thói quen mà kéo rộng màn sân khấu, sau đó cùng cô làm bài.

Dù sao từ trên quyển sách ở chỗ cô học được từ đơn có hạn, lại thêm thời gian nửa năm cũng quá ngắn, nên tốc độ viết bài thi của hắn so với cô hơi chậm một chút, nhưng mà, so với tuyệt đại đa số người ở trong gian phòng kia thì nhanh hơn rất nhiều.

Kế tiếp là bài thi lịch sử cùng địa lý, hắn cũng gần như đọc lướt qua, tìm hiểu một chút triều đại lịch sử của nàng ấy cũng tốt.

Thời gian nửa năm này, Lục Hoán đã học xong rất nhiều thứ, có đôi khi Túc Khê bên kia đã đi ngủ, mà hắn tiếp tục đem màn sân khấu di chuyển đến trên đại lộ, bắt đầu quan sát người cưỡi trên mấy cái cỗ xe ngựa bốn bánh kia là quẹt thẻ như thế nào, mà “tích” một chút là có thể lên xe.

Các phương diện giao thông, khoa học xã hội, điều trị, hắn mặc dù vẫn chưa hiểu hết, nhưng mà cũng không đến nỗi dốt đặc cán mai.

Nếu như có một ngày đến triều đại của nàng ấy, cũng không đến nỗi ở trên đường cái lớn mà bị đưa vào cục cảnh sát.

Lục Hoán viết câu trả lời đề thi đầy một trang giấy, tiếp tục bồi tiếp Túc Khê cùng trả lời đề bài.

Mà Túc Khê ở bên này, hai ngày này cũng cảm thấy có chút là lạ. Sự kiện canh cá, rồi ở cầu thang suýt chút nữa té ngã khi trước, cô cũng chỉ cho là nhờ có game mà vận khí của mình đã thay đổi tốt hơn, nhưng mà hai ngày này, cô lại cảm giác nơi nào đó dường như có chút gì là lạ.

Sau khi cô thi xong hai môn đầu tiên, thời điểm ở trong lớp tự học buổi tối, giáo viên đi vào lớp, mà cô bởi vì đang phát ngốc, cho nên không có nghe thấy giáo viên nói cái gì, bị chỉ điểm đứng lên trả lời câu hỏi. Đang lúc cô không biết giáo viên hỏi gì, nên đáp cái gì, bỗng nhiên một ngọn gió thổi tới, giống như là từ cửa sổ bên kia thổi tới, đột nhiên lay động vào sách giáo khoa trước mặt cô, trực tiếp lật đến tờ mà giáo viên hỏi kia.

Cô trợn mắt há hốc mồm một hồi, mới vấp váp mà trả lời.

Mà thời điểm cô cùng các bạn học cùng nhau chuyển cái bàn đi, không biết vì sao, lúc cô chuyển cái bàn nào thì bàn đó liền trở nên cực kỳ nhẹ, tựa như là có người nâng nó lên vậy.

Dẫn đến việc lúc cô cùng Cố Thấm đem cái bàn ở trường thi chuyển về vị trí cũ, Cố Thấm thì mệt bở hơi tai, mà cô thì lại hoàn toàn không cảm giác được cái bàn nặng như thế nào.

Không chỉ như vậy, ngày thứ tư thi thể dục, thời điểm chạy 800m, cũng cảm giác sau lưng dường như có một luồng gió thổi tới tựa như là có lực đẩy, giúp cô hướng về phía trước, đến mức để cho cô cảm thấy 800 mét đặc biệt thống khổ vậy mà lần đầu bị cô dễ dàng chinh phục!

Thời điểm Túc Khê chạy đến đích, đưa cổ tay nhìn đồng hồ bấm giờ, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Mà Cố Thấm một lát sau mới thở hổn hển chạy đến bên cạnh cô, ngạc nhiên nói: “Túc Khê, cậu lần này có thể, như thế nào chạy nhẹ nhàng như vậy nha?”

Túc Khê cũng cảm thấy thật thần kỳ, cô nhịn không được lại chạy thêm nửa vòng, nhưng mà lần này rất nhanh liền cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ là mới vừa rồi đạt trạng thái tốt?

Trên đường trở lại phòng học thay quần áo thể dục, Túc Khê trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy có chút không thích hợp.

Cô là người đã trải qua cảm giác thần kỳ khi chơi game, thời điểm cô lúc đó tiếp xúc với người chơi game, đối với người ở trong game mà nói, cô cũng giống như là một ngọn gió. Mà lúc đó cô đột nhiên xách thùng nước lên, đứa con yêu cũng là cảm giác thùng nước trở nên nhẹ một cách không thể tưởng tượng được, liền giống với cô như hiện tại.

Túc Khê rất nhanh liền bị ý nghĩ nảy ra trong đầu mình dọa cho phát sợ….. Sẽ không phải chứ, cũng có người đang chơi game này giống cô sao?

Vừa nghĩ như thế, đến nỗi càng ngày cảm thấy giống như lần trước lúc đau bụng kinh, tủ đầu giường ở bên cạnh lại đột nhiên có thêm một ly trà gừng đường đỏ, cũng không giống như là người bất cẩn như lão cha lão mẹ đi rót cho cô.

Cmn……

Túc Khê bỗng nhiên nghĩ ra, lại liên tưởng đến biểu hiện kỳ kỳ quái quái gần đây của đứa con yêu, nghi ngờ trong đầu cô càng thêm rõ ràng — Chẳng lẽ, đứa con yêu ở bên kia cũng có thể nhìn thấy mình, cũng có thể chạm đến mình?!

Cho nên, hắn mới không có hỏi mình tám ngày này rời đi là muốn đi làm cái gì, cho nên, ngày đó sau khi tắm xong online, mới thấy hắn không dám ngẩng đầu nhìn mình, bên tai đỏ muốn rỉ máu, trên bàn không hiểu sao còn có hơn một chồng giấy viết “phi lễ chớ nhìn”?!

Túc Khê càng nghĩ hô hấp càng trở nên dồn dập, sắc mặt càng ngày càng đỏ bừng, như vậy, chẳng phải dáng vẻ mình ngồi ở trên ghế sa lon không có hình tượng gì mà đổ khoai tây chiên ra ăn, rồi bộ dáng vì không gội đầu mấy ngày mà lúc đi học đều đội mũ lưỡi trai, thậm chí dáng vẻ buổi tối đi ngủ có khả năng nói mớ, toàn bộ đều bị nhìn thấy hết?!

Túc Khê thật sự muốn điên rồi.

Mặt cô đỏ tới mang tai, càng nghĩ càng shame play*, nhưng đây chỉ là suy đoán của chính mình, cô còn phải cùng đứa con yêu xác nhận một lần.

*羞耻PLAY [Xiūchǐ PLAY]: Một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ hành vi đáng xấu hổ của đối tượng và cảm giác xấu hổ, khiến những người tham gia cảm thấy thích thú. Chủ thể của sự kiện chủ động tìm kiếm sự xấu hổ, thậm chí có cảm giác bị xúc phạm trong chính hành vi của mình. Ví dụ một cô gái cảm thấy khó chịu trong chu kỳ kinh nguyệt nên đã nhờ bạn trai mua cho mình một gói băng vệ sinh. Chàng trai là một người nhút nhát, và “hành động mua khăn ăn vệ sinh” này đã trở thành một “shame play”. 

Có điều trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, sau đó, một chút buồn phiền vô cớ trong lòng cô khoảng thời gian này ngược lại là thoáng cởi ra một chút, cô còn tưởng rằng đứa con yêu không còn cần mình nữa, nhưng mà xem ra, đứa con yêu vẫn là bí mật đưa trà gừng đường đỏ, bồi mình chạy xong 800 mét đây mà.

Trong nội tâm Túc Khê rất nhanh liền trở nên ấm áp. Xem ra là mẹ già suy nghĩ quá nhiều, cô hít một hơi, từ trong balo móc cái điện thoại ra.

Cô ở bên này đã là mùa hè, có chút nóng, cô cởi đồng phục, mặc áo ngắn tay tìm một cái ghế trống ngồi xuống, sớm mở game ra.

Túc Khê sau khi đem app game mở ra, giao diện ban đầu vẫn hoàn toàn như trước đây xuất hiện đầu tiên đó là gian phòng trong củi viện ở bên trong Ninh Vương Phủ.

Cô mặt mày hớn hở tùy ý nhìn xuống, phát hiện kể từ khi đứa con yêu rời khỏi Ninh Vương Phủ, đám người Trữ Vương phi một ngày so với một ngày càng tiều tụy hơn, có lẽ là nhà mẹ đẻ của Trữ Vương phi đã triệt để suy tàn. Trữ Vương phi đã rất lâu không có đi dự yến hội của đám phu nhân trong kinh thành, lúc này bà ta ngồi ở trong đình giữa hồ mà ngẩn người, tóc mai hai bên thế mà đã sinh ra tóc bạc, mà hai đứa con trai của bà ta cũng lộ ra vẻ thập phần chán nản, nửa điểm không hề có bộ dáng vênh váo hống hách của một năm trước.

Bên trong Ninh Vương Phủ đại khái chỉ có Lão phu nhân còn đang chống đỡ chờ đứa con yêu trở về, còn đang quả quyết cho rằng, đứa con yêu có thể mang đến cơ hội chuyển mình cho Ninh Vương Phủ. Kể từ khi hắn lên làm mệnh quan triều đình, liền sẽ mang theo Ninh Vương Phủ đang suy bại lại một lần nữa tái hiện quang cảnh huy hoàng như trước.

Túc Khê không có dừng lại ở giao diện này lâu, trực tiếp chuyển đến chỗ lều vải của đứa con yêu ở Bắc biên cương.

Nhưng mà dạo qua một vòng, lại không tìm được người.

Thế là Túc Khê ở mỗi nơi trong quân doanh đều tìm một chút, lại vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của đứa con yêu.

Cô đem giao diện thu nhỏ lại, xem đứa con yêu đến cùng đang ở đâu, kết quả là nhìn thấy dấu chấm màu đỏ của đứa con yêu hiện đang ở bờ sông trên bản đồ Bắc biên cương — Đứa con yêu đến đó làm gì? Túc Khê có chút lo lắng có phải hay không là đã xảy ra chuyện gì, thế là nhanh đêm giao diện quẹt qua.

Thế nhưng là chỉ thấy, nào có xảy ra chuyện gì.

Trên bờ sông, có vài binh lính đang đi tới đi lui, dỡ lều vải, dự định khải hoàn hồi triều, mà tuyết đọng trên tán cây bạch dương ở phía sau, đứa con yêu đang cùng với một nữ tử thường dân mà mấy ngày trước có nhìn thấy qua tên là Liễu Như Yên đứng chung một chỗ, không biết đang trò chuyện cái gì.

Túc Khê không biết bọn họ đang nói gì, bởi vì không có đề cập tới tình tiết đối thoại, thì sẽ không tùy tiện biến thành khung chat nhảy ra ngoài.

Nhưng mà cảnh tượng này quả thật rất đẹp, hàng dương liễu bên bờ sông, thiếu niên tuấn mỹ cùng với nữ tử nhu nhược.

Hơn nữa — Túc Khê lại mở ra góc trên bên phải nhìn qua, phát hiện cái tên của vị nông nữ này còn đang ở trong cột Hậu cung kia.

Nhưng mà……. Một năm trước đứa con yêu không chút do dự cự tuyệt Hàm Nguyệt, tránh né tú cầu, là bởi vì còn chưa thông suốt, mà bây giờ đã thông suốt rồi sao? Xem ra, cũng đã đến tuổi mới biết yêu rồi.

Mà ngay từ đầu, Túc Khê hy vọng nhất không phải là đứa con yêu ở thế giới kia có thể có người thân bằng hữu tốt đồng hành cùng với hắn sao? Hiện tại, cuối cùng nhìn thấy hắn đã có bằng hữu, có thể cũng có người yêu thích, cách mục tiêu khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử, hoàn thành chương cuối cùng của game cũng không xa…… Đây đều là tâm nguyện ngay từ đầu của cô, cô hẳn nên là vui vẻ mới đúng….. Nhưng vì sao, trong thâm tâm cô lại có loại cảm giác “tiệc tàn người tan”, thất vọng cùng mất mát.

Túc Khê lại hướng về phía bên kia nhìn qua, nghĩ thầm, hay là không nên quấy rầy, chờ một lúc lại online.

Cô tắt màn hình điện thoại di động, đem đồng phục nhét vào trong balo, bắt đầu thu thập.

……

Mà bên này, Lục Hoán hỏi thăm vị nhi nữ của Thái y tiền nhiệm, nữ tử tới lúc có quỳ thủy tâm tình không tốt phải làm như thế nào để điều tiết, sau đó từng cái từng cái một đều ghi nhớ trong lòng.

Liễu Như Yên cảm thấy loại vấn đề này có chút lúng túng, Lục Hoán ngược lại là cũng không thèm để ý.

Hắn cảm thấy gần đây tâm tình của Tiểu Khê thay đổi đột ngột, nhưng mà lại không biết nguyên nhân, hơn nữa lần trước thấy nàng đau đến lợi hại như vậy, hẳn là mỗi lần tới ngày đều đau như vậy đi, liềm cảm giác cứ tiếp tục như vậy cũng không được.

Hắn thông qua nàng đã học xong cách dùng Baidu trên tấm phẳng*, mà mật mã trên tấm phẳng của nàng hắn đã biết rồi, là 6 con số 0, bất đắc dĩ, hắn mở khóa một lần, tìm tòi một chút kế sách, thế nhưng là phát hiện cái thế giới của nàng ấy đối với nữ tử đau bụng kinh, cũng không có phương sách tốt gì, chỉ có thể uống cái gọi là thuốc giảm đau.

*平板 [Píngbǎn]: Một thiết bị có màn hình cảm ứng thường là máy tính bảng, vì Lục Hoán ở cổ đại nên mình sẽ dùng từ theo nghĩa gốc của nó luôn.

Mà triều đại của Lục Hoán bên này, cũng chẳng có đối sách gì tốt, hắn lật xem sách thảo dược bên trong, chỉ tra ra được phương pháp dùng mấy loại thảo dược sắc rồi uống vào.

Hắn cho rằng hậu nhân của thái y tiền nhiệm đồng dạng cũng là nữ tử, hẳn sẽ có cái biện pháp điều tiết tương đối đặc biệt, bởi vậy trước khi khải hoàn hồi triều, trước đến hỏi một câu.

Liễu Như Yên muốn cùng vị Kỵ Đô Úy tuổi còn rất trẻ này cùng trở lại kinh thành, thế là chờ sau khi trả lời xong vấn đề của hắn, ngượng ngùng mà mở miệng nói: “Kỵ Đô Úy đại nhân, ngài đã cứu mạng ta, không biết có thể hay không –”

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói hết, người này lại giống như là biết nàng ta muốn nói gì mà lấy thân báo đáp các loại tựa như vậy, không chút do dự đánh gãy: “Không thể, đường đi kinh thành xa xôi, không có cách nào mang theo ngươi, ngươi muốn đi kinh thành, thì tìm phương pháp khác a.”

Liễu Như Yên: “……”

Nói xong Lục Hoán liền nhanh chóng quay người đi.

Liễu Như Yên: “……”

Lục Hoán trở lại trong trướng, trước đem Liễu Như Yên vừa mới nói tới mấy cái phương pháp có thể cải thiện tâm tình trong thời kỳ quỳ thủy đem nhớ kỹ, chuẩn bị lần sau chờ thời điểm cảm xúc của Túc Khê không giải thích được, thử lại một chút. Tiếp đó hắn nhìn một chút bầu trời ở bên ngoài, thấy đã là ngày thứ chín chạng vạng tối, dựa theo thời gian, nàng cũng đã thi xong, cũng không biết vì sao mà còn chưa tới.

Lục Hoán không đợi được nữa, thế là mở màn sân khấu ra, từ giao diện ban đầu nhà nàng, di chuyển đến học đường của nàng.

Bởi vì không biết nàng ở phòng học nào, cho nên Lục Hoán cứ từng gian từng gian mà tìm qua, nhưng mà tìm khắp cả lầu dạy học, cũng không thấy được nàng.

Lục Hoán liền đem màn sân khấu lại dịch chuyển đến sân cỏ, phòng thí nghiệm, cùng với mấy chỗ khác, nàng thường đi nhất là chỗ bán đồ ăn vặt ngay ở cửa ra vào của học đường, có lẽ là ở nơi đó. Vừa vặn có thể nhìn một chút nàng ngày thường đều thích ăn cái gì, nữ nhi của người từng làm Thái y có nói tới thời kỳ quỳ thủy tâm tình của nữ tử không tốt thường sẽ nếm một chút mỹ thực cũng có thể cải thiện.

Nghĩ như vậy, Lục Hoán rất nhanh liền đến cổng học đường ở trong một đám người phát hiện ra nàng.

Con ngươi đen nhánh của hắn hơi lóe sáng, đem màn sân khấu kéo tới gần.

Nhưng mà đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tiểu Khê cùng với bằng hữu của nàng tên là Cố Thấm đứng ở bên cạnh, đứng phía trước còn có một người. Trên đầu người kia treo lên danh hiệu là “Giáo thảo”*.

*校草 [Xiào cǎo]: Dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường.

Giáo thảo –? Đây là ý gì?

Lục Hoán có chút không hiểu.

Một giây sau, chỉ thấy cái người tên “Giáo thảo” kia, từ trong túi móc ra hai cái tấm ngân phiếu định mức các loại đồ vật nho nhỏ hình chữ nhật, một tờ đưa cho Tiểu Khê. Giáo thảo không hề nói gì, sắc mặt lạnh lùng, một cái tay khác còn đút ở trong túi quần, dựa vào cánh cổng trường.

Mà ở bên cạnh cổng trường thì có rất nhiều người vây quanh, tựa hồ cũng đang xem náo nhiệt, trong đó còn có người bụm mặt, phát ra âm thanh ồn ào.

Lục Hoán cố gắng đi tìm hiểu cảnh tượng trước mắt này. Hắn nhìn thấy trên mặt Tiểu Khê ngược lại là không có thay đổi gì, nhưng mà Cố Thấm bên cạnh nàng lại đỏ bừng cả khuôn mặt, đột nhiên liền hiểu rõ tên tiểu tử gọi là giáo thảo này đang làm gì.

Sắc mặt của Lục Hoán sắc mặt đột nhiên cứng đờ.

……

Túc Khê da trắng lại xinh đẹp, mặc dù cả ngày mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, cột tóc đuôi ngựa, vô cùng điệu thấp, nhưng ở trường học nhân khí cũng không hề thấp.

Thời điểm lúc trước nhà thiếu tiền, Hoắc Kính Xuyên nói với cô ở diễn đàn của trường chỉ cần phát cái thiệp mời, năm trăm tệ liền hẹn hò một lần, thì lập tức có thể kiếm được đầy túi cũng không phải là nói ngoa.

Nhưng mà tính cách cô tương đối trạch*, cả ngày không phải làm đề thi làm bài tập, thì cũng chính là chơi game, mặc dù tính cách rất hiền hòa thậm chí có chút thờ ơ, nhưng rất nhiều bạn học đều cho rằng cô rất cao lãnh, bởi vậy, người theo đuổi cô mặc dù nhiều đến như vậy, nhưng rất nhiều người cũng không dám tiến lại gần, chỉ là lặng lẽ đưa một chút thư tình.

*宅[Zhái] trong 宅女 [Zhái nǚ]: Là một cụm từ Hán Việt, ý nghĩa trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài. Sở thích của cô gái đó không hề có ra ngoài vận động, vui chơi mà chỉ suốt ngày ôm lấy điện thoại, máy vi tính để xem phim, đọc tiểu thuyết hay chơi những game đang thịnh hành…

Lúc này đứng ở trước mặt cô cùng Cố Thấm, đưa ra vé xem phim, muốn cùng cô đi xem phim chính là cái người mà Hoắc Kính Xuyên lúc trước thường xuyên càu nhàu bên tai cô, giáo thảo Doãn Diệu.

Nói là giáo thảo nha, chẳng qua là thật sự có tiền, chứ kỳ thật đẹp trai cũng không có quá đẹp trai, theo tiêu chuẩn bình thường, còn không có đẹp trai bằng Hoắc Kính Xuyên.

Nhưng có lẽ là bởi vì có tiền, thường xuyên quyên giúp các tiết mục các loại trong trường học như tiệc tối Tết Nguyên Đán, cho nên dẫn đến độ nổi tiếng cũng tương đối cao, liền thành giáo thảo.

Say khi thấy qua bản vẽ gốc tuấn mỹ của đứa con yêu, Túc Khê cảm thấy người đẹp trai nhất trong trường học cùng với đứa con yêu mà so sánh, đều trong nháy mắt biến thành mảnh giấy vụn.

Hơn nữa đứa con yêu ở trên chiến trường hơn nửa năm, đây chính là có cơ bụng, vai có thể chống eo,  có thể nhấc bổng được, trong trường học toàn là các đứa bé đọc sách đọc đến choáng váng, một kiểu vai xuôi*, đứng cũng đứng không thẳng, căn bản không có cách nào so bì.

*溜肩 [Liū jiān]: Đề cập đến độ dốc vai quá lớn. Như hình dưới nhé:

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 57

Cố Thấm điên cuồng đập lưng của cô, hận không thể thay cô tiếp nhận tấm vé xem phim kia, mà cô nhìn thấy giáo thảo trên vầng trán lớn có một hạt đậu thanh xuân nho nhỏ, nhưng còn có thể miễn cưỡng xưng tụng là đẹp trai, cô có chút như lạc vào cõi thần tiên.

Giáo thảo rất nhanh đã có chút bất mãn, nói: “Người muốn cùng tôi xem phim đều xếp thành hàng dài đến trước trường đối diện, Túc Khê, em nếu như không nguyện ý, thì sẽ không có cơ hội nữa.”

Có rất nhiều người gây rối ở xung quanh, cảm thấy giáo thảo dựa vào cổng trường, nói câu nói này, đặc biệt khốc.

Túc Khê lúc này không có tâm tình chơi game, nhưng lại càng không có tâm tình xem phim gì. Cô là đang dự định cùng Cố Thấm đi dạo phố. Thế nhưng là nhiều người ở xung quanh như vậy, cô muốn cự tuyệt, cũng phải nghĩ ra cách diễn đạt thật tốt.

Thế là Túc Khê nhìn chằm chằm vào giáo thảo, trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Tôi……”

Thế nhưng mà lời còn chưa có nói hết, không biết ngọn gió từ nơi nào thổi tới, đột nhiên nóng nảy, cánh tay đang duỗi ra trong không trung của Doãn Diệu bị đánh mạnh một cái.

Hắn cầm không được vé xem phim, vé xem phim lập tức rơi trên mặt đất.

Mà cánh cổng trường hắn dựa vào cũng đột nhiên kêu “két” một tiếng, một cái ốc vít đột nhiên bị tháo ra rớt xuống, Doãn Diệu sợ hết hồn, tư thế dựa vào cửa sắt của trường học lập tức không có chống đỡ, nhào tới trước một cái, ngã một phát.

Túc Khê:……

Cái này đột nhiên xuất hiện chắc là quỷ làm, khiến cho đám bạn học xung quanh đều chết lặng.

Doãn Diệu xoa cánh tay, trong lòng mắng một câu mẹ kiếp, cảm thấy chắc là năm xui tháng hạn, hắn đang muốn tiếp tục nói với Túc Khê đề tài vừa rồi, thế nhưng lại thấy Túc Khê bỗng nhiên giống như là phản ứng lại điều gì đó, phồng má lên dường như là không kìm nén được muốn cười, tiếp đó lấy điện thoại di động ra lôi kéo Cố Thấm đi xa.

Cố Thấm còn ở bên cạnh lải nhải, Túc Khê thì đã mở game ra.

……

Nếu như đúng như mình phỏng đoán, như vậy một màn mới vừa rồi kia, nhất định là Lục Hoán không có sai.

Túc Khê cố nhịn cười, đeo tai nghe lên, ở bên trong vành đai xanh vừa đi vừa mở màn hình, di chuyển đến trong trướng, thần thanh khí sảng* mà nói với đứa con yêu: “Ta tới đây !”

*神清气爽 [Shén qīng qì shuǎng]: Mô tả một người có tinh thần sảng khoái và tâm trạng tốt; cũng mô tả một người có vẻ ngoài sáng sủa và tính tình vui vẻ.

Đứa con yêu đang ngồi ở phía sau bàn sao chép quân tình, trên mặt làm ra vẻ không thay đổi gì, cũng không ngẩng đầu lên: “Ừa.”

Túc Khê thấy hắn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, càng khẳng định màn vừa mới quấy rối kia nhất định là hắn. Nội tâm Túc Khê quả thật rất muốn cười, đem giao diện kéo tới, kéo đến bàn phía sau, quả nhiên chỉ thấy cái bàn tay của đứa con yêu đang đặt ở dưới bàn kia, gắt gao nắm chặt thành quyền, khớp xương lộ rõ ràng.

Mà hắn dường như là phát giác được cô đang chuyển động màn hình, mí mắt nhẹ nhàng giật giật một cái, đột nhiên thả lỏng tay ra.

Túc Khê vừa muốn cười, cảm giác mất mát trong lòng cũng thoáng giảm bớt.

Cô cũng không biết vì sao, cảm xúc gần đây của cô lúc nào không hiểu sao lại xao động rất lớn, cô cũng không thích như vậy, nhưng có lúc….. Tóm lại, trong lòng có loại cảm giác rất để ý, rất để ý theo lộ trình của game dần dần hoàn thành mục tiêu cuối cùng nhất, hắn cùng với cô liền không thể hoàn toàn như trước đây.

Cô cũng không rõ những cảm giác này là gì. Cô phảng phất nơi nào đó ngứa ngáy, nhưng mà cách một lớp vải cào cào, lại dường như gãi không đúng chỗ ngứa, cũng tìm không thấy trọng điểm là ở chỗ nào.

Cô không biết nói gì nữa, mà đứa con yêu ở trong màn hình cũng một mực trầm mặt, tiếp tục sao chép quân tình, làm một bộ dáng không cảm xúc.

Túc Khê chợt nhớ tới, Lục Hoán tổng cộng có mấy lần làm mặt đen với mình, mà gần nhất là dạng trầm mặt như thế này, chính là ở trong viện Bộ binh, hắn chất vấn với mình chuyện “lấy vợ sinh con”.

Trong lòng Túc Khê ẩn ẩn lóe ra một điểm nghi ngờ, tựa như là bươm bướm sắp phá kén mà chui ra, thế nhưng mà cái ý niệm kia lại vụt qua trong chớp mắt, cô không thể nắm bắt được.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy chính mình gần đây rất để ý đến một chuyện, nhất thiết phải hỏi ra.

Thế là cô buộc miệng thốt ra: “Thế ai kia, Liễu Như Yên, muốn theo các ngươi cùng hồi kinh sao –”

Thế nhưng mà cô vừa chưa dứt lời, đồng thời hỏi ra lời cùng cô chính là thanh âm nặng nề của thiếu niên đang ngồi phía sau bàn: “Ở trên phố có kịch múa rối bóng, ngươi có muốn đi hay không –”

Hai người đồng thời hỏi ra lời, tự nhìn thấy hàng chữ trên màn sân khấu của đối phương, cũng là cùng nhau sững sờ. .

……….

Tiếp đến, không khí yên tĩnh mấy giây.

Sắc mặt hai người đều không hiểu sao có chút hồng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lục – Mười bảy tuổi đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán: Phim điện ảnh có gì đáng xem, còn không có dễ nhìn bằng kịch múa rối bóng (Đâm đâm lên hình nhân) 

Túc Khê: Ta đột nhiên có một suy nghĩ rất lớn mật rất nguy hiểm, ta hoài nghi Lục Hoán mười bảy tuổi đã có thể lấy vợ sinh con có phải thầm mến ta hay không.


Thế là hai anh chị sắp bày tỏ tình cảm ui 😝😝😝, hôm nay Mị phát hiện bài Nụ cười 18 20 hay ghê, mọi người có thể nghe thử nha.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Ai dô càng ngày càng ngọt, ôi răng của Mị >< ~~~

Leave a Reply

error: Content is protected !!