Chương 56. Đôi bên thầm mến.
Lục Hoán còn chưa rõ cái cơ chế xuất hiện của cái bọt khí này, chỉ là mới nghi ngờ, hẳn chính là thời điểm cảm xúc trong lòng tương đối lộn xộn trào dâng mà xuất hiện.
Túc Khê vừa mới nhìn thấy bọt khí bốc lên trên đỉnh đầu mình, vỗ bàn cười ha ha, bộ dáng tuyệt đối không phải bị chấn kinh giật mình, mà là đã thành thói quen, xem ra, bọt khí trên đỉnh đầu của mình sớm đã bốc lên không biết bao nhiêu lần rồi.
…… Cũng không biết được mỗi lần bọt khí đều bốc lên trong đó hiện ra ý nghĩ kỳ kỳ quái quái gì.
Lục Hoán nghĩ đến mấy thứ này, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
Hắn cảm thấy cuộc đời này quả thật không còn gì để luyến tiếc nữa.
Thế là giống như mọi thiếu niên có người trong lòng trong thiên hạ, kỳ thực hắn ẩn ẩn mong đợi Tiểu Khê có thể biết được mấy cái tâm tư trằn trọc trở mình trong lòng hắn kia.
Nhưng cùng lúc hắn lại lo sợ nàng biết được.
Hắn sợ một mai nàng biết, liền sẽ cảm thấy khó chịu, cảm thấy kỳ quái, sau đó cũng không tiếp tục mở cục gạch trong tay kia của nàng kia, đến tìm hắn. Triều đại của hắn cùng thế giới nàng vượt qua ngàn năm, hắn sợ mất nàng hơn bất luận người nào.
Hơn nữa, đến lúc đó giữa hai người, e rằng ngay cả cái bầu không khí nhẹ nhõm ấm áp như bây giờ cũng đều không thể duy trì được nữa.
……
Tuy nhiên, xét từ thái độ trước mắt Tiểu Khê vẫn như cũ chỉ xem mình là một tiểu nhân hoạt họa trong khối màn sân khấu, bọt khí toát ra trên đỉnh đầu mình, chỉ xem mà chưa bao giờ nói ra mấy chữ như “ưa thích” hay “vui vẻ”.
Nghĩ như vậy, Lục Hoán mặc dù mang tâm tình phức tạp, nhưng vẫn là tạm thời yên tâm.
Nhưng thời điểm mỗi lần nàng mở cục gạch tìm đến mình, trong lòng mình đều khó mà khắc chế được tâm trạng vui vẻ, thời điểm nàng không tìm đến mình, trong lòng mình cũng không kiềm được mà nhớ nhung, muốn nàng tới lại đến lúc đi ngủ, chính mình mặc dù thúc giục nàng ngủ, thế nhưng mà trong lòng lại có ngàn vạn cái không muốn……. Cảm xúc có liên quan đến nàng thực sự quá nhiều, căn bản khó mà khống chế.
Lục Hoán liền sợ ngày nào đó lỡ sơ ý một chút, bọt khí trên đỉnh đầu mình lại vô tình thay mình tiết lộ tâm tư không thể nói thành lời.
Thế là, thời điểm lần sau Tiểu Khê đến tìm hắn, hắn đều hít thở sâu một hơi, cố gắng hết sức chuyên chú vào chuyện trước mắt cùng với lúc nói chuyện cùng nàng, tận lực để cho cảm xúc trong lòng không nên dao động nữa.
……
Túc Khê cũng không phải kẻ ngốc gì, rất nhanh liền phát hiện đứa con yêu có chút kỳ quái.
Thường ngày khung màu trắng trên đỉnh đầu hắn đều sẽ xuất hiện một lần, cho dù ở bên trong không có dòng chữ gì, cũng sẽ nhảy ra một cái icon mặt trời nhỏ, một trái tim nhỏ, lá cây nhỏ buồn bã thê lương các loại để diễn tả tâm tình của hắn. Nhưng mà từ lần trước nhảy ra ý nghĩ “Muốn trở về kinh thành”, sau đó cũng rất lâu đều không thấy nhảy ra khung trắng nữa.
Cái này còn chưa phải là chỗ kỳ quái nhất đâu.
Trước đó hắn bởi vì không biết mình đang ở hướng nào, cho nên lúc nói chuyện với mình, cũng là vô thức nhìn về phía hư không. Nhưng mà dạo gần đây, phương hướng hắn nhìn lại thập phần cố định, toàn bộ đều là ngẩng đầu nhìn ngay phía trước — Cho dù ngay phía trước là có đặt cái bàn. Chẳng lẽ hắn cho là mình sẽ đứng trên bàn nói chuyện cùng hắn đó hử?
Không chỉ nhiêu đó, còn có thời điểm nét mặt của hắn cũng sẽ có chút khác thường, tỉ như thời điểm mình lần kia vỗ bàn cười ha ha, hắn hẳn là không thấy mình mới đúng, nhưng mà biểu tình trên mặt hắn lại có chút cứng ngắc.
Túc Khê nghĩ ngang nghĩ dọc cũng không có cách nào lý giải được, vô thức suy đoán cho là, đứa con yêu có thể có bí mật muốn giấu diếm cho riêng mình, không muốn để mình biết, cho nên mới là lạ như vậy.
Mình và hắn ở giữa không có gì để giấu nhau, có thể có bí mật gì đây?
Là liên quan đến Hoàng thượng cùng thân thế của hắn ở bên kia lại có gì mới tiến triển sao? Hắn không muốn trực tiếp nói với mình? Hay là tình hình phương Bắc lại nghiêm trọng, dẫn đến hắn lo lắng, nên không thể dành tâm tư suy nghĩ cái khác? Hay là nói, việc nói cho mẹ già biết rằng hắn yêu sớm khiến cho hắn ngượng ngùng? Nhưng hắn ở trong quân doanh, xung quanh toàn là binh lính râu dài xồm xoàm, nơi nào có cơ hội để yêu sớm gì?!
…… Túc Khê nghĩ đến mức ê hết cả đầu, quyết định không đoán mò đoán non nữa.
Nhưng mà cứ như vậy, sau khi cô mở game ra, ánh mắt liền nhịn không được mà dừng lại trên người đứa con yêu một lúc lâu.
Lúc trước có thể nhìn đông nhìn tây mà đi dò xét mấy tên quan viên nhỏ khác đi tới đi lui ở trong màn hình, hiện giờ liền kìm lòng không được mà nhìn chằm chằm trên mặt của đứa con yêu, nhìn hắn đến cùng có cái gì khác thường.
Nhưng nhìn càng nhiều thêm một lúc, trong lòng Túc Khê thế mà dần dần sinh ra một loại cảm giác — “Đứa con yêu tựa như đã không còn là đứa con yêu nữa”.
Lúc trước từ Ninh Vương Phủ chuyển đến Bộ Binh, hình ảnh trong đầu cô vẫn luôn là bộ dáng chibi, đứa con yêu trong mắt cô vẫn luôn là cái hình tượng bánh bao nhỏ tay ngắn chân nhỏ, cho dù có làm cái động tác gì đi chăng nữa, làm cái biểu cảm gì, đều là đáng yêu muốn xỉu.
Cho dù tức giận, ở trước mặt Túc Khê bên này cũng là một cái khuôn mặt bánh bao tức giận, hoàn toàn không thấy ra cái uy nghiêm gì.
Nhưng đứa con yêu hiện gờ, mỗi ngày treo lên cái danh hiệu “Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán” ở trước mặt cô — Không sai, chẳng biết tại sao từ lúc qua ngày sinh nhật mười sáu tuổi của hắn, danh hiệu này lập tức tự chỉnh sửa, đúng là trí tuệ AI của hệ thống game này thông minh đến đáng sợ mà.
Lại thêm lúc hắn khoác lên người một bộ áo giáp màu bạc, đai lưng hình thú bằng vàng bên hông, hộ tâm kính* mặt trước sau bằng đồng, áo giáp, giày bó vì quá trễ mà chưa cởi ra, vì vậy cho dù có bộ dáng đầu xù tóc rối, gương mặt dính máu kẻ địch, thì thiếu niên tuấn mỹ cho dù là ai nhìn đến đều không dời nổi mắt.
* 护心镜 [Hù xīn jìng]: Là cái loại có hình tròn bằng đồng như hình nhé mọi người.
Lại thêm chuyện lúc trước hắn còn cố ý nhấn mạnh chiều cao tám thước hơn, dẫn đến Túc Khê hiện tại không dám nhìn xuống, mà là mở rộng mắt nhìn thẳng.
Dẫn đến việc, Túc Khê mỗi lần nhìn đến đều bị chiều cao thiếu niên của hắn làm cho giật mình, mà đám nhân vật nhỏ chibi ở xung quanh còn chưa mở bản vẽ gốc lại bị hắn tôn lên tựa như là người lùn.
Đứa con yêu một mực duy trì bộ dáng bản vẽ gốc thiếu niên, hắn tình cờ nhíu mày, một cái nhăn mày một nụ cười, rơi vào trong mắt Túc Khê liền trở nên vô cùng chân thật, cô cũng nhịn không được che trái tim mình mà suy nghĩ, chẳng thể trách nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư ngày đó cùng đi ra muốn đưa tiễn.
Mà hắn cùng với đám người Trấn Viễn Tướng Quân nghị sự, lúc trầm tư hướng về nơi bày ra trận đồ, nhất cử nhất động càng là có loại phong thái của cổ nhân không có cách nào hình dung.
Hiện tại thiếu niên mười bảy tuổi anh tuấn vô song, cùng với cái bánh bao nhỏ còn chưa cao đến đầu gối của Túc Khê lúc trước, hoàn toàn mà ngỡ như hai người.
Túc Khê nhìn bộ dáng này của hắn một lúc lâu, đều gần như xuất thần, thời điểm mỗi lần trong lòng gọi “đứa con yêu” đều pha lẫn một chút cảm xúc phức tạp, luôn cảm thấy có chút không gọi tên được.
Nhưng mà món quà này là do cái game rác rưởi ban tặng! Cô muốn chuyển đổi lại hình thức hình người chibi lúc đầu, cái game này lại còn bắt không cho trở về!
Chẳng lẽ đây chính là tính chất cưỡng chế “Từ xa xỉ sang tiết kiệm thật khó*” sao?!
*由奢入俭难 [Yóu shē rù jiǎn nán]: Trích nguyên câu 由俭入奢易,由奢入俭难 – Từ đạm bạc sang xa xỉ thì dễ, chuyển từ sang trọng sang đạm bạc thì khó.
Trong nội tâm Túc Khê có chút buồn bực, loại cảm giác này tựa như là chính mình tự tay nuôi đứa con yêu khôn lớn rồi bỗng một ngày đột nhiên “ba” một cái trưởng thành, cô hướng mắt nhìn về phía gương mặt đẹp trai của thiếu niên kia, căn bản kêu không được ba chữ đứa con yêu.
Lúc trước đứa con yêu còn chưa có qua sinh nhật mười sáu tuổi, so với Túc Khê còn nhỏ hơn, Túc Khê còn có thể cười hì hì mà kêu một tiếng “tiểu Hoán”. Nhưng mà hiện tại, trơ mắt nhìn đứa con yêu đã mười bảy tuổi, dựa theo thời gian so với mình lớn hơn 3 tháng, ngay cả hai chữ “tiểu Hoán” cô giờ đây cũng không thốt ra khỏi miệng được.
Có cái chủng loại nào mà thân cao một thước tám mươi mấy còn có thể đi làm đứa con yêu sao?
Loại tâm tình phức tạp không hài hòa này căn bản chỉ có chút xíu xiu, dù sao thì cô mỗi ngày đều cùng đứa con yêu gặp mặt, thì sẽ không sinh ra cảm giác xa lạ gì.
Nhưng mà một chút xíu xiu không được tự nhiên này, lại ngay lúc này, thời điểm cô vừa online liền bắt gặp đứa con yêu đang cởi khôi giáp cùng ngoại bào xuống, trong nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm!
Túc Khê căn bản không kịp nhắm mắt, liền thấy được thiếu niên ở trong trướng đang để trần nửa người trên!
Hắn vừa mới mang binh đi tuần tra, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, để cho hai binh sĩ ở bên ngoài lều trông coi, tiếp đó đứng ở bên giường, đưa lưng về phía Túc Khê đem áo giáp dỡ xuống, ngoại bào cũng cởi ra một nửa, cầm lấy Kim Sang Dược ở trên bàn bắt đầu thoa vết thương lên trên.
Làn da thiếu niên tựa như tráng qua một tầng men sứ trắng mịn, bóng loáng, đường cong ưu mỹ, sau gần một năm rèn luyện cùng chinh chiến, có được cơ bắp thật mỏng không đến nỗi khoa trương, nhưng lộ ra một cảm giác đan xen giữa thiếu niên ngây ngô cùng nam tử trưởng thành trầm ổn. Trên bả vai hắn tựa hồ lại có thêm một vết trúng tên, đã chảy ra máu, vết rách trên đó dường như đem cảnh đẹp phá hư, lại có thêm loại vẻ đẹp bị tổn thương vì chiến đấu.
Túc Khê: Mô Phật!
Thời điểm đứa con yêu vẫn còn là cái hình dạng bánh bao nhỏ, lúc giúp hắn đổi quần áo ướt đẫm Túc Khê có nhìn qua thân thể của hắn, nhưng lúc đó cơ thể của bánh bao nhỏ cũng là trắng bóng mềm nhũn, căn bản không nhìn thấy cái gì.
Cô căn bản không nghĩ tới trên thực tế dáng người của đứa con yêu cũng có lồi có lõm.
Cô cứ như vậy bưng mặt không kịp mà đem đứa con yêu nhìn thấy hết!
Túc Khê mặc dù đối với đứa con yêu không chứa tạp niệm, nhưng cô bình thường không xem ảnh khiêu dâm, hai là không có cơ hội xem mấy cảnh thân mật trong phim truyền hình, trong đầu vẫn tương đối đơn thuần, không có nhìn qua cơ thể của người khác, thế mà vạn vạn không nghĩ tới, lần đầu nhìn lại là đứa con yêu nhỏ bé trong game! Trên mặt cô lập tức không kiềm chế được cảm giác nóng rực khó chịu ở trong lòng.
Túc Khê đem mặt xoa xoa nhẹ, cố gắng hết sức để cho mình tỉnh táo lại, hắn còn đang bị thương đấy.
Thế là cô nhanh chóng từ trong cửa hàng mua Kim Sang Dược có hiệu quả 100%, kéo một bên ngoại bào của đứa con yêu đang rũ xuống, vô cùng lo lắng nói: “Tại sao lại bị thương?”
Lục Hoán phàm là không ở trên chiến trường, thì sẽ vẫn luôn đem màn sân khấu mở ra, hắn ngẩng đầu một cái thấy cô cũng đang mở cục gạch trong tay ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói: “Trầy da thôi.”
Túc Khê zoom to màn hình rơi vào trên cánh tay hắn, xác thực chỉ là trầy da, vấn đề không lớn, lúc này mới thoáng yên tâm.
Trầy da ở phần phía sau cánh tay, đứa con yêu tự mình băng bó có chút khó khăn, nhưng Túc Khê cách một màn hình tay chân cũng có chút vụng về, thao tác không được tốt cho lắm, cô sợ mình làm đau đứa con yêu, thế là cũng không chủ động nói hỗ trợ băng bó.
Có điều cũng may mà tay chân đứa con yêu lanh lẹ, rất nhanh liền băng bó thuần thục, tiếp đó cúi đầu đi mặc ngoại bào.
Hắn cúi đầu xuống mặc ngoại bào, mái tóc dài đen nhánh như thác nước liền rơi vào trên xương bả vai hữu lực lại trơn bóng, con mắt Túc Khê cũng không biết nên nhìn đi nơi nào nữa.
Túc Khê ở trong lòng khóc không ra nước mắt.
Vì cái gì, cái game này vì cái gì không thể biến trở lại về hình thức bánh bao nhỏ oaaa, bây giờ cứ nhìn vào gương mặt hắn lại tự nhiên không hiểu vì sao mà nóng lên, căn bản không dám dừng lại ở trong giao diện lều vải nữa.
Thế là cô vội vã đem giao diện dịch chuyển ra ngoài, đồng thời hướng về phía đứa con yêu ho khan mội cái, nói: “Ta đột nhiên nghĩ đến ta còn có chút việc gấp, chờ một lúc ta lại đến.”
Trong lòng Lục Hoán có chút mất mát, hắn còn dự định cùng nàng thương lượng một chút chuyện khác, nhưng không nghĩ tới nàng đến còn chưa được nửa giây liền lại muốn đi, nhưng mà nghĩ đến hẳn là thật có việc gấp gì, nên hắn cũng không tiện ngăn cản.
Thế là hắn gật đầu một cái, cố gắng kiềm chế để cho mình không biểu lộ một tia mất mát, cười nói: “Được, chờ một lúc lại gặp.”
Túc Khê nhanh chóng tắt màn hình đi, vừa rồi không cẩn thận bắt gặp màn thiếu niên cởi quần áo kia hiện giờ còn ở trong đầu xóa đi không được.
Cô lắc lắc đầu, bật dậy khỏi ghế sô pha, thập phần luống cuống mà làm bộ tập thể dục theo radio, tiếp đó cho là mình đã tiêu hao lượng mỡ thừa nên không sợ béo, từ bên trong kệ TV lấy ra hai túi khoai tây chiên mà ăn “xột xoạt xột xoạt”.
Còn Lục Hoán, vốn cho rằng cô sẽ thực sự có việc gấp phải ra khỏi cửa: “……”
……
Lục Hoán cũng phát hiện Túc Khê gần đây có chút kỳ quái, rõ ràng nói là có việc mới vội vàng tắt màn sân khấu đi, nhưng mà vẫn tiếp tục ở trong nhà, buồn chán đến nỗi ăn khoai tây chiên, nhìn dáng vẻ giống như là không hề có chuyện.
Lục Hoán không khỏi bắt đầu hoài nghi mình có làm sai chuyện gì hay không, dẫn đến việc nàng không giống như lúc trước muốn đến gặp mình đến như vậy.
Lục Hoán vốn là định bớt chút thời gian cùng nàng nói chuyện thật tốt, nhưng mà việc quân khẩn cấp, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện hơn 100 lão ấu phụ nữ trẻ em lại như lửa sém lông mày*, hắn cũng chỉ có thể trước đem chuyện này để sang một bên, chờ đến khi chiến sự bên này không còn khẩn cấp như vậy nữa, thì hỏi nàng một chút là lại làm sao.
*迫在眉睫 [Pòzàiméijié]: có nghĩa là vấn đề rất khẩn cấp và đang xảy ra trước mặt.
Hẻm núi Hồi Nhạn Sơn dễ thủ khó công, nếu như trực tiếp dẫn quân tới gần, chỉ sợ con tin sẽ lập tức bị tàn sát.
Vì vậy kế hoạch hôm nay, chỉ có thể dùng trí. Trấn Viễn Tướng Quân quyết định đem việc này giao cho Lục Hoán, để cho hắn chọn lấy 10 người, tạo thành một đội ngũ mười một người, làm bộ tiến đến điều tra, vô ý sa lưới, bị quân địch bắt làm tù binh.
Có như thế, mới có thể xâm nhập vào trại địch, giải cứu những con tin kia.
Mặc dù nguy hiểm, nhưng mà đây là biện pháp duy nhất.
Quân địch đã biết mặt Lục Hoán, sau khi Lục Hoán bị bắt làm tù binh, tất nhiên sẽ phải chịu đựng việc tra tấn trả thù, cái trả thù này không có khả năng chỉ là động đến một chút vết thương trên da thịt đơn giản như vậy. Bởi vậy sau khi bọn hắn tiến vào trại địch, nhất định phải nhanh chóng đem hơn 100 người thoát thân, bằng không an nguy khó dò.
Chuyến đi này hung hiểm cực kỳ, cũng vì hung hiểm, cho nên Lục Hoán cũng không có mong Túc Khê sẽ thấy quá trình mình bị thương, nàng tất nhiên sẽ hãi hùng khiếp vía.
Hắn nghĩ nghĩ, đem thời gian hành động định ra vào một đêm khuya tuyết lớn.
Quân doanh nơi Bắc biên cương là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có ở trong thành truyền tới một vài bách tính vì mất người thân mà đau đớn khóc than. Lục Hoán cùng với mấy bộ hạ của Trấn Viễn Tướng Quân, cải trang mặc áo giáp quân địch, sau đó vòng qua rừng núi, hướng về hẻm núi Hồi Nhạn Sơn mà đi.
Lục Hoán thấp giọng phân phó: “Mau chóng hành sự, sau khi bị bắt làm tù binh thì tìm cách đốt đi lương thảo, chậm nhất không thể để đến ngày mai.”
Mười người đi cùng hắn đều là nghiêm túc gật gật đầu.
Lục Hoán tính toán rất rõ ràng, lúc này nàng vừa mới đi ngủ, mà ngày mai nàng phải đi học đường, chờ đến khi học đường trở về, mới có thể mở ra màn sân khấu. Như vậy mình phải dựa theo tốc độ thời gian trôi qua gấp 2 lần, cần phải vừa lúc là hai đêm một ngày.
Đợi cho ngày mai vào đêm khuya như lúc này, mình phải trở lại trong trướng.
Quân địch đã lui đến Hồi Nhạn Sơn, lúc này mặc dù sức cùng lực kiệt, nhưng cũng chính là thời khắc gắng gượng một hơi tàn cuối cùng, toàn bộ binh lính ra vào thung lũng Hồi Nhạn Sơn đều kiểm soát nghiêm ngặt chặt chẽ.
Quân địch đương nhiên cũng lo lắng quân đội Yến quốc sẽ ở phía sau lưng Hồi Nhạn Sơn mà vòng qua, tiến thẳng vào bên trong, bởi vậy bọn chúng liền đem tất cả con tin toàn bộ đều tập trung bắt giữ vào hẻm núi, khiến cho hẻm núi trở thành một cái tường đồng vách sắt.
Thời điểm đám người Lục Hoán cải trang lẻn vào, rất khó để mà không bị quân địch phát hiện.
Quân địch đã có người phát hiện ra, nhưng lại bất động thanh sắc, chỉ đợi bọn họ tới gần hẻm núi, lại một mẻ hốt gọn.
Nhưng mà thật tình không hề hay biết, đây chính là cái bẫy mà đội quân Yến quốc giăng ra.
Hết thảy như trong kế hoạch mà tiến hành. Tiểu đội mười một người rất nhanh liền bị bắt làm tù binh, tù binh đến thung lũng chỉ có 10 người, nhưng quân địch cũng không hề biết lên đường kỳ thực tổng cộng là mười một người, lúc này lực chú ý của tên đầu lĩnh trông coi thung lũng hoàn toàn đặt ở trên đám người Lục Hoán cùng với Trung Lang Tướng và thuộc hạ dưới tay Trấn Viễn Tướng Quân.
Mấy người kia hắn nhận ra, toàn bộ đều là người anh dũng thiện chiến, nhất là cái tên nghe nói có thể là người kế thừa Trấn Viễn Tướng Quân Kỵ Đô Úy họ Lục, nếu như một đao chặt đầu mang trở về, hoặc bắt sống, phía trên nhất định sẽ trọng thưởng!
Nhưng mà, ngay lúc này đây đám người bên cạnh Lục Hoán ở trong hẻm núi đang bị quân địch dùng roi quất lên 100 cái tra tấn ép hỏi, bên kia, chỗ lương thảo bên trong hẻm núi của phe địch lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa ngút trời!
Quân địch bị một màn điệu hổ ly sơn làm cho trở tay không kịp, vội vàng điều khiển quân lính đi dập lửa.
Lục Hoán cùng chín người thừa cơ cởi dây trói, lao ra cứu người.
Toàn bộ hành động hết thảy đều phải tốc chiến tốc thắng.
Chờ đến khi đem người cứu ra, quân địch không còn có thể lấy tính mệnh của những người này mà mang ra uy hiếp quân đội Yến quốc, sau đó ở phía trên Hồi Nhạn Sơn đột nhiên lao ra đội cung thủ tài giỏi, mũi tên mang lửa, vạn mũi cùng bắn ra, cùng với huy động tảng đá lớn phủ kín đường, đem quân địch cố thủ ở trên núi Hồi Nhạn Sơn toàn bộ tiêu diệt!
Chờ đến khi đám người Lục Hoán mang theo hơn một trăm lão ấu trẻ em phụ nữ chạy ra khỏi hẻm núi Hồi Nhạn Sơn, bên ngoài sớm đã có người của Trấn Viễn Tướng Quân tiếp ứng, Trấn Viễn Tướng Quân vui mừng quá đỗi, tự mình dẫn người đến đây tiếp ứng.
Hơn một trăm người này phần lớn cũng là thân nhân của dân chúng trong nội thành, thân nhân của bọn họ sớm đã theo đại quân chờ ở ngoài thành, lúc nhìn thấy đội ngũ trở về từ ngay đằng xa, dân chúng cơ hồ không kiềm nổi kích động, nước mắt không kìm được mà chảy ròng ròng, tiến lên đón người.
Nhưng mà, rốt cuộc vẫn là không thể cứu ra được hết toàn bộ, có một vài con tin yếu ớt trong đoạn thời gian ngắn này bị quân địch giày vò, cũng không thể chống đỡ được đến lúc đội quân của Trấn Viễn Tướng Quân đi cứu.
Lúc này cũng có rất nhiều người là chống đỡ đến một hơi cuối cùng, sau khi trở lại nội thành, liền hôn mê bất tỉnh mà ngã xuống đất ngất đi, thế là đại phu trong thành lại lao nhao luống cuống tay chân mà bắt đầu chăm sóc.
Số bách tính còn lại thì coi như thanh tỉnh sau khi được cứu trở về liền quỳ thành một mảnh, nhao nhao dập đầu cảm tạ ân cứu mạng của Trấn Viễn Tướng Quân.
Ở bên ngoài thành ánh lửa ngút trời, trong thành lại loạn một đống, nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, sau ngày hôm nay, chiến hỏa Bắc biên cương sẽ dập tắt rất nhiều, quân địch tổn thất nặng nề, tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất trong vòng nửa tháng, đại quân có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn sơ bộ.
“Kỵ Đô Úy!” Có đại phu trong quân doanh mang theo cái hòm thuốc muốn đi qua chữa thương thế của Lục Hoán, nhưng lúc này đại phu trong thành lại khan hiếm, Lục Hoán liền để hắn đi nhìn thương thế của người khác, huống chi Lục Hoán cũng không quá quen thuộc cơ thể mình bị người ngoài tiếp xúc, hắn vội vàng hướng Trấn Viễn Tướng Quân cáo lui, liền trở về lại trong trướng của mình, nghĩ nghĩ trước khi nàng chưa đến, đem thương thế xử lý cho tốt.
Trên thân của Lục Hoán ngược lại là cũng không có thêm cái thương thế gì nghiêm trọng, chỉ là sau khi làm bộ bị bắt làm tù binh, trên lưng cùng với trên cổ có nhiều thêm mấy vết roi thương. Mấy vết roi thương này đối với hắn mà nói, cũng không phải là cái chuyện gì khó nhịn, nhưng mà sau khi rơi vào trong tay của quân địch trú đóng ở Hồi Nhạn Sơn, quân địch vì cạy miệng bọn hắn, muốn nhận được bản đồ địa hình Bắc biên cương, nên trên vết thương của bọn hắn đều bị xát muối.
Dẫn đến việc, máu me trên vết thương đầm đìa có chút đáng sợ.
Trước đó chưa có cởi quần áo trong, vẫn chỉ là có thể nhìn thấy quần áo trong màu trắng đã bị máu nhuộm, khi cởi ra, liền có thể nhìn thấy da tróc thịt bong trên vết thương.
Lục Hoán để cho binh lính mang nước tới, thuần thục đem vết thương cọ rửa một phen, sau đó thoa Kim Sang Dược lên. Mặc dù da thịt trên thân đều đau có chút choáng váng, nhưng trong lòng Lục Hoán lại ẩn ẩn cao hứng, nhiệm vụ lần này thành công, sau khi hoàn thành hẳn là lại sẽ tăng thêm mười mấy cái điểm thưởng, như vậy, một ngày kia hắn có thể nhìn thấy nàng, cách càng ngày càng gần.
Nghĩ như vậy, trên tay không có chú ý lực đạo, vết thương trên bả vai lại một lần nữa nứt toác ra, Lục Hoán không khỏi nhíu nhíu mày.
Hắn vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng không biết vết roi thương trên thân quá nhiều, đến mức động tác không thể không thả chậm một chút, nhìn thấy chuông trên tường nhà Túc Khê chuyển tới lúc năm giờ rưỡi, hắn liền vội vàng mặc quần áo tử tế rồi buộc lại đai lưng, đem băng vải đã nhuốm máu trên mặt đất vội thu lại, ra lệnh cho binh lính ở bên ngoài lều ném đi.
Hắn ngồi vào bàn, bắt đầu sao chép quân tình, ngoại trừ trên cổ có nhiều hơn một đạo vết thương khó mà che giấu bên ngoài, thì hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng đã bị trọng thương.
……
Túc Khê ngày thường lúc nào cũng vừa tan học thì liền về đến nhà, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra online, nhưng mà kể từ lần trước không cẩn thận bắt gặp Lục Hoán lõa thể, lúc cô lại online sau đó, liền khá là cẩn thận.
Sau khi cô mở game ra, trước tiên che mắt, lặng lẽ nheo nheo mà mở ra một con mắt, lộ ra một đường nhỏ, xem trước một chút đứa con yêu có phải là đang tắm rửa hay không, nhìn thấy hắn đã mặc quần áo hoàn hảo mà ngồi trước bàn, Túc Khê mới thở phào nhẹ nhõm, triệt để đem tay che mắt thả xuống.
Trong lòng cô cảm giác là lạ…… Chủ yếu là vì đứa con yêu lập tức đã biến thành thiếu niên tuấn mỹ “Mười bảy tuổi đã có thể lấy vợ sinh con”, điều này dẫn đến việc cô không thể giống như trước kia không biết xấu hổ không biết thẹn như thế nữa. Cổ nhân không phải cũng rất để ý đến danh tiết của mình sao? Đứa con yêu chắc chắn cũng rất là để ý đi, hắn về sau còn muốn cưới vợ, trong sạch của hắn cũng không thể bị mình nhúng chàm nha.
Túc Khê như trước cùng đứa con yêu lên tiếng chào hỏi: “Ngươi đang viết cái gì?”
Cô nhìn qua, phát hiện đứa con yêu đang sao chép thượng tấu quân tình, chữ của đứa con yêu hoàn toàn như trước đây vẫn xinh đẹp như vậy.
Lục Hoán bị cử động nàng lấy tay che mắt vừa rồi khiến cho lòng cảm thấy kỳ quái — Nàng là như thế nào, là con mắt không thoải mái sao? Nhưng mà Lục Hoán lại không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm màn sân khấu trước mặt nửa ngày, xác định mắt nàng không có vấn đề gì, vẫn là đôi mắt đen nhánh trước sau như một sáng tỏ, lúc này mới yên tâm.
Lục Hoán hướng về phía nàng cười nói: “Ngươi đã đến, ta nghĩ tới không đến mấy tháng nữa, đại quân đóng tại Bắc biên cương liền sẽ khải hoàn hồi triều, đến lúc đó……”
Lục Hoán còn chưa nói hết, liền bị Túc Khê đánh hãy.
Túc Khê đột nhiên đem giao diện zoom to đến cổ của hắn, cả kinh nói: “Lục Hoán, cổ ngươi làm sao thế?”
Lục Hoán phát hiện nàng tựa hồ cuối cùng không còn thốt ra câu đứa con yêu mỗi khi quan tâm đến mình nữa, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Hắn vô thức kéo chặt cổ áo, nhưng mà thương thế là không thể giấu được, liền hời hợt nói: “Đêm qua chúng ta đi đem những con tin kia cứu ra, ta bị thương có chút nhẹ, cũng không đáng ngại.”
Cũng không đáng ngại cái rắm á. Đây là hành quân đến nay Túc Khê mới thấy qua thương thế của hắn nghiêm trọng đến như vậy! Túc Khê vừa vội vừa tức, vội là thấy y phục của hắn mặc chỉnh chỉnh tề tề, tóc dài cũng buộc cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, rõ ràng vừa mới tắm rửa qua, tại sao phải muốn tắm rửa? Nhất định là thương thế rất nặng, không muốn để cho máu thấm vào áo bào bị mình phát hiện đi. Tức giận là, cũng đã sớm nói trước nếu như muốn hành động, sớm gọi mình, kết quả hắn lại thừa dịp chính mình ngủ thiếp đi mà đi hoàn thành nhiệm vụ!
Túc Khê cắn răng không nói lời nào, luống cuống tay chân mở cửa hàng ra vội vàng tìm kiếm Kim Sang Dược hiệu quả 100%.
Kim Sang Dược này Lục Hoán cũng có thể từ trong cửa hàng mua được, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy bộ dáng nàng lòng nóng như lửa đốt mua đồ, Lục Hoán đều có loại cảm giác được để ý đến, hắn rất ưa thích loại cảm giác này, vì vậy mà hắn cũng không có tự mua Kim Sang Dược, mà là mỗi ngày đều để cho nàng mua.
Hắn cười nhìn xem nàng chọn Kim Sang Dược, rào rào mà tiêu một số bạc lớn.
Túc Khê nhất thời ngẩng đầu, thấy từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày của đứa con yêu còn có ý cười, nhịn không được cả giận nói: “Cười cái rắm, đứng qua đây!”
Lục Hoán: “……” Hắn đột nhiên phát hiện một mặt giận dữ của Tiểu Khê.
Thời điểm Túc Khê để cho Lục Hoán đem mành lều kéo căng, tiếp đó lại gần. Hắn không chịu cởi quần áo để cho cô nhìn thương thế một chút, thế là cô liền tự mình ra tay.
Lần này Túc Khê hoàn toàn không có để ý tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân hoang đường gì nữa, lòng nóng như lửa đốt mà cởi áo bào của đứa con yêu, ánh mắt liền rơi xuống mấy vết thương bị xát muối, lập tức hít một hơi khí lạnh. Đơn giản là máu thịt be bét, nhìn thấy mà giật mình.
Thương thế nghiêm trọng như vậy, hắn vừa mới rồi như thế nào mà mặt còn không đổi sắc ngồi ở nơi đó sao chép báo cáo quân tình? Còn đối với mình cười cười ra vẻ cái gì cũng đều không phát sinh?
Vành mắt Túc Khê đều đỏ lên, cực kỳ muốn nói nếu không thì chúng ta đi tới chỗ Trấn Viễn Tướng Quân cáo bệnh, về kinh thành trước nha, nhưng mà lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Cái mũi cô ê ẩm, thở dài, lại cẩn thận tỉ mỉ, rón rén dùng Kim Sang Dược hướng trên thân Lục Hoán mà đổ một lần, thẳng cho đến khi thoa thật dày hết thuốc đã mua trong cửa hàng lên mấy vết thương kia, mới để cho hắn một lần nữa quấn băng vải lại, mặc quần áo tử tế.
Trong thâm tâm Túc Khê cảm thấy khó chịu, không chỉ thấy mình chưa có chiếu cố tốt đứa con yêu, mà là càng cảm thấy, theo thời gian trôi qua, đứa con yêu tựa như không còn cần mình nữa.
Hắn có dũng có mưu, có thể quản lí tốt Binh Bộ, nhận được sự ưu ái của tướng quân, cũng có thể mang binh đi đánh giặc, ổn định lòng quân, càng có thể dễ như trở bàn tay mà ngăn cảm âm mưu ám sát Hoàng đế.
Cho dù bị thương, cũng giấu diếm không để cho mình phát hiện.
Nếu như hắn không còn cần mình nữa, thế thì cô còn có thể làm được gì đây? Cũng không thể thật sự mỗi ngày online cùng hắn tán gẫu một chút đi, nói như vậy, chờ đến khi hắn lấy vợ sinh con, hắn chắc chắn liền sẽ bắt đầu mệt mỏi.
Không còn cần = Người vô dụng.
Hơn nữa hắn gần đây cũng quái lạ, khung trắng trên đỉnh đầu cũng sẽ không xuất hiện, tựa như là không còn đối với mình mở ra tâm tư trong lòng.
Túc Khê không biết nên làm sao bây giờ, dụi dụi con mắt, làm bộ như không có chuyện gì, nói với đứa con yêu: “Lần sau bị thương phải nói với ta, nếu không ta sẽ tức giận.”
Lục kêu: “Được.”
Hắn mặc áo bào vào, buộc lại đai lưng, ngoài trướng bỗng nhiên có binh lính tới truyền lời: “ Kỵ Đô Úy đại nhân, trong dân chúng được cứu ra ngoài, có một nông nữ dân xưng mình là nữ nhi của người lúc trước là thái y, am hiểu việc chữa bệnh, muốn báo đáp ân cứu mạng của ngài, bởi vậy vì ngài mang đến thuốc trị thương đã sắc nấu xong, có thể giúp ngài sớm ngày khôi phục.”
Lục Hoán ngược lại cũng không thèm để ý đến thuốc trị thương gì nữa, dù sao, Kim Sang Dược của Túc Khê liền đã có công hiệu thần kỳ.
Có điều nhận đến sau đó phân cho đồng liêu hôm đó theo hắn cùng xâm nhập trại địch cũng được, thế là hắn hướng về phía Túc Khê thấp giọng nói: “Ta đi một chút liền đến.”
Túc Khê: “Umh.”
Nữ nhi của người từng làm thái y? Túc Khê chìm đắm trong game lâu như vậy, lập tức có một loại dự cảm nào đó, thế là mở hệ thống ở góc trên bên phải mà nhìn qua, quả nhiên, liền thấy được một cột “Hậu cung” kia, mới tăng thêm vị “Nữ nhi của người từng làm thái y Liễu Như Yên”.
Cô:……
Cái game phá của này thật đúng là tận dụng hết mọi thứ, đi hành quân đánh giặc vẫn không quên an bài hậu cung cho đứa con yêu!
Túc Khê nhanh chóng thay đổi giao diện, điều chỉnh đến bên ngoài lều, quả nhiên chỉ thấy đứa con yêu đang đứng trước mặt một nữ tử.
Cô nạp tiền mở bản vẽ gốc nhìn xuống nữ tử kia, nữ tử kia mặc dù khuôn mặt lãnh đạm, không có xinh xắn như nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, cũng không có khuynh quốc khuynh thành như nữ nhi của Vạn Tam Tiền, nhưng là lại có một hương vị đặc biệt ôn nhu ở bên trong.
Ít nhất, sau khi mở ra bản vẽ gốc, cùng đứa con yêu là cực kỳ xứng đôi, chiều cao mới chạm đến lồng ngực của đứa con yêu khoác trong chiếc áo choàng, nàng ấy vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Nàng đem gói thuốc đã nấu xong lấy ra, không biết nói gì với đứa con yêu, ngược lại Túc Khê cũng không có chú ý đến khung chat nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy đứa con yêu nhận gói thuốc kia, tiện tay đưa cho binh lính ở sau lưng.
Nội tâm Túc Khê không biết vì sao lại có chút chua chát — Rõ ràng lúc trước không có, lúc trước nhìn thấy đứa con yêu tựa như trốn quỷ mà tránh thoát cái tú cầu kia, cô còn thập phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho rằng đứa con yêu sắt thép thẳng nam không cứu nổi.
Nhưng mà hiện tại đứa con yêu không còn thẳng nam nữa, không có đem nữ tử này đuổi đi, mà là nhận gói thuốc của nàng ta.
Trong lòng Túc Khê cũng không biết có tư vị gì.
Có thể là bởi vì, trước đó đứa con yêu còn là một cái bánh bao nhỏ, Túc Khê lấy tâm tính của người xem trò vui, chờ mong hắn có thể thích ai, chính mình xem mà cảm thấy vui quá nha vui quá nha.
Nhưng mà bây giờ, cô phát hiện đứa con yêu càng ngày càng thích chuyện gì cũng đều giấu diếm mình, cũng sẽ không cần mình nữa, dường như phảng phất dần dần trưởng thành, trong nội tâm cô liền có loại cảm giác thất vọng cùng mất mát.
Mà loại cảm giác, lúc thấy trong hậu cung của đứa con yêu lại xuất hiện một cái nữa, càng khiến cho lòng cô khó chịu.
Dù sao thì, đứa con yêu hoàn toàn chính xác đã đến tuổi lập gia đình. Hiện tại còn chưa có thành thân, cũng đã không còn cùng mình biểu đạt ý nghĩ trong lòng hắn, đợi cho đến sau khi kết hôn, khẳng định cùng với mình ở giữa càng không thể quay về loại trạng thái không có gì để giấu nhau nữa.
Túc Khê giương mắt nhìn hàng chữ “Mười bảy tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con” trên đỉnh đầu kia, chỉ cảm thấy càng mất mát.
Cô cũng không hiểu vì sao lòng mình lại rối bời đến như vậy, cô không phải là dạng này, nhưng mà không giải thích được trong lòng cảm thấy khó chịu lắm.
…… Đứa con yêu có phải là càng ngày càng không cần mình nữa hay không?
Thấy đứa con yêu đã trở lại trong trướng, cô liền lấy lại bình tĩnh, đem giao diện thay đổi trở về trong trướng.
Lục Hoán một lần nữa ngồi trở lại bàn, sau đó hỏi: “Ngươi còn đang ở đây sao?”
Kỳ thực lời này không cần hỏi ra, hắn ngẩng đầu một cái, liền trông thấy Tiểu Khê ở trong màn sân khấu không biết đang suy nghĩ gì, tóm lại có chút mệt mỏi.
Cô trầm mặc một lúc, mới nói: “Còn ở đây.”
Lục Hoán nhìn ra nàng dường như có chút buồn, nhưng không rõ vì sao, chẳng lẽ chính mình vừa mới đóng màn sâu khấu rời khỏi lều vải một lát, bên cạnh nàng ấy đã phát sinh chuyện gì không tốt sao?
Thế là Lục Hoán nhịn không được hỏi: “Tại sao lại không nói chuyện, là có chuyện gì không vui sao?”
Túc Khê gãi gãi đầu một cái, nói: “Không có a.”
Cô nhịn không được lại mở ra góc trên bên phải giao diện mà liếc mắt nhìn, phát hiện lúc trước Hàm Nguyệt cùng nữ nhi của Vạn Tam Tiền cũng là vừa mới xuất hiện ở một cột nơi này, liền trực tiếp biến mất, nhưng mà vị nông nữ vừa được đứa con yêu cứu trở về lại vẫn chờ ở một cột nơi này, cũng không có biến mất a.
Đây ý là không phải nói, so với hai cái trước, đứa con yêu đối với vị nông nữ này hảo cảm muốn nhiều thêm một chút?
Nói không chừng lần này trở về kinh thành, liền có thể trực tiếp đem người mang về. Lại phát triển tiết mục cái gì mà lấy thân báo đáp đi.
Mặc dù nên là vì đứa con yêu mà cao hứng, nhưng mà vừa nghĩ tới đứa con yêu vừa mới rồi bị thương cũng không cùng mình nói chuyện, còn phải để cho chính mình tự phát hiện ra. Trong lòng cô liền chua chát.
Ha ha cạch, đứa con yêu, ngược lại là ngươi đã có người khác giúp ngươi nấu chén thuốc có phải hay không? Không cần đến mẹ già nữa phải hay không?
Túc Khê đang oán thầm, mà Lục Hoán rõ ràng cảm thấy tâm tình của nàng trong màn sân khấu có chút trầm xuống, nhưng lại không nhìn ra được nguyên nhân vì sao, nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy môi nàng hơi khô ráp, ước chừng là chỗ của các nàng bên kia ở trong cái đồ vật gọi là điều hòa không khí quá lâu, thế thì, dễ dàng bị lây nhiễm phong hàn.
Lục Hoán nhớ tới bộ dáng lần trước cô bị đau bụng kinh đến lăn lộn, nhịn không được lo lắng một hồi, nghĩ nghĩ, dặn dò: “Uống nhiều nước sôi.”
Túc Khê: “……”
Túc Khê càng thêm khó chịu, nhìn không được trừng đứa con yêu ở trong màn hình một cái.
Nhưng lúc nói chuyện thì lại vô cùng thân thiết: “Ha ha ha được, ta biết rồi, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, ta ngày mai trở lại thăm ngươi.”
Lục Hoán nghe vậy, thả bút lông xuống, hỏi: “Ngươi là lại có chuyện gì cần phải rời đi sao?”
Túc Khê không có việc gì, cô chỉ là trong đầu đang rối bời, nhìn thấy bốn chữ lớn “LẤY VỢ SINH CON” đang rêu rao trên đỉnh đầu của Lục Hoán kia, mí mắt giật giật một cái, cảm xúc liền càng thêm âm trầm.
Cô nói: “Umh, có chút việc, ta đi trước đây, bái bai.”
Trong lòng Lục Hoán mất mát, không thể làm gì khác hơn là nói: “Bái bai.”
Túc Khê vò đầu bứt tóc, tắt màn hình.
Cô kỳ thực rất sợ rất sợ đứa con yêu có một ngày liền lại không cần đến mình, bởi vì mặc dù ngay từ đầu chẳng qua là chơi game, nhưng mà thời gian dài, cô đối với hắn cũng có cảm tình rất sâu.
Cô không rõ lắm loại cảm tình này là cái gì, là từng ngày từng ngày làm bạn góp nhặt đến mức chẳng có gì phải giấu nhau, hay là từ trên người hắn cảm nhận được cảm giác ấm áp, hay là từng giờ từng phút hiểu nhau, dần dần trở thành loại tình cảm bằng hữu không thể thiếu đó.
Cho nên cô cơ hồ có chút sợ hắn trưởng thành.
Nhưng so với việc sợ hắn lớn lên, Túc Khê nghĩ, cô sợ hơn chính là, có một ngày hắn thật sự lấy vợ sinh con, bên cạnh có thêm một người có thể bồi tiếp hắn, hắn liền dần dần đem mình lãng quên.
Mà mình ở bên ngày, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Túc Khê nhất thời cảm thấy mình có phải hay không suy nghĩ quá nhiều, nhưng ở một phương diện khác lại bởi vì vừa mới rồi nhìn thấy đứa con yêu cùng với vị nông nữ kia nói chuyện với nhau lâu như vậy mà cảm thấy có chút bất an.
Cô từ trước bàn sách đứng dậy, ngã đầu đâm sầm lên giường, tiếp đó rút gối đầu ra, điên cuồng đập gối đầu, không ngừng thôi miên mình: “Đừng suy nghĩ đừng suy nghĩ!!”
Nhìn chằm chằm vào màn sân khấu, Lục – muốn nhìn một chút nàng đến cùng là làm sao – Hoán: “……”
Sao thế nhỉ, Lục Hoán nghĩ thầm, kỳ quỳ thủy* của nàng rõ ràng đã qua rồi mà.
*葵水 [Kuí shuǐ]: Ý chỉ là kinh nguyệt nhé, thời cổ đại thì gọi là quỳ thủy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đứa con yêu mười bảy tuổi đã có thể kết hôn sinh con: Nàng thật là một cái thẳng nữ, hoàn toàn không hiểu tâm tư của ta.
Túc Khê: Đứa con yêu thẳng nam ngu ngốc! Uống nhiều nước nóng, chính ngươi uống đi!
Cứ hễ tới cái đoạn mà bày tỏ tình cảm là thím tác giả lại viết dài, ahuhu hôm nay dịch hơn 7.500 chữ (ಥ﹏ಥ)
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |