Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 55

Chương 55. Sắc mặt của Lục Hoán đều đen rồi

Túc Khê không biết đợt ám sát tại Hành cung Vân Châu khi nào sẽ phát sinh, lo lắng nhất là vừa vặn xảy ra trong lúc nửa đêm mình đang say giấc nồng, nếu như không cẩn thận thì nhiệm vụ sẽ không hoàn thành, dẫn đến Hoàng đế tạch, vậy thì coi như xong.

Thế là liền sớm nói cho đứa con yêu, nói mình bay tới Vân Châu xem một chút, nếu phát hiện có người ở đó mưu đồ ám sát Hoàng đế, thì sẽ bảo đứa con yêu chú ý một chút.

Lục Hoán nhìn xem cô nghiêm túc bịa chuyện, cô nói mình có thể xuyên tường, có thể một quyền đánh bại một con ác quỷ nhỏ, trong lòng cảm thấy buồn cười. Hắn cố nhịn không có bật cười, hết sức phối hợp mà nghiêm túc gật gật đầu: “Nga, cảm ơn Tiểu Khê, chuyện này ta đương nhiên là sẽ đề phòng.”

……

Mấy ngày sau, Hoàng đế chân trước vừa đến Hành cung Vân Châu, thì đại quân chân sau liền cũng đã tới. Binh lính đi đường mệt mỏi, ở ngoại thành tạm thời dựng trại, mà dựa theo luật lệ Yến quốc, dẫn dắt mấy vị quan viên trong đại quân muốn tiến vào thành diện thánh.

Thế là, Hoàng đế cùng với mấy vị quan viên khác tại Hành cung bày yến tiệc, cũng ngụ ý muốn đưa tiễn Trấn Viễn Tướng Quân.

Trước đây chuyện có liên quan tới việc ai đi tới Bắc biên cương bình định bạo loạn tranh cãi không ngừng.

Hoàng thượng vốn là cực kỳ muốn cử Nhị hoàng tử đi, dù sao thì Nhị hoàng tử tính tình điệu thấp lại trung thực, bởi vì mẫu thân xuất thân hàn vi, trong triều không có nhân mạch gì, đem binh quyền giao cho hắn thì không thể thích hợp hơn, cũng có thể thừa cơ đoạt lại binh quyền từ tay Trấn Viễn Tướng Quân, cân bằng cục diện một chút trong triều.

Ngũ hoàng tử cơ bản là người hăng hái kết bè kết cánh trong triều đình nhất, Hoàng thượng mặc dù thích mẫu phi của hắn, thế nhưng lại không ưa hắn. Hắn mang dã tâm bừng bừng, lại thêm thanh danh ở trong dân chúng vô cùng tốt, Hoàng thượng chỉ sợ hắn uy hiếp đến địa vị của Thái tử, bởi vậy binh quyền tuyệt đối không thể giao cho hắn.

Nhưng ai mà ngờ được lão nhị tựa như một con cá muối*, nghe nói đi Bắc biên cương liền bệnh không dậy nổi. Đầu tiên là bởi vì trúng tên mà nằm trên giường ròng rã ba tháng, chờ cho đến khi lương thảo của Trấn Viễn Tướng Quân bên này đã gom góp đủ, hắn lại lấy cớ chợt có cảm giác phong hàn mà cáo bệnh, lại lần nữa kéo dài thêm.

*咸鱼 [Xián yú]: Theo ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc ý chỉ là người không có ước mơ, người không muốn di chuyển (theo tiếng Quảng Đông), không hoặc hiếm khi dành sức lực và thời gian tham gia các hoạt động,….

Hoàng đế có ý định nâng đỡ hắn, ai ngờ hắn lại là bùn nhão không trét lên tường được như thế cơ chứ.

Hoàng đế tức giận đến mức thở không ra hơi.

Thế là cuối cùng, chuyện đi Bắc biên cương dẹp loạn, vẫn là giao cho Trấn Viễn Tướng Quân.

Binh quyền của Trấn Viễn Tướng Quân nếu như mà rơi vào trên tay một người khác, Hoàng thượng căn bản cũng không dám yên tâm! Nhưng may mắn thay Trấn Viễn Tướng Quân dưới gối không con, không có người kế tục, nếu lỡ có tâm mưu phản, chỉ sợ cũng là lực bất tòng tâm mà thôi.

Hoàng thượng tính toán như thế, nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, ở trong yến tiệc tại Vân Châu, hắn phát giác Trấn Viễn Tướng Quân tựa hồ đối với một cái Kỵ Đô Úy có chút đặc biệt.

Trong triều văn võ bá quan có đến mấy ngàn người, riêng quan viên Tam phẩm trở lên liền đã trên trăm vị, Hoàng thượng đương nhiên là đối với một quan viên nho nhỏ không có khả năng lưu tâm. Nhưng hắn vẫn đối với tên thiếu niên chẳng qua cũng chỉ mới mười sáu tuổi này khá là ấn tượng.

Mặc dù chỉ gặp qua một lần vào yến tiệc săn bắn núi Thu Yến một năm trước, nhưng mà lại khắc sâu ấn tượng, lúc đó liền cảm giác hắn có mấy phần giống cố nhân, chẳng qua là lúc đó Hoàng đế hơi say rượu, chỉ coi mình uống say, nên cũng không có quá mức chú ý.

Mà sau đó Vân Thái Úy cùng Trấn Viễn Tướng Quân liên tiếp thay hắn tiến tử, cũng thoáng khiến cho Hoàng thượng chú ý tới. Căn bản chuyện tiến cử, Hoàng thượng khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ hai người này là muốn ở trong triều đình an bài người của bọn hắn. Nhưng mà bởi vì yến tiệc đêm đó vị thiếu niên kia lưu lại ấn tượng không tệ, cho nên Hoàng thượng vậy mà đều đồng ý, ngược lại dù sao thì cũng chẳng qua là cấp quan nhỏ tòng tứ, ngũ phẩm mà thôi.

Nhưng hôm nay trong bữa tiệc tiễn đưa tại Vân Châu này, Hoàng thượng không có uống nhiều, thần trí còn thập phần thanh tỉnh, dưới ánh mặt trời chói chang gặp lại vị thiếu niên này, ấy vậy mà trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy dung mạo của hắn cùng người kia tựa hồ ẩn ẩn giống nhau đến mấy phần — Cũng không phải vì ngũ quan tương tự, mà là một ít thần sắc nhỏ xíu, chỉ có Hoàng đế sớm chiều ở chung cùng người kia mới có thể phân biệt.

Nhưng mà Hoàng đế lại lập tức chế giễu cho là ảo giác của mình, trong thiên hạ này, ai mà không phải có hai con mắt một cái mũi chứ? Có chút tương tự lại có gì kỳ quái đâu.

Kẻ này là con thứ Ninh Vương Phủ. Mình cùng người kia sau khi gặp nhau tại Vân Châu, liền trực tiếp đưa người kia tiến cung, phong Phi, người kia vì mình mà ở trong Hoàng cung phí hoài tuổi xuân, ở trong thâm cung từ phương hoa* cho đến khô héo, ngay cả Trữ vương cũng chưa từng gặp.

*芳华 [Fāng huá]: 1. Hoa thơm. 2. Những năm tháng tươi đẹp, vẻ đẹp của tuổi trẻ

Chính mình chẳng lẽ là đã già trở nên hồ đồ rồi sao?

Thế là trong bữa tiệc, hắn khó tránh khỏi nhìn vị thiếu niên này vài lần.

Đã như thế, liền phát hiện lão hồ ly Trấn Viễn Tướng Quân, không có biểu hiện bất kỳ cái gì ra ngoài, nhưng mà mấy vị bộ hạ của Trấn Viễn Tướng Quân, lại rõ ràng đối với vị thiếu niên này tôn kính hạ mình đến mấy phần.

Điều này nói rõ, địa vị của thiếu niên Kỵ Đô Úy vừa mới thăng nhiệm này ở trong quân đội không hề thấp.

Trấn Viễn Tướng Quân có ý tìm kiếm người thừa kế, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm.

Tiếng còi báo động trong lòng Hoàng thượng lại phát tác, bất động thanh sắc mà nhìn chăm chú vào Trấn Viễn Tướng Quân cùng thiếu niên kia mấy lần.

Lục Hoán đương nhiên cũng phát giác được ánh mắt của Hoàng thượng, hắn có thể suy đoán được toàn bộ tâm tư của Hoàng thượng, thế là làm bộ như không có việc gì mà cúi đầu uống rượu, vờ như chẳng khác gì người bình thường.

Chỉ là, lúc hướng về phía Hoàng thượng mời rượu, tầm mắt hắn không khỏi dừng lại trên người vị Cửu ngũ chí tôn này thêm một giây.

Lúc trước chưa nghe từ trong miệng đạo cô kia biết được thân thế của hắn, hắn căn bản là tự nhiên sẽ không nghĩ tới hắn cùng với vị Thánh thượng này có cái liên hệ gì, nhưng mà sau khi nghe qua, hắn mặt dù căn bản không tin, cảm thấy vị đạo cô kia là bịa chuyện. Thế nhưng không thể không thừa nhận, hình dáng của hắn tựa hồ cùng với vị ngồi trên ghế uy nghiêm kia lại có mấy phần tương tự.

Lục Hoán thu liễm con mắt, mày nhíu chặt.

Yến tiệc này từ ban ngày vậy mà một mực kéo dài đến buổi tối, ăn uống linh đình, rất nhiều quan viên uống say mèm, Trấn Viễn Tướng Quân cũng khó tránh khỏi uống nhiều mấy chén. Lục Hoán cũng uống một chút, có điều từ đầu đến cuối vẫn duy trì thanh tỉnh.

Nhiệm vụ thứ mười một kia bên trong có nói tới chuyện trong yến tiệc sẽ có thích khách, nghĩ đến hẳn là hôm nay.

Hắn nếu như sớm thông báo cho người ở Hành cung tăng cường giới nghiêm phòng thủ, sẽ khó tránh khỏi đến việc khiến cho người nghi ngờ. Bởi vậy Lục Hoán chẳng hề làm gì, chỉ buông thõng mi mắt, nhìn chằm chằm chén rượu trước mắt, yên lặng chờ đợi thích khách đến.

Thân phận của người đến hành thích cũng rất dễ suy đoán.

Lần trước ở hội săn bắn núi Thu Yến ám sát Nhị hoàng tử không phải bạo dân, mà ở Hành cung Vân Châu hành thích, lại nhất định là bạo dân.

Vân Châu quanh năm tuyết đọng, đã tới gần phương Bắc. Hiện giờ dân chúng phương Bắc lầm than, chiến loạn liên miên, mà Hoàng đế vào lúc này còn tới Hành cung, hắn đi chuyến này mặc dù là vì đi cúng tế vị Khanh Quý Nhân kia, nhưng mà trong mắt của quân khởi nghĩa phương Bắc, hành vi này của Hoàng thượng cũng là ngu xuẩn vô đạo, đương nhiên là nuốt không trôi khẩu khí này, thừa dịp Hành cung đề phòng không có nghiêm ngặt như kinh thành, muốn một mẻ đem Hoàng thượng tiêu diệt.

Vấn đề ở chỗ, cứu bằng cách nào.

Thời điểm Lục Hoán theo Trấn Viễn Tướng Quân cùng mấy vị quan võ bước vào Hành cung này, liền đại khái nhớ kĩ địa đồ Hành cung này.

Hoàng đế ở ngoài sáng, mấy người ám sát kia thì lại ở trong tối, trong lúc đám ám sát kia còn chưa có hành động phải trước đem bọn chúng bắt được, cơ hồ là không thể.

Chỉ có thể chờ đợi đám người kia hành động.

Lục Hoán trong lòng phân tích, nếu như hắn muốn từ bên trong đề phòng trùng trùng lớp lớp, giết đi Cửu ngũ chí tôn ở chính giữa, hắn sẽ làm như thế nào. Trực tiếp vây quanh Hành cung, chém giết đẩy lùi hàng phòng thủ của vệ quân, tiến gần về phía Hoàng thượng, thì đương nhiên là không có khả năng. Bởi vì cho dù vệ quân phòng thủ ở hành cung không địch lại, thì cũng còn có Trấn Viễn Tướng Quân đang đóng quân ở bên ngoài Vân Châu, chỉ cần một tiếng đạn tín hiệu liền có thể đến đây đem hắn bao vây quét sạch. Biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể từ một chỗ cải trang, lẫn vào bên trong Hành cung, triển khai biện pháp giương đông kích tây, thừa dịp hỗn loạn mà lấy đi thủ cấp* của Hoàng đế.

*首级 [Shǒu jí]: Ý chỉ cho cái đầu.

Đã như vậy, đợi một lúc sẽ có một chỗ cần phải đột phát đại sự, điệu hổ ly sơn.

Quả nhiên, yến tiệc từ nửa đêm cho đến gần sáng, thời điểm toàn bộ quan viên trải qua ba lần rượu, một chỗ ở Hành cung tên là “Khanh Lan Uyển” đột nhiên bốc lửa ngút trời! Toàn bộ quan viên đều bối rối đứng dậy, mà người khẩn trương nhất lại là Hoàng thượng, hắn lập tức cả giận nói với Cấm Vệ Quân:  “ Thất thần làm gì, nhanh đi cứu hỏa! Nếu như Khanh Lan Uyển có một chút nào tổn hại, liền hỏi tội các ngươi!”

Thủ lĩnh Cấm Vệ Quân biết ở bên trong Khanh Lan Uyển cất giữ tất cả đều là bức họa của vị quý nhân kia, hôm nay nếu như lấy ra không được, nếu như bị bén lửa vào, đầu của bọn họ chỉ sợ khó giữ được, thế là thất kinh mà vội mang người đi cứu hỏa.

Tình cảnh nhất thời hỗn loạn tưng bừng.

Hoàng thượng cũng đuổi theo đến Khanh Lan Uyển, đám người Trấn Viễn Tướng Quân theo sát phía sau. Lục Hoán nghĩ thầm, chính là lúc này, đám người kia phải thừa dịp này mà hạ thủ.

Quả nhiên, một giây sau tràng cảnh liền đột nhiên thay đổi! Chỉ thấy người lúc trước là Thứ sử Vân Châu, đem da mặt kéo một cái, hòa mình cùng với mấy cái thị vệ bên người Hoàng thượng rồi đột nhiên đến gần Hoàng thượng, từ trong cổ tay kéo kim khâu ra, kim khâu kia mặc dù là loại phổ thông, hai thanh ném ra từ người có thể đã được trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh nên một đầu một đuôi ép sát, lúc đến gần thì tốc độ cực nhanh, lại có thể cắt thịt như cắt bùn, không kém bất kỳ lưỡi dao sắc bén nào. Trên yến tiệc không cho phép mang theo đao hay bội kiếm, vũ khí có thể sử dụng liền chỉ có cái này.

Mấy vị quan viên xung quanh bao gồm cả Trấn Viễn Tướng Quân đều hoàn toàn không có dự liệu được, con ngươi nhất thời co rút, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu giá!”

Nếu không phải sớm đã dự đoán trước, hiện trường hung hiểm lúc này, e rằng Hoàng đế thật đúng là phải bị thụ thương.

May mắn Lục Hoán đã có chuẩn bị, tốc độ cực nhanh mà nhặt lên mấy cây xà nhà bị đốt gãy sau đó, từ khung cửa gỗ đang cháy hừng hực trên mặt đất, ném tới.

Thanh ngân châm nhỏ vô cùng sắc bén trước khi chạm đến sợi tóc của Hoàng đế, liền bị bó đuốc đốt gãy.

……

Túc Khê vội vàng tan học về nhà, cô không lo sợ nhiệm vụ thứ mười một không có hoàn thành, mà là sợ đứa con yêu vì cứu Hoàng thượng mà phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ bị thương. Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, cô vừa online, trên màn hình liền nhảy ra:【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười một (Cao cấp): Tại Hành cung Vân Châu gặp thích khách cứu Hoàng thượng, khen thưởng nhiệm vụ lượng vàng +1000, điểm thưởng +15. 】

Nhanh như vậy liền hoàn thành? Đứa con yêu cũng quá tuyệt rồi đi, Túc Khê nhất thời mừng rỡ không thôi. Đồng thời cô còn nhìn thấy, điểm thưởng cuối cùng lần trước vẫn là 102, nhưng hiện tại lại đột nhiên biến thành 127!

Chuyện gì xảy ra? Túc Khê lập tức vô cùng ngạc nhiên, trừ bỏ điểm thưởng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ mà gia tăng này, còn có 10 điểm là từ đâu ra?! Cho dù đứa con yêu mấy ngày nay điên cuồng phê bình chú giải lên sách, điên cuồng tập chống đẩy – hít đất, thì cũng không có khả năng tự nhiên mọc thêm ra 10 điểm nha?

Túc Khê đầu đầy dấu chấm hỏi, hoài nghi có phải hệ thống game lại lần nữa có bug hay không, tự động hoàn thành nhiệm vụ, tăng thêm 10 điểm.

Có điều mặc kệ như thế nào, điểm thưởng tăng càng nhanh thì Túc Khê lại càng cao hứng, bởi vì dựa theo lộ trình của game này, thời điểm đạt 200 điểm sẽ có bao lì xì nữa nha.

Thời điểm cô ở trong Hành cung tìm được đứa con yêu, mấy kẻ thích khách cải trang kia đã bị tóm lấy, đang được Hoàng thượng đích thân tự mình thẩm vấn. Đứa con yêu cùng với đám người Trấn Viễn Tướng Quân thì ở trong điện đứng nghiêm một bên.

Túc Khê nghĩ, lần đầu tiên đứa con yêu anh dũng vô cùng cứu được Hoàng thượng, cũng đã khiến cho Hoàng thượng có vài phần kính trọng rồi nha. Nhưng mà đứa con yêu lại tựa hồ không có ý tứ đem ngọc bội kia lấy ra, để cho Hoàng thượng trông thấy, khôi phục thân phận của hắn.

Hắn vẫn đang hoài nghi tính chân thực trong lời nói của vị đạo cô kia.

Nhưng mà ở trước màn hình Túc Khê biết rõ, lời nói của đạo cô kia không có khả năng là giả.

Đứa con yêu không quan tâm đến chuyện khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử, Túc Khê cũng liền bắt đầu do dự, không biết mình ở đây có nên giúp đứa con yêu một cái hay không, cố ý đem ngọc bội của hắn lấy ra, để cho Hoàng thượng trông thấy.

Nếu như là lúc trước, Túc Khê vì muốn hoàn thành mục tiêu cuối cùng nhất của game, để cho Nhân vật chính leo lên đế vị, nhất định sẽ chiếu theo nhiệm vụ của game mà làm như vậy. Nhưng mà cô bây giờ phát giác được đứa con yêu tựa hồ cũng không nguyện ý tham dự vào cuộc tranh đấu hoàng vị —

Cái này liền khiến cho Túc Khê khó mà làm vậy nữa.

Mục tiêu đương nhiên là quan trọng, nhưng cô không muốn làm trái ý nguyện của đứa con yêu.

Cô rất xoắn xít nhìn đứa con yêu ở trong màn hình một lúc, lại nhìn Hoàng đế một lát, cuối cùng vẫn là không có tự chủ trương đem ngọc bội của đứa con yêu cố ý làm rơi để cho Hoàng thượng phát hiện.

Chỉ là Túc Khê không có nghĩ tới, quan hệ máu mủ thứ này cũng rất diệu kỳ, cho dù không có ngọc bội kia làm chứng cớ, nhưng mà thời điểm Lục Hoán cứu Hoàng thượng, trong nháy mắt Hoàng thượng nín thở, trong chớp mắt ấy, cũng không phải bởi vì sợ hãi cổ mình sắp bị cắt đứt, mà là từ trên thân Lục Hoán thấy được cái bóng quen thuộc càng mỗi lúc một mãnh liệt.

Thời điểm Hoàng thượng thẩm vấn thích khách ít nhiều có chút lơ đễnh, ánh mắt lại liên tiếp rơi vào trên thân Lục Hoán.

Cuối cùng ngay cả ban thưởng cũng đều quên mất, sắc mặt có chút không được tốt, phất phất tay để cho Cấm Vệ Quân đem thích khách mang về kinh thành giao cho Đại Lý Tự xử lý, sau đó cho đám người tản ra.

……

Lục Hoán cùng với đám người Trấn Viễn Tướng Quân từ Hành cung trở lại quân doanh ở bên ngoại thành, nhưng mà trước khi đi về, hắn lại đi đến một chỗ. Hôm đó sau khi từ Trường Xuân Quan đi ra, hắn liền để cho người đi nghe ngóng, hóa ra Khanh Quý Nhân xuất sinh chính là vùng đất Vân Châu này. Hoàng thượng lúc đó đem nàng chôn cất ở Hoàng Lăng, nhưng mà bởi vì tưởng niệm thành bệnh, tại Vân Châu dựng cho nàng một cái mộ táng*.

*衣冠冢 [Yīguānzhǒng]: Là mộ nơi chôn quần áo , mão của người quá cố thay cho thi hài, nhưng hài cốt của người quá cố không được chôn cất . Điều này là do thi thể của người quá cố không được tìm thấy, hoặc đã được chôn cất ở một nơi khác, và việc chôn quần áo được lập ở đây xem như là một đài tưởng niệm.

Mộ táng cũng có binh lính trấn giữ, Lục Hoán dựa vào một thân võ nghệ khá tốt, thần không biết quỷ không hay mà chui vào.

Bóng đêm thật lạnh, Vân Châu ở gần phương Bắc, thời tiết giá lạnh, trên mặt đất đã kết một tầng sương. Mộ táng mấy ngày trước mới có người đến, thả một hộp trang sức mà nữ tử yêu thích, hẳn là vị Cửu ngũ chí tôn tự cho là si tình kia. Nhưng cho dù như thế, xung quanh lạnh lẽo hoang vắng, vẫn là một mảnh tịch mịch cô liêu.

Lục Hoán yên lặng mà nhìn mộ táng, thần sắc có chút phức tạp.

Túc Khê kéo tay áo hắn, hắn lúc này mới hoàn hồn, thần sắc ngược lại trở nên nhu hòa: “Ngươi đã đến.”

Túc Khê cảm thấy, đứa con yêu mặc dù từ trong đáy lòng không tin lời nói của vị đạo cô kia, nhưng mà chuyện liên quan đến mẹ ruột Khanh Quý Nhân, vẫn là để cho hắn xúc động trong lòng. Dù sao, sau khi xuất sinh hắn đối với từ “mẫu” liền không có ấn tượng, đừng nói là Khanh Quý Nhân, ngay cả cái vị di nương hèn mọn ở Ninh Vương Phủ kia, hắn đều không biết là có bộ dáng gì. Hắn ở trong Ninh Vương Phủ mà lớn lên, mặc dù có thân phận, nhưng kỳ thật so với cô nhi cũng không bằng.

Trong nội tâm Túc Khê cảm thấy thương hại, giọng nói cũng trở nên rất nhỏ nhẹ, hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

Đứa con yêu nhìn chăm chú lên mộ táng, nói: “Ta đang suy nghĩ, người ấy hẳn chính là người rất tốt, đáng tiếc Thiên Tử* vô tình. Ta ngay cả mặt người ấy cũng chưa từng thấy qua, nghe nói bức họa trong cung toàn bộ đều bị đốt đi, hôm nay ở Khanh Lan Uyển lại nổi lửa.”

*天子 [Tiānzǐ]: Con Trời, ý chỉ Hoàng đế. Mình xin dùng nguyên từ gốc vì ý của nó khá hay.

Khanh Quý Nhân sau khi chết, Hoàng đế có một đoạn thời gian phát điên, để cho cung nhân đem chỗ ở của Khanh Quý Nhân toàn bộ đều đốt sạch.

Nhưng mà sau khi đốt xong, lại thất hồn lạc phách, vô cùng thống khổ, lại ở Vân Châu vì người đã chết mà xây dựng Hành cung. Chuyện tình cảm của Thiên Tử phức tạp, thật khiến cho người ta xem mà không hiểu.

Túc Khê nhịn không được thở dài, nghĩ nghĩ, nói: “Đừng buồn, chí ít còn có ta ở bên cạnh ngươi mà.”

Lục Hoán ngước mắt nhìn hàng chữ lơ lửng trong màn đêm kia, hàng lông mày đang nhíu chặt thoáng giãn ra, cười cười: “Umh.”

Đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân hôm sau liền tiếp tục lên đường, mà Hành cung Vân Châu bên này, Hoàng đế là một đêm mất ngủ, nhưng trong lòng thì nổi lên nghi ngờ, hắn bí mật gọi người đến, phân phó: “Bí mật mà tra một chút chuyện lúc trước về Khanh Quý Nhân cho trẫm, tìm thái y trước kia vì nàng chẩn bệnh sinh non đến cho ta, một lần nữa khảo vấn.”

……

Phương Bắc tuyết bay tán loạn, tình huống nguy cấp, lúc Trấn Viễn Tướng Quân mang theo đại quan, tại biên cảnh bắt được gian tế của nước láng giềng có ý đồ xâm phạm.

Mà nước láng giềng đã lặng yên dẫn quân đứng dưới thành, chiến hỏa hết sức căng thẳng.

Lúc trước còn chưa đến Bắc biên cương, Lục Hoán cũng đã bận rộn vô cùng, mà sau khi đến đó, càng là không có cách nào phân thân.

Hai ngày đầu Túc Khê vẫn chỉ là nhìn thấy vùng phương Bắc ở trong màn hình, ven đường người chết đói thành đàn, thi thể chất chồng như núi, vốn là nhà trọ, tửu quán, lúc này cũng đã trở thành bãi tha ma. Mấy năm nay liên tiếp xảy ra thiên tai, bạo loạn, khiến cho nơi đây tựa như một tòa địa ngục nhân gian.

Nhìn thấy mà giật mình.

Mà đến ngày thứ năm, nước láng giềng phái mật thám đến sát hại hai thường dân, bị quân đội Yến quốc bắt được, Trấn Viễn Tướng Quân vô cùng phẫn nộ, tự tay đem một vị thế tử của nước láng giềng bị bắt làm tù binh trước đây mấy ngày đem treo lên trên thành trì, để chết cóng. Ăn miếng trả miếng, biểu thị Yến quốc tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!

Bởi vì ngòi nổ châm lửa, chiến loạn triệt để bắt đầu.

Túc Khê cùng với Lục Hoán bên này đồng thời đều nhận được nhiệm vụ thứ mười hai: 【Dập tắt bạo loạn, lập được quân công, bức lui quân địch, lượng vàng khen thưởng là 2000, điểm thưởng là 18.】.

Nhưng giờ khắc này, đối mặt với tình huống thành trì biên cảnh như một tòa địa ngục nhân gian thế này, lực chú ý của hai người cũng đã không có cách nào tập trung vào nhiệm vụ được nữa.

Túc Khê vẫn là lần đầu thấy tràng cảnh máu chảy thành sông như thế này, mí mắt cô nhảy dựng.

Hoàn toàn không phải là hóa trang trong mấy bộ phim cổ trang ném trên mặt đất mấy cái cỗ thi thể như thế, mà là khắp nơi đều là thi thể của binh lính cùng dân chúng đang thối rữa, mặc dù phương Bắc giá lạnh, nhưng vẫn sinh ra ruồi cùng giòi bọ, ở trong mấy đống thi thể kia bay múa bò đi khắp nơi.

Bách tính ở trong thành lúc này khóc lóc thảm thiết, mà chiến hỏa nơi xa lại hỗn loạn, cờ xí Yến quốc bay rợp trời.

Nếu không phải vì Túc Khê không có nạp tiền, bộ dáng của toàn bộ nhân vật nhỏ đã chết ở trong màn hình, chỉ sợ cô quả thật sẽ nôn mửa một trận.

Trùng với ngày sinh nhật của đứa con yêu, Túc Khê không kịp bồi đứa con yêu cùng một chỗ mà trải qua, hắn đổi lại khôi giáp, mang theo binh lính rời phương Bắc, trực tiếp đi đến tiền tuyết, chiến hỏa gấp gáp, phần lớn thời gian hắn ở đây đều trên lưng ngựa, thời gian có thể cùng Túc Khê câu thông cũng không nhiều.

Hắn muốn Túc Khê trong khoảng thời gian này không cần phải mở màn sân khấu trong cục gạch của nàng ấy, không muốn để nàng phải nhìn thấy tràng cảnh máu chảy thành sông của hắn ở bên này.

Nhưng mà Túc Khê mỗi ngày đều lo lắng cùng đề phòng, sợ đứa con yêu mà mình thật vất vả nuôi lớn như vậy lại ở trong chiến hỏa bị thương gì, nên tần suất mở điện thoại di động ngược lại so với trước còn cao hơn.

Lục Hoán cùng Trấn Viễn Tướng Quân ở trong trướng bàn luận nghị sự, Lục Hoán đưa ra rất nhiều mưu kế, đến mức một tháng này, Yến quốc nhiều lần thắng trận, nước láng giềng đành phải thối lui bỏ đi vài tòa thành trì.

Nhưng mà trước mắt lại xuất hiện một cái vấn đề nguy cấp mới. Nước láng giềng trước khi lui quân, có đem trói lại mấy trăm lão ấu phụ nữ trẻ em, một đường lui về Hồi Nhạn Sơn ngụ trong hẻm núi, dùng cái này uy hiếp quân của Trấn Viễn Tướng Quân phải rút lui.

Lúc này nếu như không thừa thắng xông lên, chỉ sợ nước láng giềng sẽ lại mượn đoạn thời gian này mà hồi phục, lại tiếp tục xâm chiếm.

Nhưng nếu như thừa thắng xông lên, hơn một trăm lão ấu phụ nữ trẻ em kia tất nhiên sẽ bị bọn chúng trực tiếp đem chém đầu thị chúng. Bọn họ toàn bộ đều là thường dân bách tính, thân nhân của bọn họ đang được đại quân hộ tống về bên trong thành, nếu như vứt bỏ tính mạng hơn một trăm người này coi như bỏ mặc thì trận đại chiến này, cho dù Trấn Viễn Tướng Quân thắng, sau này chỉ sợ tại Yến quốc mà triệt để mất đi nhân tâm.

Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có một con đường, liền để cho một nhóm quân nhỏ, bí mật lẻn vào hẻm núi Hồi Nhạn Sơn, đem hơn 100 người cứu ra, lại đem quân địch một mẻ hốt gọn.

Thế nhưng mà xâm nhập vào trại địch, cái này tương đương với hung hiểm.

……

Trong trướng, Lục Hoán nhìn chằm chằm vào bản đồ địa hình được trải trên bàn, tâm sự nặng nề. Ánh nến lập lòe rơi vào trên mặt hắn, chập chờn sáng tối.

Lúc trước còn chưa tới phương Bắc, Túc Khê liền biết hành quân đánh trận chắc chắn rất khổ cực, cho nên bồi đứa con yêu đánh cọc gỗ rất lâu, luyện tập công phu. Nhưng mà cô vạn vạn không nghĩ tới, vậy mà lại hung hiểm như vậy.

Đao thương không có mắt, mặc dù võ nghệ của đứa con yêu đã rất khá, không bị thương gì lớn, nhưng mà làn da trên thân khó tránh khỏi bị cắt mấy đường.

Làn da trắng nõn trên mặt hắn còn dính lấy một chút bùn đất cùng vết máu, bởi vì không biết kèn lệnh lúc nào sẽ bắt đầu, vì vậy mà cũng không kịp xử lý, trên cánh tay mấy ngày trước đây bị quả tua* cắt thành một đường, cũng chỉ băng bó vội vàng.

*箭擦 [Jiàn cā]: Được hiểu là vật treo bằng sợi len treo trên thắt lưng của cung thủ.

Túc Khê mỗi ngày nhìn thấy hắn rời khỏi lều vải, trái tim liền nhảy thình thịch, chỉ có lúc hắn ở lại trong trướng, trong lòng mới thoáng yên ổn một chút. Sớm biết như vậy, lúc đó hẳn là trăm phương ngàn kế đem nhiệm vụ chính tuyến hướng về một hướng khác mà thay đổi, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tránh nhiệm vụ đi Bắc biên cương này.

Túc Khê nhịn không được than thở, ngồi ở trước bàn xoay xoay bút, một câu trong đề thi đều không coi nổi.

Lục Hoán đem bản đồ địa hình nhớ kỹ, hướng về phía màn sân khấu nhìn lại, chỉ thấy nàng mang một mặt lo nghĩ, ngược lại càng vì nàng mà sầu lo hơn. Tiểu Khê mấy ngày nay sau khi từ học đường trở về, liền không có cách nào làm bài thi, một mực vội vã cuống cuồng mà nhìn chằm chằm vào mình. Cứ tiếp tục như vậy, việc học hành sẽ không sa sút sao?

Nhưng mà Lục Hoán lại không thể nói rõ, hắn hướng về phía Túc Khê âm thanh ôn nhu nói: “Ngươi sớm nghỉ ngơi đi, ta sẽ không có chuyện gì, lần này dẫn binh đi cứu người, ta đã nghĩ kỹ đối sách, chưa chắc sẽ là ta mang binh đi cứu.”

Túc Khê căn bản là không tin, cô cảm thấy Trấn Viễn Tướng Quân lão già kia chắc chắn sẽ để đứa con yêu dẫn binh đi.

Cô thở ngắn than dài: “Sớm biết sẽ không tới cái địa phương rách nát này .”

Đối với Túc Khê mà nói, mặc dù cô đã thấy qua tràng cảnh máu chảy thành sông kia, nhưng có lẽ là bởi vì thi thể của những bách tính kia tất cả đều bị hệ thống hóa trở thành bộ dáng nhân vật chibi, cho nên cô mặc dù thương hại, thế nhưng là cũng không có mang cảm giác lòng đầy căm phẫn như vậy. Điều mà cô để ý hơn, đương nhiên là đứa con yêu mà mình bồi gần một năm rưỡi, ngay cả sinh nhật mười sáu tuổi cũng bởi vì chiến hỏa, không có thể cùng hắn trải qua.

Nhưng mà Lục Hoán thì tận mắt nhìn thấy tràng cảnh máu thịt be bét này, muốn sớm ngày kết thúc chiến loạn, để cho bách tính Bắc phương một cái thái bình thịnh thế vì vậy mà tâm tình tự nhiên so với cô càng thêm vội vàng gấp gáp hơn.

Lục Hoán cười cười, cũng không trách nàng không hiểu rõ triều đại của mình.

Vốn dĩ bọn hắn cách xa nhau thời gian ngàn năm, tất cả mọi thứ, cho dù là văn hóa, ngôn ngữ, hay là tư tưởng, đều không giống nhau. Hắn tiếp xúc với từ bên nàng ấy một chút tri thức cùng văn hóa, sau đó mới phát giác được triều đại của mình, văn hóa phong kiến có rất nhiều thứ thập phần mục nát cổ hủ, ngược lại ở bên nàng ấy lại là một cảnh thái bình, chiến loạn ở chỗ nàng cũng gần như sẽ không phát sinh.

Cho nên nàng căn bản không cần phải hiểu rõ triều đại của hắn bị phong bế rớt lại phía sau, cứ để hắn tự đi dung nhập vào triều đại của nàng ấy là được rồi.

Hắn cố gắng nghĩ cách từ màn sân khấu đụng vào nàng một chút, nhưng là lại cảm thấy mình nếu như đột nhiên đưa tay, nàng sẽ cảm thấy kỳ quái, thế là cam kết: “Không đến ba tháng, trận chiếu loạn này sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta cùng trở lại kinh thành, trạch viện mới mua còn chưa có mang ngươi nhìn qua đấy.”

Túc Khê lúc này mới cao hứng một chút: “Ừa.”

Lục Hoán lại thúc giục một lần nữa: “Mau mau đi ngủ đi.”

Túc Khê nhìn đứa con yêu trong màn hình di động, không biết vì sao, kể từ lúc đạt được 100 điểm sau đó, đứa con yêu liền biến trở về bản vẽ gốc, tuấn mỹ thì cũng tuấn mỹ, nhưng mà từ giọng nói cho đến lời tự nhủ lúc nào cũng như lão cha. Chính là cái loại mà thời điểm mỗi khi lão mẹ* đau ốm lão cha liền nhanh chóng luống cuống tay chân đi mua thuốc kia.

* 姨妈 [Yímā]: Trong nguyên văn là dì, nhưng mình nghĩ là nên để từ lão mẹ thì sẽ hợp với ý đồ thể hiện sự quan tâm của Lục Hoán với Túc Khê kiểu như cha Túc đối với mẹ Túc, nếu để dì thì mình thấy nó cứ sao sao ý.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy có phải là ảo giác của mình hay không.

Có điều thời gian hoàn toàn chính xác cũng đã khuya rồi, cô cũng phải offline, thế là cô lại cùng đứa con yêu chúc ngủ ngon, liền chậm rãi offline.

Lục Hoán mặc dù thúc giục Túc Khê đi ngủ, nhưng mà trong lòng kỳ thực là vô cùng không muốn, thời gian hắn ở trong lều cũng không dài, mấy ngày này không phải là đang hành quân đánh trận, thì cũng chính là đang mai phục, có rất ít thời gian có thể cùng nàng trò chuyện. Hơn nữa bởi vì trong quân binh người qua lại thực sự quá nhiều, không có riêng tư gì, hắn bị thương cũng chỉ có thể tự xử lý, không giống như lúc trước để nàng giúp hắn xử lý.

Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, đến cùng là lúc nào mới có thể từ Bắc biên cương trở lại kinh thành đây.

Hắn suy nghĩ mấy thứ này, lại ngước mắt nhìn về phía màn sân khấu.

Tiếp đó chỉ thấy, màn sân khấu nhỏ của Tiểu Khê dần dần phai nhạt, trên đầu của mình nhảy ra một đống bọt khí.

“Ài, nói rời đi là rời đi, ta bị thương cũng không bồi ta nhiều thêm hai giây.”

 “Ài, hôm qua trên mặt ta bị thương, Tiểu Khê sau khi đến thế mà lại không có chú ý tới, quan tâm cũng chỉ quan tâm có hai câu liền xong việc, ài, sớm biết để cho đả thương bị nặng hơn chút.”

“Ài, muốn về kinh thành.”

“Ài……”

Lục Hoán lập tức ngây ra như phỗng, một đống bọt khí này — Trong đầu hắn lại có nhiều ý nghĩ như vậy? Hắn như thế nào không biết?! Hắn rõ ràng là không có nghĩ mấy thứ này–! Hắn làm sao lại lề mề chậm chạp mà nghĩ ra mấy thứ này đây?!

Sắc mặt Lục Hoán đỏ rực muốn rỉ máu, vội vàng bưng kín đầu, nhưng mà mấy cái bọt khí kia còn đang không ngừng bốc lên, nhưng may mắn thay không đầy một lúc màn sân khấu của Túc Khê bên kia liền tối đen.

Mà ở trong màn sân khấu của hắn lúc này, chỉ thấy Túc Khê đang nhìn một đống bọt khí kia, vỗ bàn cười ha hả.

Vỗ bàn lại không cẩn thận làm rung ly nước trên bàn.

Sắc mặt Lục Hoán đều đen: “…………”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm sau:

Túc Khê online, quyết định thỏa mãn tâm nguyện của đứa nhỏ nhà mình: Trời ạ! Đứa con yêu ngươi như thế nào bị thương nặng như vậy! Có đau hay không! Tâm mẹ cũng tan nát luôn rồi! Ha ha ha ha!

Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán (Khuôn mặt lại đen một lần nữa):……


Mị đang nghe bài 世界這麼大還是遇見你 (Thế giới rộng lớn như thế vẫn gặp được em) cơ mà Mị đang muốn tìm Ver Nhật Bản mà tìm hổng ra, bạn nào biết thì comment giúp Mị với. Thanks nhiều nà!

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!