Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 53

Chương 53. Nàng dâu đau bụng kinh rồi

Lục Hoán mặc dù không biết mấy cái bọt khí màu trắng nhô ra kia là cái gì, nhưng mà nàng rõ ràng chỉ nói một câu, lại xuất hiện nhiều như vậy, rất rõ ràng, cái khoanh tròn hình chữ nhật màu đen là nàng nói, mà màu trắng bọt khí hình bầu dục hẳn chính là ý nghĩ trong nội tâm nàng.

Lục Hoán nhíu chặt đôi lông mày, cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười. Hắn bây giờ đã biết vì sao nàng lúc nào cũng đem hắn xem như tiểu hài tử, hắn lúc trước còn nghĩ rằng chỉ là ảo giác của mình.

Hóa ra dáng vẻ của mình ở trước mặt nàng vẫn luôn là bộ dáng tiểu hài tử tay ngắn chân nhỏ đầu to ở bên trong màn sân khấu kia.

Nguyên một năm cứ nhìn thấy bộ dáng tiểu hài tử, nàng không đem mình làm con nít mới lạ?!

Hồi tưởng lại hành vi lúc trước nàng sờ đầu mình, Lục Hoán càng nghĩ thì sắc mặt càng khó nhìn……

Hắn cắn răng, nhịn không được đến trước bàn cầm một cây bút lông tơ dài, chấm lấy nước mực, sau đó đi đến bên tường, dán lên, tiếp đến lại dùng bút lông từ đỉnh đầu mình vẽ một đường.

Sau đó lấy ra cây thước, tự vạch một đường ngang làm ký hiệu, hướng màn sân khấu cho cô xem, hết sức nghiêm túc nói: “Tiểu Khê, thân ta dài tám thước hai, ngươi có phải hay không còn chưa biết?”

Thật đáng chết mà, vạn vạn không nghĩ tới mình ở trong mắt nàng lại là cái bộ dáng người lùn kia.

Túc Khê có chút mê mang, không biết vì cái gì mà đứa con yêu lại đột nhiên khoe khoang chiều cao của hắn, cô rất nghiêm túc mà suy nghĩ, Yến quốc một thước tựa hồ khoảng chừng 22.3 cm, như vậy, đứa con yêu chẳng phải là cao 1 mét 8 mấy?

……  Úi chà chà, con nít con nôi ăn gì mà lớn lên cao như vậy nha? Chính mình từ trong cửa hàng mua trứng gà cho hắn sẽ không chứa chất kích thích chứ?!

Có điều lúc trước chính xác bởi vì vẫn luôn là nét vẽ hoạt họa, nhân vật bên ngoài ngoại trừ mập gầy hơi có khác nhau thì chiều cao cũng là không nhìn ra. Cho nên đứa con yêu trong mắt mình vẫn luôn là cái bánh bao nhỏ.

Mà hiện tại, game có tính chất cưỡng chế cho mở bản vẽ gốc sau đó, Túc Khê mới phát hiện, đứa con yêu chính xác đã là một thiếu niên tuấn mỹ như ngọc.

Nhưng mà, còn không có nghĩ tròn mười sáu tuổi mà đã cao lớn như vậy……. Túc Khê nghĩ đến mấy con gà mái rất nhanh bị bệnh trĩ *kia, lập tức có chút e ngại, ho khan một cái, nói với đứa con yêu: “Đứa con yêu, ta bây giờ đã biết.”

*脱肛母鸡 [Tuōgāng mǔ jī]: Là một chứng bệnh của gà mái đẻ bị sa hậu môn có nghĩa là ống dẫn trứng hoặc ống dẫn trứng không thể co lại bình thường sau khi gà mái đẻ trứng, dẫn đến hiện tượng sa hậu môn và một phần của nó vẫn nằm ngoài hậu môn. Câu này ý chỉ Túc Khê nghĩ do mình mua thuốc kích thích cho gà mái đẻ ra, chắc hẳn trong trứng có chứa chất kích thích tăng trưởng ở trong đó mà Lục Hoán thì ăn cái trứng do gà đẻ kia, cho nên mới cao lớn như vậy :))))

Lục Hoán thấy cô ở trên màn hình cái gì cũng đều hoàn toàn không có ý thức được, đuôi lông mày không tự chủ hung hăng nhướng lên, hận không thể thoát y cho cô xem, chính mình thật sự cũng không phải là đứa con yêu gì đó!

Nhưng cử động như vậy có chút quá mức thất lễ, hắn đương nhiên là làm không được.

Chỉ là dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì cũng thập phần ảo não, chung đụng một năm này, mình ở trong mắt nàng lại là bộ dáng đầu to thân nhỏ, đi hơi nhanh một chút liền muốn nhảy dựng lên, xấu xí như vậy — Nàng ngay cả mặt của mình cũng không muốn xem rõ ràng nữa…….

Lục Hoán có chút dở khóc dở cười, lại có chút nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng, vuốt vuốt mi tâm, ảo não hướng về phía Túc Khê nói: “…… Không được gọi ta là đứa con yêu.”

Túc Khê cho là đứa con yêu đang làm nũng, cười híp mắt nói: “Ha ha ha đã biết.”

Lục Hoán: “……”

Lúc trước hai người kỳ thực đã sử dụng hình thức “Phải/ Không phải” mà tiến hành trao đổi, nhưng mà hiện giờ rõ ràng so với trước thì việc giao lưu càng thông suốt hơn một chút.

Lục Hoán nhìn mấy cái khung trắng trên đỉnh đầu của Túc Khê liền liên tưởng đến, chẳng lẽ trước đây suy nghĩ trong lòng mình, cũng thông qua phương thức này, bị nàng biết được sao?

Ý nghĩ này bốc lên trong đầu Lục Hoán, liền lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, thế nhưng là, nhìn phải ứng của Tiểu Khê, nàng hẳn chính là không biết mấy cái ý tưởng u ám kia trong nội tâm hắn có liên quan tới lòng ham chiếm hữu mới đúng, bằng không nàng cũng sẽ không đối với hắn hoàn toàn như trước đây……

Nghĩ như vậy, Lục Hoán thoáng an tâm trở lại. Hắn còn muốn nói thêm nữa, lại chỉ thấy màn sân khấu của hắn cùng với Túc Khê bên kia đồng thời nhảy ra hàng chữ giống nhau, là một nhiệm vụ mới:

【Mời tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến thứ mười một (cao cấp): Hoàng đế Yến quốc sắp đi tới Hành cung Vân Châu, tại Vân Châu sẽ gặp phải thích khách, xin mời cứu Hoàng đế kịp thời.】

【Độ khó nhiệm vụ là 20 sao, lượng vàng khen thưởng là 1000, điểm thưởng là 15.】

Ánh mắt Lục Hoán lập tức thông qua màn sân khấu của mình, rơi vào khối nhỏ trong tay của Tiểu Khê, chỉ thấy sau khi nàng nhìn thấy nhiệm vụ nhảy ra, dường như là sớm đã thành thói quen, đem hắn để một bên.

Lục Hoán nghĩ thầm, quả nhiên, suy đoán lúc trước của hắn không có sai, bên cạnh nàng ấy đã sớm xuất hiện màn sân khấu, cũng chính là bởi vì một loạt nhiệm vụ mà mình mới cùng nàng quen biết.

Mà hiện tại, phía bên mình cũng có màn sân khấu, nàng vẫn còn chưa biết.

Lục Hoán đang muốn mở miệng, thế nhưng là, đã thấy Túc Khê bên kia tạm thời đem nhiệm vụ mới đóng lại, sau đó trên cục gạch trong tay nàng nhảy ra một cái dải hình chữ nhật màu xanh biếc.

Nàng đem cái dải hình chữ nhật hướng xuống kéo một phát, toàn bộ màn sân khấu nhỏ liền bị một cái giao diện khác chiếm giữ, dường như là, có người gửi tới tin tức —

Còn chưa chờ Lục Hoán vô thức né tránh chuyện riêng tư của cô, nhưng mà tin tức kia đã lọt ngay vào tầm mắt hắn.

Cố Thấm: Khê Khê bảo bối, cuối tuần mà cũng ở trong nhà sao, đi ra chỗ này nha.

Bảo bối?

Có người gọi nàng là bảo bối?

Mi mắt Lục Hoán giật giật một cái.

Tiếp đó, chỉ thấy nàng ở trong màn sân khấu tiện tay lấy ra một túi khoai tây chiên, cười cười, đầu ngón tay nhanh chóng gõ gõ lên cái cục gạch trong tay nàng.

Sau đó khung chữ nhật trong tay nàng cùng với người kia liền có nhiều thêm một đoạn tin tức: Thân ái ta không có rảnh, bài tập còn chưa có làm xong, nha hôn hôn ngươi một cái moa~

Thân ái?

Nàng còn gọi người khác là thân ái?

Mặc dù hai cái từ này có hàm nghĩa gì Lục Hoán cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng mà hai chữ “hôn hôn” hắn làm sao mà không hiểu?!

Tại Yến quốc, chỉ nam nữ có hôn ước, mới có thể phát sinh chuyện thân mật.…..

Lục Hoán nhìn chằm chằm vào màn sân khấu, nhìn thấy nàng mang một mặt vui vẻ cười tươi như vậy, hắn như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cái này — Còn ra thể thống gì!

Hắn cố gắng hết sức để cho mình trấn định lại, có lẽ, văn hóa ở ngàn năm sau cùng với Yến quốc cũng không giống nhau đâu, người chưa cưới gả, cũng có thể làm ra chuyện tương đối thân mật, người với người thân quen cũng có thể xưng hô thân mật lẫn nhau.

Chỉ là, vốn cho rằng, trong thế giới của mình, nàng là quan trọng nhất, mà ở trong thế giới của nàng, chính mình mặc dù không phải là duy nhất, nhưng cũng là một Lục Hoán cực kỳ quan trọng nhất. Thế nhưng mà khi nhìn thấy nàng thập phần tùy ý đem màn sân khấu tắt đi, rồi phản hồi tin tức người khác, còn gọi người khác là “Thân ái” —

Hơn nữa nàng mở cái dải màu xanh lá cây trên giao giện, tựa hồ từng cái một, nàng còn đối thoại cùng với rất nhiều người khác.

Trên giao diện có thể nhìn thấy, thì có đến bảy tám người khác nhau.

Vào lúc này, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm xúc lo âu xen lẫn thâm trầm.

Lục Hoán lại tiếp tục nhìn vào màn sân khấu, nàng còn chưa kịp chuyển dời trở về giao diện cùng mình gặp mặt kia, cục gạch nhỏ của nàng liền sáng lên, lần này bên trái trên màn hình là một cái nút nhỏ hình cung màu xanh lá, bên phải có một cái nút nhỏ hình cung màu đỏ.

Nàng dùng ngón tay vuốt sang bên trái, tiếp đó liền đi đến chỗ gần cửa sổ, đem cục gạch đặt ở bên tai, mà không biết là nói chuyện cùng ai.

Lục Hoán lúc này mới phát hiện, vừa mới rồi chính mình hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướng vì có thể thấy được nàng, có thể thuận lợi cùng nàng trao đổi nói chuyện, hoàn toàn đã quên đi việc mình đối với thế giới của nàng lại hoàn toàn không biết gì cả.

Mình hiện giờ còn vẻn vẹn chỉ có thể nhận ra mấy cái tòa cao ốc kia hẳn chính là tương tự với mấy loại kiến trúc miếu thờ ở trong triều đại hắn, mà mấy cái đồ vật bốn bánh xe lao vùn vụt trên đại lộ kia hẳn chính là tương tự với cỗ xe ngựa các loại ở triều đại hắn bên này.

Hắn chỉ có thể nhận ra những thứ này.

Ngay cả mấy cái con chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo kia đều xem không hiểu, mà mấy cái chữ nhỏ kia lại xuất hiện ở trong bọt khí suy nghĩ nội tâm của nàng, rồi lại còn xuất hiện ở bên trong đoạn giao lưu giữa nàng cùng người khác như mới vừa rồi.

Trừ cái đó ra, mình cũng không hoàn toàn biết được cuộc sống của nàng là như thế nào, ngày bình thường thích ăn những thứ gì, làm những gì, sẽ đi đến học đường sao, có giao lưu bằng hữu hay không, phụ thân mẫu thân của nàng ở nơi nào, mấy quyển sách thật dày mà nàng đặt ở trên bàn trong phòng kia, lại là cái gì…….

Cùng với, người kia vừa mới gọi nàng là bảo bối, là người…. trong lòng nàng sao?

Chính mình tựa như một cái lão ngoan đồng, không cách nào biết được thế giới tương lai mới mẻ của nàng.

……

Lục Hoán vừa mới rồi còn kích động đến nỗi khí huyết dâng trào lại lập tức tựa như bị tạt cho một chậu nước lạnh, thoáng nguội lạnh.

Hắn ngửa đầu nhìn xem thế giới bên trong màn sân khấu kia, phát hiện, cho dù nhìn thấy nàng, nhưng mà nàng vẫn như cũ cách mình rất xa xôi.

Trong lòng của hắn cũng không khỏi sinh ra một chút cảm xúc rối bời, không nói rõ được cũng không thể diễn tả thành lời. Có lẽ là đố kỵ với người kia, cũng có lẽ là khủng hoảng với việc mình hoàn toàn không hay biết gì về thế giới của nàng cả.

……

Túc Khê tiếp nhận xong cuộc gọi của mẹ Túc, liền lập tức lại mở ra app game, phát hiện đứa con yêu đang ở trong phòng thu thập hành lý, mới vừa rồi còn vui vẻ tung tăng, sao lúc này giống như trở nên có chút mất mác vậy nhỉ.

Cô có chút nghi hoặc, không khỏi chọc chọc bả vai đứa con yêu, hỏi: “Làm sao thế? Ta vừa mới có chút việc, rời đi một lát.”

Lục Hoán vốn là dự định nói cho nàng, mình cũng có thể nhìn thấy nàng, nhưng mà lúc này lại thay đổi ý nghĩ.

Hắn nghĩ, trước mắt mình đối với thế giới của nàng hoàn toàn không hay biết gì cả, nhất định phải sớm ngày học được văn tự xiêu xiêu vẹo vẹo kia, cùng với, sớm một chút hiểu rõ mấy cái đồ mới lạ khác xa xe ngựa lao đi vùn vụt trên đại lộ kia rồi cách dùng cũng là như thế nào, chờ mình lặng lẽ tìm tòi tường tận hết thảy, sau đó lại nói cho nàng.

Tới lúc đó, nếu đúng như màn sân khấu nói tới, tích lũy được 200 điểm, sau đó liền có thể có cơ hội đến thế giới nàng ấy mà nhìn thấy nàng, mình cũng sẽ không đến mức giống như lão ngoan đồng ngàn năm trước, ở bên cạnh nàng ấy lại bàng hoàng luống cuống, còn cần đến sự trợ giúp của nàng nữa.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất cũng là bởi vì, Lục Hoán sợ chính mình một khi nói cho nàng biết, ở phía bên mình cũng xuất hiện màn sân khấu giống như bên cạnh nàng ấy, đồng dạng có thể thấy được nàng, sau đó nàng sẽ cảm thấy sợ hãi, sẽ không muốn để cho mình tham dự vào thế giới của nàng nữa, không muốn để cho mình nhìn thấy những người khác bên cạnh nàng…..

Hắn tạm thời cũng còn chưa rõ ràng vì sao ở phía bên mình lại xuất hiện một khối màn sân khấu như thế này.

Chỉ có thể trước để cho hắn suy đoán, là nơi nào đó đã xảy ra sai sót.

Mà cái loại màn sân khấu vượt thời gian ngàn năm này là thứ mà thế giới của nàng ấy chế tạo ra, nói một cách khác, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay Tiểu Khê. Nếu như Tiểu Khê muốn đóng lại màn sân khấu ở phía bên mình, thì liền có thể trực tiếp đóng lại.

Mà phía bên mình nhưng lại là thập phần bị động.

Đối với mình mà nói, nàng là sự tồn tại quan trọng duy nhất. Nhưng bên cạnh nàng lại có rất nhiều người. Đối với nàng mà nói, chính mình có lẽ cũng chỉ là một cái bạn chơi cùng đến từ ngàn năm trước — Hoặc dựa theo ý nghĩ trong lòng nàng mà nói kia, chỉ là một cái đứa con yêu mà nàng nuôi dưỡng.

Nếu như nàng biết được, một cái vật cũ đến từ ngàn năm trước, muốn biết thế giới của nàng, muốn chân chính mà đối diện trực tiếp mà nhìn thấy nàng, ôm nàng, thậm chí còn đối với nàng sinh ra dục vọng chiếm hữu độc chiếm…. Nàng sẽ tránh né, sẽ đơn phương mà chặt đứt liên hệ cùng hắn bên này sao?

Trong lòng Lục Hoán có chút nặng trĩu, lại có chút phức tạp.

Chẳng qua việc cấp bách trước mắt chỉ có hai chuyện, một cái chính là sớm đi hoàn thành nhiệm vụ mà khối màn sân khấu kia có nói tới, nếu như hắn đoán không lầm, mấy nhiệm vụ kia tất cả cùng với thân thế của hắn có liên quan.

Mà đổi thành một chuyện chính nữa đó là sớm đi tìm hiểu mấy thứ đồ mới lạ trong triều đại của nàng.

Nghĩ tới đây, Lục Hoán liền lấy lại bình tĩnh, vẫn như thường ngày, làm bộ xem nàng là quỷ thần bên người, hướng bên cạnh thân mình mà mỉm cười nói: “Đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân sắp đi tới Bắc biên cương, ta cũng liền muốn theo đại quân cùng xuất phát, thừa dịp mấy ngày nay từ Binh Bộ Nhị Bộ bàn giao công việc, liền trước đem hành lý thu thập một phen.”

Túc Khê ở bên ngoài màn hình gật đầu nhẹ một cái, đúng vậy, vừa rồi nhiệm vụ chính tuyến thứ mười một vừa mới nhảy ra là một cái nhiệm vụ cao cấp, xem ra con đường đế vương của đứa con yêu đã đi ít nhất một nửa rồi, đường đi tới phương Bắc phải đi qua Vân Châu, vừa vặn tại Hành cung có thể cứu Hoàng thượng chẳng may gặp chuyện.

Lần này hẳn là hắn sẽ cùng Hoàng thượng lần đầu gặp mặt chính diện đi — Hơn nửa năm trước ở trong yến tiệc có nhiều người như thế, Hoàng thượng lại uống rượu, nghĩ đến đều không thể nào nhìn rõ ràng dáng vẻ đứa con yêu.

Mà lần này Hoàng thượng cùng đứa con yêu chính là Cửu hoàng tử gặp mặt, hẳn là sẽ phát sinh chút biến hóa gì đó.

Thế là cô liền nhanh chóng đem màn hình kéo đến tủ quần áo bên kia, đem quần áo thật dày có bao nhiêu trong đó lấy ra hết, hướng về phía trên giường của đứa con yêu mà ném lên, lại tiếp tục lải nhải giảng đạo: “Phương Bắc trời vốn đã lạnh mà mùa đông lại lạnh hơn, cũng nhanh đến mùa đông rồi, cần phải mang nhiều thêm áo ấm đi.”

Lục Hoán nhìn hàng chữ trên màn ảnh kia, cùng với ngọn gió bên cạnh mình vội vàng từ tủ quần áo mở ra, lại vơ vét hết quần áo trong tủ, luôn tay luôn chân bận rộn giúp hắn thu thập quần áo ấm, trong lòng liền chảy qua một dòng nước ấm.

Hắn mím môi cười cười, tiếp tục gấp quần áo, âm thanh trầm thấp nhu hòa: “Được.”

Đứa con yêu là một tay giỏi thu dọn đồ đạc, Túc Khê cách một cái màn hình kỳ thực không giúp đỡ được cái gì.

Cô thấy đứa con yêu lại đi đến dưới mái hiên, đem ngọn đèn lồng kia lấy xuống, tiếp đó đem cái rương mà lúc trước cô chôn dưới đất cũng để vào trong đống hành lý, không khỏi trợn to mắt: “Hành quân đánh trận, cái này cũng phải mang theo sao?”

Lục Hoán cuối cùng cũng có thể cùng nàng nói nhiều hơn, mà không phải chỉ có thể một bên hỏi, còn nàng chỉ trả lời Phải/ Không phải nữa, trong lòng của hắn cũng rất vui vẻ, thuận miệng nói: “ Bổng lộc của quan viên tòng Tứ phẩm sẽ nhận rất nhiều, ta dự định ở trong nội thành đặt mua một chỗ trạch viện, đem mấy thứ này mang đi hết, sau này chính là nhà của chúng ta.”

Lúc trước từ Ninh Vương Phủ đến quan xá của Bộ Binh, không ăn nhờ ở đậu thì cũng là làm việc vội vàng, tất cả đều không tính là mái nhà chân chính. Mà cái trạch viện ở ngoại thành kia, bởi vì ở ngoại thành, cũng chỉ là để cho đứa ở Mậu cùng đám hạ nhân làm chỗ dừng chân.

Cho nên, hiện giờ đứa con yêu dự định đặt mua trạch viện, cuối cùng cũng có chỗ có thể được gọi là mái nhà đầu tiên của bọn hắn.

Trong thâm tâm Túc Khê cũng phủ lên tầng ấm áp, cách một màn hình, cô nở nụ cười muốn đưa tay xoa xoa đầu đứa con yêu một chút: “Cũng tốt.”

Thế nhưng là, đầu ngón tay vừa định chạm vào màn hình, lại lập tức không hạ thủ được.

Trước kia đứa con yêu nho nhỏ như cái bánh bao, ở trong màn hình cùng với cục chè trôi nước trắng sữa không khác nhau mấy, làm cho ai cũng muốn nặn một cái xoa xoa một cái.

Nhưng mà bây giờ đứa con yêu lại tựa như trong vòng một đêm mà trưởng thành, đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ nhanh nhẹn khiến cho người khác phải ganh tỵ.

Tựa hồ cảm giác được cô muốn đưa tay, hắn hơi hơi nghiêng quá mức, khuôn mặt anh tuấn tựa như hoà tan trong tuyết, đôi mắt được ánh nến chiếu rọi qua có mấy phần rạng rỡ, vậy mà khiến cho trái tim Túc Khê không tự chủ được nhảy một cái.

Đầu ngón tay sắp chạm tới đỉnh đầu hắn, cũng lập tức chuyển hướng rời xuống bả vai hắn, hốt hoảng mà nặng nề ấn một chút.

Trong màn hình, cánh tay của đứa con yêu suýt chút nữa tháo bỏ: “……”

Túc Khê vội vàng nói: “Thật, thật xin lỗi, khí lực không cẩn thận có chút hơi lớn .”

Cách một màn hình, cô lúc nào cũng thường chú ý không có dùng quá sức.

Lục Hoán ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của nàng trong màn sân khấu không khỏi có chút đỏ ửng…. Tâm tình bỗng nhiên liền lập tức cảm thấy tốt hơn.

“Không sao, khí lực cũng không lớn lắm, lớn cỡ nào ta cũng đều có thể chịu được.” Hắn nhếch môi, giả vờ hết sức chuyên chú thu thập quần áo.

Mà ở bên ngoài màn hình Túc Khê nhất thời như lạc vào trong sương mù mà nhìn thấy trên đỉnh đầu của đứa con yêu nhảy lên cái icon mặt trời….. Tình huống gì đây? Suýt chút nữa tháo bỏ luôn bả vai của hắn mà hắn ngược lại còn đặc biệt cao hứng, thậm chí thần sắc trên mặt còn có một chút đắc ý là chuyện gì xảy ra?

……

Hai người thật vất vả mới có thể trao đổi được với nhau, nhịn không được liền hàn huyên rất nhiều, nhất là Túc Khê, dường như đã biến thành một người thích nói nhiều, lập tức tán gẫu nào là Vân Tu Bàng, nào là chuyện tú cầu khi trước….. Mắt thấy khuôn mặt của đứa con yêu càng ngày càng đen thui, cô cười ha hả mấy tiếng liền nhanh chóng đổi chủ đề.

Có điều Túc Khê mới sáng sớm chạy bộ ở bên ngoài trở về nhà, còn chưa kịp tắm rửa mà đã an vị trên ghế salon bồi đứa con yêu chơi tới nửa giờ, lúc này cũng cảm thấy toàn thân ướt mồ hôi có chút không thoải mái, thế là dự định trước tiên offline đi tắm rửa.

Cơ mà trước khi offline còn nói một câu cùng đứa con yêu.

 “Ta còn có chút việc, vậy ta đi trước, rồi buổi tối lại tới tìm ngươi chơi nha, đứa –” Túc Khê chợt nhớ tới chuyện đứa con yêu không thích mình gọi hắn là đứa con yêu, nhịn không được cắn môi cười cười, liền đổi thành: “Tiểu Hoán, ngày mai gặp.”

Lục Hoán đối với cái tên mới này cũng có chút bất mãn, nhưng mà so với cái tên trước kia cũng đã tốt hơn nhiều, thế là bất đắc dĩ đón nhận, hướng Túc Khê nói: “Ngươi có cùng theo ta đi Bắc biên cương sao??”

“Nói nhảm, đương nhiên là cùng đi rồi.” Túc Khê không chút do dự nói.

Lại thấy đứa con yêu mỉm cười, một bộ dáng như mới nuốt một viên thuốc an thần vào trong bụng, Túc Khê cười cười, lại đưa tay — Cô liền nhanh chóng hạ tay xuống, quyết định uốn nắn cái thói quen mỗi ngày đều muốn xoa đầu đứa con yêu — Cô ngược lại là kéo kéo tay áo hắn, nói: “Ta đi đây, bái bai.”

Lục Hoán mặc dù không biết ý nghĩa của hai chữ kia là gì, nhưng đại khái có thể đoán ra được ý tứ “gặp lại” cũng không khác nhau lắm, thế là cũng học theo nói: “Bái, bái bai.”

Túc Khê ở bên ngoài màn hình cảm thấy buồn cười không thôi, cuối cùng thoát khỏi giao diện game.

Cô ném điện thoại lên trên ghế sa lon, mở ra app NetEase Music bắt đầu phát nhạc, tiếp đó cầm khăn mặt đứng dậy hướng về phía phòng tắm mà đi.

Mà ở bên này, Lục Hoán còn chưa có đóng màn sân khấu lại, một mặt khiếp sợ mà nhìn thấy cái cục gạch của nàng rơi vào trên cái giường dài, vậy mà cái cục gạch kia lại còn có thể ca hát?!

Lục Hoán ngồi ở trên giường, vung tay áo đem màn sân khẩu chuyển qua trước mặt, tiếp đó lại lục lọi phóng đại màn sân khấu lên, thử chạm đến cái khối cục gạch đang nằm ở trên cái giường dài kia. Chỉ thấy, cục gạch lập tức sáng lên, hiện ra bốn chữ nhắc nhở “Mở khóa vân tay”.

Lục Hoán thật sâu cảm thấy nền văn minh của ngàn năm sau thật sự là quá mức mới lạ, hắn tạm thời còn chưa có hiểu rõ khối cục gạch này rốt cuộc là thứ gì, vì sao có người ở trên đại lộ cầm ra làm truyền âm phù, có người thì lấy ra cất cao giọng hát, nàng còn có thể đem cục gạch xem như màn sân khấu mà sử dụng.

Lục Hoán thấy Túc Khê đi vào trong một cái gian phòng khá nhỏ.

Lúc trước gian phòng kia hắn còn chưa có đi vào, thế là liền thử đem giao diện quét qua.

Chỉ thấy, Tiểu Khê còn đang đứng trước cái gương đồng sáng đến mức có thể soi được kia mà ở trên mặt xoa xoa cái bọt biển gì đó, ở bên trong phòng nhỏ này, Lục Hoán từ trên màn hình nhìn nhìn, phát hiện bên cạnh có một cái loại đồ vật màu trắng tương tự như cái bồn cầu, nhưng mà lại giống như là giếng nước.

Đèn lồng thì lại cư nhiên được an trí ở trên nóc nhà, ở ngàn năm sau vậy mà tựa hồ đã không cần dùng đến cây nến chiếu sáng nữa?

Hắn ở một bên thu thập hành lý, một bên thì cẩn thận nhìn một chút, nhưng mà vào lúc này, đã thấy Tiểu Khê đột nhiên bắt đầu cởi quần áo —

Sắc mặt Lục Hoán ngay lập tức liền đỏ lên, cũng chưa kịp thấy rõ phía trước là gì, liền vội vã đem màn sân khấu thu lại.

Trái tim của hắn đập loạn xạ, đi đến trước bàn, hít sâu một hơi, phạt chính mình sao chép một 100 lần “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ động”, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

……

Đồ đạc của Lục Hoán dọn dẹp rất nhanh đã xong, đại quân của Trấn Viễn Tướng Quân hai ngày sau liền lên đường, hắn cưỡi ngựa, gặp qua mấy người lúc trước ở bãi bắn tên cùng đội áp tải của Vạn Tam Tiền đưa đi một nhóm lương thảo mới, một đường đi tới Bắc biên cương.

Đường hành quân xa xôi lại gian khổ, thời điểm khi hắn cho rằng Túc Khê là quỷ thần, hắn cơ bản định để cho Túc Khê đừng đi theo chính mình mà chạy xa như vậy, nhưng mà hiện tại biết được nàng chỉ cần mở khóa địa đồ, liền có thể trực tiếp đến, sau đó hắn mới an tâm trở lại.

Đại quân đi mấy ngày, lúc đi qua một thôn trang liền dựng trại tạm thời, Lục Hoán một mình trở lại trong lều vải, đem rèm đóng chặt, mới mở ra màn sân khấu.

Mấy ngày nay đều gấp rút lên đường, hắn chỉ có thể chờ đến thời điểm buổi tối ở một mình mới có thể cùng nàng trò chuyện.

Giờ khắc này, ở chỗ nàng ấy dường như là sáng sớm.

Lục Hoán khoanh chân ngồi ở trên đống rơm rạ được trải lên, một bên cầm lấy hai quyển sổ được đặt ở trên giường dài trong chính sảnh nhà nàng — tựa hồ được nàng gọi là tạp chí — Cách màn hình, nghiêm túc lật xem, từ trong tạp thư nơi này cố gắng nhớ kỹ một chút từ ngữ mới ở triều đại của nàng, một bên thì chờ đợi nàng rời giường.

Mặt trời mới mọc, một cửa phòng khác trong nhà nàng bỗng nhiên bị mở ra, đi tới là hai cái tiểu nhân trung niên hoạt họa.

Lục Hoán mỉm cười, mấy ngày nay đã gặp qua, hai cái tiểu nhân này chính là ba mẹ Túc.

Hắn im lặng hướng ba mẹ Túc lên tiếng chào hỏi, có điều hai người này lại không hề hay biết đến sự tồn tại của hắn, hai vị này ngáp một cái liền ăn xong bữa sáng, ở trên bàn để dành một phần cho Túc Khê, sau đó liền đeo túi bước ra khỏi cửa, hẳn chính là đi làm việc, cùng với chính mình đi quan nha cũng giống nhau.

Lục Hoán đứng dậy đem ánh nến của mình ở bên này châm thêm một chút, lại tiếp tục chờ đợi, thế nhưng mà cửa phòng của Túc Khê vẫn chưa có mở.

Hắn bởi vì lo lắng loại tình huống trong phòng tắm kia lại xuất hiện, cho nên luôn không dám tùy tiện mà đem giao diện chuyển đổi đến bên trong phòng của Tiểu Khê.

Nhưng mà hôm nay là thời gian nàng phải đi học đường — Lục Hoán từ ở trong quyển sổ mà biết được, các nàng ở bên kia, học đường gọi là trường học.

Nàng lại chậm chạp không có dậy.

Lục Hoán nhíu nhíu mày, cảm giác trứng gà cùng tô cháo trên bàn đã sắp nguội lạnh, thế là đem cháo ở trong màn sân khấu mang theo, không quá thuần thục mà đem giao diện đi tới phòng bếp, đem hai thứ này bỏ vào bên trong một chiếc hộp màu đen.

Cái đồ chơi này gọi là lò vi sóng, ngày hôm trước hắn từ trong quyển sổ nhìn đến cái mục quảng cáo đồ chơi, lập tức liền lục lọi một hồi, mới phát hiện cách hoạt động cũng rất đơn giản, khởi động nhanh chóng, khoa học kỹ thuật ngàn năm sau quả nhiên tiện lợi.

Sau một hồi, đem hộp nhựa đựng cháo lấy ra, một lần nữa đặt lại trên bàn.

Lần này hẳn là nóng rồi đi, Lục Hoán thoáng giãn đôi lông mày.

Nhưng mà, Tiểu Khê vẫn chưa có đi ra.

Lục Hoán mắt thấy đồng hồ treo trên vách tường trong chính sảnh, đã quá thời gian mà Tiểu Khê bình thường vội vàng mang giày đi học, nhịn không được trong con ngươi xẹt qua một tia lo lắng.

Hắn trầm ngâm hai giây, hay là đem giao diện chuyển đến phòng của nàng.

Nhưng mà chỉ thấy, nàng mang một đầu đầy mồ hôi nằm ở trên giường, cuộn chăn mền thật dày kín mít, nhắm mắt thật chặt, sắc mặt tái nhợt, ôm bụng, cuộn thành một đoàn.

Mi mắt Lục Hoán giật giật một cái, lập tức đau lòng không thôi, bỗng nhiên từ trên chồng cỏ đứng dậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán: Thứ nhất, không được gọi ta là đứa con yêu…..

Túc Khê: So? Muốn dẫn ngươi đi Metersbonwe* sao?

Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán:……???

*美特斯邦威 [Měi tè sī bāng wēi]: Là công ty may mặc thời trang thường ngày hàng đầu của Trung Quốc. Metersbonwe mở cửa hàng đầu tiên tại Ôn Châu vào ngày 22 tháng 4 năm 1995. Đến đầu năm 2007, công ty điều hành khoảng 1.800 cửa hàng trên khắp Trung Quốc và có hơn 5.000 nhân viên. Năm 2006, doanh số bán lẻ của Tập đoàn đã vượt quá 4 tỷ NDT, đưa Metersbonwe trở thành thương hiệu bán lẻ quần áo thường ngày lớn nhất trong nước. Công ty nhắm đến đối tượng khách hàng nam và nữ từ 18 đến 25 tuổi. Khẩu hiệu công ty của họ là “Hãy khác biệt” (不 走 寻常 路).

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

5 Comments

  1. Kkk cuối cùng 2 ac cũng giao tiếp được với nhau, càng ngày càng hấp dẫn. Cảm ơn nàng 🥰🥰🥰

  2. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    thế này thật ko công bằng nha, anh nhà tắm thì cj nhà lại ko đc coi, thế mà khi cj tắm anh lại … chẹp chẹp

Leave a Reply

error: Content is protected !!