Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 52

Chương 52. Ai là đứa con yêu?

Túc Khê không biết app game đã xảy ra vấn đề gì, nhưng mà lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ đây chính là bao lì xì lớn mà hệ thống nói sau khi đạt một trăm điểm, chính là có thể không cần trực tiếp nạp tiền mà vẫn có thể nhìn thấy bản vẽ gốc?!

Thế nhưng mà vì cái gì chỉ có đứa con yêu đã biến thành hình dáng của bản vẽ gốc, còn nhóm chủ sự hay hạ nhân đang vẩy nước quét nhà ở trong viện vẫn là bộ dáng nhân vật chibi?!

Túc Khê không khỏi chửi bậy trong lòng một tiếng, đây mà coi là bao lì xì hả, cũng quá hẹp hòi nha, có bản lĩnh thì đem toàn bộ người trong Yến quốc đều hoán đổi thành bản vẽ gốc luôn đi!

Có điều, cho dù chỉ có đứa con yêu đã biến thành bản vẽ gốc, cô cũng rất là vô cùng vô cùng ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Mặc dù bộ dáng gương mặt bánh bao tay ngắn chân nhỏ của đứa con yêu cực kỳ đáng yêu, cô cũng rất không nỡ, nhưng mà bản vẽ gốc của đứa con yêu lại tuấn mỹ vô cùng, để cho người ta nhịn không được mà nhìn chằm chằm.

Thế nhưng mà, nhìn nét họa đứa con yêu tay ngắn chân nhỏ quen thuộc, đột nhiên biến thành dạng này, Túc Khê còn có một chút không quen.

Cô ở trên màn hình lục lọi một chút, xem có thể biến lại thành bút họa giản lược như lúc đầu hay không.

Cô rất nhanh tại giao diện của hệ thống mà tìm được, sau đó liền lập tức cao hứng mà chuyển đổi trở lại.

……

Nhưng mà —

Còn chưa có chuyển đổi được hai giây, lại “ba” một cái liền có làn sương mù hiện ra, đứa con yêu trên màn ảnh lại lần nữa đã biến thành bản vẽ gốc! Mà vẻ mặt của đứa con yêu tựa hồ có chút bất mãn.

Chẳng lẽ, đây là bao lì xì có tính chất cưỡng chế sao?!

Thôi bỏ đi, Túc Khê nghĩ, ngược lại không cần phải nạp tiền, vậy liền cứ để đứa con yêu lấy hình dạng bản vẽ gốc đi, xem như cảnh đẹp ý vui một chút.

Đồng thời, sau khi Túc Khê cũng phát hiện đạt tới 100 điểm, tốc độ thời gian của game trôi qua thoáng đã phát sinh biến hóa.

Lúc trước tốc độ thời gian trong game trôi qua cùng với tốc độ thời gian thực tế là 3:1, cụ thể Túc Khê thường chơi game là, hình ảnh trên màn hình cơ hồ cũng là nhanh gấp 3 lần, có điều đối với người thường xuyên xem phim truyền hình tua tốc độ gấp ba lần như Túc Khê mà nói, loại tốc độ này vừa vặn.

Nhưng mà sau khi điểm thưởng đạt đến 100 điểm, lúc cô đóng lại game, tốc độ thời gian của game cùng với thực tế tựa hồ đã biến thành 2:1, cái này cũng tương đương với thời gian cô ở bên này qua một đêm, mà trong game thì trôi qua một ngày một đêm.

Mà sau khi cô mở game ra, cái tỷ lệ này tựa hồ lại biến thành 1:1. Cho nên vừa rồi cô mở màn hình ra, nhìn thấy đứa con yêu lúc nào cũng bước chân ngắn chân nhỏ lại đứng ở yên trong phòng không nhúc nhích, mới cảm thấy game có phải bị lag hay không.

Trong tâm Túc Khê ngược lại không sinh ra quá nhiều nghi ngờ gì, chỉ có thể lý giải là vì game đã vượt trên 100 điểm, sau đó đến giai đoạn thứ hai, có thể độ khó cao hơn, cho nên tốc độ thời gian trôi qua thoáng trở nên chậm một chút.

Hiện giờ khiến cho cô kích động không thôi, không gì bằng việc sau khi đạt đến một trăm điểm, có thể cùng đứa con yêu trao đổi vấn đề mà hệ thống từng nói tới.

Đến cùng là giao lưu như thế nào nhỉ?!

Túc Khê đã sớm không xem đứa con yêu chỉ là một nhân vật trong game nữa, mà càng có khuynh hướng là một người tồn tại ở một cái thế giới chân thực khác. Cái game này đột nhiên xuất hiện trong chính cuộc sống của mình tựa như là làm cầu nối giữa mình cùng đứa con yêu vậy, mặc dù hoàn toàn chính xác là không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà hệ thống nói có thể giao lưu, Túc Khê liền tin tưởng tất nhiên có thể làm được.

Thế nhưng là —

Trên toàn bộ giao diện lại không có chỗ nào có thể đưa chữ vào viết như khung chat nha.

Túc Khê tìm tới tìm lui, cũng không có phát hiện chỗ nào mới được cho vào có thể online nói chuyện trên trời dưới đất như khung chat.

Chẳng lẽ có thể dùng giọng nói trực tiếp sao?

Túc Khê đeo tai nghe lên, hắng giọng một cái, thử nói một câu — “Alo, lô lô, lô lô lô.”

Mà ngay khi cô nói xong, trên màn hình điện thoại, vậy mà quả thật xuất hiện một cái khung đối thoại nổi bồng bềnh giữa không trung! Đem lời nói của cô chuyển hóa thành kí tự! Túc Khê mở to hai mắt, chỉ cảm thấy tim đập loạn, khí huyết dâng trào — U là trời, hệ thống nói là thật!

Như vậy, lời cô nói, có thể truyền đạt đến đứa con yêu bên kia sao?

Cô lại chậm rì rì mà tiếp tục mang theo tai nghe, cố gắng hết sức để cho âm thanh của mình nhẹ nhàng một chút, dễ nghe một chút — “Đứa con yêu, ngươi có thể nghe được sao?”

Trong màn hình, trên mặt của đứa con yêu toát ra mấy phần ngạc nhiên cùng chấn kinh.

….. Là có thể nghe được?

Hô hấp Túc Khê đều nhanh ngừng lại, một giây sau, chỉ thấy trên mặt của đứa con yêu trong màn hình hiện ra thần sắc mừng rỡ như điên, đỉnh đầu nhảy ra một cái khung chat, “Ta ở đây.”

Túc Khê nhất thời trong nháy mắt đều nổi da gà, cô siết chặt điện thoại, chấn kinh đến nỗi đầu ngón chân đều co rúc lên, cũng đã quên cách hô hấp như thế nào nữa.

Trời ạ, cái này thật con mẹ nó cũng quá thần kỳ!

Cô vốn cho là sau khi đạt đến 100 điểm, chương trình trong game sẽ hiện ra một cái khung nhập liệu, sẽ để cho cô gõ phím chuyển hóa thành tờ giấy chẳng hạn, rồi để vào trên bàn của đứa con yêu. Cô còn cho rằng hệ thống nói tới câu thông là thông qua phương thức như thế này, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, lại là trực tiếp dùng giọng nói!

Không, cũng không hoàn toàn là dùng giọng nói, cô nghe vẫn là không nghe được thanh âm của đứa con yêu, lời nói của hắn vẫn là cùng trước đó một dạng, trên đỉnh đầu xuất hiện khung chat.

Nhưng mà, thời khắc này đứa con yêu có phải hay không cuối cùng cũng nghe được thanh âm của cô?!

Có phải hay không cho là quỷ thần đang cùng hắn nói chuyện?!

— May mắn đã sớm để cho đứa con yêu nghĩ rằng cô là quỷ, quỷ đột nhiên sẽ nói chuyện phát ra âm thanh, liền tương tự với vấn linh, chiêu hồn, khởi tử hồi sinh, hẳn là coi như trong phạm vi thế giới quan mà đứa con yêu có thể tiếp nhận được đi.

Túc Khê hưng phấn lại kích động, nước mắt cũng đều nhanh chảy xuống, đồng thời còn có loại cảm giác vô cùng mới lạ, khiếp sợ dị thường, thế giới quan bị phá vỡ đan xen vào nhau — Tóm lại, trong lúc nhất thời tim đập loạn, đột nhiên nghẹn ngào, cô cũng không biết nên nói cái gì nữa.

……

Mà Lục Hoán bên này, cũng tương tự, khiếp sợ nhìn xem màn sân khấu trước mặt hắn.

Ngay vừa mới rồi, nàng ở trong màn sân khấu bỗng nhiên đeo hai cái vật nhỏ hình tròn màu trắng lên lỗ tai, tiếp đó liền mở miệng nói gì đó.

Lục Hoán vốn cho rằng, phía bên mình không nghe được thanh âm của cô ở bên kia, cho nên cũng là không có cách nào biết nàng nói những gì, trong lòng đang có chút thất vọng.

Thế nhưng lại không nghĩ tới, một giây sau, trong màn sân khấu trước mặt hắn, trên đỉnh đầu của nàng liền nhảy ra một cái hình chữ nhật bo tròn!

Bên trong khung nhảy ra một hàng chữ.

–“Alo, lô lô, lô lô lô.”

Con ngươi Lục Hoán đột nhiên co rút, nàng vừa rồi mở miệng tựa hồ chính là cái này, cho nên, hàng chữ này, là lời nói của nàng vừa mới rồi?!

Tất cả những điều này làm cho thế giới quan của Lục Hoán triệt để vỡ vụn, hắn vạn vạn không nghĩ tới, kỹ thuật của mấy ngàn năm sau lại phát triển đến tình trạng như thế này rồi, chỉ bằng một khối màn sân khấu, vậy mà có thể tiến hành đối thoại vượt qua ngàn năm!

Nhưng mà nghĩ đến, hai chữ “vũ trụ” mà Vân Du đạo nhân có nói tới kia, là chỉ không gian cùng thời gian. Tất nhiên hiện tại dựa vào một con hãn huyết bảo mã có thể ngày đi nghìn dặm, ở trong không gian tiến hành di chuyển nhanh chóng. Như vậy mấy ngàn năm sau trong tương lai, phát hiện trong đường hầm thời gian tiến hành tự do đi qua cùng trao đổi thông tin, cũng chưa chắc là không có khả năng.

Mà đúng lúc này, nàng ở ngàn năm sau, đối với hắn nói câu thứ hai.

Lại biến thành, trên đỉnh đầu của nàng ở trong màn sân khấu vẫn là nhảy ra hình chữ nhật bo tròn, bên trong hiện ra hàng chữ thứ hai.

–“Đứa con yêu, alo, ngươi có thể nghe được sao?”

Một cái chớp mắt này, trái tim Lục Hoán đều sớm vọt ra khỏi cuống họng, hắn không có nghĩ đến một ngày kia thật sự có thể cùng nàng tiến hành đối thoại.

Mặc dù, lúc này hết thảy cùng với trong tưởng tượng cũng khác nhau, nàng không phải là quỷ thần gì đó, mà là hậu nhân đến từ ngàn năm sau. Cũng chưa thành công như Lục Hoán từng mong muốn, trợ giúp nàng đắp nặn một bộ cơ thể.

Nhưng mà, Lục Hoán ngược lại cảm thấy có chút may mắn, ít nhất, biết nàng ở ngàn năm sau sinh hoạt ở một cái triều đại hòa bình giàu có thật tốt, cùng mong muốn được gặp nàng ngày đó cuối cùng cũng có thể trông cậy vào.

Cổ họng hắn vô cùng cứng ngắc, âm thanh khàn khàn, đáp lại: “Ta ở đây.”

……

Cách một ngàn năm thời gian, thông qua hai khối màn hình một lớn một nhỏ, hai người cuối cùng cũng có thể tiến hành đối thoại thành công, mà cũng không phải là như trước kia, khoa tay múa chân, ngươi hỏi ta đáp.

Túc Khê ngừng thở, chỉ cảm thấy đây hết thảy cũng là vượt ra ngoài khả năng lý luận, nội tâm hóa thành tiếng gà vàng gào thét*.

*尖叫鸡 [Jiān jiào jī]: Là con gà như hình dưới nha các bạn.

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 52

Lục Hoán cũng tương tự như vậy, hắn đứng ở giữa phòng, hoàn toàn không còn cảm giác được trời chiều ở bên ngoài song cửa sổ đã dần thành biến thành sắc cam lờ mờ, trái tim điên cuồng đập bang bang, trong con ngươi là thần thái rực rỡ rạng ngời, khóa mắt đến đuôi lông mày đều biểu lộ cho sự mừng rỡ như điên.

……

Hơn nữa, Lục Hoán phát hiện, ở trên màn hình của nàng ấy, lời nói của chính mình, tựa hồ cũng là biến thành khung hình chữ nhật bo cong xuất hiện trên đỉnh đầu.

Thì ra là thế.

Lục Hoán thử đi tìm hiểu, cái logic môi giới* vượt qua thời gian đem hắn cùng nàng hai người liên lạc được với nhau.

*媒介 [Méijiè]: Là phương tiện truyền thông, là phương thức giúp con người có thể tạo ra các liên kết giữa con người với sự vật và sự vật hoặc sự vật hoặc mối quan hệ về chất. Do Lục Hoán ở thời cổ đại nên mình dùng từ môi giới nhé.

Chẳng thể trách nàng lúc trước có thể nghe được hắn nói, nhưng lại không có cách nào nói chuyện, cũng không có cách nào để lại bất luận cái thông tin gì, chỉ có thể dựa vào phương thức “Phải/ Không phải” mà trả lời hắn.

Khi đó, bên cạnh nàng hẳn chính là chỉ có một cái khối môi giới, chỉ có nàng có thể nhìn được mình, mà chính mình lúc ấy không có môi giới, cho nên mới không nhìn thấy nàng.

Cho nên chính mình cứ mặc định mà đem nàng nghĩ lầm là quỷ thần.

Mà nàng có lẽ là không biết giải thích như thế nào — Dù sao, ở triều đại ngàn năm sau, dù có giảng giải đến thế nào đi chăng nữa cũng đều khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, cho nên nàng liền lựa chọn chấp nhận.

……

Căn cứ vào tình hình hiện giờ nhìn thấy cái khối môi giới đặc thù này.

Bên của hắn rất lớn, nửa trong suốt, mà của nàng thì nhỏ bé, nhưng mà có thể bỏ túi, có thể đặt ở trong lòng bàn tay. Chất môi giới là không khác nhau lắm.

Lời nói của hắn chuyển hóa trở thành hàng chữ dài trong cái khung chữ nhật bo tròn trên màn hình của nàng. Mà nàng mở miệng nói chuyện, cũng biến thành hàng chữ dài trong khung chữ nhật bo tròn trên màn sân khấu trước mặt hắn. Phương thức đối thoại chính là không khác nhau lắm.

Hắn nhìn thấy người ở trong thế giới của nàng đều là dạng tay ngắn chân nhỏ, cần ngân lượng, mới có thể biến thành bộ dáng bình thường. Mà bên nàng ấy cũng giống vậy.

Theo lý thuyết —

Hai cái khối môi giới này, công năng có sẵn ở phía trên cũng là giống nhau như đúc, dùng chung.

……

Như vậy, có thể suy đoán ra được rất nhiều thứ —

Chính mình vừa mới phải hoàn thành một cái nhiệm vụ, mới có thể mở khóa được một cái “địa đồ” mới trên bản đồ ở ngàn năm sau.

Phía bên nàng ấy hẳn là cũng cùng một dạng.

Cho nên nàng mới có thể thường xuyên đột nhiên biến mất, mà chính mình từ lúc rời Ninh Vương Phủ, xuyên qua ngõ nhỏ, sau đó đến phố bán đèn hoa, nàng lại đột nhiên xuất hiện.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn chính là, nàng không có mở khóa được “địa đồ hẻm ngõ dài” trên bản đồ ở triều đại của mình.

Nhưng mà về sau nàng hoàn thành nhiệm vụ càng nhiều, nàng có thể bồi tiếp mình tự đi được càng nhiều nơi hơn.

……

Chỉ là, nhiệm vụ.

Lục Hoán lúc trước liền đã sớm đoán ra được, quỷ thần là bởi vì mục đích gì, mới đi đến bên cạnh mình.

Hắn lúc đó cho là, ước chừng là người thân của hắn chết đi để lại ủy thác, mới đến làm bạn hắn, trợ giúp hắn, để cho hắn cuốn vào cuộc phân tranh trong chốn kinh thành, giúp hắn nhận được càng nhiều quyền thế.

Nhưng mà thẳng cho đến lúc này, Lục Hoán mới biết được, cũng không phải vì những cái kia, nàng đi tới bên cạnh mình, ước chừng là vì mở khóa mấy cái địa đồ kia, mới giúp chính mình từng kiện từng kiện sự tình. Nói một cách khác, bên cạnh nàng cũng có một cái thanh âm máy móc kỳ kỳ quái quái, để cho nàng đi làm một ít chuyện.

Biết được nguyên nhân nàng xuất hiện trong cuộc đời mình, có lẽ vẻn vẹn chỉ là làm nhiệm vụ, trong lòng Lục Hoán nói không có chút mất mác nào, đương nhiên là giả rồi.

Chỉ là, hắn cùng với nàng sớm chiều ở chung đã gần được một năm.

Hắn đã sớm biết, nàng là người hiền lành nhất trên đời này, mục đích của nàng ngay từ đầu vì cái gì thì không nói đến, ít nhất, nàng đối với hắn có quan tâm, có để ý, nàng cho hắn ấm áp, thiện ý, toàn bộ đều là chân thật. Từng ngày từng ngày làm bạn, khoảng thời gian lưu luyến kia, cũng không cách nào xóa được. Cho dù nàng ngay từ lúc đầu mang theo mục đích gì, Lục Hoán cũng không muốn để trong lòng còn có bất kỳ khúc mắc nào nữa.

……

Ngoại trừ cái đó ra, Lục Hoán còn phỏng đoán được, thời gian di động trước đây của hai bên hẳn chính là không cùng một dạng.

Nàng tất nhiên không phải là quỷ thần, như vậy đương nhiên liền cần ngủ nghỉ ăn uống, cùng với làm một ít chuyện khác. Mà lúc trước, thời gian nàng xuất hiện thập phần không cố định, có đôi khi là vào lúc sáng sớm ở bên mình, có đôi khi lại là vào đêm khuya. Hiện giờ nghĩ lại, hẳn chính là do thời gian hai bên không thống nhất.

……

Lục Hoán ở trong lòng cẩn thận nhớ lại hết thảy, mấy chuyện này trong thời gian vừa qua cũng dần hiểu được.

Đến nỗi mấy thứ khác, cái màn sân khấy này còn có thêm chỗ mới lạ gì đó, Lục Hoán còn chưa biết, hắn suy tính lại quan sát kĩ lưỡng xem đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

……

Cách thời gian ngàn năm, hai người đều kích động vô cùng.

Kích động đi qua, Túc Khê chỉ thấy đứa con yêu trên màn hình đang kiềm chế thần sắc mừng rỡ như điên, không kịp chờ đợi hỏi vấn đề thứ nhất.

–“Ta nên gọi ngươi như thế nào?”

Lục Hoán muốn biết tên của nàng, tính danh đối với một người mà nói, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, nếu như đã biết nàng gọi là gì, sau này hắn đi tìm nàng, thì sẽ không lo không tìm thấy được nàng nữa.

Túc Khê thấy trên đỉnh đầu của đứa con yêu nhảy ra một khung chat như vậy, nội tâm lập tức tràn ngập cảm giác xấu hổ của dân mạng lúc tổ chức offline meeting.

U là trời, đứa con yêu muốn hỏi tính danh của mẹ.

Nuôi đứa con yêu lâu như vậy, đứa con yêu còn chưa biết tính danh của mẹ.

May mắn sau khi đạt một trăm điểm chỉ cho mở ra giọng nói đối thoại, đứa con yêu chỉ có thể nghe được thanh âm của cô, đem nàng xem như là quỷ thần đột nhiên có thể nói chuyện, chứ không phải như vậy, đứa con yêu nếu lỡ biết cô ở ngoài màn hình có bộ dáng gì, cô chẳng phải là đỏ mặt muốn rỉ máu nha, xấu hổ muốn chết?! Như bây giờ cũng đủ để khiến cho Túc Khê mặt đỏ tới tận mang tai, không thở được rồi.

Cô trước tiên ho khan một cái, cố gắng trấn định mà giải thích nói: “Ta tối qua bồng bềnh trôi nổi khắp nơi, gặp một đại quỷ có pháp thuật, liền để cho đại quỷ kia làm phép, để cho ta có thể nói chuyện được rồi!”.

Túc Khê cảm thấy mình bịa chuyện cũng không tệ lắm, bằng không cũng không biết làm sao giải thích được chuyện đứa con yêu đột nhiên có thể nghe thấy mình nói chuyện, đứa con yêu nghe được âm thanh truyền qua giữa không trung, sẽ không cảm thấy kinh dị sao?

Nhưng mà, trên mặt đứa con yêu lại lộ ra biểu cảm thật đặc sắc, muốn nói nhưng mà lại thôi là chuyện gì xảy ra?!

Túc Khê có chút không hiểu ra làm sao, vừa tiếp tục nói: “Tên ta là Túc Khê, ngươi có thể gọi ta –”

Cô còn chưa có nói xong, lại cảm thấy có chút không được ổn cho lắm, thế là vui rạo rực mà ngậm miệng lại, xem đứa con yêu có phản ứng gì.

……

Mà Lục Hoán mang một mặt kinh ngạc nhìn qua, trong màn sân khấu, khung đối thoại trên đỉnh đầu của nàng nhảy ra câu nói kia “Tên ta là Túc Khê, ngươi có thể gọi ta –”, sau đó…

Trên đỉnh đầu nàng lại nhảy ra một đống lớn cái khung màu trắng bọt khí hình bầu dục khác —

Bên trong —“Tên ta là Túc Khê, ngươi có thể gọi ta — Là mẹ, phốc ha ha ha ha!”

Lại một cái bọt khí khác –“Awsl* biểu cảm ngốc nghếch trên mặt đứa con yêu thật đáng yêu!!”

*Awsl = 啊我死了 [A wǒ sǐle]: Là những chữ cái đầu tiên trong pinyin, nghĩa là ah, tôi chết mất.

Tất cả đều là bọt khí……

–“Đứa con yêu hỏi tính danh mẹ! Đứa con yêu như thế nào mà làm bất kỳ cái gì cũng đều đáng yêu thế nhỉ, mẹ mỗi ngày đều bị đứa con yêu làm cho đáng yêu xỉu luôn rồi!”

–“Mẹ thích đứa con yêu cả một đời!”

–“Ô ô ô tên của ta không dễ nghe, nếu không thì tự biên một cái nickname êm ai một chút cái gì mà Mạch Thượng Hoa Khai? Hay là X Thập Yêu Cốt? Coi như quỷ thần tốt xấu gì thì tên cũng có chút tiên phong đạo cốt một tý không thể để cho đứa con yêu luôn cho rằng ta là tiểu quỷ sẽ bị quỷ khác khi dễ nha!”

……

Biểu tình trên mặt của Lục Hoán dần dần nứt toát ra: “……”?

Mẹ?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Ta cảm thấy hẳn là nên nói cho đứa con yêu gọi ta là Ly Oánh Thương · Angelina ·Anh Tuyết Vũ Hàm Linh · Huyết Lệ Si · Mị · J · Q · Antalya · Thương Mộng Huân Mị · Hathaway· Nước Mắt Tường Vi · Tà Nhi……

Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán: Để cho ta chậm rãi đã……

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Ô hô hô Đứa con yêu có thể gọi ta là mẹ aaa

Leave a Reply

error: Content is protected !!