Chương 51. “Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán.”
Lục Hoán hôm nay vốn là nên đi quan nha để bàn giao cho mấy vị chủ sự Binh Bộ Nhị Bộ, chờ cho đến khi Viên Ngoại Lang tiếp theo nhậm chức, nhưng mà, hắn lại cáo bệnh.
Hắn luôn luôn cần cù, chưa bao giờ xin nghỉ phép, mấy ngày nay thậm chí còn liều mạng như điên mà xử lý mấy công việc chính sự. Bởi vậy, đột nhiên xin nghỉ phép, thực sự khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Có điều nghe nói tối hôm qua Lục Hoán không biết bởi vì nguyên nhân gì mà ra khỏi thành một chuyến, nghĩ có lẽ là do trên đường trở về gặp gió lạnh, vì vậy mà Nhị Bộ Lang Trung hiện nay quan giai so với hắn thấp hơn một cấp cũng rất sảng khoái mà cho phép hắn nghỉ.
Mà lúc này, Binh Bộ Thượng Thư thì đang cau mày, đêm hôm qua nghe được chuyện có liên quan đến chân tướng thân thế của Cửu hoàng tử, không biết có nên cáo tri với Trấn Viễn Tướng Quân chăng.
Thôi bỏ đi, Trấn Viễn Tướng Quân có chút lỗ mãng của quân nhân, chuyện này hay là trước đừng nói cho ông ấy, cứ phái người đi tra rõ chân tướng trước, đợi cho sự tình được tra ra manh mối, lại tìm Đại tướng quân thương lượng.
Đêm qua nếu không phải Hàm Nguyệt lại chơi trò bỏ nhà ra đi kia, vậy mà chạy tới Trường Xuân Quan ngủ say, đánh bậy đánh bạ chỉ sợ hắn cũng không thể vô tình mà biết được chuyện này.
Nghĩ như vậy, chờ gia đinh tới nói Hàm Nguyệt đã tỉnh dậy, Binh Bộ Thượng Thư liền quyết tâm giáo huấn nàng một phen.
Nhưng ai nào ngờ, Hàm Nguyệt lại không hiểu ra làm sao, nói: “Cha, đêm qua ta đã sớm ngủ rồi, sau khi đi ngủ cũng không hề hay biết gì, tạo sao ta có thể tự mình chạy đến Trường Xuân Quan đây?”
Hàm Nguyệt tùy hứng, lúc trước cũng không phải chưa từng chơi mánh khóe làm bộ bị bắt cóc, tối hôm qua thấy cửa sổ mở toang, mà trong phòng không có chút vết tích giãy dụa nào, Binh Bộ Thượng Thư còn tưởng rằng lại là Hàm Nguyệt tự chạy đi đến Trường Xuân Quan, để lại đầu mối làm bộ bị bắt cóc, trong lòng bất đắc dĩ đến cực điểm, phối hợp đi Trường Xuân Quan đem nàng mang về.
Nhưng ai biết được, nàng nói không có –?
Sắc mặt Binh Bộ Thượng Thư lập tức liền biến đổi.
Một ngày này, bầu không khí trong phủ Binh Bộ Thượng Thư từ trên xuống dưới đều nghiêm túc cảnh giác.
Đương nhiên, đây là một câu chuyện khác.
……
Giờ khắc này, Lục Hoán còn ở trong phòng tại quan xá, nhìn chằm chằm vào cái màn sân khấu trống rỗng nửa trong suốt quỷ dị kia —
Hắn tạm thời không biết cuối cùng là vật gì, thế là trước cứ coi như màn sân khấu để gọi vậy.
Hắn từ trong viện gọi mấy cái hạ nhân vẩy nước quét nhà đi vào một chuyến, nhưng cách một lúc thì để bọn hắn ra ngoài.
Thông qua phản ứng mờ mịt của mấy người này, Lục Hoán rất nhanh liền xác nhận được ba chuyện:
Thứ nhất, đây hết thảy cũng không phải là nằm mơ giữa ban ngày.
Thứ hai, cái khối màn sân khấu này không hiểu sao lại xuất hiện, người khác đều không nhìn thấy, chỉ có một mình hắn có thể nhìn ra.
Thứ ba, màn sân khấu có thể lôi ra từ bên tay phải, cũng có thể tùy ý đóng lại.
Cái này thật sự là không thể tưởng tượng được mà, nếu như để cho người khác biết, sợ rằng người đó sẽ cho là tinh thần của Lục Hoán xảy ra vấn đề.
Lục Hoán nhìn chằm chằm cái khối kỳ quái nửa trong suốt kia, sắc mặt khó coi, trong lòng cũng có hoài nghi này, thế nhưng mà lúc màn sân khấu nhảy ra câu “Muốn gặp được người mà ngươi đang nghĩ đến không” kia vậy mà cứ một mực quẩn quanh trong lòng hắn, khiến cho hắn ngưng thần một chút, sau khi cáo bệnh, liền đóng cửa phòng lại, cẩn thận nghiên cứu.
Màn sân khấu đang lơ lửng ở giữa không trung, sau khi mấy hàng chữ kia biến mất, liền lộ ra gian phòng mà trước đó Lục Hoán nhìn thấy.
Lông mày Lục Hoán nhíu chặt, dùng ánh mắt dò xét mà quét mắt nhìn khắp gian phòng này.
Hắn không có đoán sai, chính giữa đích thật là một cái giường, chỉ có điều hoa văn khắc trên giường so với triều đại mình hoàn toàn khác biệt, mà là một loại vô cùng kỳ quái, khiến cho Lục Hoán khó mà hình dung ra được phong cách. Hai cái gối đầu giường cũng rất kỳ quái, phình to lên, bên trong giống như là bỏ thêm bông vào, cho dù là dân gian hay cung đình, đều chưa bao giờ có loại gối đầu này.
Bên cạnh giường, là một cái mặt đồ vật vô cùng lớn tương tự với gương đồng, bề rộng chừng ba thước*, thế nhưng là lại so với gương đồng muốn sáng hơn có thể soi rõ người, trong đó phản chiếu ra một bên khác của căn phòng — Lục Hoán tạm thời hoài nghi đây là cái gương.
*3尺 [3 Chǐ ] =100厘米 (100 cm)
Cửa sổ cũng vô cùng kỳ quái, Lục Hoán biết đó là cửa sổ, bởi vì phảng phất có thể thấy được ánh nắng từ bên ngoài xuyên vào chiếu trên mặt đất, thế nhưng là hắn chưa từng thấy qua chất liệu của khung cửa sổ kia, tựa như là một loại bạc, nhưng lại hoàn toàn không phải.
Cùng với, mặt đất, cái bàn, cái ghế, toàn bộ đều mang đến cho Lục Hoán một loại chấn động thị giác.
Hắn chắc chắn là có thể đoán ra được những cái kia là đồ vật gì, thế nhưng mà rơi vào trong mắt của hắn, lại cảm thấy cực kỳ mới lạ tựa như là nhìn thấy bầu trời mặt trăng đột nhiên rơi xuống vậy.
Lục Hoán cẩn thận quan sát xong những thứ này, sau đó liền phát hiện ở bên ngoài gian phòng này, còn có chính sảnh liền kề — chính sảnh cũng không lớn bao nhiêu, nhưng mà đủ cho hắn lại lập tức kinh ngạc một chút.
Đó là cái gì?
Trong chính sảnh có một khối treo trên tường, đồ vật màu đen hình vuông.
Tất cả mọi thứ đối với hắn mà nói, cũng đều là sự tồn tại mới mẻ, hắn cố gắng đi nhận thức những thứ kia là đồ vật gì. Tiếp đó, sau khi dạo chơi xong toàn bộ phòng ốc, lại vô thức muốn nhìn thấy thêm nhiều địa phương hơn.
Thế nhưng là, ở trong màn sân khấu lập tức nhảy ra hàng chữ mới —
【Xin lỗi, đứa con yêu, điểm số trước mắt không đủ, không có cách nào mở khóa địa đồ mới, vui lòng sớm hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến hoặc nhiệm vụ chi nhánh, từ đó mới có thể mở khóa địa đồ mà ngươi muốn đi đến.】
Câu nói máy móc này đồng thời phát ra.
Lúc Lục Hoán nghe thấy ba chữ “Đứa con yêu”, đuôi lông mày tự nhiên run rẩy, cố hết sức coi nhẹ cái xưng hô khiến sắc mặt hắn trở nên đặc sắc này.
Hắn đọc hiểu ý tứ của mấy lời này, hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Trên màn sân khấu xuất hiện hàng chữ —
【Nhiệm vụ chính tuyến trước mắt đã hoàn thành được 10 cái, nhiệm vụ thứ mười một tạm thời chưa mở ra, thỉnh hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thứ tám: Trước khi rời đi, đem toàn bộ công việc của Binh Bộ Nhị Bộ xử lý xong, giành được sự kính nể của nhóm chủ sự.】
Những thứ này mặc dù khiến cho Lục Hoán cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tựa như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng có lẽ chấp niệm muốn nhìn thấy quỷ thần cô nương trong lòng của hắn thực sự quá sâu. Bởi vậy mà không thèm đoái hoài tới việc làm rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, cứ trực tiếp thu màn sân khấu lại, vội vàng cưỡi ngựa đi đến quan nha!
Hắn nhấc lên áo bào ngồi xuống cái bàn ở phía sau, trong vòng nửa canh giờ, đem tất cả vấn đề khó giải quyết còn tồn đọng của Binh Bộ Nhị Bộ vung bút viết xuống kế sách xử lý!
Tiếp đó, trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm chủ sự, đến không thấy người lại đi không thấy chân, nhảy vội lên lưng ngựa, liền chạy về tới quan xá, thở hồng hộc từ trong tay áo phải lôi cái màn sân khấu ra.
Màn sân khấu tựa hồ đối với tốc độ hành sự của hắn mà cảm thấy chấn kinh, hơi load một chút, mới xuất hiện hàng chữ cùng âm thanh máy móc —
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thứ tám, điểm thưởng +2, trước mắt đứa con yêu ngươi có thể lựa chọn mở ra một cái địa đồ mới.】
Lục Hoán nhìn chằm chằm cái khối màn sân khấu kia.
Lục Hoán nhìn thấy trên bản đồ kia có đủ loại danh từ mới lạ như “trường học”, “bệnh viện”, “cao ốc cbd” các loại, chỉ cảm thấy thế giới quan thật chấn động, hắn hơi hơi há to miệng, đơ mất mấy giây.
Hắn định đem những cái danh từ kia cùng với vật tương ứng mà lý giải, trường học, ý là tư thục sao?
Đến nỗi một chuỗi kiểu chữ tiếng Anh xiêu xiêu vẹo vẹo “cbd” kia, hắn liền hoàn toàn không đoán ra được là có ý gì.
Thế nhưng là, đợi đã, Lục Hoán đột nhiên nhớ tới ngọn đèn lồng mà quỷ thần cô nương tặng cho mình kia trên đó có mấy hàng chữ cực kỳ nhỏ, mấy chữ nho nhỏ đó vậy mà cùng ba chữ này có chút giống nhau.
Hắn bước nhanh đến dưới mái hiên, đem đèn lồng lấy xuống, đối chiếu hàng chữ nhỏ cong cong xoay xoay như trùng trên bản đồ này một chút, vậy mà phát hiện ra, quả thật có một chút tương ứng!
Trong lòng Lục Hoán trở nên cuồng loạn, khí huyết dâng trào, tâm tư mất mác cả đêm qua, ngay lúc này, tro tàn trong phút chốc lại bùng cháy.
Hắn cố nén kích động, trước đem đèn lồng để ở một bên trên bàn, tiếp đó nắm chặt thành quyền, tiếp tục ngẩng đầu đi xem màn sân khấu này.
Hắn tạm thời không biết nên mở khóa địa đồ nào, nhưng mà nghĩ đến, cái hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong màn sân khấu này là gian phòng kia, gian phòng kia nhất định là có cái chỗ đặc thù nào đó.
Thế là, hắn lựa chọn mở khóa chính là địa phương xung quanh gian phòng kia.
Màn sân khấu rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh địa đồ mới được mở khóa.
Đó là —
Thế giới quan của Lục Hoán một lần nữa bị chấn động!
Hắn ngửa đầu, trông thấy trên đại lộ, lại có bốn cái bánh xe ngựa bằng phẳng lấy tốc độ thật nhanh chạy qua!
Mà trên đại lộ, người đến người đi mặc quần áo cũng dị thường kỳ quái, nữ tử thì quần áo rách rưới, nam tử thì tóc ngắn cực kỳ, hầu hết trong tay mọi người còn cầm một cái cục gạch màu đen nhỏ, đang nhìn vào cái cục gạch màu đen nói nhỏ thứ gì đó.
Lòng nghi ngờ của Lục Hoán mỗi lúc một ngổn ngang, nhưng mà hắn nhớ tới Vân Du Đạo nhân đêm qua có nói tới câu kia “Người ngươi muốn gặp, cũng không ở cùng một cái thế giới.”
Hắn lập tức đã hiểu rõ được vì sao.
Chẳng lẽ —
Đây chính là thế giới của nàng?
Mấy cái tòa cao ốc mọc lên kia, vậy mà tựa như là muốn chọc tới bầu trời, để cho người ta phảng phất thấy mình có thể hái sao.
Tòa lâu cao như vậy, tại mấy triều đại của mình tuyệt đối không thể làm được, cho dù là đình đài bên trong hành cung xem ra cũng không có khả năng!
Mà mấy cái xe ngựa bốn bánh thay cho ngựa đi bộ kia lấy tốc độ cực nhanh, lao vùn vụt, tốc độ có thể nói là thiên lý mã ngày đi nghìn dặm có chạy cực nhanh cũng không lại, bảo mã có khá hơn nữa cũng không thể nào đạt đến tình trạng như thế.
Đám người đi đường cầm vật trong tay, lại giống như vật thiên lý truyền âm* trong truyền thuyết, hắn trông thấy một người trong đó hướng về phía cái cục gạch màu đen nói gì đó, rất nhanh, đoạn đường phía trước thì có một người khác hướng người kia vẫy vẫy tay.
*千里传音 [Qiānlǐ chuán yīn]: Là một loại âm công có thể đứng cách xa vài dặm mà nói cho đối phương nghe như gần trong gang tấc.
Lục Hoán lại nhớ đến bản vẽ lều chống lạnh, nhà ấm lớn mà quỷ thần cô nương tặng cho mình, nội dung trong mấy cái bản vẽ kia cũng hết sức mới lạ, không chỉ ở Yến quốc, mà trên toàn bộ bốn châu lục, cũng không nghe thấy đến.
Chẳng lẽ, chỗ của nàng, là thay đổi triều đại, trải qua nhiều năm về sau…… Tương lai?
Sau khi Lục Hoán cùng quỷ thần gặp nhau, đem đủ loại sự tình đã trải qua từ đầu tới đuôi mà hồi tưởng lại một lần, huyết dịch dâng lên đến đỉnh đầu, trên gáy cũng xẹt qua một tia dòng điện tinh tế, cơ hồ là trong chớp mắt, hắn xác định được suy đoán này.
Hắn cơ hồ là vô thức, tiến lên mấy bước, liền kích động muốn từ cái màn sân khấu nửa trong suốt kia đi vào, đuổi theo.
Nhưng mà, một bước này của hắn, lại là trực tiếp xuyên qua màn sân khấu, đi tới một bên khác trong nhà, không vào được.
Mà trong màn sân khấu cũng đồng thời nhảy ra một hàng chữ —
【Đứa con yêu chào ngươi, điểm thưởng còn chưa đạt tới 200, không cách nào mở khóa bao lì xì tiếp theo, xin chớ nóng vội, vui lòng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến cùng nhiệm vụ chi nhánh thật nhiều, nhanh chóng đề thăng điểm số.】
Sắc mặt Lục Hoán lập túc trắng xanh, chính mình không có cách nào đi đến thế giới của nàng sao?
Hắn mặc dù không biết điểm thưởng là cái gì, nhưng mà sơ sơ cũng hiểu rõ, nhất định phải giống như là một chút nhiệm vụ vừa mới làm vậy, mới có thể tích lũy đến một con số, mới có thể đi đến thế giới của nàng nhìn thấy nàng.
Nghĩ tới đây, Lục Hóa cho rằng vẫn có một tia hy vọng, thế là xoa xoa nhẹ cằm, trấn định tỉnh táo lại.
Hắn tiếp tục lý giải thế giới tương lai hoàn toàn mới tinh này.
Chỉ là……
Lục Hoán nhìn thấy mấy người trên đại lộ kia, hắn không rõ, vì cái gì mà những người này toàn bộ đều giống như là người lùn vậy, tay chân ngắn nhỏ, bút họa kì lạ, từng gương mặt tựa như một cái bánh bao.
Màn sân khấu: 【Đứa con yêu, xin hỏi phải chăng muốn nạp tiền, chuyển đổi đến bản vẽ gốc, một văn tiền có thể duy trì bản vẽ gốc một canh giờ.】
Lục Hoán không hiểu rõ mấy chữ “nạp tiền”, “bản vẽ gốc” này đến cùng cũng là có ý tứ gì, thế làm chạm đến mục chọn “Phải” trên màn sân khấu, rất nhanh mà “ba” một cái, lớp sương mù tỏa ra, sau đó, toàn bộ người đi đường trên đại lộ ở trong màn sân khấu, đều khôi phục bộ dáng bình thường, không còn là cái hình dạng mặt bánh bao tay ngắn chân nhỏ xấu xí nữa.
Hắn liền đại khái hiểu rõ câu mà màn sân khấu vừa mới nói ra kia là có ý gì.
Nhưng mà bởi vì số người trên đại lộ này khá đông đảo, một lúc liền tiêu tốn rất nhiều ngân lượng, trong ngực của Lục Hoán liền trực tiếp thiếu đi mất một tấm ngân phiếu.
Đề cao nguyên tắc tiết kiệm, Lục Hoán lại để cho màn sân khấu khôi phục lại bộ dáng của tất cả mọi người thành dạng tay ngắn chân nhỏ như trước.
Hôm nay đã được nhìn thấy sự tình quá kỳ quái, không đủ để tưởng tượng được nữa, thế giới quan bị chấn động đến khiếp sợ, bởi vậy khi thấy ngân phiếu tự nhiên biến mất, Lục Hoán cũng không còn giật mình nữa.
Chỉ là, thế giới bên trong màn sân khấu này nhìn cực kỳ lớn, hắn muốn đi đâu tìm nàng được đây?
Hắn tạm thời trước đem hình ảnh thay đổi đến bên trong gian phòng ngay lúc đầu — Lục Hoán đem hết thảy đều lục lọi qua, nhưng hắn thập phần thông minh, phát hiện khối màn sân khấu này lại có thể đụng chạm được, hơn nữa vừa chạm vừa sờ, phía trên hình ảnh liền sẽ chuyển động theo, thế là hắn rất nhanh học được xong cách chuyển dời giao diện.
Đương lúc hắn nghĩ như vậy, cánh cửa lớn của căn phòng này đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Lục Hoán lập tức ngừng thở, cổ họng có chút phát khô, chăm chú nhìn vào cái cửa sắt kia, là nàng sao? Hắn cơ hồ có loại cảm xúc rụt rè bất an, tựa như thiếu niên sắp nhìn thấy người trong lòng tương tư ngày đêm nhung nhớ, tim đập loạn xạ.
Tiếp đến, cửa mở ra.
Một tiểu cô nương mặt bánh bao tay ngắn chân nhỏ thật khả ái đi đến, dường như là mới từ bên ngoài chạy bộ trở về, trên trán nàng còn mang theo một tầng mồ hôi trong suốt, lông mi dày cong, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, bộ dáng nhỏ xíu, chân ngắn nhỏ nhanh chóng di chuyển trên mặt đất, đi vào phòng tắm cầm một cái khăn mặt, lau mồ hôi trên trán.
Cô nàng nhỏ nhắn, tóc buộc thành một chùm, là kiểu tóc mà Lục Hoán chưa từng thấy qua.
— Là nàng sao?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Lục Hoán ẩn ẩn có một chút dự cảm, thế nhưng là vẫn không xác định được.
Nhưng mà, một giây sau, hắn liền thấy được tiểu cô nương có khuôn mặt bánh bao kia đặt mông ngồi xuống cái giường êm hình chữ nhật đặt tại phòng chính, bắt chéo chân (Lục Hoán: ……). Tiếp đó từ trong túi móc ra một cái cục gạch màu đen hình chữ nhật có màn hình lớn, dường như là định dùng cục gạch làm cái gì đó.
“Ngươi là nàng sao?” Lục Hoán không khỏi hỏi, thanh âm có chút mờ mịt.
Thế nhưng là, nàng dường như không có cách nào nghe thấy âm thanh của hắn bên này, chỉ là ở trên nhuyễn tháp nằm nghiêng xuống, trên mặt mang ý cười sáng lấp lánh, mở ra cục gạch kia trong tay nàng.
Cục gạch trong tay nàng đột nhiên phát sáng lên, khiến cho mi mắt Lục Hoán giật giật một cái.
Cỡ một giây sau, cục gạch trong tay nàng sáng lên, hình ảnh xuất hiện, lại là — từ góc độ của Lục Hoán lại vừa vặn thấy rõ — là cái gian phòng trong củi viện của Ninh Vương Phủ mà hắn từng ở qua kia?!
Hô hấp Lục Hoán đột nhiên trở nên dồn dập.
Hắn đột nhiên hiểu rõ chuyện gì.
— Là nàng.
Vân Du đạo nhân có nói tới hai thế giới —
Tấm hình của cái khối kia trong tay nàng chuyển qua, hẳn là không khác gì với cái màn sân khấu nửa trong suốt của mình, thật lâu như vậy cho đến nay, nàng chính là thông qua cái màn sân khấu nhỏ ở cái khối trong tay nàng mà tiếp xúc với mình.
Nàng cũng không phải là quỷ thần gì đó, mà là nữ tử đến từ một cái thế giới khác cách hàng ngàn năm sau.
Mà hiện tại, có lẽ là vì chấp niệm của mình quá sâu, phía bên mình vậy mà cũng xuất hiện một cái màn sân khấu có thể nhìn thấy nàng.
— Là nàng!
Đôi mắt Lục Hoán đột nhiên bắt đầu đỏ lên, hắn ngắm nhìn nàng, để cho màn sân khấu mở bản vẽ gốc, thế là, tiểu cô nương gương mặt bánh bao hoạt họa trong màn sân khấu, đột nhiên đã biến thành một thiếu nữ mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, tóc đen nhánh, trên trán còn có chút mồ hôi còn chưa có lau khô, con mắt sáng ngời, chiếc mũi ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi hơi nhếch, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào cục gạch trong tay nàng.
Đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
……
Lục Hoán mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thế nhưng lại cảm thấy quen thuộc dị thường.
Tựa như là, mỗi một cọng tóc của nàng, cũng như trong tưởng tượng của hắn.
Cách ngàn năm, hắn đứng ở trong gian phòng này, tùy ý cho mặt trời ở bên ngoài cánh cửa gỗ dần dần ngã về tây, hốc mắt đỏ bừng mà nhìn chăm chú vào nàng xuyên qua màn sân khấu nửa trong suốt, trái tim hắn tựa như có dòng điện chạy qua, nặng nề mà nhảy lên.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ông trời quả thật quan tâm hắn, để cho hắn gặp được nàng.
Một cái chớp mắt này, hắn nín thở, cảm thấy thời gian dường như đều ngừng lại.
……
Lục Hoán tạm thời còn chưa hiểu rõ, nàng rốt cuộc là làm thế nào mà thông qua một khối màn sân khấu, vượt qua ngàn năm, bồi bạn với mình một năm lâu như vậy, trong đầu hắn có chút trống rỗng, cuối cùng nhìn thấy người ngày ngày đêm đêm nhung nhớ mà tràn ngập vui sướng, còn có chút rụt rè bẽn lẽn cùng ngượng ngùng không biết làm sao.
Thế nhưng là, nàng lại tựa hồ cũng không biết hắn cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nàng, còn đang hết sức tập trung mà trên cái cục gạch đè tới nhấn tới.
……
Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng Túc Khê đi mua rau giúp mẹ Túc, sau đó liền chạy bộ sáng sớm trong chốc lát, trong lòng nhớ tới dáng vẻ buồn rầu của đứa con yêu đêm qua, thế là cũng không chạy nhiều, liền mau chóng trở về nhà, dự định online.
Cái game này mỗi lần online đều bắt đầu từ giao diện ban đầu, bởi vậy Túc Khê còn phải dịch chuyển, mới có thể tìm được đứa con yêu.
Lúc này trong game chính là thời điểm trời chiều đã ngã về tây, cô vốn cho rằng đứa con yêu hẳn là đang ở quan nha, thế nhưng lại thấy trên đỉnh đầu của hai cái chủ sự nhảy ra khung chat, nói là đứa con yêu bởi vì bệnh mà xin nghỉ phép?
Túc Khê sợ hết hồn, không thể nào, hôm qua bị cảm lạnh? Cô nhanh chóng lại đem màn hình chuyển dời đến quan xá.
Tiếp đó chỉ thấy, đứa con yêu đang đứng ở giữa phòng trong quan xá, nhìn về bên trong hư không, không nhúc nhích, đôi mắt to đen nhánh ửng hồng, tựa như là đang ủy khuất, mà cũng tựa như là kinh hỉ, tóm lại là đủ loại thần sắc mừng rỡ như điên, kinh ngạc như điên hợp lại trên khuôn mặt hắn.
Thế nhưng mà hắn không có nhúc nhích, khiến cho Túc Khê cho là game bị lag.
Thế là Túc Khê dịch chuyển đến trong sân, mắt nhìn ở bên ngoài, thấy một vài hạ nhân còn đang đi tới đi lui quét dọn, không có bị lag nha.
……
Mà Lục Hoán vào thời khắc này, nhìn thấy nàng ở một cái thế giới khác, hình ảnh hiện ra trong khối cục gạch ở trên tay kia, biểu tình trên mặt trong nháy mắt ngưng trệ —
Chỉ thấy trong màn hình của nàng, mấy cái người đi tới đi lui ở trong viện kia tất cả đều là tiểu nhân, cùng với mấy cái tiểu nhân tay nhắn chân nhỏ trước đó nhìn thấy trong thế giới của nàng cũng không có gì khác biệt, hơn nữa trên đỉnh đầu còn treo tên lên: chủ sự Giáp, chủ sự Ất, chủ sự Đinh,…..
Mà chính mình —
Sau khi màn hình của nàng dịch chuyển đến trong phòng, đứng ở chính giữa kia rõ ràng là chính mình, cái kia cũng tương tự tay ngắn chân nhỏ, một gương mặt bánh bao khổng lồ đang ngẩng lên, một mặt mông lung mà sững người, rõ ràng là chính mình!
Lục Hoán:……
Vì cái gì mà mình ở trên màn hình của nàng lại có bộ dạng ngu xuẩn như thế này?!
Mà trên đỉnh đầu của mình xuất hiện ba chữ khổng lồ:
ĐỨA – CON – YÊU.
Lục Hoán:……………………
Lục Hoán cuối cùng cũng đã biết, vì cái gì mà màn sân khấu này quan tâm đến mình mà gọi ĐỨA – CON – YÊU.
Nếu như cùng với mình bên này một dạng, cần thiết phải tiêu tốn một chút ngân lượng mới có thể chuyển đổi thành hình ảnh người bình thường theo như màn sân khấu nói, như vậy nàng nhất định là.
Không có, có, tiêu, tiền.
Ý thức được điểm này, Lục Hoán: “……”
……
Mà Túc Khê xác định không có bị lag, sau đó lại đem màn hình một lần nữa di chuyển đến trong phòng, chỉ thấy đứa con yêu vẫn là không có động đậy, ngơ ngác đứng ở nơi đó, trên gương mặt bánh bao lại lộ ra sắc mặt thập phần đặc sắc, một lời khó nói hết.
Sao, sao thế?
Túc Khê bị hắn làm cho không hiểu nổi.
Cô đang chuẩn bị túm túm kéo kéo đứa con yêu một cái, ra hiệu chính mình đã tới, nhưng lại đột nhiên phát hiện, ở góc trên bên phải điểm thưởng đã đạt đến 102–???!!!
Túc Khê đột nhiên cảm thấy kinh hãi, chuyện gì xảy ra.
Cô suýt chút nữa từ trên ghế salon mà nhảy lên: “Đứa con yêu, ngươi tối qua bị làm sao rồi? Như thế nào lại đột nhiên liền nhảy lên một trăm lẻ hai điểm?!”
Không phải là tối hôm qua điên cuồng mà làm mấy chục vạn cái chống đẩy chứ?!
Lúc cô thốt lên câu này, sau đó chỉ thấy trên màn hình đuôi lông mày của đứa con yêu run rẩy một chút.
Tiếp đó, hắn làm một động tác, dường như là tiến lên một bước, ở trong không khí trước mặt mà nhấn xuống.
Tiếp đó, Túc Khê liền không hiểu ra làm sao lại phát hiện, “ba” trên màn hình của mình một đám sương mù đi qua, gương mặt chibi của đứa con yêu đột nhiên đã biến thành bản vẽ gốc, trở thành thiếu niên mười sáu tuổi tuấn mỹ kia, đang nhìn chăm chú trong không trung, con mắt ẩn ẩn đỏ lên.
Cô:……
Cái game này hôm nay như thế nào lại? Đột nhiên lại bị lag trở thành bản vẽ gốc? Cô còn chưa có nạp tiền nha, thế mà đứa con yêu liền biến thành bản vẽ gốc? Hơn nữa, còn lâu như vậy, ước chừng nửa phút rồi nha, còn là một bộ dáng thiếu niên.
Túc Khê khi đó gọi quen miệng, lúc nạp tiền liền thuận tiện đem tên “Lục Hoán” hai chữ đổi thành “đứa con yêu”.
Mà lúc này, đang lúc cô không tìm ra được manh mối, chỉ thấy trên màn hình lại “ba” một cái, tính danh trên đỉnh đầu của đứa con yêu, đột nhiên đã biến thành một nhóm tên mới —
“Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán.”
Túc Khê:……????
Cái game phá của này chắc chắn là có bug rồi?!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Túc Khê: Ta không phục! Vì cái gì ta nạp tiền một giây mất 3 hào, ngươi nạp một canh giờ chỉ mới có 1 văn tiền?
Lục – Mười sáu tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán: Đừng hỏi, hỏi chính là lạm phát.
Lời của Team Ăn chơi gì:
Trời ơi tập này cute xỉu, bạn nhỏ Lục Hoán trên đường theo đuổi vợ mà Mị tưởng như Đường Tăng đi thỉnh kinh á, gian nan trăm bề. Vừa edit vừa nghe bài Thời Không Sai Lệch – Ngải Thần | 错位时空 – 艾辰 mà cũng thấy tội tội cho bạn nhỏ Lục Hoán, mặc dù đường còn xa, truy thê còn dài dài cơ mà Mị thích. (ᗒᗨᗕ)
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |