Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 5

Chương 5. Đây quả thực đã vượt qua phạm vi người thường có thể hiểu được

Tên hạ nhân mới vừa rồi còn hướng Lục Văn Tú phát lời thề son sắt nói trong hộp cơm có đĩa thịt khâu nhục sợ hãi thất kinh — Chuyện gì xảy ra?! Gặp quỷ?!

Vừa mới rõ ràng là có, vì cái gì lại đột nhiên liền bị đổi thành màn thầu bột cám ?!

Những người được kêu đến xem náo nhiệt không chỉ là hạ nhân Ninh Vương Phủ, còn có một số thực khách cùng văn nhân ở tạm trong phủ. Mặc dù bọn họ cũng đều biết con thứ cùng con trai trưởng tôn ti có khác biệt. Con thứ bên trong Ninh Vương Phủ trải qua cũng không quá tốt a, nhưng bây giờ tình huống này……

Đây cũng quá thảm rồi a.

Vô duyên vô cớ bị vu oan?

Hơn nữa người vu oan cho hắn là Nhị thiếu gia Lục Văn Tú tựa như một tên ngu xuẩn.

Thực sự là lúng túng. Bọn hắn đều hận không thể thay Lục Văn Tú tìm một cái lỗ chui vào.

Không khí trong lúc nhất thời cực kỳ yên tĩnh.

Một đám hạ nhân trước mặt Lục Văn Tú cùng tổng quản Hậu trù phòng trừng to mắt, hai mặt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ.

Thần sắc Lục Dụ An dần dần trở nên khó coi, nhìn chăm chú về phía Lục Văn Tú, tựa như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ, quát lớn: “Văn Tú, ngươi lại hồ nháo cái gì nữa?”

Lục Văn Tú chẳng hiểu ra sao, lúc này mới ý thức được cái gì, hắn thả hộp cơm xuống liếc mắt nhìn, nhất thời sắc mặt đỏ lên.

Không, không phải, chuyện gì xảy ra, vừa rồi hạ nhân mình rõ ràng nói trong này có mùi thơm của thịt hấp Khâu nhục, nhưng bây giờ bên trong như thế nào lại biến thành màn thầu bột cám nhạt nhẽo?!!

Trước mặt nhiều người như vậy, chính mình luôn miệng khăng khăng nói Lục Hoán trộm đồ ăn của mình, kết quả bây giờ, căn bản lại không trộm?

Còn bị mọi người thấy Hậu trù phòng khắc nghiệt với Lục Hoán như thế?!

Lục Văn Tú chỉ cảm thấy chính mình lập tức biến thành tên hề.

Hắn thẹn quá hoá giận, cổ đỏ lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhịn không được hung dữ đạp tên quản gia Hậu trù phòng đứng bên cạnh cùng cái tên hạ nhân đi cáo trạng chính mình xác nhận thịt hấp Khâu nhục nằm trong hộp cơm của Lục Hoán hai cước.

“Các ngươi có ngu xuẩn không? Sự tình không có trải qua kiểm chứng lại đi nói cho bản thiếu gia làm gì?”

Tổng quản Hạ trù phòng cùng tên hạ nhân kia hai mắt choáng váng, thanh minh: “chúng ta rõ ràng –”

“Rõ cái đầu nhà ngươi!” Lục Văn Tú mất hết thể diện, tức giận đến bốc hỏa, lại đạp một cước.

Đám hạ nhân nhao nhao lúng túng vô cùng, không dám nói lời nào.

Tràng cảnh thập phần xấu hổ làm cho đám hạ nhân cúi đầu co rụt.

Lục Hoán nhìn thấy bánh màn thầu bột cám nằm chính giữa hộp cơm sau đó, con ngươi cũng bất động thanh sắc mà đột nhiên rụt lại, kinh ngạc đến cực điểm, chỉ là hắn không có biểu hiện ra ngoài một chút nào.

Mà đúng lúc này, phòng bếp truyền đến một hồi tiếng động lách cách, có một hạ nhân nâng cái đĩa thịt hấp Khâu nhục kia đi ra, ngượng ngùng chạy tới, hướng Tổng quản Hậu trù phòng nói: “Tổng quản, tìm, tìm được, đặt ở tủ bếp của ngài.”

Tổng quản Hậu trù phòng kinh ngạc: “Làm sao có thể?”

Vừa rồi hắn lục soát khắp nhà bếp, rõ ràng không tìm được, mới xác định là bị người đánh cắp đi đó a.

Gặp quỷ rồi!

Chẳng lẽ là hắn mắt mờ? Vừa rồi không thấy?!

Chưa kịp dứt lời, Lục Văn Tú liền tức nổ phổi cho hắn một bạt tai: “Cút cho ta!”

Thực khách cùng văn nhân bị kêu đến xem náo nhiệt xung quanh dùng ánh mắt có mấy phần khó mà diễn tả bằng lời nhìn Lục Văn Tú, ánh mắt lúng túng lộ ra muốn cười lại không dám cười.

Lục Văn Tú tự nhiên có thể cảm giác được, trên mặt tựa như bị sạt một bạt tai, nóng hừng hực.

Sắc mặt Lục Dụ An càng ngày càng xanh xám: “Đủ rồi, chớ hồ nháo, đến cùng còn ra thể thống gì!”

“Tất cả giải tán!” Lục Dụ An phất tay áo liền đi.

Lục Văn Tú tức giận đến mặt đỏ tía tai, quay đầu hung tợn nhìn Lục Hoán, tiếp đó hung hăng đạp Tổng quản thêm một cước, rồi rút lui.

“Đi!”

Nhưng vào lúc này, hắn không biết là bị cái gì đẩy, nhất thời thét lên một tiếng, lòng bàn chân liền hướng ra ngoài, tiếp đến, ở trước mặt tất cả mọi người té theo tư thế chó đớp cứt.

“A a a” cả khuôn mặt hắn lập tức nện vào đất bùn trong sân, lúc ngẩng đầu lên, trong lỗ mũi tất cả đều là bùn!

Cuối cùng có hạ nhân nhịn không được bịt miệng lại.

Lục Văn Tú mặt mũi bầm dập, tức hổn hển, đứng lên hướng về phía quản gia Hậu trù phòng cùng hạ nhân mình cho mấy cái tát.

“Đui hay sao, dám ngáng chân ta?”

Khuôn mặt tâm phúc của hắn đều bị hắn tát cho sưng lên, tức giận không dám nói.

…..

Mà ngoài màn hình lúc này, Túc Khê có chút hả hê thu ngón tay lại, chà xát, thuận tiện từ đầu giường lấy ra một bịch snack khoai tây chiên xé mở.

Đây chính là người xấu tự có chơi xấu trị.

Túc Khê hoàn toàn chỉ nghĩ là thay nhân vật nhỏ trong game trút cơn giận, lại không nghĩ rằng hệ thống bật ra thông báo cực nhanh.

“Xin chúc mừng đã hỗ trợ nhân vật chính trong mối quan hệ giữa các cá nhân, lượng vàng +8, +2, +2+, 2, quan hệ nhân mạch điểm thưởng +3……”

“Điểm thưởng đã đạt đến 7 điểm, có thể lựa chọn một góc mới bên trong Ninh Vương Phủ tiến hành mở khóa.”

Mẹ ơi, lập tức liền có 7 điểm!

Tiếp đến, tấm bản đồ hiện ra trước mặt Túc Khê.

Trên màn hình thông báo khen thưởng không ngừng nhảy ra, Túc Khê cũng không nhìn thấy cậu bé, thế là vội vàng đem thông báo hiện ra tắt đi, hỏi: “Trước tiên không vội mở khóa bản đồ, ta cần cân nhắc mở khóa nơi nào đã.”

Hệ thống: “OK.”

Sau khi tắt thông báo, chỉ thấy trên màn ảnh bọn hạ nhân chen chúc nhốn nháo cuối cùng cũng đã tản đi. Đi cuối cùng còn lại hai thiếu nữ mặc quần áo vải thô thậm chí quay đầu đồng tình liếc nhìn cậu bé, trong mắt ý tứ —

Nhị thiếu gia thế mà ngu ngốc đến mức vu oan giá họa, đổ tội không thành công, cũng là muốn gây khó dễ cho Tam thiếu gia .

Sau khi đám người giải tán, phòng chứa củi trống rỗng, chỉ có gió lạnh gào thét.

Vở kịch nháo này lấy phương thức cực kỳ quỷ dị mà kết thúc.

Lục Hoán bước tới, cúi người, nhặt lên hộp cơm đã rơi xuống đất xem xét tỉ mỉ, mi tâm vặn thành chữ Xuyên.

“……”

Đừng nói đến bọn người Lục Văn Tú chấn kinh, hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng tận mắt thấy trong hộp cơm có thịt hấp Khâu nhục nóng hổi, nhưng làm sao trong nháy mắt bỗng nhiên lại biến thành màn thầu cám lạnh ngắt?

Nếu như nói chuyện ấm trà là hắn sốt hồ đồ.

Chuyện cửa tre cùng đệm chăn là hắn nghĩ làm trong mơ.

Chuyện khó lí giải như vậy, quỷ dị như vừa rồi, cũng là hắn hoa mắt sao?

Đây quả thực đã vượt qua phạm vi người thường có thể hiểu được, không khỏi để cho người ta hoài nghi tinh thần mình thất thường.

Lục Hoán chợt nhớ tới cái gì, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi đến dưới mái hiên, hướng về cái lỗ trên nóc nhà kia xem lại, vừa mới vào nhà không có nhìn kỹ, lúc này, liền nhìn thấy nóc nhà trước còn dư lại một lỗ nhỏ vậy mà không biết đã được tu bổ xong lúc nào.

“……”

Sắc mặt Lục Hoán chớp mắt càng thêm khó coi cùng cổ quái.

Mà Túc Khê lúc này chỉ thấy trên đỉnh đầu của cậu bé trong game là bọt khí màu trắng, một loạt các dấu chấm lửng…..

Hắn ngửa đầu lên phảng phất như đang suy xét nhân sinh.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!