Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 49

Chương 49. (Canh 1) Thân thế của đứa con yêu.

Đứa con yêu muốn mang Túc Khê đi gặp vị đạo nhân có tên là Vân Du rất nổi danh tại Yến quốc, xuất thân từ Trường Xuân Quan từ trăm năm trước, nghe nói đã qua trăm tuổi, từng được Hoàng đế các nước tiếp kiến qua, còn để lại rất nhiều truyền thuyết đem linh hồn đã bước vào vòng luân hồi chuyển thế mà triệu hoán trở về.

Vị đạo nhân Vân Du này gần mười mấy năm qua đi du lịch khắp các nước, căn bản tìm không thấy bóng dáng, bởi vậy, đứa con yêu mới tiêu tốn mấy tháng, phải thông qua Trấn Viễn Tướng Quân mới tìm ra được người này.

Đứa con yêu trước kia luôn quả quyết không tin vào thần linh ma quỷ, nhưng mà sau này đem cô ngộ nhận là quỷ thần, lại bắt đầu tin tưởng điều này.

Tuy rằng không biết mấy lời lưu truyền về vị đạo nhân Vân Du này cho đến nay là thật hay giả, nhưng mà ở trong Yến quốc có rất nhiều thư tịch liên quan đến vấn linh triệu sinh, chính xác đều là do hắn cùng với các đệ tử môn hạ biên soạn.

Bởi vậy, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, tìm được hắn liền tương đương với tìm được một đường hy vọng.

Mà nếu như từ trên người vị đạo nhân Vân Du này cũng không lấy được hy vọng gì, như vậy trong thiên hạ liền càng không có biện pháp có thể làm cho Túc Khê hiện thân.

Giờ khắc này, thủ hạ của Trấn Viễn Tướng Quân đã đem vị Vân Du đạo nhân kia mang về Trường Xuân Quan, bọn họ chỉ cần trước đi Trường Xuân Quan chờ đợi, liền có thể nhìn thấy được vị Vân Du đạo nhân nổi tiếng gần xa kia.

……

Túc Khê ở bên ngoài màn hình, nhìn thấy đứa con yêu mừng rỡ như điên mà ra lệnh cho người chuẩn bị ngựa, tính toán lập tức đi Trường Xuân Quan, bộ dáng tràn ngập mong đợi kia, tâm tình không khỏi nổi lên một trận phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt……

Tìm đại một cái cớ, nói mình tối nay có việc, không có biện pháp cùng hắn đi đến Trường Xuân Quan sao? Sau đó mấy ngày không online, vừa vặn bỏ lỡ vị Vân Du đạo nhân này?

Cái ý niệm này vừa mới hiện ra trong đầu Túc Khê, đã bị cô nhanh chóng phủ quyết, không không không, làm như vậy thì thật có lỗi với đứa con yêu, cũng quá là không có tinh thần phụ trách rồi.

Hơn nữa, lần này nếu như chưa gặp được vị Vân Du đạo nhân này, đứa con yêu khẳng định sẽ còn nghĩ cách, tiếp đó lại nhất quyết phải mang cô đi đến trước mặt vị đạo nhân này.

…… Chuyện này trốn được mùng một cũng tránh không khỏi mười lăm mà.

Nếu sớm hay muộn cũng có một ngày, đứa con yêu biết được, bọn họ là người ở hai cái thế giới, cô có bồi hắn đến già, nhưng lại vĩnh viễn sẽ không có khả năng xuất hiện ở trước mặt hắn. Như vậy, còn không bằng liền tối nay cứ để cho hắn biết, Hắn tuy rằng sẽ khổ sở, nhưng mà Túc Khê nghĩ thầm, hắn còn có dã tâm của chính hắn, hiện tại cũng có bằng hữu, đồng minh, hắn sẽ không có việc gì đi.

……

Trong lòng Túc Khê cảm thấy vô cùng bối rối, do dự một lúc lâu, vẫn là kéo kéo ống tay áo trái của đứa con yêu, được, ta đi cùng ngươi.

Tuy nhiên vào lúc này, có thể là sắp đi đến Trường Xuân Quan nên kích phát nhiệm vụ mới, trên màn hình nhảy ra một cái thông báo:

【Mời tiếp thu nhiệm vụ chính tuyến thứ mười (trung cấp): Vì Nhân vật chính tìm kiếm một vị có uy vọng ở trong triều đình, ít nhất là quan viên Nhị phẩm trở lên, làm hắn hạ quyết tâm đứng ở phía sau Nhân vật chính, nâng đỡ Nhân vật chính bước lên đế vị.】

Túc Khê chính là cảm thấy cái nhiệm vụ này căn bản là không thể nào xuống tay được mà, hiện tại các đại quan trong triều đình thưởng thức đứa con yêu nhưng thật ra chỉ có mấy vị, mà cái thân phận hoàng tử của đứa con yêu lại còn chưa bóc tem nữa. Tuy bọn họ có thưởng thức đứa con yêu, nhưng cũng không có khả năng đi nâng đỡ một cái đứa con thứ Ninh Vương phủ xuống dốc mà bước lên đế vị đi, cái này làm không khéo có khi liền biến thành mưu triều soán vị đó chứ!

Nhiệm vụ này theo lý mà nói hẳn là sau khi đứa con yêu khôi phục thân phận mới có thể kích phát nhiệm vụ.

Mà ngay thời điểm lúc cô nghĩ như vậy, trên màn hình liền nhảy ra nhắc nhở.

【Nhắc nhở: Nhiệm vụ này cùng với nhiệm vụ chính tuyến thứ chín song hành, chính là nhiệm vụ phụ thuộc vào nhiệm vụ chính tuyến thứ chín, điểm thưởng là 8.】

Thì ra là thế, Túc Khê ngay lập tức liền hiểu rõ, nói cách khác, nếu như tại Trường Xuân Quan tìm ra được cái vị ni cô kia, để cho đứa con yêu biết được thân thế của chính mình, đồng thời cũng muốn để cho một vị quan viên Nhị phẩm trở lên, khiến cho người nọ cũng biết được thân phận Cửu hoàng tử của đứa con yêu –!

Như vậy, hiện tại nhảy ra nhiệm vụ này, đã nói lên được, đêm nay đi Trường Xuân Quan, sẽ đồng thời kích phát nhiệm vụ thứ chín cùng với nhiệm vụ thứ mười?!

Túc Khê vốn đang đắm chìm trong ưu thương vì đứa con yêu không có cách nhìn thấy chính mình, nhưng khi nhận được nhiệm vụ mới, liền lập tức khẩn trương.

Lúc này đứa con yêu đang thúc giục ngựa chạy như bay, đến Trường Xuân Quan, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bên cạnh một cái, trong đôi mắt rực rỡ lấp lánh, dặn dò cô nhanh theo kịp, mà Túc Khê tính trấn an mà túm túm ống tay áo hắn, ý bảo chính mình đang đi theo, nhưng trên thực tế, đã sớm chọt chọt màn hình mà đem giao diện điều đến địa phương khác.

Trong triều đình quan viên Nhị phẩm trở lên rất nhiều, nhưng mà trước mắt lướt qua xem, có thể thỏa mãn được tình huống của nhiệm vụ thứ mười, tại đó biết được thân thế của đứa con yêu, sau đó liền sẽ bắt đầu động tâm tư nâng đỡ hắn thượng vị, lại chỉ có ba người.

Vân Thái Úy, Trấn Viễn Tướng Quân, Binh Bộ Thượng Thư.

Ba người này cấp bậc khác nhau, chính Nhị phẩm, chính Nhất Phẩm, chính Nhị phẩm, tất cả đều thỏa mãn.

Túc Khê trước mở ra địa đồ phủ Tướng quân, phát hiện đêm nay nhân vật chính đã không còn ở đấy, nhưng mà phủ Tướng quân vẫn là đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều quan viên uống đến say đã không còn biết trăng sao gì. Trấn Viễn Tướng Quân khó có được cao hứng, cũng uống nhiều một chút, lúc này chính là say khướt mà đang đánh Túy quyền, cái loại trạng thái này, xem ra là không có biện pháp đem hắn lôi đến Trường Xuân Quan đi, chỉ có thể từ bỏ hắn vậy.

Trong lúc quét đến chỗ Trấn Viễn Tướng Quân nơi này, trên màn hình đột nhiên nhảy ra:

“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ tám (1/2): Trở thành người kế thừa trong lòng của Trấn Viễn Tướng Quân, ở Bắc biên cương dẹp loạn bước đầu lập quân công. Đã hoàn thành phần trước. Nhận được một nửa điểm thưởng +6.”

Xem ra, đây là chứng minh, trải qua mấy tháng này, đứa con yêu đã hoàn toàn lấy được sự thưởng thức cùng tín nhiệm của Trấn Viễn Tướng Quân.

Trong lòng của Trấn Viễn Tướng Quân, giờ đây đã quyết tâm mang theo đứa con yêu đi Bắc biên cương tiến hành rèn luyện rồi nha.

Túc Khê ngay lập tức không biết là nên vui hay buồn. Vui chính là nhiệm vụ đã được hoàn thành một nửa, điểm thưởng tăng lên, đứa con yêu cũng được như ý nguyện mà thăng chức lên tòng Tứ phẩm. Buồn chính là, chờ cho đến khi bình loạn Bắc biên cương, nhiệm vụ khó khăn chồng chất làm không tốt, đứa con yêu lúc đó sẽ khó tránh khỏi bị thương.

Có điều nghĩ nhiều thì cũng vô ích, trước cứ đem nhiệm vụ trước mắt giải quyết cho xong thôi.

Tiếp theo là Vân Thái Úy, Túc Khê đem giao diện chuyển đến phủ Thái Úy — Hắn cũng không ở đây.

Hắn đêm nay tựa hồ có việc, đang ở trong hoàng cung thì gặp Hoàng thượng.

Túc Khê có chút gấp gáp, sợ ba người này đều có việc, cũng không có biện pháp mà hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng mà cũng may lúc này Binh Bộ Thượng Thư đang ngồi chỉnh chỉnh tề tề ở trên ghế, khuyên một vị quan viên khác uống ít một chút, hắn thoạt nhìn có vẻ thanh tỉnh.

Chính là hắn đi.

Túc Khê lại nghĩ biện pháp, đem Binh Bộ Thượng Thư mau chóng mang đến Trường Xuân Quan.

Mắt thấy đứa con yêu đã cưỡi ngựa một đường chạy như điên, đến cửa thành, Túc Khê ê da đầu một trận, đứa con yêu cũng quá là quá nóng vội đi?! Chờ lát nữa tình tiết Trường Xuân Quan kết thúc, chính mình còn không biết có thể xách được Binh Bộ Thượng Thư đi qua không nữa!

Đợi đã, có, Túc Khê bỗng nhiên nhớ tới cô gái xuất hiện đầu tiên trong hậu cung của đứa con yêu kia, đó là nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư Hàm Nguyệt cô nương. Hiện tại nhớ tới, trách không được vì sao Hàm Nguyệt lại có tên họ, hóa ra nàng là một nhân vật có thể có tác dụng mấu chốt.

Túc Khê liền nhanh chóng đem giao diện dịch chuyển đến phủ của Binh Bộ Thượng Thư.

Giờ khắc này, đêm đã khuya, Hàm Nguyệt đang ở trong khuê phòng của nàng, chìm trong mộng đẹp.

Túc Khê bất đắc dĩ từ trong cửa hàng mua một ít bột thuốc mê, rải vào trong phòng nàng ta, sau đó dùng chăn đem nàng ta cuốn lại, cuốn thành một cái trứng cuộn, giữ chặt ở trên tay.

Ngay sau đó liền đẩy cửa sổ ra, cố ý phát ra một tiếng vang cực lớn “Leng keng” —

Chờ đến khi bọn nha hoàn đang mơ màng sắp ngủ phản ứng lại đây, cũng chỉ thấy phòng trống không, cửa sổ thì mở toang.

Một cái nha hoàn nhanh chóng hét lên: “Có thích khách, tiểu thư bị bắt cóc đi rồi!”

Một cái nha hoàn khác thì nhanh chóng vọt tới ngoài viện đi tìm thị vệ, nói với hắn: “Lão gia đâu, mau chạy nhanh đến phủ Tướng quân nói cho lão gia, tiểu thư bị thích khách trói đi rồi!”

Mà trên bàn, bị gió thổi phất phơ, là một tờ giấy mà Túc Khê lưu lại, mặt trên vẽ Trường Xuân Quan, từ trong ống đựng bút rút ra một cây bút đặt ở trên đó.

Vị Binh Bộ Thượng Thư này rất thông minh, khẳng định là có thể lý giải ra được, ý bảo một mình hắn tiến đến, nếu không liền giết con tin.

Làm xong hết thảy, Túc Khê lại chậm rãi đem giao diện dịch chuyển một chút, thẳng đến khi di chuyển đến Trường Xuân Quan, tìm được một gian phòng trống của ni cô, đem nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư Hàm Nguyệt còn đang hôn mê, êm đẹp mà đặt ở trên giường, cũng đắp cho nàng ta một cái chăn ấm.

Cô nhẹ tay nhẹ chân mà làm, Trường Xuân Quan lại rất lớn, không có ai phát hiện ra.

Túc Khê nhẹ nhàng thở ra một hơi, kế tiếp, chính là chờ cho đứa con yêu cùng Binh Bộ Thượng Thư một trước một sau mà chạy tới.

……

Trường Xuân Quan nằm ở trên một ngọn núi cách kinh thành mấy dặm. Vào mùa thu, không khí về đêm rất khô ráo, hương hoa quế tỏa ra khắp núi đồi. Trên ngọn núi xa xa có thể thấy được một ít ngọn đèn dầu leo lét. Đúng là đã đến Trường Xuân Quan, miễn cưỡng đem mấy bậc đá rêu xanh làm đường lên núi chiếu sáng, còn nơi nào cũng đều hiu quạnh vắng vẻ.

Đứa con yêu theo chỉ dẫn của thị vệ đưa tin mà tiến đến, hai con ngựa đã chạy tới dưới chân núi, liền không thể chạy lên trên, vì thế đứa con yêu xoay người xuống ngựa, sai thị vệ đem hai con ngựa đều buộc ở trên cây dưới chân núi.

Hắn dẫm lên từng bậc thang đá rêu xanh mà hướng lên trên, quần áo quét lên tán lá rụng khô vàng trên bậc.

Đôi mắt hắn sáng đến kinh người.

Một đêm này, ước chừng chỉ có Túc Khê ở bên ngoài màn hình biết rõ, mặc dù đứa con yêu nỗ lực trả giá mấy tháng gian khổ, cuối cùng cũng không thể nhận được bất kỳ cái kết quả gì.

Trong lòng cô cũng cảm thất hơi chua xót, nhưng vẫn là căng da đầu nhìn đứa con yêu tiếp tục sải bước, như không hề biết mệt biết mỏi, đến Trường Xuân Quan.

Vân Du đạo nhân còn chưa có tới.

Có điều tại Trường Xuân Quan đã sớm có hai vị đạo trưởng biết chuyện này, thuộc hạ của Trấn Viễn Tướng Quân được phái đi tìm đã thông báo cho bọn họ, bởi vậy cả đêm bọn họ cũng không chợp mắt, còn đứng ở cửa quan mà chờ nghênh đón.

Nhìn thấy đứa con yêu cùng thị vệ quần áo hơi mang sương lạnh mà xuất hiện ở cửa quan, bọn họ liền vội vàng hành lễ.

Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê cũng giật nảy mình, qua một lúc mới phản ứng trở lại, hiện giờ đứa con yêu đã là mệnh quan triều đình tòng Tứ phẩm, đám đạo nhân này đương nhiên là phải hành lễ rồi.

…… Đứa con yêu do chính mình chăm đột nhiên có được quyền thế, thật là cho người ta phản ứng không kịp mà.

“Thỉnh Kỵ Đô Úy đi trắc điện nghỉ ngơi trước, Đạo Tổ đã đến rồi, chúng ta sẽ phái sẽ phái người tới thỉnh.” Một vị đạo trưởng trong đó nói.

Lục Hoán trong lòng sốt ruột, cũng không rảnh lo chú ý cái gì mà lễ nghi nữa, liền gật gật đầu, bước nhanh về hướng thiên điện mà đi, đi được vài bước, hắn quay đầu hướng hai vị đạo trưởng cùng với thị vệ ở bên cạnh: “Các ngươi không cần theo đâu.”

Nếu như đi theo, hắn liền không thể cùng quỷ thần nói chuyện.

Một mình Lục Hoán men theo thiên điện mà đi.

Lúc trước Túc Khê tự đem giao diện dịch chuyển đến Trường Xuân Quan, căn bản tìm không thấy cái vị ni cô vẩy nước quét nhà NPC có thể kích phát chân tướng thân thế, nhưng mà lúc này, ở góc trên bên phải màn hình lại không ngừng truyền đến khung thoại “……”.

Tâm tình Túc Khê cực kỳ kích động, liền kéo màn hình chuyển động khắp nơi, rốt cuộc ở hậu viện thấy hai cái nhân vật chibi, trong đó có một vị lớn tuổi đang cầm cây thước trong tay, đang quát lớn một vị ni cô khác cỡ trung niên đang cầm cái chổi quét rác.

Không ngừng nhảy ra đối thoại là —

“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ở trong cung làm cung nữ, mà đi so với các ni cô khác tự cho mình là nhất đẳng, liền có thể lười biếng, ta nói cho ngươi biết, đừng có mà lấy cớ đầu gối đau nhức, lại không chịu quét rác, ta liền đem ngươi đuổi ra khỏi đây! Trường Xuân Quan cũng không phải là địa phương có thể ăn không ngồi rồi!”

“Mà ngươi, nghe nói tối nay có vị Kỵ Đô Úy mới nhậm chức muốn tới, còn mắt trông mong mà nghĩ đi ra gặp mặt, ngươi nằm mộng cái gì đây, chẳng lẽ là nghĩ có thể nịnh bợ được đại quan quý nhân sao?

Lượng tin tức đối thoại này có chút lớn nha, ni cô này đã từng là cung nữ trong hoàng cung, tối nay còn liều mạng muốn gặp đứa con yêu, xem ra, trong nhiệm vụ thứ chín có nhắc đến vị ni cô vẩy nước quét nhà chính là bà ấy!

Túc Khê liền di chuyển nhanh đến thiên điện, nhéo nhéo ống tay áo đứa con yêu, ý bảo hắn cùng đi với mình. Mau mau mau.

Đứa con yêu đang đợi Vân Du đạo nhân tới, tâm tình nôn nóng, căn bản là đứng ngồi không yên, đang ở thiên điện đi tới đi lui, thấy ống tay áo bị cô túm chặt, có chút khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?”

May mắn Vân Du đạo nhân còn chưa có đến, Túc Khê nghĩ thầm, nếu đến, đứa con yêu nào còn có tâm tình mà đi hậu viện gặp vị ni cô kia sao? Thừa dịp này, nhanh chóng đem đứa con yêu kéo qua đi!

Vì thế, cô càng thêm dùng sức mà lôi kéo.

Quần áo Lục Hoán đều bị cô túm nắm lấy, không khỏi buồn cười, nói: “Được, ta đi theo ngươi, đừng nóng vội.”

Đứa con yêu từ thiên điện dời bước đi hậu viện, hắn vừa xuất hiện ở hậu viện, lão ni cô đang ác thanh ác khí giáo huấn người nhất thời câm miệng, mà một vị ni cô khác lại đang nhìn hắn, trên mặt xuất hiện kích động, há miệng, như là có thiên ngôn vạn ngữ* muốn nói ra, nhưng mà lại không rên một tiếng, dần dần, vành mắt đều ửng đỏ.

*千言万语 [Qiānyán wàn yǔ]: Ngàn lời muốn nói

Lục Hoán cũng nhìn ra, vị ni cô này có chuyện muốn nói với chính mình, quỷ thần cô nương túm kéo mình đến đây, chẳng lẽ là muốn cho mình nghe vị ni cô này nói một chút gì?

Hắn liền hướng lão ni cô kia nói: “Tuệ Tịnh đạo trưởng, có thể để ta cùng với bà ấy nói vài câu?”

Tuệ Tịnh đạo trưởng ngượng ngùng mà rời đi.

Ở giữa hậu viện, liền chỉ còn lại có hai người đứa con yêu cùng vị ni cô trung niên này.

Đứa con yêu nhìn vị ni cô, nói: “Ngươi là có chuyện gì muốn nói với ta? Thỉnh nói ngắn gọn, ta còn phải gặp người quan trọng.”

Vị ni cô này trong lòng biết rõ, đây chỉ sợ là cơ hội duy nhất có thể nói cho hắn biết sự kiện kia, tối nay không nói, chỉ sợ ngày sau rốt cuộc sẽ không còn có biện pháp nói ra nữa. Vì thế, bà lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói một cái chuyện xưa.

Túc Khê nhìn trên màn hình, rốt cuộc cũng nhảy ra nội dung thân thế từ đầu đến cuối của đứa con yêu — Hoặc là nói, vị ni cô này đang trình bày thân thế của đứa con yêu.

【Trong cung sở dĩ thái giám, thị vệ, cung nữ, thậm chí là bao gồm các vị hoàng tử đều biết, trong Hoàng cung có một cái kiêng kị, đó là không được ở trước mặt Hoàng đế nói về vị Cửu hoàng tử ở trong bụng Khanh quý nhân còn chưa có xuất thế, liền đã chết. Hơn hai mươi năm trước, Hoàng thượng có một phi tử sủng ái nhất, chính là nữ nhi của tri phủ Vân Châu, Hoàng thượng đối với nàng nhất kiến chung tình, đem nàng mang vào cung, từ đây hết sức chuyên chú mà sủng hạnh nàng, không hề đem mấy phi tử khác để vào trong mắt.】

【Chính là kể từ đó, Khanh quý nhân liền gây thù chuốc oán vô số, mà nhà mẹ đẻ nàng cũng không phải là gia tộc mạnh mẽ gì, cũng không có biện pháp vì nàng cung cấp chỗ dựa, nàng ở trong cung, chỉ có thể dựa vào sự sủng hạnh của Hoàng thượng mà sống qua ngày. Chỉ có điều, tuy là đế vương, nhưng lại bảo hộ không được người mình yêu nhất. Khanh quý nhân hoài thai tám tháng có lẻ, không biết là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, ngã vào giữa hồ nước, sau khi được cứu lên, một xác hai mạng. 】

【 Hoàng Thượng đau đớn muốn chết, ôm xác của Khanh quý nhân mà hoảng hốt suốt ba ngày, mới không thể nào mà không đem nàng hậu táng ở Hoàng lăng. Trước đây hắn vô cùng chờ mong Cửu hoàng tử trong bụng Khanh quý nhân được sinh ra, nhưng sau khi xảy ra việc này, trong cung liền không một ai dám ở trước mặt Hoàng thượng mà đề cập tới vị Khanh quý nhân cùng Cửu hoàng tử đã chết. Một khi đề cập đến, liền bị Hoàng thượng mãn môn sao trảm*. Trong nhà Khanh quý nhân nguyên bản cũng chỉ có phụ thân tri phủ Vân Châu góa bụa đơn độc, sau khi biết được việc này, sâu sắc cảm thấy cuộc đời này hết hi vọng, liền ở trong nhà thắt cổ tự vẫn, cứ như vậy, một nhà Khanh quý nhân, hoàn toàn chặt đứt huyết mạch.】

*满门抄斩 [Mǎnmén chāo zhǎn]: Tịch thu tài sản, chém cả nhà.

【Nhưng không ai hay biết chính là, sớm ở trụy đường trước đó, Khanh quý nhân liền nhân lúc đêm mưa to, đem hài tử sinh non kia đưa ra, chỉ là Khanh quý nhân biết chính mình ở nơi thâm cung, không có năng lực bảo hộ đứa nhỏ này, đứa nhỏ này chưa chắc có thể bình an lớn lên. Vì thế gửi gắm ký thác cho một cung nữ đến tuổi 25 sắp rời cung đã từng nhận trợ giúp của nàng, trong đêm khuya nghĩ cách đem hài tử mang theo ra ngoài.】

【Vị ni cô đang đứng trước mặt Nhân vật chính này, chính là vị cung nữ lúc đó. Bà biết chính mình không có biện pháp mà đem đứa nhỏ nuôi lớn lên, huống hồ, bà là từ trong cung ra, đột nhiên lại có con, khó tránh khỏi khiến cho những người hại chết Khanh quý nhân hoài nghi, nên phải nghĩ cách đem đứa nhỏ đưa đến một chỗ an toàn.】

【Mà đúng lúc này, ở bên trong Ninh Vương Phủ cũng có một cái di nương vừa lúc sắp đẻ, nhưng lại không biết được sau khi sinh ra, là một cái tử thai*. Di nương lúc đó sợ hãi chính mình sinh ra tử thai, bị người trong Ninh Vương Phủ cảm thấy đen đủi mà đuổi đi, vì thế năn nỉ vú nuôi bên người, thay nàng ta tìm được một đứa trẻ con tới thay mận đổi đào. 】

*死胎 [Sǐtāi]: Thai chết

【 Cứ như vậy, Nhân vật chính thông qua vị ni cô này cùng vú nuôi năm đó, tiến vào Ninh Vương Phủ, trở thành đứa con thứ do di nương sinh ra. Sau khi di nương sinh xong không bao lâu liền chết vào một ngày trời đông giá rét, mà vú nuôi kia cũng miễn cưỡng đem Nhân vật chính nuôi đến khi hơi lớn hơn một chút, rồi cũng lìa đời. Trên đời này, duy nhất biết được chân tướng năm đó cuối cùng chỉ có một người, đó là vị đã từng là cung nữ đang đứng trước mặt Nhân vật chính này.】

……

Trong quá trình kể ra, Túc Khê liên tục chú ý nhìn về phía cửa, đợi Binh Bộ Thượng Thư vội vội vàng vàng mà xuất hiện, liền dùng một tiếng vang cực kỳ nhỏ, đem hắn dẫn tới hậu viện.

.……

Sau khi vị ni cô thấp giọng trình bày xong, nước mắt đã lăn dài, bà nói, Khanh quý nhân là ân nhân của bà, mà Cửu hoàng tử do Khanh quý nhân sinh ra cũng tự nhiên là ân nhân của bà.

Bà cơ bản tính toán đem việc này chôn ở trong bụng cho đến chết, nhưng mà những ngày gần đây lại nghe nói vị Kỵ Đô Úy tân nhiệm kia thế nhưng lại chính là đứa bé chính mình năm đó từ trong cung mang ra.

Bà tuy rằng không biết năm đó kẻ hại chết Khanh quý nhân chính là ai, nhưng mà lại lo sợ Lục Hoán tương lai phụ tá quân vương cùng với người đã hại chết Khanh quý nhân năm đó có liên quan. Vì thế lúc này mới trăm phương nghìn kế muốn tìm được Kỵ Đô Úy, nói ra chân tướng năm đó.

……

Túc Khê tuy rằng đã sớm đoán ra được tình huống thân thế của đứa con yêu có khả năng cũng tương tự như vậy, rốt cuộc thâm cung bên trong, một vị phi tử nếu muốn yên ổn mà sống đến già, cơ hồ là chuyện không có khả năng. Cô tuy rằng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng mà giờ này phút này, khi nhìn thấy vị ni cô nước mắt đầy mặt này, trong lòng cô vẫn là ẩn ẩn chua xót……

Nhưng mà trên mặt đứa con yêu cũng chỉ lộ ra hoài nghi, cực kỳ mất hứng, lãnh đạm mà đánh gãy lời vị ni cô đang khóc sướt mướt này, hỏi: “Ngươi có biết tối nay ngươi bịa ra chuyện này, là muốn mang tội danh chém đầu, ngươi có cái chứng cứ gì có thể chứng thực được như theo lời ngươi nói?”

Túc Khê:……

Vị ni cô kia liền kỹ càng tỉ mỉ nói ra chuyện năm đó đem đứa con yêu đưa cho vú nuôi kia về nuôi lớn ở trong Ninh Vương Phủ có một cái đặc thù, còn nói là lưu lại tín vật của vú nuôi.

Đứa con yêu nhìn tín vật, thật đúng là đồ vật của vú nuôi kia, nhưng mà đứa con yêu vẫn là không tin: “Cái này cũng không thể chứng minh được cái gì, lỡ như đây chỉ là đồ vật mà ngươi nhặt được từ vú nuôi thì sao, sau đó biên ra một cái chuyện xưa như vậy.”

Vị ni cô kia vạn vạn không nghĩ tới Kỵ Đô Úy thế nhưng lại không tin, cuối cùng, đành phải lấy ra một khối ngọc bội, giao cho đứa con yêu, nói: “Đây là đồ vật tùy thân của Khanh quý nhân năm đó, từ nhà mẹ đẻ mang đến, hẳn là chỉ có bệ hạ cùng số ít quan viên đêm đó nương nương vào cung tham gia yến tiệc trong hoàng cung có gặp qua. Nếu như điện hạ ngài giao cho bệ hạ, nhất định có thể khôi phục thân phận của ngài!”

Đứa con yêu liếc mắt nhìn ngọc bội kia một cái, tựa hộ là đang châm chước những gì bà ấy nói là thật hay giả.

Túc Khê có chút nóng nảy, hận không thể thay đứa con yêu đem ngọc bội kia nhận lấy, đây chính là tín vật chứng minh cho thân phận Cửu hoàng tử nha! Đứa con yêu ngươi không muốn khôi phục lại thân phận điện hạ sao?

Đứa con yêu tiếp nhận ngọc bội, để vào trong ngực, nhưng trên mặt thoạt nhìn cũng không hề dao động, nói với vị ni cô kia: “Chuyện này ta sẽ tự điều tra rõ, nếu ngươi đối với ta có ân, ta chắc chắc sẽ báo ân. Nhưng chuyện tối hôm nay, không được để cho người thứ ba biết.”

Ni cô kích động vội vàng gật gật đầu.

Đứa con yêu tiếp nhận được tín vật này sau đó, Túc Khê nhìn thấy trên màn hình liền nhảy ra thông báo nhiệm vụ thứ chín đã hoàn thành —

【 Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ thứ chín: Từ chỗ vị ni cô vẩy nước quét nhà nơi đó tại Trường Xuân Quan biết được thân thế của Nhân vật chính! Điểm thưởng +12. 】

Túc Khê còn đang đắm chìm trong chuyện cũ mà ni cô nói ra vẫn chưa thể thoát ra, theo bản năng mở ra góc trên bên phải màn hình nhìn thanh trạng thái trước mặt, chỉ thấy, điểm thưởng đã có 90, mà trong phần giới thiệu nhân vật, cột của Cửu hoàng tử kia, rốt cuộc cũng xuất hiện chân dung của đứa con yêu — Đợi đã.

Tâm tư Túc Khê lập tức nhảy đến địa phương khác, cái chân dung này sử dụng thế nhưng là lấy nguyên họa. Cô cả nửa năm nay không có nạp tiền nhìn bản vẽ gốc của đứa con yêu, bỗng nhiên vừa thấy, đều có chút bị sự đẹp trai của hắn mà làm cho sửng sốt.

……

Mà cùng lúc đó, đang đứng ở một góc tường, trong lúc vô tình nghe thấy được hết thảy chuyện này, biểu tình của Binh Bộ Thượng Thư lộ vẻ ngưng trọng.

Hai mươi năm trước khi hắn tham gia yến tiệc, là một trong số ít quan viên có thấy qua khối ngọc bội của Khanh quý nhân. Mà ngọc bội kia là độc nhất vô nhị, chuỗi ngọc bên dưới cũng là do Khanh quý nhân tự mình thêu, chiếu theo lời nói của vị ni cô này khả năng Lục Hoán sẽ không tin, nhưng mà hắn trong lúc vô tình nghe thấy chuyện này, lại là tin đến tám phần.

Trách không được, năm đó Khanh quý nhân từ hồ nước cứu đi lên, vị thái y đưa thai nhi đã chết ở trong bụng kia, không bao lâu liền từ chức về quê, hóa ra cũng là thay Khanh quý nhân che giấu chân tướng thai nhi sớm đã được sinh non sao……

Binh Bộ Thượng Thư cùng Trấn Viễn Tướng Quân ở trong triều cũng không có hoàn toàn đứng vào hàng ngũ của bất kỳ hoàng tử nào, hai người một lòng mà vì bá tánh suy nghĩ, suy xét tư lợi cho chính mình thì lại cực kỳ nhỏ. Trước đây Trấn Viễn Tướng Quân cho rằng trong đám hoàng tử, Thái tử quá mức tầm thường bạc nhược, Tam hoàng tử quá mức hoang dâm, Ngũ hoàng tử quá mức kiêu ngạo thích khoe khoang lập công, tất cả đều không phải là minh quân, duy có Nhị hoàng tử luôn điệu thấp giữ mình, chịu lắng nghe lời kiến nghị, tương lai nếu như phụ đạo hắn, ngược lại cũng có thể trở thành một đế vương tốt vì nước thương dân.

Nhưng mà lúc trước xảy ra chuyện Bắc biên cương bạo loạn, lại lộ ra vị Nhị hoàng tử này có một chút sự ích kỷ, hắn rõ ràng biết bá tánh đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng, nhưng lại vì lo lắng lúc đi rồi, thế lực trong kinh thành có biến, vì thế cáo ốm cố ý không đi phương Bắc. Lúc ấy Trấn Viễn Tướng quân liền đối với Nhị hoàng tử cực kỳ thất vọng!

Mà hiện tại, nếu hắn cùng Trấn Viễn Tướng Quân nhất trí cho rằng vị thiếu niên xuất sắc này, chính là vị Cửu hoàng tử điện hạ năm đó chết non mà nói, thế thì……

Trong nháy mắt, trong lòng Binh Bộ Thượng Thư liền hiện ra nhiều ý tưởng.

……

Đứa con yêu xoay người rời đi khỏi hậu viện, bước nhanh trở lại thiên điện, mà Túc Khê cũng nhìn thấy Binh Bộ Thượng Thư cũng nhanh bước rời khỏi nơi đây, tìm được tiểu nữ nhi đem cả chăn lẫn người cùng khiêng lên, đau đầu không thôi mà hướng xuống núi, liền biết rõ, toàn bộ câu chuyện đều được Binh Bộ Thượng Thư nghe thấy, nhiệm vụ thứ mười liên đới với nhiệm vụ thứ chín hẳn là cũng đã hoàn thành.

Quả nhiên, trên màn hình nhảy ra: 【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười: Làm cho một vị quan viên Nhị phẩm trở lên đứng cùng phe với Nhân vật chính! Khen thưởng nhiệm vụ + 8】

Ở góc trên bên phải điểm thưởng ngay lập tức nhảy tới 98!

Khả năng này chính là đã tích lũy đầy đủ đi, đứa con yêu quản lý trang trại một năm, tốn vô số tâm tư thu được ba vạn thạch lương thảo, được Binh Bộ Thượng Thư cùng Trấn Viễn Tướng Quân thưởng thức, bởi vậy lúc này mới có thể nhanh chóng mà liên tiếp hoàn thành mấy cái nhiệm vụ chính tuyến.

Túc Khê còn nhớ rõ hệ thống từng nói qua đạt một trăm điểm có thể cùng đứa con yêu giao lưu, cùng với một bao lì xì cực lớn, không biết bao lì xì sẽ là cái gì, cô có chút kích động rồi nha. Nghĩ đến kế tiếp lại nỗ lực hoàn thành một cái nhiệm vụ chi nhánh, liền có thể nhanh chóng mở ra một trăm điểm tiến tới vùng đất mới!

Đứa con yêu trở lại thiên điện, lại đem khối ngọc bội kia lấy ra cẩn thận quan sát một chút, thấp giọng hỏi Túc Khê: “Ngươi tin tưởng những lời mà vị ni cô tối nay nói sao?”

Trên mặt hắn có rất nhiều nghi hoặc.

Hắn đương nhiên là không tin, hết thảy theo lời vị ni cô này nói, đều thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Hắn tin tưởng chính là cô nương quỷ thần bên cạnh hắn, nàng đem chính mình kéo tới hậu viện, liền nhất định là hy vọng chính mình biết hết thảy chuyện này, như vậy, chẳng lẽ……

Túc Khê lôi kéo ống tay áo hắn, tỏ vẻ chính mình là rất tin tưởng.

Đứa con yêu cười một chút, đem ngọc bội một lần nữa để vào trong lồng ngực, lắc đầu, nói: “Tín vật này, hoàn toàn có thể bịa đặt ra, ta trước mắt cũng không quá tin tưởng, có điều, cho dù chuyện có như thế nào đi chăng nữa, tổng hội có thể tra ra manh mối.”

Túc Khê vốn dĩ cho rằng đứa con yêu khi biết được thân phận thật sự của hắn, kỳ thật là Cửu hoàng tử, hẳn là sẽ vui vẻ, từ một đứa con thứ trong Ninh Vương Phủ lắc mình trở thành Cửu điện hạ trong hoàng cung, không phải hẳn là nên cao hứng sao?

Huống chi, trừ cái này ra, đứa con yêu rốt cuộc cũng đã biết được tình huống của cha mẹ ruột của mình.

Chính là, thần sắc của đứa con yêu thoạt nhìn lại không có gì dao động.

Túc Khê không khỏi túm túm tay hắn.

Mà hắn nhìn trong hư không, nghĩ nghĩ, nói với Túc Khê: “Đối với ta mà nói, cha mẹ ruột ta là ai, ta — Ta đương nhiên là muốn biết, nhưng lại cũng không biết, là liệu có nên biết nữa hay không.”

“Một đời làm quan, tạo phúc cho bá tánh một phương, làm một chút chuyện có ý nghĩa, tuy rằng là nguyện vọng của ta, nhưng có liên quan đến mặt khác, ta chưa có nghĩ tới.”

Tròng mắt đen nhánh của đứa con yêu thực trong suốt.

Hắn nhìn trong hư không, tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng lại há miệng thở dốc, đành ngậm miệng lại, chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào một khoảng không, tưởng tượng bộ dáng của Túc Khê.

Túc Khê hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn tuy rằng bước vào giữa vòng xoáy quyền lợi, nhưng trên thực tế, chưa từng có ý nghĩ làm hoàng tử, thậm chí là làm đế vương. Hoặc là nói, hắn có dã tâm, có khát vọng, nhưng mà dã tâm cùng khát vọng lại không đi liền với quyền thế, cũng không đặt ở chỗ tranh danh đoạt lợi.

Túc Khê trong một khoảng thời gian ngắn không biết ý nghĩ của đứa con yêu là tốt hay xấu.

Đế vương nơi cao không thắng hàn*, đứa con yêu có lẽ cũng không nguyện ý đi làm, nhưng mà có đôi khi, có người vận mệnh vừa sinh ra cũng đã quyết định rồi.

高处不胜寒 [Gāo chù bùshèng hán]: Là một ẩn dụ cho một số người quyền cao chức trọng, không có bạn bè thân thiết và thường cảm thấy dễ bị người khác đẩy xuống từ vị trí cao. Nói một cách đơn giản, đứng ở nơi cao thì không thể chịu được gió hay lạnh ở đó. Nó cũng là một phép ẩn dụ cho cấp độ cực cao mà một người đã đạt đến trong kỹ năng, vị trí hoặc tu luyện. Trạng thái càng cao, càng ít người có thể bầu bạn, đồng thời sẽ càng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo.

Cô lần đầu nghe đứa con yêu nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cũng có chút rối bời.

Nhưng mà không đợi Túc Khê kịp suy nghĩ kỹ hơn, bên kia liền truyền đến thanh âm của hai vị đạo trưởng: “Kỵ Đô Úy, Vân Du đạo nhân tới.”

…… Này, này liền đã tới rồi?!

Đứa con yêu kích động mà hướng ra cửa bước đi thật nhanh, tiến đến cửa nghênh đón.

Mà trái tim Túc Khê lúc này cũng đã nhanh vọt ra khỏi cuống họng!

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!