Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 43

Chương 43. “Ta sớm đã biết.”

Ba ngày sau, hai cái biện pháp mà Lục Hoán nói tới quả nhiên có hiệu quả!

Tam Bộ vốn là thiếu người, có thể giảm bớt công việc lại dùng quan lại của Nhị Bộ, tự nhiên là cầu còn không được, huống chi Tam Bộ còn có ý nghĩ ôm đá bỏ xuống giếng, cho là Nhị Bộ lần này đem sự tình đảm nhận, tất nhiên sẽ xử lý sứt đầu mẻ trán, đến lúc đó càng thêm loạn thành một bầy.

Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Nhị Bộ liền lập tức mời mã phu khác đến tiến hành quản lý đàn ngựa.

Đồng thời để cho người đến hòa giải, ám chỉ mã phu của nhà binh sẽ hợp tác cùng dân thường, cái này chính là bát cơm sắt* đấy.

*铁饭碗 [Tiě fànwǎn]: Ám chỉ công việc nhàn hạ, tính ổn định cao cùng nhiều phúc lợi đi kèm… thường là các vị trí trong Nhà nước, trong công ty.

Đám mã phu kia nghiêm chỉnh huấn luyện, từ Nhị Bộ lấy được bạc trắng mặc dù không tính là nhiều, nhưng nhóm mã phu tự cho là chính mình đang ăn cơm quốc gia, thế là cũng không thèm để ý đến bổng lộc phát chỉ có một chút ít, ngược lại còn hết sức cao hứng!

Cứ như vậy, Nhị Bộ không chỉ có giải quyết tốt đẹp chuyện này, cứ thế mãi, lại còn đem giảm bớt rất nhiều vấn đề chi tiêu tài chính.

Mà chuyện vũ khí, cũng rất nhanh giải quyết được thuận lợi.

Sau khi Nhị Bộ đem tin tức thả ra, trong kinh thành có rất nhiều phú thương vận chuyển hàng hóa liền bắt đầu rục rịch.

Lục Hoán để cho nhóm chủ sự trước đem chuyện hợp tác xáo lên, để cho các phú thương nghĩ là công việc béo bở nên làm, trong lòng âm thầm đọ trí đấu sức lẫn nhau.

Đợi cho đến khi các phú thương nghĩ hết biện pháp, trong lúc tranh giành bể đầu muốn ôm việc này, lại tiến hành áp lợi nhuận chiết khấu thích hợp cho các phú thương.

Đã như thế, sau khi giải quyết thành công chuyện này, còn giúp giảm đáng kể nhân lực, vật lực cùng tài lực cho Nhị Bộ.

Hai chuyện này luôn luôn khiến cho Binh Bộ Nhị Bộ nhức đầu không thôi, hàng năm chiêu binh, hai chuyện này đều cần chủ sự tài giỏi hơn đi xử lý.

Có tiến hành thăm viếng trấn an bách tính trong kinh thành, có sứt đầu mẻ trán mà lần theo hướng vũ khí vận chuyển, tóm lại là luống cuống tay chân.

Nhưng sau khi Viên Ngoại Lang mới cưỡi ngựa đến nhậm chức, lại cấp tốc giải quyết được hai cái ổ bệnh của Nhị Bộ, có thể gọi là mạnh mẽ quyết đoán, hiệu suất cao.

Trải qua chuyện này, nhóm chủ sự Nhị Bộ từ tận đáy lòng đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu đối với Lục Hoán.

……

Vốn cho rằng vị thiếu niên này là dựa vào quan hệ với Vân Thái Úy cùng Ninh Vương Phủ mới tiến vào quan nha của bọn họ, nhưng hiện tại xem ra, vị thiếu niên này lắm mưu giỏi đoán, chắc chắn có chỗ hơn người. Cho dù không cùng bọn hắn so sánh, ở nơi này trong kinh thành bên trong đám con em thế gia, cũng tuyệt đối là hiếm có, là nhân tài cực kỳ xuất chúng.

Mắt nhìn thấy sự tình đau đầu liền như vậy mà giải quyết xong, Nhị Bộ Lang Trung thật sâu thở phào một cái, đối với vị thiếu niên mới nhậm chức phó quan này cuối cùng cũng dành nhiều hơn mấy phần ưu ái. Nghĩ đến nếu như thiếu niên này một mực tự mình lưu lại ở đây làm Viên Ngoại Lang, còn gì phải lo lắng đến hiệu suất của Nhị Bộ hàng năm nữa sao? Còn lo lắng chi việc mình không thể thăng quan tiến chức sao? Lúc trước chính mình còn nghĩ đem hắn đuổi đi, để cho nhi tử mình đảm đương chức vị này, nhưng hiện tại nghĩ lại, làm như vậy e rằng sẽ bởi vì nhỏ mà mất lớn.

Nhị Bộ Lang Trung đột nhiên trở nên thân thiết hơn, còn đặc biệt ra lệnh cho mấy cái chủ sự bày trên bàn sau tấm bình phong của Lục Hoán nhiều thêm mấy bồn chậu kiểng, thả nhiều thêm một chút lửa than, siêng vẩy nước quét dọn.

Đám chủ sự dưới trướng nhìn thái độ của Lang Trung Ngũ phẩm ở trong mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tự nhiên thái độ đối với Lục Hoán cũng xảy ra thay đổi……

……

Đợi đến thời điểm Túc Khê ngày thứ hai lại online, trong game chẳng qua cũng chỉ trôi qua ba ngày, thế nhưng là khiến cô phải mở to hai mắt, cảm giác đứa con yêu ở chỗ Binh Bộ Nhị Bộ như thế nào lại xảy ra biến hóa long trời lở đất đến như vậy —

Chỉ thấy, đứa con yêu ngồi ở sau cái bàn ở đằng sau tấm bình phong đọc sách, thỉnh thoảng nhấc bút lên, chấm lấy nước mực phê bình chú giải một ít gì đó.

Nước mực vừa vặn hết, đứa con yêu đang muốn đứng dậy cầm đi khố phòng.

Bên ngoài lại đột nhiên xông tới một cái nhân vật chủ sự, nhiệt tình nói: “Viên Ngoại Lang, ngài ngồi, ta vừa vặn không có việc, đến mài cho ngài!”

Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của đứa con yêu, hào hứng nhấc tay áo lên, liền ỷ lại đứa con yêu đang ngồi ở bàn bên cạnh không đi, ân cần mài mực.

Đỉnh đầu của đứa con yêu:.…..

Túc Khê:……

Đây là biểu hiện của thái độ nịnh bợ hết sức lộ liễu của chủ sự Bính.

Bên ngoài cơn mưa nhỏ đang rơi tí tách, lúc đứa con yêu bung ô dù giấy dầu lên, định trở lại quan xá, có một nhân vật chủ sự khác lại nhanh chóng bước chân ngắn chân nhỏ đi tới, cũng ở bên cạnh đứa con yêu mà bung dù, thân thiết nói: “Viên Ngoại Lang, không bằng chúng ta cùng nhau trở về a.”

Người này lúc chúng chủ sự đang nghị luận ầm ĩ liền thay đứa con yêu nói chuyện, bảo hộ đứa con yêu.

Đây chính là biểu hiện cho thái độ kính nể hết sức rõ ràng của chủ sự Đinh.

Lần này chuyện phiền toái của Nhị Bộ được đứa con yêu dứt khoát giải quyết sau đó, phần lớn đám chủ sự đều đối với đứa con yêu có chút thay đổi, đồng thời thái độ cũng cải biến.

Nhưng vẫn có một đám người, vẫn âm dương quái khí cảm thấy đứa con yêu cũng chẳng qua là từ Thái học viện học lén một chút phương pháp quản lí, liền qua Bộ Binh mà múa rìu qua mắt thợ, đồng thời cũng không có gì lợi hại, sự kiện lần này có thể giải quyết, nhưng cũng không thể chứng minh được đứa con yêu sau này cũng có thể giải quyết mọi chuyện cấp thiết của Bộ Binh.

Đám người này còn không chịu phục tùng vẫn lấy chủ sự Giáp cùng chủ sự Ất làm trung tâm, thỉnh thoảng đối với đứa con yêu khẽ khịt mũi coi thường, lúc nhiều lần nghị sự, cũng cố ý cáo ốm không đến, tìm phiền toái cho đứa con yêu.

Chủ sự Giáp tính cách xốc nổi, luôn công khai bày sắc mặt cho đứa con yêu, tỏ ra không vui.

Mà chủ sự Ất bên ngoài thì đối với đứa con yêu tỏ ra hòa bình hữu hảo, thế nhưng sau lưng lại nhiều lần dùng kế châm ngòi li gián, còn giả vờ thành bộ dáng không có liên quan.

Túc Khê nhìn thấy hai tên tiểu nhân trong game này bày sắc mặt, liền hận không thể duỗi ra một ngón tay, thay đứa con yêu đem hai tên này nhấn vào trong bùn đánh một trận cho hả dạ.

Hai tên này dẫn đầu gây nhiễu loạn vũng nước đục ở trong Binh Bộ Nhị Bộ, cho dù lần trước đứa con yêu đã giải quyết được vấn đề khó, lấy được sự khâm phục của phần lớn chủ sự, nhưng mà hai tên này cứ một mực quấy nước đục thế này, cứ thế mãi, Binh Bộ Nhị Bộ này sẽ không tiếp nhận sự cai quản của đứa con yêu.

Đứa con yêu bảo cô an tâm chớ vội, sau đó liền làm một việc.

Hắn trước hết để cho thị vệ chính mình mang từ trong Ninh Vương Phủ tới đi thăm dò rõ ràng hành tung phía sau của chủ sự Giáp cùng với chủ sự Ất vào mỗi lúc chạng vạng tối rời khỏi quan nha, biết được chủ sự Giáp thường đi đến chỗ đánh cược, mà chủ sự Ất thì lưu luyến hội bạn hữu làm thơ.

Tiếp đấy, ngày đầu tiên, lúc chủ sự Ất đã quá giờ ở trên phố, hắn để cho thị vệ của mình đưa cho chủ sự Giáp một ít vàng bạc châu báu, để cho thị vệ biểu hiện bộ dáng lén lén lút lút, nhưng đảm bảo cho chủ sự Ất nhìn thấy.

Chủ sự Ất nhìn thấy, sắc mặt xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Hôm sau, thời điểm chủ sự Giáp đến nha môn trễ hơn nửa ngày, để cho chủ sự Giáp vừa vặn bắt gặp được hắn cùng chủ sự Ất ở đằng sau tấm bình phong bí mật trò chuyện ở bên trong, đồng thời tặng cho chủ sự Ất một bản thơ sách.

Chủ sự Giáp trong lúc vô tình bắt gặp được chuyện này, sắc mặt lập tức tái xanh.

Làm như vậy, sau đó —

Không quá ba ngày, vậy mà thật sự xảy ra một chút biến hóa vi diệu! Chủ sự Giáp cùng với chủ sự Ất quan hệ ở bên trong càng trở nên lạnh lẽo, còn đối với đứa con yêu thì lại đột nhiên không còn giữ thái độ không còn phối hợp như xưa nữa, giờ đã trở thành bộ dáng hết sức muốn cùng đứa con yêu kết giao!

Chủ sự Giáp cùng với chủ sự Ất cũng bắt đầu phối hợp công tác, bởi vì cái gọi là bắt giặc trước phải bắt vua, chủ sự khác nơi nào còn có thể tiếp tục làm loạn cái gì cho đứa con yêu nữa?!

Túc Khê mới đầu còn có chút không rõ đứa con yêu ngày đó đến cùng để thị vệ đưa tặng cho chủ sự Giáp như thế nào, lại cùng với chủ sự Ất bàn luận ra làm sao. Rồi lại làm sao khiến cho hai người này bỗng nhiên bắt đầu ở trước mặt đứa con yêu tiến hành tranh thủ tình cảm!

Ngày hôm đó từ bên trong quan nha rời đi, trên đường, đứa con yêu hướng về phía cô giải thích, nói: “Trên thực tế, ngày đầu tiên, ta sai thị vệ mang theo vàng bạc chỉ là ở tại cửa phủ của chủ sự Giáp lưu luyến trong chốc lát, cũng không có thật sự đem mấy thứ kia đưa đến trên tay chủ sự Giáp. Mà ngày hôm sau, ta cùng với chủ sự Ất cũng chẳng qua là đàm luận thời tiết, cũng không có đàm luận cái chuyện kết minh gì.”

Túc Khê co kéo ống tay áo trái của hắn, ra hiệu mình đang nghe.

Đứa con yêu mặt mũi ôn hòa nhìn về phía bên trái, lại nói: “Nhưng mà, chủ sự Giáp cùng với chủ sự Ất luôn luôn tranh đấu so sánh, chỉ sợ đối phương vượt lên trước mình một đầu, làm như vô tình, lại hay tưởng tượng hết lần này đến lần khác.”

“Ta chỉ cần lợi dụng suy nghĩ của hai người này, ở bên trong đối xử tốt cho một người, người còn lại nhìn thấy, sẽ liền lo lắng.”

“Chủ sự Ất hoài nghi chủ sự Giáp bị ta vụng trộm mua chuộc, chỉ sợ chủ sự Giáp nếu như cùng ta đứng chung một phe, sẽ làm khó xử cho hắn ta. Mà chủ sự Giáp cũng sợ chủ sự Ất cùng ta kết giao trước một bước, đến lúc đó cùng ta một cước đem hắn đá ra khỏi Binh Bộ Nhị Bộ, như vậy hắn liền tiêu rồi.”

“Mà hai người có oán hận chất chứa đã nhiều năm, quanh năm suốt tháng cừu hận cùng đọ sức cũng không phải dễ dàng có thể hóa giải, hai người này càng không có khả năng liên thủ. Vì vậy chỉ có thể có một loại đối sách, chính là tranh giành tới nịnh bợ ta. Cứ như vậy, ta tại Binh Bộ Nhị Bộ muốn làm những gì, chẳng phải sẽ thuận lợi hơn sao?”

Ngoài màn hình Túc Khê nghe rõ, không chỉ có nghe rõ, còn nhịn không được mà sợ hãi thán phục, đứa con yêu của cô vì sao lại thông minh như vậy?!

Cô có chút hiểu cách làm của đứa con yêu, không phải ngay cả thầy giáo nói đến lý thuyết trò chơi ở bên trong cũng có nhắc đến song đề tù nhân hay sao*?

*囚徒困境 [Qiútú kùnjìng]: Song đề tù nhân hay Thế tiến thoái lưỡng nan của người tù (Prisoner’s Dilemma) là một trò chơi có tổng không bằng không (non-zero sum) trong lý thuyết trò chơi (game theory). Hình thể đơn giản nhất của trò chơi có hai người chơi (gọi là tù nhân), mỗi người đều muốn giành thuận lợi cho mình, bất chấp tình trạng của người kia. Kết quả của trò chơi này không tối ưu. Nếu hai người đều hợp tác với nhau thì kết quả sẽ tốt nhất, nhưng mỗi người đều có động cơ để đào ngũ. Vì thế trò này mới được gọi là song đề.

Từ xưa đến nay, Đế Vương kiểm soát quan lại, cũng là xem trọng thế cân bằng, để cho các thần tử bên trong đấu đá, mà Đế Vương thì từ trong mọi việc đều thuận tay suông sẻ.

Đứa con yêu hiện tại mặc dù chỉ mới có mười lăm tuổi, nhưng mà hiển nhiên hắn đã tinh thông đạo lý này, mặc dù ngay cả bản thân hắn có thể còn chưa có dã tâm lớn như vậy, nhưng mà mẹ già ở ngoài màn hình thấy hắn đã ra hình ra dáng ban đầu của bậc Đế Vương, trong lòng vẫn là vui mừng lại cảm khái.

Lục Hoán cầm ô dù giấy dầu, người trên đường đều cho là hắn một thân một mình đi qua những viền đá xanh, một người bung dù, mà vẫn dính ướt nửa bên bả vai.

Nhưng chỉ có chính hắn biết, nàng ở bên cạnh hắn.

Hắn có đôi khi cũng không muốn để cho nàng trông thấy tình cảnh Binh Bộ Nhị Bộ bên trong loạn thành một bầy, mấy người kia ngày hôm trước còn trào phúng khinh miệt, ngày sau thì lại uốn mình nịnh nọt, dạng người tâm quá ư xấu xí này, nếu như có thể, hắn hy vọng không muốn làm bẩn mắt nàng.

Nhưng mà hai người cùng bước đi trên con đường dài thênh thang này, cùng nhau nghênh đón giải quyết vấn đề nan giải, lại cảm giác như vậy cũng là chuyện tốt. Tốt đến nỗi khiến hắn hy vọng, con đường này không muốn nhìn thấy điểm cuối, cứ vĩnh viễn sẽ không đến đó.

Cơn mưa phùn liên tục này cũng không biết khi nào dứt, Lục Hoán cảm thấy tay áo bị níu lại, đầu lông mày cho đến đuôi mắt tràn đầy một mảnh nhu hòa, thầm nghĩ — Hy vọng lúc cơn mưa này ngừng lại, hắn có thể tìm được biện pháp, để cho nàng cũng có thể giống như người thường, có hai chân muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, có miệng muốn nếm cái gì liền nếm cái đó, sở hữu đôi mắt có thể trông thấy thế gian này.

Hắn nhất thiết phải tìm cho ra được biện pháp.

……

Phiền phức của Binh Bộ Nhị Bộ cứ như vậy mà kết thúc, trong lúc nhất thời, Binh Bộ Nhị Bộ từ trên xuống dưới, được đứa con yêu dọn dẹp sạch sẽ.

Nhiệm vụ chi nhánh【 Thu phục nhân tâm của Binh Bộ Nhị Bộ】của Túc Khê ở bên này cũng biểu hiện đã hoàn thành, lại tăng thêm 2 cái điểm thưởng.

Hiện tại Túc Khê còn chưa nghĩ ra điểm thưởng mới nhận sẽ mở khóa chỗ nào, thật hưng phấn mà tạm thời trước tiên cứ giữ để đấy.

Mà đứa con yêu ngoại trừ nhậm chức Binh Bộ Nhị Bộ ở bên ngoài, còn phải tiếp tục đi Thái học viện dự lớp.

Thượng Quan Học Sĩ đã vào ngục, đứa con yêu ở trong sân Thái học viện lại tiếp tục thanh nhàn mà lấy sách ra đọc.

Nhân cơ hội này, đứa con yêu đối với tri thức vô cùng khát vọng lại thừa cơ ở trong Tàng thư các xem qua rất nhiều sách, cũng bắt đầu đọc mấy cuốn sách hắc ám kỳ dị.

Có mấy lần trước khi Túc Khê offline, lôi tay áo hắn thúc giục hắn về ngủ, hắn ậm ừ đáp ứng, chờ đến khi Túc Khê biến mất liền xoay người lại.

Nhưng kết quả thời điểm Túc Khê lại online, lại phát hiện đứa con yêu còn ở Tàng thư các mà ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy trải chiếu qua loa trên mặt đất, còn mặc thường phục ngủ thiếp đi, trong tay đứa con yêu còn nắm chặt sách, cô đơn giản là giận không có chỗ phát tiết mà.

Nuôi con trẻ mà quá ham mê học tập thì làm sao bây giờ?! Mặt bánh bao đều vì học mà gầy còm rồi!

Túc Khê không đành lòng quấy rầy đứa con yêu, ngược lại quan nha bên kia đứa con yêu cũng là cấp phó, đến trễ một lát cũng không có việc gì, thế là cô từ trong cửa hàng mua một tấm chăn da lông dê, nhẹ chân nhẹ tay định đắp lên một đoàn nho nhỏ trên đất.

Đắp lên, sau đó Túc Khê lại tốn sức mà từ trong tay đứa con yêu đem quyển《 Đạo trị quốc》kia lấy đi.

Nhưng đúng vào lúc này, phía dưới bìa sách《 Đạo trị quốc》rốt cuộc lại rơi ra một cuốn khác, “ba” suýt chút nữa đập xuống đất, đem đứa con yêu tỉnh lại. Túc Khê vội vàng ngay lập tức lấy tay tiếp lấy.

Cô ở bên ngoài màn hình có chút buồn cười, đứa con yêu cũng giống các cô khi đi học vậy, tiết số học ở khóa ngữ văn thì ở dưới bao bì chính là một quyển tiểu thuyết đấy thôi? Thực sự là rất rất đáng yêu mà.

Nhưng mà ngay lập tức, Túc Khê nhìn thấy phía dưới bìa sách kia là sách gì, sau đó, liền trầm mặc.

……

Đó là một cuốn sách vì đọc nhiều lần mà sắp lật nát luôn rồi — 《 Triệu linh hồi sinh》.

……

Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê đặt điện thoại di động lên bàn, vuốt vuốt mi tâm, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mà ngoài cửa sổ lúc này vầng trăng treo thật cao, tòa nhà cao ốc mọc lên như rừng, san sát nối tiếp nhau, bởi vì còn chưa có chuyển đến nhà mới, dưới lầu còn lờ mờ có thể nghe thấy tiếng vang của dòng xe cộ chạy qua chung cư Tam Hoàn. Quay đầu nhìn về phía trong phòng, điều hòa không khí, thảm điện, máy tính để bàn, bởi vì đang hoạt động mà phát ra tiếng vù vù nhỏ xíu.

Đây hết thảy đều nhắc nhở cô, cho dù đứa con yêu không phải là một nhân vật trong game, cô cùng với đứa con yêu dù gì cũng là hai thế giới khác biệt.

Tất nhiên ở tại hai thế giới, làm sao mà có thể đứng chung một chỗ được đây?

Đứa con yêu đối với việc có thể nhìn thấy được cô, tựa hồ mang một khát vọng đem hồn ký gửi, nhưng lại không muốn để cho cô biết, thế là một mực vụng trộm tìm kiếm đủ loại biện pháp. Nhưng chuyện này căn bản không có khả năng làm được, cô lại không thể tiến vào trong màn hình. Cho nên đứa con yêu muốn quỷ thần ký thân đầu thai, cũng hoàn toàn là không có khả năng thực hiện.

Đứa con yêu bây giờ có bao nhiêu chờ mong, tương lai bỗng dưng đến một ngày phát hiện mong đợi hết thảy đều là công dã tràng, liền sẽ thất vọng đến nhường nào.

Ngày đầu tiên Túc Khê mở ra cái game này, lúc nhìn thấy nhân vật trong game kia gánh củi trở lại cái phòng nhỏ rách nát, thân mang vết thương chằng chịt, trong lòng không có bất kỳ cái gì dao động, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương. Cô lúc ấy cũng không hề nghĩ tới, chính mình từng ngày bồi bên cạnh hắn, sẽ dần dần đối với hắn sinh ra cảm tình mà dứt bỏ không được. Cho đến hiện tại, chỉ là nghĩ đến sau này hắn sẽ rất khổ sở rất khó chịu, trong thâm tâm cô vậy mà cũng có chút quặn thắt.

Đứa con yêu từ nhỏ đến lớn, đã quá khổ cực, Túc Khê không muốn chính mình trở thành một trong những chuyện làm cho hắn khổ sở nữa.

……

Bởi vậy ở trong nội viện Thái học Viện, thời điểm Vân Tu Bàng lại đến tìm đứa con yêu, Túc Khê nhìn thấy tiểu mập mạp này, trong lòng càng thêm sinh ra ý nghĩ, nhất định phải làm cho đứa con yêu ở thế giới kia phải có người thân bạn bè.

Như thế, có người bồi tiếp đứa con yêu, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Có như vậy, mặc dù có một ngày, đứa con yêu cuối cùng cũng phát hiện ra mình là người của một cái thế giới khác, cùng hắn vĩnh viễn không thể gặp mặt, mà thời điểm nào đó không thể tiếp xúc được với quỷ thần, hắn cũng không cần phải khó chịu như vậy nữa.

Nhưng mà nghĩ như vậy, nội tâm Túc Khê bên trong ngược lại là càng có chút chua xót hơn.

Nếu như quả thật có một ngày như vậy, chính mình tận mắt nhìn thấy đứa con yêu thành gia lập thất, có người thân bên cạnh, chính mình không còn là người cực kỳ quan trọng của hắn nữa. Thời gian của hắn cũng phân chia cho người khác, không còn mỗi ngày giương mắt mà đợi chờ mình xuất hiện, không cần mỗi lần lẻ loi đưa tiễn mình những lúc offline….. Chính mình thật sự sẽ cảm thấy vui vẻ sao?

Mình vui vẻ hay không giờ đây cũng không còn quan trọng nữa, Túc Khê lại nghĩ thầm, đứa con yêu ở trong thế giới kia trải qua thật tốt là được.

Vân Tu Bàng muốn đi cùng với đứa con yêu, đứa con yêu mỗi lần gặp tên tiểu tử này lại đuổi tới nơi, đơn giản là cảm thấy cực kỳ đau đầu, nhanh chóng thu thập túi sách, cực nhanh từ bên cửa hông Thái học viện chuồn đi.

Nhưng mà hắn đã chuồn đi vài ngày, Vân Tu Bàng cũng không có ngu ngốc như vậy, hôm nay thế mà lại từ cửa hông cùng tiến đến, vừa chạy vừa thở hồng hộc: “Lục Hoán, ngươi chờ ta một chút, đi nhanh như vậy làm cái gì?! Cha ta nói, để cho ta đi cùng ngươi nhiều hơn đó!”

Trên màn hình đỉnh đầu của đứa con yêu nhảy ra một chuỗi im lặng tuyệt đối:……

Lục Hoán đang muốn tăng cước bộ, đem hắn hất ra, ngọn gió bên người lại đột nhiên nhảy ra, kéo tay áo hắn một cái, yên lặng lôi kéo hắn, không để cho hắn đi.

Lục Hoán: “……”

Bước chân hắn ngược lại là như Túc Khê mong muốn mà dừng lại, nhưng sắc mặt lại có chút không vui.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Tu Bàng đang từ xa đuổi đến, dùng giày đá hòn đá dưới chân, trầm giọng nói: “Ngươi lại muốn cùng cái tiểu mập mạp kia cùng nhau chơi đùa sao?”

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê chỉ sợ hắn hiểu lầm mình để ý tiểu mập mạp kia nhiều hơn, liền nhanh chóng kéo tay áo phải hắn, lại ở trên lưng của hắn đẩy một cái, đem hắn hướng về tiểu mập mạp đứng bên cạnh đẩy một chút, gấp gáp biểu đạt ra một loại ý tứ.

Đứa con yêu cực kỳ thông minh, ngay lập tức hiểu rõ, nói: “Ngươi là hy vọng ta cùng tên tiểu mập mạp kia cùng nhau chơi đùa?”

Túc Khê ở bên ngoài màn hình cực kỳ muốn cho đứa con yêu một ngón tay cái, đứa con yêu ngươi đây quả là đi guốc trong bụng mẹ mà!

Nhưng mà đứa con yêu trông vẫn không phải vui vẻ gì cho cam, hắn buông thõng mi mắt, nửa ngày, buồn buồn nói: “Đã biết.”

Vân Tu Bàng thật vất vả đuổi theo, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: “Ngươi, ngươi vì cái gì, đi, đi nhanh như vậy, ta hôm nay cũng muốn đi quan nha một chuyến, có thể cùng ngươi đi được không?”

Lục Hoán liếc nhìn hắn một cái, ngược lại là hiếm thấy không có quay đầu bước đi phũ phàng, mà là nói: “Tùy ngươi.”

Vân Tu Bàng lập tức kích động hẳn lên, cùng Lục Hoán sóng vai đi trên phố.

Hắn bởi vì tính cách hèn yếu, tại Thái học viện cũng không có bằng hữu gì, còn để cho người ta bắt nạt, hiện tại đi bên cạnh Lục Hoán, hắn cảm giác được cuối cùng người này trở thành bằng hữu của hắn, trong lòng có cảm giác an tâm cùng hưng phấn, thế là không ngừng hỏi Lục Hoán mấy cái vấn đề mà hôm nay học sĩ nói đến kia.

Lục Hoán đem tất cả đều từng cái từng cái một giải đáp, trên nét mặt cũng đều là kiên nhẫn.

Vân Tu Bàng một mặt mừng rỡ, một mặt lại có chút xúc động.

Mà ở bên ngoài màn hình Túc Khê nhìn thấy, cũng là có loại cảm giác vui mừng của mẹ già.

Đợi đến khi đưa tiễn Vân Tu Bàng, đứa con yêu bước vào quan xá.

Hắn ngồi xuống pha ấm trà, uống ừng ực hai cái, tựa như là cùng Vân Tu Bàng nói chuyện đến mức quá phí sức, miệng đắng lưỡi khô.

Túc Khê lập tức có chút áy náy, đứa con yêu à, mang theo một cái bạn học tra*, làm khó dễ ngươi rồi.

*学渣 [Xué zhā]: Loại học sinh không bao giờ học, điểm thấp.

Tiếp đó, đứa con yêu lại nửa ngày không thèm nói chuyện.

Hắn cứ trầm mặc ngồi ở chỗ đó, trên đỉnh đầu càng không ngừng nhảy ra “……”, tựa như là đang cân nhắc cái gì, thế nhưng lại chậm chạp không mở miệng.

Trong game đã là chạng vạng tối tia sáng dần dần trở nên tờ mờ, bên trong sân quan xá tia sáng còn sót lại của trời chiều xuyên qua cửa sổ giấy mỏng, rơi vào giữa hai hàng lông mày của hắn, trong con ngươi có mấy phần khó hiểu.

Túc Khê xoa xoa đầu của hắn, ý hỏi — Sao thế?

Đứa con yêu cúi gằm mặt, mấp máy môi, trầm mặc thật lâu, mới nhịn không được hỏi ra lời.

“Ngươi…… Ngươi là có hay không cảm thấy Vân Tu Bàng giống với tình cảnh như ta khi xưa, đối với hắn nổi lên lòng thương hại, coi hắn thành ta thứ hai, cái này mới khiến ta, để cho ta……”

Nói được một đằng, hắn lại không nói được nữa, tựa như là có chút khó xử, mi mắt run rẩy, đứng dậy hướng về phía trong viện mà đi.

Trong viện trời chiều vẫn còn rơi vào trên thân đứa con yêu, vào trên thân hình nho nhỏ của hắn, ngay cả cái bóng cũng nho nhỏ một đoàn.

…… Túc Khê ngẩn ngơ, vạn vạn không nghĩ tới đứa con yêu sẽ nghĩ như vậy.

Hóa ra hắn cho là, mình một mực bảo hắn đối với Vân Tu Bàng quan tâm một chút, là bởi vì đem tiểu mập mạp xem như hắn thứ hai, bảo bọc cho tiểu mập mạp sao? Hiểu lầm kia vậy mà lớn lắm nha!

Túc Khê cấp tốc đem giao diện dịch chuyển đến trong viện, nghĩ trăm phương ngàn kế giảng giải, cái game này cũng quá biến thái đi, đứa con yêu tự nhủ hay nói ra còn có khung chat, còn chính mình muốn nói chuyện với hắn thì phải tích lũy điểm thưởng đến 100 mới được! Chơi xong cái game này, Túc Khê cảm thấy mình cũng nhanh trở thành người câm chỉ có thể khoa tay múa chân luôn rồi!

Bánh bao nhỏ còn đang ở trong viện tiếp tục bi thương, cô gãi đầu một cái, nhìn thấy trong góc có một đống củi lửa, lập tức đi đến đống củi lửa trước mặt.

Trên đỉnh đầu của đứa con yêu liền nhảy lên một cái dấu chấm hỏi ưu thương:?

Từ trong đống củi lửa Túc Khê rút ra một cây, đưa đến trước mặt đứa con yêu, ý là — Thấy không, nhiều củi lửa như vậy, mẹ già chỉ cần một cây thôi.

Đứa con yêu tựa như là cũng không hiểu rõ cô là có ý tứ gì, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, hai đầu lông mày vẫn có mấy phần đau thương.

Túc Khê cũng gấp luôn rồi, đem cái cây củi kia trả về, lại từ trong đống củi rút ra hai cây, một cây củi cao gầy, một cây củi thô mập, dựng đứng ở trước mặt đứa con yêu.

Tiếp đó, “pia” mà đem cây củi mập kia đánh bay, ý là — Thấy không, mẹ già không cần tiểu mập mạp, chỉ cần bánh bao gầy thôi.

Khóe miệng đứa con yêu tựa như là nhếch lên một chút, nhưng một giây sau, lại chau mày, chắp tay đứng ở đó, trên gương mặt bánh bao còn vương vấn ưu thương, nói: “Ta không hiểu ngươi là có ý gì.”

Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê cũng sắp phát điên: “A a a a!”

Cô gãi đầu một cái, lại ở bên trái của đứa con yêu mà thả một cây củi, bên phải thả hai cây củi. Tiếp đó, để một cây củi vững như thế co một chân, đem hai cây củi ở bên phải ném ra ngoài viện.

Lần này, đuôi lông mày của đứa con yêu giật giật, dường như là đã hiểu, suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi hỏi: “Ý của ngươi là, ta chính là độc nhất vô nhị?”

Túc Khê điên cuồng kéo tay trái hắn.

Trong màn hình đứa con yêu đứng bất động, nhưng khóe miệng đã nhếch lên làm thế nào cũng không bình thường trở lại, vành tai ửng đỏ, con mắt so với trời chiều còn rực rỡ hơn, thản nhiên nói: “A, phải không?”

Hắn thản nhiên mà nói như vậy, nhưng mà trên đỉnh đầu lại nhảy ra một cái trái tim nho nhỏ tràn ngập vui sướng — “Ta sớm đã biết.”

Túc Khê:……………………

Đứa con yêu, ngươi có phải hay không có chút diễn quá lố.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Ta ta ta ta ta chính là độc nhất vô nhị! ( Vành tai nguyên một đêm đỏ rực) (≧∀≦)

Túc Khê: Đứa nhỏ này điên rồi. ( ̄へ ̄)!!!

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!