Chương 42. Quan chỉ huy Binh Bộ Nhị Bộ.
Ở bên ngoài màn hình Túc Khê quả thật là sắp chết cười, nhưng mà đứa con yêu rõ ràng không biết những suy nghĩ của hắn đều biến thành khung trắng một đầu tiếp một đầu mà nhảy ra. Túc Khê cũng liền giả vờ không biết tâm tư ghen tuông của đứa nhỏ.
Mắt nhìn thấy đứa con yêu đối với Vân Tu Bàng vẫn rất là bài xích, mẹ già Túc Khê vẫn luôn ủng hộ kết giao tự do, liền không có ép buộc hai người làm bạn.
Nhưng mà căn cứ vào sự quyết định của hệ thống, vừa mới rồi chính mình nắm tay đứa con yêu đưa cho Vân Tu Bàng một xâu mứt quả kia, đã được cho là Nhân vật chính đang chủ động lấy lòng, thế là trên màn hình rất nhanh nhảy ra thông báo —
“Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thứ năm kết giao với người bạn thứ nhất, nhiệm vụ khen thưởng lượng vàng +200, điểm thưởng +2!”
Cứ như vậy, Túc Khê bên này thuận lợi đã có được 42 cái điểm thưởng! Mục tiêu của cô là mau chóng tích lũy đến 100 điểm thưởng, đến lúc đó cùng đứa con yêu câu thông cũng không cần thông qua cách tiến hành kéo tay áo nữa.
Hơn nữa căn cứ vào sự nhắc nhở của hệ thống, đến lúc đó cửa hàng có thể mở khóa nhận được túi lì xì lớn! Bây giờ đã đi 1⁄2 chặng đường, suy nghĩ một lát liền có một chút hơi kích động!
Bên trong Ninh Vương Phủ đám hạ nhân cùng với thị vệ thay Lục Hoán đem hành lý mang đến Bộ binh trước, sau đó Lục Hoán mới chính thức cưỡi ngựa đi đến Bộ binh nhậm chức.
Trang phục của Bộ Binh Viên Ngoại Lang Ngũ phẩm là trường bào màu xanh đậm, phía trên có vẽ hoa văn trái ngô thù du cùng với thêu Thanh Hổ màu nâu đậm.
Túc Khê trông thấy đứa con yêu đem đồng phục màu đỏ sẫm của thư đồng Cửu phẩm thay thế, mặc vào một thân này, còn cảm thấy có một chút đáng tiếc, dù sao thì bộ trang phục thư đồng phối màu thật sự là nhìn rất đẹp.
Có điều đợi cho đến khi đứa con yêu mặc vào một thân quan phục mới sau đó, Túc Khê lại lập tức bị vả mặt.
Cái gì mà người đẹp vì lụa cũng là giả mà. Đứa con yêu thế mà mặc cái gì cũng đều rất đẹp nha, lại có phong thái bất đồng nữa chứ.
Mặc đồng phục thư đồng Cửu phẩm tựa như là một vị tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, còn mặc vào bộ quan võ phục Ngũ phẩm lại tăng thêm sự lạnh lùng sắc bén của một thanh ngân thương tuyết kiếm.
Ngày đầu tiên Lục Hoán đi quan nha, hắn bên này giờ Thìn*, Túc Khê bên kia thì trời đã vào khuya, vốn là đã đến thời gian đi ngủ, nhưng mà Túc Khê tạm thời trước cứ tựa vào chiếc gối đầu, quyết định lại chơi game thêm một lát, đưa tiễn đứa con yêu ngày đầu tiên đi trình diện.
*辰时 [Chénshí]: (7h40 – 8h20)
Thế là cô dùng nhiệm vụ chi nhánh đổi lấy hai cái điểm thưởng mở khóa địa đồ hết 4 Bộ cơ quan của Bộ binh.
Người đứng đầu Bộ binh là Binh Bộ Thượng Thư, người đứng thứ hai là Binh Bộ Thị Lang, hai vị này trực tiếp quản lý 4 Bộ cơ quan phía dưới. Nhất Bộ chủ quản quan võ tuyển chọn đề bạt lính được kế thừa, Nhị Bộ chủ quản mua sắm vật phẩm chuẩn bị chiến đấu cùng thu quản như ngựa cùng các loại vũ khí, Tam Bộ đề cập tới thưởng phạt quân công, Tứ Bộ thì đề cập tới việc truyền đạt quân báo binh thư.
Mỗi một Bộ cơ quan lại có người đảm đương chính — Hiện tại đang là Binh Bộ Lang Trung tòng Ngũ phẩm, chức phó — Bộ Binh Viên Ngoại Lang tòng Ngũ phẩm, phía dưới còn có mười mấy chủ sự, mỗi một người chủ sự dưới tay lại có một chút quan lại sai vặt.
Lục Hoán muốn nhậm chức là Binh Bộ Nhị Bộ.
Chức vụ hiện tại này của hắn, tương đương với cấp phó của Binh Bộ Nhị Bộ.
Túc Khê bỏ ra một chút thời gian đem giới thiệu bên trong các loại từ hệ thống quan viên cho đến bối cảnh hiểu rõ tường tận, sau đó liền vô cùng chờ mong đứa con yêu ngày đầu tiên vào triều làm quan là hình ảnh như thế nào.
Chức vụ Bộ Binh Viên Ngoại Lang tòng Ngũ Phẩm này mặc dù chỉ là một cái quan nhỏ ngay cả khi triều đình không cần đến, nhưng mà dưới tay tốt xấu gì cũng chưởng quản mười mấy vị chủ sự Nhị Bộ, cần phải có quan uy nha.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, đứa con yêu ngày đầu tiên đi làm quan, liền bị nhóm chủ sự Binh Bộ Nhị Bộ làm cái ra oai phủ đầu.
Thời điểm đứa con yêu xuất hiện ở cửa quan nha, đám chủ sự này còn tụ tập lại một chỗ chau đầu ghé tai, tiếng nói cũng rất lớn, hoàn toàn không để ý tới người trong cuộc đã tới, phảng phất như là đang cố tình nói cho Lục Hoán nghe.
Trên màn hình nhảy ra một đống đoạn chữ đại loại là khinh thường.
“Thật không biết tên tiểu tử kia làm sao lại được Vân Thái Úy thưởng thức chứ, lại càng đem hắn an bài tiến vào đây! Cái loại phương thức đi cửa sau này á, thật là để cho người ta khinh thường mà!”
“Đúng vậy, chỉ là một cái đứa con thứ Ninh Vương Phủ thôi, trước đây không có bất kỳ công lao gì, cũng chỉ có tham gia săn bắn núi Thu Yến cùng với anh em thế tử kia một lần, dựa vào cái gì mà đè trên đầu chúng ta?”
“Nhóm chủ sự chúng ta, tuy tất cả cũng không phải đều là xuất thân nhà đại quan, nhưng dầu gì cũng là đường đường chính chính từng bước một mà thăng chức đi lên. Chủ sự Giáp cũng là con trai của quận trưởng Nhung Châu, chủ sự Ất cũng là ba năm trước đó còn trúng xét tuyển Hoa Lang đấy! Ta vốn cho rằng sau khi chức vị Viên Ngoại Lang trống chỗ, phải là một trong hai người các ngươi phải lên được cái vị trí này, nhưng ai mà ngờ vậy mà lại lòi ra một cái tên tiểu tử lông cánh đều chưa mọc đủ!”
Trong một đống người ở giữa, trên đỉnh đầu có danh xưng hai người là chủ sự Giáp cùng với chủ sự Ất, biểu tình cổ quái nhất.
Một mặt lộ ra sự phẫn uất, nắm chặt thành quyền, một cái ngược lại là đem cảm xúc ẩn giấu rất tốt, liền vội vàng khoát tay nói: “Không không không, chủ sự Bính huynh, ta trúng xét tuyển Hoa Lang đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi, hiện tại tự nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không bằng nhóm thế tử trẻ tuổi trong kinh thành.”
Túc Khê lập tức đã cảm thấy cái tên chủ sự Ất trúng xét tuyển này tâm nhãn quá nhiều, quả nhiên, hắn nói một câu khiêm tốn như thế, sau đó nhóm chủ sự lập tức liền cảm thấy không công bằng.
Rối rít nói: “Chúng ta á nhất là xem thường mấy cái người nhận cha ấm thân kia, thế tử thì như thế nào, Trong kinh thành này ai mà không biết, Ninh Vương phủ đã xuống dốc, huống chi Viên Ngoại Lang tân nhiệm vẫn chỉ là cái đứa con thứ hạ tiện! Có thể làm được cái chuyện lớn gì, e rằng chỉ là một cái phế vật trông thì ngon mà không dùng được đi!”
Một đám mười mấy người, ngươi một câu ta một câu, luôn mồm nói con thứ Ninh Vương Phủ đê tiện, đem đứa con yêu bỡn cợt không đáng một đồng.
……
Túc Khê không nghĩ tới tình huống lại là như vậy, trong lòng cực kỳ không dễ chịu.
Nhưng loại tình huống này, cũng là bình thường, dù sao đám chủ sự này còn nghĩ rằng Viên Ngoại Lang mới nhậm chức sẽ theo sự chọn lựa trong số bọn hắn, nhưng ai mà biết đột nhiên lại có một người từ trên trời rơi xuống, bọn hắn không âm dương quái khí mới là lạ.
Chỉ là kế tiếp, tình cảnh của đứa con yêu chỉ sợ là sẽ không quá dễ chịu.
Còn không biết đám người này muốn làm khó dễ đứa con yêu như thế nào nữa.
Lục Hoán đi theo sau hai cái thị vệ của Ninh Vương Phủ, thay hắn mang theo một túi quần áo, hắn đem các loại lời châm chọc gằn từng chữ nghe vào trong tai, nhưng thần sắc cũng không có dao động.
Bước chân của hắn tại cửa ra vào quan nha hơi dừng một chút, để cho hai cái thị vệ đi vào trước thay hắn thu thập bàn ghế, mới nói khẽ với phía bên cạnh nói: “Ngươi còn chưa đi sao?”
Túc Khê vừa rồi mới chào hỏi đứa con yêu, cô sắp sửa đi, chỉ là sau khi rửa mặt xong, mới nhịn không được ở trên giường mở màn hình ra.
Túc Khê buồn buồn giật giật tay phải đứa con yêu, trong lòng một hồi khổ tâm.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cho đến nay, đứa con yêu đã rất cố gắng, từ chuyện miếu Vĩnh An đến núi Thu Yến, hay là chuyện hành cung Vân Châu, cuối cùng là thoát khỏi khốn cảnh bên trong Ninh Vương Phủ.
Nhưng mà tựa hồ còn chưa đủ, ở trong mắt những người này, hắn vẫn chỉ là một cái đứa con thứ của một cái vương phủ xuống dốc mặc họ có thể tùy ý khi dễ.
Ở bên trong Thái học viện cũng vậy, đám học trò kia mặc dù mặt ngoài cùng đứa con yêu giao hảo, chép bài tập của hắn, nhưng sau lưng vẫn cảm thấy hắn cũng chỉ là một cái đứa con thứ Ninh Vương Phủ.
Mà quan viên trưởng thành một chút, một khi đã khi dễ một thiếu niên mới lớn, liền là càng thêm không một chút nào giấu giếm.
.….. Cô hiện tại cũng không trông cậy vào tình tiết có liên quan đến thân thế của đứa con yêu mau chóng xuất hiện trong game, chỉ hi vọng đứa con yêu có thể sớm ngày trở nên nổi bật, không còn bị đám người này xem nhẹ.
Lục Hoán mặc dù không thấy biểm cảm của người bên cạnh, cũng không nhìn thấy động tác của nàng, nhưng nàng chỉ là kéo tay hắn một cái động tác này, vậy mà hắn có thể nhận ra được, nàng tựa hồ là không quá cao hứng.
Lục Hoán nghĩ nghĩ, đoán được vì cái gì, liền nói với cô:“ Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn, đợi ngươi lại đến, ta đáp ứng ngươi, sẽ không để cho ngươi nghe được đám người này nói ra những lời như vậy nữa.”
Mà Túc Khê ở bên này, trên màn hình cũng đột nhiên nhảy ra nhiệm vụ chi nhánh thứ sáu —
【Nhiệm vụ chi nhánh thứ sáu: Thu thập được sự phục tùng của binh tướng Nhị Bộ, giải quyết sự tình làm đau đầu nhiều năm của Nhị Bộ, sơ bộ gây nên sự chú ý của Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng Thư! Điểm thưởng nhiệm vụ là 2!】
Cho dù đây không phải là nhiệm vụ chi nhánh mới tiếp nhận, cô cũng nhất định phải giúp đứa con yêu thu thập đám nhóc con này một trận nha!
Túc Khê ngoắc ngoắc tay trái của đứa con yêu, ra hiệu cho hắn mình chuẩn bị offline. Nhưng mà cô xem thấy trên màn hình đứa con yêu hướng vào bên trong quan nha đi vào, mà đám chủ sự kia cũng tựa như không xem vào mắt, phối hợp đi ra, trong lòng vẫn là không nhịn được nổi lửa.
Trong chốc lát cô nghĩ không ra những người này nên làm sao thu xếp, liền mở ra cửa hàng lật qua lật lại, lục tìm từ khóa Bộ binh, tìm tới tìm lui, chỉ được một cuốn sổ sách bản vật phẩm năm trước chuẩn bị cho chiến đấu được tổng kết ngắn gọn.
Cuốn sổ sách tổng kết này là đồ vật của Nhị bộ, hẳn là sẽ hữu dụng.
Thế là cô dắt đứa con yêu đi đến phía sau quan nha, đem sổ sách trước tiên giao cho đứa con yêu, sau đó liền offline hẳn.
Túc Khê cũng thực sự quá buồn ngủ, trong lòng còn đang suy nghĩ cái nhiệm vụ chi nhánh này chỉ sợ không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành, mí mắt bắt đầu kéo căng, cơn buồn ngủ lập tức đánh tới, một lát liền ngủ thiếp đi.
…….
Mà Lục Hoán ở bên này, thấy thị vệ đã thu thập xong bàn ghế cho hắn, đám chủ sự kia mở mắt ra liếc nhìn, không biết là ai trong số đó phát ra một tiếng hừ lạnh âm dương quái khí.
Lục Hoán quét sơ qua đám người này, ánh mắt rất nhanh liền khóa chặt vào hai người chủ sự Giáp cùng với chủ sự Ất.
Chủ sự khác dường như là lấy hai người này làm trung tâm, hai vị này hẳn là thân phận tương đối vượt trội.
Nhưng hai người này quan hệ ở giữa lại tựa hồ không được tốt, bàn của mỗi người ở một bên, cách thật xa.
Lục Hoán dường như cũng đã hiểu rõ, không nói nữa, quay người tiến vào bên trong vị trí quan nha chủ trì của mình.
Thấy hắn tiến vào, đám chủ sự lúc này mới không trầm lặng nữa, lại bắt đầu chau đầu ghé tai, thiếu niên này xem ra quan uy cũng thật lớn, không biết được rốt cuộc có bản lĩnh thật sự gì trỗi dậy rồi không.
Lục Hoán bắt đầu lật xem trước sổ sách của Nhị Bộ.
Ước chừng trải qua hai canh giờ sau, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên một trận ồn ào cùng ầm ĩ, dường như là có quan lại tới báo cáo, nói là xảy ra chuyện.
Có hai cọc sự tình phát sinh.
Một cái là chủ sự phụ trách thu mua ngựa, quan lại ở trong binh doanh trông coi không kỹ, chạy mất mấy chục con!
Một cái cọc sự tình khác là, mấy ngày gần đây phủ Trấn Viễn Tướng Quân chiêu binh, dẫn đến nhu cầu vũ khí tăng thêm, Nhị Bộ không thể không tăng số lượng mua nhóm vũ khí trường thương ngân kiếm.
Nhưng mà lại phát sinh vấn đề, đó là trên đường đem vũ khí từ chỗ rèn đúc vận chuyển đến kho vũ khí, bị dân chúng kháng nghị, nói là lúc xe vận chuyển gây ồn ào nhiễu dân.
Trừ cái đó ra, trong lúc vận chuyển vũ khí quan lại làm việc không đúng cách, dẫn đến có rất nhiều vũ khí bị rơi rớt trên đường — Yến quốc có luật cấm thảo dân tự ý thu mua vũ khí, liền sợ trong kinh thành có kẻ xấu đem các loại vũ khí binh doanh nhặt được, lại đi làm xằng làm bậy.
Hai cọc vấn đề này không coi là nhỏ, nhóm chủ sự bên ngoài sứt đầu mẻ trán, nghị luận ầm ĩ, tranh cãi lẫn lộn.
Lục Hoán giả vờ không nghe thấy.
Một lát sau, Nhị Bộ Lang Trung tới.
Vị Lang Trung này trong lòng đã sớm muốn đem nhi tử của mình tiến vào chức phó Viên Ngoại Lang, nhưng còn chưa kịp thu xếp vào, vị trí này liền trước tiên nhường chỗ cho người do Vân Thái Úy tiến cử.
Trong lòng của hắn cũng hết sức bất mãn, sinh ra một chút lục đục. Nhưng mà dù sao thì hắn so với đám chủ sự kia còn khéo đưa đẩy hơn, huống hồ hắn còn đang là người hầu dưới tay Vân Thái Úy, làm gì cũng phải cấp cho Vân Thái Úy mấy phần mặt mũi, bởi vậy, là không dám ở trước mặt Lục Hoán bày sắc mặt khó coi.
Có điều, bây giờ xảy ra vấn đề, chẳng bằng đưa tên tiểu tử mới nhậm chức này đi ra giải quyết.
Đến lúc đó không giải quyết được, nhưng cũng không phải là do bọn hắn làm khó dễ tên tiểu tử này nha.
Hắn để cho người đem Lục Hoán kêu đi ra, hỏi: “Không biết Viên Ngoại Lang mới nhận chức đối với hai cọc sự tình cấp bách này có ý kiến gì không?”
Lục Hoán ngước mắt, hỏi: “Nếu như ta đưa ra đối sách, nhóm chủ sự liệu có nhất định đi thi hành ngay không?”
Đám chủ sự trong lòng khinh miệt. Thiếu niên này, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa con nít, cho dù mặc quan phục, tư thái có đẹp hơn nữa, khuôn mặt lại tuấn mỹ, cũng chỉ là một đứa con nít mới ra đời mà thôi.
Không biết là ai trong đám chủ sự ở dưới thấp giọng khinh thường nói một câu: “Chẳng qua cũng chỉ là một cái đứa con thứ đi cửa sau tiến vào thôi, ở Thái học viện mới trải qua có mấy ngày, có thể có diệu kế gì?”
Nhị Bộ Lang Trung mặt ngoài vẫn phải giữ, lập tức quát lớn: “Đừng có nói nhảm!”
Hắn hướng về phía Lục Hoán ôn tồn nói: “Mời nói.”
“Giải quyết hai chuyện này, làm rất dễ. ” Lục Hoán nói: “Chuyện thứ nhất, ngựa sở dĩ sẽ chạy đi, tất cả đều là thất trách của bên trông coi, nguyên bản chỉ cần nắm chặt lỗi của người trông coi liền có thể. Chỉ là hiện tại trông coi chính là người trong binh doanh của Tam Bộ, Nhị Bộ của chúng ta rơi vào thế yếu, không thể cùng bên kia nổi lên va chạm, cho nên lúc này mới trở thành một kiện vấn đề nhức đầu.”
“Như vậy chỉ cần cùng Tam Bộ thương lượng, giảm bớt binh lính trông coi ngựa lại, thay vào đó tăng thêm việc thuê mã phu liền có thể. Binh lính lại không am hiểu quản lý ngựa, còn thường xuyên tự ý rời vị trí. Nhưng mã phu là dùng ngân lượng thuê tới, với lại tất cả đều là dân thường, không dám dưới mí mắt của Bộ binh mà không làm tròn trách nhiệm. Như thế có thể cam đoan loại chuyện này không xảy ra nữa.”
Chủ sự Giáp đến từ Nhung Châu cười lạnh một tiếng, bác bỏ nói: “Ngươi làm sao biết được Tam Bộ sẽ đồng ý với chúng ta làm như vậy?”
Thần sắc Lục Hoán bình tĩnh, nói: “Ngươi e rằng không có chú ý tới công văn của Trấn Viễn Tướng Quân tuyển nhận tân binh lần này, thu nhận binh lính bên trong, thì có một phần là muốn đưa đến Tam Bộ đi. Chứng minh lúc này Tam Bộ đang rõ ràng thiếu người. Giảm bớt nhân thủ cho bọn hắn, bọn hắn như thế nào lại không đồng ý? Huống chi, thuê mã phu thì chính là xuất từ ngân lượng của Nhị Bộ chúng ta.”
Chủ sự Ất trúng xét tuyển Hoa Lan lộ ra vẻ mặt khó xử, uyển chuyển nói: “Nhưng mà, số ngân lượng này lại là một bút chi tiêu, chẳng phải sẽ làm tăng gánh nặng tài chính chi tiêu cho Nhị Bộ chúng ta……”
Lục Hoán quét mắt nhìn hắn một cái, như cùng hắn giải quyết một món nợ vậy: “Thuê một cái mã phu một tháng tốn nửa ngân lượng, 5 cái mã phu một tháng cũng chỉ mới hai ba lượng bạc.”
“Mà ta vừa rồi có lật xem qua Nhị Bộ mấy năm qua đều liên tiếp phát sinh sự kiện, phát hiện sự kiện ngựa chạy trốn này, tất cả lớn nhỏ, một tháng ít nhất hai lần. Mỗi lần hao phí binh lính đi bắt, lại bồi thường thiệt hại cho ngựa phá hủy ruộng đồng, cũng đã tốn mười mấy lượng bạc. Cái nào càng gia tăng gánh nặng tài chính cho Nhị Bộ, ngươi tính toán không rõ ràng sao?”
Sắc mặt chủ sự Ất trúng xét tuyển Hoa Lang nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Đám chủ sự mặc dù cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà không thể không nói, đối sách của vị thiếu niên này đưa ra vô cùng có lý.
“Thế cái kiện sự tình thứ hai kia thì sao, chẳng lẽ thiếu niên thiên tài ngươi cũng có đối sách sao?” Chủ sự Giáp nhìn đám người xung quanh một vòng, thấy trên mặt có vài chủ sự vậy mà toát ra vẻ tán đồng, trong lòng càng thêm nổi lên cơn giận dữ, không cam lòng giễu cợt nói.
Lục Hoán không để ý tới sự kiêu ngạo trong lời nói của hắn, quay người hướng về phía Nhị Bộ Lang Trung phân tích nói: “Kiện thứ hai, nhiễu dân, rơi rớt vũ khí, vốn là thất trách của quan lại vận chuyển. Nhưng vì sao có thể như vậy? Bản thân của việc vận chuyển cũng không phải là một việc khó, lại còn mất nhiều vũ khí như vậy? Có phần làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Nếu như truy đến cùng, có thể hiểu trên đường vận chuyển quan lại lớn nhỏ tầng tầng trung gian kiếm lời đút túi riêng. Đến tầng quan lại áp chót, lấy không ra chất béo bở nào, liền mang vũ khí đi bán thành tiền, bán sạch vũ khí, còn dám nói là ‘rơi rớt’ thôi.”
Chủ sự Ất trúng xét tuyển Hoa Lan làm bộ khó xử nói: “Mấy cái vấn đề này chúng ta cũng không phải là không biết, chỉ là quan lại của Nhị Bộ phía dưới nhân số đông đảo, lại tầng tầng chỗ hở, nếu như quả thật truy cứu trách nhiệm mà nói, chỉ sợ là một cọc chuyện thật lớn, sẽ hao phí mấy tháng đi điều tra. Huống chi nếu như làm lớn chuyện, nháo đến trước mặt Thánh thượng, chúng ta còn có thể bị truy cứu là không làm tròn trách nhiệm.”
Hàng lông mày của Lang Trung nhíu chặt, rõ ràng cũng là nghĩ đến chuyện dây dưa từ nơi này rất rộng, hắn hỏi Lục Hoán: “ Ngươi có thể có biện pháp gì?”
Lục Hoán lời ít mà ý nhiều nói: “Chi bằng để cho thương nhân trong kinh thành tiếp nhận chuyện này. Vừa vặn, tiết kiệm binh lính cho Nhị Bộ, cắt đi bộ phận binh lính rườm rà, lại giảm bớt chi tiêu. Thứ hai, thương nhân quanh năm vận chuyển vật tư, so với quan lại nửa vời thì càng thêm biết được cách vận chuyển như thế nào cho an toàn, có thể giảm bớt hao tổn tạo thành trên đường, tránh sự khiếu nại của bách tích.”
“Thứ ba, cũng có thể giảm bớt được tình trạng quan lại ở khâu trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, tránh cho một ngày kia khi Hoàng thượng điều tra, hỏi ra trách nhiệm này. Thứ tư, đối với hàng hóa do đám thương nhân tiến hành kiểm tra đánh giá, thương nhân trong kinh thành có không dưới mấy chục vị, để cho riêng phần mình lấy ra thành ý mà nói, chọn lựa ra thương nhân thích hợp nhất tới, cạnh tranh tốt, cũng có thể lệnh cho họ phụ trách chuyện này thì thương nhân sẽ càng thêm nghiêm cẩn thận trọng.”
Quan cùng dân hợp tác, chuyện này ở Yến quốc trước đây cũng không phải là không có, Binh Bộ Nhị Bộ cũng có quyền làm như thế.
Chỉ là biện pháp này, nhóm chủ sự làm những việc dưới tầng đáy này nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới!
Lúc trước bọn hắn cân nhắc chuyện này, vẫn luôn đau đầu phải làm thế nào để khuyên nhủ mấy người ở khâu trung gian kiếm lời bỏ túi riêng kia, nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, đổi một cái mạch suy nghĩ vấn đề tinh tế khác, tầm mắt lập tức rộng ra!
Chiến lược của Lục Hoán vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của một số chủ sự lập tức thay đổi.
Đám người còn lại trong lòng cũng rất ư là giật mình, cảm thấy vị thiếu niên này đưa ra đối sách tất cả cũng không hề theo sách vở, mà là trực tiếp bốc thuốc đúng bệnh, giải quyết khốn cảnh trước mắt của Nhị Bộ bọn hắn.
Thế nhưng là, vị thiếu niên này chẳng qua cũng chỉ mới mười lăm tuổi, lại là có thể nghĩ ra được đến những cách giải quyết này?!
Nhị Bộ Lang Trung mặc dù có lòng để cho nhi tử mình tiến vào vị trí này, nhưng lúc này đây cũng không thể không thừa nhận, nhi tử mình tuyệt đối không có như vị thiếu niên trước mắt này tài giỏi như vậy.
Nếu như dựa theo lời hắn nói mà đi giải quyết, sự tình mà Nhị Bộ vốn trải qua một thời gian dài bị quấy nhiễu mà nói không chừng thật sự có thể giải quyết dễ dàng!
Trên mặt của vị Lang Trung này lập tức hiện ra sự mừng rỡ.
Không ít chủ sự bên dưới kỳ thực trong lòng đã bị thuyết phục, chẳng thể trách Thái học viện này được mệnh danh là đệ nhất học viện Yến quốc, là nơi dạy dỗ các vị hoàng tử, thầy dạy cho Thái tử cũng xuất thân từ Thái học viện, dạy dỗ học trò quả nhiên là không tầm thường.
Vị thiếu niên này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng quả thật cũng không phải là phường công tử bột gì đó, mà là có năng lực thật sự, kiến thức mưu lược cũng làm cho người ta phải kính nể!
Nhưng mà, dù trong lòng có chút chịu phục, thì mặt mũi vẫn không thể kéo xuống được.
Bọn hắn làm quan một hai cái cũng là thanh niên hai ba mươi tuổi, thậm chí có người còn có đến bốn năm mươi tuổi, để cho bọn hắn nghe một đứa nhóc con sai khiến?!
Chủ sự Giáp liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người cũng không lên tiếng, một bộ dáng không thể không tán đồng, có chút giận dữ, nhịn không được nói: “Ngươi không hiểu được tình huống trong những năm qua sao? Liền đưa ra đề nghị như vậy, nếu như không giải quyết được khốn cảnh trước mắt, ngươi tính như thế nào?
Thiếu niên ngồi ở bàn sau liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi lại giải thích tình huống năm trước ra sao? Năm ngoái ngựa bao nhiêu? Quan lại bao nhiêu? Vũ khí bao nhiêu?
“……” Chủ sự Giáp đương nhiên toàn bộ đều là đáp không được.
Mà chỉ nghe Lục Hoán lại đối đáp trôi chảy, nói: “Năm trước ngựa là ba ngàn hai trăm, năm ngoái không chiến loạn, ngựa chỉ còn lại năm trăm con. Năm trước quan lại trong Nhị Bộ là 123 người, năm ngoái lại tăng thêm rất nhiều, lên đến 163 người, trong đó có một vài người ước chừng là mua quan tiến vào. Năm trước hai kho rưỡi vũ khí, năm ngoái số lượng bị gỉ cũng thật nhiều, ước chừng là hai kho.”
Những thứ sổ sách này khoảng chừng là mười mấy bản, lại bị thám hoa chủ sự Ất ghi chép lộn xộn vô cùng, chỉ có một mình thám hoa chủ sự Ất có thể xem hiểu, nhưng vì sao hắn vừa mới tới Nhị Bộ có nửa ngày, trong thời gian ngắn ngủi này, vậy mà tất cả đều nhớ kỹ?!
Đây là trí nhớ thiên tài đến bực nào a?!
Lần này, tất cả chủ sự bên dưới đều cực kỳ hoảng sợ, câm như thóc luôn rồi!
Lục Hoán nghĩ thầm, cũng không biết nàng từ nơi nào kiếm ra, lấy được quyển sổ sách kia ngược lại vừa vặn là có đất dụng võ.
Hắn mới thô sơ giản lược một phen, phát hiện tất cả đều là những con số tổng kết hữu dụng, liền trong thời gian ngắn ngủi đọc nhanh như gió mà quét qua, tất cả đều ghi nhớ, lúc này có thể lấy ra dọa người, còn có công lao của nàng.
Mà lúc này Nhị Bộ Lang Trung nhìn chằm chằm Lục Hoán rất lâu, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
Một lát sau, hắn phất phất tay, đối với chủ sự bên dưới nói: “Liền cứ theo lời Viên Ngoại Lang nói mà xử lý.”
‘Viên Ngoại Lang’ ba chữ vừa mới ra khỏi miệng, chính là hắn đã tán thành Lục Hoán tiếp quản chức vụ Viên Ngoại Lang Ngũ phẩm này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Túc Khê: Chuyện gì xảy ra? Mới ngủ có một giấc mà nhiệm vụ chi nhánh đã được đứa con yêu tự mình hoàn thành?! Đây là kiểu auto game sao?! (◉Θ◉)
Đứa con yêu ngồi xếp bằng, ngẩng mặt lên, trên đầu nhảy ra cái khung trắng — Chờ đợi khích lệ.
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |
Đứa con ‘ngoan’ : “Ta muốn được khen a!” *đôi mắt cún con