Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 41

Chương 41. ——Ta cũng có thể.

Mẹ Túc gần đây đối với Túc Khê thật vô cùng vui vẻ.

Túc Khê nhà bà lúc trước thành tích mặc dù tốt, nhưng cũng không thuộc loại cực kỳ chăm chỉ học tập, ngược lại là, mỗi ngày sau khi tan học còn phải xem phim truyền hình cho đến khuya.

Nhưng mà dạo gần đây không biết Túc Khê là như thế nào, mỗi ngày sau khi tan học không ra ngoài dạo phố, cũng không hề ngồi sofa mà xem tivi, mà là vừa về đến nhà liền mang theo túi sách, vọt ngay vào phòng mở sách tài liệu ra bắt đầu làm đề thi.

Mấy ngày đầu mẹ Túc còn lo lắng Túc Khê là đóng cửa phòng chơi game, mấy lần đột kích mượn cớ đưa sữa bò, đẩy cửa vào thị sát.

Nhưng mà mỗi lần đẩy cửa đi vào, đều phát hiện Túc Khê thật sự là đang nghiêm túc làm bài thi nha……! Sau khi bà nghi hoặc, trong lòng không khỏi được trấn an phần nào.

Trừ cái đó ra, Túc Khê mặc dù lúc trước bởi vì gãy xương mà chậm trễ bài học một đoạn thời gian, nhưng mà lần trước kiểm tra lại vẫn bảo trì top ba đứng đầu của lớp. Mẹ Túc sau khi đi tham gia họp phụ huynh trở về liền vui vẻ ra mặt, lại cho Túc Khê nhiều thêm một chút tiền tiêu vặt.

Mà Túc Khê sau khi canh mẹ Túc đóng cửa lại, liền lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đem điện thoại di động đặt dưới đống đề thi lấy ra.

Màn hình di động đang mở, dừng lại ngay ở giao diện game.

Trong phòng đứa con yêu cũng đang đứng dậy, đem ánh nến sắp cháy hết một lần nữa thắp sáng, không chút nào biết tình hình phát sinh ở bên ngoài màn hình.

Không thể không nói, Túc Khê chơi cái game này, cảm thấy đứa con yêu cho mình sự khích lệ vô cùng lớn.

Sự siêng năng cần cù của hắn khiến cho Túc Khê theo không kịp, Túc Khê cũng cảm thấy xấu hổ khi mỗi ngày chỉ hoàn thành các bài tập trong trường, thế là liền đi mua một chút tài liệu ngoại khóa mà làm thêm.

Mà trừ cái đó ra, cùng với đứa con yêu tuy cách một bức màn hình, một người thì ở trong phòng củi bên ngoài thì mưa xuân không ngừng, còn một người thì ở trong nhà chung cư sáng sủa sạch sẽ, cùng một chỗ chăm chỉ học tập, cũng là một chuyện khiến cho Túc Khê cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng.

…… Thật giống như có người làm bạn cùng mình sóng vai chiến đấu, đối với tương lai thi Đại học liền không còn lo âu như trước nữa.

Vân Thái Úy phục chức chưa đến mấy ngày, liền thông qua Vân Tu Bàng, mời Lục Hoán tiến đến phủ Thái Úy, nói hắn cùng với Vân Tu Bàng là đồng môn, hy vọng hắn có thể vì Vân Tu Bàng mà tham gia tiệc sinh nhật.

Thư tín mà Lục Hoán lúc đó cho vào trong phong thư gửi cho Vân Tu Bàng có lưu lại một chút manh mối.

Vân Tu Bàng là một tên thiếu niên đơn thuần, không có đầu óc gì, nhưng mà Vân Thái Úy có thể leo đến chức quan Nhất phẩm, cũng không phải là người có tâm tư đơn giản, nhất định sẽ có thể liên tưởng ra được đến cái gì.

Thế là ngày hôm đó, sau khi Thái học viện tan học, Lục Hoán thu thập xong sách vở, liền cùng Vân Tu Bàng đi trước.

 — Những thứ này đều nằm trong dự kiến của hắn cùng với Túc Khê.

Chỉ là, Túc Khê khổ cực phát hiện điểm thưởng không đủ dùng, tòa phủ đệ của Vân Thái Úy cũng không có biện pháp mở khóa, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một mình đứa con yêu đi vào.

Túc Khê ngược lại là rất muốn đi cùng, xem phủ Thái Úy dáng dấp ra làm sao.

Toàn bộ game này cùng với thế giới chân thật thực sự không có gì khác biệt mà, phong cảnh giang sơn Yến quốc đẹp như tranh vẽ, thời điểm mấy ngày trước cô có đem giao diện di chuyển đến Vân Châu, liền bị Vân Châu nơi kia cao vút tầng mây, núi non trùng điệp tựa như tiên cảnh, cùng với lầu son gác tía đang được xây dựng tốt, xà nhà được chạm trổ đẹp kinh diễm mà mê đắm. Đi dạo bốn phía, đem mỗi góc đều xem xong, mới làm xong chính sự rồi trở về.

…… Nếu như sau này chờ đứa con yêu khôi phục lại thân phận hoàng tử, có được nhàn hạ rồi, cô ngược lại là rất muốn mang đứa con yêu cùng một chỗ đi du lịch một phen.

Có điều, cô mặc dù không thể đi, nhưng mà hệ thống rất nhanh đã nhảy ra thông báo tình hình đại khái phát sinh bên trong phủ Thái Úy.

【Vân Thái Úy cho rằng Nhân vật chính chỉ mới có mười lăm tuổi, không có khả năng trù tính được hết thảy mọi chuyện, thậm chí còn đem Thái Úy hắn mấy chục năm làm quan mà tính kế đi vào. Hắn sinh lòng nghi ngờ sau lưng Nhân vật chính có người, thế là đối với Nhân vật chính tiến hành làm khó xử cùng khảo nghiệm. Nhưng Nhân vật chính tất cả đều đối đáp trôi chảy. Rất nhanh liền khiến cho Vân Thái Úy phải lau mắt mà nhìn, trong lòng đối với vị thiếu niên này sinh ra một chút xíu ý nghĩ cất nhắc. 】

Túc Khê ở bên ngoài màn hình vô cùng kiêu ngạo, một đám thiếu niên tại Thái học viện này hẳn là con em thế gia trong kinh thành cũng cực kỳ thông minh, nhưng mà dưới cái nhìn của cô, tất cả đều không bằng đứa con yêu.

Huống chi, đứa con yêu so với bọn hắn tuổi còn nhỏ hơn nha.

【Vân Thái Úy cùng với Thừa tướng ở giữa luôn là oan gia ngõ hẹp, là kẻ thù chính trị không đội trời chung. Chuyện hắn lần trước không làm tròn trách nhiệm nên bị giáng chức, Thừa tướng ở sau lưng thoát không khỏi liên quan. Nhưng Thừa tướng là Quốc cữu của đương kim Thánh thượng, dưới một người mà trên vạn người, tuyệt đối không phải là hạng hổ giấy dễ dàng lật đổ. Vân Thái Úy lần này mặc dù phục chức, nhưng mà vẫn cùng phủ Thừa Tướng ở giữa có ân oán, cho dù tạm thời mặt ngoài duy trì hòa bình, nhưng mà mâu thuẫn giữa phủ Thái Úy cùng phủ Thừa Tướng sớm muộn gì cũng sẽ tăng lên.】

【 Hắn đem chuyện này uyển chuyển hóa thành một lời giản thuật cố sự, đem hắn cùng Thừa Tướng dùng tên giả làm hai thuộc hạ cấp dưới ở một quận huyện xa xôi mà bên trong tranh công đoạt quyền, muốn nghe một chút cách giải quyết của Nhân vật chính.】

Túc Khê thầm nghĩ, có thể đưa ra khảo nghiệm này, chứng minh Vân Thái Úy đã đối với đứa con yêu có mấy phần coi trọng.

【Nhân vật chính trả lời là, thuộc hạ Giáp lúc này mặc dù tạm thời ở vào thế hạ phong, nhưng cái này cũng có thể trở thành ưu thế của hắn. Thuộc hạ Ất bây giờ bên trong đang phong quang, nhưng cái này cũng vừa lúc khiến cho hắn ở vào thế yếu. Dù sao thuộc hạ Ất công cao chấn chủ, mà không có một cái huyện trưởng hay quận trưởng nào mà không sợ vị trí của mình bị đoạt đi. Thuộc hạ Giáp không ngại nhờ vào đó mà hướng quận huyện trưởng ra ám chỉ, ‘trên phố đều truyền ra rằng thuộc hạ Ất lập được rất nhiều công lao, khắp quận huyện miếu lớn miếu nhỏ, khó tránh khỏi cho thuộc hạ Ất tự cao tự đại, có tâm làm phản, tại sao không nghĩ ra cách để kiềm chế, ngoại trừ quận huyện phu nhân thì bên ngoài tái giá nạp thêm một vị thiếp thất khác chuyên sủng, đối với thuộc hạ Ất thì tiến hành làm suy yếu thân phận “cha vợ” ‘. Lúc này đây, thuộc hạ Giáp Ất đánh cờ, liền đã biến thành bàn cờ ba người, phân tán bớt tinh lực của thuộc hạ Ất. Đợi cho đến khi nâng đỡ người thứ ba thượng vị, khiến cho thuộc hạ Ất cùng quận huyện trưởng ở giữa có kẽ nứt, lúc này thuộc hạ Giáp chỉ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, dĩ đạt đãi lao*.】

* 以逸待劳 [Yǐyìdàiláo]: Kế thứ 4 trong binh pháp tôn tử – Lấy nhàn đối mệt, có nghĩa là chuẩn bị đầy đủ trong một cuộc chiến, nạp năng lượng và tấn công trực diện khi kẻ thù đã trở nên mệt mỏi.

Ở ngoài màn hình, Túc Khê: “……!”

Cô tựa như đang nhìn sách sử, nhưng cô cẩn thận đọc đi đọc lại hàng chữ này, mới có thể hiểu rõ sự tính toán của đứa con yêu.

Đơn giản là bày kế đảo loạn một vũng nước đục, tiếp đó thừa dịp mà mò bắt cá!

Bởi vì cái mà Lục Hoán muốn Đông thì trước tiên phải kích Tây đi. Hoàng đế cả ngày suy nghĩ như thế nào để khống chế quần thần, chắc cũng sợ Quốc cữu công cao chấn chủ, hướng về trong cung đưa mỹ nhân, thoạt nhìn như đang phân tán sự sủng ái Hoàng hậu trong hậu cung, nhưng trên thực tế là đang bồi dưỡng một vị Quốc cữu khác, phân tán đi thế lực của Thừa tướng Quốc cữu.

Chờ cục diện trở thành một bãi nước đục, hình thành thế chân vạc, liền có cơ hội, dù sao cũng tốt hơn tình hình hiện tại Thái Úy đơn phương bị đánh.

【Vân Thái Úy đối với câu trả lời của Nhân vật chính mà hai mắt tỏa sáng, không thể tưởng tượng nổi Nhân vật chính tuổi còn trẻ, mà lại có tâm trí nhường này. Thế là màn đêm buông xuống gọi tiểu nhi tử Vân Tu Bàng của mình tới, đương nhiên là hy vọng tiểu nhi tử cùng Nhân vật chính là đồng môn, sau này liền có thể cùng với Nhân vật chính đi lại nhiều hơn.】

Trong lòng Túc Khê nghĩ, quả nhiên, coi như lúc trước cái nhiệm vụ chi nhánh kia không có hoàn thành, thì Vân Tu Bàng cuối cùng cũng trở thành bằng hữu của đứa con yêu.

Có điều, đứa con yêu nếu quả thật có thể kết giao với người bạn đầu tiên, cũng là chuyện tốt.

……

Mà đoạn tình tiết đi qua, hôm sau, bên trong Ninh Vương Phủ vậy mà đưa tới một đạo thánh chỉ!

Không biết Vân Thái Úy tiến cung cùng Hoàng thượng nói những gì

Cũng có thể chỉ là thuận miệng nhấc lên, dù sao bây giờ Vân Thái Úy vừa mới lập đại công, Hoàng thượng thỏa mãn hắn một chút đề nghị cũng không phải là cái chuyện gì lớn.

Huống hồ chức vụ Bộ Binh Viên Ngoại Lang này là từ Ngũ phẩm, không tính là cái chức tước lớn gì, càng không tính là công việc béo bở, vốn dĩ cũng là của một vài đám thế tử vương hầu đảm nhiệm.

Lại thêm Hoàng thượng đối với đứa con yêu lần trước ở hội săn bắn núi Thu Yến giành giải nhất cũng có chút ấn tượng, thế là liền tiện tay viết xuống một đạo thánh chỉ.

Nhưng mà — Đây đối với một Ninh Vương Phủ xuống dốc đã lâu mà nói, ấy là một kiện đại sự trời ban!

Phải biết bên trong Ninh Vương Phủ đã bao lâu không có tiếp nhận thánh chỉ!

Kể từ lúc Trữ Vương bị phái đi vùng đất xa xôi cằn cỗi sau đó, Ninh Vương Phủ chỉ còn lại phụ nữ trẻ em lão ấu, ở bên trong kinh Thành thì càng ngày càng tồi tệ hơn.

Lão phu nhân những năm gần đây vội vã đem các cháu hướng về các quan trong triều mà đưa tặng lễ vật, liền cũng là bởi vì nguyên nhân này, sợ mình còn chưa có nhắm mắt xuôi tay, Ninh Vương Phủ liền triệt để lụi tàn.

Ấy vậy mà vạn vạn không nghĩ tới, lúc này mới vừa tiến vào Thái học viện bao lâu? Cái đứa cháu thứ này của bà liền nhận được tiến cử, lập tức từ thư đồng Cửu phẩm lên chức Bộ Binh Viên Ngoại Lang Ngũ phẩm!

Mặc dù là Ngũ phẩm, không cần phải lên triều, tạm thời vẫn là một cái chức quan nhỏ bé, thế nhưng là cử động lần này lại làm cho Lão phu nhân thấy được hy vọng.

Lão phu nhân kích động tự nhiên là vui sướng không thôi, nhưng mấy ngày nay ở bên trong Ninh Vương Phủ, Trữ Vương phi cùng với hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú lại tựa như là quả cà héo, như nhà có tang không ngẩng đầu lên được.

Dù sao, nhà mẹ đẻ phủ Thượng Quan của Trữ Vương phi trực tiếp rơi đài, ý vị thâm trường mà hiểu rằng, Trữ Vương phi đã không còn chỗ dựa.

Bà ta nguyên bản chính là cúi đầu chỉ trước mặt Lão phu nhân, bây giờ thì càng không dám nhìn thấy Lão phu nhân, cụp đuôi mà làm người.

Ninh Vương Phủ một chuyện buồn, một việc vui, từ trên xuống dưới Ninh Vương Phủ cũng nghị luận ầm ĩ.

…….

Túc Khê bởi vì tâm tình kích động, đặc biệt chờ xem một màn nhận thánh chỉ tới này. Tâm tình của cô bây giờ giống như là tận mắt nhìn thấy, đứa con yêu cùng với cô phụ đạo làm bài tập, từ đứa bé xếp chót lớp ở nhà trẻ, trở thành tiểu tổ trưởng. Về sau liền có thể bắt đầu thu bài tập! Mẹ già có thể không cao hứng sao?!

Sau khi Thánh chỉ đến, đứa con yêu lại được ban thưởng cho vài thứ, còn có rất nhiều đồ vật mà Lão phu nhân sai ma ma đưa tới.

Mấy món đồ vật được ban thưởng này, đã chất đầy nửa gian phòng, mở ra mấy cái rương, tính toán tiền tài của hắn mà nói, đã vượt xa hai cái đứa con trai trưởng rất rất nhiều.

Lục Hoán lơ đễnh, nhưng mà hắn xoay người, nghe thấy đống dây chuyền trân châu châu báu các loại ở trong rương đằng sau lưng phát ra tiếng vang kích thích nhỏ xíu, đuôi lông mày liền nhịn không được toát ra có chút ý cười.

…… Nàng luôn luôn đối với mấy cái đồ vật sáng lấp lánh này mà cảm thấy rất hứng thú.

Thông thường ở trong Yến Quốc đám công tử thế gia tiến vào triều làm quan cũng là độ hai mươi tuổi, sớm nhất chẳng qua cũng chỉ mười bảy tuổi.

Mười lăm tuổi vào triều làm quan, lại được thăng nhiệm là Ngũ phẩm, thì quả là tương đối hiếm thấy.

Tuy nhiên, bởi vì Ngũ phẩm cũng chỉ là một cái chức quan nhỏ bé, ngược lại ở trong kinh thành cũng không gây nên sự chú ý quá lớn. Chỉ là khiến cho tâm tình của đám hạ nhân từ trên xuống dưới ở bên trong Ninh Vương Phủ phức tạp, cùng với đám học trò trong Thái học viện cũng lặng lẽ nghị luận một phen mà thôi.

……

Đợi đến khi Thánh chỉ đã truyền ra xong xuôi, bồi Lão phu nhân ăn dạ tiệc, Lục Hoán liền trở lại củi viện, bắt đầu thu thập hành lý.

Chức quan Ngũ phẩm, là muốn dọn vào Bộ Binh ở.

Lục Hoán từ nhỏ đến lớn, liền thường xuyên tưởng tượng, một ngày kia chính mình có thể rời khỏi Ninh Vương Phủ, đến tột cùng là sẽ lấy loại phương thức nào.

Hiện tại, nơi này, hắn rốt cuộc phải rời đi.

Hắn đứng ở dưới mái hiên, tựa như thoát ra khỏi vũng bùn đã trói buộc chính mình nhiều năm như vậy, thật sâu thở phào một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời càng rộng lớn hơn kia, ánh trăng sáng sao thưa giữa màn đêm, trời cao đất rộng.

Mặc dù rời khỏi Ninh Vương Phủ là tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu của hắn, thế nhưng là, hắn lại hết sức không nỡ rời xa chỗ củi viện này.

Củi viện khắp nơi cũng đều là dấu vết nàng lưu lại, rừng trúc xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trái ngã phải được nàng dựng lên, phòng bếp được thu thập chỉnh tề, dưới mái hiên này một chiếc đèn con thỏ tỏa ánh sáng vàng ấm áp. Còn có nóc nhà, cánh cổng cùng cửa phòng được tu bổ qua — Những thứ này tất cả đều là nguyên nhân lúc trước Lục Hoán không muốn dọn đến mảnh vườn yên tĩnh mà Lão phu nhân đã ban cho.

Hắn không có hành lý gì, muốn mang đi, tất cả đều cùng nàng có liên quan. Chậu than, đèn lồng, quần áo, giày bó, những mảnh tờ giấy sớm được hắn dốc lòng cất giữ.

Hắn đem đèn lồng gỡ xuống, đem các loại đã thu thập tốt mà cho vào trong rương, dự định mang theo khi tới Bộ binh nhậm chức.

Túc Khê đi ăn cơm tối xong xuôi, thì bầu trời trong game liền đã tối.

Cô lần nữa online, chỉ thấy đứa con yêu lại đang ngồi ở trước ngưỡng cửa phòng, nhìn về một chỗ trong hư không, phảng phất như đang kiên nhẫn đợi cô tới. Cô vào trong phòng trước xem xét một chút, phát hiện đứa con yêu đã thu thập xong đồ đạc, trong lòng không khỏi sinh ra một chút buồn buồn vô cớ. Mặc dù Ninh Vương Phủ làm cho người ta rất là chán ghét, nhưng mà nơi củi viện này hoàn toàn chính xác là nơi mà cô và đứa con yêu ở qua rất lâu, ài ~ — Đương nhiên, là một mình đứa con yêu ở, nhưng mà cô cũng thỉnh thoảng online nha.

Bây giờ rốt cuộc cũng phải rời đi. Chim ưng con phải rời khỏi điểm khởi đầu, trở thành hùng ưng, vỗ cánh bay cao, bay về vùng trời đất rộng lớn hơn.

Cô tất nhiên là vì đứa con yêu mà cảm thấy cao hứng cùng vui sướng, nhưng trong lòng thật sự cũng có một chút tâm tình phức tạp.

Cô đem giao diện dịch chuyển đến ngưỡng cửa phòng, ở trên đầu đứa con yêu mà xoa một cái.

Thần sắc của đứa con yêu vừa mới rồi còn yên lặng, lập tức bởi vì cô đến, mà trở nên mừng rỡ.

Thời điểm mỗi lần cô online, đứa con yêu đều như vậy, mặc dù nỗ lực khống chế lại tâm tình vui sướng, nhưng lại không lừa được người, trong con ngươi chốc lát đã ánh lên tia sáng.

Điều này khiến cho nội tâm Túc Khê không khỏi có chút áy náy.

Thế nhưng là…… Đứa con yêu à, thời điểm ngươi tiếp nhận Thánh chỉ không phải ta có online ghé qua sao? Đến bây giờ trong game chẳng qua cũng là mới nửa ngày thôi mà! Làm sao mà tựa như là một giây không nhìn thấy thì ngỡ như cách ba thu vậy?!

Đứa con yêu ngoan ngoãn ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngửa đầu, nói với cô: “Ngày mai ta xuất phát đi Bộ binh, ở nơi đó sẽ có chỗ dừng chân, ngươi vẫn sẽ cùng theo ta sao?”

Nói nhảm.

Túc Khê chọc chọc tay trái của hắn.

Hắn cúi đầu xuống nhìn tay trái mình, hơi hơi mím nhẹ khóe môi dưới.

Hắn biết là nàng sẽ cùng theo hắn đi về phía Bộ binh bên kia, Bộ binh cùng Ninh Vương phủ đều ở trong kinh thành, chỉ có điều là cách mấy con phố mà thôi.

Chỉ là, ước chừng bởi vì quá mức quan tâm, cho nên sợ xuất hiện biến cố gì, cho nên vẫn không xác định, muốn hỏi ra lời, muốn nhận được câu trả lời xác thực. Như vậy, trong lòng mới có thể an tâm trở lại.

Qua một lúc, đứa con yêu tựa như là cố hết sức lấy dũng khí, cúi thấp đầu, lại hỏi: “Sau này, cho dù ta đi nơi nào…… Ngươi cũng sẽ ở bên cạnh ta sao?”

Túc Khê bị bộ dáng như tiểu tức phụ* kia của đứa con yêu làm cho vui vẻ, nghĩ thầm, cái này thì còn chưa hẳn, đứa con yêu ngươi đi nhà xí, mẹ già sẽ không tiện mà ở cùng một chỗ đâu nha.

*小媳妇 [Xiǎo xífù]: Cô vợ nhỏ

Lục Hoán chưa nhận được câu trả lời của cô, cả cơ thể lập tức trở nên căng thẳng, mờ mịt nhìn về phía hư không.

— Là không có cách nào hứa hẹn sao?

Trong lòng của hắn lập tức trĩu xuống, há hốc mồm, đang muốn mở miệng nói cái gì nữa, thì bàn tay trái lại bị vỗ một cái.

Lục Hoán: “……”

Trái tim nhỏ của hắn lúc này mới ngừng rơi xuống, bình an vô sự mà đáp trên mặt đất.

Cho nên, nếu như nàng từ đầu đến cuối đều đi theo hắn cùng một chỗ, trời đất bao la, ở nơi nào cũng sẽ không có gì khác biệt nữa. Tại củi viện chẳng qua cũng chỉ chờ đợi ba tháng, ở chỗ khác nói không chừng sẽ đợi khoảng nửa năm, mà một ngày kia, sẽ tìm đến một chỗ ở lâu dài, một ngôi nhà của riêng bọn hắn. Trong nhà sẽ bày ra đầy châu báu cùng son phấn mà nàng yêu thích.

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê không biết đứa con yêu đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn không giải thích được, trong đôi mắt hiện ra một tia khát khao, khuôn mặt bánh bao chibi cũng hơi đỏ lên.

Túc Khê: “……”

Đứa ngốc, Bộ binh không phải là nơi khổ sai sao? Có như vậy mà cũng làm cho người ta hướng tới sao?!

Túc Khê còn không có quên trong rừng trúc còn chôn mấy cái đồ mà chính mình lúc trước đặt vào rương gỗ. Trong rương gỗ tất cả đều là bảo bối mà đứa con yêu đưa cho mình. Dọn nhà, tất nhiên mấy món đồ này cũng phải dọn đi. Thế là cô kéo tay áo của đứa con yêu.

Lục Hoán không hiểu nhìn về phía tay áo của mình, thấy tay áo hướng về phía rừng trúc mà túm đi, nghĩ thầm trong rừng trúc hẳn là có cái gì, liền bước đi theo.

Túc Khê từ trong phòng bếp lấy ra một cái xẻng sắt, nhét vào trong tay đứa con yêu.

Lúc trước cô từ trong cửa hàng mua thao tác đào hố, nhưng hiện tại đương nhiên là có đứa con yêu ở đây, một ít việc khổ cực liền để hắn làm xong.

Lục Hoán lập tức hiểu ra, chẳng lẽ là nàng có đồ vật gì chôn ở chỗ này? Hắn lập tức vén tay áo lên, cánh tay thon dài lộ ra, cầm lấy cái xẻng sắt mà đào lên.

Rất nhanh, cái rương mà Túc Khê đã chôn ở chỗ này liền lộ ra.

Lục Hoán mở ra, sau khi nhìn thấy mấy món lễ vật ở bên trong, lập tức sững sờ một chút. Bên trong chỉnh chỉnh tề tề mà cất giữ, tất cả đều là đoạn thời gian kia đưa cho nàng tượng gỗ nhỏ cùng các loại đồ chơi nhỏ, về sau hắn vì nàng mua hộp son phấn, hắn một mực không biết nàng để ở chỗ nào, hóa ra là đều chôn ở đây.

Bên trong còn một số tờ giấy nhỏ được gấp tốt.

Ánh trăng vẫn đang trải xuống, chiếu rọi qua mấy đồ gỗ điêu khắc trở nên sinh động như thật.

……

Lục Hoán ngẩng đầu hướng về trong hư không mà liếc mắt nhìn, phảng phất ở trong mắt như đang mường tượng ra thân hình của nàng, trong lòng khẽ động.

Hắn vẫn cho là.

Sự xuất hiện cùng tồn tại của nàng, đối với hắn mà nói, là ánh sáng duy nhất bên trong cõi sương mù mênh mông xám xịt, cũng là món quà tặng cùng sự may mắn lớn nhất mà hắn lấy được. Nhưng mình đối với nàng mà nói, chỉ có thể là chỗ dựa, cứu rỗi một sinh mệnh mà thôi.

Chính mình không giờ khắc nào mà không ngừng đợi chờ nàng tới, nhưng là nàng có hứng thú mới tới, tùy thời tới, cũng tùy thời có thể rời đi.

Lục Hoán một mực biết rõ điều này, nhưng từ trước tới giờ không dám biểu lộ nửa điểm quá nghiêm khắc, bởi vì sợ có một ngày, nàng cùng mình chào tạm biệt, liền cũng không tới nữa.

Nhưng hiện tại nhìn thấy những vật này, được nàng tỉ mỉ cất giấu….

Lục Hoán trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần đột nhiên co rút…… Hắn không có nghĩ tới, hắn cũng được nàng nâng niu coi trọng. Hắn cũng được nàng quan tâm, nhớ nhung.

Cho dù những thứ này chiếm phân lượng, có thể là chỉ bằng một phần mười trong thế giới của nàng.

Thế nhưng như vậy đối với Lục Hoán mà nói, cũng đã là đồ vật xa vời mà hắn liều mạng muốn có rồi.

Hắn có cảm giác thực sự rõ ràng được để ý lấy, trong lòng liền tựa như bị cái gì từng chút từng chút lấp đầy, hắn nhìn vào một khoảng không bên trong, không xác định được nàng ở chỗ nào, liền giơ tay lên.

Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu trầm tư thật lâu, sau đó ngẩng đầu mang đôi mắt như ngấn nước — Mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng ánh mắt trên gương mặt bánh bao của hắn lại sáng lấp lánh tựa như là “thật là vui vẻ muốn ôm một cái”. Chính xác, thật vất vả mà thăng chức làm tiểu tổ trưởng nhà trẻ, lại nửa đêm ấp a ấp úng đào cái rương lên, là nên cổ vũ một chút, thế là Túc Khê liền co kéo ống tay áo trái của hắn. 

Tiếp đó do dự một chút, dùng một ngón tay khác hướng về trong ngực hắn xoa xoa.

Cuối cùng để trấn an mà vỗ vỗ phía sau cổ của hắn.

Một cái ôm vô cùng qua loa đơn sơ lấy lệ đến từ mẹ già liền hoàn thành.

Trên màn ảnh ở đỉnh đầu của đứa con yêu nhảy lên cái:.…..?

Lục Hoán kinh ngạc mà mở to hai mắt —

Hắn mới cảm giác được một cơn gió tiến vào trong lồng ngực của mình?

…… Là ảo giác của hắn sao? Hắn mới rồi, có phải hay không bị ôm lấy?

Thế nhưng là bởi vì nàng chỉ là một cơn gió không nhìn thấy được, hắn cũng không xác định được mình có đang suy nghĩ lung tung, hay là mới rồi thật có chuyện này.

Hắn cố hết sức giả vờ thành một bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì, cúi người di chuyển cái rương, nhưng mà bên vành tai lại không kiềm chế được mà đỏ lên.

Nhưng lúc hắn đem cái rương để ở một bên, vẫn nhịn không được lại suy nghĩ về chuyện này, thế là dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu đã biến thành hai cái: ??

Túc Khê lôi tay áo hắn đi trở về, thấy hắn cước bộ lơ là, bên tai ửng đỏ, không biết lại đang suy nghĩ gì, trên đỉnh đầu dấu chấm hỏi chẳng biết tự khi nào đã biến thành 4 cái:????

Mà đợi cho hắn đã đi đến trước cửa phòng, sau khi vào phòng, dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu đã có một đống lớn chiếm cứ toàn bộ màn hình:????????????

Túc Khê:…………

Con mẹ nó chứ ngươi tại sao còn nghĩ gì nữa?

Một đêm này, Túc Khê bồi tiếp đứa con yêu thu thập đồ đạc xong, liền hoàn toàn như trước đây vẫn tập hít đất – chống đẩy, đợi đến khi đêm đã khuya, đứa con yêu ngủ rồi, cô mới ném đi cánh hoa lê cho đứa con yêu, nói cho hắn biết rằng mình đã rời đi.

Nhưng trên thực tế, cô còn chưa có rời đi, ở bên này mới có hơn bảy giờ tối, cô vừa tiếp tục làm bài tập, vừa tiếp tục mở màn hình, nhìn đứa con yêu ngủ.

……

Hôm sau, trong sân Thái học viện có rất nhiều người cũng nghe nói chuyện này.

Nhưng mà những tin đồn lan truyền trong đám học trò, lại không hề biết nguyên do trong đó, cho nên vì cái gì thì chính là, đứa con thứ Ninh Vương Phủ nịnh hót tiểu nhi tử của Vân Thái Úy, lúc này mới nhờ Vân Thái Úy tiến cung thay hắn xin một cái chức quan.

Viên Ngoại Lang Ngũ phẩm mặc dù không tính là chức quan lớn gì, nhưng mà Lục Hoán hoàn toàn không có bối cảnh gì, thứ hai lại là một cái đứa con thứ, trực tiếp từ Cửu phẩm nhảy tới Ngủ phẩm, vẫn là làm cho đám học trò đỏ mắt mà thèm.

Mặc dù biết rõ, nhất định sẽ xuất hiện những lời bàn tán như thế này, nhưng mà lúc đến Thái học viện nhìn thấy đám học trò kia tụ tập lại một chỗ, một đám nhân vật chibi chau đầu ghé tai nhau. Túc Khê liền có một chút tức giận. Có thời gian lại không đi làm chính sự, mỗi ngày thảo luận đàm tiếu đứa con yêu của cô làm cái gì.

Lục Hoán ngược lại là tập mãi thành thói quen, nói khẽ với cô: “Cứ để cho bọn hắn nói, loại lời đồn đãi này ngược lại có lợi với ta.”

Dù sao thì, hắn bây giờ chính xác là không có bối cảnh chỗ dựa gì, nếu như quá bộc lộ tài năng, sẽ trở thành cây cao chịu gió lớn*, ngược lại trong lòng mọi người xác định hắn là người vô dụng dựa vào bằng hữu đi cửa sau, đối với hắn càng có lợi hơn. Mà đợi đến khi hắn thực sự lập được công, có chỗ đứng căn bản, đến lúc đó những lời đồn đãi này liền có thể chưa đánh đã tan.

*木秀于林风必摧之 [Mù xiù yú lín fēng bì cuī zhī]: Là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những người có tài năng hoặc đạo đức xuất chúng, dễ bị ghen ghét, trách móc.

Túc Khê thấy lời nói của đứa con yêu nhảy ra một đoạn như vậy, lửa giận trong lòng cũng thoáng lắng xuống.

Mà từ chỗ Vân Thái Úy để cho Vân Tu Bàng cùng đứa con yêu kết giao sau đó, tên Vân Tu Bàng này ngược lại là vô cùng nghe lời cha hắn, sau giờ học, vừa tan học, liền dán vào đứa con yêu.

Hôm nay sau khi tan học cũng vậy, cứ một mực đi theo đứa con yêu, từ sảnh đường đi đến cửa sân Thái học viện.

Đứa con yêu tựa như là hơi không kiên nhẫn, thập phần lạnh nhạt, nhưng cái tiểu mập mạp này lại giương mắt mà một mực đi theo.

Túc Khê có thể hiểu rõ Vân Tu Bàng vì cái gì cứ như thế mà đi theo đứa con yêu. Bởi vì Vân Tu Bàng ở Thái học viện suốt ngày bị khi dễ cùng bắt nạt, cho dù hiện tại Vân Thái Úy đã phục chức quan, đám người kia có chút thu liễm, nhưng cũng không ít người đối với hắn buông lời chế giễu. Mà đứa con yêu mặc dù tuổi so với hắn nhỏ hơn, thế nhưng là khí thế lại khiến nhiều người khiếp sợ, hắn theo bản năng muốn đi cùng đứa con yêu, cho là có thể được bảo vệ.

Túc Khê suy nghĩ nên sớm hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh mà lần trước chưa xong, để cho Vân Tu Bàng trở thành bằng hữu của đứa con yêu.

Ngoại trừ, cô xem thấy trên màn hình hai cái bánh bao nhỏ một trước một sau. Phía trước một mặt hờ hững, khí chất lạnh lùng, đằng sau có một người tựa như viên thịt, lảo đảo đi theo, giống như nhìn thấy hai cái bạn nhỏ trong nhà trẻ, trong đó một cái muốn cùng một cái khác làm bạn tốt, trong lòng khó tránh khỏi liền sinh ra mấy phần mẹ già từ ái ấm áp.

Đứa con yêu cũng cần phải kết giao với một người bạn.

Có như vậy mà nói, trong lúc mình ngẫu nhiên không có ở đấy, đứa con yêu cũng không quá cô đơn.

Đứa ở Mậu tuổi cũng hơn 20, mặc dù cũng bị đối xử tàn nhẫn, nhưng chính là môn không đăng hộ không đối, cùng với đứa con yêu nhất định là nói chuyện không hợp.

Mà cái tên nhóc Vân Tu Bàng mặc dù ngu dốt một chút đi, nhưng lại là một cái tiểu mập mạp trung thực, lại thêm mác con út Thái Úy, sau khi lớn lên tuyệt đối là quan viên kinh thành, hắn thích hợp làm bạn cùng đứa con yêu.

Mẹ già an bài như vậy đấy, thế là lúc đứa con yêu đã đứng trên đường phố, liền đẩy tay của hắn, ra hiệu hướng mứt quả bên cạnh.

Lục Hoán cho rằng người bên cạnh muốn ăn mứt quả, từ khóe mắt đến đuôi lông mày như giãn ra một chút, từ trong ngực móc ra một vài đồng tiền, đưa cho chủ quầy bán mứt quả, nói: “Hai xâu.”

Sau khi mua xong, hắn định lấy về, mặc dù nàng không thể ăn, nhưng mà nàng vô cùng ưa thích mứt quả, bày ra xem cũng tốt.

Nhưng Túc Khê cách một màn hình lúc này đột nhiên bắt được một cánh tay của hắn.

Đứa con yêu:?

Tiếp đến, Túc Khê nâng cánh tay của đứa con yêu lên, hướng về phía Vân Tu Bàng đang đi theo tới giơ lên.

Trên màn hình tiểu mập mạp lập tức mừng rỡ, lau con mắt, cảm động sắp phát khóc: “Hoán đệ — Không, Lục Hoán, đây là cho ta sao?”

Đỉnh đầu của đứa con yêu:……

Lục Hoán trơ mắt nhìn thấy Vân Tu Bàng đem mứt quả mà mình mua cho nàng lấy đi một cái, đứng tại chỗ bắt đầu gặm, trong lòng không mấy vui vẻ, gắt gao trừng hắn một cái, cầm một xâu còn lại, quay đầu bước đi.

Vân Tu Bàng lại không biết làm sao, nhanh chóng chạy theo sau, hắn một bên chạy chậm, vừa ăn mứt quả, nước đường mứt quả kia nhìn vô cùng thơm ngọt, hắn ăn dính đầy cả miệng.

Thấy Lục Hoán quay đầu nhìn sang, hắn dường như là rất muốn kết giao với người bạn này, thế là gãi gãi đầu, cố gắng chọc cho người bạn này cười, liền một hơi đem tất cả mứt quả cho vào trong miệng, nhất thời trong miệng như cái túi, căng phồng, trông hết sức buồn cười.

Cái tên tiểu mập mạp này kỳ thuật cũng có ý tứ, Túc Khê ở ngoài màn hình nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy thật đáng yêu, vô thức kéo tay áo của đứa con yêu, để cho hắn nhìn nhiều vài lần, đừng ghét bỏ người ta nha.

Nhưng mà đứa con yêu nhìn về phía bên cạnh mình, tâm tình thật giống như càng ngày là càng hỏng bét.

Hắn tâm tình bất định nhìn xem Vân Tu Bàng, quay người tiếp tục đi lên phía trước, trên tay cầm lấy một xâu mứt quả kia, cảm xúc nặng nề, không biết đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên, hắn lạnh lùng cắn xuống một viên kẹo hồ lô, căng phồng như gương mặt bên cạnh.

Tiếp đó nghiêng đầu, không có biểu cảm gì hướng về phía mắt nhìn bên trái của Túc Khê.

Túc Khê:?

Túc Khê còn chưa có rõ ràng đứa con yêu đây là đang làm gì, bỗng nhiên chỉ thấy trên màn hình, đỉnh đầu của hắn nhảy ra cái khung trắng, mà trông cái khung trắng kia có chút cấp bách, ghé vào đỉnh đầu hắn.

— Ta cũng có thể.

Túc Khê:…………

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngọn gió bên người cứ một mực vòng quanh Vân Tu Bàng.

Đứa con yêu: Ta phát sốt rồi.

Túc Khê liếc nhìn thanh thể lực ở góc bên trái, cái rắm, rõ ràng còn đang là 100%.

Đứa con yêu: Cái trán ta hơi nóng.

Túc Khê: Nga, phải không?

Đứa con yêu im lìm không nói tiếng nào, xoay người vọt đến thùng nước đá xối lên.


*Hôm nay mị mới tìm ra được bài Không bằng – 不如 [Bùrú] của Tần Hải Thanh (秦海清) hay cực kỳ. Bạn nào thích nghe nhạc Trung thì mở nghe thử nhé.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!