Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 37

Chương 37.…… Khinh nhờn quỷ thần sao?

Túc Khê không tự chủ được liền nhớ tới cảnh tượng lần trước đứa con yêu cùng với đứa ở Mậu ở bên ngoài tiền trang tách ra, một mình một người xuyên qua phố xá trở về, thân ảnh nho nhỏ bị hoàng hôn kéo lê trên mặt đất……

Hắn một thân một mình ở Ninh Vương phủ mà lớn lên, không có người có thể nói chuyện, bên người chưa từng có ai làm bạn. Mặc dù thân ở giữa phố xá ồn ào náo nhiệt, cũng là nhìn người khác náo nhiệt, nhưng lại lẻ loi không dung nhập vào được.

Chính mình tuy rằng không thật sự ở trong thế giới của đứa con yêu, cùng hắn nói chuyện, dắt tay hắn, xoa xoa đầu hắn.

Nhưng mà nếu có thể bồi hắn đi xem đèn lồng náo nhiệt, sau này hắn đi trên đường nhìn đến cái kia, thấy người khác một nhà ba người vui vui vẻ vẻ, náo nhiệt đoàn tụ, thì ít nhất hắn sẽ nhớ tới có mình đêm nay đã cùng ở bên cạnh hắn.

Ít nhất hắn, có thể có được một chút kí ức vui vẻ.

Cũng không đến mức đi hâm mộ người khác, không đến mức cảm thấy cô đơn mà bước vội giữa con phố, mặt không biểu tình, cũng không ngẩng đầu lên.

Sau này hồi tưởng lại, nhân sinh liền không phải hoàn toàn đều là khổ sở nữa.

Nghĩ như vậy, Túc Khê cơ hồ là không chút do dự, nhanh chóng kéo kéo tay trái của đứa con yêu, cực kỳ hăng hái mà tỏ vẻ: Được! Trước đi xem đèn lồng!

―― Dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần.

……

Mà Lục Hoán nhìn làn gió bay phấp phới bên mình, ống tay áo sắp bị thổi bay, có chút kinh ngạc với sự hưởng ứng nhiệt liệt của vị quỷ thần này, nhưng cũng bởi vì vậy mà đáy lòng hắn ruốt cuộc cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật là hắn sợ nàng cảm thấy những cái này đều thập phần không thú vị, không muốn cùng hắn thực hiện.

Nàng lúc trước cho hắn nhiều như vậy, nhưng nàng nhìn không thấy sờ không được, Lục Hoán không biết chính mình như thế nào cùng nhau làm, mới có thể khiến nàng cũng thấy vui vẻ……

Hiện tại thấy nàng vui sướng, trong lòng Lục Hoán cũng tràn đầy, khóe môi nhếch lên, con ngươi có thêm vài phần sắc thái, mặt mày trơn bóng mà nhìn vào hư không, nói: “Chúng ta thu thập một phen liền thực hiện.”

……

Mà cái gọi là thu thập một phen đó là đi thay thường phục để ra ngoài, rốt cuộc trên đường phố cũng đều là dân chúng áo vải thô, nếu như mặc cẩm y ngọc cừu, không khỏi quá mức lộ liễu.

Từ khi mời thần y về cứu trị cho Lão phu nhân lúc sau, đứa con yêu ở bên trong Ninh Vương Phủ ngày qua ngày liền tốt không ít, quần áo đơn bạc đầy mảnh vá đã sớm thay đổi. Có điều cái áo bào được vị quỷ thần may vá qua kia cũng được hắn gấp gọn, cẩn thận cất vào trong rương, tựa như là cất giấu bảo vật gì đó.

Hắn bước vào phòng rồi lấy ra một chiếc áo choàng màu xám nhạt bình thường.

Lấy ra, lại chậm chạp không có cởi quần áo ra thay, mà là xoắn xít nhéo nhéo quần áo, hỏi: “…… Ngươi còn ở phòng trong sao?”

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê nhìn đứa con yêu được phác họa giản lược đang do dự mà đứng ở trước tủ quần áo, trên khuôn mặt bánh bao là một mảnh thẹn thùng, trong lòng chợt dâng lên một niềm vui ―― Thế nào, còn nghĩ rằng có ai hứng thú với cái tay cái chân nhỏ mềm oặt, thân thể trắng sữa như thịt viên ngâm trong nước lèo sao?

Ahihi, nhưng Túc Khê vẫn là thổi thổi cửa, tỏ vẻ chính mình đã đi ra ngoài, sẽ không nhìn hắn.

Trong phòng Lục Hoán xác định vị quỷ thần đã đi ra ngoài ―― Nàng luôn luôn tuân thủ hứa hẹn, nói không nhìn liền hẳn sẽ không nhìn lén đâu ―― Mảng hồng nhạt bên tai hắn thoáng rút đi, lúc này mới nhanh chóng mà thay đổi một thân quần áo.

Túc Khê di chuyển từ củi viện đến phố xá, chỉ có thể quẹt màn hình, nói chung giữa đoạn đường này là không có biện pháp cùng đứa con yêu đi chung.

Bởi vậy Lục Hoán từ bên trắc môn Ninh Vương Phủ đi ra ngoài, xuyên qua con hẻm nhỏ hẹp, đi đường tắt đến con phố lồng đèn náo nhiệt nhất, thường thường nhìn về phía bên cạnh, trong lòng có chút kỳ quái, vì sao mà lúc ra cửa, vị quỷ thần lại lập tức trở nên an tĩnh tựa như lúc rời đi.

Nhưng chờ khi hắn ở trên phố xá, bên người liền lập tức có ngọn gió nhẹ thổi đến, còn ngoéo một cái vào ngón tay hắn, trong lòng hắn lúc này mới tạm yên ổn trở lại ―― Còn ở bên cạnh mình.

Trên con phố dài quả nhiên náo nhiệt, hai bên đầy quầy nhỏ bày bán đèn lồng, còn có bán đồ chơi làm bằng đường, bán tranh chữ, thậm chí cách đó không xa còn có người ném tú cầu chiêu thân.

Vùng ngoại thành có rất nhiều bá tánh tương đối kham khổ, nhưng trong nội thành đều là nơi ở của đại quan quý nhân, bởi vậy mà phồn hoa vô cùng. Đêm nay là hội đèn lồng, hai bên treo đèn lồng bán ra phá lệ nhiều, còn có đoán chữ.

Cách màn hình, hết thảy đều tinh tế chân thực vô cùng, tựa như là phóng đại một thế giới khác ở trước mắt Túc Khê vậy.

Túc Khê bị thu hút sâu sắc, không ngừng đem màn hình zoom to hơn, cẩn thận đi xem một ít quầy nhỏ bán mấy hộp phấn xinh đẹp linh tinh, tấm tắc không thôi, đôi mắt đều sáng rực. Mấy loại màu sắc này xem có khác gì với mã màu son môi không?! Mẹ ơi, màu san hô ở dưới cùng bên trái thật đẹp!

Nhưng mà lại thấy đứa con yêu không di chuyển, màn hình điện thoại của cô cũng không nhạy, sợ đem đứa con yêu ném ra khỏi phạm vi tầm nhìn của mình.

Bởi vậy cô dắt tay đứa con yêu, lôi kéo hắn đi đến trước quầy hàng mà mình muốn.

Lục Hoán nhìn thấy đám đông xung quanh nhiều như thế, nhịn không được hơi hơi giang hai cánh tay, cho người bên cạnh mình có một chút khoảng cách. Hắn vừa muốn hỏi người bên cạnh: “Ngươi muốn đi bên kia nhìn một cái sao?”. Liền cảm giác được vị quỷ thần này tựa như là cực kỳ hưng phấn, lập tức túm lấy cổ tay hắn, hung hăng kéo đi về phía trước.

Thực nhanh liền mang theo hắn đến trước một quầy hàng bán phấn thì dừng lại.

Lục Hoán cúi đầu nhìn về phía những loại hộp sắt nhỏ đủ loại hình dạng, bên trong chứa không sai biệt lắm là màu đỏ, trong lòng buồn cười mà nghĩ…… Nữ tử trên thế gian phần lớn đều thích cái này, nàng cũng không ngoại lệ.

Tức Khê thấy trên màn hình chủ quầy hàng nháy mắt hỏi đứa con yêu: “Tiểu công tử là chọn lựa cho trưởng tỷ trong nhà, hay là vì trưởng bối chọn lựa, hay là vì người trong lòng? Nhìn những cái này thế nhưng là khác biệt rất rất lớn nha.”

Đứa con yêu rũ mắt nhìn về phía những cái hộp sắt kia, dường như là đang phân biệt chưa ra có điểm gì khác biệt, cái đầu như muốn to ra.

Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê: Phi, không nghĩ tới đứa con yêu cũng là cái thẳng nam, để ta tự mình lựa chọn.

Cô trước dùng ngón tay khảy khảy màu san hô ở dưới cùng bên trái, vậy mà là hộp phấn rực rỡ muôn màu, mỗi một cái đều cực kỳ tinh xảo, cô hoàn toàn không có biện pháp lấy hay bỏ, vì thế cô lại nhịn không được kiềm chế mà chạm vào mấy cái khác, nhưng mà mẹ già có phải tiêu quá nhiều ngân lượng của đứa con yêu――? Cô có chút luyến tiếc mà nói quá nhiều, hướng tới tấm biển gỗ treo ở góc trên bên phải quầy nhỏ, chỉ thấy――

Hai lượng bạc một cái hộp phấn?!!!

Đây có khác gì ăn cướp đâu?!

Túc Khê tức khắc từ bỏ ý nghĩ muốn mua, dù sao có mua cô cũng không dùng được, cô liền túm lấy tay áo của đứa con yêu mà kéo đi.

Dừng ở trong mắt chủ quầy đó chính là cảnh tượng có chút kỳ quái, đầu tiên là nhìn thấy mấy cái hộp phấn của mình bị gió thổi đến động đậy, tối nay gió từ nơi nào tới vậy? Hắn nhịn không được mà nhìn nhìn lên chân trời. Nhưng mà tiếp theo đó lại thấy ống tay áo của vị tiểu công tử diện mạo anh tuấn trước mặt này thế nhưng lại bị gió thổi đến túm lên ――

Này này này?

Không đợi chủ quầy kịp hoài nghi chính mình có phải gặp quỷ hay không, liền nghe vị tiểu công tử kia nói: “Tổng cộng mười hai loại sao? Mỗi loại đều lấy một hộp.”

Chủ quầy lập tức vui mừng đến phát khóc, khách lớn?!

Hắn sợ vị tiểu công tử này hối hận, vội vàng lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai, đem mười hai loại phấn mỗi loại đều lấy một hộp, dùng túi vải bao lên, đưa cho tiểu công tử.

Túc Khê ở ngoài màn hình sợ ngây người, nhịn không được đi tính tiền, đợi đã, 24 lượng bạc a, đứa con yêu không cần vung tiền quá trớn như vậy! Thật vất vả mới thoát khỏi nghèo khó!

Cô thấy đứa con yêu móc ra ngân lượng trắng bóc đưa cho chủ quầy kia, trong lòng thập phần đau lòng, sắp rỉ máu, nhưng mà ngân lượng đã đưa ra ngoài, không còn kịp nữa rồi.

Túc Khê càng thêm dùng sức mà túm lấy tay áo của đứa con yêu, mà đứa con yêu thì xách theo túi vải, tiếp tục đi về phía trước, ánh nến từ hai bên đường náo nhiệt rơi ở trên mặt hắn, phủ bởi một tầng ánh sáng vàng rực rỡ, hắn thấy ngọn gió bên cạnh vẫn cứ liều mạng túm chặt tay áo, liền nhỏ giọng nói:“Không cần đau lòng, ta nguyện ý.”

“Phàm là thích, thì không nên bỏ lỡ.”

“Tuy rằng không dùng được, nhưng đặt ở nơi đó cũng đẹp, huống hồ ngươi sinh thời ――”

Lục Hoán tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại dừng một chút, vẫn là đem lời nói nuốt trở vào.

Túc Khê chính xác có chút đau lòng cho ngân lượng của đứa con yêu, nhưng mà lúc nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày của đứa con yêu nhợt nhạt ý cười, tựa như so với mình còn muốn vui vẻ hơn, thôi thì cũng tùy ý hắn đi.

Đứa con yêu tuy rằng sinh ra ở Ninh Vương Phủ trong khốn cảnh như vậy, nhưng tính cách lại không có vặn vẹo, luôn luôn hiểu được đạo lý tri ân báo đáp. Chính mình trước đó đưa này đưa kia cho hắn, hắn tuy rằng chưa nói ra, nhưng trong lòng nhất định là rất muốn hồi báo trở lại, nếu như chính mình không cho hắn làm chút gì, hắn có thể sẽ còn rối rắm hơn.

Nếu đứa trẻ trong nhà trẻ nào cũng đều như thế này, thì thật đáng yêu.

Túc Khê tưởng tượng như vậy, liền không còn thấy đau lòng cho ngân lượng của đứa con yêu nữa, có điều kế tiếp cô muốn tính toán thận trọng một chút, không nên biểu hiện ra cái gì đó mà điên cuồng yêu thích nữa.

Tuy rằng hai bên đường còn có bày các loại mảnh giấy cắt, ngựa gỗ nhỏ, tất cả đều tinh xảo vô cùng, ai ai cũng muốn có chúng. Nhưng đối với cái ví nhỏ của đứa trẻ nhà mình, thân mẹ già phải tiết kiệm.

Nhưng Lục Hoán lại hơi hơi rũ xuống hàng lông mi đen nhánh, liếc nhìn mười hai hộp phấn trong tay mình, trong lòng vui sướng cực kỳ, rồi lại pha lẫn vài phần cảm xúc khác.

Quỷ thần bên cạnh mình như vậy mà thích mấy thứ này, nếu như nàng có thể dùng tới, nhất định là càng thêm vui vẻ.

Nhưng nàng không có thân thể của mình, cũng vô pháp bị người khác thấy, chỉ có thể suốt ngày du đãng như vậy, còn không thể mở miệng nói chuyện……

Tuy rằng đi theo bên cạnh mình, nhưng mà họ tên gì, nhà trước kia ở đâu đều không thể nói cho mình biết, nàng ấy không cô đơn sao?

Chính mình nhìn không thấy nàng, nếu lỡ như có quỷ khác khi dễ nàng, chính mình cũng ―― chính mình cũng không biết.

Huống chi, chính mình cũng vĩnh viễn không đụng đến nàng được.

Lục Hoán nhìn chằm chằm bóng dáng chính mình trên đường, bên cạnh là đám đông bá tánh chen chúc nhau, thế nhưng mà lại không có nàng, giữa hàng lông mày của hắn nhiễm một chút ảm đạm.

Túc Khê không biết đứa con yêu lại rũ cái mặt bánh bao mà suy nghĩ cái gì, chỉ biết vừa rồi còn khoanh tay ngang tàng mà đi về phía trước, biểu tình rất là vui vẻ, lúc này lại tựa như trầm tư. Chẳng lẽ là hắn nhìn thấy cặp vợ chồng bình dân đang ôm đứa con ra cửa xem đèn lồng, hắn liền nhớ tới mẫu thân mình căn bản không biết họ tên gì, có chút chạnh lòng?

Cô nhịn không được muốn làm một chút chuyện di dời đi lực chú ý của đứa con yêu, liền dùng đầu ngón tay đẩy đẩy vào lưng đứa con yêu.

Lục Hoán phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn mua gì khác sao?”

Túc Khê nắm tay hắn, túm hắn đến trước một cửa hàng trang phục.

Vừa rồi Túc Khê có đi vào xem qua, trên lầu hai có quần áo cho thiếu niên, còn có trâm ngọc vấn tóc cùng ngọc quan, đai lưng, ngọc trụy phối sức gì đó.

Túc Khê nhìn liền có chút kích động, trừ bỏ cái game này, game duy nhất mà cô từng chơi qua đó là Ngôi sao thời trang*, nhưng mà trang điểm cho một nhân vật hoạt hình 2D còn không vui bằng việc hóa trang cho đứa con yêu nha.

*奇迹暖暖 [Qíjī nuǎn nuǎn]: Đây là game Ngôi sao thời trang là một trò chơi di động đề tài thời trang thuộc thể loại visual novel dưới quyền sở hữu trí tuệ của hãng Suzhou Dizhi Network Technology Co., Ltd. và được phân phối bởi Tencent Games tại Trung Quốc. Trò chơi được phát hành chính thức vào ngày 20 tháng 5 năm 2015 và là phần 3 của loạt game Nikki’s Story. Cốt truyện trong trò chơi được chia thành từng chặng.

Lục Hoán có chút mờ mịt, không biết nàng dẫn hắn tới gian hàng trang phục nam tử là muốn làm cái gì.

Hắn trước xoay người đưa cho lão bản một ít bạc vụn, làm cho lão bản xuống dưới lầu đợi.

Sau đó, hắn vừa mới quay người bước tới, liền thấy một chiếc áo choàng bằng gấm màu trắng, thắt lưng khảm ngọc trắng ngà cho thanh niên, vấn tóc bằng gấm màu đỏ, cùng một khối ngọc bích trong suốt màu trắng nhạt, toàn bộ đang lơ lửng trước mặt, rung động kịch liệt.

Lục Hoán phỏng đoán tâm tư của quỷ thần nói: “Ngươi muốn bảo ta thay sao?”.

Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhanh chóng vỗ vỗ tay trắng của hắn, đúng, thông minh.

Sau đó liền thấy thần sắc trên mặt đứa con yêu có chút cổ quái, tựa như là nghi hoặc, vì sao tựa như nàng làm như không biết mệt mà muốn hắn thay quần áo.

Nhưng mà nếu là nàng yêu cầu, đứa con yêu cũng không quá do dự, liền đen đồ vật từ trong không trung lấy xuống, đi đến trong một góc mà thay đồ.

Trước khi cởi quần áo, vành tai theo thường lệ mà ửng đỏ, hướng Túc Khê nói: “Ngươi nhắm mắt lại chưa?”

Ở bên ngoài màn hình mắt Túc Khê muốn trợn trắng, đứa con yêu còn tưởng rằng cô thèm khát thân hình của hắn sao? Cái thân que diêm được phác họa giản lược có gì ngon mà thèm nha.

Huống hồ, người xưa ăn mặc lớp lang, đứa con yêu cởi áo ngoài, thế này không có mặc trung y sao?

Đứa con yêu thay đồ thực nhanh, mặc hoàn hảo lúc sau, liền đã đi ra, cả người căng chặt, có chút co quắp mà ngẩng đầu nhìn về phía hư không, tựa như là không xác định được Túc Khê muốn làm gì.

Túc Khê cách một màn hình mà nhéo nhéo lên tay hắn, giúp hắn rũ rũ khuỷu tay, cũng giúp hắn vuốt vuốt vạt áo.

Thời điểm cô làm này làm đó, chỉ biết cả người đứa con yêu trở nên cứng đờ, nhưng cũng không nhìn thấy được biểu tình trên mặt của đứa con yêu.

……

Hai mắt Lục Hoán liền nhìn thẳng ra bên ngoài cửa sổ lầu hai, gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mái hiên hiện có một ít tuyết đọng đang tan ra, nhìn tuyết đang hoà trong nước mưa, theo mái hiên mà chảy xuống, rơi vào thân đèn lồng mà kêu lắc rắc, lại tập trung nghe thanh âm ồn ào truyền từ trên đường phố tới, làm bộ tâm thần trấn định…… Nhưng tiếng tim đập của người thiếu niên đã sớm dồn dập một mảnh.

Thình thịch, thình thịch.

Chưa bao giờ có người vì hắn mà làm này làm đó ――

Hắn đêm đó phong hàn sốt cao bệnh nặng, đã hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ, nàng đêm đó cũng là như thế này giúp hắn thay xiêm y đã ướt đẫm một tầng mồ hôi sao?

……

Sửa sang quần áo giúp hắn thật tốt, ở bên ngoài màn hình Túc Khê nhìn đứa con yêu, trong lòng nhịn không được mà thét lên, a a a quá đẹp trai a!

Quả thực là muốn toàn bộ quần áo này mua trở về, mỗi ngày bắt đứa con yêu đổi một bộ cho mình xem!

Còn cần gì phải chơi Ngôi sao thời trang nữa, đứa con yêu thay quần áo cô liền có thể chơi cả ngày!

Túc Khê lúc trước có đưa quần áo cho đứa con yêu, chính là muốn nhìn thấy hắn mặc quần áo khác nhau, nhưng mà muốn để hắn thay, so với tự mình thay cho hắn, cảm giác đương nhiên khác biệt rồi.

Hơn nữa đứa con yêu ngoan như vậy, cứ đứng yên một chỗ vẫn không nhúc nhích, khiến cô rất muốn đùa nghịch.

Sau khi thay quần áo hoàn hảo, Túc Khuê lại làm cho đứa con yêu xoay người, dùng tay khảy khảy mái tóc đen nhánh của hắn, theo như lời người xưa nói tóc dài như thác nước chính là như vậy.

Cô đem mảnh vải bố màu xám mà đứa con yêu dùng để điệu thấp vấn tóc tháo ra, sau đó đem trâm bạch ngọc mộc lan hoa vừa rồi chọn tốt nhất kia cắm vào giữa tóc hắn ――

Lại xoay trước mặt, thiếu niên mắt đen láy, quả thực tựa như là thiên tiên, là hậu duệ quý tộc còn sót lại vậy.

Túc Khê tâm huyết sôi trào, thuận tay lại giúp đứa con yêu sửa sang một chút làn tóc dài, ở ngoài màn hình một mảnh tấm lòng mẹ già quả thực muốn trào ra rồi. Nếu không phải muốn hoàn thành niệm vụ của cái game này mà nói, cô có thể đi theo đứa con yêu đi dạo cho đến khi Yến quốc thay đổi triều đại!

Những gì cô đang làm, dừng ở trên người Lục Hoán lại chẳng qua chỉ là một làn gió.

Ngọn gió này rõ ràng không có bất luận độ ấm gì, cũng không có bất luận cái xúc giác gì, nhưng khi dừng ở trên đỉnh đầu Lục Hoán, đem đầu tóc hơi loạn của hắn nhẹ nhàng chỉnh tề, cả người hắn đều cứng đờ tựa như một khối đá, không thể động đậy, trái tim đập gần như phát ra tiếng vang.

Làn da bên tóc mái tựa như bị điện giật, cảm giác tê dại lập tức lan ra đến tứ chi.

Lục Hoán cũng không biết chính mình đây là làm sao.

…… Khinh nhờn quỷ thần sao?

Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra ý niệm này, mí mắt Lục Hoán giật giật thật mạnh, chỉ cảm thấy chính mình có chút chịu không nổi.

Trái tim hắn lập tức có một ít cảm xúc nói không nên lời, ẩn ẩn nảy mầm, hắn còn chưa phát hiện rõ, liền gắt gao quấn quanh……

Hắn có chút sợ hãi vị quỷ thần nghe được tiếng tim đập không hiểu sao muốn nhảy vọt ra, vội vàng tiến về phía trước vài bước.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, cảm nhận được làn gió lạnh thổi tới trên mặt mình, cảm giác tâm hoảng ý loạn mà thoáng trấn định một chút.

Cơn gió lạnh này, cùng với ngọn gió của quỷ thần, lại hoàn toàn bất đồng ―― hắn có thể cảm nhận rõ được.

……

Túc Khê thấy khuôn mặt bánh bao của đứa con yêu đang đứa bên cửa sổ, chợt đỏ lên, nắm chặt ngón tay nhỏ mà không dám quay đầu lại, cho rằng đứa con yêu đang thẹn thùng.

Cô buồn cười, đi tới lôi kéo tay đứa con yêu, muốn hướng ra ngoài cửa hàng trang phục mà kéo đi, nhìn xem tối nay còn đi dạo địa phương nào một chút nữa.

Nhưng chính là vào lúc này, Lục Hoán bỗng nhiên nhìn thấy, ở dưới lầu cửa hàng trang phục có một thầy bói mặc đạo bào màu đen, giương cờ xí, thu xếp đoán mệnh. Trên lá cờ kia viết mấy dòng chữ: Xem bói xem bói, pháp sự siêu độ, thác thai hỏi linh.

Lục Hoán bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thần sắc trên mặt ngay lập tức liền hiện ra một tia mừng như điên cùng khát vọng.

Biểu cảm này xuất hiện ở trên mặt hắn, thế nhưng làm cho hắn ẩn ẩn có vẻ vài phần điên cuồng.

Không phải vì thầy bói này có thanh danh gì, mà là, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như thật sự có biện pháp đầu thai chuyển thế thì sao? Bên người nàng, nếu như có thể có được một bộ thân thể?

Trước đây hắn hoàn toàn không tin vào việc thần linh quỷ quái, thế nhưng hiện tại, hắn dường như phàm là có một tia hy vọng, liền nhất định muốn thử!

Tác giả có điều muốn nói:

Đứa con yêu (nắm tay): Ta có thể tìm thấy một cơ thể phù hợp cho nàng ấy, có một ngày chúng ta sẽ có thể gặp mặt.(☆ω☆*)

Túc Khê: ……Tiêu rồi.


*Lời Ăn chơi gì Team:

Chương hôm nay khá nhẹ nhàng và dễ thương, cốt truyện này khá lạ khiến ta cực kỳ phấn khích không biết mẹ tác giả sẽ bẻ lái như thế nào kuakua.

À dạo này ta đang bị ghiền truyện Mỹ nhân yêu kiều năm 70 khá là hay nên nếu bạn nào đang đợi truyện này thì có thể đọc truyện mình mới đề xuất nha.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

3 Comments

  1. sếp lớn aaaaa
    cầu tiến độ :3333

Leave a Reply

error: Content is protected !!