Chương 36. Hôm nay đi xem đèn lồng, ngày mai cưỡi ngựa, ngày kia nấu mì.
Lục Hoán mặc dù không có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng ròng rã một ngày này, hắn đều là chờ mong vị quỷ thần lần nữa đến bên cạnh hắn.
Lúc này thấy nàng rốt cuộc đã đến, người khác cũng không biết, chỉ có chính mình biết……
Hắn giống như là giấu trong lòng một niềm vui thầm kín nào đó, không muốn cùng bất luận kẻ nào sẻ chia, khóe môi nhịn không được hơi nhếch lên.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quét mắt hướng về phía mấy tên hạ nhân ở phía sau mình — Con đường nhỏ lát đá xanh rất hẹp, nhánh hoa mai trải dài hai bên đường, chỉ có thể cho một người đi qua, nàng nếu là đi theo phía sau hắn, tất nhiên sẽ từ trong thân thể hạ nhân từ nơi này xuyên qua.
Trong lòng Lục Hoán bỗng nhiên sinh ra mấy phần bất an bởi vì lòng ham chiếm hữu đang tới.
Hắn đột nhiên! Không để lại dấu vết mà sải bước đi, đem một đám hạ nhân sau lưng cách một đoạn cảm thấy đủ cho cô đi lại.
Hạ nhân phía sau hắn:……?
Tam thiếu gia đột nhiên đi nhanh như vậy làm cái gì?
Mấy tên hạ nhân ở phía sau hắn vốn là đang suy nghĩ làm như thế nào để cho hắn vui lòng, bây giờ đột nhiên thấy hắn bỏ ra xa, lập tức cho là Tam thiếu gia bất mãn bọn hắn đi quá chậm, cũng trở nên gấp gáp, cái trán không ngừng tuôn mồ hôi, nhanh chóng chạy chậm đuổi theo sau.
Lục Hoán: “……”
Mà ở ngoài màn hình Túc Khê nhìn thấy chính là, đứa con yêu nhìn cánh hoa lê trong lòng bàn tay liền vui vẻ một chút, bỗng nhiên chân ngắn nhỏ tăng cước bộ bước đi thật nhanh chóng! Bỗng nhiên liền cùng hạ nhân sau lưng thi nhau đi bộ! Hơn nữa tựa như là chứng ép buộc, cần phải cùng hạ nhân sau lưng ngăn một khoảng cách.
Thấy hạ nhân đuổi theo mình, hắn bất mãn nhíu lại một khuôn mặt bánh bao càng bước nhanh hơn, thẳng đến khi triệt để đem mấy cái hạ nhân bỏ xa.
……???
Túc Khuê nhất thời mặt đầy mộng bức.
Lúc Hoán không phải là lần đầu tiên bước vào Mai An Uyển, nhưng lần này tuyệt đối là lần được toàn bộ hạ nhân cùng ma ma cung kính nhất.
Nhất là lúc sau đám hạ nhân được Lục Văn Tú mang đến, đứng ở bên ngoài chính sảnh ngói xanh tường đỏ, nhìn thấy hắn, toàn thân sợ run cả người, cúi người, hận không thể vùi đầu vào trong đất, dường như là chỉ sợ hắn nhớ đến chuyện lần trước mà trả thù.
Mà hai huynh đệ Lục Dụ An cùng Lục Văn Tú, một tên bị té gãy trên đùi buộc gậy gỗ, một tên bởi vì phong hàn tiêu chảy mà trở thành ma bệnh, nhìn thấy một màn này, tâm tình đều vô cùng phức tạp.
Lão phu nhân ngồi ở vị trí thượng tọa.
Ngay trước lão phu nhân, Trữ vương phu nhân cùng với Lục Dụ An còn có thể miễn cưỡng duy trì được sắc mặt.
Nhưng Lục Văn Tú hoàn toàn không kìm chế được lòng ghen ghét của chính mình! Biểu tình trên mặt dị thường khó coi, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Hoán đi từ cửa vào chỗ ngồi.
Chính mình luôn học nghệ không tinh, bại bởi đứa con thứ này thì cũng thôi đi, vì cái gì mà đại ca cũng bại bởi hắn?!
Còn để cho hắn thực sự tìm ra được thần y mang đến, thay Lão phu nhân trị bệnh, từ đây được Lão phu nhân nhìn bằng con mắt khác mà đối đãi chứ!
Mà không chỉ như thế, lại còn để cho hắn nhặt được tiện nghi tham gia hội săn bắn mà giành giải nhất?! Cái con Tuyết Lang Vương kia chắc hẳn cũng bị lây nhiễm phong hàn mới bị hắn mèo mù đụng vào chuột chết a?! Nếu như là mình hay đại ca đi, thì hắn còn có cái phần gì?
Tên tiểu tử này vậy mà vận khí cũng quá tốt đi, tựa như là lão Thiên gia* cũng đang giúp hắn, vậy mà để cho hắn chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy tháng, từ một đứa con thứ đã biến thành một người ở bên trong Ninh Vương phủ không thể coi thường sự tồn tại mà!
*老天爷[Lǎotiānyé]: Ý chỉ ông Trời
Sắt mặt Lục Văn Tú tựa như phát ra âm thanh, Lục Hoán lạnh lùng không thèm liếc, cũng coi như không nhìn thấy. Lúc ngồi vào chỗ đặc biệt hướng về phía bên cạnh liếc mắt nhìn, ngồi ở bàn tròn bên cạnh thoáng cách vị trí của những người khác khá xa.
Hắn sai hạ thân đi theo mình mang lên một kiện đồ vật: “Lão phu nhân, đây là răng sói trong lúc săn bắt, đưa cho ngài, hôm nay lập xuân, dùng để cầu trừ tà mang đến điềm lành.”
Lão phu nhật lập tức nở nụ cười, cầm lấy hộp gấm đựng răng sói cẩn thận nhìn nhìn, nói: “Không tệ, Hoán nhi có lòng.”
Lão phu nhân quyền cao nhất thế, lúc trước nghĩ hết biện pháp đem hai cái đứa cháu ruột hướng về Nhị hoàng tử bên cạnh đưa tặng lễ vật, cũng là muốn vượt mặt Trấn Viễn Tướng Quân, trực tiếp trèo cao đưa cho Nhị hoàng tử.
Lục Hoán đưa tặng cho bà cái hộp răng sói này, coi như là một loại huy hiệu thứ nhất trong hội săn bắt, rõ ràng so với việc tặng đưa bất luận cái đồ trang sức gì đó càng khiến bà cao hứng hơn. Trừ cái đó ra, cũng có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở bà rằng hội săn bắn núi Thu Yến này là lúc đứa cháu thứ bộc lộ tài năng, khiến cho bà kiên định với tâm tư nâng đỡ Lục Hoán.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhìn xem, ngược lại là phát hiện, tâm tư của đứa con yêu kỳ thực rất là thâm trầm. Cũng bởi vì loại hoàn cảnh này ở trong Ninh Vương Phủ mà lớn lên, hắn nếu như không có nhiều thêm tâm nhãn thì sớm đã bị Trữ vương phu nhân giết chết.
Chỉ là, trong màn hình đứa con yêu ngồi ở chỗ đó được phác họa giản lược tựa như tạo hình bánh chè trôi nước trắng như tuyết được chạm khắc bằng ngọc bích. Vẻ bề ngoài đã khiến cho cô vô tình quên mất điểm này.
Túc Khê nhịn không được cười một tiếng, chống cằm tiếp tục xem. Nhưng vào lúc này, cô phát hiện ra một điểm cực kỳ không thích hợp — Mấy người kia ăn cơm dùng bữa, như thế nào cũng không đụng đến tô súp trứng gà ở trước mặt đứa con yêu nha! Lão phu nhân xưa nay không thích mùi tanh nhàn nhạt của súp trứng gà, cho nên chưa bao giờ ăn. Thế nhưng mà Trữ Vương phu nhân cùng với hai huynh đệ Lục Dụ An cũng đều không ăn, thật là kỳ quái.
Túc Khê không khỏi hoài nghi, bên trong tô súp trứng gà sẽ không phải cho thuốc xổ các loại vào chứ?
Trữ Vương phu nhân cùng với Lục Dụ An trên mặt biểu lộ cũng không nhìn ra được cái gì, còn ở trước mặt Lão phu nhân đối với đứa con yêu hàn huyên vài câu. Nhưng biểu hiện trên mặt của cái tên Lục Văn Tú ngu xuẩn này lại có chút nhịn không nổi. Hắn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm đứa con yêu một chút, biểu hiện trên mặt hơi khác thường.
Túc Khê từ hoài nghi lập tức đã trở thành chắc chắn — tên gia hỏa Lục Văn Tú này lại tự tìm cái chết!
Lục Văn Tú căn bản không biết có người ở bên ngoài màn hình nhìn chằm chằm mình, hắn một bên lùa cơm vừa nhìn chằm chằm Lục Hoán, nghe nói Lục Hoán được Lão phu nhân ban thưởng cho một mảnh viện tử sau đó, chuyện làm thứ nhất là cho gà ăn? Thực sự là nực cười, ném đi mặt mũi của Ninh Vương Phủ, nhưng nếu vậy thì chẳng lẽ đứa con thứ này rất thích ăn gà sao?
Lục Văn Tú suy nghĩ cực kỳ đơn giản, đã như vậy, liền đem thuốc xổ cho vào tô súp trứng trước mặt hắn, cùng với trong chén rượu của hắn.
Hắc, hắn cho dù không ăn súp gà, chắc chắn sẽ không có khả năng mà không uống nước a?!
Sau khi bệnh phong hàn của Lục Văn Tú trở nên tốt hơn, chẳng biết tại sao còn bị tiêu chảy nửa tháng, rồi bệnh trĩ cũng nhanh kéo đến, cả người hắn bằng mắt thường ở thể thấy gầy rộc trở thành con ma bệnh. Trong lòng của hắn hận ý ngập trời, cảm thấy thuốc của vị thần y kia có vấn đề, nhưng lại không dám cùng mẫu thân nói rõ, thế là liền trách tội lên mình Lục Hoán — Người thay Lão phu nhân tìm đến thần y.
Dù nói như thế nào đi chăng nữa, cũng muốn để cho hắn nếm trải một chút khổ!
Lục Văn Tú đương nhiên biết hiện giờ Lão phu nhân đang xem trọng Lục Hoán. Nhưng mà như vậy thì thế nào, hắn đã là con heo chết không sợ nước sôi, hắn đùa giỡn Lục Hoán, nhưng mà không có chơi chết, chỉ là cho chút thuốc xổ mà thôi. Lão phu nhân nhiều lắm thì cũng chỉ bắt mình quay mặt vào tường hối lỗi ba tháng nửa năm, chắc chắn là không có khả năng để cho đứa cháu ruột của mình đi chết!
Lục Văn Tú nghĩ như vậy, liền nhìn chằm chằm vào Lục Hoán, trong lòng có chút khẩn trương, làm sao còn không ăn?!
Ngoài màn hình Túc Khê đã đối với Lục Văn Tú bó tay chấm com rồi, cô cũng sớm quen thuộc bộ dáng phạm tội ngu xuẩn của hắn.
Cô nhìn xem đứa con yêu, nhưng chỉ thấy đứa con yêu từ đầu tới cuối liền không có động vào tô súp trứng trước mặt, mi mắt đen như mực cũng không giương lên, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của Lục Văn Tú.
Túc Khê lập tức giơ ngón tay cái lên, không hổ là đứa con yêu thông minh của cô mà.
Nhưng mà Lục Văn Tú đương nhiên sẽ không hết hy vọng, hắn đột nhiên đứng lên, cầm lấy chén rượu trước mặt, hướng đứa con yêu nói: “Tam đệ, lúc trước chuyện bên dòng suối là ta không hiểu chuyện, đợt phong hàn lần này may mắn vượt Quỷ Môn quan, ta hiểu chuyện không ít, hy vọng chuyện kia, ngươi cũng không cần so đo nữa.”
Cử chỉ đột ngột này của hắn khiến cho phản ứng đầu tiên của Túc Khê chính là trong rượu cũng có loại thuốc này, liền tập tức vô thức căng thẳng, nhìn về phía đứa con yêu.
Đứa con yêu nhàn nhạt cụp mắt, thần sắc không gợn sóng, sau khi nghe được Lục Văn Tú nói ra, nâng mắt lên, liếc mắt nhìn hắn.
Trong lòng Túc Khê nghĩ, đứa con yêu thông minh như vậy, nhất định cũng có thể phát hiện, không cần cô phải lo lắng……
Nhưng mà lập tức chỉ thấy, đứa con yêu cũng đứng lên, đưa tay hướng về chén rượu trước mặt mà cầm đến, tựa như là dự định cầm lên, cùng với Lục Văn Túc một hơi uống cạn.
Túc Khê:!
Đợi đã, đứa con yêu không có phát hiện ra trong rượu có độc sao?!
Túc Khê không biết trong rượu có cái gì, nhưng biết chắc chắn là có thứ lạ, nếu không phải vậy thì Lục Văn Tú khẩn trương như thế làm gì.
Cô trơ mắt nhìn đứa con yêu cầm lên chén rượu kia, bưng lên kề dưới bờ môi, cô lập tức khẩn trương, không để ý đến cái gì nữa, liền đem giao diện chuyển đến bên ngoài chính sảnh, “ba” một chút hướng mái hiên quét xuống.
Thế là lốp bốp, mảnh ngói trên mái hiên ở bên ngoài chính sảnh của Lão phu nhân đột nhiên rơi đầy đất, âm thanh cực lớn, khiến cho Lão phu nhân cùng với bọn người Lục Văn Tú sợ hết hồn, vô thức nhìn lại.
Nhân lúc này, Túc Khê nhanh chóng vặn tay đứa con yêu một chút, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, đem đổi với chén rượu trước mặt của Lục Văn Tú.
Đợi cho Lão phu nhân cùng với bọn người Lục Văn Tú lấy lại tinh thần, Lão phu nhân liền phân phó hạ nhân đi xem một chút phải chăng tường viện lâu năm lại thiếu tu sửa, mà lúc này Lục Văn Tú lại tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Hoán, buộc hắn uống xong chén rượu này —
Lục Hoán ngửa đầu đem chén rượu trong tay uống cạn , ngước mắt nhìn hắn: “Thỉnh.”
Trái tim của Lục Văn Tú đã vọt đến cổ họng, thấy chén rượu trong tay Lục Hoán đã trống rỗng, liền lập tức trở nên hả hê, cũng nhanh đem chén rượu trong tay mình một hơi uống cạn sạch.
Chỉ là, sau khi uống xong chỉ thấy Lục Hoán nhẹ nhàng câu khóe môi, liếc nhìn phía bên cạnh mình, không biết đang nhìn cái gì, từ đầu lông mày đến đuôi mắt có mấy phần lưu luyến, tựa như là cực kỳ vui vẻ.
Lục Văn Tú:……
Mẹ nó, uống chén thuốc xổ mà thôi, vui vẻ cái quỷ a! Đợi ngươi trở về xem không kéo chết ngươi!
Lục Văn Tú trong lòng thống khoái, liền đợi đến ngày Lục Hoán mất mặt. Nghe nói ngày mai hắn còn muốn cùng Lão phu nhân cùng nhau tiến cung tham gia yến hội, xem hắn đi như thế nào!
Bữa cơm chỗ Lão phu nhân rất nhanh liền ở trong niềm vui rạo rực tưởng tượng của Lục Văn Tú mà kết thúc. Sau khi cơm nước xong xuôi, Lão phu nhân đem Lục Hoán gọi vào trong thư phòng, dặn dò mấy câu, lại ban thưởng cho hắn một vài thứ, Lục Hoán mới quay người rời khỏi Mai An Uyển.
Hắn chân trước vừa rời đi, Lục Văn Tú liền vọt ngay vào nhà xí, biểu lộ một mặt như ăn phân — Vì sao, hắn mấy ngày trước tiêu chảy không phải hết rồi sao, như thế nào hôm nay lại tiếp tục?!!
Có điều Lục Văn Tú nghĩ nghĩ Lục Hoán cũng sẽ cùng hắn chịu đau đớn như vậy, hắn liền không có cắn răng nghiến lợi như vậy nữa.
……
Lục Hoán theo thường lệ dọc theo con đường nhỏ đá xanh, từ trong biển tuyết hoa mai theo đường cũ mà trở về, hắn phất phất tay, để cho bọn hạ nhân đi theo mình rời đi. Tiếp đó một thân một mình chắp tay trở về củi viện, bước đi thong thả không nhanh không chậm, tựa như là đang cùng ai tản bộ.
Lúc trước mỗi lần đứa con yêu trở về củi viện, đi qua rừng trúc, hoặc là sải bước, hoặc là đi lại vội vàng, nếu không thì cũng chính là trong lòng chất chứa muộn phiền, suy nghĩ nặng nề. Cho tới bây giờ mới lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm sung sướng như vậy. Túc Khê ở ngoài màn hình nhìn thấy, tâm tình phảng phất cũng trở nên khá hơn.
Chờ sau khi trở về lại trong nội viện, Lục Hoán mới nhẹ giọng hỏi bên cạnh: “Ngươi còn đang ở đây sao?”
Túc Khê kéo tay nhỏ đang chắp sau lưng của hắn, Lục Hoán cảm thấy đầu ngón tay được ngọn gió quấn quanh, một mảnh tê dại, bắt đầu lập tức có chút ngại ngùng, buông lỏng tay ra.
“Hôm nay lập xuân, ngươi biết không?” Trên màn ảnh đứa con yêu ngẩng đầu hướng về phía bầu trời đêm trong sân nhìn lại.
Túc Khê theo ánh mắt hắn, cũng hướng về phía bầu trời đang chạng vạng tối nhìn đến.
Đêm qua là trận tuyết lớn cuối cùng của Yến quốc, hôm nay mặc dù không có ánh nắng mặt trời, nhưng mà giữa màn đêm tối có vài ngôi sao, nhỏ vụn mà treo ở trên trời.
Chỉ thấy đứa con yêu duỗi ra bàn tay nhỏ, chỉ vào mấy vì sao trong đó, nghiêm túc giải thích: “Thời điểm lập xuân, vạn vật đổi mới, xuân về trên đất nước, cái cán chùm sao Bắc Đẩu trở về Dần, ngươi xem, bảy viên ngôi sao trên trời kia, có phải hay không tựa như một cái thìa, đó là Bắc Đẩu thất tinh, hôm nay thìa chỉ hướng Dần phương*.”
*寅方[yín fāng]: Theo Thiên Can Địa Chi thì phương Dần ý chỉ là đổi dời, dẫn dắt, tức là chỉ mầm vừa mới nứt đã vươn lên khỏi mặt đất. Ngụ ý Tức mùa xuân đến.
Túc Khê mặc dù nghe không hiểu, nhưng mà trong lòng cảm thấy đứa con yêu ngẩng lên một khuôn mặt bánh bao, thập phần đáng yêu, thế là cuốn lên một mảnh lá cây bay ở trước mặt hắn, lá cây trên ngọn hạ một chút, nói cho hắn biết mình đã nghe hiểu.
Lại nghe đứa con yêu tiếp tục nói: “ Ngày lập xuân hôm đó, bách tính sẽ cúng bái thần linh tế tổ, cầu một năm hưởng phúc, trên phố xá sẽ vô cùng náo nhiệt –”
Dừng lại một chút, hắn cố hết sức biểu hiện nghiêm túc, làm bộ thuận miệng nói ra, thản nhiên nói: “Ngươi tối nay không có việc gì, hãy ở lại một chút.”
“Ngươi mặc dù không có thể ăn được món gì, nhưng mì sợi thập phần thú vị, chúng ta có thể cùng một chỗ làm mỳ sợi… Nếu không làm cái này, chúng ta cũng có thể cùng nhau đi dạo chợ phiên. Hôm nay nhất định sẽ có thật nhiều lồng đèn xinh đẹp, nếu như ngươi ngại chợ phiên người người chen chúc, ngươi có muốn cưỡi ngựa ra kinh thành xem một chút? Tuyết ở vùng ngoại ô còn chưa có bị tan ra, ắt hẳn có một cánh đồng tuyết nguyên bản.”
Sau khi nói xong, gương mặt bánh bao của đứa con yêu buông xuống, buông hai tay ra sau lưng, giả vờ làm bộ dáng vô cùng tùy ý.
Nhưng mũi chân lại vô thức đá đá hòn đá nhỏ trên đất.
Tựa như là có chút mong chờ cùng nàng làm một ít chuyện, nhưng lại sợ nàng cự tuyệt.
Mà ở bên ngoài màn hình hai con mắt Túc Khê đều sáng lên rồi, gào, nghe mỗi một chuyện đều hấp dẫn chết người nha! Sớm biết có thể cùng một chỗ làm nhiều chuyện như vậy, cô trước kia sẽ không nên hù dọa đứa con yêu, không chịu hiện thân. Biết vậy đã sớm nên giả quỷ nhảy ra ngoài!
Có điều e rằng khi đó đứa con yêu còn chưa có đối với mình sinh ra tín nhiệm, mà tự mình biến thành quỷ nhảy ra, e rằng càng khó tiếp cận hắn.
Cô có chứng rối loạn ám ảnh lựa chọn*, ở bên ngoài màn hình gãi đầu một cái, nửa ngày không biết nên chọn cái nào.
*选择恐惧症 [Xuǎnzé kǒngjù zhèng]: Đây là một triệu chứng sợ lựa chọn. Người mắc phải căn bệnh này sẽ vô cùng khó khăn khi đứng trước sự lựa chọn và không thể đưa ra những lựa chọn bình thường mà họ hài lòng, họ hoảng sợ, hoảng sợ, thậm chí toát mồ hôi khi phải đưa ra quyết định giữa nhiều sự lựa chọn, cuối cùng vẫn không thể lựa chọn được
Sau đó liền nghe đứa con yêu nói: “Nếu như không chắc chắn lựa chọn, thì liền hôm nay đi xem đèn lồng, ngày mai cưỡi ngựa, ngày kia nấu mì.”
Khuôn mặt bánh bao của hắn vẫn thả lỏng, mặc dù cố hết sức tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng vành tai vẫn lặng lẽ nhiễm một tầng ửng hồng mỏng manh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Văn Tú: Thật sự không biết cái thằng Lục Hoán lại đang cao hứng cái quỷ gì.
Đứa con yêu: Nàng một lòng bảo hộ ta, phần tâm tư này chưa bao giờ thay đổi, ta rất vui vẻ.
Túc Khê: Ta chỉ là một mẹ già bồi bạn nhỏ ở nhà trẻ đi xem đèn lồng cưỡi ngựa nấu bát mì.jpg
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |