Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 35

Chương 35. “Ngươi đã đến.”

Hai người một trước một sau đem hạt giống cây hoa lê gieo xuống, trong sân rất nhanh liền có thêm mấy cái đống đất nhỏ. Túc Khê nhìn đống đất nhỏ trên màn hình, khóe miệng vểnh lên, trong lòng tràn đầy chờ mong. Trồng cây ở bên ngoài sao có thể so sánh với ở trong game trồng cây được, đương nhiên là có cảm giác thành công hơn nhiều. Bởi vì trong game thời gian trôi qua nhanh, có thể tưởng tượng ra được năm sau sẽ có vài cái mầm cây nhỏ khỏe mạnh mà đâm chồi nảy lộc, bị gió thổi lay động rồi.

Vốn dĩ cây hoa lê đối với Túc Khê mà nói, cũng chỉ là loại thông thường, so với những loại cây khác thì cũng không có gì khác biệt, cùng lắm là một loại cây gỗ mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, tựa như bởi vì đứa con yêu, trong lòng cô đã hiểu rõ cây hoa lê trao đi càng nhiều, càng đầy đặn ý nghĩa.

Đứa con yêu nhìn thấy trong tay xuất hiện cánh hoa lê, liền sẽ chờ mong cô đến. Mà lúc cô đi ở trên đường, nếu như nhìn thấy nơi nào đó có một gốc cây hoa lê nở rộ, liền cũng sẽ nghĩ đến sự chân thành của đứa con yêu.

Túc Khê cầm di động, kìm lòng không được cong cong khóe mắt.

Gieo xong hạt giống, trong sân tuyết lớn đã sớm phủ xuống một tầng. Túc Khê ở bên này vẫn mới chỉ là buổi chiều tầm 4 – 5 giờ nhưng trong game thì đã đến giờ Tý*, chính là thời điểm lạnh nhất của đêm tối. Túc Khê nhìn thấy làn da trắng nõn của đứa con yêu đều bị cóng có chút tái nhợt. Cô nhịn không được dùng đầu ngón tay phụ giúp đứa con yêu, đem hắn đuổi về phòng.

*子时 [Zǐ shí]: Giờ Tý – Từ 23h – 1h.

Con nít con nôi đang trong giai đoạn trưởng thành, thì nên đi ngủ sớm.

“Là đuổi ta đi ngủ sao? Ta không buồn ngủ.” Lục Hoán thật vất vả mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ thần một mực làm bạn ở bên cạnh hắn, trong lòng kích động lại vừa vui sướng, tự nhiên nửa điểm buồn ngủ cũng không có, hận không thể cùng quỷ thần trò chuyện nhiều hơn nữa.

Cho dù là hắn một mình hỏi một mình nói, còn quỷ thần thì chỉ có thể dùng “Phải, Không phải” để trả lời.

Không buồn ngủ cái rắm, Túc Khê ở bên ngoài màn hình rõ ràng nhìn thấy hai con mắt của đứa con yêu đang đỏ lựng lên, còn lặng lẽ dùng ống tay áo che ngáp một cái. Một mảnh tấm lòng mẹ già như thủy triều quét tới, chỉ cảm thấy ui là trời, mặt đứa con yêu ngáp như thế thật manh. Quả nhiên không nạp tiền để khôi phục nhan sắc nguyên bản vẫn là quyết định đúng đắn!

Lục Hoán trở lại trong phòng, rửa tay, dùng khăn vải lau khô, lại nhìn về vị trí hư không trong phòng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày cũng là hiện ra ý cười, lại hỏi: “Có điều, quỷ thần các ngươi cũng cần ngủ sao?”.

Thông thường thần tiên quỷ quái đúng là không cần ngủ nghỉ ăn cơm, nhưng mà Túc Khê sợ chính mình nói không cần, lại nhìn thấy mặt mũi tràn đầy sự tò mò của đứa con yêu chỉ sợ trả lời không phải thì sẽ càng không muốn ngủ. Thế là cô kéo tay trái của đứa con yêu, ý nói — Đúng vậy, quỷ thần cũng muốn ngủ.

Chỉ thấy thần sắc của đứa con yêu lập tức nghiêm túc hẳn lên, nói: “Ngươi ắt hẳn là đang cảm thấy phiền, trách ta, quấn lấy ngươi hỏi quá nhiều vấn đề.”

Trong lòng Túc Khê lập tức trở nên vui vẻ, ngoan như vậy sao?

Sau khi đứa con yêu nói xong câu đó, liền ngắm nhìn bốn phía, suy tư một chút, tiếp đó xoay người đến phòng cách vách, hướng bên cạnh mình nói: “Đi theo ta.”

Gian phòng trong củi viện cũng không phải ít, hơn nữa lúc trước đứa con yêu đều đã đem toàn bộ đi tu bổ một phen, nhìn cũng ra hình ra dạng.

Hắn đem gian phòng cách vách kia đẩy ra, tiếp đó ôm một cái đệm chăn mới trải ra trên giường, cẩn thận chỉnh sửa một cái phòng sạch sẽ.

Có điều trong phòng cũng không có cái bàn ghế gì, chỉ có duy nhất một cái giường.

Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ gãi gãi cái trán, có chút áy náy mà hướng về phía bên người nói: “Không biết ngươi ngày thường ngủ như thế nào, ngủ ở nơi nào, nhưng sau này liền không muốn ngươi ngủ ngoài trời, ta sợ mấy đại quỷ khác khi dễ ngươi, ngươi nếu không chê, trước tiên cứ ở lại chỗ này của ta. Trong gian phòng này mặc dù còn thiếu rất nhiều thứ, ta ngày mai sẽ đi xử lý, ngươi đêm nay trước tiên ở lại gian phòng của ta nhé.”

Trên màn hình từng chữ từng chữ nhảy ra một câu nói này, mà trên mặt của đứa con yêu thần tình lại tràn đầy nghiêm túc.

Bên ngoài màn hình Túc Khê sắp chết cười mất, xong rồi xong rồi, đứa con yêu thật sự đem cô thành nữ quỷ rồi.

Còn sợ đại quỷ khi dễ cô.

Vì sao lại đáng yêu như vậy nha.

Không biết đứa con yêu đến cùng đã đem cô não bổ thành cái dạng gì rồi, vừa mới đây đứa con yêu hỏi lung tung này kia một đống lớn, cô liền nói cho đứa con yêu biết giới tính của mình, đứa con yêu đỏ mặt hơn nửa ngày. Hơn nữa, nếu như là không nhìn thấy quỷ, ở chung một gian phòng thì cũng không có vấn đề gì nha, nhưng mà lúc đứa con yêu biết giới tính của cô, vậy mà mở miệng chính là hai gian phòng.

Túc Khê đơn giản lại không kìm chế được tâm tư gian ác muốn véo mặt hắn, nhưng sợ hắn lại giống như vừa rồi, đỏ mặt nửa ngày. Bởi vậy cố gắng nhịn một chút, vẫn là đem xúc động kìm nén trở về.

…… Chẳng qua lúc vừa mới bắt đầu chơi đùa, đứa con yêu một mực lạnh như băng, Túc Khê ngược lại là không nghĩ tới, đứa con yêu đối với người ngoài cảnh giác phòng bị, nhưng đối với người mình lại có ý muốn bảo hộ cực mạnh đến vậy, hơn nữa còn là một người vô cùng tỉ mỉ.

Cô sợ chính mình đêm nay không ở trong phòng của đứa con yêu, sợ rằng đứa con yêu lại phiền muộn không ngủ được. Ngược lại đứa con yêu lại không nhìn thấy quỷ thần đến cùng đi nơi nào, vậy thì cô dứt khoát làm thỏa mãn ý tốt của đứa con yêu đi.

Thế là Túc Khê kéo tay trái của đứa con yêu, cười biểu thị: “Được.”

Đĩa cá sạo quế hoa kia đều sớm bị hai người đem quên đi, ở trong đêm đông đã trở nên nguội lạnh như băng. Lục Hoán trở lại phòng mình, lúc đem ba cái hộp kia thu lại, chuẩn bị đem đĩa cá sạo quế hoa cầm tới gian phòng cách vách mà mình tạm thời thu thập.

Túc Khê lập tức níu lại góc áo hắn — Đứa con yêu, chúng ta đã không còn bần cùng nữa, nguội không nên ăn.

Lục Hoán thấy không nhúc nhích được, liền biết ý tứ của quỷ thần, là đang lo lắng món ăn đã nguội lạnh, hắn ăn vào sẽ không thoải mái sao?

Lục Hoán trong lòng chảy qua một dòng nước ấm. Mặc dù chỉ là một chút quan tâm cực nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói, vẫn là cực kỳ trân quý…… Dù sao đi nữa, từ nhỏ đến lớn, người quan tâm đến hắn có đói bụng hay không một người liền không có, lại càng không có ai để ý đến cái hắn đang ăn là đồ nguội lạnh ……

Chỉ tiếc nàng ấy không thể cùng với mình cùng nhau ăn.

Hắn quay đầu hướng ngọn gió sau lưng nói: “Yên tâm, ta mang đi đặt ở phòng bếp, ngày mai sẽ hâm lại thật tốt.”

Túc Khê lúc này mới buông tay.

Lục Hoán cầm hộp cơm bước ra khỏi cửa, quay người lại giúp cô đóng cửa thật kỹ.

Lúc cánh cửa phòng vừa đóng lại, hắn nhịn không được thoáng ngừng chân, nhìn về phía trong phòng.

Trong phòng vẫn là một mảnh trống rỗng, mặc dù không nhìn thấy nàng, nhưng mà đáy lòng biết, nàng đang ở ngay chỗ này. Có lẽ là đang ngồi ở bên giường, có lẽ là đứng ở phía trước cửa sổ, lại có lẽ là đang ngồi xổm trước mặt hắn có chút buồn cười mà nhìn xem hắn……

Lục Hoán nghĩ tới những thứ này, liền đối với ngày mai mặt trời nắng lên đều tràn đầy chờ mong, quá khứ hắn lúc nào cũng một thân một mình, ngày qua ngày đều âm u đầy tử khí. Nhưng mà hiện tại, trong lòng của hắn tựa như được ngọn nến thắp sáng, chập chờn tràn đầy chờ mong.

“Ngày mai gặp.” Lục Hoán nhìn vào hư không, đôi mắt ngập tràn ánh sáng rực rỡ.

Túc Khê còn là lần đầu tiên nhận được ba chữ “ngày mai gặp” của đứa con yêu, tựa như là mỗi ngày đều ước định muốn gặp mặt, để cho người ta cảm thấy ấm lòng.

Cô nhìn thấy cái bóng dáng nho nhỏ của đứa con yêu trước cửa phòng, nhịn không được đưa đầu ngón tay ra, tràn ngập yêu thương mà xoa nhẹ cái đầu nhỏ của hắn.

“……” Thần sắc Lục Hoán có chút kỳ quái, quỷ thần này vì cái gì mà xem hắn như một đứa con nít, hắn đã qua sinh nhật mười bốn tuổi, mười lăm tuổi rất nhiều người đã lên chiến trường rồi, đã không còn là tiểu hài tử.

Mà ở ngoài màn hình Túc Khê tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của đứa con yêu, cô tràn đầy từ ái mà nhìn đứa con yêu trở về phòng đi ngủ, sau đó liền mở cửa hàng ra.

……

Ngược lại đã thi xong, nhàn rỗi cũng quá ư là nhàn rỗi, nên dành thời gian đem nhà kính làm cho thật tốt thôi.

Nhiệm vụ thứ hai là yêu cầu sản lượng lương thực thu được hai tấn, nhiệm vụ thứ sáu là yêu cầu xử lý thiên tai, nuôi sống bách tích một phương. Vậy là cùng sản lượng lương thực có liên quan, nhất định phải đem nhà kính chuẩn bị cho tốt.

Trước kì kiểm tra cô đã tính làm tốt rồi đưa đến trang trại của đứa con yêu, nhưng mà một mực chậm trễ.

Túc Khuê chọn ban học sau đó liền trực tiếp lựa chọn Khoa Văn, đối với Lý – Hóa – Sinh một chút nghiên cứu cũng không có, nếu không phải là chơi game này, cô căn bản sẽ không lên Baidu search “nguyên lý nhà kính” đâu.

Cô một bên vùi đầu tự học một bên thì cảm thán, nói ra thật đúng là để cho người ta không tin thật mà, cái game này vậy mà đốc thúc cô vùi đầu vào học tập! (ಥ﹏ಥ)

Nhà kính hiện đại công năng đã rất đầy đủ, nhưng mà hệ thống hạ nhiệt độ, điều khiển tự động mấy thứ kia, hiển nhiên là điều kiện cổ đại trong game đều hoàn toàn không có cách nào làm được, Túc Khê liền trực tiếp đem từng cái một loại trừ.

Mà đối với tình cảnh trời đông giá rét đang hoành hành tại Yến quốc trước mắt mà nói, ảnh hưởng lớn nhất đối với sản lượng lương thực chính là hệ thống thủy lợi cùng hệ thống giữ ấm tự nhiên.

Túc Khê dựa theo lúc tìm tòi làm lều chống lạnh cũng như thế, từ trong cửa hàng đổi lấy bản vẽ đơn giản hơn, sau đó dùng vật liệu gỗ cùng ánh nến liều mạng chắp vá.

Tựa như là liều mạng xếp gỗ vậy, nhưng lần này so với lần trước càng thêm khó khăn hơn một chút, ước chừng là tốn mất mấy tiếng, mới miễn cưỡng làm ra một cái nhà kính đơn sơ.

Túc Khê cũng không biết có dùng được hay không, nhưng mà trước cứ để trong nội viện của đứa con yêu, tiếp đó đem bản vẽ đổi lấy từ trong cửa hàng cũng trực tiếp đặt ở trên bàn.

Đứa con yêu thông minh như vậy, nói không chừng sau khi nhìn cái nhà kính của mình, có thể có chỗ dẫn dắt, cải thiện nó tốt hơn.

Làm xong những thứ này, Túc Khê liền mang tâm thái chờ mong mà offline.

……

Lục Hoán nằm ở phòng cách vách, kì thực là một đêm không ngủ, hắn nghiêng nghiêng tựa ở trên giường, nhìn qua ngoài cửa sổ trận tuyết lớn đang rơi những đợt cuối cùng trước khi ngày xuân đến, tuyết lớn bay lả tả, hắn nhẹ nhàng khép miệng, trong mắt toát ra vẻ thấu tỏ.

……

Sáng sớm hôm sau, hắn liền thấy được trong sân có nhiều hơn một cái căn phòng nhỏ giống như là dùng gỗ cùng vải giấy dầu làm ra, hình dạng cùng với lều chống lạnh khi trước có chút giống, nhưng kiểu dáng lại càng thêm mới lạ một chút, chẳng lẽ là nàng lại tìm ra được cái gì mới mẻ có thể trợ giúp cho việc trồng trọt?

Khóe miệng Lục Hoán không kìm được mà nâng lên, nửa ngày đều không đè xuống được.

Hắn đi đến trước cửa phòng cách vách, không biết nàng có còn ở tại đây không, thế là gõ cửa một cái, tuy nhiên, không có ai trả lời — Là có chuyện nên trở về địa phủ sao?

Lục Hoán cùng vị quỷ thần kia làm giao ước, về sau lúc xuất hiện liền hướng về trong tay hắn nhét một cánh hoa lê. Bởi vậy bây giờ thấy cô không ở đây, mặc dù trong lòng sinh ra một chút mất mát, nhưng cũng không giống như lúc trước lo được lo mất như vậy nữa, mà là có một chút an yên trong lòng, đại khái là có việc gì đi, nàng sẽ trở lại.

Hắn lập tức đẩy cửa đi vào, giường chiếu chỉnh tề cũng chưa bị động qua, mà trên bàn thì có nhiều hơn một tờ bản vẽ, cùng với tờ giấy đêm qua hắn bỏ vào cũng bị lấy ra.

Lục Hoán vừa nhìn thấy tờ giấy kia, liền nhớ tới chuyện tự mình làm mất mặt, lập tức đi nhanh đến trước bàn, tai đỏ lựng đem tờ giấy thiêu đốt. Tiếp đến, tầm mắt hắn rơi xuống bản vẽ kia —

Bản vẽ tựa hồ là vẽ cấu trúc nguyên lý gì đấy, Lục Hoán cầm lên, ngưng lông mày nhìn kỹ, càng xem càng giật mình.

Hắn luôn cảm thấy, vị quỷ thần đến từ địa phủ ở bên cạnh mình này, phảng phất so với triều đại của mình đã đi trước mấy ngàn năm.

Nàng giao cho mình bản vẽ sơ đồ nguyên lý bên trong Lục Hoán nghiêm túc suy xét một phen, liền có thể lý giải, nhưng nàng nếu là không đem các thứ trong đó lấy ra, Lục Hoán tự nghiên cứu nguyên một buổi sáng chưa chắc là đã nghĩ ra. Tóm lại tất cả sáng kiến đều là vô cùng mới lạ lại có tính ứng dụng.

Cùng với lều chống lạnh lần trước một dạng, cái lều mới này nhất định cũng vô cùng hữu hiệu.

Lục Hoán đã tính ra được hiện tại sương giá tai hại đang ảnh hưởng đến toàn bộ Yến quốc, cấp bách nhất đó là không có lương thực, mà bây giờ nàng lại không ở đây, chi bằng chính mình nhân lúc này đi một chuyến đến trang trại.

Thế là hắn mặc áo choàng đi ra khỏi cửa.

Bên trong trang trại, kể từ lần trước Lục Hoán an bài sau đó, ba người Sư Phó Đinh liền một mực dẫn công nhân phía dưới, vận hành ngay ngắn rõ ràng.

Toàn bộ chuồng gà đều kiến tạo hoàn hảo, còn thừa dịp vào chợ đông buôn bán ế ẩm, đem gà mái không đẻ ra trứng hay là đẻ cực kỳ ít trứng bên trong các trang trại khác ra giá thấp mà mua rất nhiều trở về.

Trang trại bây giờ cộng lại đã nhanh chóng có hơn 1000 con gà, bởi vậy, kế hoạch làm chuồng gà so với trước kia cũng cần xây tạo thêm một chút, vẫn dựa theo sức chứa mỗi một cái chuồng gà gồm 60 con.

Mấy trang trại khác nuôi gà hiện tại cơ hồ đã không có thu được trứng gà nhưng mà các đại quan quý nhân cho dù là vào đông, cũng cần lấy trứng gà làm đồ ăn, thậm chí là bỏ vào bên trong súp canh.

Bởi vậy đoạn thời gian này, trên chợ lưu thông mua bán trứng gà cơ hồ đã lục tục ngo ngoe trở lại tất cả đều lấy từ trang trại của Lục Hoán, thừa dịp giá rét trời đông mà chiếm lĩnh thị trường.

Chỉ là hắn đặc biệt phân phó Sư Phó Đinh an bài mấy công nhân kia, phân bổ cho các tiểu thương khác nhau đi bán, để cho trên chợ không có người phát hiện ra điều này.

Trừ cái đó ra, còn đem trứng gà phân loại, các đại quan quý nhân không quan tâm đến ngân lượng, lại có lòng ham hư vinh mạnh mẽ, nhìn thấy trứng gà được chia ra làm ưu khuyết, tự nhiên không tiếc tốn thêm một chút tiền để mua được trứng gà tốt.

Nhưng kỳ thực, trứng gà loại tốt cũng chính là được các công nhân lau bóng loáng một chút, đóng gói trong đó bằng tơ lụa giá rẻ, rồi đặt trong một cái hộp, lại bán đi so với trứng gà thông thường giá gấp 10 lần.

Sau khi kiếm ngân lượng từ các đại quan quý nhân, cũng không bắt chẹt dân chúng bình dân, đem trứng gà xoa bùn một chút, vẫn dựa theo giá gốc mà bán ra.

Cứ như vậy, chuồng gà đã ngay ngắn rõ ràng mà vận hành, ngân phiếu trong tay Lục Hoán tựa như một khối tuyết lăn trên đất vậy, ngắn ngủi mấy chục ngày, từ ban đầu hơn 252 lượng khấu trừ chi tiêu, liền đã có hơn 500 lượng.

Lục Hoán cả một ngày này, nhưng là tiến hành giao phó công nhân trồng trọt cây rau nông nghiệp chuyện hình dạng lều mới.

Đứa ở Mậu lúc trước chế tạo xong lều chống lạnh sau đó vẫn rất thất vọng, một cái là ân công đã rất lâu không có tới, một cái khác đó là chính mình xuất thân thợ mộc, ngoại trừ giúp đỡ công nhân xem qua thì lại thấy không có chỗ dụng võ gì.

Nhưng bây giờ — hắn mặc dù cũng không hiểu cái lều mới này thì có ích lợi gì, nhưng hắn đối với ân công tín nhiệm vô cùng, Lục Hoán sai hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó. Bởi vậy hắn tựa như đang tiếp nhận nhiệm vụ thật trọng đại, kích động không thôi liền bắt tay ngay vào việc cắt gỗ chế tạo lều mới.

Đem các loại an bài xong xuôi, sau đó Lục Hoán liền rời đi khỏi phòng nhỏ mà đứa ở Mậu đang ở.

Hắn lúc đến toàn thân mang đấu bồng màu đen, lúc đi cũng thế, công nhân đang làm việc bên trong trang trại phần lớn không có nhìn thấy hắn, mà có nhìn thấy, cũng không biết rõ hắn là ai, chỉ cảm thấy chủ nhân phía sau trang trại dị thường thần bí.

Mà cùng lúc đó, kinh thành cũng bắt đầu xôn xao tin đồn, nói lúc trước vị Thiếu niên thần y kia cứu chữa mấy ngàn dân chúng ở miếu Vĩnh An, bây giờ đang ở trong tối cứu tế nạn dân, có không ít gia đình nghèo khổ chịu ân huệ được nhận thêm trứng gà.

Chỉ là, muốn kiểm chứng lại cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

……

Lục Hoán từ trang trại trở về, cởi áo choàng trên người ra sau đó, thị vệ lúc trước bị hắn điều động đến bên củi viện liền tới bẩm báo.
Nói cho hắn biết, bệnh phong thấp của Lão phu nhân đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi lại.

Hôm nay tại Mai An uyển có bày một bàn, mừng hắn tại hội săn bắn núi Thu Yến đắc thắng trở về, bảo hắn tiến đến.

Lúc bẩm báo chuyện này, mấy cái hạ nhân đứng bên cạnh thị vệ đang cúi đầu, trong lòng đều thầm giật mình.

Dựa theo lúc trước mà nói, Lão phu nhân tổ chức yến hội, con thứ không được lên mặt bàn, cái này một dạng không giống như di nương. Nhưng mà bây giờ, Lão phu nhân vậy mà căn bản không so đo những thứ này, cố ý để hạ nhân bọn hắn tới ba thỉnh bốn mời —

Lão phu nhân bây giờ đây là, phát sinh một loạt sự kiện sau đó, liền đem Tam thiếu gia xem như con trai trưởng mà đối đãi sao?

May mắn Tam thiếu gia làm người mặc dù băng lãnh, nhưng tựa hồ cũng không phải kiểu người có thù tất báo, mấy ngày nay, mặc dù đắc thế, nhưng cũng không đối với hạ nhân trong phủ đã từng mắt chó coi thường người khác làm ra cái hành động trả thù gì.

Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là không có đem bọn hắn để vào mắt, lười nhác phí công phu mà thôi……

Nhưng bất kể là như thế nào đi chăng nữa, hạ nhân đã từng làm lơ với hắn, hiện tại tâm tình đều vô cùng phức tạp, xách theo đầu mà làm người.

Còn có chút rục rịch, động chút tâm tư a dua nịnh hót.

……

Lão phu nhân tổ chức yến hội, Trữ vương phu nhân cùng với hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú tự nhiên cũng là muốn chỗ ngồi bên trên, Lục Hoán cũng không quá ưa thích loại trường hợp này, nhưng hắn cũng đoán ra được tâm tư của Lão phu nhân. Lúc trước hai huynh đệ Lục Văn Tú cùng Lục Dụ An bằng mọi cách tìm hắn để gây sự, Lão phu nhân nhìn ở trong mắt, hôm nay bày trận yến hội này, chính là vì muốn gõ hai vị huynh đệ kia, để cho hai bọn họ biết không cần gây trở ngại chính mình —

Đương nhiên, trong lòng Lục Hoán cũng rất rõ ràng, Lão phu nhân làm như vậy, là lòng từ ái yêu thương của trưởng bối đột nhiên phát tác sao? Đột nhiên đối với mình quan tâm đến sao?

Không, đương nhiên không thể nào là như vậy.

Lão phu nhân chỉ là sau khi chuyện ở hội săn bắn Thu Yến đi qua, liền đem canh bạc đặt ở trên người mình.

Bà ta hy vọng chính mình chuyên tâm tiến vào triều đình, tự nhiên không muốn để cho chính mình lại vì hai cái đích huynh trưởng ngu xuẩn làm cho phân tâm.

Nói một cách khác, Lão phu nhân chỉ là cho rằng bà ta cùng với mình là trên một sợi dây, lúc này hơi tận sức mọn vì chính mình mà bài trừ một chút phiền toái thôi.

Trên mặt Lục Hoán có chút lạnh lùng, đồng thời không nói nhiều lời, trực tiếp thay quần áo khác, theo tên hạ nhân kia đi.

……

Hắn ở đây trải qua một ngày một đêm, Túc Khê bên kia cũng vừa trong mộng đẹp mà tỉnh dậy.

Túc Khê tỉnh lại, vừa lúc là cuối tuần, mặt trời chiếu vào cửa sổ, cô mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, liền nghe điện thoại di động nhảy ra một thông báo:

Hệ thống: 【 Mời tiếp thu nhiệm vụ chính tuyến thứ bảy: Ngày mai trong hoàng cung vì hội săn bắn núi Thu Yến mà bày yến tiệc, mời trợ giúp nhân vật chính giải quyết Trấn Viễn Tướng Quân làm khó dễ, đồng thời hỗ trợ nhân vật chính có được võ nghệ, binh pháp, cùng với thể lực tốt hơn. Cuối cùng nhận được sự ủng hộ từ Trấn Viễn Tướng Quân. 】

【 Độ khó của nhiệm vụ: 9 sao, lượng vàng khen thưởng là 500, điển thưởng là 10. 】
Túc Khê nhất thời nhìn thấy liền lập tức tỉnh táo, vô thức mở ra trò chơi.

Nhận được sự ủng hộ của Trấn Viễn Tướng Quân –?

Cô phân tích một chút tình hình, vị Trấn Viễn Tướng Quân này là một người vô cùng nghiêm khắc, đối với binh lính trong quân doanh vô cùng hà khắc. Nhưng là bởi vậy, lại có sự nhanh nhẹn, dũng mãnh, anh dũng lại uy danh. Bây giờ tuổi cũng đã gần bảy mươi, thế nhưng lại là người đơn côi lẻ bóng, không người kế tục.

Ninh Vương Phủ Lão phu nhân được xem như là bà con xa của hắn, theo đạo lý mà nói, đúng ra là hắn tương đối xem trọng Ninh Vương Phủ, ít nhiều cũng nên dìu dắt.

Nhưng hắn ước chừng là thập phần xem thường dáng vẻ bùn nhão không dính lên tường* của Trữ vương vị kia, bởi vậy vẫn đối với Ninh Vương Phủ Lục Dụ An bọn hắn liền đó cũng không nhìn trúng.

*烂泥扶不上墙 [Lànní fú bù shàng qiáng]: Nghĩa ẩn dụ là do năng lực kém hoặc trình độ thấp.

Thân thế của đứa con yêu bây giờ chưa được tiết lộ, vẫn là con thứ của Ninh Vương Phủ, bởi vậy càng thêm là không được hắn nhìn trúng.

…… Ngày mai còn không biết hắn sẽ như thế nào làm khó dễ đứa con yêu, xem ra ngày mai có nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành.

Có điều hôm nay còn chưa cấp bách, nghĩ như vậy, Túc Khê liền đem giao diện dịch chuyển đến vị trí của đứa con yêu.

Chỉ thấy, hắn đang hướng về phía Mai An Uyển đi đến.

Lúc trước Túc Khê bởi vì không mở khóa được Mai An Uyển, nên cũng chưa từng thấy qua Mai An Uyển bên trong là cái dạng gì, nhưng mà lần trước ở núi Thu Yến, cô đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh cứu Nhị hoàng tử, còn nhận 2 điểm thưởng, có thể tiếp tục mở khóa thêm một chỗ.

Bởi vậy, cô liền trực tiếp lựa chọn mở khóa Mai An Uyển.

Mai An Uyển là chỗ ở của Lão phu nhân, phong cảnh so với những nơi khác trong Ninh Vương Phủ đều đẹp hơn, tối hôm qua cuối cùng một trận tuyết lớn đã ngừng rơi, bây giờ toàn bộ cây mai lớn trong sân nhỏ đều có những mảng băng tuyết lớn trong suốt đè lên trên, nhìn từ xa, tựa như một vùng biển tuyết mai hoa.

Cả người đứa con yêu mặc áo khoác màu tuyết trắng, đi trên đường nhỏ lát đá xanh, đi theo sau mấy tên hạ nhân, mơ hồ đã thấy ra dáng quý tộc.

Chỉ là lông mày hắn hơi nhíu lại, dường như là đang suy nghĩ gì.

Túc Khuê tìm nửa ngày vẫn không tìm ra được nơi nào có cây hoa lê, thế là nhanh chóng đem màn hình di chuyển đến trên núi Thu Yến, từ chỗ cái cây hoa lê ước hẹn kia túm lấy một cánh hoa lê xuống.

Haiz, hoa mai không được sao, mà lại phải cần hoa lê.

Có thể đứa con yêu cảm giác có chút nghi thức, thôi thì phải thỏa mãn hắn nha.

Tiếp đó quét giao diện quay trở về.

Trong màn hình Lục Hoán chỉ cảm thấy bên cạnh có một hồi gió nhẹ lướt qua, hắn nao nao, tim đập loạn, vô thức liền ngẩng đầu. Một giây sau, hắn hơi hơi siết chặt lòng bàn tay vừa bị đẩy ra, một mảnh hoa lê bị gió cuốn lấy rơi vào lòng bàn tay của hắn —

“Ngươi đã đến.” Lục Hoán nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Giữa hai hàng lông mày mới rồi hắn còn nhíu chặt giờ phút này chợt giãn ra, con ngươi trong suốt đen như mực lại có thêm ý vui vẻ cùng ôn nhu.

Tựa như là một đêm gió xuân chợt tới, ngàn cây vạn cây hoa lê nở.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Mặc dù món ăn đã nguội lạnh, nhưng mà nhịn không được thừa dịp lúc nửa khuya ăn mất. (´^ω^`)

Túc Khê ( lần nữa online phát hiện đĩa thức ăn đã không thấy):……


*Lời Ăn chơi gì Team:

Sau khi Túc Khê cùng Lục Hoán đã tỏ rõ lòng của mình thì lúc này mình sẽ thống nhất về xưng hô nhé. Vì Túc Khê là người hiện đại, Lục Hoán là người cổ đại nên trong truyện góc nhìn của Túc Khê thì mình sẽ để xưng hô là “cô”, còn ở góc nhìn của Lục Hoán thì sẽ để xưng hô là “nàng”.

Nói chung ở góc nhìn của Túc Khê cùng các nhân vật hiện đại thì mình sẽ dùng từ ngữ hiện đại, còn ở những suy nghĩ của Lục Hoán hay các nhân vật cổ đại thì mình dùng từ ngữ cổ đại nhé.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!