Chương 34. “Ta không muốn ủy khuất ngươi.”
……
Thật ra trong lòng Lục Hoán kỳ thực còn có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như là — Vì sao lại đi tới bên cạnh ta? Vì sao lại đối với ta tốt như vậy? Vì cái gì bồi tiếp ta?
Vì cái gì vừa vặn là ta? Là hy vọng từ trên người ta nhận được thứ gì chăng, hay là để cho ta tham gia vào quyền thế tranh đấu trong kinh thành, thay ngươi hoàn thành chuyện gì sao?
Thế nhưng là, giờ này khắc này, hắn cảm nhận được người kia đang ở bên cạnh hắn, làn gió êm ái quấn quanh lấy hắn…… Những vấn đề này đều đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Hắn để ý hơn chính là —
Có thể ở bên cạnh hắn thật lâu thật lâu được không?
Sau này bỗng dưng một ngày, sẽ rời đi sao?
Đã từng đối với người khác tốt như vậy sao…… Mà sau này, có thể không cần người khác, không cần bất luận kẻ nào, chỉ cần một mình hắn được không?
Trong lòng của hắn nổi lên vô số cảm xúc tinh tế, chờ mong, vui sướng, bất an, từng tầng từng tầng, tựa như mảnh sóng đập vào thành bờ…… Theo nhịp đập của hắn mà nhảy lên, những âm thanh này ồn ào không ngừng vang lên trong lòng hắn nhưng dần dần đều rối rít rơi xuống, cuối cùng liền chỉ còn lại một điều quan trọng nhất, bình tĩnh nhất —
Vị quỷ thần này xuất hiện ở bên người hắn, đi tới bên cạnh hắn, là việc tốt nhất trong đời này của hắn.
Những cái khác hết thảy hắn đều không sợ, hắn chỉ sợ đối phương đột nhiên biến mất.
……
Nghĩ đến đây, Lục Hoán liền nhớ tới đối phương trong tám ngày qua bặt vô âm tín. Tựa như là đột nhiên bị mất liên hệ, hắn không biết đã phát sinh chuyện gì. Một mực canh giữ đến khô héo trong nội viện, nhưng chỉ thấy mỗi một ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, cái gì cũng không có xuất hiện.
…… Nếu như sau này lại phát sinh một lần này, e rằng hắn vẫn không biết đi nơi nào tìm kiếm đối phương.
Lục Hoán mặc dù không muốn biểu hiện ra vẻ đã biết tám ngày qua đều ở đây mong chờ chờ đối phương đến. Nhưng hắn hiện tại quả thực là cực kỳ rất muốn biết, thế là nhịn xuống muột chút, thế nhưng vẫn không nhịn được, thốt lên: “Ngươi biến mất đã tám ngày, là phát sinh chuyện gì sao?”
Rơi vào trong mắt Túc Khê, ở trong màn hình đứa con yêu tựa như là bạn nhỏ bị bỏ rơi trong nhà trẻ ròng rã tám ngày nhưng không có ai đến đón, mặt mũi tràn đầy đau khổ, mặt mũi tràn đầy u oán, mãi mới chờ được đến lúc cô tới, nhanh chóng dắt tay của cô, ngẩng gương mặt bánh bao lên, vội vội vàng vàng muốn hỏi cô đến cùng là đã đi đâu, vì cái gì không thể tới đón hắn.
Truy vấn thì cũng thôi đi, còn cần chi phải giả bộ làm ra dáng vẻ hững chờ chứ, kiểu như là thuận miệng hỏi ha……
Túc Khê tựa như trúng tên ngã xuống đất, quả là nhanh bị manh hóa rồi.
Cô cảm thấy mình có thể đã bị cái game này hạ độc rồi, gào, vì sao mà đứa con yêu làm cái gì cô cũng đều cảm thấy đáng yêu nha?!
Thế nhưng là, cô làm sao mà giải thích được là cô đi thi đây?!
Mà kiểm tra một phát là mất hai ngày rưỡi, điện thoại cũng bị tịch thu?!
Túc Khê gãi gãi đầu, rối rắm trong chốc lát, tiếp đó, cách màn hình lật ra quyển sách của đứa con yêu, sau đó cầm bút lông lên, ở trên bàn làm ra hình ảnh đang viết chữ, cuối cùng đem bút lông ném một cái, rồi đem quyển sách nâng lên.
Mở cửa sổ, dùng gió xoáy xoáy vào quyển sách, cuối cùng làm ra hình ảnh chuồn đi.
Cô tính nói cho hắn biết — Ở chỗ bên này của cô, cũng phải đi học Thái học viện, cũng phải thi, hơn nữa bọn cô bắt buộc phải đứng top 3 của lớp, còn chưa thể vào kinh làm Trạng nguyên, mà còn phải tiếp tục lên Đại học học Thạc sĩ, tóm lại là vô cùng cực khổ.
Nhưng mà làm một loạt mô tả như vậy cũng không thể giải thích rõ ràng.
Đứa con yêu nhìn chằm chằm vào cuốn sách bị người kia làm thành ngọn gió thổi đến loạn thất bát tao*, lại đem cửa sổ mở ra, nửa điểm cũng không để ý, ngược lại con mắt có chút sáng lên, suy đoán hỏi: “Ý của ngươi là — Mấy ngày nay, hồn phách của ngươi bị bắt về Địa phủ, ở Địa phủ cũng phải khảo tra, tra xong bắt buộc qua ải mới có thể đi ra ngoài, phải không?”
*乱七八糟 [[luànqībāzāo]: Lộn xộn; lung tung; rối loạn.
Ở trên bàn viết — Ý chỉ Khảo tra.
Làn gió mở cửa ra ngoài — Ý chỉ Chạy ra.
Túc Khê nghe được đứa con yêu suy luận mà nói, suýt chút nữa không có ngã từ trên giường ngã xuống, cô dở khóc dở cười, cái quỷ gì á, cái phủ gì nha?! Đứa con yêu đây là đang nghĩ cô là nữ quỷ sao?!
Nhưng mà dứt bỏ cái thân phận ma quỷ này mà nói, những thứ khác ngược lại là đoán ra được tám, chín phần mười rồi. Trường học so với địa phủ chẳng phải là cũng không có gì khác biệt sao? Thi xong mới có thể tan học.
Ngược lại cũng giảng giải không thông suốt, liền để hắn hiểu như vậy đi nha.
Khóe môi Túc Khê giương lên ý cười ranh mãnh, kéo kéo tay trái của đứa con yêu — Phải.
Lục Hoán trước giờ không tin vào thần linh quỷ quái, nhưng đến hôm nay thì lại không thể không tin. Huống chi, quỷ thần cũng có phép tắc của quỷ thần, mặc dù có pháp lực vượt qua người phàm, nhưng cũng giống như người nhân gian bọn hắn, cũng cần phải tuân thủ theo quy tắc……
Trong đầu hắn dần dần hiện ra hình dáng cấu tạo của địa phủ, yêu ma quỷ quái. Lại cảm thấy kỳ quái, bắt đầu suy đoán, như vậy, vị quỷ thần này đi tới bên cạnh hắn, phải chăng bởi vì địa phủ bên kia phái đến thực hiện nhiệm vụ, nên vị đó bắt buộc phải hoàn thành?
Dù sao, vị quỷ thần này làm bạn bên cạnh mình, ngoại trừ đối với mình ôn nhu, lại còn làm rất nhiều chuyện cũng là có mục đích.
Có lẽ là có cái cơ chế ban thưởng trừng phạt gì đó.
…… Bắt buộc vị đó không thể không thông qua chính mình, hoặc có lẽ là mượn nhờ chính mình, đi hoàn thành một ít chuyện.
Như vậy, rất nhiều chuyện liền có thể hiểu thông được……
Cho dù phỏng đoán đến những thứ này, tâm tư Lục Hoán không sinh ra dao động lớn gì, từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày của hắn vẫn là sáng rỡ. Cho dù vị đó có mục đích gì, ít nhất, Lục Hoán đã xác nhận một điểm, đối với mình không có tâm tư làm hại, lại từ đầu đến cuối đối đãi với mình cực kỳ ôn nhu.
Vị đó chính là người bạn đầu tiên, cũng là duy nhất của hắn…. Cũng là chùm sáng mà hắn muốn chạm tới kia.
“Thì ra là thế.” Lục Hoán nói khẽ.
Hắn nhìn về phía dưới ngọn ánh nến được chính mình dùng để thiêu hủy kia, chỉ để lại một mảnh tro bụi còn ám chữ trên đó, tự giễu nói: “Mấy ngày nay, ta còn tưởng rằng…… Ngươi cũng sẽ không tới nữa.”
Ở bên ngoài màn hình Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu, nhàn nhạt buông thõng mi mắt, trên khuôn mặt bánh bao rất là bình tĩnh, nhưng mà lại khiến cho trái tim mẹ già của Túc Khê đột nhiên cảm thấy rất là áy náy. Đem ngươi bỏ vào nhà trẻ ta cũng không muốn ……
Cô nhìn thấy đứa con yêu, nhịn không được phải làm một việc mà cho tới nay rất muốn — Duỗi ra hai đầu ngón tay, nắm được khuôn mặt bánh bao của đứa con yêu, nhẹ nhàng bóp bóp.
Mặc dù trên đầu ngón tay hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng nhìn gương mặt bánh bao của đứa con yêu được phác họa giản lược nhẹ nhàng bị nắm chặt, cũng tưởng tượng ra được xúc cảm mềm mại kia, Túc Khê đều muốn trụy tim.
A a a nắm được mặt của đứa con yêu! Hãy để cho cô chết đi! Ah đáng yêu chết mất!
Mà đứa con yêu ở trong màn hình lại cực kỳ chấn kinh, tựa như sấm chớp đùng đùng, bị đánh tới, không thể động đậy.
Hắn trơ mắt cảm thấy làn gió êm ái kia rơi vào trên gương mặt của mình, không đợi đôi tai của hắn nổi lên một mảng đỏ hồng, làn gió kia liền nhéo nhéo mặt của hắn —
Người kia đang sờ khuôn mặt hắn?!
Lục Hoán cả người đều cứng ngắc như cục đá, hắn chưa bao giờ thấy qua chuyện khinh bạc lộ liễu như thế! Vô thức muốn gạt bỏ đôi tay của người kia đang rơi vào trên gương mặt mình, thế nhưng lại là suy xét không chắc người kia đang ở nơi nào, sợ làm thương tổn tới người kia.
Thế là hắn chỉ có thể đứng ở tại chỗ, mặt tràn đầy kinh ngạc bất động, tùy ý để gò má phải má trái bị bóp bóp một chút, lại thả ra.
Lục Hoán: “……”
Mặc dù hắn cùng với vị quỷ thần kia nhận biết đã lâu, nhưng lúc này có phần cũng hơi quá, quá ngả ngớn — Có điều vị quỷ thần kia tính cách cũng rất vô tư, có lẽ cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng ngại.
Vị kia đưa cho mình nhiều đồ như vậy, chờ đợi cuộc sống của mình trở nên tốt như vậy, là bằng hữu duy nhất của mình.….. Muốn khinh bạc một hai, liền, liền để vị đó thỏa mãn đi.
Làn gió nhéo nhéo một cái lên mặt của hắn sau đó, tựa hồ như còn chưa rời đi, còn lưu luyến mà sờ một cái lên mặt hắn.
Mang tai của Lục Hoán trong nháy mắt bị nhuộm đỏ rồi lan đến trên cổ.
Thẳng đến khi Túc Khê rút tay, cổ của hắn là một mảng đỏ bừng.
“…… Hồ nháo.” Hắn nhẫn nhịn nửa ngày, mới nặn ra hai chữ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh nến tỏa ra trên khuôn mặt thiếu niên, chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn tú đang đỏ bừng của hắn tựa như là ráng mây chiều tà nơi chân trời. Trong đáy mắt hắn rõ ràng không chút nào lộ ra vẻ không vui cả, giờ đây hiện ra tất cả đều là vẻ thẹn thùng, trên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc của hắn, bởi vì quá đỏ hồng, mà thêm ba phần diễm lệ.
Tuy nhiên cứ như vậy, những cảm xúc thấp thỏm trong lòng Lục Hoán lại hoàn toàn bị quét sạch .
Hắn nhìn về phía bên cạnh mình, cố gắng hơi được một tấc lại muốn một thước tiến lên một chút, hướng về phía quỷ thần nói: “Ngươi vừa chiếm tiện nghi của ta, cho nên phải đáp ứng với ta một chuyện.”
Tâm của Túc Khê cảm thấy đã vừa lòng liền thu tay lại, vỗ bàn một cái, ý hỏi: Chuyện gì?
Lục Hoán mấp máy môi, nỗ lực giả vờ như chỉ là thuận miệng nhớ đến, nói: “Sau này, không được nhiên biến mất.”
Sau khi hắn đưa ra yêu cầu, toàn thân liền căng cứng.
Thế nhưng người ấy lại cực nhanh mà đồng ý, kéo tay trái của hắn, ý nói “Được.”
Lục Hoán trong lòng đột nhiên dâng lên một tia vui mừng quá đỗi, nhưng hắn nỗ lực kiềm chế, lại giao hẹn nói: “Sau này lúc ngươi tới –”
Tầm mắt hắn rơi xuống hạt giống hoa lê trên bàn, nghĩ đến một ý kiến, nhanh chóng nói: “Sau này lúc ngươi tới, thả một cánh hoa lê vào trong lòng bàn tay ta, lúc ngươi rời đi, tương tự lấy cánh hoa từ trong tay ta lấy đi, có được hay không?”
Ngoài màn hình Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu đưa ra yêu cầu, mặc dù rất muốn cảm thán trí thông minh của hắn. Thế nhưng là, đợi đã, sao cô đột nhiên có cảm giác như cùng đứa con yêu phát triển thành mối quan hệ bạn chat qua mạng lúc online, offline nhất định phải chào hỏi vậy? Cô không phải là đang chơi game sao?!
Túc Khê có chút u sầu chán nản. Nhưng vẫn là kéo kéo tay trái của đứa con yêu, biểu đạt “Được.”
Như vậy cũng tốt, về sau lúc online offline thì chào nhau một tiếng, đứa con yêu cũng sẽ không khổ sở đợi chờ nữa.
Thống nhất xong những thứ này, thần sắc trên mặt Lục Hoán rõ ràng mà càng thêm sáng rỡ, hắn lại nhanh chóng hỏi rất nhiều chuyện, tỉ như hỏi Túc Khuê trước khi biến thành quỷ nhà ở nơi nào, Túc Khê không có cách nào trả lời, chỉ có thể nói là ở một chỗ rất xa. Đứa con yêu còn hỏi rất nhiều chuyện khác, Túc Khê mặc dù đều cho đáp án không cụ thể gì, nhưng mà toàn bộ đều từng câu từng câu mà bồi tiếp hắn nói chuyện phiếm.
Đứa con yêu tựa hồ cũng không ngại việc cần phải lấy cho được bao nhiêu tin tức nữa, mà là đang cố gắng, trong đầu suy tính tưởng tượng ra giọng nói, dáng điệu, tướng mạo cùng thân hình của cô.
……
Trước đây Lục Hoán chưa bao giờ nghĩ tới thu thập được nhiều tin tức như vậy, mà hiện tại, mặc dù không thể đụng tới được đối phương, nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, so với trước đó chỉ có thể đơn phương gửi tờ giấy câu được câu không tốt hơn rất nhiều.
Lục Hoán đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn qua bầu trời đêm tối đen, đời này từ trước tới nay đây là lần đầu tiên, đôi mắt hắn rực rỡ như sao trời, hắn phảng phất cảm thấy như là một người lặn lội đường xa khát khô đến cực hạn, cuối cùng cũng nhìn thấy một vũng nước trong, trong lòng liền cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Có điều, Lục Hoán đột nhiên nghĩ đến một vấn đề —
Hắn chần chờ hỏi: “Hôm nay ngươi tới lúc nào, lúc chạng vạng tối ta ngồi ở ngưỡng cửa phòng…… Ngươi cũng thấy rồi sao?”
Tay trái bị chọt chọt một chút.
Lục Hoán: “…………”
Trong nhất thời huyết dịch như sắp trào ra, sắc mặt đỏ lên!
Cho nên nói, lúc mình thất hồn lạc phách ngồi ở cửa, cho là đối phương sẽ không tới nữa, tất cả đều bị thấy được? Mà hắn lúc đó còn viết chữ, khẩu thị tâm phi nói rằng hắn mấy ngày nay cũng không có vội vàng, nói hắn cũng không có để ý, tất cả đều bị đối phương thấy được –?!
Còn có, “Mấy cái đồ gỗ khắc kia –”
Lục Hoán chưa từng nói ra miệng, nhưng mà suy nghĩ một chút cũng có thể biết được, hắn mỗi ngày điêu khắc những cái món đồ chơi nhỏ kia đưa cho đối phương, lại ở trong tờ giấy đã nói là mình lúc ra phố tiện tay nhặt, những cái này đối phương nhất định là cũng biết hết rồi đi! Trên mặt Lục Hoán khắp bốn phía lập tức rực hồng, thậm chí cổ hắn đều nhiễm một tầng đỏ ửng.
Ngoài màn hình Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu luống cuống mà rũ mi mắt, tim đập gấp rút, cả người giống như hận tìm được một cái lỗ để chui xuống, cô suýt chút nữa cười như điên.
Gây chuyện khắp chốn giang hồ, luôn là sẽ có ngày phải trả giá, ai bảo lúc trước đứa con yêu cứ thích khẩu thị tâm phi làm gì!
Lục Hoán lại nghĩ tới giờ khắc này, chính mình đỏ mặt, người kia cũng có thể nhìn thấy, trong lòng của hắn lập tức trở nên luống cuống hơn, vội vàng đi đi mấy bước, đi qua một bên, đem mặt hung hăng xoa nặn một cái, nói: “Ngươi trước hãy tạm thời quay đầu đi.”
Túc Khê cười ha ha ngoắc ngoắc ngón tay lên đầu hắn, biểu thị chính mình đã quay đầu đi, nhưng ở bên ngoài màn hình vẫn còn cười ha hả nhìn chằm chằm đứa con yêu.
Cái bóng dáng sữa sữa nho nhỏ ranh mãnh giờ đây không còn đường nào có thể trốn, đứng ở góc tường cố gắng xoa xoa nắn nắn khuôn mặt, để cho bản thân tỉnh táo lại, ô ô ô đáng yêu chết mất!
……
Qua một lúc thật lâu, Lục Hoán mới thoáng tỉnh táo lại, hắn cố gắng quên đi chuyện xảy ra mới vừa rồi, cố gắng hết sức trấn định, lại giả vờ làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Hắn xoay người lại, đi đến trước bàn, cầm lấy cái hộp hạt giống cây hoa lê thứ nhất, nói: “Ngươi đã tặng cho ta hạt giống cây hoa lê, ta liền ở đây cùng với trang trại bên kia đều gieo xuống một ít, ngươi có muốn cùng ta đi ra ngoài gieo trồng không?”
Trong mắt của hắn có chút chờ mong, dù sao, chưa bao giờ cùng người kia cùng nhau làm qua chuyện gì.
Túc Khê lôi kéo bàn tay trái nho nhỏ của đứa con yêu, biểu thị đồng ý.
Lục Hoán liền đẩy cửa đi ra, cố ý thoáng đợi một chút, giống như là chờ vị quỷ thần kia đi theo hắn cùng một chỗ mà đi ra ngoài, sau đó mới cài đóng cổng tre lại.
Hắn đi đến chỗ lúc trước đã đào đất, tính chuẩn bị chờ đến mùa xuân, biến mảnh đất nhỏ kia trở thành một cái ao cá nhỏ, cầm lấy cái xẻng ngồi xổm xuống, bắt đầu đem hạt giống cây hoa lê vùi vào.
Túc Khê nhìn cái bóng dáng nho nhỏ đang ở nơi đó trồng cây.
Nhưng hiện tại cùng với lúc trước hoàn toàn không giống nhau, lúc trước mặc dù cũng là nhìn xem đứa con yêu làm việc, nhưng chính là không thể cùng hắn câu thông, sợ đột nhiên có thứ gì bay lên, hù dọa đến hắn.
Nhưng mà bây giờ — Túc Khê cũng cầm lấy thùng nước ở một góc tường, thùng nước bay bay trong không trung, hướng về chỗ của đứa con yêu đang đứng đổ một chút. Cứ như vậy, Túc Khê có cảm giác cực kỳ mãnh liệt tựa như chính mình đang tham gia vào.
Mà Lục Hoán lúc này hơi hơi cong môi, con mắt lóe sáng lấp lánh, khóe môi nhịn không được giương lên.
Hắn lúc nào cũng là một người tự ăn cơm rồi ngủ, một người tự đi gánh nước đốn củi, làm hết mọi việc, cho tới bây giờ không có nghĩ tới, một ngày kia, bên cạnh sẽ có thêm một người làm bạn bên cạnh hắn.
Mặc dù người nọ là quỷ thần, không nhìn thấy cũng không sờ tới được, nhưng mà hắn biết người kia vẫn đang ở đây thế là đủ.
Gieo hạt xong xuôi, còn kém bước lấp đất cuối cùng là hoàn thành quá trình, trên trời bỗng nhiên rơi xuống từng làn tuyết mỏng nhỏ.
Tuyết sau đó càng rơi xuống càng lớn, chậm rãi biến thành mảng tuyết dày như lông ngỗng.
Lục Hoán hướng về phía bên cạnh mình giải thích nói: “Cái này hẳn chính là đợt tuyết cuối cùng của Yến quốc, đáng tiếc ở kinh thành đang là tuyết, còn ở phương Bắc lại là vùng đất khô hạn.
Tuyết rơi trắng xóa, hắn nhịn không được hướng mắt nhìn về bên cạnh mình, đứng dậy, chạy về trong phòng đem chiếc ô giấy dầu đi ra.
Hắn đem chiếc ô giấy dầu bung ra, đứng ở trên mặt đất, hướng ngọn gió bên người nói: “Ngươi đi vào, ngồi vào chỗ này đi.”
Tuyết dày rơi vào bề mặt ô giấy dầu, rất nhanh bên trên liền tích tụ một tầng, lặng yêu không một tiếng động, tựa như là một tầng sương trắng tinh thật dày.
Túc Khê hóa thành gió, tiến vào dưới ô dù, giả vờ như chính mình đã tiến vào rồi, nhưng mà cô có chút thắc mắc — Lúc trước trong kinh thành tuyết rơi liên tục, nhưng mà cho tới bây giờ cô từng chưa thấy qua đứa con yêu bung ô, cái ô giấy dầu này đặt ở phía sau cổng tre, cô cũng chưa hề thấy qua đứa con yêu dùng tới.
Hơn nữa coi như cô là một nữ quỷ đi, thì có cái gì tốt mà bung ô.
Túc Khê có chút muốn cười, nhưng chỉ thấy trên màn hình đứa con yêu một bên ngồi xổm ở bên cạnh, một bên lấp đất, một bên giải thích nói: “Mặc kệ nhà ngươi ở nơi nào, là người nơi nào, họ tên gì, hình dạng thế nào, tất cả đều không có cách nào nói được với ta. Nhưng tính tình ngươi đơn thuần, khi còn sống nhất định là một người có một cuộc sống thật hạnh phúc, có người nhà sủng ái ngươi, nếu như bọn họ ở đây, nhất định sẽ không để cho ngươi ngâm mình trong tuyết mà sinh bệnh.”
Ngưng lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn vào chiếc ô bên người, phảng phất như nhìn chăm chú vào thiếu nữ ở dưới chiếc ô, nói khẽ: “Hiện tại đi tới bên cạnh ta, liền đổi lại là ta tới làm những thứ này.”
“Ta không muốn ủy khuất ngươi.”
Tuyết lớn bay lả tả, thần sắc trên mặt thiếu niên không một chút gợn sóng, nhưng biểu tình thì nghiêm túc lạ thường.
Không có ánh sáng dịu dàng của trăng, chỉ có ánh nến dưới mái hiên từ nơi xa, ẩn ẩn đem khuôn mặt hắn chiếu sáng, khuôn mặt trắng như tuyết của hắn tựa như phủ một tầng quang.
“……” Không biết vì cái gì, trái tim Túc Khê bỗng nhiên liền tựa như bị cái gì nhẹ nhàng cấu vào một phát.
Trong tầng tuyết trắng, bóng dáng đứa con yêu nho nhỏ đang ngồi xổm, chiếc ô thì để ở bên người, nhưng hắn cũng không hề bận tâm đến bản thân. Hắn vốn dĩ sinh sống ở một nơi cũng không dễ gì mà vượt qua, nói là vũng bùn gian khổ ác liệt thì cũng không đủ để hình dung được, nhưng hắn, hắn lại đối với mình lại nói với mình một câu như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đứa con yêu: Hồ nháo! Ngả ngớn! Xốc nổi!
Túc Khê: Vậy ta về sau sẽ không sờ soạng nữa!
Đứa con yêu:…… Không, cái kia, kỳ thực…… Nụ cười dần dần chớm tắt.jpg
……
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |