Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 33

Chương 33. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự tồn tại của người kia …

Trong tám ngày này, sự kiện Nhị hoàng tử gặp chuyện đã truyền ra khỏi hoàng cung.

Loại chuyện này được xem như là một vụ bê bối cung đình, hoặc là do sương gió tai hại dẫn đến bạo loạn, hoặc là có người có mưu đồ hại hoàng tử. Cho dù nguyên nhân ám sát gì đi chăng nữa, hoàng thất cũng không hy vọng tin tức này truyền đi.

Nhưng tiếc rằng hội săn bắn Thu Yến ngày đó đám thế tử, tiểu thư thế gia rời đi trước thực sự quá nhiều, mặc dù bề nổi thì tất cả đều nói năng thận trọng, không để lộ bất kỳ tiếng gió nào, nhưng bề chìm thì lại bí mật truyền ra.

Hoàng thượng đối với chuyện này cảm thấy vô cùng tức giận, phái Ngự Lâm quân đẩy nhanh tiến độ điều tra, đồng thời sai Thái y chẩn trị cho Nhị hoàng tử.

Thời điểm Thái y chẩn bệnh, dùng ngón tay chấm lấy một chút bột thuốc trên ngực Nhị hoàng tử, đặt gần chóp mũi cẩn thận ngửi ngửi, đáy lòng cảm thấy thập phần lo lắng, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm khó tả. 

Nhị hoàng tử nằm trên giường mấy ngày nay, vết thương trên ngực cơ hồ đau thấu tim gan vậy mà đều gần như khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ yếu ớt, hỏi: “Từ Thái y, thế nhưng là có phát hiện được gì chăng?”

Từ Thái y nói: “Điện hạ, không dám nói dối ngài, thuốc bột này cùng Kim dang dược của Thái y viện thành phần cũng không sai biệt lắm, cũng dùng là phù dung diệp*, băng phiến* những vật này chế thành. Thế nhưng là không biết vì cái gì mà Kim sang dược này lại có công hiệu thần kỳ, vậy mà khiến cho vết thương của ngài thế nhưng lại khôi phục nhanh như vậy!”

* 芙蓉叶 [Fúróng yè]: Lá phù dung – Có 5 cánh, phía cuống lá hình tim, mép lá có răng cưa, mặt dưới có nhiều lông, thường trồng để làm cảnh. Theo Y học cổ truyền, lá phù dung được dùng làm thuốc, có thể dùng tươi hay phơi, sấy khô. Khi dùng lá làm thuốc nên thu hái vào mùa hè, cắt lấy phiến lá, phơi khô trong bóng râm (âm can), bảo quản ở nơi khô ráo và thoáng gió để dùng dần. Lá phù dung có vị cay, ấm có tác dụng lương huyết (mát máu), giải độc, chỉ thống (giảm đau). Dùng chữa bỏng nhẹ, giảm sưng đau do mụn nhọt, chín mé, chữa sưng vú do tắc tia sữa, giời leo…

* 冰片 [Bīngpiàn]: Thực chất băng phiến (long não) là một hidrocacbon tồn tại ở thể rắn, có dạng tinh thể màu trắng. 

“Thần cho tới bây giờ chưa thấy qua dược tính của loại thuốc nào lại có hiệu quả khôi phục như thế, suy đoán rằng bên trong bột thuốc này nhất định có bí phương gì đó, chỉ là thần vô năng*, không phân biệt được.”

*无能 [wúnéng]: Không có năng lực; không biết làm gì; không có tài cán gì; bất lực

“Vị kia chữa trị cho ngài, nhất định là một vị thần y!”

Coi như hắn không nói, Nhị hoàng tử cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái, chính tay hắn dùng mũi tên đâm vào, đã cố ý đâm thật sâu vào trong da thịt, nếu sâu hơn một chút, chỉ sợ hắn cũng phải đi gặp Diêm vương. Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, vết thương này ít nhất phải mất ba đến năm tháng mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Nhưng mà hiện tại, vậy mà bởi vì một tên thảo dân từ đâu chui ra kia lại cứu được hắn, hắn lúc này chỉ mới có mấy ngày, liền có thể xuống giường!

Kế hoạch của Nhị hoàng tử bị phá hư, trong lòng tất nhiên có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng cùng hoài nghi.

Người nọ cứu hắn là ai? Vì sao lại muốn cứu hắn? Có thể lấy ra loại thần dược này, cũng không phải là một người bình thường.

“Từ Thái y, ngươi kiến thức rộng rãi, phải chăng có thể đoán ra được Kim sang dược này có nguồn gốc từ trên tay người nào?”

Từ Thái y nói: “Thần hổ thẹn, không có đầu mối. Có điều một thời gian trước nghe nói ở trong kinh thành có người ở miếu Vĩnh An cứu chữa bách tính, rất nhiều bách tính bị phong hàn trong một đêm lại khỏi hắn. Thần cảm thấy, chẳng lẽ người này cùng với vị thần y trong miếu Vĩnh An cứu người kia là cùng một người?”

Nhị hoàng tử cũng nghe nói đến chuyện này, nhưng mà chỉ vẻn vẹn dựa vào một bình Kim sang dược này, cũng không thể đem cái người cứu mình cùng vị ở miếu Vĩnh An kia liên hệ với nhau.

Hắn nhíu nhíu mày, hướng Từ Thái y dặn dò: “Ngươi cứ lui ra trước đi, à đúng rồi, chuyện thương thế của ta đã không sai biệt lắm khỏi hẳn, trước tiên đừng rêu rao ra ngoài.”

Từ Thái y thuộc vây cánh của Nhị hoàng tử, một ngụm đáp ứng, sau đó lui ra ngoài.

Nhị hoàng tử nằm ở trên giường cáo bệnh, mà  lúc này trong phòng nghị sự của Hoàng đế thì cãi vã vang trời dậy đất.

Triều thần đang vì chuyện sương giá tai hại ở biên giới phía Bắc mà tranh cãi ỏm tỏi.

Cuối năm nay sương giá tai hại trải rộng trên toàn bộ Yến quốc, kinh thành chỉ bị ảnh hưởng bởi giá cả lương thực, nhìn chung cũng không ảnh hưởng đến tình hình dân sinh, cơ mà Bắc Châu vốn là vùng đất quanh năm giá lạnh, lại gặp thiên tai này, như là chó cắn áo rách.

Không chỉ như vậy, hôm qua binh sĩ đóng giữ Bắc Châu vội vàng truyền tin về báo lại, nội dung trong đó bởi vì thiếu khuyết lương thực, ba tháng chưa từng có mưa, nạn hạn hán các loại, dẫn đến bạo quân tụ hợp nổi dậy khởi nghĩa càng ngày càng lớn mạnh. Nếu như là không xử lý, e rằng bạo quân sẽ thật sự tới gần Bắc Châu chiếm giữ phủ.

Hoàng đế sứt đầu mẻ trán, trong lúc nhất thời ngược lại là trước đem chuyện của Nhị hoàng tử đặt ở sau đầu.

Nguy cơ trước mắt đó là — Bắc Châu sương giá tai hại, nạn hạn hán, bạo loạn – Ba nguy cơ khẩn cấp, ai đi xử lý? Xử lý như thế nào?

Hộ Bộ Thượng Thư cùng Ngũ hoàng tử một phe, đương nhiên đứng ra đề cử Ngũ hoàng tử đi. Mà phe phái Hoàng hậu thấy thế, lập tức đứng ra đề cử Thái tử đi. Thái tử một thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ đến đám loạn quân hung bạo kia liền sợ hãi, cự tuyệt tam liên*, đến nỗi Quốc cữu cũng muốn tức hộc máu. Trừ cái đó ra, Trấn Viễn Tướng Quân thuộc phe phái của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử bây giờ đang cáo bệnh, hắn cũng không muốn để cho Ngũ hoàng tử từ chỗ này lập công, thế là chính mình chủ động đứng ra xin đi giết giặc.

拒绝三连 [Jùjué sān lián]: Đó là bộ ba câu nói liên tiếp thông thường là (Không muốn, Ta không có, Đừng nói nữa a!!!)

Hoàng thượng thấy đám người này đều mang tâm tư, lại không thấy chân chính một ai muốn xử lý chuyện thiên tai, vì lê dân bách tính, hắn bị một màn này làm cho đau đầu. Không khỏi cả giận nói: “Tất cả đều câm miệng, đến cùng ai đi, chờ trẫm lựa chọn một phen rồi mới quyết định.”

Vì vậy, một phen hỗn loạn sau đó, liền rút lui.

Trong hoàng cung có rất nhiều chuyện xảy ra, bên trong Ninh Vương Phủ mấy ngày nay ngược lại là một mảnh yên tĩnh.

Lão phu nhân mấy ngày này vội vàng chọn lựa quần áo cùng đồ trang sức. Hai ngày sau trong Hoàng cung sẽ có khả năng cử hành yến hội khen thưởng săn bắn Thu Yến, đến lúc đó Lục Hoán vì chém giết được Tuyết Lang vương có thể diện thánh. Lão phu nhân cùng Trữ vương phu nhân xem như là gia quyến, cũng sẽ vào cung.

Đây chính là lần đầu tiên trong những năm gần đây, Ninh Vương Phủ so với những Vương phủ khác từng bước xuống dốc, Lão phu nhân mới có thể vào cung tham gia yến hội, tâm tình của bà tự nhiên cực kỳ vui sướng, không những sai ma ma bên người mang đến cho Lục Hoán rất nhiều đồ đạc, còn ban thưởng cho hạ nhân bên trong Ninh Vương Phủ.

……

Những tình tiết này phát sinh trong 8 ngày gần đây, lúc Túc Khê không có online, do đó hệ thống chủ động thống kê, để cho cô nhanh chóng nắm được.

Nhưng cô lúc này đang nhìn đứa con yêu trên màn hình, hoàn toàn không có tâm tư đi xem mấy chuyện bên trong Hoàng cung cùng Ninh Vương Phủ trong 8 ngày qua phát sinh những gì, thế là đem bảng tóm lược này vuốt lên phía bên phải màn hình, thu nhỏ lại.

Mà lúc này, Lục Hoán tự nhiên cũng không thèm đoái hoài tới việc đi suy xét những cái kia.

Hắn nhìn qua hộp đồ ăn mà người kia để lại, nóng hôi hổi chậm rãi bốc lên, như sương trắng lượn lờ trong màn đêm đông, chân thực mà ấm áp, nhắc nhở lấy hắn, đây hết thảy cũng không phải là nằm mơ giữa ban ngày.

Sau khi trong lòng của hắn hiện ra điểm nghi ngờ kia, trái tim của hắn liền đập dồn dập, huyết dịch toàn thân cũng trào lên rất nhanh — Cũng không phải là sợ, mà là bởi vì, hắn tựa hồ cuối cùng đẩy ra tầng tầng mây mù, tiếp cận thân phận chân thật của người kia……

Chuyện này đối với hắn là vô cùng trọng yếu.

Lục Hoán kìm nén hơi thở có phần gấp gáp của mình, cố gắng hết sức tỉnh táo lại, ở trong lòng cẩn thận chắt lọc một phen sau khi người kia xuất hiện ở bên cạnh hắn, phát sinh tất cả mọi chuyện.

Sớm bắt đầu từ người kia vô tình hướng về trong phòng mình đưa tặng đủ loại đồ vật, giày bó, than lửa, áo bào được may vá tốt. Hướng trong viện của mình mà tặng đưa gà, cây rau dưa nông nghiệp, làm lều chống lạnh, chính mình nên đoán được.

Nhưng lúc đó Lục Hoán chỉ cho là, người kia là một cao nhân thế ngoại rất có quyền thế, tới lui tự nhiên, võ nghệ cao cường.

Mà sau đó, ở miếu Vĩnh An dùng thuốc phong hàn cứu người, hắn từ chỗ Trọng Cam Bình nơi đó lấy được trạch viện cùng trang trại, hắn cùng với Hộ Bộ Thượng Thư gặp mặt, hắn nhận lệnh Lão phu nhân tham gia hội săn bắn ở núi Thu Yến. Đủ loại chuyện này, người kia vậy mà giống như từ đầu đến cuối chờ đợi ở bên cạnh hắn, hoàn toàn biết hết thảy!

Có thể khi đó trong lòng mình tuy có hoài nghi, nhưng không đứng trên phương diện thần linh quỷ quái mà suy nghĩ, chỉ cho rằng mạng lưới tin tức của người kia cực kỳ đông đảo. Nhãn tuyến* trải rộng ra khắp kinh thành, đối với chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trong kinh thành đều rõ như lòng bàn tay.

*眼线 [yǎnxiàn]: Cơ sở ngầm (người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường)

Trừ cái đó ra, người kia còn trong vòng một đêm đến trang trại đưa tới hơn 200 con gà, thần không biết quỷ không hay ở trong gian phòng của Trữ vương phu nhân lưu lại họa đồ trêu cợt bà ta, cũng là chuyện mà một người bình thường không có cách nào làm được.

…… Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cho dù là thần thông quảng đại đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng làm được hết thảy những chuyện này, quả thực người phàm hoàn toàn không có cách nào làm được.

Cho nên……

Người kia, quả nhiên là thần linh quỷ quái sao?

Mà hắn mỗi đêm để lại tờ giấy, người kia tuy có chỗ đáp lại, nhưng thủy chung không lưu lại đôi ba câu. Hắn hỏi thăm người kia phải chăng bởi vì nguyên nhân nào đó, không có cách nào lưu lại chữ viết, người kia nói ‘ Phải ‘ — Hóa ra lại là bởi vì nguyên nhân này!

Thần linh quỷ quái hóa ra là không có cách nào lưu lại được chữ viết sao?

……

Lục Hoán đem tất cả sự tình từ đầu tới cuối hồi tưởng lại một lần, lại nhìn món ăn trước mắt này, huyết dịch đã vọt đến đỉnh đầu, gần như có thể triệt để xác định những suy đoán ở trong lòng này.

Người kia thực sự là thần linh quỷ quái xuất hiện ở bên người hắn mà……

Đợi đã —

Như vậy, người kia, chẳng lẽ bây giờ còn đang ở bên cạnh mình?!

Lục Hoán trong đầu bốc lên ý nghĩ này sau đó, con ngươi đen nhánh lập tức ngưng đọng, ngón tay vô thức nắm chặt.

Toàn thân thiếu niên căng cứng, con mắt đen như mực trong suốt, xẹt qua một chút xíu cảm xúc, liền chính hắn cũng không phân biệt ra được là cảm xúc gì, có lẽ là mừng rỡ, chờ mong, thấp thỏm, nhưng cũng có lẽ là khẩn trương — Hắn vô thức nhìn khắp bốn phía, tuy nhiên trong phòng lại hoàn toàn trống rỗng, đèn con thỏ dưới mái hiên cũng an tĩnh lóe lên ánh nến, tựa hồ không có người nào ở bên cạnh hắn, nhưng mà, vạn nhất thì sao?

Vạn nhất người kia đang ở ngay trong phòng thì sao?

Cổ họng Lục Hoán có chút phát khô, cố nén tâm tình phức tạp trong lòng mình, hắn ngẩng đầu, cũng không biết nhìn về nơi nao, ánh mắt không thể làm gì khác hơn là rơi vào cái đèn con thỏ nhỏ cỡ bằng cái chén kia, nhẹ giọng mở miệng.

“Ngươi…… Vẫn còn ở đây sao?”

Lần này không phải là khung bọt trắng toát ra, không phải là ý nghĩ sâu trong nội tâm của đứa con yêu, mà là nhảy ra khung chat.

Ngoài màn hình Túc Khê trợn to mắt, trong lòng sớm đã bị hai chữ “ Định mệnh”* quét qua —

*卧槽 [Wò cáo]: Ngọa tào, một câu chửi phổ biến của người Trung Quốc, nghĩa tương tự với DM bên Việt Nam mình.

DM DM DM đứa con yêu cùng cô nói chuyện?!

Trên màn hình đứa con yêu ngẩng đầu xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lên lồng đèn dưới mái hiên, ánh mắt rõ ràng không phải rơi vào trên người mình. Nhưng lúc này đây Túc Khê đã cảm thấy, hắn tựa như là cách một cái màn hình mà nhìn mình. Một đôi mắt hắc bạch phân minh* trên khuôn mặt bánh bao, xinh đẹp lại thanh tịnh.

*黑白分明 [Hēibái fēnmíng]: Trắng đen rõ ràng.

Nhất thời trong nháy mắt Túc Khê đều nổi da gà.

Cô là thật sự sinh ra cảm giác, cái này đã không còn là một cái game nữa, mà là cách một màn hình hai cái thời không giao thoa với nhau.

Nhịp tim Túc Khê nhảy rất nhanh.

Mà gần như không đợi cô làm ra phản ứng gì, đứa con yêu ở trong màn hình lại liên tiếp đưa ra câu hỏi

“Ngươi là có hay không đang ở đây?”

“Nếu như ngươi còn đang ở đây…… Thì có thể hay không để cho ta biết được……?”

Từng dòng từng dòng phụ đề ở trên màn hình nhảy ra, tựa như trực tiếp cùng Túc Khê đối thoại.

Hắn ngừng thở, toàn thân kéo căng, nhìn qua bầu trời đêm vô tận, ánh đèn rơi vào trên mặt hắn, sáng tối lập lòe, tựa như dấu vết của hai cái thời không giao nhau.

Thần sắc trên mặt hắn có một chút chờ mong cùng khát vọng, nhưng cái này tựa hồ chỉ là một góc của tảng băng chìm, trong nội tâm của hắn bành trướng cảm xúc mãnh liệt, chỉ có thể gắt gao nắm chặt ngón tay, cơ hồ nhìn thấy sắc da trắng bệch.

Đợi nửa ngày, vẫn không có người trả lời.

Lục Hoán lại há to miệng, nói khẽ: “Ngươi không cách nào lên tiếng, có phải hay không, nếu ngươi còn ở đây, hãy nắm một chút tay áo của ta, có được hay không?”

Thanh âm của hắn sau khi rơi xuống, hắn liền gục đầu xuống, khẩn trương chờ đợi tay áo của mình động đậy.

Tay áo màu tuyết trắng của mình được ánh nến chiếu vào, trên mặt đất rơi xuống một góc bóng.

Thế nhưng là cái bóng kia lại yên lặng, không có chút động tĩnh nào.

Một giây đi qua.

Hai giây.

Ba giây.

……

Lục Hoán trong lòng không cách nào kìm nén mà xẹt qua một chút cảm xúc thất vọng, hắn mấp máy môi, không tự chủ được nghĩ thầm, chẳng lẽ, người kia — Không đúng, hay chẳng lẽ hắn là thần linh quỷ quái lúc này không có ở đây? Như vậy, lần kế tiếp lại là lúc nào đây?

Túc Khê ở trước màn hình chỉ là hơi chần chờ một chút, thấy lòng can đảm của đứa con yêu thật lớn, thật sự không sợ sao? Thật sự có thể chạm vào hắn trong lúc đang tỉnh táo sao?

Sau khi do dự một lúc, Túc Khê đưa tay ra giật giật vào đầu ngón tay của đứa con yêu.

Lục Hoán vẫn nhìn mình chằm chằm tay áo.

Nhưng vào lúc này, ngón tay hắn đang rũ xuống dường như phảng phất bị lay nhẹ một chút.

Lục Hoán: “……”

Đó là loại xúc cảm vô cùng nhu hòa, trước nay chưa từng có, không phải da thịt tiếp xúc, không có nhiệt độ, mà là tựa như làn gió lay động, đụng đụng một cái lên ngón tay hắn, lại chớp mắt là biến mất.

Nhưng mà tiếp đến, cơn gió kia tựa hồ là đang cố gắng đem khống chế lực đạo, sợ làm thương tổn tới hắn, lại cẩn thận cẩn thận mà thử thăm dò đụng đụng vào mu bàn tay của hắn —

Lại đụng một chút, lại thu hồi đi.

Lục Hoán hô hấp dần dần trở nên dồn dập lên.

Hắn sững sờ nhìn chòng chọc vào bàn tay của mình, nói giọng khàn khàn: “Không đau, không ngại, lực đạo của ngươi không lớn.”

Thế là, làn gió kia thoáng cái đã thả lỏng một chút, vây quanh tay của hắn quấn lấy, gẩy gẩy đầu ngón tay hắn, dường như là muốn dắt tay của hắn, nhẹ nhàng lung lay.

Cái bóng tay phải của Lục Hoán rơi trên mặt đất, cũng lung lay theo, thoạt nhìn là tay của một người đang động đậy.

Nhưng Lục Hoán biết, đó là bóng của hai người, người kia đang cầm tay của hắn.

Đó là một loại cảm giác cực kỳ diệu kỳ, rõ ràng chỉ là ngọn gió không có nhiệt độ, không có hình dáng. Nhưng lại thân mật mà ôn nhu, rơi vào trên da tay của Lục Hoán, tựa như một dòng điện, theo đầu ngón tay, một đường nong nóng mà truyền tới trái tim của hắn.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng giật giật một chút, trái tim của hắn cũng nhẹ nhàng hơi nhúc nhích một chút.

Vành mắt Lục Hoán ẩn ẩn đỏ lên.

Quả nhiên là thần linh quỷ quái xuất hiện ở bên người hắn. Hóa ra mình cũng có bạn bồi cùng rồi hay sao?

Bốn phía lặng ngắt như tờ, trên mặt đất một mảnh an tĩnh, Lục Hoán đứng im bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình, chỉ có thể nghe được âm thanh trái tim trong lồng ngực chính mình kịch liệt nhảy lên.

Thời gian cơ hồ có chút ngừng lại.

Hắn vậy mà cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của người kia……

Hắn khó mà diễn tả bằng lời rằng giờ khắc này tình cảm trong hắn đang vô cùng hỗn loạn. Hắn từ nhỏ đến lớn, cô tịch lớn lên, sống sót được đã là chuyện may mắn lắm rồi, chưa bao giờ hi vọng xa vời rằng sẽ có người xuất hiện ở bên cạnh hắn, làm bạn với hắn, cùng hắn giao lưu, cho hắn thiện ý. Cái gì mà bạn chơi cùng, người thân, bằng hữu, hắn từ trước tới giờ không có tham lam, cũng không coi là đáng để quan tâm.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới rằng một ngày kia, bên trong sinh mạng hắn sẽ xuất hiện một người, xách theo một chiếc đèn con thỏ tờ mờ, đem cuộc đời bốn bề đen kịt của hắn, đem sương mù che lấp ánh sáng mặt trời chậm rãi đẩy ra, đến đây độ hắn, không hề giống người phàm trần ở giữa nhân thế này.

….. Người kia hóa ra là luôn cứ một mực ở bên cạnh hắn sao? Nhìn chăm chú vào hắn? Bồi tiếp hắn?

Người kia…… Không, không phải là người, là quỷ, nhưng mà cho dù là quỷ, cũng là duy nhất thuộc về hắn, là duy nhất.

Lục Hoán an tĩnh cúi thấp đầu, làn da thịt trên cổ trắng nõn lạnh buốt, nhưng trong lòng huyết dịch lại điên cuồng dâng trào, một đôi mắt tựa như hắc diệu thạch, lóng lánh nhỏ vụn, chưa bao giờ xuất hiện qua.

Hắn cảm nhận được ngọn gió trên đầu ngón tay, cố gắng kiềm chế tâm tình mình đang mừng rỡ như điên, nhưng vẫn không cách nào kìm nén lại được, thế là từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày cũng đều toát ra vẻ rất vui mừng.

…… Tựa như là lẻ loi độc hành đi trong trong đêm tối rất lâu rất lâu, một mực nhìn vào ánh sáng, bây giờ cuối cùng cũng chạm được vào chùm sáng này.

Hắn nhớ tới một ít chuyện, liền ngẩng đầu, nhìn về phía trống rỗng bên mình, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng thể trách ngươi hôm đó không đến nơi hẹn, không phải là không muốn tới, mà là không có cách nào xuất hiện phải không?”

“Nếu là ‘ Phải’, ngươi liền kéo một chút tay trái của ta, nếu như là ‘ Không phải ‘, ngươi liền kéo một chút tay phải của ta.”

Lục Hoán nói cực kỳ súc tích, chẳng biết tại sao, bên tai có chút ửng đỏ.

Ngoài màn hình Túc Khê vạn vạn không nghĩ tới còn có thể nói chuyện như thế này, đây chẳng phải là có thể giải thích rõ ràng, mình ngày đó vì cái gì bơ đứa con yêu ?!

Cô hưng phấn cực kỳ, đương nhiên là lập tức kéo tay trái của đứa con yêu một chút rồi.

— Tay nhỏ mềm nhũn, mặc dù sờ không đến, nhưng mà chọt nhẹ một cái, trái tim mẹ già cũng đều manh hóa nha!

Quả nhiên, trong màn hình bộ dáng u buồn của đứa con yêu dời qua một góc 45 độ đứng trước ngưỡng cửa phòng ngửa mặt nhìn lên bầu trời trước mặt, mắt thường cũng có thể thấy được cả người hắn bắt đầu toát lên sự vui vẻ. Mặc dù hắn nỗ lực muốn nhịn xuống, cũng kiên trì nghiêm mặt, nhưng đỉnh đầu hắn lại “piaji” nhảy ra một icon trái tim nhỏ sáng lấp lánh.

Lục Hoán ho khan một tiếng, lại hỏi: “Cho nên, ngươi cũng không trách ta đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt, phải không?”

Tay trái của hắn bị gãi gãi cực kỳ ôn nhu.

Trái tim Lục Hoán treo lơ lửng ròng rã tám ngày, không được an bình cuối cùng cũng buông xuống, trong lòng hắn thoáng thở dài một hơi, lại tiếp tục giả vờ nghiêm túc hỏi —

Vấn đề này trước đó hắn cũng đã hỏi tới, hắn dừng một chút, làm bộ như thuận miệng hỏi một chút, cố gắng giả vờ không để ý lắm.

“Umh, vì sao lại đi cứu Nhị hoàng tử, là muốn giúp đỡ hắn hay sao?”

Tay phải của hắn bị giật một chút.

Không.

Trong lòng Lục Hoán trầm xuống, thanh âm lại có chút khàn khàn, do dự một chút, mới hỏi: “Như vậy, chính là xuất phát từ lòng hảo tâm? Nhị hoàng tử hoàn toàn chính xác là một nhân trung chi long* –”

*人中之龙 [Rén zhōng zhī lóng]: Nghĩa là để mô tả những người có tài năng xuất chúng và phi thường.

Nhưng mà còn chưa có nói xong, lại là tay phải.

Túc Khê xém chút đem bàn tay phải của đứa con yêu đánh bay.

Lục Hoán bị lực đạo thật mạnh của người kia làm cho sững sờ một chút, trong lòng của hắn bỗng nhiên có một phán đoán. Cái suy đoán này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn, đôi mắt liền sáng lên một cái, tiếp đến, càng ngày càng sáng rực.

“Đó là bởi vì……” Lục Hoán không nói tiếp.

Nhưng chỉ thấy, cây bút lông trên bàn đột nhiên bay vòng vòng trong không trung, đơn giản thô bạo mà trực tiếp chỉ về phía hắn —

“Là bởi vì ta?” Lục Hoán trầm giọng nói.

Trên bàn cây bút lại bị một lực lớn vỗ hai cái, nhảy đùng đùng, cũng là bởi vì ngươi, không có gì sai*.

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật

*没毛病 [Méi máobìng]: Một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là khi bạn gặp một số người, sự vật hoặc điều khiến mọi người đều cười. Bạn có thể chế giễu và nói với họ là “Không có gì sai.” Nhưng trên thực tế là có vấn đề hoặc người đó có vấn đề. Hiện nay từ này thường được sử dụng để phàn nàn về một số điều trong quá khứ khiến mọi người không nói nên lời. (Ở đây ý Túc Khê là nói Lục Hoán nghĩ đúng rồi đó đừng nghĩ quá lên nữa, khiến Túc Khê nói không nên lời luôn rồi)

Thật ra thuật ngữ này bắt nguồn từ trong vở “Ăn mì” của Tống Tiểu Bảo trong Gala Lễ hội mùa xuân năm 2016. Trong vở kịch thì người phục vụ giải thích cho ông chủ lý do Tống Tiểu Bảo không trả tiền mì vì anh ta đã “Đổi mì xào thành mì nước. Anh ta không có ăn mì xào, là ăn mì nước được đổi từ mì xào”. Ông chủ nghe xong liền tán thành nói 没毛病, tức là cũng cảm thấy không có gì sai. Cảnh quay này khiến khán giả bật cười, và với đoạn này đã trở nên phổ biến trên mạng.

Lục Hoán trước đây cũng không nghĩ đến, cùng mình có liên quan. Bởi vì hắn mặc dù muốn tiến vào Thái học viện, nhưng hắn chưa bao giờ cùng người kia nói qua. Nhưng chẳng lẽ, người kia, không đúng, người kia đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên cứu Nhị hoàng tử, chỉ là bởi vì muốn không để hắn chậm trễ tiến vào Thái học viện?

Vậy mà, tất cả đều là vì hắn —

Lục Hoán cố hết sức kéo căng cơ mặt, dùng sức kéo căng lại, liều mạng căng lại. Thế nhưng là không khống chế được khóe miệng lại càng lúc càng vểnh lên, càng ngày càng kiềm chế không được.

Ngoài màn hình Túc Khê liền bắt gặp được, trên màn hình đột nhiên thêm ra một loạt trái tim nho nhỏ, ở trên đầu đứa con yêu bắn ra gần như sắp nổ tung.

Đứa con yêu siêu cấp vui vẻ, ở bên ngoài màn hình Túc Khê cuối cùng đã giải thích rõ mọi chuyện, cũng bụm mặt, siêu cấp vui vẻ. Trái tim mẹ già cũng vui gần chết luôn!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Đợi đã, thời điểm ta tắm chẳng lẽ ngươi cũng —

Túc Khê: Mẹ nghèo, hổng có tiền đi nạp.

Đứa con yêu (thất vọng): Ò.

Túc Khê:???

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Chap này có phải là cuộc đối thoại giữa ng câm (nu9) và ng mù (na9) ko?

Leave a Reply

error: Content is protected !!