Chương 32. Ngươi là Yêu quái? Hay là Thần linh?
Lục Hoán đứng trong sân ngẩng đầu, cổ rướn thật căng ngắm nhìn pháo hoa một lúc lâu.
Chùm pháo hoa kia cứ một đám rồi lại tiếp một đám, tỏa ra ánh sáng lung linh, phóng ra ngoài rất lâu còn không có ngừng lại.
Bách tính đang đi trên đường ở bên ngoài Ninh Vương Phủ cũng có chút nghi hoặc, nhao nhao chạy ra đường nhìn xem đây là có chuyện gì. Tiếng huyên náo ồn ào cách mấy bức tường viện từ trên đường phố cũng truyền đến được, còn có hạ nhân ngạc nhiên kêu lên: “Nhìn kìa, là người phương nào đang đốt pháo hoa?”
Những âm thanh huyên náo này đem Lục Hoán từ sự vui mừng quá đỗi dần dần kéo lại…… Hắn giống như là đang trong một giấc mộng dài, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy màn đêm trống rỗng, trong sân không có một ai, vẫn chỉ có chính mình…… Máu nóng gần như sắp vọt tới đỉnh đầu chợt thoáng lạnh đi.
Hắn nhịn không được cúi người, nhặt một cục đá lên, hướng về phía tường viện cách đó không xa ném đi.
Chỉ có âm thanh cục đá một lúc sau rơi xuống đất, truyền đến.
Ngay cả tiếng vang cũng không có.
Trái tim hắn đang hung hăng đập thật mạnh chậm rãi cứng ngắc.
Có người trên phố đốt pháo hoa…. Chẳng lẽ, không phải là người kia đã trở về sao?
Thế nhưng là vừa mới, vừa mới rồi hắn rõ ràng có một loại trực giác như thế. Mỗi lần lúc người kia đến, hắn cũng có loại trực giác như vậy……
Chẳng lẽ trực giác của chính mình mới rồi là sai lầm sao? Lại là do mình suy nghĩ lung tung sao?
Lục Hoán nhìn chăm chú lên bầu trời đêm, từng đợt rét lạnh, niềm vui sướng hân hoan qua đi, chỉ còn lại là cô liêu tịch mịch tựa như bị dội một chậu nước lạnh.
Hắn ngơ ngác đứng ở trong sân thật lâu, đột nhiên cảm thấy mình có chút nực cười — Hắn cũng biết mình thật nực cười làm sao, nhưng sau khi hắn xoay người lại, vẫn là không có hướng về trong phòng, mà là chậm rãi hướng về phía rừng trúc đi đến.
Nực cười thì cứ cười đi. Hắn nghĩ, lỡ như không phải là ảo giác của mình thì sao, lỡ như người kia thật sự đã trở về?
Người kia không muốn nhìn thấy mình, như vậy, chính mình trước cứ đi vào rừng trúc tránh đi, cho người kia có thời gian để lại tờ giấy, thì mình lại trở ra.
Chỉ là, Lục Hoán bước đi chậm rì rì, hắn cúi thấp đầu, tay chân có chút lạnh buốt.
Hắn nhìn chằm chằm cục đá dưới chân, trong lòng nghĩ, nếu như người kia không đến, cho dù mình cứ ở trong rừng trúc chờ đến một đêm, người kia cũng sẽ không để lại bất kì tờ giấy phản hồi nào.
……
Túc Khê không biết vì sao thả pháo hoa xong sau đó, đứa con yêu cũng không có vẻ như là cao hứng, vẻ mặt lại nặng nề buồn bã. Hơn nữa chưa có trở về phòng, mà là trầm mặc một lúc lâu, hướng về rừng trúc bên kia mà đi — Hắn là muốn đi làm gì?
Túc Khê đoán không được suy nghĩ của hắn, nhưng mà chỉ thấy, hắn đã đi đến gần cuối bìa rừng trúc, sắp ra khỏi phạm vi củi viện, mới dừng lại.
Hắn tìm một cái chỗ, chậm rãi ngồi xuống, sau đó giữ nguyên một bộ dáng như mới rồi ngồi ở ngưỡng cửa, hơi hơi cúi thấp đầu, phát ngốc.
Thân ảnh nho nhỏ ngồi trên tảng đá, toát ra dáng vẻ tịch liêu vắng vẻ.
…… Đây là thế nào?
Vì cái gì hơn nửa đêm muốn đi vào rừng trúc hóng mát?
Xoang mũi Túc Khê lúc này vẫn còn chua xót, thấy đứa con yêu làm một chuỗi động tác này khiến cô nghĩ không ra. Nhưng mà vừa mới rồi lúc cô thả pháo hoa kia, hình như vẫn chưa khiến đứa con yêu biết mình đã trở về.
Cô phải thừa dịp đứa con yêu không có ở trong phòng, nhanh chóng để lại một chút tin tức gì đó, nói cho đứa con yêu biết rằng chính mình vẫn luôn ở đây.
Nghĩ như vậy, Túc Khê cũng không để ý tới việc đi quản đứa con yêu bây giờ đang nghĩ gì nữa, nhanh chóng trước tiên chuyển dời đến trong phòng.
Cô nên tặng cái gì khiến đứa con yêu vui vẻ lên một chút mới được đây?
Mượn cớ, nói mình có chút việc ra ngoài một lúc lâu, hôm nay mới trở về? Mà cũng không phải cố ý mặc kệ bỏ lại đứa con yêu?
Hay là trực tiếp dựa theo sở thích, đưa tặng đồ vật mà đứa con yêu ưa thích?
Túc Khê nằm ở trên giường kéo kéo tóc, thật sâu sắc cảm nhận được sự khó khăn của mấy cô giáo ở nhà trẻ dỗ dành con nít mà.
Thế thì, đứa con yêu muốn cái gì, thì sẽ tặng cái đó để cho hắn vui vẻ đi?
Trên thực tế, Túc Khê cũng không biết đứa con yêu yêu thích cái gì, hắn chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng đối với món đồ mình để ý — Ngoại trừ, lần kia, một lần hắn đưa ra yêu cầu nấu món ăn đặc sản địa phương với mình.
Túc Khê cũng không có quên chuyện này, cô một mực đang suy nghĩ làm món quê hương gì tương đối đặc biệt, nhưng mà cũng nghĩ không ra món nào khá đặc sắc. Dù sao món ăn ở thế kỷ 21 thì ở trong cửa hàng sợ là mua không có.
Nhưng mà đêm nay, là thời điểm thực hiện tâm nguyện này cho đứa con yêu.
Túc Khê mở cửa hàng ra, tại cột món ăn kia cẩn thận lật qua lật lại, trong cửa hàng món ăn rất nhiều, nhưng mà một trong số đó lập tức hấp dẫn ánh mắt cô — Cá sạo quế hoa*.
*桂花鲈鱼 [Guìhuā lúyú]: 鲈鱼 (Mình search thì ra cá sạo bên mình, còn bên Trung Quốc là cá rô osmanthus). Cá này sau khi bắt được, loại bỏ mang, vây, nội tạng,… rửa sạch để dùng tươi. Cá ngọt về hương vị và lát cá thịt nhiều. Nó có tác dụng bổ khí và bổ máu, có lợi cho lá lách và dạ dày, rất giàu protein, chất béo, vitamin B1, B2, niacin, canxi, phốt pho, sắt cùng các thành phần khác. Nó được dùng cho các trường hợp khí huyết không đủ, gầy yếu, tỳ vị hư nhược, chán ăn,…
Túc Khê cực kỳ thích ăn cá, nhìn vào hình ảnh món ăn này, hoa quế tinh tế ngấm ngấm vào trên bụng cá trắng, vàng trắng giao nhau, nhìn tươi mát mà lại mỹ vị. Hơn nữa bây giờ trong game đang là cuối đông đầu xuân, tháng chín hoa quế nhất định là không có, cho nên đây là một món ăn khá đặc biệt.
Hơn nữa cũng coi như là món ăn của quê hương Túc Khê.
Túc Khê nhanh chóng đặt mua một hộp cơm, đem cá sạo quế hoa đựng vào, tiếp đó lại trái chọn phải tuyển, chọn thêm một món khác.
……
Tục Hoán cứ một mực ở trong rừng trúc mà ngồi bó gối trên tảng đá nhỏ, trong lòng của hắn vừa thấp thỏm, lo sợ mà thất lạc, hắn nhìn lên bầu trời đêm vừa mới nở rộ pháo hoa. Bây giờ chỉ còn lại tàn dư màn đêm trống rỗng, đến nỗi hắn gần như chắc chắn có phải hay không chính mình là tự mình đa tình, thế mà chỉ vì một tràng pháo hoa, liền cho rằng người kia đã trở về.
Nhưng trong lúc trái tim hắn thẳng tắp rơi xuống, vậy mà lại nhịn không được sinh ra một chút xíu chờ mong —
Thật chẳng lẽ là không có khả năng, rằng người kia đã đến rồi sao?
Lục Hoán tâm phiền ý loạn, suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy cửa phòng bên kia truyền đến một chút động tĩnh.
Mặc dù rừng trúc nơi đây cùng với cửa phòng nơi kia còn cách một quãng thật xa, nhưng ước chừng là bốn phía quá mức yên tĩnh, hơn nữa Lục Hoán cứ một mực vểnh tai, cho nên chỉ cần một động tĩnh nhẹ cỡ nào, hắn cũng lập tức nghe được.
— Hay chẳng lẽ là cành khô ở trong sân bị gió thổi bay phát ra động tĩnh?
Thế nhưng là, cơ hồ ngay lập tức, Lục Hoán liền đứng lên, hắn không một chút do dự quay đầu lại, không quan tâm đến việc nếu như bước tới sẽ có thể thất vọng lần nữa. Trong lồng ngực trái tim vừa mới rồi còn tĩnh mịch lại lập tức một lần nữa đập rộn lên, hắn sải bước hướng về phía cửa phòng bên kia chạy tới, tiếp đó, chạy như bay, góc áo trong gió rét bị cuốn lên.
Hắn xông vào trong phòng, tóc dài đen nhánh bị gió thổi làm cho rối tung lên, hắn thấy trong phòng không có người, vẫn trống không, cố nén lại tia ngây ngô cùng thất lạc vừa lóe lên trong lòng, cố gắng trấn định mà hướng về phía bàn nhìn lại.
Trên bàn ……
Thời gian tám ngày trôi qua, trên bàn lại lần nữa có nhiều thêm đồ vật.
Trái tim Lục Hoán đập loạn, không dám tin vào hai mắt của mình.
Người kia đã trở về……
Người kia đã trở về?
Người kia đã trở về!!!
Hắn còn cho rằng người kia sẽ không trở lại nữa, nhưng — Hóa ra chùm pháo hoa mới vừa rồi là hắn không có đoán sai, quả thật là người kia đốt? Là hắn biết, là hắn biết hắn luôn luôn đối với sự xuất hiện của người kia có loại trực giác không rõ nhưng cực kỳ chính xác!
Lục Hoán giống như là một đứa trẻ bị mất đi viên kẹo quý giá, sau đó, lại thật may mắn mà tìm lại được, đời này chưa từng cao hứng như vậy.
Trong đôi mắt mờ mịt cũng sáng rực lên, “lạch cạch” tựa như là trong đêm tối bùng lên ngọn đèn hải đăng vậy, trở nên trong suốt đen như mực.
Trái tim của hắn nhanh nhảy vọt ra khỏi cuống họng, thần thái trên mặt cho đến toàn thân trong nháy mắc trở nên tươi sáng, hốc mắt đỏ lên, bước nhanh hướng về chiếc bàn mà đi đến.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhìn thấy trên mặt đứa con yêu cơ hồ không che giấu chút nào sự vui vẻ cùng kích động, cô hít mũi một cái.
Mà không biết có phải hay không cửu biệt trùng phùng*, cận hương tình khiếp*, hôm nay người kia đưa tới đồ vật, Lục Hoán rõ ràng hận không thể gắt gao mà nắm ở trong lòng bàn tay, không buông ra, nhưng ngay khi đặt ở trên tay, hắn lại có chút không dám mở ra.
*久别重逢 [Jiǔbié chóngféng]: Nghĩa là bạn bè hoặc người thân gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.
*近乡情怯 [Jìn xiāngqíng qiè]: Nghĩa là bạn đã rời xa quê hương nhiều năm, không có để lại tin tức, một khi trở về, càng về đến gần quê hương, tâm trạng của bạn sẽ càng bất an lo lắng, vì sợ rằng có điều gì đó không may sẽ xảy ra trên quê hương của bạn. Câu thành ngữ này được sử dụng để mô tả một người lang thang nơi xứ người mang theo tâm trạng phức tạp khi trở về nhà.
Hắn sợ sau ngày hôm nay đưa tới đồ vật, người kia lại biến mất rất lâu rất lâu nữa……
Trên bàn có tổng cộng 3 hộp gỗ.
Lục Hoán cố kiềm chế lại nhịp tim đang đập loạn điên cuồng trong lòng, lấy lại bình tĩnh, mở ra hộp đầu tiên.
Bên trong chứa pháo hoa.
Hình dạng pháo hoa thập phần đặc biệt, cũng không phải là loại pháo hoa thông thường ở trên phố có thể mua được.
Trong lòng Lục Hoán vui vẻ, mặc dù nghĩ cố gắng hết sức nhịn xuống, nhưng hôm nay thực sự nhịn không được, ngược lại xung quanh bốn bề vắng lặng, hắn liền cũng không che giấu chút nào, cuối cùng nhịn không được đưa tay vào sờ sờ.
……
Hộp gỗ thứ hai.
Lục Hoán mở ra so với hộp thứ nhất chậm rãi hơn, áng chừng là có chút hồi hộp.
Sau khi chậm rãi mở ra, hắn phát hiện bên trong là một bao hạt giống, tản ra hương thơm nhàn nhạt, dường như là — Hạt giống cây hoa lê?
Người kia là có ý gì?
Tám ngày trước đó không thể đến nơi hẹn, không thể nhìn thấy cây hoa lê kia, cho nên bảo chính mình gieo xuống một đám cây hoa lê sao?
Lục Hoán mặc dù không hiểu được dụng ý của người kia, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, giống như là chạm vào đồ vật yêu quý, con mắt tựa như hắc diệu thạch*.
*黑曜石 [Hēiyàoshí]: Hắc diệu thạch hay còn được gọi là Đá vỏ chai, một lại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic điôxit cao (chúng chiếm khoảng 65% đến 80%); được hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa. Nếu nó đen tuyền thì gọi là Hắc Diệu Thạch.
Do chứa nguồn năng lượng lớn, Đá này thường được dùng để chế tác thành trang sức mang nhiều ý nghĩa trong phong thủy rất được người tiêu dùng ưa chuộng như: mặt dây chuyền Phật Bản mệnh Đá thủy tinh núi lửa (Đá obsidian), mặt tỳ hưu Đá obsidian… Người Hindu tin rằng, đá Hắc diệu thạch như là lá bùa hộ mệnh để giúp họ nhận được những mặt yếu của mình bởi vì chúng có khả năng hấp thụ được những dụng ý xấu xa.
Hắn đem hạt giống cây hoa lê đặt dưới chóp mũi mà hít hà.
……
Còn thừa lại cái hộp cuối cùng.
Lục Hoán tựa như là một em bé đi mở món quà yêu quý, mở đến cái cuối cùng, lại càng không nỡ phá hủy.
Hắn nhìn hộp chừng mấy lần, cố gắng nhịn xuống không để cho tâm tình vui vẻ của mình toát ra từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày, hắn nhanh chóng mở ra giấy mực, dùng bút lông chấm một chút mực nước, ngòi bút đặt vào trên tờ giấy.
Lục Hoán dùng tay trái xoa nhẹ cái cằm, để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó mới bắt đầu viết lên nét chữ đầu tiên.
Nhưng mà một bên viết, khóe miệng của hắn vẫn là không nhịn được lại vểnh lên.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình lần đầu thấy hắn hoàn toàn không kiềm chế được sự kích động cùng vui vẻ như thế, cũng nhịn không được chống cằm, một mặt tràn đầy ý cười.
Tiếp đó, chỉ thấy hắn viết là.
–“Tám ngày không thấy, ngươi hẳn là làm một chuyến rời xa nhà a, ta đã đoán được, nên liền kiên nhẫn chờ ngươi trở về, cũng không có sốt ruột.”
Túc Khê:…………???
Ngươi nói ngươi đã đoán ra rồi?
Ngươi nói ngươi kiên nhẫn chờ ta?
Ngươi nói ngươi cũng không có sốt ruột?
Đứa con yêu, ngươi sờ lấy lương tâm mà lặp lại lần nữa, thế cái đứa mít ướt vừa mới ngồi ở cửa khóc oa oa là ai nha?
Viết xong sau đó, đứa mít ướt tựa hồ đối với lời giải thích này của bản thân coi như hài lòng, đem tờ giấy gấp cùng một chỗ, dựa theo lệ cũ nhét vào trong cái hộp nhỏ đặt ở kẽ chân bàn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người lại, nhanh chóng đem tờ giấy bị vo bừa bộn trên mặt đất thu vào, ôm vào trong ngực từng tờ từng tờ đặt vào trong ngọn nến đốt sạch sẽ, trên mặt còn mang theo mấy phần thẹn thùng…… Người kia, chắc còn chưa có nhìn qua……
Túc Khê thật sự vẫn chưa có xem, lúc nãy nôn nóng, rồi vội vàng đi chuẩn bị quà, còn chưa có nhìn một chút đứa con yêu những ngày này đều viết những gì đâu.
Đáng tiếc một tờ cũng không còn, đều bị đốt rụi.
Cô: “……”
Chờ đem tờ giấy các loại tất cả đều thiêu hủy sau đó, Lục Hoán mới nhẹ nhàng thở ra, hắn dường như là còn có lời muốn nói, lại tiếp tục trên trang giấy viết xuống —
–“Có điều, sau này nếu là muốn đi đâu mà quá lâu, có thể hay không……”
Còn chưa có viết xong, hắn tựa hồ cảm thấy như thế này có chút không ổn, liền vò thành một cục đốt rụi.
Lục Hoán nhìn qua tờ giấy trống khác, tim có chút đập mạnh lại loạn nhịp, hắn muốn cho người kia sau này không muốn đột nhiên biến mất, không thấy bất luận cái bóng dáng gì, thế nhưng là hắn lại sợ đưa ra cái yêu cầu này mà nói, sợ như lần trước đưa ra thỉnh cầu gặp mặt kia, khiến cho người kia mất kiên nhẫn.
Dù sao đi chăng nữa, những thứ này đợi ngày khác lại nói tiếp, trước khi hắn còn chưa có đầu mối của người nọ, trước khi hắn còn chưa có chắc chắn rằng người kia vĩnh viễn sẽ không biến mất, từng dòng chữ hắn viết xuống đều vô cùng thận trọng.
Hiện tại, chỉ còn lại cái hộp cuối cùng chưa có mở ra.
……
Mặc dù hồi hộp, nhưng khóe mắt Lục Hoán vẫn lấp lánh ý cười, hắn đưa tay đặt lên nắp hộp, sau một lúc thật lâu, mới mở hộp này ra.
Sau khi mở ra, chính là một ít mùi thơm thức ăn xông thẳng vào mũi, hơi nóng hôi hổi từ bên trong tản ra.
Trong cái đĩa sứ trắng thật bắt mắt, thịt cá trắng như tuyết, tô điểm bởi màu xanh nhạt của hành lá cùng sắc vàng nhạt của hoa quế, thật mê người.
Lục Hoán chợt sững sờ.
Là…… Một món ăn?
Trong đầu hắn chợt lóe lên khiến hắn nhớ tới một sự kiện, chính mình hôm đó, sau khi đưa ra lời yêu làm món ăn đặc sản địa phương, rõ ràng viết xong liền lập tức đem tờ giấy đốt đi.
Người kia, lại là như thế nào……
Người kia vậy mà…… Chẳng lẽ……
Toàn thân Lục Hoán lập tức cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua những chi tiết từ khi người này xuất hiện.
Trừ bỏ việc không nói đến mỗi đêm người kia vô ảnh vô tung* mang đồ vật tới cho mình, trừ bỏ việc không nói tới chuyện người kia thần thông quản đại, tinh thông y thuật, còn rất nhiều chi tiết.
*来无影, 去无踪 [Lái wú yǐng qù wú zōng]: lai vô ảnh, khứ vô hình – Một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là mô tả sự xuất hiện và biến mất của một người hay vật cực kỳ nhanh chóng, bí mật. Có thể hiểu nôm na là đến và đi đều không để lại dấu vết gì.
Chẳng hạn như, việc đĩa thịt hấp khâu nhục đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, thùng nước bên dòng suối hôm đó không hiểu sao lại trở nên nhẹ như không, bởi vì nguyên nhân nào đó mà không có cách nào lưu lại chữ viết.
Những chi tiết này chậm rãi cùng một lúc vén ra, Lục Hoán nhìn vào món ăn ở trước mắt này, hô hấp chậm rãi trở nên dồn dập lên.
……
Hắn luôn luôn không tin vào yêu ma hay thần linh, cho rằng những cái kia hết thảy cũng là lời nói không có căn cứ.
Nhưng mà người kia chẳng lẽ, chẳng lẽ —
Túc Khê thấy đứa con yêu đang đứng ngốc ở trước bàn rất lâu, tiếp đến, ngẩng khuôn mặt bánh bao của hắn, trên mặt mang một chút nghi hoặc.
Trên đầu hắn nhảy ra cái khung bọt màu trắng kèm theo dấu chấm hỏi cực lớn.
Nói ra suy nghĩ trong lòng hắn.
–“Ngươi…… Là yêu quái sao? Hay là, thần linh?”
Mí mắt Túc Khê giật giật, lập tức bị dọa đến nỗi từ trên giường rớt xuống, đợi, đợi đã, đứa con yêu đây là, đã nhanh chóng gần đoán ra thân phận của cô rồi sao.
Cmn, ánh mắt cô hướng về đĩa thức ăn kia, cũng đột nhiên ý thức được vấn đề! Đứa con yêu ngày đó cũng không để lại tờ giấy cho mình, nhưng chính mình lại thấy được, hắn nhất định sẽ hoài nghi a!
Sẽ không phải bị hù dọa nha?
Thế nhưng mà chỉ thấy, mặc dù đứa con yêu tuy có suy nghĩ, thế nhưng cũng không hề thẩy nửa điểm sợ hãi, mà ngược lại —
Ngược lại từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày ẩn ẩn lóng lánh một chút vui sướng.
Hắn nhìn ra ngoài bầu trời đêm vô tận đen như mực, mấp máy môi, hay tay rũ xuống chỉ hơi hơi nắm chặt, trong con ngươi nhỏ bé tựa như là có tia sáng. Biết được người kia, những người khác không nhìn thấy, không thể đụng tới, mà chỉ có hắn, lại có thể, tiếp xúc, chiếm hữu lấy……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đứa con yêu:–“Tám ngày không thấy, ngươi hẳn là làm một chuyến rời xa nhà a, ta đã đoán được, nên liền kiên nhẫn chờ ngươi trở về, cũng không có sốt ruột.”
Túc Khê: Ngươi lại đánh rắm.
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |
Điêu dừa thoi nhá