Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 31

Chương 31. Đứa con yêu à, ta ở đây

Cuộc săn bắn bởi vì… sự kiện ám sát ngoài ý muốn này, mà trở nên hỗn loạn.

Nhóm hoàng thế tử ở trong địa doanh phân phó cho bọn thị vệ đi tuần tra, nhốn nháo đề phòng. Mà nhóm tiểu thư thế gia thì lại sợ hãi co rúm lại thành một đoàn, dường như sợ một giây sau thích khách sẽ từ trên núi nhảy xuống vậy.

Còn có mấy vị quý nữ tính toán hướng về trong ngực Thái tử, mượn cơ hội này thể hiện một mặt nhu nhược yếu đuối của mình, nếu làm tốt có thể bon chen loại được chức vị Thái tử phi đương nhiệm, trở thành Thái tử phi mới đấy.

Thế là chỉ trong thời gian một nén nhang, Thái tử đã tiếp nhận ba cô nương tự ngã xuống trước mặt mình, thập phần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cho gọi Ngũ hoàng tử, bảo hắn phối hợp với mình đi kiểm kê nhân số, chỉnh đốn thị vệ.

Lão Tam là một tên ăn chơi đàng điếm, không đáng tin cậy, lão Nhị thì coi như là điệu thấp bình thường, lại thêm bây giờ một thân trọng thương nằm ở bên trong xe ngựa. Trong mấy vị hoàng tử chỉ có lão Ngũ là khôn khéo tài giỏi nhất.

Ngũ hoàng tử thì sớm biết rõ vị Thái tử đại ca nhà mình bình thường gặp phải loại chuyện này liền luống cuống tay chân, sứt đầu mẻ trán. Thế là hắn mỉm cười, rót chén trà cho Thái tử: “Đại ca bận rộn cả một ngày rồi, nhức đầu không thôi cũng thực sự là bình thường, thần linh cũng không thể làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm như thế này đâu. Sao không nghỉ một lát, để Ngũ đệ làm thay huynh?”

Thái tử lúc này mới thở dài một hơi: “Như vậy, vậy làm phiền Ngũ đệ .”

Ngũ hoàng tử rời đi khỏi lều vải, nụ cười trên mặt lập tức trở nên phai nhạt. Hắn làm việc lưu loát, truyền lệnh xuống, ai còn dám kêu la om sòm, làm nhiễu loạn nhân tâm, liền hết thảy theo tội xử phạt. Đồng thời đem thị vệ chia làm ba hàng, một hàng lên núi điều tra tung tích của thích khách, một hàng hộ tống nhóm tiểu thư thế gia trước tiên toàn bộ hồi phủ, một hàng lưu lại để thủ vệ. Lại phái thêm mấy người đi hoàng cung bẩm báo chuyện này, rất nhanh liền đem địa doanh đang hỗn loạn chỉnh đốn một phen.

Lập tức, hắn liền kêu gọi tới một tên tùy tùng, hỏi: “Hôm nay vị tiểu công tử săn bắt được Tuyết Lang vương kia, là nhà nào?”

Tùy tùng hồi đáp: “Thưa Ngũ điện hạ, là đứa con thứ ba của Ninh Vương Phủ.”

Ánh mắt Ngũ hoàng tử nhìn về một đám thế tử đang đứng bên cạnh đống lửa kia, ánh mắt lập tức liền khóa chặt chính là vị thiếu niên đang mặc trang phục đỏ thẫm tay áo hẹp kiểu trang phục thợ săn kia.

Bởi vì, thiếu niên kia khí chất xuất chúng, như hạc giữa bầy gà.

Thế tử khắp bốn phía đều ồn ào không thôi, giống như là mười mấy con gà đang kinh hoảng thất thố bay nhảy, duy chỉ có hắn đứng ở trong đám người, ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên một chút, nhìn trấn định mà lại lạnh nhạt.

Bộ dáng như thế, nhìn nửa điểm cũng không giống thế tử bình thường, ngược lại có mấy phần giống nguyên bản con em Hoàng gia.

Ngũ hoàng tử không khỏi nhìn thiếu niên kia nhiều hơn mấy lần.

Ngũ hoàng tử đi tới, đối diện với Lục Hoán cười nói: “Chúc mừng, anh hùng xuất thiếu niên, nếu ta nhớ không lầm, con thứ ba Ninh Vương Phủ năm nay mới tròn mười bốn, mười lăm tuổi.”

Lục Hoán đem đèn lồng rơm rạ đưa cho người khác, giương mắt, nói: “Ngũ điện hạ quá khen.”

Hắn cũng không phải là lần đầu gặp vị Ngũ hoàng tử này, lần trước thời điểm lấy thân phận thần y miếu Vĩnh An đi đến gặp Hộ Bộ Thượng Thư theo lời hẹn, hắn trông thấy ngựa của Ngũ hoàng tử ở trong chuồng ngựa của phủ thượng Trọng Cam Bình, liền đoán được Ngũ hoàng tử cũng đang ở phía sau tấm bình phong.

Lần này Nhị hoàng tử rơi vào tầm ngắm bị ám sát, nhìn như là lớp sương mù che chắn, không biết là do thổ phỉ hay là quân khởi nghĩa làm. Nhưng Lục Hoán đoán được, e rằng đều không phải như vậy, mà là — cũng không phải Ngũ hoàng tử làm, chính là Nhị hoàng tử chính mình vừa ăn cướp vừa la làng.

Đương nhiên, dựa theo suy đoán của Lục Hoán về Ngũ hoàng tử, vị Ngũ hoàng tử này mặc dù chỉ so với mình lớn hơn mấy tuổi, là hoàng tử trẻ tuổi nhất, nhìn bộ dáng ngây thơ nhưng trên thực tế tâm cơ thâm trầm. Hắn không phải là nghĩ không ra, nếu như ám sát không thành công, người đầu tiên bị hoài nghi liền hẳn sẽ là hắn. Bởi vậy, e rằng hắn đã có ý định khác. Đợi cho lúc Nhị hoàng tử đem dẫn hướng điều tra đến hắn, hắn liền lấy chứng cứ ra, khiến cho Hoàng đế cho rằng là đây là vở kịch tự biên tự diễn của Nhị hoàng tử, nhằm đổ tội cho huynh đệ.

Đương nhiên, đến lúc đó rốt cuộc là ai thắng hơn một nước cờ, cũng không hề liên quan gì đến Lục Hoán.

Mấy vị hoàng tử trong kinh thành ở giữa toàn là sóng ngầm mãnh liệt, thế cục hung hiểm, hắn căn bản không có ý định tham dự những chuyện này, thế nhưng mà người kia —

Người kia là một cái người thế ngoại cao nhân đến đi tự nhiên, tinh thông cơ quan toán thuật. Hôm nay vì cái gì lại đột nhiên muốn cứu Nhị hoàng tử?

Là…… Đứng về phe của Nhị Hoàng Tử bên kia sao?

Hay là cũng không đứng về bất kì thế lực bên nào, vẻn vẹn chỉ là xuất phát từ lòng tốt đi cứu người?

Nếu là đứng về phe của Nhị Hoàng Tử bên đó, muốn phụ trợ Nhị hoàng tử thượng vị*. Như vậy, mấy ngày nay lại đi trợ giúp mình như thế, chẳng lẽ là vì để bồi dưỡng mình, để cho mình trong kinh thành đứng vững gót chân. Sau đó bởi vì ân tình mà góp chút sức lực trợ giúp Nhị hoàng tử?

*上位 [Shàngwèi]: Đề cập đến việc leo lên vị trí cao hơn hoặc trở nên nổi tiếng hơn. Ở đây có thể hiểu là leo lên đến vị trí Cửu ngũ chí tôn – Hoàng đế.

Đúng rồi, người kia làm nhiều bước đệm như vậy, để cho mình lấy được uy vọng danh tiếng thần y trong kinh thành, phải là có mục đích gì mới đúng.

Nhưng nếu như nghĩ như vậy mà nói, người kia làm rất nhiều chuyện khác, lại hoàn toàn không có mục đích gì để nói a…… Chẳng hạn như tô mì trường thọ kia, chẳng hạn như chiếu cố mình……

Lại nói, hôm nay cứu Nhị hoàng tử, cũng không phải là có kế hoạch gì, mà chỉ là tùy vào hứng thú nhất thời mà thôi. Người kia xuất phát từ thiện tâm, nhìn thấy Nhị hoàng tử bị thương ngã xuống đất, liền ra tay cứu giúp……

Thế nhưng là, vết thương trên lồng ngực của Nhị hoàng tử kia, thuốc bột kia được thoa đều như thế —

Lục Hoán nhớ tới liền trong lòng tinh tế đâm một phát, trong con ngươi xẹt qua một tia ấm ức, chỉ là tiện tay cứu giúp? Vì cái gì lại ân cần đổ nhiều Kim sang dược như thế? Lấy tay thoa sao? Hay là dùng cái gì thoa? Còn mở áo bào của Nhị hoàng tử ra mà bôi trên da thịt hắn nữa……!

Lại sợ Nhị hoàng tử ra máu quá nhiều mà chết, để lại đèn lồng cho thị vệ nhanh chóng phát hiện?

Đây rõ ràng cũng không phải là tiện một tay cứu giúp! Mà là có chút quan tâm đầy đủ!…… Không thua gì đêm đó chiếu cố mình, để cho cơn sốt mình hoàn toàn giảm bớt.

— Như vậy, kế tiếp còn sẽ có những người khác sao?

Hóa ra, ánh mắt người kia cũng không phải chỉ là rơi trên một mình mình?

…… Bản thân mình cũng không phải là độc nhất vô nhị*, mà chỉ là một trong số đó sao?!

*独一无二 [dúyīwúèr]: Có một không hai; duy nhất; độc nhất

Lục Hoán cũng không biết mục đích của người kia là vì cái gì, nhưng cho dù người kia cứu Nhị hoàng tử, bởi vì cái trước hay là cái sau, trong lòng của hắn, đều giống như bị tạt một chậu nước lạnh, tựa như bị cướp đi đồ vật quan trọng, có chút không thở nổi…… Thậm chí vì vậy mà cảm thấy vô cùng nóng ruột cùng đố kỵ.

Trong lúc thần sắc Lục Hoán u sầu, Ngũ hoàng tử cũng không nhịn được đánh giá hắn nhiều thêm vài lần. Thiếu niên vừa mới giương mắt một khắc kia, Ngũ hoàng tử vậy mà cảm thấy hắn có chút rất giống với vị phụ hoàng lạnh lùng anh tuấn của mình kia.

Nhưng mà, làm sao có thể chứ?

Ngũ hoàng tử hoài nghi có phải hay không ánh sáng trong địa doanh quá mức mờ ảo, mình nhìn lầm rồi, hắn cười cười, nói: “Chờ sự kiện thích khách sau khi kết thúc, sau mười ngày nữa Phụ hoàng sẽ vì hội săn bắn Thu Yến mà ban thưởng. Nhưng mà trước đó, ngươi cần phải suy nghĩ thật tốt một chút muốn ban thưởng cái gì.”

Nói xong, liền xoay người hướng những vị thế tử khác chúc mừng .

Săn bắn liền như vậy mà kết thúc, bên trong Ninh Vương Phủ có người đi báo tin vui, nói là Lục Hoán giành được giải thưởng. Toàn bộ Ninh Vương Phủ choáng váng, hoàn toàn cũng không nghĩ tới, Lục Hoán lại có thể trực tiếp ở bên trong núi Thu Yến vượt ra khỏi trùng vây, thu được giải nhất!

Muốn săn bắt được Tuyết Lang vương, cũng không phải một chuyện dễ dàng, huống chi Tam thiếu gia vừa mới tròn mười bốn tuổi, còn là một thiếu niên. Lúc trước đám người bên trong Ninh Vương Phủ mặc dù đều biết so với Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia thì hắn mạnh hơn rất nhiều, lúc xách thùng nước thì khí lực lớn vô cùng, giám khảo tới kiểm tra bắn tên thì bách phát bách trúng. Có thể bởi vì cũng không có cái khác để so sánh, lại cũng không có để cho hắn có cơ hội đi săn bắn, nên cũng không biết hắn lại có khả năng lấy được đầu Tuyết Lang vương!

…… Có điều Lão phu nhân là xuất thân từ phủ Trấn Viễn Tướng Quân, lúc Trấn Viễn Tướng Quân tuổi còn trẻ đã bình định biên cương, anh dũng thiện chiến. Chẳng lẽ Tam thiếu gia đây là kế thừa huyết mạch của Trấn Viễn Tướng Quân?

Lão phu nhân tự nhiên cũng nghĩ như vậy, lúc trước cảm thấy 3 đứa cháu trai của mình, không có một đứa nào kế thừa giá trị võ lực của phủ Trấn Viễn Tướng Quân, nhưng mà bây giờ…… Bà lập tức mừng rỡ, kích động không kiềm chế được.

Bà cơ bản lúc đưa Lục Hoán đi tham dự hội săn bắn ở núi Thu Yến, dĩ nhiên là chỉ nhìn trúng hắn cùng Nhị hoàng tử đi chung đường. Nhưng mà hôm nay căn cứ theo lời thị vệ trở về truyền báo, nói là Lục Hoán ở trong núi Thu Yến, hoàn toàn không có cùng Nhị hoàng tử có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, bà có hơi thất vọng, trong lòng tự trách cái đứa cháu thứ này của mình sống quá góc cạnh*,  một bộ dạng không hiểu kết giao triều đình kia!

*有棱角 [Yǒu léngjiǎo]: Là kiểu người có điểm mấu chốt của riêng mình, tuân theo các nguyên tắc của mình và bám vào một thứ, kiểu người khó có thể thoải mái giao tiếp hơn trong xã hội.

Nhưng vạn vạn không nghĩ tới — cái đứa cháu thứ này lại có chỗ làm được, vượt xa dự đoán của mình, vậy mà trực tiếp giành giải nhất!

…… Cứ như vậy, liền không chỉ là có thể kết giao với Nhị hoàng tử, thậm chí còn được ban thưởng, không biết chừng còn có thể được hoàng thượng ưu ái cũng nên!!

Lão phu nhân vui mừng quá đỗi, nếu không phải là không thể phô trương quá mức, kêu gọi các phủ đệ khác đến xem, cùng với việc bà tạm thời còn chứng phong thấp không thể xuống đất, bà cũng muốn làm một bàn cho đứa cháu giành giải nhất này. Nhưng kể cả như thế, bà vẫn là lập tức để cho ma ma bên người mình, đưa một chút quần áo ban thưởng qua cho Lục Hoán, đồng thời thay Lão phu nhân biểu thị chúc mừng.

Mà Trữ vương phu nhân cùng với hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú đang nằm ở trên giường lại là một phen tức giận nói không ra lời.

Có điều, đây lại là một câu chuyện khác.

…….

Lục Hoán đem ngựa dắt vào trong nội viện buộc trên một cọc gỗ, tâm trạng thấp thỏm mà cho ngựa ăn xong sau đó lập tức quay trở lại trong phòng.

Tối hôm qua hắn hoàn toàn như trước đây ở bên trong hộp gỗ nhỏ nhét kẽ chân bàn lưu lại tờ giấy cùng với đồ gỗ khắc, có thể người kia hôm nay tới núi Thu Yến, hao phí tinh thần đi cứu Nhị hoàng tử, thậm chí đều không có thời gian tới gốc cây lê thông báo với mình một tiếng, tự nhiên sẽ không có rảnh để ý đến tờ giấy nhỏ cùng tượng gỗ của mình, có phải như vậy hay không?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chân bàn trong chốc lát, mím môi, hay là đem hộp gỗ nhỏ lấy ra.

Thế nhưng là, đã thấy — Quả thật không có bị động qua.

……

Lục Hoán trong lòng phảng phất bị một cái tay nhéo nhéo, đố kỵ cùng lo lắng vô cớ đều quấn lên trong lòng của hắn……

Hắn biết rõ chính mình không nên như thế, không nên có lòng tham như thế, vừa muốn gặp được người kia, muốn biết người kia hình dáng ra sao, có giọng nói và dáng điệu tướng mạo như thế nào, còn muốn người kia chỉ có hắn mới có thể đụng tới, tiếp xúc đến, nhìn thấy, nắm giữ lấy. Càng là còn muốn những chuyện người kia đã làm đối với hắn, cũng chỉ là duy nhất đối với một mình hắn mà thôi. Trên đời này nào có người tham lam như hắn?! Đơn giản là tham lam đến nỗi để cho người ta chán ghét!

…… Nhưng hắn chính là…… Chính là khống chế không được những cái ý nghĩ lòng ham chiếm hữu kia ….. Chính là rất khó chịu……

Liền tựa như, chính mình cũng không phải là độc nhất vô nhị .

Lục Hoán cả một ngày chôn mình trong gió rét, lúc này da thịt toàn thân cũng cực kỳ lạnh giá.

Hắn nhìn vào cái góc trống rỗng dưới chân bàn, trầm mặc, không biết hôm nay nên ghi lại chữ gì —

Hỏi người kia vì sao không có đến nơi hẹn? Chuyện này, còn phải hỏi cho rõ nguyên nhân sao? Nếu như hỏi, có chắc sẽ chọc cho người thấy phiền không.

Không để lộ chuyện này, giả vờ như chưa từng xảy ra, ghi lại lời nhắn khác sao?

Lục Hoán cố gắng hết sức tập trung một chút, đem tờ giấy trải ra trên bàn, nhấc bút lên, chấm chấm nước mực, tại trên tờ giấy viết xuống:

–“Hôm nay ngươi tựa hồ không đến, có điều cũng không đáng ngại, ta cũng không đợi được bao lâu.

Có xảy ra một số chuyện, thế là ta đành phải lên đường rời đi. Xin lỗi.”

Viết xong, Lục Hoán xem lại tờ giấy này, mấp máy môi, lại không thật sự hài lòng, hắn có chút tâm phiền ý loạn*, đem trang giấy vò thành một cục, tại ánh nến bên trên đốt rụi.

*心慌意乱 [xīnhuāngyìluàn]: ruột gan rối bời; lòng dạ rối bời; hoang mang.

Hắn hôm nay không biết nên viết những gì, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, có thể người kia sẽ lại không để lại lời hồi đáp gì……

Trong lòng của hắn chưa từng giống như thế này rối như tơ vò, không tự chủ được nhìn về phía đèn con thỏ nhỏ như cái chén đang treo ở dưới mái hiên kia, nhưng mà trong đầu lại lập tức nhớ tới người kia cứu Nhị hoàng tử sau đó, có lưu lại đèn rơm rạ giống nhau. Mi mắt Lục Hoán run rẩy, ghen tỵ quấn quanh trong lòng hắn cũng không có cách nào khống chế được. Hắn nhắm lại hai mắt, dứt khoát buông bút xuống, đem mặt cùng với một thân dính máu rửa sạch, nhanh chóng lên giường thật sớm.

……

Túc Khê ăn cơm tốc độ có thể nói là nhanh như tên lửa, theo thường lệ buông đũa, cô lại bị mẹ Túc kéo vào phòng bếp, trên mặt lập tức đầy vẻ oán niệm: “Mẹ! Tại sao lại là con rửa chén, còn không bằng ở bệnh viện chờ đợi đâu.”

“Loại lời này chớ nói nhảm.” Mẹ Túc lập tức nghiêm mặt lại giáo huấn cô, thúc giục nói: “Nhanh rửa xong bát đĩa, rồi trở về phòng ôn lại bài tập một lúc, không phải ngày mai có kiểm tra tháng sao?”

Túc Khê không thể làm gì khác hơn là khập khiễng tiến vào phòng bếp, bỏ ra chừng mười phút đồng hồ cực nhanh rửa xong bát đĩa, mới vội vội vàng vàng mà trở về phòng, mở điện thoại di động lên.

…… Lúc này đứa con yêu hẳn là ngủ.

Quả nhiên, lúc cô online, trên giường đứa con yêu đã cuộn chăn nho nhỏ thành một đoàn, giống như là một cái gò núi nhỏ. Túc Khê hôm nay bỏ bê đứa con yêu, trong lòng còn có mấy phần áy náy, đang suy nghĩ đưa chút đồ vật gì bù đắp hắn.

Nhưng đầu tiên, trước xem một chút tờ giấy mà hắn đã lưu lại, nói không chừng có oán trách mình vì sao mà không đến…… Có điều lấy tính cách của đứa con yêu, cho dù đáy lòng có thất vọng, lưu lại tờ giấy chắc chắn cũng là –“Ah, không đến, không sao, ngược lại ta cũng không có đi đâu.” Đứa con yêu luôn luôn khẩu thị tâm phi* lại là một con vịt chết già mồm.

*口是心非 [kǒushìxīnfēi]: Lá mặt lá trái; ăn ở hai lòng; miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo; suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.

Nghĩ như vậy, Túc Khê liền bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, rón rén đẩy chân bàn ra.

Nhưng mà, cô lập tức liền giật mình, trong mắt xẹt qua một tia không thể tưởng tượng nổi.

Không có –?

Bên trong chân bàn không có tờ giấy?!

Đứa con yêu hôm nay không có viết chữ?!!

Cmn!! Đây chính là hắn từ trước tới nay lần đầu tiên không có để lại bất luận cái tờ giấy gì cho mình! Đây là bởi vì chính mình không có đến nơi hẹn, mà giận dỗi sao?! Phải chăng, bạn nhỏ đây cũng là quá trẻ con đi?!

Túc Khê lập tức dở khóc dở cười nhìn về phía trên giường, đứa con yêu đang hướng về vách tường ngủ, một cái tay ôm đầu, một cái tay đặt trên mí mắt, nhìn dáng ngủ xem ra thập phần không an ổn, lông mi còn nhíu lại, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Túc Khê đem giao diện zoom to lên, nhìn thấy trên cổ đứa con yêu còn có vết thương nhỏ xíu, ở trên cổ trắng nõn nên vô cùng dễ thấy, hẳn là bị thương tổn trong lúc săn bắn hôm nay, chỉ là lúc buổi chiều bị vết máu che lại nên mình không có phát hiện……

Cô nhất thời thấy áy náy x 20 lần.

Túc Khê muốn làm chút gì đó. Trước tiên cho hắn một chút thuốc xóa vết thương trên cổ, tiếp đó lưu lại cái đồ biểu thị như là “phụ kinh thỉnh tội* (1)”, nói lời xin lỗi — Cũng không biết đứa con yêu có biết hay không cái điển cố này. Hoặc từ trong cửa hàng đổi thành một cái vật nho nhỏ khác, để đứa con yêu vui vẻ một chút. Nhưng ngay lúc cô đang ngồi ở trên giường, vừa muốn mở cửa hàng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

*负荆请罪 [Fùjīng qǐngzuì]: Tức là vác roi mận gai trên lưng để xin được chịu phạt. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Liêm Pha và Lạn Tương Như”. (Câu chuyện điển tích điển cố có liên quan đến thành ngữ này mình sẽ đính kèm cuối bài nhé)

Mẹ Túc hỏi: “Khê Khê, tại sao con còn chưa bắt đầu làm bài tập?”

Túc Khê bị dọa hoảng sợ đến nỗi điện thoại đều ném rơi xuống đất, nhanh chóng ba chân bốn cẳng nhặt lên. Nhưng vừa nhặt lên, liền bị mẹ Túc cầm đi, nói: “Ở bệnh viện mỗi ngày chơi đùa còn chưa tính, xem như bởi vì bị bệnh mà nghỉ ngơi giải trí, nhưng mà bây giờ cũng đã quay về trường rồi, cũng đừng mỗi ngày chơi game. Huống chi, con ngày mai còn muốn kiểm tra nữa đấy, con đã ôn tập xong chưa?”

Túc Khê định đưa tay ra đoạt lấy, nhưng lúc này mẹ Túc lập tức đưa điện thoại di động giơ lên, nghiêm khắc nói: “Con còn dám cướp lại điện thoại, mẹ là thấy con nghiện game rồi đấy!”

Khuôn mặt Túc Khuê đều ủy khuất, năn nỉ: “Mẹ, 10 phút, để cho con xin 10 phút dùng điện thoại.”

“Thi xong lại nói tiếp.” Mẹ Túc cầm điện thoại di động của cô liền hướng ra khỏi phòng, nói: “Kiểm tra không vào được top 3 của lớp…… Xét thấy con đợt này phát xuống không ít bày tập, vậy thì kiểm tra lần này mà không lọt vào top 10, điện thoại tịch thu vĩnh viễn.”

Túc Khê sợ hết hồn: “Mẹ –!”

Mẹ Túc đã đóng cửa lại đi ra, ở bên ngoài phân phó ba Túc đã đứng chờ một lúc mang sữa bò đi vào.

Túc Khê đã gấp đến độ gãi đầu gãi tai, nhưng cô liếc nhìn thấy trên bàn còn chưa có động tới bài thi, lại nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng biết chính mình nên học tập. Tiếp tục như vậy nữa, không chỉ có mẹ Túc sẽ vì cô mà lo lắng, chính cô cứ một mực trầm mê vào game thì đến chính cô cũng muốn lo lắng cho mình luôn. Cô là người luôn luôn có chính kiến, thành tích cũng rất tốt, nhưng bây giờ xác thực đem quá nhiều tinh lực tiêu hao vào game, nếu như thành tích hạ xuống, thì hậu quả ngay cả việc lên lớp Cao Tam cũng khó mà lường được..

Nhưng mà cô cũng thực sự là rất lo lắng cho đứa con yêu.

Có điều kiểm tra cũng mất hai ngày rưỡi, còn tốt, trong game chẳng qua cũng chỉ trôi qua có bảy tám ngày, sẽ không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Bây giờ trang trại cũng đang vận hành trôi chảy, tình tiết săn bắn ở núi Thu Yến cũng đã qua, đứa con yêu thì thuận lợi giành giải thưởng. Bên trong Ninh Vương Phủ, bởi vì được Lão phu nhân coi trọng, Trữ vương phu nhân cùng với Lục Dụ An, Lục Văn Tú hai tên gia hỏa kia tạm thời cũng không có náo ra ý đồ xấu gì. Lại thêm đứa con yêu cực kì thông minh, chính mình không cần thiết phải quá lo lắng cho hắn.

Đợi đến khi thi xong, lại tìm hắn.

Nghĩ như vậy, Túc Khê lấy lại bình tĩnh, tới trước bàn đọc sách bên cạnh mở ra sách ôn tập.

……

Một đêm này Lục Hoán lật qua lật lại, cũng ngủ không ngon, hôm sau, ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi làn tuyết mỏng, bay lả tả, hẳn chính là đợt tuyết rơi cuối cùng trong trời đông giá rét, trong sân cỏ mọc lên một chút, hiện ra một chút dấu hiệu ý xuân mơ màng.

Sau khi hắn mở mắt ra, vô thức liền hướng mắt về phía bàn, thần sắc trên mặt có chút phức tạp.

Đêm qua, hắn không có lưu lại bất kì tờ giấy gì cho người kia, nhưng không biết người kia có thể hay không chủ động lưu lại thứ gì…… Có lẽ là lưu lại một chút ám chỉ, nói cho hắn biết chuyện có liên quan đến Nhị hoàng tử?

Lục Hoán cũng không trông cậy vào việc người kia sẽ đưa ra lời giải thích gì cho việc chưa từng đến nơi hẹn. Dù sao, người kia cũng chưa có đáp ứng với hắn rằng muốn đến nơi hẹn. Hắn đã chờ một ngày, không đợi được người tới, cũng không trách được người kia, là hắn…… Làm người khác khó chịu.

Tỉnh táo qua một đêm, Lục Hoán cũng biết mình đêm qua bởi vì tâm phiền ý loạn, bởi vì người kia cũng đi tới núi Thu Yến, nhưng là đi cứu Nhị hoàng tử mà không có tới gặp mình. Bởi vì người kia tỉ mỉ thoa thuốc trị thương cho Nhị hoàng tử, để lại một cái đèn lồng giống mình mà hờn dỗi, liền sinh ra một chút lòng đố kỵ không nên có, thật sự là có chút quá mức nực cười……

Nói một cách khác, những ngày này, cùng người kia dùng giấy trao đổi, lấy được thiện chí làm bạn từ người kia, thiện ý cùng ôn nhu…… Những cái này là từ khi hắn xuất sinh đến nay chưa bao giờ có được, đến mức hắn ảo giác người kia chỉ có thể bồi duy nhất một mình hắn. Là do hắn được đằng chân mà lân đằng đầu.

Lục Hoán lấy lại bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ, nếu như đêm qua người kia có để lại đồ vật, hôm nay hắn sẽ trực tiếp hỏi thẳng một chút, là tại sao lại cứu Nhị hoàng tử. Nếu như người kia vẫn hoàn toàn như trước đây không chịu trả lời, thì cứ coi như là không cần trả lời đi. Chỉ cần người kia còn ở đây, những cái này đều chẳng phải là chuyện ghê gớm gì. Nhưng trong lòng của hắn lại bị những cái kia làm cho nặng trĩu, lòng ham chiếm hữu u ám kia, cũng nên nhanh thu liễm lại đi thôi……

Hắn mặc quần áo trong, đi đến cạnh bàn, trong lòng vẫn là ôm một chút mong đợi —

Hắn ngưng thần, kế tiếp đem cái hộp nhỏ bên trong chân bàn rút ra.

Nếu như người kia có để lại đồ vật, hắn liền — hắn liền không so đo chuyện người kia chưa từng đến nơi hẹn.

Lục Hoán đem cái hộp nhỏ cầm trong tay, cơ hồ có chút không dám mở ra, trong con ngươi ẩn ẩn cất giấu một chút chờ mong cùng thấp thỏm. Dừng lại thật lâu, hắn mới ôm một loại tâm tình nào đó giống như muộn không đau chi bằng sớm đau đi, mở cái hộp trong tay ra.

Thế nhưng là, chỉ thấy, trong hộp vẫn trống không.

“……”

Lục Hoán mi mắt chớp một cái, trong nháy mắt chân tay có chút lạnh buốt, hắn lại đem hộp xoay chuyển tới rung rung, lại hướng về phía bàn nhìn lại, nhìn một lúc lâu sau đó, hắn liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

Thế nhưng là, trong viện lại hoàn toàn trống rỗng, từng trận tuyết lớn bay lả tả, một mảnh tĩnh mịch.

Trên mặt đất tuyết trắng xóa, trong viện không có giống như lúc trước lại có xuất hiện thêm một thứ gì, càng là không có bất kì dấu vết của người đã tới — Người kia hôm qua không đến nơi hẹn, đêm qua vậy mà cũng không có lưu lại bất kỳ tin tức gì sao?

Đây vẫn là lần đầu tiên, hai người cắt đứt liên lạc.

Lục Hoán ngây người thật lâu, ngay cả bông tuyết đã thẩm thấu vào bả vai xuyên qua quần áo đơn bạc, cũng không có phát giác.

Trong lòng hắn bỗng nhiên rất gấp gáp.

Những ngày này, người kia mỗi đêm đều sẽ lấy đi chữ của hắn, cùng hắn trao đổi, cho dù không lưu lại đôi ba câu, cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết, biểu thị mình đã tới. Từ trước tới giờ chưa bao giờ gián đoạn, thế nhưng là tối hôm qua vậy mà —

Chẳng lẽ là bởi vì chính mình trước đó không có lưu lại tờ giấy, người kia cũng tức giận?

Không, không đúng, người kia không giống như là người sẽ nổi giận, người kia thay mình làm rất nhiều, thậm chí là trả thù Trữ vương phu nhân, một số chuyện chính mình từ nơi này ở trong cố gắng phỏng đoán tính cách người kia, nhưng chưa từng bắt được cảm xúc tức giận từ người đó. Như vậy, có lẽ chỉ là đêm qua có việc, không đến mà thôi?

Trái tim Lục Hoán tựa như bị trói vào một tảng đá lớn, thẳng tắp rơi xuống, lần này thấy hắn không có bất luận cảm xúc cự nự gì nữa, bước nhanh trở lại trong phòng, trải tờ giấy ra, nhanh chóng viết xuống tờ giấy.

……

Ngày thứ ba, hắn cơ hồ là một đêm mất ngủ, đợi cho đến hừng đông, liền cấp tốc nhảy xuống giường, chờ người kia đáp lại.

Thế nhưng là —

Vẫn không có.

Tương tự như ngày thứ hai, không có bất kỳ vật gì lưu lại, cũng không có bất luận dấu vết gì chứng minh người kia đã tới.

……

Ngày thứ tư.

Ngày thứ năm.

……

Ròng rã qua tám ngày.

Lục Hoán viết rất nhiều tờ giấy, tinh thần có chút không yên mà vo thành một cục trong ánh nến đốt rụi, còn lại một ít thì đặt trong hộp nhỏ chờ đợi người kia đáp lại. Nhưng mà, ròng rã tám ngày trôi qua, cái hộp nhỏ mà hắn đã bỏ vào kia, liền có đồ vật gì.Trừ hắn ra thì không có người động vào.

Người kia phảng phất, hoàn toàn biến mất trong thế giới của hắn……

Lục Hoán đã sớm nghĩ tới một ngày nào đó người kia có thể sẽ đột nhiên biến mất, lại không lưu lại bất kỳ tung tích nào, để cho mình vô luận dùng bất kì biện pháp gì tìm khắp nơi cũng không ra. Bởi vậy lúc trước hắn mới nóng lòng thông qua tờ giấy tiến hành trao đổi, tìm ra thân phận của người kia. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, một ngày này vậy mà lại đến sớm như thế. Ngay lúc hắn còn chưa biết được người nọ là ai, người kia đã lặng yên không thấy tăm hơi.

Lục Hoán trừ bỏ hai ngày đầu còn ra khỏi cửa, nhưng đến ngày thứ chín, hắn đã canh giữ đến khô héo ở trong viện, nhiều đêm không ngủ, ngồi ở trước ngưỡng cửa, trong mắt có chút tơ máu đỏ, không biết vì cái gì, người kia liền đột nhiên biến mất.

— Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Người kia biến mất.

“Mày hài lòng chưa?” Lục Hoán tự lẩm bẩm nói với chính mình.

Nhất định là do hắn tùy tiện đưa ra chủ ý gặp mặt, khiến cho người kia chán ghét làm bạn bên cạnh mình, mới đột nhiên rời đi, tin tức hoàn toàn không để lại. Hay là, người kia đã dời đi mục tiêu, không còn xuất hiện ở bên cạnh hắn, mà đi đối tốt với Nhị hoàng tử, đối tốt với những người khác. Cái đêm lần trước từ núi Thu Yến trở về, bởi vì hờn dỗi lại làm tiểu tính tình, không có để lại bất luận cái tờ giấy gì, đến mức, là hắn chủ động cắt đứt liên hệ giữa hai người.

Nếu lỡ như người kia cũng không tiếp tục xuất hiện — Hắn nên làm cái gì đây?

Lục Hoán ở chỗ này ngồi trơ cả một ngày, từ sương sớm đến trời tối đen. Trên mặt hắn không có bất kì biểu lộ gì mà nhìn xem bên ngoài củi viện, cũng không nhìn chăm chăm một nơi nào đó, mà phảng phất chỉ là đang thả hồn, đang chờ người kia đến. Sắc trời triệt để đen kịt, hắn mới đứng dậy châm đèn con thỏ, lại tiếp tục quay người ngồi xuống.

Hắn hồi tưởng lại thời điểm người kia lần đầu tiên xuất hiện, hẳn chính là — Là sau khi mình tự hỏi cổng tre đột nhiên đã được sửa xong? Hay là thời điểm sớm hơn?

Về sau, số lần đưa tới đủ loại đồ vật vậy mà nhân lên, một hồi là giày tinh xảo, một hồi là lửa than, một hồi lại là lương thực. Làm cho trong lòng của hắn kinh ngạc không thôi, hoài nghi là người của Ninh Vương Phủ nhìn trúng đồ gì của hắn mà đặt cạm bẫy, nhưng mà một đêm kia, hắn bệnh nặng sốt cao không dậy nổi, trong lúc mơ mơ màng màng, lại được người kia cứu. Sau khi hắn vừa sợ vừa kinh nghi, trong lòng gợn sóng tầng tầng. Về sau, người kia tặng cho hắn một bát mì trường thọ, đó là Lục Hoán từ lúc sinh ra đến bây giờ, ăn qua món ăn ngon nhất. Lại trở về sau, hắn bắt đầu dùng tờ giấy cùng người kia câu thông, mà người kia vậy mà cũng bắt đầu đáp lại hắn, hắn cũng là lần đầu tiên, có thể dốc bầu tâm sự với một người —

…… Nhưng mà bây giờ, người kia cũng sẽ không tới nữa.

Trong mắt Lục Hoán âm u đầy tử khí, dưới mái hiên ánh đèn cũng không rơi đến đáy mắt hắn, hắn rũ mi, có chút mờ mịt nhìn dưới mặt đất.

Là một bước nào của hắn đi nhầm sao?

……

Túc Khê thi xong là hai ngày rưỡi sau đó. Giữa trưa thi xong môn cuối cùng của khoa Văn, cô điền xong đáp án, liền nhanh chóng nộp bài thi. Ước chừng hai ngày không có online, trong lòng Túc Khê vô cùng lo lắng. Mặc dù biết là trong game hiện giờ sẽ không phát sinh chuyện lớn gì, nhưng cô vẫn là không nhịn được muốn nhanh chóng trở về nhìn thấy mặt đứa con yêu. May mắn thi xong buổi chiều này là nghỉ định kỳ, cô có thể về nhà sớm.

Lúc trước chỉ đem cái game này xem như là trò chơi tiêu khiển, có thể do càng ngày càng cảm thấy nhân vật nhỏ trong game có khả năng tự chủ tình cảm sau đó, cô liền càng cảm thấy hai ngày này mình không có ở đây, liệu đứa con yêu có sinh ra ý nghĩ đau khổ không……

Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là Túc Khê suy nghĩ nhiều.

Tóm lại, cô không để ý tới lời rủ rê của Cố Thấm cùng đám bạn kêu xế chiều đi dạo phố, không có đến canteen ăn cơm, liền trực tiếp lên xe buýt, nhanh chóng về nhà.

Điện thoại hiện tại đang ở trong phòng của cha mẹ Túc, Túc Khê làm một dạng giống như kẻ trộm, mở ra cửa phòng cha mẹ, đem điện thoại của mình thu vào tay.

Về đến phòng, sạc pin —

Tiếp đó, mở ra màn hình.

Tim Túc Khê đập bịch bịch, nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy được mặt của đứa con yêu, mặt mày cô liền hớn hở. Nhưng mà, khi cô đăng nhập, sau đó đem giao diện dịch chuyển đến trong phòng sau đó, nụ cười của cô lập tức im bặt mà ngưng lại.

Đợi đã, bên trong nhà trên mặt đất khắp nơi như thế nào toàn bộ đều là giấy bị vò thành một cục –?

Mấy dòng chữ này hẳn là trong những ngày này đứa con yêu viết, nhưng mà không thấy cô đáp lại, hóa ra vậy mà viết nhiều đến thế sao? Vậy phải chăng hắn cứ một mực chờ đợi mình?

Túc Khê vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày chính mình không có online, mà nhân vật chính sẽ một mực cứ mong đợi chờ mình, lập tức cô cảm thấy trong miệng khô khốc, không để ý tới trước xem những dòng chữ này, trực tiếp đeo giao diện chuyển dời đến trong sân, đi tìm đứa con yêu.

Mà giao diện vừa chuyển đến trong nội viện, cô liền nhìn thấy, đứa con yêu đang ngồi ở trước cánh cửa phòng, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên đèn con thỏ đang lay động dưới mái hiên.

Lúc này trong game trời đã tối, ánh nến rơi vào trên mặt hắn, lập lòe, để cho người ta nhìn không ra ánh mắt của hắn, hắn tựa hồ cũng không có thần sắc gì, chỉ là gương mặt bánh bao mờ mịt hòa vào trong bóng tối, hốc mắt có chút đỏ lên.

Sao, sao lại như thế này?

Hoàn toàn không biết trong đầu đứa con yêu não bổ kiểu gì, Túc Khê đang muốn đem màn ảnh zoom gần lại, chỉ thấy, trên đỉnh đầu đứa con yêu hiện ra cái khung bọt màu trắng thật lớn —

Đơn giản giống như là đoạn thời gian này hắn đều không có ra ngoài, bây giờ tích tụ lại cùng một chỗ, tựa như lần này trút ra hết, chằng chịt dày đặt mà đem màn hình che mất.

–“Ngươi đối với ta, chỉ là lợi dụng sao?”

Câu đầu tiên nhảy ra là cái này, Túc Khê nheo mắt, vô thức muốn phủ nhận, đứa con yêu lại im ắng không suy nghĩ gì, nhưng ngay sau đó, lập tức nhảy ra càng nhiều câu nói.

Làn đạn đồng loạt.

–“Ngươi có phải hay không sẽ lại không tới nữa?”

–“Thật xin lỗi, ta hôm đó không nên đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt. Ngươi nhất định cảm thấy bị quấy rầy đi.”

–“Nếu ngươi không muốn, sau này một tháng xuất hiện một lần cũng không sao, nhưng cũng đừng……”

–“…… Mặc kệ ngươi đối với ta là lợi dụng, hay là xuất phát từ lòng thương hại, ta…… Ta đều không thèm để ý.”

–“Ta nhận.”

–“Thật xin lỗi, ta đêm đó cũng không phải là cố ý không để lại tờ giấy, ta chỉ là…… Ta chỉ là ghen ghét…… Thật xin lỗi, ta không nên…… Ta không nên quá tham lam…… Bất luận ngươi là ai, bất luận ngươi vì cái gì xuất hiện, lại vì cái gì biến mất…… Ngươi…… Đi ra cùng ta nói một câu có được hay không.”

–“Ta rất cô đơn.”

Tiếp đến, từng câu từng câu chậm rãi biến mất, chỉ để lại bốn chữ cuối cùng, ở trên màn hình tựa như hơi nước chậm rãi tiêu tan, nhưng lại khiến cho hô hấp của Túc Khê nghẹn lại.

Trước ngưỡng cửa phòng đứa con yêu lẻ loi trơ trọi ngồi ở chỗ đó, chỉ có ánh nến ố vàng chiếu vào cái bóng dưới đất bồi tiếp hắn, cũng làm một đoàn nho nhỏ, rơi vào dưới chân hắn.

Hắn không hề nói gì, mấy câu nói trong khung bọt trắng này chỉ là lời nói trong lòng của hắn.

Hắn mặt không thay đổi ngẩng đầu nhìn cái đèn con thỏ nhỏ bằng cái chén kia, không biết suy nghĩ cái gì, thế nhưng là trong lòng của hắn nói —

Hắn rất cô đơn.

Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu, đã quên hô hấp, tiếp đó, con mắt chậm rãi có chút chua xót.

Cô trước đó chưa từng nghĩ qua, thời điểm chính mình không có online, đứa con yêu đều ở đây làm gì. Cô cho là, có thể là đang bận bịu làm ruộng, cũng có khả năng là đang bề bộn nhiều việc chuẩn bị cho những chuyện khác. Nhưng mà duy chỉ có vấn đề này cô không có nghĩ tới — Đứa con yêu lại bởi vì chính mình không có online, mà cảm thấy mình không cần hắn nữa sao? Thời điểm chính mình không có online, đứa con yêu có thể hay không nghĩ chính mình, có thể hay không rất cô đơn.

Nhưng bây giờ cô đã biết, lúc cô không có ở đây, đứa ngốc này rất khó chịu.

Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu, trong lòng bỗng nhiên thắt lại, đây là lần đầu tiên, cô có cảm xúc tưởng niệm mãnh liệt như thế, lại là bởi vì trong game một cái nhân vật nho nhỏ. Cô muốn nói cho đứa con yêu biết rằng, chính mình đã trở về, thế nhưng là lại không biết nên dùng biện pháp gì.

Thế là, cô liền mở cửa hàng ra, trái phải chọn lựa, ngón tay lơ đãng chạm vào một chùm pháo hoa bên trên run một cái.

Tiếp đến, một giây sau, trên màn hình đột nhiên nở rộ một đóa pháo hoa. Túc Khê sợ hết hồn.

Mà trước cửa phòng Lục Hoán đang nhìn vào bầu trời đêm vô tận, đột nhiên thấy cách đó không xa  phát ra một tiếng nổ, phía chân trời chợt dâng lên một chuỗi pháo hoa, tỏa ra ánh sáng lung linh, trong nháy mắt giống như là ngân hà trút xuống, rơi vào trong viện hắn.

…… Cảnh tượng bực này, không hề giống như người bình thường có thể làm được. Hôm nay cũng không phải có ngày lễ gì, trên phố xá căn bản cũng không có dạng pháo hoa này.

Hắn lập tức sững sờ, tiếp đến, trái tim nhanh nhảy ra khỏi cuống họng.

Hắn đột nhiên đứng lên, hướng về phía trong sân, ngửa đầu dùng sức mà nhìn về phía bầu trời đêm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không xác định — Là người kia đã trở về rồi sao?

……

Túc Khê thấy được biểu tình trên mặt hắn đã có biến hóa, chóp mũi càng thêm chua chua.

Lòng cô chua xót mà duỗi ra ngón tay, phất lên một trận gió, gió nhẹ thổi qua củi viện, đem áo bào đơn bạc của Lục Hoán ôn nhu nhẹ nhàng động đậy — Đứa con yêu, ta ở đây.

Luôn luôn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Vì sao lại ân cần đổ nhiều Kim sang dược như thế? Lấy tay thoa sao? Hay là dùng cái gì thoa? Còn là cởi áo bào Nhị hoàng tử mà bôi trên da thịt của hắn……!

Túc Khê:…… Không dùng tay xức thuốc thì lấy cái gì bôi a a a, chẳng lẽ ta đây phải cởi bít tất của Nhị hoàng tử rồi hướng về thân thể hắn mà bôi?!!

Đứa con yêu (trầm tư):…… Có thể.


(1): PHỤ KINH THỈNH TỘI tức là vác roi mận gai trên lưng để xin được chịu phạt. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Liêm Pha và Lạn Tương Như”.

Truyện xảy ra tại nước Triệu thời Chiến quốc. Hai nhân vật trong truyện này là võ tướng Liêm Pha và văn quan Lạn Tương Như.

Do Lạn Tương Như có công trong việc giao thiệp với nước Tần, nên được Triệu Huệ Văn vương phong làm thượng khanh, chức vị còn cao hơn Liêm Pha. Liêm Pha tỏ ra bất mãn, cho rằng mình là tướng quân công lao hiển hách, còn Lạn Tương Như có công cán gì mà cũng đòi ăn trên ngồi chốc. Sau đó còn thề sẽ tìm cách làm nhục Lạn Tương Như.

Lạn Tương Như vốn biết việc này nhưng cũng chẳng ̣để bụng, hàng ngày làm việc gì cũng hết sức cẩn thận và cố né tránh Liêm Pha, ngay đến buổi chầu vua cũng thác bệnh không đến.

Một hôm, Lạn Tương Như trên đường vào triều thì thấy xe của Liêm Pha từ phía trước đi tới, liền bảo người đi theo đứng dẹp sang một bên nhường lối cho xe của Liêm Pha đi. Những người này thấy vậy chẳng hiểu ra sao, thì Lạn Tương Như giải thích rằng: “Sở dĩ nước Tần không dám xâm lấn nước Triệu ta, là còn ngại có tôi và tướng quân Liêm Pha. Nếu hai chúng tôi lục đục với nhau, thì nước Tần tất sẽ thừa cơ đánh nước Triệu ngay “. Đám người nghe vậy liền chủ động xin lỗi những người theo hầu Liêm-Pha, rồi đứng dẹp sang một bên nhường lối.

Liêm Pha biết được việc này lòng đầy xúc động và cảm thấy rất hổ thẹn, bèn cởi trần rồi buộc một cành mận gai sau lưng sang nhà Lạn Tương Như để xin lỗi.


*Lời của Team Ăn chơi gì:

Chương hôm qua lại thêm chương hôm nay ta rầu quá, phần vì thấy thương cho Lục Hoán phần vì chương này dài quá…. Tới hơn 7000 chữ lận, đúng là không có ngắn nhất mà chỉ có dài hơn thôi….

TP. Hồ Chí Minh bệnh nặng rồi, trong hai tuần tới sẽ không đi đâu hết luôn, không biết ta có ổn không nữa. Phòng sát vách có người nhiễm rồi…. Mọi người ráng giữ gìn sức khỏe nhé! Cầu mong đại dịch này nhanh dập được.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!