Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 30

Chương 29. Đứa con yêu ghen tị rồi

Túc Khê vô thức liền định đi theo đứa con yêu, nhìn hắn săn bắn, nhưng lúc cô liếc mắt về phía cái bản đồ nhỏ ở góc trên bên phải, đã thấy cái chấm chấm của Nhị hoàng tử chung quanh đã bắt đầu có một đám chấm chấm đen khác từ chỗ ẩn núp mà vây lại — Bây giờ liền bắt đầu ám sát ? Nếu không sao lại nhanh đến như vậy?!

Túc Khê không biết đám thích khách kia lúc nào sẽ ra tay, cô sợ mình làm nhiệm vụ chi nhánh thất bại, dẫn đến tình tiết kịch bản phía sau sụp đổ, thế là không để ý tới việc đi tìm đứa con yêu, trước đem màn hình dịch chuyển đến Nhị hoàng tử đằng kia.

Lúc này Nhị hoàng tử đang mang theo mười mấy tùy tùng đi bên cạnh, đang hết sức chăm chú mà kéo căng dây cung, nhìn chằm chằm một con thỏ, con thỏ kia thập phần cảnh giác, nghe được động tĩnh của đám người, liền nhanh chóng nhảy nhảy chạy đi. Thế là, Nhị hoàng tử cấp tốc mang theo thị vệ tùy tùng đuổi tới. Cứ như vậy một đường từ chân núi đuổi tới sườn núi trong rừng.

Túc Khê lại chăm chú nhìn vào đám thích khách mai phục kia, đã sớm từ hai bên sơn cốc dần tới gần phương hướng của Nhị hoàng tử. Chỉ là ở trên núi Thu Yến không chỉ có Nhị hoàng tử cùng người của hắn, còn có rất nhiều hoàng tử, thế tử khác cùng các tùy tùng. Mặc dù diện tích núi Thu Yến rất lớn, lướt hết màn hình cũng không nhìn thấy phần cuối, nhưng mà xác suất bị người khác bắt gặp nhất định là có, thế là đám thích khách này cẩn thận dị thường, động tác vô cùng chậm chạp……

Túc Khê từ mới vừa bắt đầu thần kinh liền căng cứng, càng về sau là sống dở chết dở mà ngồi liệt trên ghế ngồi xe buýt.

Đến cùng là có ám sát hay không, làm nhanh lên! Cô vẫn đang chờ cứu người một cách hoàn mỹ rồi vội trở về nhìn đứa con yêu săn bắn đây này!

Xe buýt đến trạm, cô đeo túi sách, một tay cầm điện thoại di động, vẫn mang theo tai nghe, chống nạng nhảy lò cò hướng tiểu khu đi đến. Thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, chờ đợi đám thích khách kia xuất hiện.

Mà đám thích khách kia ước chừng nhịn hơn hai canh giờ*, mới khiến cho Nhị hoàng tử triệt để tiến vào tầm mắt của bọn chúng, tìm được một địa điểm tốt nhất để ám sát.

*两个时辰 [Liǎng gè shíchén]: Một canh giờ là 2 tiếng, 2 canh giờ là 4 tiếng.

Ngay giữa núi rừng, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc bị gió thổi qua.

Nhị hoàng tử cực kỳ cao hứng cùng tùy tùng đuổi theo con mồi đến chỗ này.

Túc Khê đã ngồi ở trước bàn sách, đang một bên mở ra sách bài tập, vừa đem điện thoại đặt ở bên trái, chờ đến khi mấy tên thích khách xuất hiện. Đột nhiên, cô nghe được một trận âm thanh “hưu hưu hưu” của mấy cây tên phát ra, có người hô “thích khách –”.

Cô nhanh chóng ném bút, cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử trên màn ảnh.

Trên màn hình đã hỗn loạn tưng bừng.

Tên thích khách mặt áo đen che mặt nhảy ra ngoài, mười mấy thị vệ bên người Nhị Hoàng tử bị một hồi loạn tiễn* vừa rồi bắt chết 3 người, còn lại thì vây Nhị hoàng tử vào giữa bảo hộ.

*乱箭 [luàn jiàn]: Nhiều mũi tên bắn ra lộn xộn.

Đám thích khách được thuê kia cũng một thân cao thủ, võ nghệ cao cường, cùng thị vệ đánh nhau loạn xạ.

Mấy tên thị vệ này vừa mới trải qua trận loạn tiễn nên bên trong rất nhiều người đều bị thương, rõ ràng là địch không lại, vừa đánh vừa lui.

Mà đúng lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện một đám người áo đen nữa, đang đứng ở vùng địa thế khá cao, lại lần nữa kéo cung bắn tới một trận loạn tiễn nữa.

Đám thích khách này dường như có chuẩn bị đầy đủ, mà Nhị hoàng tử bên này lại không địch lại bọn chúng. Trước mắt thấy thật nhiều thị vệ đều bị loạn tiễn bắn thành cái rổ, hiện chỉ còn dư lại mấy thị vệ máu chảy ròng ròng miễn cưỡng che chở cho Nhị hoàng tử rút lui.

Có một mũi tên thập phần chuẩn, thẳng tắp hướng về phía sau lưng Nhị hoàng tử đang cuống quít rút lui.

Túc Khê nhanh chóng duỗi ngón tay ra, nhắm về phía một con chim đang đậu trên cành cây gần đó, đem mũi tên kia chặn lại, con chim kêu thảm một tiếng rồi rơi trên mặt đất.

Nhị hoàng tử tránh được một kiếp.

Túc Khê nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ còn lại mấy tên thị vệ đem Nhị hoàng tử đẩy ra, nói với hắn: “Điện hạ, người mau trở lại trong địa doanh đi, chúng ta đem đám người này ngăn lại!”

Những người này đem thích khách ngăn lại, mà Nhị hoàng tử cũng từ trên sườn núi chạy xuống, cưỡi trên lưng ngựa đang buột ở trên đường, một đầu lao vùn vụt chạy trốn.

Mắt thấy đuổi không kịp Nhị hoàng tử, đám thích khách này vô cùng phẫn nộ, cùng thị vệ của Nhị hoàng tử ra sức chém giết.

Mà Túc Khê hơi nghi hoặc một chút, Nhị hoàng tử như thế nào thì cũng đã an toàn trốn đi không có bị thương. Nhưng mà ở phía bên mình còn chưa có nhảy ra thông báo nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành, chẳng lẽ cuối cùng còn có một đợt thích khách nữa à?

Cô nhanh chóng theo tới, đã thấy, sau khi Nhị hoàng tử cưỡi ngựa rời ra khỏi phạm vi mà mấy tên thích khách kia có thể đuổi theo được, nhưng lại không có trở lại địa doanh, mà là đến bên dòng suối cách địa doanh một đoạn thì dừng lại.

Dừng lại làm cái gì?

Vị Nhị hoàng tử này là một cái nhân vật chibi mặc quần áo màu đen, bởi vì khá là ít nổi danh, trên thân chỉ đơn giản đeo một cái ngọc bội, vừa rồi trên đường xuống chân núi, Túc Khê cũng không chú ý đến.

Chỉ biết là trong mấy vị hoàng tử thì tính cách bánh bao mềm nhất là Thái tử, ve vãn ong bướm hoang dâm vô độ chính là Tam hoàng tử, mà người cực kỳ có tâm kế tài năng lộ rõ chính là Ngũ hoàng tử.

Đến nỗi vị Nhị hoàng tử này, cùng mấy người khác so ra, hoàn toàn chính xác một chút danh tiếng cũng không có, hơn nữa phảng phất như mở buff tàn hình, cho dù bất luận dịp trọng đại cỡ nào cũng không thể làm người ta thu hút.

Mà ngay tại lúc này, chỉ thấy, Nhị hoàng tử lúc này mới nhảy xuống ngựa trong tay còn cầm được một đoạn tên mà đám thích khách kia mới vừa bắn tới, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, tựa hồ là đang xác nhận không có độc, xác định rõ điểm này sau đó, hắn đột nhiên —

Đột nhiên không chút do dự hung hăng hướng về chính ngực hắn đâm tới –!

Trong nháy mắt, máu bắn tung tóe!

Vết thương cực kỳ sâu!

Nhị hoàng tử ngã trên mặt đất.

Bên ngoài màn hình Túc Khê đều sợ ngây người!

Hệ thống nhảy ra thông báo: “Báo động nhiệm vụ chi nhánh có nguy cơ thất bại, mời cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ chi nhánh.”

“Nếu như Nhị hoàng tử trọng thương, chậm nhất là nửa năm, nhanh thì ốm đau ba tháng không dậy nổi, sẽ không cần thư đồng mới, tình tiết nhân vật chính tiến vào Thái học viện sẽ bị cắt bỏ, hoặc phải tìm kiếm biện pháp khác.”

“Nhưng tìm kiếm các biện pháp khác để đi đường vòng sẽ cực kỳ khó, khả năng sẽ sinh ra rất nhiều nhiệm vụ chi nhánh nữa, vô cùng khó khăn.”

Túc Khê: “……”

Hèn chi, cô nói như thế nào chứ mới vừa rồi giúp Nhị hoàng tử ngăn cản mũi tên kia, nhưng cái game này lại chậm chạp không có nhảy ra tiếng thông báo nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, hóa ra là ở chỗ này chờ mình nha!

Cái tên Nhị hoàng tử này nhìn thì điệu thấp*, trên thực tế là chính giả trư ăn thịt hổ* a!

*低调 [Dīdiào]: Có nghĩa là không khoe khoang, khiêm nhường, giấu mình, không bộc lộ (tài năng, khả năng của) bản thân…

*扮猪吃老虎 [Bàn zhū chī lǎohǔ]: Nghĩa là đóng vai lợn để ăn thịt hổ, tức là bản thân là nhân vật anh hùng oai như hổ rồi, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.

Phải chăng là hắn đã sớm ngờ đến có người muốn tới ám sát chính mình, cho nên dẫn theo vài thị vệ đuổi theo con mồi đi vào trong núi rừng. Nhưng ai nào biết được đám thích khách kia không có ám sát thành công, cho nên hắn dứt khoát hướng về trên người mình đâm một tên.

Nếu như chỉ là hy sinh mấy tên thị vệ mà nói, lần này trên núi Thu Yến xảy ra ám sát thì vì mặt mũi của Hoàng gia, có thể sẽ không quan tâm tìm hiểu.

Nhưng mà nếu như người bị thương là một cái hoàng tử như hắn mà nói, Hoàng đế sẽ tra rõ. Thứ hai — Thứ hai gần nhất sương giá tai hại gây nên lòng người oán than, Hoàng đế đang chọn người đi phương Bắc xa xôi cứu trợ, hắn bị thương nặng, Hoàng đế chắc chắn liền sẽ không để hắn đi. Hắn không đi thì bất kỳ một trong mấy vị hoàng tử khác sẽ bị phái đi, đều sẽ để cho thế lực xuất hiện trong kinh thành có bố trí mới.

Túc Khê đơn giản muốn hoài nghi đợt thích khách thứ hai chính là do nhị hoàng tử chính mình an bài.

Có điều trong tình tiết kịch bản không có nói đến, cô cũng không biết mình có đoán đúng hay không.

Tình tiết kịch bản này hoàn toàn vượt qua khỏi dự kiến của Túc Khê, cô có chút mơ hồ.

Nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này đó chính là tìm biện pháp khắc phục.

Nhị hoàng tử đã bị thương, cái game này lại không có chức năng quay lại, vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến cho thương thế của hắn ngắn ngủi trong vòng nửa tháng liền trở nên tốt đẹp hơn thôi, tốt nhất là mấy ngày là có thể khỏe lại. Như vậy, cũng sẽ không chậm trễ đến nhiệm vụ chính tuyến.

Nghĩ như vậy, trước mắt Túc Khê mở cửa hàng, mua một ống thuốc mê.

Cô đem thuốc mê dùng một cái lá cây bọc lại, từ trong không trung rắc xuống.

Nhị hoàng tử chảy quá nhiều máu, đang lảo đảo hướng về phía địa doanh mà lết đi, nguyên bản đầu óc hắn vẫn còn thanh tỉnh, chỉ cần đi chưa đến thời gian nửa nén nhang, liền có thể nhìn thấy địa doanh của Thái tử đang đóng quân, như vậy hắn liền an toàn.

Đến lúc đó, liền có thể tạo nên cảnh tượng thị vệ bên cạnh đều bị giết, hắn mang thân trọng thương chạy thoát.

Nhưng ai mà ngờ, có người trong bí mật hướng trên người hắn vẩy thuốc mê, hắn lập tức liền hôn mê bất tỉnh.

“……”

Nhị hoàng tử trước khi ngất đi:……?

Chờ Nhị hoàng tử hôn mê bất tỉnh sau đó, Túc Khê nhìn xuống bản đồ, xác định chung quanh không có người phía sau, cực nhanh từ trong cửa hàng mở ra cột Kim sang dược*.

*金创药 [Jīn chuàng yào]:  Loại thuốc cầm máu tương truyền nổi tiếng thời cổ đại.

Kim sang dược theo thể hiện bên trên cho hiệu quả tốt nhất, trong vòng ba ngày liền có thể khiến cho vết thương trúng tên thông thường khôi phục hoàn toàn, hiệu quả cũng là một trăm phần trăm.

Nhưng mà Nhị hoàng tử đối với mình cũng tâm ngoan thủ lạt*, tạo thành vết thương sâu như vậy, Túc Khê rất sợ vết thương của hắn kéo dài đến mười ngày nửa tháng mới khỏi, làm chậm trễ chuyện của đứa con yêu. Thế là làm một hơi từ trong cửa hàng mua ba bình Kim sang dược, tất cả đều rắc vào vết thương trên bộ ngực hắn, hơn nữa tất cả đều được thoa đều.

*心狠手辣 [Xīnhěnshǒulà]: Thủ đoạn ngoan độc, một người có trái tim tàn nhẫn (theo nghĩa xấu xa, ác độc)

Cứ như vậy hẳn là không có sót chỗ nào.

Túc Khê lại kéo lấy Nhị hoàng tử, hướng về phía bên địa doanh bên kia đi, nhưng mà cô chắc chắn không thể trực tiếp đem người từ trên trời giáng xuống bỏ vào trong địa doanh dưới chân núi, thế là cô đem Nhị hoàng tử bỏ trên mặt tuyết cách địa doanh hơn 200m.

Như thế này sau đó vẫn chưa xong, Túc Khê cố ý ở chỗ này làm ra chút động tĩnh, tính giả vờ như có dã thú chạy tới, gây nên sự chú ý của bọn thị vệ đóng quân đang ngoạm miếng thịt lớn uống rượu ngon trong địa doanh kia.

Nhưng mà ai biết được, cô rung cây hết lần này đến lần khác, đám thị vệ say khướt kia căn bản không nghe thấy.

Túc Khê nhịn không được dùng lực lớn lướt mạnh trên màn hình!

Cây cối gần chỗ Nhị hoàng tử thi nhau chấn động, lá cây nhao nhao rơi xuống, đám thị vệ kia lúc này mới nghe được, cuống quít đứng lên, rút kiếm ra hướng về bên này tới.

Nhưng lúc này trời đã triệt để tối đen, đám thị vệ đi tới vùng phụ cận nơi này, tra xét một vòng, lại phát hiện không có gì dị thường, liền cười hề hề trở về, thậm chí có một tên trong số đó còn trực tiếp bước qua Nhị hoàng tử đang nằm ở cách đó không xa rồi đi thẳng.

Túc Khê: “……”

Cái tên Nhị hoàng tử này toàn thân mặc áo đen, đích thật là không thể nào gây chú ý, nhưng mà cái người lớn như vậy sống sờ sờ đang nằm ở đây đều không khó bị phát hiện, rốt cuộc là trời quá tối hay là con mắt của đám thị vệ này quá mù?

Túc Khê không thể làm gì khác hơn là lại tiếp tục rung cây, tiếp đó ở bên cạnh Nhị hoàng tử tiện tay ném ra cái đèn lồng.

Cô còn vét hết tâm tư còn sót lại của mình thật vất vả tinh tế tỉ mỉ một lần, sợ giống như lúc trước mình tặng đồ cho đứa con yêu, gây nên hoài nghi gì. Do đó đặc biệt từ trong cửa hàng mua một cái đèn lồng cực kỳ bình thường, bó rơm rạ, là loại mà thợ săn thường dùng kia.

Trên núi Thu Yến quanh năm có binh lính đóng quân, những con mồi này cũng là thợ săn trên núi nuôi, cho nên sẽ có người gặp Nhị hoàng tử đang bị thương, đem hắn cứu đưa đến đây, cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa.

Trừ cái đó ra, trên núi Thu Yến non cao bập bềnh, trùng điệp chập chùng, mặc dù có binh lính đóng giữ, nhưng mà một ngọn núi to lớn như vậy, liền ráp gianh biên giới cũng không có, có thảo dân bách tính khác vô ý tiến vào trong núi, cũng không tính là lạ.

Đám thị vệ kia sau khi trở lại địa doanh, phát hiện bên này có ánh nến lóe lên. Thế là liền quay lại tới kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra Nhị hoàng tử đang nằm trên mặt đất, lập tức hoảng sợ cực kỳ, nhanh chóng đem Nhị hoàng tử đỡ lên: “Nhị hoàng tử, tỉnh, tỉnh!”

“Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ gặp chuyện bị thương!” Có người bị dọa mặt cắt không còn giọt máu liền đi bẩm báo Thái tử.

Túc Khê lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, cho đến lúc này, trên giao diện mới rốt cục nhảy ra thông báo nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, “Chúc mừng nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, lượng vàng +20, điểm thưởng +2.”

Nhiệm vụ chi nhánh đã thông báo hoàn thành, chứng minh thương thế của Nhị hoàng tử dưới tác dụng của Kim sang dược mà cô dùng, sẽ không có gì đáng ngại, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến tình tiết kịch bản phía sau.

Cái nhiệm vụ chi nhánh này hữu kinh vô hiểm* mà hoàn thành, Túc Khê liền nhanh chóng đem giao diện dịch chuyển đến phía chỗ đứa con yêu bên kia đi qua.

*有惊无险地 [Yǒu jīng wú xiǎndì]: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

……

Giao diện hoàn toàn chuyển đổi qua, Túc Khê nhìn thấy tràng cảnh dưới gốc cây lê bên kia, hô hấp liền nghẹn lại.

……

Sắc trời đã triệt để tối đen, xung quanh đều trống trải mà yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài cánh hoa lê bị gió lạnh quét qua, giống như là mảnh tuyết nhỏ tinh tế đang đáp xuống mặt đất.

Cái bóng dáng nho nhỏ của đứa con yêu, trên gương mặt bánh bao không có bất kì biểu tình gì, ôm đầu gối ngồi ở dưới cây.

Tựa như là đợi rất lâu, trên bả vai hắn đã chất thành một đống trắng xóa, tia chờ mong trong mắt cũng đã bị dập tắt trong gió rét.

Hắn mặc chính là áo bào màu đỏ đen, ngược lại là nhìn không ra vết máu, chỉ là màu sắc áo bào trở nên xỉn màu, bẩn thỉu. Duy chỉ có cái cổ trắng noãn cùng với trên mặt có một chút tia máu bắn lên, tóc dài đen nhánh cũng rối loạn. Cái túi bên tay phải hắn còn lại 7 cây tên, bên trái hắn có một cái đầu sói, nhìn dữ tợn đáng sợ nhưng lại có loại thu hút đặc biệt.

Gần cửa sơn động có để lại vết tích hỗn loạn.

Gió rét thổi tới, hướng về bên trong cổ của hắn mà đâm tới, làm áo bào của hắn phần phật chấn động, nhưng hắn phảng phất không có cảm giác gì, vẫn chờ ở nơi đó.

Hắn đây là, đợi bao lâu?

Túc Khê mặc dù biết đứa con yêu tràn ngập thấp thỏm cùng chờ mong, hướng mình đưa ra lời thỉnh cầu gặp mặt. Nhưng mà chính mình căn bản làm không được, cuối cùng cũng chỉ là kết quả như thế này……

Nhưng khi thật sự nhìn thấy đứa con yêu chém giết Lang Vương, dành thời gian đi tới gốc cây đợi chờ mình. Nhưng mà trơ mắt nhìn xem thời gian từng chút một trôi qua, căn bản lại không có người xuất hiện, hưng phấn trong mắt của hắn dần hiện ra một chút ảm đạm. Cuối cùng ý thức được chính mình căn bản sẽ không đến, triệt để hóa thành một cái mặt hồ tĩnh lặng…..

….. Cô nhìn thấy một màn này, trong lòng vẫn là vô cùng khó chịu.

Cái game này hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi mà game bình thường có thể làm được rồi. Túc Khê mặc dù bị trói định bởi hệ thống, lúc trước cũng liền đem tất cả nhân vật trong này xem như mấy cái người que diêm, cho rằng chẳng qua là lập trình trí năng chân thực hóa cho nhân vật chính mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy một màn trước mắt này, Túc Khê lại cảm thấy, đứa con yêu là một nhân vật đang ở trong một cái thời không khác cũng có máu có thịt chân thực — mà càng là như vậy, cô lại không có cách nào đến được nơi hẹn, trong nội tâm cô liền vô cùng áy náy.

Hắn ở trong gió lạnh quá lâu, dấu vết máu trên mặt đều bị cóng đến đọng lại, vốn là như vậy chờ mong, nhưng chờ mong dần dần biến thành thấp thỏm, cuối cùng lại biến thành thất vọng —

Chính mình không nên để cho hắn chờ, sớm biết như thế này, liền nên lưu lại tranh ảnh gì đó, nói cho hắn biết mình không thể tới……

Túc Khê chỉ là không nghĩ tới, đứa con yêu sẽ ngoan cường chờ lâu như vậy.

Hơn nữa, cô cũng không nghĩ đến, chính mình bỏ bê nhân vật trong game, trong lòng lại cảm thấy xoắn xít vậy.

……

Túc Khê ở bên ngoài màn hình trầm mặc, trong màn hình đứa con yêu cũng thập phần trầm mặc.

……

Vốn thời gian còn gần một nén nhang, mới là lúc kết thúc săn bắn quay về địa doanh, nhưng bởi vì sự kiện Nhị hoàng tử gặp chuyện ở dưới chân núi, nên đã sớm thổi lên kèn lệnh.

Thế là nhóm thế tử kia lại lục tục ngo ngoe hướng về phía địa doanh mà đi.

Nơi đây vắng vẻ, lại ở gần sơn động của Tuyết Lang vương, không có một ai tới, bởi vậy vẫn là một mảnh cô tịch.

Túc Khê cho là đứa con yêu đợi đến lúc này, không có nhìn thấy người đến, cũng nên tuyệt vọng rồi, hướng về dưới núi đi.

Ở trong địa doanh phía dưới chân núi lúc này đang loạn thành một bầy, truyền lớn tiếng kêu cứu, hắn cũng có nghe thấy.

Nhưng mà ai biết hắn động cũng không động, còn đang chờ đợi.

Thẳng đến lúc thời gian một nén nhang triệt để từng phút từng giây mà trôi qua, sắc trời âm u tối đen, một mảnh đen sì, hắn liền biết rõ người kia không có khả năng tới, đốm lửa nhỏ còn sót lại trong đáy mắt cuối cùng “lạch cạch” một chút triệt để không còn, lúc này mới chậm rãi đỡ cây đứng lên.

Hắn lại đứng đợi một lát, hướng về bầu trời đêm vô tận mênh mông nhìn một lúc lâu, mới mang theo đầu Tuyết Lang vương đi qua, đem dây cương buộc ngựa tháo ra, dắt ngựa đi xuống chân núi.

Túc Khê nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của đứa con yêu đi giữa đêm lạnh, một mảnh tấm lòng mẹ già đều sắp bị đâm thành cái rổ rồi. Nếu không phải là sợ hắn cho là gặp quỷ, đều muốn đem hắn lôi trở lại, nói cho hắn biết chính mình kỳ thực đã tới .

…….

Lục Hoán dắt ngựa, mang theo Tuyết Lang vương mon men theo đường xuống núi mà đi, hàng lông mi rũ xuống, hơi hơi nhếch môi, không biểu lộ gì.

Người kia, đến cùng vẫn là không có tới.

Người kia cuối cùng vẫn sẽ không tới, kỳ thực đã sớm nằm trong dự liệu của hắn. Từ lúc vừa mới bắt đầu, người kia tránh mặt tặng đồ cho hắn, cũng đã nói rõ người kia không muốn bại lộ thân phận.

Lần đầu tiên đưa ra yêu cầu gặp mặt, quả thực là hắn cưỡng cầu .

…… Hắn chẳng qua cũng cho là, qua khoảng thời gian trao đổi này, người kia biết không thể để cho hắn buồn lòng, sẽ có một phần vạn khả năng, nguyện ý thỏa mãn một cái nguyện vọng nho nhỏ của hắn. Nhưng hôm nay từ ban ngày cho đến sắc trời tối đen như mực, nửa điểm vết tích của người kia vẫn thủy chung chưa từng xuất hiện……

Xem ra, là hắn đánh giá quá cao bản thân mình.

Hôm nay Lục Hoán mặc dù trước đó, đối với cuộc hẹn này đều tràn ngập mong mỏi cùng chờ mong, nhưng bây giờ không đợi được người kia, hắn ngược lại cũng không thất hồn lạc phách đến mức tựa như một chậu nước lạnh tưới xuống như trong tưởng tượng. Mặc dù trong ngực thật ra có chút mất mát, nhưng là không đến nỗi quá khó chịu.

Dù sao, hắn cũng đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng.

Huống chi, người kia mặc dù không đến, nhưng không có nghĩa là người kia cứ như vậy rời khỏi hắn.

Chỉ cần người kia còn ở đây, có gặp hay không thấy được người, liền cũng không phải là chuyện gấp gáp gì……

Nghĩ đến đây, Lục Hoán ngừng suy nghĩ, cố gắng lấy lại bình tĩnh, bởi vì thất vọng khóe miệng có chút rũ xuống, bước nhanh đến địa doanh dưới chân núi mà đi đến.

……

Lúc này địa doanh ở dưới chân núi đã loạn cào cào. Hoàng tử trong lúc đi săn bắn gặp phải ám sát, thế nhưng đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Túc Khê đi theo đem giao diện điều tới, lúc nhìn thấy đứa con yêu mang theo Tuyết Lang vương xuất hiện, nhóm thế tử chúng thần cực kỳ hoảng sợ.

Đứa con yêu không để mắt tới ai đi giữa đám người trở về, đem đầu Tuyết Lang vương đưa cho thị vệ Ninh Vương phủ mà hắn mang đến, để cho thị vệ xem như là chiến lợi phẩm nộp lên trên, chí ít có hơn phân nửa người ánh mắt đều bị hắn hấp dẫn tới……

Còn có nhóm thế tử đến đây hướng đứa con yêu chúc mừng, trong lòng Túc Khê lúc này mới dễ chịu một chút.

Tâm trạng của đứa con yêu vừa mới tại cây lê bên kia ảm đạm, nhưng bây giờ xem ra tựa hồ đã tốt hơn. Mặc dù sắc mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng giữa hai hàng lông mày cũng gần như giãn ra một ít.

Túc Khê lúc này mới thoáng yên tâm lại.

Cô chơi đùa bất tri bất giác đã tới 7 giờ, mẹ Túc đứng ở ngoài cửa phòng gõ cửa: “Khê Khê, ôn tập xong chưa, ra ăn cơm tối.”

Túc Khê đột nhiên ngẩng đầu, mắt nhìn thời gian, lại nhìn tập sách ôn tập trên bàn, cmn, cô suýt nữa quên mất ngày mai có kiểm tra!

Túc Khê nhanh chóng buông điện thoại di động xuống đi ra ngoài ăn cơm trước.

…..

Sau khi Túc Khê offline, nhóm hoàng tử thế tử trong địa doanh đều vây bên cạnh Nhị hoàng tử đang bị thương. Vết thương trên người Nhị hoàng tử vô cùng sâu, nhưng mà không biết vì cái gì, thế mà được người thoa Kim sang dược, lúc này hắn đã từ trong hôn mê tỉnh lại.

Thái tử thần tình nghiêm túc phái người đi thăm dò chuyện ám sát hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đến cùng là người nào làm. Đám thị vệ dưới trướng hắn loạn thành một bầy.

Bên cạnh đống lửa, Ngũ hoàng tử ân cần ngồi bên cạnh Nhị hoàng tử, hướng Nhị hoàng tử nói: “Nhị ca, ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi không có việc gì liền tốt, ngươi có nhìn thấy rõ mặt của đám người ám sát kia không?”

Mà Tam hoàng tử đang đứng bên cạnh ngự y, thì lại ngắm nghía cái đèn lồng kia nhiều hơn, không đứng đắn mà trêu đùa: “Nhị ca, đây là có người cứu được ngươi a, không biết là con gái của thợ săn hay là của thị vệ nào ở trong núi, có lẽ có thể trở thành một giai thoại đây?”

Nhị hoàng tử cố gắng dựa vào thị vệ ngồi dậy, nhíu nhíu mày, suy yếu nói: “Ngươi thế nào mà biết là nữ tử, trên núi này cũng không có mấy cái nữ tử. Lúc ta tỉnh lại phát hiện mình từ trên bờ suối bị lôi kéo đến gần địa doanh rồi, nữ tử thì cũng không có khí lực lớn như vậy.”

“Hừ.” Tam hoàng tử lập tức hậm hực cảm thấy vô vị.

“Cũng có khả năng là hạ nhân hoặc tùy tùng trong nhà của vị thế tử nào đó, bất kể là như thế nào, cũng đã cứu nhị đệ ta, ta tất nhiên sẽ báo đáp.” Thái tử nghiêm túc phân phó nói: “Kêu nhóm thế tử kia tới xem một chút, xem đây là đèn lồng nhà ai.”

Đám thế tử liền lần lượt tới.

Đèn lồng này là loại đèn không thể bình thường hơn, do rơm rạ buộc thành, bên trong là ngọn đèn giá rẻ, chính là hạ nhân trong phủ bọn hắn cũng sẽ không dùng tới.

Chỉ có điều trên cái chuôi đèn này ngược lại là có một vài chữ nhỏ, nhóm hoàng tử thế tử cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện căn bản là xem không hiểu.

Hàng chữ này cực kỳ nhỏ lại quanh co khúc khuỷu, giống như là nòng nọc, hết sức kỳ quái, giống như là văn tự của người ngoại tộc, hoặc như là tiện tay dùng đao tre khắc xuống, cũng không có bất kì ý nghĩa gì.

Hàng chữ nhỏ này là: “Deinthegall”

Có ý gì?

Nhóm hoàng tử thế tử khảo cứu không ra, liền cho là một cái đồ án không có ý nghĩa gì, cũng không để ý nữa.

Nhưng mà đèn lồng lúc rơi vào tay Lục Hoán, hắn nhìn chằm chằm cái đèn lồng này, hàng lông mi đen như mực run rẩy một cái.

Ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc hướng về Nhị hoàng tử trên lồng ngực đã được đắp thuốc bột, xác định nửa ngày, ánh mắt nặng nề rơi xuống chiếc đèn lồng…… Bên trên còn dính một chút vết máu, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Hàng chữ cực nhỏ này không có chút ý nghĩa nào, lúc người kia đưa cho hắn cái đèn con thỏ kia trên đó, cũng có.

Hắn mỗi ngày sáng sớm đều đem đèn con thỏ từ dưới mái hiên lấy xuống, mỗi ngày lúc hoàng hôn đều thắp một ngọn nến treo lên. Ngày qua ngày đem đèn con thỏ vui vẻ đặt ở trong tay mà nhìn nhìn, cái cán đèn lồng rất dài đều sắp bị hắn lau nhanh bóc hết sơn, hắn như thế nào mà lại không biết?

Chỉ là hắn nghĩ rằng đó chỉ là hoa văn trên cán dài mà thôi.

Lại không nghĩ rằng, trên cái đèn lồng rơm này cũng có.

Cho nên, đèn lồng này, là của người kia……

Nhị hoàng tử, cũng là người kia cứu……?

Đúng rồi, thuốc bột này hiệu quả vô cùng tốt, là thuốc mà người kia mới có. Cứu Nhị hoàng tử cũng không lộ ra thân phận, cũng là tác phong mà người kia hay làm.

Lục Hoán đứng tại một chỗ, ngậm miệng, không nói một lời, thần sắc mờ mịt, đồng thời không có động tác gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cái đèn lồng trong tay.

Lần trước người kia trợ giúp Sư Phó Đinh, là vì chính mình, nhưng lần này, người kia cứu Nhị hoàng tử, hẳn chính là không liên quan đến mình.

Người kia vì sao lại muốn cứu Nhị hoàng tử, lại là có kế hoạch khác sao?

Đây cũng không phải là chuyện có lỗi gì với Lục Hoán, hắn căn bản là không có quyền can thiệp vào chuyện người kia làm cái gì.

Có lẽ bởi vì đáy lòng hắn ẩn ẩn hiện ra, làm hắn không dám thừa nhận, lòng ham chiếm hữu khó chịu lại vô lý, mà đi trách tội người kia, có phần cũng quá mức nực cười.

Thế nhưng là giờ khắc này, đầu óc hắn trống rỗng, không ngừng thoáng qua ý nghĩ “Hóa ra, người kia cũng không chỉ là đối tốt với duy nhất một mình hắn” như vậy, hắn liền hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ cái khác, hắn sờ vào cái đèn lồng trên ngón tay phảng phất như đang tắt dần.

……

Hắn cho là người kia căn bản không tới.

Nhưng hóa ra, người kia cũng tới nơi đây, chỉ có điều, không có đi đến cuộc hẹn với hắn, mà là, đi cứu Nhị hoàng tử sao?

Lục Hoán lông mi run rẩy, trên mặt cũng dần dần không có huyết sắc .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“Deinthegall” – Do Cửa hàng chế tạo, rất hân hạnh phục vụ (✿~◡~)/

Túc Khê: Cmn…… Ta không biết cái game phá của này mua một cái đèn lồng còn có nhãn hiệu nha…..

Đứa con yêu: Chết tâm thật sự. Người kia nhất định rất để ý Nhị hoàng tử, thiên tân vạn khổ* mà đi cứu hắn (T_T).

*千辛万苦 [Qiān xīn wàn kǔ]: Ngàn cay, vạn đắng, chỉ sự đắng cay.

Nhị hoàng tử: Thật con mẹ nó, không biết là cái đứa mặt chóa nào đã cứu ta, không có tim không có phổi, còn lôi ta kéo lê trên mặt đất, hàng họ đều nhanh nát bét hết rồi.

Ngũ hoàng tử: Nhị ca không chết, thật là đáng tiếc.


*Lời của Team Ăn chơi gì: 

Nói chứ ta dịch đến chương này thấy tâm trạng của Lục Hoán mà đau xót lắm luôn ấy, lúc dịch cứ ước giá như thím Tác giả cho cách nào đó mà Túc Khê có thể ra gặp được Lục Hoán nữa cơ.

Ta buồn quá đêm nay ăn 3 con cua Cà Mau giải buồn đây….  ༼ ☯﹏☯༽

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

4 Comments

  1. Ăn no mới có sức ạ aaaaa

  2. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Đệch dịch giả, bà ngồi đây bụng thì đói nc mắt lại rơi vì tội a n9 thế mà -.- chẹp

  3. Dịch giả đại nhân có phải ăn hơi nhiều rồi không 😕

Leave a Reply

error: Content is protected !!