Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 3

Chương 3. +2+2+2+2……

Sắc mặt hắn nghiêm túc, trước tiên đem trong phòng tinh tế tra xét một phen, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, vô luận là cửa ra vào hay là bên cửa sổ, cũng không có lưu lại một cái dấu chân, đích xác không có vết tích bị xâm nhập qua.

Huống chi, hắn luôn luôn cảnh giác, cho dù là nóng sốt đến mê man, cũng không có khả năng hoàn toàn ngủ như chết, có người đi vào rồi mà không thể nào phát giác.

Cửa tre cũng vậy, rơm rạ rắn chắc mà chi tiết, nhìn cũng không thể bình thường hơn được, hoàn toàn không có phát hiện có cái đồ vật quái đản gì cố ý trò đùa. Ngược lại thật đúng là có thể ngăn cản mấy phần gió lạnh.

Cái này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng!

Lục Hoán trong lúc nhất thời hoài nghi phải chăng chính mình còn sốt, sinh ra ảo giác, giơ tay lên sờ trán một cái, cái trán nhưng là lạnh buốt một mảnh.

Hay là — Là hắn đêm qua thực sự sốt đến hồ đồ rồi, nửa mê nửa tỉnh bò xuống giường hướng ra cửa tu bổ? Hắn đã sớm dự định đem khe hở trên cổng tre bị gió lùa sửa sang, chỉ là gần đây quá mức mỏi mệt, cho nên nhất thời chậm trễ mà thôi.

Nhưng vô luận nghĩ như thế nào, càng là nghĩ không thông.

Lục Hoán mắt nhìn chằm chằm đệm giường, lại nhìn chằm chằm cửa đã được sửa sang, trong con ngươi đen nhánh một mảnh cảnh giác đề phòng, có điều tạm thời không có phát hiện có thứ gì khả nghi, hắn cũng chỉ có thể tạm thời coi như không có gì.

Chỉ là đi đến chỗ tủ quần áo, từ trong ngăn thấp nhất chứa quần áo cũ rách lôi ra một cái có hình dáng chủy thủ được mài nhẵn từ tảng đá, âm thầm đặt ở trong khe hở vách tường dưới giường.

Ngoài cửa lần nữa vang lên tiếng thúc giục của hai cái hạ nhân.

Hôm nay là ngày đệ tử gia quyến Ninh Vương Phủ đi từ đường tế bái tổ tiên, Lục Hoán sống cùng đám hạ nhân ở trong cái sân nhỏ, một buổi sáng tiếng giết gà làm thịt dê huyên náo sớm chui vào trong tai tất cả mọi người.

Hắn mặc dù là con thứ, nhưng chuyện tế tổ tiên lại không thể không đi, để tránh cho hạ nhân có chuyện đàm tiếu.

Lục Hoán dùng nước lạnh rửa mặt, dư vị bệnh thương hàn phát sốt từ trán rút đi một chút, mới quay người đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi đủ loại ánh mắt hạ nhân, hắn sớm luyện thành thói quen, liền không trốn không né.

Đường đến từ đường Ninh Vương Phủ nước tuyết kết liễu băng, rét lạnh đến thấu xương.

Con thứ không được vào tổng phủ từ đường, thế là hắn chỉ có thể ở cửa lớn quỳ. Quần áo hắn tổng cộng số lượng cũng không nhiều chỉ có ba kiện, đều rất đơn bạc, không chỉ đánh miếng vá. Cũng bởi vì thiếu niên nhổ giò phát triển khớp xương thon dài, mà quần áo trông nhỏ đi rất nhiều, ống tay áo cùng nơi mắt cá chân đều lộ ra một đoạn da thịt tái nhợt, bị nước bùn trên đất cùng nước tuyết thấm ướt, trong gió rét bị đông cứng trắng bệch.

Qua ước chừng nửa canh giờ, hai cỗ kiệu màu xanh da trời mái bạc sơn son đến muộn, tại chính diện từ đường dừng lại.

Hai người trẻ tuổi quần áo hoa lệ, đạp lên lưng người hầu so Lục Hoán lớn hơn mấy tuổi.

Cái người hơi thấp kia là Lục Văn Tú, hắn hướng mắt nhìn Lục Hoán, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Hôm qua tìm cớ dạy dỗ Lục Hoán một phen, cho là hắn hôm nay sẽ nằm ở trên giường bò đến không đứng dậy được, kết quả không nghĩ tới cái tên này xương cứng ngược lại là rất ương ngạnh, vẫn là bò dậy.

Hắn hạ kiệu nhìn thấy Lục Hoán sống lưng thẳng tắp, liền mười phần thấy không vừa mắt.

Mà nhìn chăm chú về phía Lục Hoán, vậy mà thấy thiếu niên kia mặc dù quần áo đơn bạc, gương mặt cóng đến trắng bệch, cũng ngẩng đầu, nhìn lại chính mình không chút che giấu, hắn lập tức càng thêm giận trong lòng, liền muốn trực tiếp đi qua, tiếp tục cho cái đứa tam đệ này một bài học.

Nhưng còn chưa vén tay áo lên đi qua, bị đại ca Lục Dụ An đè xuống bả vai.

“Văn Tú, đây là từ đường.” Lục Dụ An lắc đầu, thấp giọng quát: “Không thể làm ẩu, có chuyện gì trở về làm tiếp.”

Lục Văn Tú giật tay áo, hung ác trợn mắt liếc nhìn Lục Hoán: “Hôm qua thả hắn trở về, thực sự là tiện nghi cho hắn.”

Tiếp đó một cái cỗ mẫu đơn phượng kiện cũng hạ xuống, từ trên bước xuống một vị quý phụ nhân, trên người trang sức trâm cài quý báu mặc áo lông chồn, hướng huynh đệ Lục Dụ An hai người nói: “Còn không mau đi vào?”

Chờ huynh đệ hai người kia sau khi đi vào, Trữ Vương phu nhân quay người tiến vào thiền điện phía trước, liếc nhìn Lục Hoán bên ngoài từ đường.

Lục Hoán trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ ngẩng đầu hờ hững nhìn lại bà ta.

Trữ Vương phu nhân luôn luôn coi Lục Hoán là cái đinh trong mắt, nếu cái đinh trong mắt này có thể nhổ thì bà ta đã sớm nhổ xong. Cớ gì có thể hết lần này tới lần khác cái tên thiếu niên mười mấy tuổi mệnh cứng này vậy mà rất ương ngạnh còn sống đến nay.

Hai cái hạ nhân mang theo hộp cơm đến, cho thị vệ bên ngoài từ đường phát đồ ăn.

Lúc đến phiên Lục Hoán, Trữ Vương phu nhân đưa tay ngăn lại.

Bà ta hướng Lục Hoán phát giọng mềm mại:” Bên ngoài trời đông giá rét, Hoán nhi không ăn chút, ta lo lắng ngươi hẳn đói bụng lắm, nhưng ngày từ đường tế bái, không thể ăn uống, hạ nhân cũng không phải là người cùng tộc Lục thị, có thể không tuân quy củ, nhưng ngươi cùng hai vị huynh trưởng của ngươi phải lấy thân làm gương, cho nên khó cho Hoán nhi ngươi trước tạm nhịn một chút, trở về lại ăn.”

“Hai người các ngươi, đem đồ ăn của Tam thiếu gia đưa đến chỗ ở của hắn.”

Hai cái hạ nhân kia liền vội vàng gật đầu cúi người dường như sợ rơi mất đầu.

“Ta sẽ để cho phòng bếp làm một chút món ăn ngươi yêu thích.” Trữ Vương phu nhân ở trước mặt người ngoài đều duy trì vẻ mặt giả dối của đương gia chủ mẫu, nhưng trước mặt thiếu niên đơn bạc rõ ràng không có kiên nhẫn cùng bà ta lá mặt lá trái.

Lục Hoán mặc dù bụng đói kêu vang, song sống lưng kiên cường, trên mặt lạnh như băng không biểu tình, một tiếng cũng lười phản ứng một chút.

Có cái gì yêu thích? Đơn giản là bánh màn thầu bột cám mà thôi.

Sắc mặt Trữ Vương phu nhân hơi cứng nhắc, cười cười, được nha hoàn đỡ lấy tiến vào thiền điện, sau khi đi vào, trên mặt mới lập tức hiện lên mấy phần tức giận.

Tuyết lớn cứ xoay tròn bay xuống, đảo mắt liền đem ngõ nhỏ thật sâu bên ngoài từ đường lấp đầy, Lục Hoán quỳ gối bên ngoài tường ngói xanh, trên thân, đầu vai toàn bộ chất đầy tuyết, trở thành một tòa người tuyết nho nhỏ.

Trong đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui.

Bên ngoài từ đường nhưng là ngõ sâu tĩnh mịch u lãnh.

Thiếu niên không nhúc nhích tại một chỗ quỳ gối, buông thõng con mắt, nghe bên tai tiếng gió lạnh gào thét, cảm nhận được cơn rét lạnh thấu xương vô cùng tận, ngày qua ngày, mười bốn năm, trong lòng của hắn gieo từng cơn phiền muộn cùng hận ý.

…………………..

Túc Khê cùng các bạn học cùng một chỗ làm xong bài tập, sau khi đưa tiễn bọn họ, ba mẹ Túc cũng tới.

Vừa vào phòng bệnh, mẹ Túc trong tay cầm hộp giữ nhiệt đựng canh gà ác, mùi thơm liền lập tức tản ra khắp bốn phía phòng.

Túc Khê lập tức thèm ăn muốn mạng, ngạc nhiên kêu lên: “Mẹ, làm sao mẹ biết con muốn uống canh mẹ hầm!”

Mẹ Túc đem hộp giữ nhiệt đặt ở đầu giường, đem hai cái túi snack rỗng nhặt lên ném vào thùng rác, cả giận nói: “Không phải đã nhắc nhở con chớ có ăn đồ ăn vặt, ăn như thế nào còn chỗ uống canh mẹ hầm?!”

Túc Khê treo chân thạch cao, vui tươi hớn hở mà chuyển qua một bên giường, không kịp chờ đợi nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt: “Dạ dày của con đủ lớn, còn có thể uống nữa!”

Ba Túc quét dọn vệ sinh cho phòng bệnh, mẹ Túc kéo một cái ghế ngồi xuống, đem canh gà múc vào trong chén, đưa cho Túc Khê.

Bà còn cẩn thận cẩn thận mà cầm một cái bàn nhỏ, đặt lên giường, để cho Túc Khê đem chén canh gà đặt lên phía trên, tránh cho khỏi bỏng: “Vậy thì uống hết sạch cho mẹ.”

Uống xong canh gà, lại ăn một chút cơm, Túc Khê ợ một cái, trong dạ dày một cỗ ấm áp.

Ba Túc, mẹ Túc lại tiếp tục cùng cô tán gẫu một lát, rồi thu dọn một chút cho cô.

Nhìn xem cô nằm xuống ngủ, dịch chăn mền tốt cho cô, hai vợ chồng mới nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng bệnh.

Túc Khê là một con cú đêm chính hiệu, lúc này đương nhiên là ngủ không được, đột nhiên nghe được điện thoại di động vang lên một cái, cô từ dưới cái gối lấy điện thoại ra, mới nhớ chính mình suýt chút nữa đem nhân vật nhỏ trong game quên đi.

Cô mau đăng nhập, vừa mở ra cửa sổ trò chơi, liền bật ra mấy cái tin.

Là cô mấy tiếng trước đổi “tu bổ cửa tre” cùng“chăn mền đơn bạc” đạt được tặng thưởng.

“Chúc mừng cơ sở vật chất cải thiện sơ bộ thành công, thu được tặng thưởng lượng vàng +8, cải thiện hoàn cảnh bên ngoài điểm thưởng +1!”

Cải thiện hoàn cảnh bên ngoài có điểm thưởng?

Là lúc trước hệ thống có nói tới tích lũy 10 cái điểm thưởng có thể đổi lấy một con cá chép?

Túc Khê luống cuống tay chân đóng lại tin tức, đang muốn nghiên cứu một chút cái này là gì, chỉ nghe thấy một hồi tiếng bước chân.

Lúc này cô chưa mở khóa giao diện khác, màn hình chỉ có thể dừng lại ở bên trong kho củi cũ nát của cậu bé trong game.

Mà kho củi bên trong trống rỗng, đệm chăn được gấp gọn chỉnh tề, trong game đã qua một ngày, là chạng vạng tối, không biết cậu bé trong game đã đi ra ngoài làm gì.

Không đúng — Túc Khê phát hiện kho củi bên trong giống như nhiều hơn một hộp cơm phác đơn giản, đặt ở bên trên tủ quần áo.

Cô đưa tay chọc chọc.

Cái hộp cơm này cũng không còn hơi ấm, nhìn một khối lạnh như băng hoàn toàn không có cảm giác muốn ăn, không biết bên trong có gì đáng ăn không.

Bên ngoài cửa tre tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, ba giây sau, cửa bị đẩy ra.

Cái đầu lén lén lút lút thò vào thăm dò không phải là nhân vật nhỏ trong game của Túc Khê, mà là hai cái hạ nhân mặc quần áo vải thô, trên đầu kẻ bên trái mang tên“Qua đường Giáp”, trên đầu tên bên phải mang tên “Qua đường Ất”.

Túc Khê:……

Game này đặt tên có phải hay không có chút, quá tùy ý.

Qua đường Giáp cùng qua đường Ất đồng dạng cũng là nhân vật hoạt hình chibi, nhưng có thể nhìn ra dáng người rõ ràng không có gì đáng nói, cánh tay tráng kiện tựa như củ sen, đầu to đùi thì ngắn.

Hai người này là tới trộm thứ gì? Nhưng trong phòng của cậu bé đều khổ thành như vậy, có thể có cái gì đáng bị trộm đi?

Lúc đầu Túc Khê nhất thời còn trong sương mù, chỉ thấy qua đường Giáp trực tiếp đi đến bên cạnh cái hộp cơm kia, đưa tay đem hộp cơm ôm xuống, hướng qua đường Ất ánh mắt lén la lén lút nói: “Nếu là đồ ăn lúc bái tế, vẫn là đồ của phòng bếp chuyên dụng cho phu nhân đưa tới, tiểu tử này hẳn là ăn so với chúng ta tốt a?”

Qua đường Ất lộ ra bộ dáng đói khát nước bọt đều muốn rớt xuống, nói xong hai người liền đem hộp cơm mở ra.

Vừa mở ra, hai cái người chibi mắt liền choáng váng.

Ngoài màn hình Túc Khê mắt cũng choáng váng.

Chỉ thấy trong hộp cơm nơi nào có tốt gì, tất cả đều là một chút cơm thừa đồ cặn, bên trên có mấy cộng rau xanh không còn màu sắc, còn phía dưới cũng là một chút bánh màn thầu cùng cám khô nhạt nhẽo.

Túc Khê còn chưa kịp đối với cậu bé game trong lòng sinh ra cảm giác thương hại, chỉ thấy qua đường Giáp đưa tay bắt một cây rau xanh, cho vào trong mồm nhai nhai.

Khó ăn đến nỗi hắn suýt chút nữa phun ra: “Thật mẹ nó khó ăn.”

Thấy bộ dạng hắn như vậy, qua đường Ất cũng không muốn ăn trộm, hậm hực nói: “Vốn cho là có thể từ nơi của tên tiểu tử này ở đây mò được một chút đồ ăn ngon đâu, ai biết bái tế hôm nay cơm nước của hắn cũng thảm như vậy, thật so với chúng ta uất ức hơn.”

Qua đường Giáp nói: “chúng ta xách tới phòng bếp đi cũng tính toán cho heo ăn, ai kêu sáng nay tên tiểu tử kia đối với chúng ta hờ hững lờ đi, rõ ràng là xem thường hạ nhân chúng ta, cũng coi như cho hắn cái giáo huấn.”

Qua đường Ất lập tức vỗ tay đồng ý: “Thành giao!”

Túc Khê trừng to mắt, đơn giản giận không kiềm chế được, món này đã không thể ăn, còn không để lại cho cậu bé của cô? Còn cố ý muốn đi bỏ?

Rốt cuộc là thù oán bao lớn?!

Hai cái tên đần độn này!

Cô giận không kiềm được, vốn muốn đem cửa tre trước mặt hai người hung hăng đóng lại, nhưng động tác chậm một nhịp, bên trên còn không có đóng, hai người rất nhanh liền đã biến mất khỏi phòng.

Túc Khê có chút cấp bách, muốn mở giao diện đuổi theo.

Giao diện lại không nhúc nhích tí nào!

Hệ thống lập tức hiện ra rồi biến mất: “Trước mắt vẻn vẹn chỉ mở khóa phòng chứa củi Lục Hoán, nếu muốn mở khóa phòng bếp, tích lũy điểm thưởng nhất thiết phải đạt 3 điểm trở lên.”

Túc Khê tức giận đến không chút do dự: “Ba phần tiền phải không, trừ trừ trừ!”

Hệ thống: “…… Không phải, điểm thưởng không thể dùng tiền để đổi, nhất thiết phải dựa vào làm nhiệm vụ tích lũy.”

“Tỉ như nói.” Hệ thống hiện lên cửa hàng, mục sản phẩm “tu bổ nóc nhà” đã chào hàng cho Túc Khê, nói: “Hôm qua lúc nhân vật chính tu bổ nóc nhà, còn có một điểm cuối cùng khe hở không hoàn thành, ngài giúp hắn hoàn thành, cơ sở hoàn cảnh bên ngoài được cải thiện sẽ mang tới điểm thưởng.”

“Muốn cướp tiền?” Túc Khê xem xét giá cả.

20 lượng vàng! Hai hào tiền, bốn bỏ lên năm có thể mua được một thanh kẹo cao su .

Túc Khê có chút do dự.

Hệ thống: “……” Gặp qua người keo nhưng chưa thấy người keo kiệt như thế này .

Lúc hai người ngay dưới mí mắt Túc Khê, trộm đi đồ ăn của cậu bé, hành vi này cùng ngay trước mặt Túc Khê ăn cướp không có gì khác biệt, trong nội tâm cô tức giận ghê gớm, cũng không đoái hoài tới chính mình từng thề “tuyệt không nạp tiền”.

Ánh mắt của cô khép lại, quyết tâm: “Nạp nạp nạp!”

Hệ thống lập tức vui vẻ ra mặt, từ trong túi của Túc Khê móc đi 20 lượng vàng, nhanh chóng tu bổ xong nóc nhà.

“Hoàn thành nhiệm vụ tu bổ nóc nhà, chúc mừng thu được ban thưởng lượng vàng +3, hoàn cảnh bên ngoài cải thiện điểm thưởng +2!”

Góc trên bên phải điểm số tích lũy là 3.

“Răng rắc” một tiếng, mở khóa phòng bếp .

Túc Khê không kịp chờ đợi liền đuổi theo phòng bếp.

Chỉ thấy hai cái tên tặc hạ nhân kia thảnh thơi tự tại nơi phòng bếp vòng tới vòng lui, lúc này người Ninh Vương Phủ có thể đều bị cử đi cúng tế. Trong phòng bếp không có người, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động gì, đến mức hai người này không kiêng nể gì cả.

Qua đường Ất trong góc tìm kiếm có gì ăn hay không.

Mà qua đường Giáp mở nắp hộp thức ăn của cậu bé trong game, tiếp đó xoay người đi cầm cho heo ăn, dự định trộn chúng lại.

Hắn quay người lại, Túc Khê cười lạnh dùng ngón tay ở trên màn ảnh vạch một cái, liền cầm lên cái nắp, một lần nữa nắp trở về trên hộp cơm.

Qua đường Giáp nghe thấy vang động, quay người lại, sửng sốt một chút.

Cái này cái nắp — Hắn không phải mới vừa mở ra sao?

Hắn lung lay đầu, cảm thấy có chút kinh ngạc, lại đi qua mở ra, tiếp đó xoay người đi lấy đồ ăn.

Nhưng khi hắn từ chỗ cao ôm đồ ăn, lúc đi tới loạng chà loạng choạng,lại nhìn thấy, nhìn thấy, cái này cái nắp mẹ nhà hắn lại khép lại!

“Gặp quỷ a?!” Đồ ăn trong tay tên qua đường Giáp suýt chút nữa nện vào chân.

Hắn không thể tưởng tượng nổi đến gần, duỗi ra một cái tay đem cái nắp xốc mạnh lên.

Túc Khê nghiêng chân nằm trên giường, cùng hắn chống đối, dùng một đầu ngón tay hung hăng đem cái nắp đóng lại.

“Lạch cạch!”

Qua đường Ất đều bị kinh ngạc một chút: “thế nào thế nào?”

Lộ Giáp sắc mặt đã trắng bệch.

Hắn nơm nớp lo sợ lại một lần nữa đem cái nắp đẩy ra.

Một giây sau, cái nắp liền ngay trước mặt hai người, bay vút lên không trung, dạo qua một vòng suýt chút nữa gọt đến cổ bọn hắn, còn nhảy cái tám nhịp, cuối cùng lạch cạch một cái, lại đóng chặt hộp cơm!

Hai người:???

Mở ra, khép lại.

Mở ra, khép lại.

Dời ra xa, toàn bộ hộp cơm lập tức bị một bàn tay vô hình trên không cầm lên, nhảy trở về vị trí ban đầu.

Hai người:……………………

Đồ ăn rơi xuống đất, hai người mặt như màu đất, đầu đụng đầu, đụng cái đầu óc choáng váng.

Hai người bật dậy khỏi nền đất, vội vàng hướng ngoài phòng bếp chạy tới, vừa chạy vừa kêu như quỷ khóc sói gào: “Mẹ ơi! Gặp quỷ a!!!”

Túc Khê nghe thấy tiếng kêu thê lương hai người, cùng với tiếng quản gia bên ngoài quát: “Phát cái cơn điên gì!”

Trong lòng cô thật sảng khoái .

Hì hì ha ha, ai bảo các ngươi trộm đồ của ta.

Hệ thống lại nhảy ra tin tức: “Chúc mừng tiến hành hiệp trợ cùng xử lý nhân mạch quan hệ nhân vật chính thành công, chúc mừng thu được lượng vàng tặng thưởng +3, quan hệ nhân mạch điểm thưởng +1!”

Cái này cũng có thể kiếm được lượng vàng?

Túc Khê lập tức thấy tiền là sáng mắt.

Trên bản đồ, cô nhìn thấy hai người tựa như con ruồi không đầu chạy loạn, thế mà lập tức chạy tới trong viện phòng củi của cậu bé trong game mà đi, cô lập tức vui như điên, điều giao diện đuổi theo.

Hai người thở hồng hộc, chống đỡ đầu gối, mặt so giấy trắng có phần trắng hơn.

Qua đường Giáp vẻ mặt đưa đám nói: “Vừa rồi trong phòng bếp rốt cuộc là cái quái gì?”

Qua đường Ất thở hổn hển, lòng can đảm nhanh bay ra ngoài: “Ta, ta làm sao biết?”

Mà đúng lúc này, bọn hắn bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường. Túc Khê cong lên ngón trỏ nắm chặt ngón cái, hướng về phía mông tên qua đường Giáp hung hăng đạp một cái, lực đạo quá lớn, qua đường Giáp nhất thời bay ra ngoài, nện ở trên tường viện, tạo thành một cái hố người.

Qua đường Ất choáng váng, còn chưa kịp tới suy xét xảy ra chuyện gì chuyện kinh khủng, trên mặt liền bị một cái tát.

Mà Túc Khê sau khi đạp xong hai người, tát một cái, thanh âm lượng vàng rơi vào trong túi vang lên.

Lượng vàng +2, +2.

Túc Khê: Thật sự có thể thu được lượng vàng?

Cô ma quyền sát chưởng, đùng đùng lại là hai cước.

Chỉ thấy trên màn hình nhanh chóng bắn ra không ngừng +2+2+2+2……

Túc Khê hai mắt bị $$ đè cho tràn ngập, chơi đến quên cả trời đất, đối với hệ thống nói: “Cái này khâu thiết kế không tệ, cùng Mario nhảy nấm cũng tựa như vậy, một mực nhảy liền có tiền đi ra.”

Hệ thống:……

Trên màn hình thoáng qua một dòng chữ, “Xin đừng nên phát sinh lòng tham không đáy”, tiếp lấy, liền không có lượng vàng rơi xuống.

Túc Khê mắt nhìn góc trên bên phải, lượng vàng tích lũy 23, điểm thưởng tích lũy 4, hơi có chút ý tứ cong cong khóe môi.

Mà hai người lúc này đang nằm thoi thóp trên mặt đất khóc thét một lát, chỉ chốc lát sau, bị mấy cái hạ nhân khác cho là bọn họ điên rồi liền kéo lấy mang đi.

Ninh Vương Phủ rất rất lớn, bên ngoài Ninh Vương Phủ chắc hẳn còn có kinh thành càng lớn, nhưng hiện tại Túc Khê chỉ có thể mở khóa gồm 2 góc nhỏ là phòng củi của cậu bé cùng phòng bếp.

Hai địa phương này rất nhanh trống không, đã không còn người, cô liền cảm giác có chút nhàm chán.

Không biết cậu bé đã làm gì, lúc nào trở về.

Túc Khê bỗng nhiên nghĩ đến hộp cơm của hắn còn rơi vào phòng bếp, thế là nhanh chóng cắt hình ảnh đến phòng bếp.

Nhưng khi nhìn đến mớ rau đã vàng úa trong hộp cơm, Túc Khê có chút muốn ói, cô nhìn chén canh gà thơm ngát cạnh đầu giường của chính mình, thật sâu cảm thấy rau xanh với cám sao có thể là thứ đồ ăn cho người?

Hệ thống phát giác tâm tư của cô, kịp thời nhảy ra: “Xin hỏi có cần từ trong cửa hàng tiêu 5 lượng vàng mua đồ ăn không?”

“Không không không.” Túc Khê vẫn nắm lấy nguyên tắc tuyệt đối không nạp tiền, nói: “Ta trước tiên ở trong phòng bếp tìm xem có gì ăn hay không.”

Nói xong, cô ngay tại đắp lò bên trong tìm được một dĩa thịt hấp Khâu nhục nóng hổi thơm ngào ngạt.

Túc Khê: “Nhìn, cái này không tiết kiệm tiền à?”

Hệ thống:……

Xem như ngươi lợi hại.

Túc Khê đem đồ ăn trong hộp cơm trút vào chuồng heo bên phải sân bếp, tiếp đó đem đĩa thịt hấp Khâu nhục thơm ngát không biết là ai giấu ở chỗ này vớt lên, thay vào đó bỏ vào trong hộp cơm, lấy thêm cơm trở về, thả lại bên trên tủ quần áo của cậu bé của cô.

Phủi tay, cô hết sức hài lòng.

Trong game thời gian trôi qua nhanh chóng, Túc Khê bên này mới giữa ban ngày, trong game này giống như liền đã đến buổi tối ngày thứ ba.

Sương lạnh hạ xuống, ánh trăng dâng lên, cậu bé mới trở về.

Túc Khê phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu đi xem sinh mệnh ở góc trái trên cùng, chỉ thấy đầu sinh mệnh vẫn 30%, thể lực lại là gần như không quá 5%.

Túc Khê nhíu mày.

Hắn lại đi làm cái gì ? Như thế nào đầu gối lại bẩn thỉu như vậy, áo choàng phía dưới tất cả đều ướt đẫm, hơn nữa sắc mặt cũng cóng đến tái nhợt.

Đương nhiên, bởi vì Túc Khê keo kiệt, không có đổi ngoại hình của nhân vật nhỏ, bây giờ nhân vật nhỏ của cô ở nơi này còn là cái hình tượng người chibi tay ngắn chân ngắn.

Có điều mặc dù ngoại hình hắn nhỏ, nhưng bước chân đi bộ lại vô cùng ổn định và nặng nề, thần sắc cũng lạnh như băng, đến mức có cảm giác làm cho người hoảng hốt.

Hắn đi tới phía sau, tựa hồ ngửi được trong không khí có hương vị không thích hợp, chóp mũi giật giật, lông mi vặn đứng lên, hướng tủ quần áo nhìn lại.

Túc Khê quan sát đến hắn, nhìn thấy những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của cậu bé, trong lòng có chút hoảng hốt —

Game này cũng quá sinh động a, đến mức để cho cô không đem nhân vật trong game này làm người chibi vẽ.

Lục Hoán thần sắc lạnh lùng, đi đến bên cạnh tủ quần áo, đem hộp cơm cầm xuống.

Hôm nay hộp cơm tựa hồ mùi có chút không đúng, trọng lượng cũng so ngày bình thường nặng hơn, có điều hắn cũng không để ý.

Hắn tiện tay xốc lên cái nắp hộp đựng thức ăn, dự định tùy tiện đổ ra bụi cỏ bên ngoài, thần sắc lại nhất thời ngạc nhiên.

Trong hộp cơm để một đĩa thịt hấp Khâu nhục, óng ánh bóng loáng, mùi thơm nức mũi.

Phía dưới còn có cơm trắng tinh, chỉ ngửi một lát khiến cho người thèm ăn nhỏ dãi.

Con ngươi Lục Hoán ngưng lại.

Không thể tưởng tượng nổi sự tình lần nữa xảy ra.

Nhà bếp cho mình luôn luôn là bánh màn thầu bột cám, hôm nay như thế nào nữ nhân kia đặc biệt cho phía dưới, còn đặc biệt đưa tới thức ăn nóng hổi?

Hắn rốt cuộc là, sốt hồ đồ, hay là lại nằm mơ giữa ban ngày?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiết lập là, Túc Khê bên này một ngày, Lục Hoán bên kia ba ngày.


Nhớ Like & Share nếu thấy hay nhé.

Team Edit Anchoigi.com

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!