Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 26

Chương 26. Hai người tại thời không khác biệt, cùng nhìn một khung cảnh

Túc Khê không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Trong lòng cô, cái loại chuyện nhân vật trong game đột nhiên ý thức được chính mình chỉ là một nhân vật trong game, nếu đặt ở trong nước có thể là bộ phim sinh tử tình thâm, nhưng mà đặt ra trong bối cảnh ở nước Mỹ thì không khác gì là phim bom tấn về ngày tận thế!

Đương nhiên, có thể cũng chỉ là lập trình game tương đối thông minh, cho đứa con yêu một cái khả năng tư duy hóa như người rất thật. Chơi đến một thời gian, nhân vật chính cũng sẽ đặt ra vấn đề này thôi.

Hơn nữa, đứa con yêu suy đoán cái này cũng rất hợp lý, dù sao, cho tới nay cô rất tích cực cùng đứa con yêu câu thông, thế nhưng là chưa bao giờ lưu lại qua đôi ba câu.

Mà cái vấn đề này, nếu cô trả lời là “Không” mà nói, e rằng đứa con yêu sẽ rất thương tâm — nếu không phải bởi vì nguyên nhân nào đó mới không thể lưu lại chữ viết, như vậy vì cái gì lâu như vậy đến nay, từ trước tới giờ không cùng hắn đối thoại?

Nghĩ một lúc sau đó, Túc Khê đem sách trên bàn lộn ngược, biểu thị –“Đúng.”

Trả lời xong, đứa con yêu tạm thời chưa có trở về, Túc Khê liền trước tiên Logout.

Lúc trước hệ thống có nói cho cô, cứ tích lũy 10 điểm thưởng, liền có thể đổi một lần cá chép. Lần thứ nhất cô đã trúng xổ số 300 vạn, mà lần thứ hai nhà máy nhỏ của cha mẹ Túc cuối cùng cũng khởi tử hồi sinh, Túc Khê cảm thấy là cá chép có tác dụng.

Bây giờ điểm thưởng là 25, nếu tích lũy đến 30, lại có thể đổi thêm một con cá chép, không biết sẽ có vận khí tốt gì nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Túc Khê có chút hơi kích động, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên, là cha Túc gọi điện thoại tới.

Lúc trước cha mẹ Túc cứ một mực đi xem phòng, hai ngày này tựa như là đưa ra quyết định cuối cùng chọn một trong mấy căn hộ ưng ý, trong điện thoại căn dặn Túc Khê ở nhà đem nạng chuẩn bị kỹ càng, chờ bọn hắn trở về, cùng cô dẫn đi xem phòng. Vừa vặn, thứ hai Túc Khê phải trở về trường học đi học, thừa dịp trước khi đến trường nhìn một chút.

Trong điện thoại cha Túc kích động còn không che giấu được, không ngừng nói phòng mới rộng cỡ nào, chỉ tiếc thời gian giao phòng là năm sau, còn có một đoạn thời gian nữa, không thể lập tức dọn ra ngoài.

Túc Khê nghe đều tâm như nổi trống, hận không thể bay qua nhìn nhà mới một chút.

Buổi chiều, Túc Khê được cha Túc mẹ Túc mang theo đi xem phòng. Lúc trước một nhà ba người sống trong một căn hộ nhỏ gồm hai phòng, ngược lại cũng không tính là nhỏ, chỉ là cách trường học của Túc Khê quá xa, hơn nữa còn không có cách âm.

Nhưng nhà mới là một bộ ba phòng ngủ hai phòng khách, phòng ngủ chính có một tủ đựng quần áo thật to, là của cha mẹ Túc. Mà một người Túc Khê thì chiếm đóng phòng ngủ phụ cùng thư phòng. Dù sao thì cũng nhanh học Cao Tam*, cha mẹ Túc hai người cũng hy vọng Túc Khê có thể chuyên tâm học tập.

*高三 [Gāosān]: Tương đương với lớp 12 bên Việt Nam mình.

Túc Khê xem nhà mẫu bài trí đủ loại tinh xảo, vui vẻ đến lệ rơi đầy mặt — Cho nên, cô nhất định muốn đối với đứa con yêu càng tốt hơn một chút! Về sau không thể keo kiệt bủn xỉn như vậy nữa, chỗ cần nạp tiền liền dùng hết sức mà nạp!

Buổi tối cô lại đăng nhập vào game, mặc dù không có đi theo đứa con yêu đến phủ của Trọng Cam Bình, để tận mắt nhìn đứa con yêu cùng Hộ Bộ Thượng Thư nói chuyện.

Nhưng mà hệ thống cũng nhảy ra một chút tin tức, thuật lại cho cô mấy điểm trọng yếu.

【 Bây giờ trong thành phong hàn đang hoành hành, khắp nơi đều có người nhiễm bệnh, nguyên nhân là do sương giá tai hại lần này mang ảnh hưởng lớn nhất. 】

【 Ngoại trừ kinh thành, toàn bộ Yến quốc năm nay mùa đông đều vô cùng tồi tệ, vô số dân chúng sống trong cảnh chết đói, bởi vì sản lượng lương thực giảm sút, mà phải đi gặm vỏ cây, kinh thành hướng về bắc toàn bộ nơi có vỏ cây đều sắp bị gặm sạch sẽ. Bởi vậy bây giờ triều đình lo lắng nhất không phải là ôn dịch phong hàn, mà là sương giá tai hại mang tới tình cảnh cả nước không có lương thực. 】

【 Nếu như tiếp tục như vậy nữa, hàng năm mỗi khi mùa đông đến vấn đề sương giá tai hại lại không được giải quyết, chỉ sợ binh lực Yến quốc sẽ càng ngày càng suy yếu, nước láng giềng nhìn chằm chằm, sớm muộn sẽ có ngày mang binh sang xâm phạm. 】

【 Cho nên, có biện pháp gì hay không có thể tăng thêm sản lượng cây rau nông nghiệp, để cho dân chúng ấm no? 】

Trong kinh thành đều đem vị Thiếu Niên Thần y này truyền đi vô cùng kì diệu, rất nhiều ngự y cũng không có biện pháp giải quyết chứng bệnh, thế mà bị hắn dễ dàng giải quyết. Bởi vậy, Hộ Bộ Thượng Thư nhìn thấy được, thiếu niên này tuổi còn trẻ lại có thể có bản lĩnh như thế, nhất định là đồ đệ của vị cao nhân thế ngoại nào đó. Bởi vậy lúc nói chuyện, tự nhiên sẽ đàm luận một chút chủ đề đất nước, dân sinh!

Vị Hộ Bộ Thượng Thư này mặc dù bụng phệ, dựa vào đại nữ nhi Quý phi cùng Ngũ hoàng tử mà tung hoành ngang dọc trong kinh thành, nhưng thực tế là một vị quan trung thành yêu nước, vì lê dân bách tính. Cùng tên Trữ vương trong đầu đều là Thanh sắc khuyển mã* không thể cùng hắn đánh đồng.

*声色犬马 [shēng sè quǎn mǎ]: Là một thành ngữ nói chung về cách nói tục tĩu của giai cấp thống trị ngày xưa, đề cập đến cách làm khuất tất của giai cấp thống trị cũ, suốt ngày say sưa trong yến tiệc.

Huống chi, thời điểm nói chuyện, Ngũ hoàng tử cũng đứng phía sau màn.

“Ngũ hoàng tử?” Túc Khê không khỏi thốt lên.

“Đúng vậy.” Hệ thống nhảy ra một cái sơ đồ phân chia thế lực tại Kinh thành phân chia thế lực.

Bây giờ trong hoàng cung hoàng tử có quyền thế tương đối lớn gồm có 4 vị, theo thứ tự là Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử.

Thái tử tuổi đã ba mươi tư, danh tiếng trung liêm, nhưng mà tính cách tương đối nhu nhược, đứng cùng phe có hoàng hậu cùng với một số hoàng thân quốc thích với hắn.

Nhị hoàng tử tuổi hai mươi hai, nhìn như điệu thấp, không quá làm náo động, nổi danh với phương châm không tranh không đoạt, lấy đại cục làm trọng, đứng cùng phe có Trấn Viễn Tướng Quân cùng với Ninh Vương Phủ.

Tam hoàng tử tuổi mới mười tám, danh tiếng kém cỏi nhất, theo lời đồn truyền ra thường xuyên ra vào chốn hồng trần, cùng đám thế gia công tử bột không có gì khác biệt, nhưng ngược lại được nhận sự sủng ái của hoàng đế, cho rằng đây chính là tính tình thật của hắn, thế là ở trong triều đình cũng có phe phái.

Ngũ hoàng tử vị này tuổi mười bảy, ngược lại là theo như lời đồn đại trên phố danh tiếng tốt nhất, năm ngoái cứu trợ thiên tai, khơi thông đường sông, làm được nhiều việc lớn, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, ngược lại không nhận được sự yêu thích của hoàng thượng.

Chân dung của mấy vị hoàng tử công chúa lóe lên trên giao diện trước mặt Túc Khê, mà duy chỉ có tiểu Hoàng Tử người cuối cùng — Ảnh chân dung Cửu hoàng tử lại là một màu xám xịt.

Túc Khê lập tức có trực giác, nhấn vào tư liệu Cửu hoàng tử.

【 Cùng đông cung Thái tử chênh lệch 20 tuổi, còn chưa xuất sinh liền chết yểu. Những tin tức khác: Không có】

…… Có phải Cửu hoàng tử chính là đứa con yêu không nha?

Túc Khê cũng chỉ suy đoán như vậy, nhưng lúc này cốt truyện của game còn chưa có rõ ràng, cho nên cô cũng không xác định, bởi vậy tạm thời đem lời giới thiệu của mấy nhân vật hoàng tử tắt đi.

Đứa con yêu từ chỗ Hộ Bộ Thượng Thư nơi đó trở lại củi viện, thời điểm đi qua rừng trúc, suy nghĩ nặng nề, lông mi nhíu chặt, hai cái tay nhỏ chắp sau lưng, hai cái chân nhỏ ngắn sải bước đi thật nhanh chóng, phảng phất nghĩ lại những sự tình mà Hộ Bộ Thượng Thư đề cập có liên quan đến sương giá tai hại dẫn đến bách tính đói khát, bốn bề không có lương thực.

Túc Khê vô luận bất kì lúc nào nhìn thấy dáng vẻ manh manh này của đứa con yêu lòng liền mềm nhũn, liền muốn chọt chọt vào mặt hắn, nhưng lúc này hệ thống nhảy ra hai bảng thông báo:

“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ năm ( Sơ cấp): Kết giao cùng Hộ Bộ Thượng Thư! Thu được khen thưởng lượng vàng +100, thu được điểm thưởng +2.”

Nhiệm vụ này quả nhiên khá dễ dàng, chỉ đi gặp một cái liền hoàn thành.

Nghĩ đến khả năng của đứa con yêu, lần nói chuyện hôm nay, cũng đã lấy được sự tán thưởng cùng ưu ái của Hộ Bộ Thượng Thư cùng Ngũ hoàng tử.

Túc Khê đang muốn cao hứng tích lũy 27 điểm thưởng, lại nhận được nhiệm vụ mới.

“Mời tiếp thu nhiệm vụ chính tuyến thứ sáu (sơ cấp): Xử lý thiên tai, cứu sống bách tính một phương, danh chấn kinh thành, nhận được danh xưng “Thần thương không biết tên”, khiến hoàng đế chú ý đến.”

“Nhiệm vụ này độ khó 9 sao, lượng vàng khen thưởng là 1000, điểm thưởng là 10.”

Nhiệm vụ này song song cùng với nhiệm vụ thu hoạch sản lượng hai tấn, kết giao Vạn Tam Tiền, nhiệm vụ trước mắt xuất hiện này, độ khó là lớn nhất, nhưng mà một khi gây sự chú ý đến hoàng đế, cũng liền đại biểu cho sắp xuất hiện phong khởi vân dũng*.

* 风起云涌 [Fēngqǐyúnyǒng]: nghĩa là gió cuốn mây đùn, gió giật sấm rền, trong lúc tìm nghĩa thì mình có tìm thấy được bài hát tên này, nhạc phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2000 do anh Ngô Khải Hoa trình bày.

Túc Khê có chút kích động lại có chút lo lắng, kìm lòng không được uống một hớp nước.

Mà trên màn hình, đứa con yêu đã nhanh chân về tới phòng.

……

Lục Hoán vừa liếc mắt liền thấy trên bàn, bên trái nghiên mực là 12 cây bút lông sắp xếp bừa bộn.

Ngạc nhiên đi qua, thần sắc lãnh đạm của hắn lập tức hòa tan, trong con ngươi không khỏi xuất hiện một chút ý cười nho nhỏ.

…… Là ý tứ muốn nói “Vô cùng, vô cùng cao hứng”* sao?

*十二分高兴 [Shí’èr fèn gāoxìng]: Theo mình đoán đây là cách chơi chữ, nếu 十分高兴 ( thập phần cao hứng) nghĩa là vô cùng cao hứng vui vẻ, 十二分高兴 thêm 二 là hai tức là nhân đôi sự vui vẻ đó. 

Mới đầu Lục Hoán cho rằng người kia là có rắp tâm, thập phần cảnh giác, về sau Lục Hoán cho rằng người kia nhất định là người có địa vị cao gì đó, cao thâm khó dò, lúc chờ đợi người kia cũng từ đầu đến cuối còn để lại một phần cảnh giác.

Nhưng mà ngày càng tiếp xúc, hắn nhưng dần dần cảm thấy…… Hành vi của người kia, lại có một tia hồn nhiên, giống như là một người có tính tình hoạt bát.

Từng chút từng chút một như vậy lại ngày càng hiểu rõ, giống như là ôn nhu làm bạn. Phảng phất trong lòng đã đóng băng tới ba thước của Lục Hoán, dần dần hòa tan mở ra một cái hố, giấu vào một chút bí mật chỉ có hắn cùng với người kia mới biết đến, càng giấu vào một chút, hắn ngoại trừ băng lãnh cùng hờ hững bên ngoài, cùng người khác đồng dạng sẽ có cảm xúc bình thường……

…… Hỉ nộ ái ố, hắn dần dần có những thứ này.

Hai vấn đề, người kia đều trả lời.

Vấn đề thứ hai, người kia trả lời là –“Đúng.”

Lục Hoán không khỏi ngưng lông mày, quả nhiên như hắn dự đoán, người kia bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể lưu lại vài lời phản hồi.

Nhưng mà, rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Hắn tinh tế suy nghĩ một chút, đang muốn nâng bút hồi âm, ngoài củi viện thị vệ Bính tới nói cho hắn biết. Những đồ vật mà hắn lúc trước an bài tốt để làm lều chống lạnh, ba người bọn họ đã dựa theo sơ đồ của hắn, sơ bộ làm một cái khuôn mẫu đi ra, đứa ở Mậu còn đem trang trại dọn dẹp một lần, bây giờ tuyết đọng đã không còn.

Hỏi hắn có thể hay không hôm nay đi xem một chút, xem trang trại nên bố trí như thế nào, lại phân phó nhiệm vụ khác cho 3 người bọn họ.

Suy nghĩ trong lòng Lục Hoán bị đánh gãy, liền tạm thời trước tiên bỏ bút xuống, lại thừa dịp lúc chiều tối ra một cửa một chuyến.

Túc Khê cũng nghĩ muốn xem trang trại bây giờ thế nào, cũng đuổi sát theo đứa con yêu cùng một chỗ dịch chuyển đi qua.

Chỉ thấy, đồi tuyết sau đó đã được dọn sạch, quả nhiên là thay đổi rất nhiều!

Đứa con yêu còn mướn người tại trang trại tu sửa một gian phòng gỗ, liền thuận tiện cho đứa ở Mậu gác đêm! Trong gian nhà nho nhỏ này nước trà, ván giường cái bàn đều có, đầy đủ mọi thứ.

Mà những cái kia như lều chống lạnh cùng gà trống gà mái, cây rau dưa nông nghiệp nguyên bản tại củi viện đứa con yêu, tất cả đều được vận chuyển đến trang trại. Cứ như vậy, trang trại từ hôm nay trở đi liền có thể vận hành!

Túc Khê trơ mắt nhìn thấy quá trình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng bước đầu tiên liền tại đây bắt đầu, trong lòng kích động vô cùng.

Cô đem giao diện lướt đến phòng nhỏ bên cạnh lều chống lạnh được dựng lên trong trang trại, nhìn chằm chằm những đám gà kia từng ở cùng đứa con yêu — quá ít.

Cô muốn đưa cho đứa con yêu một món quà lớn.

Cô mở cửa hàng ra.

……

Bên này, nghe nói Tam thiếu gia đêm nay sẽ đến, đứa ở Mậu cùng Sư Phó Đinh đều hết sức kích động, dù sao Tam thiếu gia mới là người lãnh đạo bọn họ, rất nhiều chuyện tiếp đến đều phải nghe Tam thiếu gia phân phó. Thế là từ thật xa, một già một trẻ liền chạy tới cửa ra vào trang trại nghênh đón.

Lục Hoán cùng thị vệ Bính sau khi đến trang trại, trực tiếp đi vào trong.

Thị vệ Bính là một cái tên nói nhiều, dọc theo đường đi cứ nói bô bô khiến cho trên màn hình của Túc Khê nhảy ra một đống tin tức.

Mà đứa con yêu hơi nhíu lông mày lên.

Thời điểm đi đến gian phòng nhỏ ở trang trại, 4 cái dáng nho nhỏ bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh lều chống lạnh ồn ào vô cùng.

Tiếp đấy, một ngọn gió thổi lên, vô số lông gà choáng ngợp bầu trời.

Tràng cảnh kia trong bầu trời ám hoàng hôn vô cùng hùng vĩ, dưới trời chiều, lông gà tung bay lả tả trong không trung tựa như tuyết trắng.

Đứa ở Mậu kinh ngạc một chút, vội vàng cấp bách mà chạy tới nhìn, lập tức tròng mắt trừng lớn: “Bên trong chuồng gà thật nhiều thật nhiều gà…… Khoảng chừng — Chí ít có, có hai ba trăm con!”

Thị vệ Bính cùng Sư Phó Đinh cũng chạy tới nhìn, xem xét, cái cằm nhanh rớt xuống, suýt chút nữa là quỳ xuống.

“Trời!”

Tình huống gì thế này? Bọn hắn chân trước rời khỏi đi đón Tam thiếu gia, chân sau liền gà sinh gà, từ hai mươi sáu con đã biến thành hai ba trăm con?!

Bọn hắn chấn kinh đến mức không biết làm sao, mà đứng phía sau bọn họ, Lục Hoán xa xa nhìn về phía những làn lông vũ kia đang tung bay dưới áng trời chiều, gương mặt anh tuấn phảng phất cũng bị hoàng hôn chiếu qua, một đôi mắt lạnh lùng lúc này cuối cùng rực rỡ đầy ánh sao.

……

Bọn hắn đương nhiên không biết, nhưng Lục Hoán biết, đây là lễ vật người kia đưa tới.

Hắn lần đầu tiên kiếm được ngân lượng, lần đầu tiên ở bên ngoài Ninh Vương Phủ nắm giữ tòa nhà mới, lần đầu tiên từ trong vũng bùn leo ra, lòng tràn đầy đối với tương lai ước mơ……

Những thứ này trong nháy mắt, không có ai chia sẻ niềm vui, chỉ có người kia làm bạn.

Nếu người kia có thể ở, nếu người kia có thể ở……

……

Ngoài màn hình lúc này Túc Khê cũng bị lông gà bay múa đầy trời làm cho choáng váng, cùng đứa con yêu ở một chỗ, nhìn về phía bầu trời ráng chiều cùng lông gà bay bay.

Hai người tại thời không khác biệt, cùng nhìn một khung cảnh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Đám gà này……?

Túc Khê: Đừng hỏi, hỏi ra là chia tay.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!