Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 25

Chương 25. Vì nguyên do nào đó, không có biện pháp viết chữ phản hồi ta, phải không?

Ninh vương phu nhân cũng coi như là xuất thân danh môn.

Phụ thân bà ta là thái phó đứng đầu Thái Học Viện, cũng có vài vị huynh trưởng đảm nhiệm nhiều chức vụ trong triều đình, tuy rằng hiện giờ Ninh Vương phủ xuống dốc, nhưng Ninh vương phu nhân vẫn luôn sống trong nhung lụa, cẩm y ngọc thực.

Có thể nói, bà ta từ khi ra đời cho tới nay, chưa bao giờ thấy nhục nhã đến thế!

Nhưng hiện tại, cái tên xưng là thần y thế mà lại muốn bà ta ba quỳ chín lạy đi lấy thuốc? Này không phải là cố ý nhục nhã thì là cái gì?! Càng đừng nói, nghe trên phố đồn tên thần y kia chỉ là một tên tiểu tử quèn, để bà ta hướng cái đứa con nít ranh so với nhi tử mình tuổi không lớn bao nhiêu mà dập đầu? Quả thực vớ vẩn!

Còn có, vì sao miếu Vĩnh An đám tiện dân đó chỉ uống một chén cháo trắng mà chẳng bỏ công gì, mấy vị đại quan quý nhân trong kinh thành cũng chỉ tốn có 10 lượng bạc mà mua được một gói thuốc, tại sao tới chính mình nơi này, lại bị làm khó dễ như vậy?

Chẳng lẽ, tên Thiếu niên thần y kia là kẻ thù của Ninh Vương phủ ? Hoặc là cùng kẻ thù của bà ta có giao tình?

Sẽ là ai đây? Nhưng mà, Ninh vương phu nhân một chút hoàn toàn đoán không ra là ai. ――

Trong kinh thành nhóm phu nhân các vị đại quan quý nhân đều có một vòng tròn, bà ta cùng với một vài vị trong đó giao hảo, những cũng kết thù với một số vị khác. Có rất nhiều người nhìn bà ta không vừa mắt, mặt ngoài thì cùng bà ta chị chị em em, nhưng sau lưng nói không chừng tùy thời sẽ cắm ngay một đao, vậy thì càng không thể đếm được.

Bởi vậy, bà ta không biết ở nơi nào có thể tìm được nửa điểm manh mối về vị thiếu niên thần y kia rốt cuộc là ai?

Ninh vương phu nhân tức giận đến nổ phổi cả người đều phát run, nhưng nhìn Lục Văn Tú đang nằm trên giường bệnh sắc mặt càng ngày càng khó coi, bà ta cắn chặt răng, cuối cùng cũng khuất nhục mà ra quyết định…… Làm theo.

Vẻ mặt bà ta nghiêm khắc mà ra lệnh cho đám hạ nhân cùng văn nhân, làm cho bọn họ quản cái miệng cho tốt, việc này tuyệt đối không thể truyền ra, nếu như ở bên ngoài nghe thấy được nửa điểm tiếng gió về việc này, trở về liền cắt lưỡi bọn họ!

Lúc này Ninh vương phu nhân nào rảnh lo hình tượng dịu dàng hào phóng của chính mình, tức muốn hộc máu mà đem người đuổi đi ra ngoài, sau đó sai hai cái nha hoàn tới chuẩn bị cho mình.

Nhưng mà, việc này mặc dù chưa truyền ra khỏi Ninh Vương phủ, thì khắp Ninh Vương phủ, ai ai cũng biết.

Bọn hạ nhân nghị luận sôi nổi, ngày thường đã chịu đựng sự khắt khe quá nhiều từ Ninh vương phu nhân, trong lòng đều có chút vui sướng khi người gặp họa.

Lão phu nhân đang ở Mai An Uyển tĩnh dưỡng, Vương gia lần trước bị phái đi thị sát vùng đất nghèo nàn Liễu Châu, còn chưa có trở về, không ai dám lan truyền tin tức tới lỗ tai bọn họ.

Mà Lục Dụ An từ Thái Học Viện trở về, nghe nói việc này, sắc mặt lập tức khó coi vạn phần, nhanh chóng đứng dậy đi ngăn cản Ninh vương phu nhân. Việc Nhị đệ bệnh nặng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng loại chuyện mất mặt này mới là chuyện lớn, lỡ truyền ra khỏi Ninh Vương Phủ, mặt mũi của mẫu thân còn biết đặt ở nơi nào?!

Ninh Vương phủ cứ như vậy mà loạn thành một mớ hỗn độn.

Lục Hoán tuy rằng không biết người nọ vì sao phải để cho hắn cứu Lục Văn Tú, nhưng mà người nọ làm việc nhất định là có mục đích, cứu Lục Văn Tú đối với hắn mà nói, thì cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Huống hồ, hắn cũng nghĩ đến 5 ngày sau là hội săn bắn ở núi Thu Yến, nếu như Ninh Vương phủ đột nhiên làm tang sự, như vậy hắn tất nhiên sẽ đi không được.

Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, hắn sai người ở Mậu mang đến một gói thuốc, tiến vào khu rừng kia, đem thuốc treo ở trên ngọn cây.

Ninh vương phu nhân trùm kín người bằng chiếc áo choàng màu đen, đi theo sau là ma ma tâm phúc, từ con đường hẻo lánh nhất bên kia mà xuất phát, hơn nữa trước đó, trước tiên lệnh cho thị vệ của Ninh Vương phủ đem dọn sạch những đoạn đường có khả năng có bá tánh sẽ đến, để tránh bị người nhìn thấy một màn vô cùng nhục nhã của bà ta.

Trên con đường nhỏ lầy lội, bà ta bước đi vài bước, đều phải quỳ xuống một lần, đầu gối bị tuyết làm cho đông lạnh đến phát tím, bị những viên sỏi cứng trên mặt đất đâm đến xuất huyết.

Cơ hồ mới đi được vài chục bước, tấm thân được nuông chiều từ bé của bà ta liền nhanh chóng chịu không nổi.

…… Nhưng mà, lại sợ tên thần y kia ở cách đó không xa nhìn chằm chằm, nếu như không có thực hiện theo yêu cầu của hắn, chỉ sợ đi chuyến này, lại không mang được thuốc về.

Bởi vậy, Ninh vương phu nhân gắt gao cắn răng, từng bước từng bước nhích về phía trước.

Cộng thêm lo lắng đề phòng cùng sợ hãi trên con đường này sẽ có người xuất hiện. Mặc dù đã sai khiến bọn thị vệ trong phủ đóng quân gần đó, nhưng bà ta vẫn cứ hận không thể chui xuống đất mà đi, sợ bị người nhìn thấy.

Cứ như vậy trong lòng thiêu đốt hừng hực lửa giận, Ninh vương phu nhân nửa đi nửa quỳ, ước chừng qua mấy canh giờ, mới đi về phía rừng cây theo như tấm họa đồ kia.

Thời điểm đến nơi, đầu tóc bà ta hỗn độn, áo choàng dơ bẩn, thoạt nhìn giống như là cái thôn phụ, mà hoàn toàn nhìn không ra là Ninh vương phu nhân dáng vẻ cao quý ngày thường tâm cơ thâm trầm.

……

Ninh vương phu nhân tiến đến lấy thuốc, Lục Hoán không có hứng thú tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nghèo túng chật vật của bà ta, vội đi làm chuyện của mình.

Nhưng mà lúc này ở bên ngoài màn hình Túc Khê lại tận dụng cơ hội mở khóa mảnh địa phương cuối cùng, mở khóa rừng cây nhỏ kia, một bên vừa ăn bỏng ngô một bên theo dõi, nhìn đến cảnh tượng Ninh vương phu nhân ba quỳ chín lạy đến sắc mặt trắng bệch hơi thở mong manh, suýt chút nữa rơi vào trong mương, thét chói tai làm ma ma cấp tốc chạy tới lôi bà ta ra, nhịn không được cười ha ha.

Túc Khê trong lòng sảng khoái đến vui sướng tràn trề, cô cuối cùng là đã thay đứa con yêu trút được giận! Mấy vết roi trên người đứa con yêu, còn không có cho phép Ninh vương phu nhân trở về dễ dàng đâu!

Cô cùng đứa con yêu cũng coi như là nói được thì làm được, chờ Ninh vương phu nhân trăm đắng ngàn cay mà tới rừng cây lúc sau, khiến cho bà ta phát hiện gói thuốc kia.

Trong rừng cây không còn một bóng người.

Bên người Ninh vương phu nhân còn mang theo thị vệ, vốn dĩ ở trong lòng phẫn nộ mà nghĩ, nếu như tên Thiếu niên Thần y kia mà còn ở trong rừng cây chờ, tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay bà ta ! Nhưng không nghĩ tới trong rừng cây chỉ có thuốc, hoàn toàn không có người.

Ninh vương phu nhân thật ra cũng sớm đoán được người nọ đối với Ninh Vương phủ làm ra chuyện đùa cợt như vậy, tự nhiên sẽ không làm cho chính mình dễ dàng tìm ra hắn là người phương nào. Chỉ là, bà ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, lại trả thù không được, tựa như một quyền đánh vào bông, trong lòng một ngụm tức giận mà không nhả ra được.

Bà ta tức muốn hộc máu, liền ra lệnh cho cỗ kiệu chờ mình đã lâu nhanh lăn ra, muốn mau chút dẹp đường hồi phủ.

…… “Thù này tất báo.” Bà ta được người dâng cỗ kiệu kia lên rồi bước đi, ngón tay khuất nhục mà nắm chặt gói thuốc, nghiến răng nghiến lợi nói.

……

Thuốc này được lấy về sau đó, Ninh vương phu nhân lệnh cho đại phu trong phủ xem qua, xác định là thuốc phong hàn, trong lòng phẫn nộ lúc này mới thoáng chuyển sang vui sướng, sai hạ nhân sắc thuốc cho tốt, dỗ Lục Văn Tú uống vào.

Chén thuốc này cực kỳ đắng, Lục Văn Tú còn đang trong hôn mê, xém chút nữa nhổ ra.

Thái dương Ninh vương phu nhân nổi gân xanh giật giật, sợ hắn lãng phí một giọt thuốc do chính mình trăm đắng ngàn cay mang về, vì thế phối hợp với hạ nhân bóp cổ hắn, mạnh mẽ rót vào.

Sau khi uống xong thuốc, hôm sau các triệu chứng bệnh phong hàn nguy kịch của Lục Văn Tú liền có giảm bớt…… Chỉ là, sau khi uống thuốc xong, không biết vì sao, bệnh trạng phong hàn của hắn tuy rằng dần dần chuyển biến tốt đẹp, lại bắt đầu không ngừng tiêu chảy, ước chừng kéo dài đến ba ngày, không ngừng đóng đô tại nhà xí.

Hơn nữa vì hắn bị bệnh kéo dài trong một thời gian khá lâu, thân thể liền trở nên cực kỳ suy yếu.

Cơ hồ là đi vài bước thì ho một chút, quả thực giống một cái phế vật.

Sau đó ngự y có tới xem qua, nói là chỉ sợ hắn sau này nửa năm không thể xuống giường, phải cần thiết chậm rãi điều dưỡng.

Ninh vương phu nhân nghe xong, sắc mặt tức khắc trắng bệch, nhiều sự kiện liên tiếp xảy ra, khiến cho bà ta thoạt nhìn như là già thêm 10 tuổi.

……

Đương nhiên, này đó đều chỉ là lời nói sau này.

……

Ngày thứ hai, người ở Mậu nhận được một phong thư.

Trong bức thư này nói, Hộ Bộ Thị Lang trong kinh thành mời Thiếu niên Thần y hẹn gặp.

Tên Hộ Bộ Thị Lang này cực kỳ thông minh, không biết từ nơi nào nghe nói, vị Thiếu niên Thần y trước đó có lộ diện ở miếu Vĩnh An, mà người ở miếu Vĩnh An cứu tế cháo lại là Trọng Cam Bình, trong lòng suy đoán ngay Trọng Cam Bình khả năng là sẽ có manh mối gì đó.

Mà Trọng Cam Bình cũng nhận được tin, cũng không biết làm thế nào để liên lạc với vị Thiếu niên Thần y không biết thân phận kia, liền đành phải đi tìm người ở Mậu.

Trung gian xoay vài đường cong cong quẹo queo, thân phận của Thiếu niên thần y lại trước sau không có người biết được. Lục Hoán từ chỗ người ở Mậu nơi đó nhận được tin, lúc mở ra nhìn, Túc Khê bên này cũng nhận được nhiệm vụ chính tuyến thứ năm từ hệ thống.

Xin mời tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến thứ năm ( sơ cấp ): Mời kết giao cùng Hộ Bộ Thị Lang, trở thành phụ tá đứng đầu được tín nhiệm.

【Độ khó 3 sao, khen thưởng lượng vàng +100, điểm thưởng + 2.

Túc Khê nhìn đến điểm thưởng chỉ có nhiêu đó, liền biết nhiệm vụ này tương đối đơn giản.

Rốt cuộc ngay sớm lúc trước, trong 13 gói thuốc của đứa con yêu, cứu được tiểu nữ nhi của Hộ Bộ Thị Lang. Tiểu nữ nhi này chính là đầu quả tim của Hộ Bộ Thị Lang, có thể được cứu sống, hắn tự nhiên là ngàn ân vạn tạ.

Đứa con yêu cơ hồ không cần làm cái gì, chỉ cần nhận lời, liền có thể kết giao với vị Hộ Bộ Thị Lang này.

Túc Khê nhấn mở tư liệu của Hộ Bộ Thị Lang nhìn qua, phát hiện vị Hộ Bộ Thị Lang này, cư nhiên lại là đối đầu với Vương gia Ninh Vương phủ.

Không vì lý do gì khác, nhiều năm trước Ninh vương coi trọng trưởng nữ của Thứ Sử, vị trưởng nữ Thứ Sử này sinh ra đến hoa dung nguyệt mạo*, nổi danh khắp kinh thành, nhưng sau này vị trưởng nữ Thứ Sử này lại trở thành phu nhân của Hộ Bộ Thị Lang, Ninh vương trong lòng phẫn uất, cùng Hộ Bộ Thị Lang tình địch đối đầu, mỗi lần gặp mặt liền đỏ mắt không thôi.

*花容月貌 [huāróngyuèmào]: Chỉ người con gái vô cùng xinh đẹp

Mà Ninh vương phi lớn lên dung mạo lại không đẹp bằng vị trưởng nữ Thứ sử kia, tự nhiên cũng vì vậy mà phá lệ ghen ghét.

Cứ như vậy, hai tòa phủ đệ này, liền kết thù gây oán.

Chính là cố tình, những năm gần đây Ninh Vương phủ vẫn luôn trên đường tụt dốc, mà Hộ Bộ Thị Lang lại xuân phong đắc ý*. Trước đó vài ngày ở triều đình thăng tiến lên Nhất phẩm thượng thư, không chỉ như vậy, đại nữ nhi được đưa vào cung của hắn còn trở thành Quý phi được Thánh Thượng sủng ái nhất hiện giờ.

*春风得意 [chūnfēngdéyì]: Đường làm quan rộng mở; thăng quan tiến chức thuận lợi (sau khi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An)

Vì vậy, ở trong triều đình, không một người nào dám bất kính với Hộ Bộ thượng thư.

…… Túm cái quần lại thì chính là, vị Hộ Bộ thượng thư này hiện giờ chức quan là nhất phẩm, sau lưng còn có Ngũ hoàng tử cùng Quý phi làm chỗ dựa, xem như là một nhân vật trâu bò thứ thiệt trong kinh thành.

Ở trong thư hắn bày tỏ ngàn ân vạn tạ, lấy sự chân thành mà đối đãi, thập phần coi trọng vị Thiếu niên Thần y trong truyền thuyết này.

Đi kết giao một phen, tự nhiên trăm điều lợi.

Túc Khê nghĩ như vậy, mà thực tế, lại thấy được đứa con yêu cau mày một lúc, đem phong thư đi thiêu rụi, cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Hắn trở lại trong củi viện, phân phó thị vệ Bính thừa dịp thời điểm trong phủ đang loạn cào cào, ban đêm đem gà cùng rau dưa cây nông nghiệp trong viện của hắn dọn đến trang trại ngoại thành bên kia, sau đó liền thay áo choàng đi ra ngoài, che khuất mặt, tính toán nhận lời hẹn.

Hộ Bộ Thị Lang vì biểu đạt thành ý, đem địa điểm gặp mặt định ở trong nhà Trọng Cam Bình, cũng không mang bất kì một cái thị vệ cùng hạ nhân nào theo.

Túc Khê ở ngoài màn hình nhìn thấy đứa con yêu đi đến nơi hẹn, cũng muốn cùng nhau đi qua, nhưng màn hình lại không dịch chuyển được ――

Phủ đệ của Trọng Cam Bình cô không có mở khóa!

Hơn nữa đã không còn cơ hội mở khóa còn dư, cô vì muốn xem kịch vui, đem cơ hội mở khóa cuối cùng lãng phí ở khu rừng nhỏ ở ngoại thành kia rồi!

Hệ thống thình lình nhảy ra: “Ai bảo ngài ấu trĩ như vậy làm chi, còn muốn tận mắt nhìn thấy Ninh vương phu nhân ba quỳ chín lạy cơ.”

Túc Khê: “Câm miệng.”

Túc Khê khóc không ra nước mắt, không có cách đi theo đến phủ đệ của Trọng Cam Bình, nhìn xem đứa con yêu cùng Hộ Bộ thượng thư nói những gì, liền đành phải offline trước, chờ buổi tối đứa con yêu đã trở về thì lại online.

Trước khi offline, cô lướt tới phòng của đứa con yêu.

Ở trong đó có một cái chân bàn ở giữa đã được khắc rỗng, ở một nơi không dễ phát hiện tìm tìm, tìm thấy được một cái hộp cực kỳ nhỏ lấy ra.

Cái củi viện này tuy rằng đã được lão phu nhân ra lệnh cho tới nay, liền không có ai đến gần, nhưng mà đứa con yêu cũng cực kỳ cảnh giác, lo lắng lúc hai người câu thông sẽ bị người phát hiện. Vì vậy lần viết lên giấy nhắn tin trước, cùng cô ước định đem tờ giấy cất giấu ở bên trong chân bàn này. Bên ngoài còn có vách ngăn bằng gỗ chắn, sẽ không bị người dễ dàng phát hiện.

Mà đứa con yêu từ đêm qua phát hiện phương thức hỏi chuyện này, liền hạ bút theo cách thức khác biệt có thể cùng cô câu thông, tựa như là mở ra cánh cửa thế giới mới, hận không thể một lần hỏi cô mấy trăm cái vấn đề. Nhưng có thể là còn bảo trì sự rụt rè, hắn cũng không có hỏi nhiều như vậy.

Lúc này bên trong cái hộp nhỏ có hai tờ giấy đặt ra hai vấn đề.

―― “Ta giữ đúng hẹn cứu Lục Văn Tú, tuy cử chỉ này đều không phải ý muốn trong lòng ta, nhưng ngươi cao hứng là đủ rồi.

Nếu như người cao hứng, thì đem bút lông thả vào bên trái nghiên mực.”

Túc Khê nói thầm trong lòng, khi nào mà đứa con yêu bắt đầu để ý đến việc cô có cao hứng hay không, để ý đến cảm xúc của cô, điều không nên có nha? Hay là nói, đứa con yêu đây là cầu được khen ngợi ――?

Trong đầu Túc Khê nhanh chóng nhớ ra, đứa con yêu ngày ấy từ bên dòng suối cứu thứ nữ của Tứ di nương, chính là không có nhận được một lời khen ngợi nào. Trên mặt hắn mặc dù không có thể hiện ra bất luận biểu tình gì, nhưng mà gương mặt bánh bao lại đờ đẫn một mình trở lại củi viện.

…… Đúng vậy, hắn từ nhỏ đến lớn, vô luận làm cái gì, vô luận làm việc gì đều so với Lục Dụ An, Lục Văn Tú muốn kiệt xuất gấp trăm lần, nhưng trước nay vẫn cứ là không ai khích lệ hắn.

Túc Khê không đành lòng nhớ lại, nhanh chóng đem hết bút lông của đứa con yêu mà đào ra, còn từ trong cửa hàng mua một đống bút lông, tất cả đều ném ở phía bên trái nghiên mực.

Xếp chồng lên nhau tổng cộng 12 cây bút.

Cao hứng cao hứng nha mẹ cực kỳ cao hứng! Cao hứng x12!

Vấn đề trên tờ giấy thứ hai là…

―― “Vấn đề này nếu ngươi cảm thấy khó xử, thì không cần trả lời. Nhưng nếu ta đoán không sai, ngươi có thể biết chữ cũng có thể viết chữ, cũng nguyện ý cùng ta giao lưu, nhưng bởi vì nguyên do nào đó, không có biện pháp viết chữ phản hồi ta, phải không?”

Tờ giấy này là đứa con sáng nay viết xuống, nhìn ra được chữ viết rất chậm, tựa hồ là cân nhắc từng câu từng chữ, suy nghĩ cái gì.

Túc Khê nhìn đến vấn đề này, mí mắt tức khắc nhảy dựng.

…… Đứa con yêu này rất nhanh đã đoán được tám chín phần rồi! Loại trình độ mô phỏng trí tuệ nhân tạo này, khiến cho Túc Khê hãi hùng khiếp vía.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!