Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 24

Chương 24. Ấu trĩ

Thị vệ Bính trở về liền nói ngay chuyện này cùng Sư Phó Đinh.

Hai cha con vừa sợ vừa kinh ngạc lại cảm khái.

Bọn họ và Tam thiếu gia không tính là có bất kỳ cái giao tình gì. Trước đây thị vệ Bính giúp Tam thiếu gia đi chợ trên bán trứng gà, cũng chẳng qua là muốn làm chân chạy kiếm một chút đồng tiền thôi.

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, lúc hai người bọn hắn gặp rủi ro, bị hai đồ đệ của Sư Phó Đinh kia đem đệm chăn của hắn vứt bỏ, điệu bộ giương nanh múa vuốt, mà những bằng hữu thị vệ của thị vệ Bính cũng không hề móc ra một đồng tiền giúp đỡ một tay, ngược lại còn khiêu khích châm chọc.

Cuối cùng, lại là Tam thiếu gia yên lặng trợ giúp bọn hắn!

Ngày đó sau khi lưu lại gói thuốc, bên cạnh còn đặc biệt để lại phương pháp sắc thuốc, nếu không phải là được thị vệ Bính phát hiện ra, chữ viết chính là của Tam thiếu gia, mà Tam thiếu gia trợ giúp bọn hắn, e rằng cũng không có dự định nói ra!

“Nếu không phải nhờ có gói thuốc kia, ta bây giờ chỉ sợ đã tiến vào trong quan tài rồi.” Sư Phó Đinh thở dài: “Đây cũng là hoạn nạn mới thấy chân tình! Nghĩ đến tên quản gia kia, biết rõ ta một thân bệnh nặng, còn vu cáo ta trộm cắp, muốn mượn cái này ép buộc ta cuốn gói rời đi! May mà có Tam thiếu gia cứu được ngươi với ta.”

“Mấy ngày trước đây ta còn ho ra máu, vậy mà hai ngày này toàn bộ đều khỏe hẳn.”

“Đây chính là ân tình như biển lớn a!”

Thị vệ Bính hổ thẹn vô cùng, ảo não bứt tóc, nói: “Nhưng mà ta hôm nay lại còn không biết tốt xấu mà đi trộm gà của Tam thiếu gia, ài, ta thực sự là không đất dung thân*.”

*无地自容 [wúdìzìróng]: Xấu hổ vô cùng; không chỗ dung thân; không còn mặt mũi nào; muốn độn thổ cho xong

Sư Phó Đinh cười khổ nói: “Nghĩ đến Tam thiếu gia tuy còn trẻ tuổi, nhưng làm người rộng lượng, hẳn là sẽ không cùng ngươi so đo những thứ này. Hắn đối với chúng ta ân trọng như núi, sau này nhất định phải báo đáp thật tốt!”

Thị vệ Bính vội vội vã vã gật đầu.

Hai cha con biết được Tam thiếu gia chính là vị Thiếu niên thần y nổi danh được lan truyền những ngày gần đây trong kinh thành, so với việc biết được Tam thiếu gia chính là ân nhân cứu tính mạng bọn họ, càng là ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa hơn.

Nhưng mà sau khi trải qua khiếp sợ, lại cảm thấy dường như vô cùng hợp lý.

Dù sao, vô luận là sự kiện gánh nước bên dòng suối lần trước, hay như lần trước nữa giám khảo triều đình tới kiểm tra kỵ xạ, thực lực của Tam thiếu gia so với hai vị thiếu gia trong Ninh Vương Phủ lợi hại hơn rất nhiều.

Tam thiếu gia đọc thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh, nằm lòng cuốn Bản thảo cương mục*, có thể viết ra phương thuốc trị bệnh cứu người, ngược lại cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.

*本草纲目 [běncǎogāngmù]: Bản thảo cương mục (sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.)

Mà hiện tại, Tam thiếu gia nếu như không muốn để người ta biết hắn chính là vị Thiếu Niên Thần y kia, còn đặc biệt căn dặn, hai cha con một người thì dây thần kinh thô, một người thì trung hậu trung thực, tự nhiên cũng sẽ không đem chuyện nói ra ngoài.

Có điều, sau khi trải qua chuyện này, hai cha con ngược lại là có chút kích động.

Dù sao, Sư Phó Đinh mặc dù am hiểu làm nông, cơ mà ở trong phủ nhiều năm lại không có đất dụng võ, chẳng những thế mà khắp nơi đều chịu sự khi dễ của quản gia. Mà thị vệ Bính chỉ có vũ lực, còn đầu óc thì chậm, cũng chỉ có thể trông coi trắc môn Ninh Vương Phủ, nhận một chút ít ỏi tiền lương sống qua ngày.

Nhưng mà Tam thiếu gia thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ lên như diều gặp gió, trở thành nhân trung long phượng*, cha con hai người bọn hắn nếu là đi theo Tam thiếu gia, chẳng lẽ còn có thể sầu lo chuyện ăn mặc sao?

*人中龙凤 [Rén zhōng lóngfèng]: dùng để chỉ những người xuất chúng trong đám đông.

Thảo luận chuyện này một chút, hôm sau hai cha con liền đi tìm Lục Hoán.

……

Túc Khê lại online, nhìn thấy thị vệ Bính cùng Sư Phó Đinh lắp bắp nói đến muốn tìm đứa con yêu, liền biết, nhiệm vụ chi nhánh của mình hẳn là đã hoàn thành.

Quả nhiên, trên giao diện nhảy ra một bảng thông báo: 【 Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thứ hai! Nhận được khen thưởng lượng vàng +30, điểm thưởng +2! 】

Tiếp đến lại nhảy ra tin tức.

【 Thị vệ Bính cùng Sư Phó Đinh thành công gia nhập vào đội ngũ. 】

【 Thuộc hạ nhân tài: Đứa ở Mậu, Sư Phó Đinh, thị vệ Bính. 】

Túc Khê nhìn thấy cột nhân tài ở góc trên bên phải, 3 cái hình chibi nhỏ được phác họa đơn giản đứng xếp hàng đằng sau đứa con yêu, đứa ở Mậu gầy yếu cần cù chăm chỉ, Sư Phó Đinh kinh nghiệm lão luyện, thị vệ Bính thì có cơ bụng sáu múi, đầu óc ngu si, nhưng mà khí lực rất lớn.

Có thể nói 3 đàn em này ai cũng có sở trường riêng, sơ bộ tạo thành một cái đoàn đội nho nhỏ rồi.

Cô có chút vui vẻ, đang kìm lòng không được suy xét kế hoạch như thế nào để chi phối vấn đề nghề nghiệp của 3 nhân vật, chỉ thấy đứa con yêu khoác áo choàng đi ra ngoài, mang theo thị vệ Bính cùng Sư Phó Đinh đi đến tòa nhà ngoại thành bên kia.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, Túc Khê tổng cộng đã có 25 điểm, lại còn có thể tiếp tục mở khóa hai mảnh địa phương, thế là cô để hệ thống đem mảnh trạch viện cùng với trang trại kia của đứa con yêu cho mở khóa.

Cô đem giao diện di chuyển đến tòa nhà ngoại thành của đứa con yêu.

Hôm qua Túc Khê buồn ngủ quá, suýt nữa quên mất việc đi loanh quanh nhà mới của đứa con yêu một vòng, lúc này cô kéo lấy màn hình, nhìn đông nhìn tây khắp nơi, trong lòng tựa như chính mình vừa mua được một căn phòng ở, hưng phấn muốn điên luôn.

Trọng Cam Bình mặc dù không phải là nhân vật lớn gì ở kinh thành, nhưng dầu gì cũng là phú thương xếp hạng đứng đầu bên trong, đối với ân nhân cứu mạng tự nhiên là không thể quá hẹp hòi.

Bởi vậy tòa trạch viện này mặc dù đang ở ngoại thành, nhưng toàn bộ viện lạc lại vô cùng tinh xảo linh lung, đình đài lầu các, hành lang uốn lượn, bức tường sơn vôi, núi đá tô điểm. Tóm lại, so với bên trong viện tử của trưởng tử Lục Dụ An của Ninh Vương còn muốn tráng lệ hơn!

Túc Khê kích động không thôi, lại đi đến mảnh trang trại bên ngoài kinh thành của đứa con yêu mà nhìn một chút.

Mặc dù chỉ có năm mẫu đất, nhưng nhìn tổng thể là cực kỳ rộng, bởi vì nó nằm trên sườn đồi, trong nháy mắt cũng không thể nhìn thấy hết.

Tuyết đọng còn phủ trên mặt đất, tầng tầng lớp lớp xốp trắng ngần trắng noãn, đợi đến mùa xuân, nơi đây sẽ là một vùng đất cực kỳ tốt.

Sau khi cô xem xét toàn bộ trang trại một vòng, mới dịch chuyển về trạch viện, tiếp tục đi dạo, thẳng cho đến khi thân ảnh đứa con yêu lại xuất hiện.

Mà đứa ở Mậu một mực háo hức chờ đón đứa con yêu tới, khi thấy đứa con yêu xuất hiện, vô cùng vui vẻ, từ thật xa mà nghênh đón.

Tiếp đến, Túc Khê nhìn thấy hệ thống không ngừng nhảy ra —

“Đứa ở Mậu ân cần pha cho Nhân vật chính của ngài một chén trà.”

“Thị vệ Bính vội vàng đi chuyển ghế, mua sắm bảng hiệu, để Nhân vật chính của Ngài đề chữ lên tòa trạch viện này.”

“Sư Phó Đinh tuổi đã cao, không làm nhiều việc nặng, nên đã tìm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn đình viện.”

Trước đây đứa con yêu lúc nào cũng là một thân một mình. Mặc dù là vị thiếu gia đứng hàng thứ ba trong Ninh Vương Phủ, nhưng mà bởi vì xuất thân con thứ, lại thêm Trữ vương phu nhân khắc nghiệt cắt xén, mọi thứ hắn đều phải tự thân đi làm, cực ít sai sử hạ nhân làm cái gì.

Mà bây giờ, không chỉ là mảnh trạch viện, mảnh trang trại này, thậm chí là 3 cái nhân vật nhỏ chibi cũng coi như là tài sản riêng của hắn.

Ai chơi game mà không hi vọng đứa con yêu nhà mình càng ngày càng tốt đâu, bởi vậy Túc Khê thấy cảnh này, hít hít chóp mũi, thỏa mãn nghĩ thầm, mình cũng xem như là đang giúp đứa con yêu từng bước đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

Nhưng mà rõ ràng đứa con yêu cũng không phải là để ý đến những thứ hay là những người này, hắn không có để cho 3 cái nhân vật nhỏ chibi tiếp tục làm những chuyện vô vị kia, mà là cho 3 người gọi đến, phân phó một chút chuyện quan trọng.

Nhân tại kỳ vị, vật tận kỳ dụng*. Ba người này mặc dù cũng là xuất thân thảo dân, nhưng cũng không có nghĩa là bọn hắn không có thành thạo nghề nào.

*人在其位物尽其用 [Rén zài qí wèi wù jìn qí yòng]: Con người ở cương vị vị trí của mình phải phát huy hết tác dụng tài năng.

Đứa ở Mậu tính cách nhu nhược, nhưng mà cẩn thận tinh tế.

Lục Hoán hai ngày này đem các nơi trong lều chống lạnh mà người kia chế thành trong củi viện đi cấu tạo lại, phá giải từng cái, dùng bút lông vẽ lên trên giấy, hắn lấy ra một tờ sơ đồ phác thảo được vẽ thập phần tỉ mỉ, giao cho đứa ở Mậu, để hắn bắt tay vào làm giống y như vậy. Kể từ hôm nay, trên trang trại thử dùng vật liệu gỗ xây dựng mấy cái lều chống lạnh mới.

Thị vệ Bính mặc dù đầu óc ngu si, nhưng mà làm việc gì cũng đều ra sức, am hiểu chân chạy vặt.

Lục Hoán liền đem các việc nặng còn lại đều phân bổ cho hắn, đồng thời giao cho hắn một chút ngân lượng, sai hắn đi mua sắm mấy vật liệu gỗ thực dụng cùng dây thừng. Trừ cái đó ra, mảnh trạch viện  cùng công tác bảo vệ trang trại này cũng đều giao cho hắn.

Sư Phó Đinh dù sao cũng lớn tuổi, không có sức lực, không làm được việc nặng nhọc, nhưng mà đối với chuyện làm nông lại có kinh nghiệm đầy mình.

Thế là Lục Hoán đem chức quản gia trạch viện giao cho hắn, lại để hắn có rảnh thì đi phố xá, đem giá cả của rau nông nghiệp biến động trong mấy năm qua thống kê, ghi lại ở trên giấy, giao cho mình.

Mỗi một phần công việc, đều phân công rõ ràng.

Túc Khê nhìn thấy trên giao diện không ngừng hiển thị những lời của đứa con yêu đang giao phó, mấp máy miệng, nói say sưa.

Đứa ở Mậu cũng không hiểu rõ suy nghĩ của thiếu niên ân công, nếu là muốn kiếm lấy ngân lượng, trực tiếp hướng vị Trọng Cam Bình phú thương bên kia yêu cầu không được sao? Vì sao còn phải chính mình tự bắt đầu kinh doanh sinh kế chỉ với một tòa trạch viện với mảnh trang trại này.

Nhưng mà Túc Khê lại có thể hiểu rõ, Lục Hoán muốn đi là con đường phát tài, tuyệt đối không phải dựa vào ân cứu mạng mà áp chế, khăng khăng yêu cầu ngân lượng.

Nếu đi con đường như vậy chắc chắn sẽ có điểm dừng.

Chỉ có chính mình phát tài, trở thành nhà giàu bậc nhất kinh thành thậm chí là Yến quốc, phú khả địch quốc, mới là chuyện khiến có cảm giác thành tựu nhất!

Túc Khê nghĩ đến một bước kia cũng rất kích động, trong đầu nổi lên tiếng trống chiến đấu vang dội!

…… Đương nhiên, hiện tại chỉ mới là mở ra một khởi đầu.

Ba tiểu nhân nhanh chóng chia việc thay nhau bận rộn.

Thị vệ Bính bởi vì còn có chức vụ thị vệ ở Ninh Vương Phủ, cho nên đi theo Lục Hoán một trước một sau trở về Ninh Vương Phủ.

Mà lúc này, trong viện của Lục Văn Tú, một mảnh hỗn loạn, truyền ra đều là tiếng khóc lóc của bọn hạ nhân cùng nha hoàn, Trữ vương phu nhân làm ngã chén trà liền ném cái chén ra xa.

Vị ngự y kia mang theo cái hòm thuốc rời đi, một mực lắc đầu, nhìn giống như là…… Sắp chuẩn bị hậu sự.

Ngự y than thở cùng Lục Hoán gặp thoáng qua.

Túc Khê thấy cảnh này, vô cùng sảng khoái, ai kêu cái tên Lục Văn Tú này làm nhiều việc ác làm chi?

Đây chính là ác giả ác báo.

Nhưng mà, cô lại cảm thấy, cứ như vậy mà để cho Lục Văn Tú chết, chẳng phải là rất đáng tiếc? Cũng chưa kịp thỏa sức giày vò hắn một trận, để cho hắn cũng cảm nhận gánh một trăm thùng nước là cái cảm giác gì.

Cô đang nghĩ như vậy, hệ thống bỗng nhiên nhảy ra một bảng tin tức, nói: “Lục Văn Tú bây giờ không thể chết được.”

Túc Khê hỏi: “Vì sao vậy?”

Hệ thống: “ Nếu bây giờ để Lục Văn Tú chết, Ninh Vương Phủ khẳng định sẽ lo việc hậu sự, ít nhất bảy ngày, nói như vậy, năm ngày sau Nhân vật chính liền không có khả năng tham gia hội săn bắn ở núi Thu Yến. Nhiệm vụ thứ ba liền không có khả năng hoàn thành.”

Nói xong, liền nhảy ra nhiệm vụ chi nhánh thứ ba: “Dùng danh tiếng thần y cứu sống Lục Văn Tú.”

Túc Khê đã hiểu, theo lý thuyết, đây là khâu quan trọng, nhất định phải cứu sống Lục Văn Tú, nếu không đối với nhiệm vụ lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng.

Cô không khỏi có cảm giác như lão gia gia ở tàu điện ngầm nhìn điện thoại.jpg

Ông lão tàu điện ngầm nhìn điện thoại

Có điều Lục Văn Tú đối với đứa con yêu trong tình hình hiện tại mà nói, đã không tính là gây uy hiếp gì, coi như là phát lòng từ bi, tiện tay cứu một mạng đi.

Ý nhưng mà, đứa con yêu hình như không có ý tứ muốn cứu —

Chỉ thấy, thần tình trên mặt của đứa con yêu lạnh như băng, thờ ơ đánh giá trạch viện của Lục Văn Tú bên kia, một gương mặt bánh bao thập phần lạnh nhạt, lập tức cước bộ cũng không dừng lại một chút nào, trực tiếp rời đi.

Đứa con yêu mặc dù có lý tưởng như nước sông Hoàng Hà, nhưng mà đối đãi với cừu nhân, là thuộc nhóm người vô tình!

Như vậy, mình làm sao mới có thể để hắn đi cứu Lục Văn Tú?

Túc Khê có chút khó khăn.

Cô lần trước cho thị vệ Bính cùng Sư Phó Đinh lưu lại tờ giấy, là phương pháp sắc thuốc từ cửa hàng, lúc trao đổi thì có sửa đổi một chút thuộc tính của đơn thuốc, đem chữ viết đổi thành chữ viết của đứa con yêu.

— Cho nên mới có thể lưu lại tin tức.

Nhưng mà ngoại trừ trao đổi những thứ này ra bên ngoài, trước mắt cô là không có có cách viết chữ cùng đứa con yêu câu thông.

Hay là, giống như lần trước cứu Sư Phó Đinh, trực tiếp để lại một gói thuốc?

Thế nhưng mà  làm như vậy, Túc Khê lại cảm thấy tâm không cam tình không nguyện, cô mới không muốn khơi khơi mà đi cứu Lục Văn Tú.

Túc Khê suy nghĩ một lúc lâu, ngược lại là nghĩ tới một cái biện pháp.

……

Tối hôm đó, Túc Khê ở trong phòng Lục Văn Tú lưu lại một cái gói giấy, nhưng mà trong gói giấy lại không có thuốc.

Trừ cái đó ra, cô còn từ trong hệ thống đổi lấy một bức họa của Trữ vương phu nhân, một tấm họa đồ ba quỳ chín lạy, cùng với một tấm họa đồ rừng cây bên ngoài, cùng nhau đặt ở trong phòng Lục Văn Tú.

Hôm sau, toàn bộ Ninh Vương Phủ liền sôi trào!

Ở bên ngoài phòng của Nhị thiếu gia Lục Văn Tú, hay bên ngoài trạch viện đều có thị vệ trông coi, ngay cả một con ruồi cũng không vào được, làm sao mà có người có thể đi vào đó bỏ đồ vật?!

Không chỉ như vậy, Trữ vương phu nhân còn đang ở trong phòng Nhị thiếu gia đêm đêm chiếu cố, nhiều lắm cũng chỉ là nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi, làm sao lại không dấu vết xuất hiện 3 cái bức họa cùng một gói bọc thuốc?

Chẳng lẽ là vị thần y kia?

Bây giờ kinh thành những chuyện có liên quan đến vị Thiếu Niên Thần y đều truyền đi xôn xao, khắp nơi đã sớm truyền thành thần tiên luôn rồi, Trữ vương phu nhân tự nhiên cũng lập tức nghĩ tới.

Bà ta lập tức vui mừng, còn cho rằng Lục Văn Tú được cứu rồi!

Chỉ là, vì cái gì mà cái gói thuốc này chỉ trống không, hơn nữa bức họa này cùng với hai cái tấm họa đồ lại là cái ý tứ gì –?

Hai tấm họa đồ này……

Bà ta mời các văn nhân trong phủ tới, không hẹn mà cùng đưa ra phán đoán: “Cái này, cái này mấy cái tấm họa đồ đặt liền nhau ý tứ chỉ sợ là, nói cho ngài ba quỳ chín lạy, đi về phía rừng cây lấy thuốc.”

Nói xong đám văn nhân kia liền thức thời không dám nói nữa, ngậm miệng lại.

Mà Trữ vương phu nhân sắc mặt trong chốc lát xanh xám: “Ngươi nói xằng nói bậy cái gì vậy?! Ta đường đường là Trữ vương phi, để cho ta ba quỳ chín lạy?! Hướng về một cái gã lang trung giang hồ?!”

Thế nhưng mà, ở trên giường Lục Văn Tú không ngừng ho ra máu, hôm qua ngự y cũng tới nói, nhiều lắm là chỉ chống đỡ được một ngày, liền có thể quy thiên, thậm chí ám chỉ bà ta nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.

Trữ vương phu nhân nghĩ đến đây, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, ngón tay ấn vào trong lòng bàn tay.

……

Mà Lục Hoán bên này sáng sớm cùng tới, cũng nghe nói chuyện này.

Người kia làm như vậy — Là muốn thay hắn trút cơn giận sao?

Đường đường là thân thể thiên kim, bắt Trữ vương phu nhân ba quỳ chín lạy, xác thật là hoàn toàn có thể làm nhục Trữ vương phu nhân, biến bà ta trở thành câu chuyện cười của khắp kinh thành.

Lục Hoán mặc dù biết sẽ có một ngày kiểu gì cũng sẽ rời đi khỏi cái Ninh Vương Phủ này, cũng biết chính mình sẽ đem những kẻ đã từng khinh thường hắn, từng người từng người giẫm ở dưới chân.

Nhưng lúc này trong đầu hắn một lòng nghĩ chỉ là sớm ngày mau đứng vững gót chân trong kinh thành, nhanh lớn mạnh một chút, cường đại một chút, đến lúc đó thanh toán nợ nần cũng không muộn, hắn tạm thời chưa có tâm tư cùng Ninh Vương Phủ đám người này tính toán.

Mà người kia thật giống như so với hắn càng tức giận, càng chán ghét những người này hơn.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Lục Hoán tựa như là bị cái gì không nặng không nhẹ cấu vào một phát.

…… Những năm gần đây, cho tới bây giờ không có người sẽ vì hoàn cảnh của hắn mà đứng ra bênh vực kẻ yếu, hắn sớm đã quen thuộc một thân một mình tự cắn răng ráng chống đỡ. Đối với sự cô tịch cùng lạnh lùng sớm tập mãi thành thói quen.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày, có người sẽ vì hắn mà dùng thủ đoạn đi trả thù Trữ vương phu nhân.

Càng là không nghĩ tới, có người sẽ kiên định đứng ở bên cạnh hắn.

Mặc dù phương thức trả thù như thế, thủ đoạn có chút ngây thơ, càng giống như là tính trẻ con làm khó dễ như vậy, nhưng mà —

Nhưng trong lòng hắn vẫn là không cách nào kiềm chế được một tia ấm áp đang chảy qua, cỗ ấm áp này còn chảy qua đuôi lông mày lạnh băng của hắn. Khiến cho khóe mắt vốn lãnh đạm như tuyết trắng mênh mang trên núi xa, lúc này lại nhiều thêm mấy sắc màu xoa dịu.

Lục Hoán đi đến trước bàn, nghĩ tới một loại phương thức khác cùng người kia câu thông.

Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, tâm tình vô cùng tốt, trên giấy hạ bút xuống.

……

Túc Khê bên này đang chờ hắn gửi tin nhắn.

Liền thấy, đứa con yêu hôm nay viết là:

–“Ngươi muốn ta cứu Lục Văn Tú, phải không? Nếu như trả lời là “phải”, ngươi có thể hay không đem bút lông đặt ở bên trái nghiên mực, còn như trả lời là “không “, thì đặt ở bên phải.”

Túc Khê thấy choáng váng, cmn, mình ngu quá! Cô sao lại không nghĩ đến phương thức câu thông như thế này đây?

Mặc dù không thể ghi trên tờ giấy, nhưng mà còn làm như thế này nha!

Đứa con yêu ở trong game bây giờ tuổi cũng chỉ mới 14 thôi, mà sao lại thông minh dữ vậy?

Cô lại ngẩng đầu nhìn xem đứa con yêu.

Chỉ thấy bóng dáng đứa con yêu nho nhỏ, mềm mềm manh manh đáng yêu, mặc quần áo trong đứng chắp tay ở phía trước bàn, lông mày đen như mực nhướng lên, khóe miệng như có như không mà cong lên.

Khung trắng ở trên đỉnh đầu còn xuất hiện hai chữ: Ấu trĩ.

Túc Khê:…………????

Đợi đã, thằng nhóc con này ngươi đây là đang nói ai?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Này, ta ấu trĩ? Ngươi mới ấu trĩ, cả nhà ngươi đều ấu trĩ.

Đứa con yêu: Thứ nhất, ta không phải gọi là Này.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Haha, thị vệ Bính “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”

Leave a Reply

error: Content is protected !!