Chương 20. Dù không biết ngươi là ai nhưng ta rất vui
Túc Khê tạm thời để điện thoại di động xuống, đi ăn cơm tối, đợi sau khi ăn cơm tối xong, liền nhanh chóng trở về phòng, mở app game ra chơi tiếp.
Mà trong thời gian cô đi ăn cơm tối, đứa con yêu cần cù khắc khổ đã làm được rất nhiều việc.
Ngoại trừ mỗi ngày đều sẽ đi thu hoạch trứng gà một lần, đi xử lý bí xanh cùng mấy giống rau dưa khác ở ngoài sân, hắn còn dành một chút thời gian, nghĩ biện pháp đem cái gói thuốc mà lúc trước Túc Khê cho hắn kia, cân liều lượng của Hoàng Liên, Hoàng Bách, Can Khương, Phụ Tử, cây tế tân cùng các loại dược liệu khác được phối trộn.
Hắn trở lại trong phòng, trên bàn trải một tờ giấy, ống tay áo hơi hơi kéo lên, thần sắc chuyên chú, lộ ra ngoài cổ tay mảnh khảnh sạch sẽ thon dài, toát lên sự trong sáng và cứng cỏi của thiếu niên.
….. Đương nhiên ở bên ngoài màn hình Túc Khê cũng thấy được, nhưng chỉ là hình ảnh đứa con yêu đang đứng trước bàn đang tổng hợp cùng cánh tay ngắn ngủn, thần sắc ngưng trọng…… Lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn.
Có điều, nhìn thấy dưới ngòi bút của hắn lưu loát viết xuống phương thuốc, Túc Khê hơi kinh ngạc, là một dân chuyên văn thành tích bình thường, cô đối với loại tính toán cân đo đong đếm từng miligram này, thì đầu óc hoàn toàn loạn thành một đoàn, cô hỏi hệ thống: “Đứa con yêu phối trộn không có tính sai a?!”
Hệ thống đạo: “Không sai chút nào.”
“……!” Túc Khê vạn vạn không nghĩ tới tự có một ngày hệ thống cũng khâm phục với nhân vật chính trong game!
— Ngươi nói đứa con yêu hắn đi sớm về tối, cần cù nghiêm túc, thông minh lanh lợi, đã gặp qua là không quên được, mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưng vẫn có ý chí khát vọng, có lòng thương bách tính, hắn còn làm cái gì mà không thành công ha?!
Túc Khê nổi lòng tôn kính, chẳng qua cô lập tức lại hỏi một cái vấn đề khác: “Hắn định dựa theo thuốc mua trong cửa hàng phối trộn ra, cũng có thể có tác dụng sao? Hay là phải từ trong cửa hàng mua nguyên gói thuốc mới có thể có tác dụng.”
Hệ thống nói: “Thuốc trong cửa hàng có hiệu quả 100%, hắn tự phối dược tự nhiên không có hiệu quả bằng thuốc trong cửa hàng rồi. Tuy nhiên dựa theo phối phương này, ít nhất có thể đạt hiệu quả đến 80%, cũng có thể hoàn toàn chữa khỏi cho những người bệnh nặng kia.”
Đúng vậy, Túc Khê không tự chủ được cũng gật gật đầu, phải biết, ở cổ đại, mấy lang trung kia kê thảo dược, nhưng mà cơ hồ không có tác dụng gì. Ngay cả ngự y trong hoàng cung muốn hoàn toàn chữa trị khỏi cho một người bệnh thương hàn*, cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng.
*Bệnh phong hàn
Có điều, tất nhiên thuốc của mình hiệu quả tốt hơn, buổi tối kia chính mình nên mua nhiều thuốc hơn nữa từ cửa hàng, để đưa tới cho đứa con yêu.
Nghĩ như vậy, Túc Khê liền thấy được đứa con yêu dùng tốc độ cực nhanh mà viết xong phương thuốc, tiếp đó đem năm lượng bạc mua được một đống lớn dược liệu đã phân loại trải rộng ra, tùng nhúm từng nhúm mà chia ra, rất nhanh, liền phối xong 15 thang thuốc.
Bởi vì hiện tại trong thành chính là thời kỳ cao điểm của bệnh thương hàn, giá thuốc đều lên giá, năm lượng bạc của hắn mua cũng không được bao nhiêu dược liệu, cho nên cuối cùng chỉ gói ra được như vậy.
Dựa theo liều lượng này, chỉ có thể cứu chữa được mười lăm cái bách tính.
……
Nhưng mà đứa con yêu tựa hồ có ý định khác.
Hắn nắm chắc gói thuốc sau đó, tạm thời bỏ qua một bên, lại đi tới bàn bên cạnh.
Chỉ thấy hắn nhấc bút lông lên, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ là đang nghĩ xem muốn viết cái gì.
Túc Khê nhìn thấy hắn bắt đầu viết chữ liền có chút khẩn trương, tựa hồ như hắn gửi cho đối phương một cái tin, mà chính mình không có cách nào phản hồi. Nhưng lại hiếu kỳ hắn sẽ viết cái gì, thế là nhịn không được lướt đến màn hình, zoom lên tờ giấy hắn trải trên bàn.
……
Lục Hoán nhìn chằm chằm chiếc kết đỏ chót được buộc lại trên cung tên lông phượng đã đặt sang một bên, trầm tư rất lâu.
Bộ cung tên lông phượng này, vô luận như thế nào đều không phải là người bình thường có thể mua được, hoặc có lẽ là, chế tạo ra được . Mà trừ cái đó ra, người kia đưa tới áo bào tất cả đều là hoa y gấm cừu, những thứ này đều hết sức quý giá, lại, càng giống như là người trong hoàng cung hoặc là người có thân phận ở trong kinh thành mới có thể tiếp xúc được những thứ này.
Từ những chút này đã có thể suy đoán ra, người kia nhất định là có thân phận bất phàm.
Trừ cái đó ra, tạo hình của lều chống lạnh mới lạ, cộng với phương thuốc bệnh thương hàn trước đây cơ hồ chưa từng nghe nói qua, từ nơi này sẽ có thể suy đoán ra được một chút, người kia có khả năng là tinh thông y dược.
Thêm một cái nữa, người kia tới lui tự nhiên, ắc phải có võ nghệ cao cường.
Lục Hoán ở trong lòng tinh tế phân tích, trong kinh thành đến cùng có người nào có thể đồng thời thỏa mãn cái 3 cái đặc điểm này.
Có thể nhất thời trong phút chốc, cũng thực sự nghĩ không ra.
Lần đầu tiên hắn lưu lại tờ giấy, trực tiếp hỏi người nọ là ai, người kia lại căn bản không phản hồi, chứng minh cũng không muốn nói cho hắn biết thân phận. Mà cũng đúng, nếu là nguyện ý cho biết, cũng sẽ không giống như thế này mỗi lần hành sự đều tránh mặt hắn.
Nhưng mà lần thứ hai, hắn lưu lại hai cái lễ vật, người kia lại nguyện ý lấy đi, chứng minh, mặc dù không muốn để lộ ra thân phận, nhưng vẫn là nguyện ý cùng hắn trao đổi.
Đã như vậy, sao không nghĩ biện pháp để biết nhiều thêm một chút tin tức của đối phương?
……
Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu ở trong màn hình đang trầm tư rất lâu, cuối cùng ở trên tờ giấy đặt bút, viết xuống một hàng chữ. Túc Khê chỉ sợ hắn lại hỏi vấn đề gì mà chính mình không có cách nào trả lời, toàn thân giật mình, nhanh chóng zoom to lên xem hắn viết cái gì.
Chữ viết lần này lại không giống như hai lần trước vô cùng sống động, tỏ rõ được tâm tình khẩn trương của đứa con yêu, mà lần này có chút thu liễm, có chút hàm súc, lại có chút do dự.
–“Lần trước món ngươi để lại trong ngày sinh nhật ăn thật ngon, nhưng cũng không biết ngươi có thể làm món sở trường nhất của quê ngươi cho ta?”
Viết xong, Lục Hoán nhấc bút lên, trong con ngươi đen nhánh có mấy phần không xác định.
Nếu như người kia nguyện ý giống lần trước làm món ăn như ngày sinh nhật, làm một món quê quán sở trường nhất, như vậy mình có thể thông qua món ăn của đối phương làm, thêm muối thêm đường bao nhiêu, trên cơ bản có thể đánh giá ra được quê quán của đối phương là ở nơi nào.
Thế nhưng là, dạng yêu cầu này, có thể hay không quá mức đường đột.
Tự mình muốn biết người kia rốt cuộc là ai, tại sao lại xuất hiện ở trong cuộc đời ao tù nước đọng của mình, đến cùng là muốn làm cái gì.
Nhưng mà đối phương nếu chỉ là đem mình làm trò tiêu khiển, nếu mình hỏi như vậy, chỉ sợ là sẽ làm đối phương cảm thấy tẻ nhạt vô vị, mất hết hứng thú.
Nếu đối phương vì vậy mà không còn xuất hiện……
Lục Hoán nghĩ đến đây, mi mắt đen như mực nhẹ nhàng rũ xuống.
…..
Túc Khê đang theo dõi đứa con yêu viết chữ xuống mà giật mình, đợi đã — đứa con yêu đáng thương trầm mặc lại ủy khuất muốn ăn món ăn địa phương, đương nhiên là cô tình nguyện làm, nhưng mà tình huống hiện tại?
Rốt cuộc là cô đang chơi game, hay là game này đang chơi lại cô?
Cô như thế nào cảm giác mình càng ngày càng bị động? Là do cô đang ảo tưởng sao?
Túc Khê nửa ngày chưa có lấy lại tinh thần, vì sao đứa con yêu lại đưa ra thỉnh cầu này, cũng chỉ thấy, đứa con yêu không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt xẹt qua một chút bực bội cùng tâm tình phức tạp, tiếp đến, hắn nhíu nhíu mày, đem tờ giấy thỉnh cầu kia vo thành một đoàn, ném sang một bên, dường như là từ bỏ cái thỉnh cầu này .
Lục Hoán nhất thời trong phút chốc không có suy xét xem lại tờ giấy này bên trên viết cái gì.
…… Bởi vì vẫn không biết mục đích thực sự của người kia, cho nên hắn vẫn sợ đây hết thảy cũng chỉ là vì đùa cợt hắn mà thôi. Nhưng dù có cho là như thế, trong lòng của hắn vẫn mơ hồ có một chút ý nghĩ cực kỳ buồn cười cùng hoang đường ……
…… Cho dù chỉ là trêu cợt một chút, hắn cũng không nhịn được tia hy vọng, người kia bồi bên cạnh hắn lâu thêm một chút nữa.
Cho nên, nếu như mình thỉnh cầu như vậy, lỡ người kia không kiên nhẫn nữa.
Như vậy……
Lục Hoán siết chặt bút, cuối cùng trên giấy đặt bút chính là:
Túc Khê nhìn sang, chỉ thấy đứa con yêu suy nghĩ một lát phía sau đổi thành ……
–“Mặc dù không biết ngươi là người nào, nhưng, ta rất vui vẻ.”
Chỉ rải rác mấy chữ này, nét chữ dưới ánh hoàng hôn trời chiều cùng ánh sáng do tuyết trắng dày nhiễm đến, lộ ra mấy phần tĩnh lặng cùng ý vị.
…… Mặt Túc Khê ngay lập tức đỏ bừng, đương nhiên cô cũng không biết tại sao mình lại đỏ mặt. Chính là — Đứa con yêu thối cái này là có ý gì, ý tứ có phải hay không là muốn nói “cảm tạ mẹ già ngươi xuất hiện ở bên trong sinh mệnh ta”?
Túc Khê đang vui vẻ, kết quả là thấy, đứa con yêu lại nhíu mày, xoắn xuýt mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, cũng không hài lòng.
Xương ngón tay thon dài đem tờ giấy lại vo thành một đoàn.
“Chợt –” ném đi.
Túc Khê: “……”
Tiếp đó, hắn đem tờ giấy kia đổi thành –“Mặc dù không biết ngươi là người nào, nhưng cám ơn cung của ngươi, ta rất vui vẻ.”
Túc Khê:????
Không phải, lại thêm 5 chữ, làm sao ngay lập tức lại cảm giác không có tầng ý cảnh nào nữa? Ngay đó bỗng trở nên ý nghĩa thật đơn thuần“Ôi cảm tạ ngài, cảm tạ bộ cung a” tựa như thế, lời cảm ơn có phần xa cách cùng cẩn thận?
Giống như đột nhiên từ quan hệ mẹ con đã biến thành quan hệ nhà từ thiện với người được cứu trợ?!
Lục Hoán nhìn chằm chằm vào tờ giấy thứ ba vừa mới đặt bút, cuối cùng cảm thấy thỏa đáng. Hắn lặng yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, vuốt vuốt lông mày, mới đưa tờ giấy thứ ba để lại vị trí như trước trên bàn.
Hôm nay hắn dùng một cái hộp gỗ bỏ vào, không có đậy nắp lên, nếu người kia tới, tất nhiên sẽ nhìn thấy.
Hắn quay người bắt đầu thu thập đồ đạc, dùng một bộ quần áo bao bọc lên mười lăm thang thuốc, dự định đi ra ngoài.
……
Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu làm xong hết thảy, rồi sau đó cõng bao quần áo nhỏ ra cửa. Một khi hắn ra ngoài, tất nhiên sẽ mặc vào áo choàng đội lên nón đen, thật là làm người khác chú ý. Lúc trước cảm thấy hắn mặc đồ màu tuyết trắng là đẹp mắt nhất, nhưng bây giờ đại khái là đứa con yêu trong mắt người làm mẹ, cảm thấy hắn mặc màu đen cũng cực kỳ đáng yêu.
Túc Khê còn đang suy nghĩ chuyện tờ giấy thứ ba kia, buồn rầu không thôi, tờ giấy thứ hai còn chưa kịp lưu lại làm kỷ niệm, liền bị đứa con yêu vo thành một đoàn, đặt lên trên ánh nến đốt rụi.
Túc Khê không hiểu rõ được vì sao đứa con yêu lại đốt hết cả hai tờ, cuối cùng chỉ lưu lại một tờ giấy, chỉ cho là, đứa con yêu đưa thỉnh cầu muốn ăn món ăn đặc sản địa phương, nhưng mà có thể sợ phiền phức đến chính mình, cho nên mới thu hồi thỉnh cầu này.
Đã như vậy —
Túc Khê xắn tay áo, nhìn chăm chú về phía phòng bếp nhỏ trong củi viện của đứa con yêu…… Cô càng muốn làm một món ăn cho hắn nhìn!
Chỉ có điều việc cấp bách nhất hiện giờ, vẫn là đuổi sát theo hắn đi về miếu Vĩnh An bên kia, phụ giúp cứu người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Túc Khê: Ếch con du hí* còn biết gửi bưu thiếp, ngươi thì biết làm gì?
Đứa con yêu: Ta……( Miễn cưỡng vui cười.jpg)
*旅行青蛙 [Lǚxíng qīngwā]: Tabi Kaeru (Travel Frog hay Ếch Con Du Hí) là một tựa game Nhật Bản do Hit-Point phát hành. Sau khi ra mắt và du nhập vào Trung Quốc, trò chơi dễ thương này đã thu hút một lượng lớn người dùng tải về. Không chỉ nổi tiếng ở Nhật Bản và Trung Quốc mà cộng đồng các nước Châu Á như Việt Nam, Thái Lan cũng rất hào hứng với Tabi Kaeru.
Nhận thấy giao diện game hoàn toàn bằng tiếng Nhật mà đã tạo ra sức hút lớn đến thế, dĩ nhiên “ông lớn” ngành công nghệ Trung Quốc Alibaba không thể bỏ qua cơ hội này. Hãng tiến hành hợp tác với nhà phát hành Hit-Point để ra mắt phiên bản Trung Quốc nhằm xóa bỏ rào cản ngôn ngữ và tạo nên sự thân thuộc cho người chơi của nước này.
Hiện tại phiên bản Trung Quốc với tên gọi “Cuộc phiêu lưu của ếch con – Du lịch Trung Quốc” chỉ mới mở bản thử nghiệm dành cho những ai may mắn khi trúng thưởng thông qua app Taobao. Tuy nhiên từ đánh giá và hình ảnh của người chơi thử, có thể thấy phiên bản này rất đáng được kì vọng. Một phần là do giao diện, hình ảnh trong game đều được biến đổi phù hợp với văn hóa Trung Hoa, một phần là do người chơi bản cũ đã bắt đầu chán nản vì không có thêm yếu tố gì mới. Nếu bạn thích thì có thể download thử game này về chơi nhé.
Hãy chia sẻ truyện này nếu thấy hay nhé, bạn có nhu cầu reup truyện vui lòng để nguồn giúp Anchoigi.com là được. 谢谢!
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |