Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 2

Chương 2. Coi như ta vừa rồi chưa nói qua lời kia, cứ để cho nhóc đáng thương tiếp tục đông lạnh a

Không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt của Lục Hoán trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Khuôn mặt tái nhợt của hắn trở nên nghiêm túc cầm bình trà lên liền đẩy cửa tre đi ra ngoài.

Cửa tre lung lay sắp đổ vốn làn ngăn không được gió lạnh, lần này gió tuyết lập tức rót vào trong phòng, đen rơm rạ trên giường vốn cũ nát trong phòng thổi tứ tung bốn phía.

Hắn lại không để ý tới quá nhiều, gượng chống giữ ra ngoài, cầm ấm trà tại một chỗ bên tường viện dừng bước.

Gió lạnh đem quần áo đơn bạc của hắn thổi đến bay phất phới.

Túc Khê bồn chồn mà nhìn xem phản ứng của cậu bé trong game, tình huống gì, như thế nào vừa mới uống một hớp lại đột nhiên chạy tới ngên ngoài viện?

Không lạnh sao?

Mau trở về có được hay không?! Chị đây thật vất vả giúp nhóc tăng thể lực lại sắp bị nhóc giày vò mà rơi mất a, này!

Mà chỉ thấy cậu bé trong game đưa tay lại trong đống tuyết tìm tìm, bỗng nhiên tìm ra mấy con trùng nhỏ thoạt nhìn như là loại bọ xít.

Hắn đem nước trong ấm trà đổ trên mặt đất, đem mấy con bọ kia ném vào.

Tiếp đó nhìn xem phản ứng của mấy con côn trùng kia

Chỉ thấy mấy con bọ xít liều mạng giãy dụa trong nước, nhưng nhanh chóng bơi ra ngoài, lắc nước trên mình đi, trốn xuống đất, không hề chết đi.

Dù cậu bé trong game không làm ra động tác gì, nhưng Túc Khê có thể cảm giác được hắn thở phào nhẹ nhõm.

Khói trắng hắn thở ra đọng thành sương, sau đó mỏi mệt lau mặt, quay về phòng chứa củi.

Túc Khê: “…”

Túc Khê biết, cậu nhóc trong game sợ người ta cho gì đó vào bình trà. Mới đầu hắn mơ mơ màng màng nên trực tiếp uống vào, sau khi uống xong mới tỉnh táo lại, bỗng dưng thay đổi nét mặt, cho mấy con bọ xít vào trong nước, thấy chúng không chết, hắn mới yên lòng.

… Cmn, Có cần phải thông minh đến vậy không?

Túc Khê lập tức hoảng hốt đến mức tê dại cả da đầu. Lúc tải game xuống, cô còn cảm thấy game này làm cực kỳ ẩu, nhưng vạn vạn không nghĩ đến phản ứng của nhân vật lại sinh động đến vậy, hoàn toàn không giống như người giấy a!

Mà chỉ thấy cậu bé trong game sau khi quay lại phòng chứa củi thì đóng cửa thật chặt.

Khuôn mặt hắn không có chút huyết sắc nào, tất cả đều là biểu hiện của bệnh, hắn đứng bên cạnh bệ cửa sổ, đem ấm trà trở về đồng thời quan sát ấm trà kia một lúc.

Lục Hoán vẫn đầu nặng thân nhẹ, trong đầu nặng trĩu, phảng phất như lửa đốt.

Hắn thật sự cảm thấy kì quái, hắn chưa từng rót nước vào bình trà, nhưng sao trong bình trà lại có nước … lẽ nào hôm qua hắn quên đổ sao?

Có lẽ là chính mình sốt cho hồ đồ rồi.

Có điều, trong nước hạ độc, bỏ thuốc xổ trêu cợt mình. Loại chuyện này, hai vị kia cũng làm không ít lần.

Trong mắt đen nhánh của Lục Hoán xẹt qua tia lạnh lùng không dễ dàng phát giác, hắn nhíu nhíu mày, vịn tường về tới trên giường.

Thấy hắn cuối cùng một lần nữa nằm lại trên giường, Túc Khê cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần nằm xuống, thể lực con cũng sẽ không giảm, còn có thể tăng trở lại.

Nhưng Túc Khê nhìn chăm chú cái người nhỏ trong màn hình cuộn chăn mền đơn bạc thành một đoàn che kín, ngược lại là sinh ra lòng hiếu kỳ, cùng với một chút cảm giác chua xót trong lòng. Rốt cuộc là đã trải qua cái gì, tại sao lại cảnh giác như vậy?

Cô vốn chỉ chơi game này để giết thời gian, nên đã đã skip luôn đoạn giới thiệu mở đầu, chính là ấu thơ của nhân vật.

Nhưng giờ cô có chút khao khát muốn thăm dò, dù gì cũng rảnh rỗi, Túc Khê nhân lúc cậu bé trong game đi ngủ, không nhịn được mà quay lại ấn chọn đoạn giới thiệu mở đầu.

Nhưng đoạn giới thiệu mở đầu không có thân thế của cậu bé trong game. Cô cho rằng thân thế của hắn là bí mật cần giải ở đằng sau. Nhưng nếu hệ thống nói cậu nhóc trong game có thân phận thật là hoàng tử, vậy chắc chắn hắn là hoàng tử thất lạc bên ngoài. Chẳng qua là không biết tại sao hắn lại thành con thứ trong phủ Ninh vương.

Ống kính lia nhanh, nhưng Túc Khê vẫn từ trong những cảnh tượng lác đác không được bao nhiêu nhìn thấy thời thơ ấu của cậu bé ốm yếu này tràn ngập cực khổ.

Tường viện Ninh Vương Phủ thâm trầm, chủ mẫu ngoài miệng không nói cái gì nhưng quanh năm cho thiếu ăn thiếu mặc lại đối xử khắc nghiệt Lục Hoán.

Thiếu niên choai choai đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ăn không không đủ no ngủ không đủ ấm, tựa như là ở trong khe cống ngầm không thấy ánh mặt trời trốn đông trốn tây. Chỉ có thể vụng trộm dưới đáy hạ nhân làm một ít việc nặng nhọc, đem đổi lấy một chút lương khô.

Nhị thiếu gia Ninh Vương Phủ – Lục Văn Tú phách lối ác độc nhất thường xuyên sai sử hạ nhân trêu cợt khinh thường Lục Hoán. Lục Hoán hơi không cẩn thận, đắc tội người này liền sẽ nhận lấy hơn 10 đạo roi thương, đến mức quanh năm suốt tháng trên người hắn có vô số vết thương.

Mà đại thiếu gia Ninh Vương phủ – Lục Dụ An mặc ngoài thì chính trực nhân nghĩa, kỳ thực là cái đạo đức giả làm người thiện lương, cùng Trữ vương một dạng, đối với mấy chuyện này đều mở một con nhắm một con mắt.

Trừ cái đó ra, Ninh Vương Phủ còn có một cái Di nương, mang theo một đứa con gái mềm yếu vô năng, cũng đồng dạng bị khi phụ, ngược lại còn cần Lục Hoán cứu trợ một hai.

Mấy cái hình ảnh lướt qua cực nhanh, nhân vật trong game của Túc Khê không phải toàn thân nhuốm máu thì chính là gắt gao cắn răng chống đỡ.

Túc Khê thấy có chút khó chịu, cũng không nhẫn tâm nhìn xuống, có thể là game này làm quá mức chân thực đi. Đến mức để cho cô cảm thấy nhân vật chính trong game giống như là thật sự tồn tại một cái người lưu lạc trong Ninh Vương Phủ, chịu cảm giác giày vò, chỉ chờ một ngày kia lông cánh đầy đủ, leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn hô phong hoán vũ nắm quyền sinh sát trong tay.

Có điều may mắn chỉ là game, Túc Khê lại hướng về nhân vật nhỏ trong game nhìn — Ngoài cửa tre gió rét lạnh thấu xương, may mắn chỉ là game, bằng không người thật sự ở chỗ ác liệt này nhất định sẽ chết cóng.

Tuy nhiên, chính mình còn có thể làm những gì?

Túc Khê nhìn nhìn, vừa mới được tặng thưởng, mình còn có 13 lượng vàng.

Hệ thống lập tức nhảy ra: “Nhân vật chính trước mắt vật chất cực kỳ thiếu, đệ nghị ngài trước tiên có thể bắt đầu thay đổi điều kiện vật chất của hắn a”.

Túc khê: ” Được rồi được rồi, nhóc đáng thương cải thiện cho hắn một chút cũng không sao”.

Nói xong, lập tức nhảy ra cửa hàng.

Ở hàng thứ nhất là đủ loại áo bào cẩm y ngọc, kiện thứ nhất là da cừu lông hồ ly chế thành, tơ vàng ám văn nhìn vô cùng hoa lệ, giá tiền phía dưới là 13000 lượng vàng.

Hệ thống cho biết: ” Chuyển đổi thành nhân dân tệ chỉ cần 130 tệ a”.

Túc Khê:….

“Tạm biệt, coi như ta vừa rồi chưa nói qua lời kia, cứ để cho nhóc đáng thương tiếp tục đông lạnh a.”

 

“…..” Hệ thống tựa như là có chút câm nín, lại đem giao diện vuốt sang trang mới, cho Túc Khê nhìn.

Phía sau cùng là một kiện tên là ” áo bào phổ thông ấm áp không có lỗ rách” giá tiền là 30 lượng vàng.

“Chỉ cần 30 lượng vàng a, chuyển đổi thành nhân dân tệ cũng mới 3 hào tiền, thời đại này mua cốc trà sữa đều phải mất 15 đồng đâu”.

Hệ thống liều mạng ám chỉ, nhưng Túc Khê giống như là hoàn toàn không nhìn thấy ám hiệu của nó, tàn nhẫn vuốt cửa hàng xuống.

Nói đùa, tiền tiêu vặt của cô cũng không phải từ trên trời rơi xuống, tại sao có thể tùy tiện nạp tiền ở trong game? Đây chỉ là một cái trò chơi thôi có được hay không hả, cô cũng sẽ không có bị mất trí!

Cuối cùng đến vạch cuối cùng, Túc Khê chọn chọn lựa lựa, từ trong lựa chọn cửa hàng —

Hai hạng mục – ” Dùng rơm rạ sửa chữa tốt cửa tre lọt gió” cùng “Đem chăn mền đơn bạc căn bản vô cụng cực kỳ đổi thành cái chăn vô cùng đơn bạc nhưng còn có thể miễn cưỡng giữ ấm”. Cái trước tiêu hao 8 lượng vàng, cái sau tiêu hao 5 lượng vàng, cộng lại 13, vừa vặn có thể đem lượng vàng lúc đăng kí được hệ thống tặng, cùng với vừa mới đổ nước lấy được tặng thưởng tiêu sạch sẽ.

Hệ thống tựa hồ đối với hành vi của Túc Khê thì không còn lời nào để nói, đợi cô lựa chọn xong liền đóng lại cửa hàng.

Cậu bé trong game còn đang ngủ, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Túc Khê chán đến chết mà nhìn bộ dáng hắn ngủ một lát, có chút hiếu kì phản ứng của cậu bé nhỏ sau khi tỉnh lại. Dù sao game này làm giống thật như vậy, phản ứng của hắn nhất định sẽ rất thú vị.

Nhưng chưa đợi được một lúc chờ cậu bé tỉnh lại, Túc Khê liền nhàm chán đóng điện thoại, đứng dậy theo y tá đi làm vật lý trị liệu.

Mà sau khi làm vật lý trị liệu sau đó, bạn học cùng lớp Túc Khê cũng ra về, mang theo bài tập tới thăm cô, vừa nhìn thấy bài tập, Túc Khê ai thán một tiếng, cùng mấy đồng bọn ngồi một chỗ giải bài tập, tiếp đó vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm, cười cười nói nói. Trong lúc nhất thời ngược lại là đem game tạm thời quên sạch sành sanh

Túc Khê bên này có điều hoàn không khí thổi, đeo theo airpods gật gù đắc ý cùng bạn học trò chuyện bát quái. Trong lúc này trong phòng chứa củi cũ nát đang chuyển từ trời tối đến hừng đông, trời đông giá rét.

Lục Hoán bởi vì bệnh thương hàn, giấc ngủ này có chút sâu, lúc tỉnh lại, trên lưng tất cả đều là khí lạnh dinh dính mồ hôi.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, đưa tay xoa xoa cái trán, cảm thấy không còn nóng rần lên nữa, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Thể cốt của hắn luôn rẻ rúng như vậy, đau đớn nữa cũng là ngủ một giấc liền tốt.

Có điều trong miệng vẫn còn phát khô.

Hắn gượng giống đỡ từ trên tấm phảng cứng ngồi xuống.

Ngoài cửa mấy cái hạ nhân dường như nhìn thấy giờ Thìn Lục Hoán còn chưa có xuất hiện. Ở ngoài cửa không khách khí lớn tiếng nghị luận: “Thật đúng là đem mình làm thiếu gia, mặt trời lên cao ba sào cũng không dậy”.

Người còn lại nói: “Đáng tiếc có tâm tư thiếu gia lại không có mệnh thiếu gia.”

Lục Hoán trong mắt toát ra phiền chán cùng lạnh nhạt, cũng không để ý tới, hắn vén chăn lên, đang muốn xuống giường, có thể lúc ngón tay đụng chạm chăn mền, lại đột nhiên sững sờ. Trong mắt xẹt qua một tia không thể tưởng tượng nổi —

Chăn này rõ ràng dày thêm, giống như là có người trong đêm thừa dịp hắn ngủ thiếp đi mà đổi.

Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?

Lại nói đến đêm qua nước trong ấm trà kia cũng vậy.

Lục Hoán đồng thời còn cảm thấy có một chút không thích hợp, từ hôm nay đến tựa hồ không có lạnh nữa, gió lạnh xông vào ít đi rất nhiều. Hắn vô thức nhìn lại cửa ra vào, đã thấy, cửa tre cũ nát không biết lúc nào cư nhiên được rơm rạ chặt chẽ bao trùm. Cứ như vậy, có thể làm cho gió lạnh chui vào khe hở liền giảm mạnh.

Tối hôm qua quả thật có người xâm nhập vào căn phòng của mình?! Lục Hoán lòng sinh cảnh giác, nhất tời từ trên giường nhảy xuống mặt đất.

Hắn tự nhiên sẽ không cảm thấy người bên trong Ninh Vương Phủ có ai sẽ đối với mình thực sự có thiện ý.

Đầu hắn còn có chút choáng, sắc môi cũng trắng bệch nhưng hắn nỗ lực đứng vững, đem chăn từ trên giường một cái nhấc lên, dùng sức rũ mạnh.

Thần sắc hắn lạnh lùng, tính toán có cái đồ vật chấn động nào như kim châm rớt xuống hay không.

Nhưng mà ước chừng rũ mạnh một lát  những cái gì cũng không có rơi xuống. Ngược lại là vài miếng sợi bông ở đường bổ khuyết của tấm chăn mềm rõ ràng rơi xuống. Mặc dù không gọi được cái gì là mềm mại,  thoải mái dễ chịu nhưng rốt cuộc là sạch sẽ. Hơn nữa, hoàn toàn so với trước kia ấm áp hơn nhiều.

Như thế nào lại như vậy?

Lục Hoán không khỏi trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Túc Khê: Ta sẽ không nạp tiền

Túc Khê: ( ba ba ba) Xin lỗi ta vả mặt rồi, thật thơm.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!